Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 117: Thiết Kế Cạm Bẫy

Sau ngày hội Canh Chức, những bộ áo mới cắt may hôm đó đã do bộ Hộ phái

người vận chuyển đến nơi xa xôi cằn cỗi. Đương nhiên chuyện tốt có lợi

cho dân này đáng được mọi người khen ngợi, nhưng đối với bách tính Lệ

Kinh mà nói, chuyện đáng chú ý nhất lại không phải chuyện này, mà là hai chuyện khác.

Chuyện thứ nhất, chính là Tô Vãn Hương và Thượng Tư Tư lại tâm ý tương thông sáng tạo ra một cách thêu độc đáo. Sau Bạch Tố Huyên, chuyện này vẫn chưa từng có, mọi người cực kỳ tò mò với cách

thêu mới đó. Trong khoảng thời gian ngắn, nữ tử trong và ngoài kinh kỳ

hào hứng khơi dậy phong trào học tập cách thêu Nhất Diện Song Đồ.

Chuyện còn lại chính là chuyện chung thân của An Lăng Vương Nhan Túc và Tô Vãn Hương. Tại hội Canh Chức Khánh Đế đã tự mình hứa hôn ngay trước mặt các thần tử, ngày hôm sau lại phái Tổng quản thái giám Lý Anh đến phủ của

Tô Thanh hạ ý chỉ chính thức. Bởi vì nguyện vọng ở am Từ An núi Thương

Ngô của Tô Vãn Hương vẫn chưa đến kỳ hạn, cho nên chuyện chung thân đã

quyết định vào ba tháng sau, cũng chính là tháng Tám. Mà bởi chuyện

chung thân của Thượng Tư Tư và Nhϊếp Nhân, của Thượng Sở Sở và Tần Phi

Phàm liên quan đến Vân Thiều quốc, cho nên vẫn chưa quyết định ngày

tháng. Chuyện chung thân của Nhan Túc và Tô Vãn Hương cái sau vượt cái

trước, đã quyết định trước bọn họ.

Sau khi Lý Anh đến Tô phủ

truyền chỉ, tin tức này đã lan truyền ra ngoài. Bởi lẽ đương sự Nhan Túc có danh vọng rất lớn ở Lệ Kinh, chuyện chung thân này đã truyền đi cực

kỳ nhanh. Không bao lâu, ngay cả tiểu hài tử ở phố lớn ngõ nhỏ của Lệ

Kinh cũng biết hết.

Sự chú ý của mọi người với chuyện này đã vượt quá tưởng tượng, cho nên khi Tần Cửu chọn lựa son phấn trâm vòng ở tiệm son phấn của chợ Tây, thỉnh thoảng có thể nghe thấy thảo luận của mọi

người về chuyện này.

Nếu nói trong lòng không có chút cảm giác

nào, vậy hình như là không thể. Người chứ không phải cỏ cây, cho dù đã

lạnh tâm tuyệt tình, có lúc vẫn sẽ không khỏi khó chịu.

“Thật sự

không ngờ, lại là An Lăng Vương đính hôn với Tô tiểu thư, tại sao trước

đây ta không nghe nói An Lăng Vương thích Tô tiểu thư, chỉ biết Nghiêm

Vương thích Tô tiểu thư thôi.” Một nữ tử mặc áo trắng vừa chọn son phấn, vừa thấp giọng nói.

Nữ tử áo lục bên cạnh nàng cười nói: “Đúng

vậy, trước đây ta cũng không biết. Có điều, nếu như An Lăng Vương đã

đính hôn với Tô tiểu thư rồi, chắc là cực kỳ thích Tô tiểu thư. Dù sao

cách ngày Bạch tiểu thư xảy ra chuyện cũng đã ba năm rồi, chắc hẳn ngài

ấy cũng thoát ra khỏi mối tình đó, ta cũng vui mừng thay An Lăng Vương,

hi vọng lần này hoàng thúc đừng đến phá bọn họ nữa.”

Nữ tử áo

trắng trêu đùa: “Chẳng phải ngươi thích An Lăng vương sao, ngài ấy lấy

người khác rồi, ngươi còn vui mừng thay ngài ấy?”

Khuôn mặt nữ tử áo lục đỏ bừng, nhìn xung quanh một chút, liếc mắt nhìn Tần Cửu, đưa

ngón tay ra véo cánh tay nữ tử áo trắng một cái, hạ giọng nói: “Ngươi

nhỏ tiếng chút, xem ta có vả nát miệng ngươi không.”

Nữ tử áo trắng bĩu môi: “Sợ cái gì, ta thích Nghiêm Vương, không sợ người khác biết.”

Nữ tử áo lục cười nói: “Vậy sao ngươi không nhờ bà mối đi, nói không chừng Nghiêm Vương sẽ cưới ngươi đấy.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, làm gì có nữ tử đi cầu hôn.” Nữ tử áo trắng làm bộ véo nữ tử áo lục, hai người cười đùa ầm ĩ.

Nếu nói chuyện chung thân của Nhan Túc và Tô Vãn Hương được quan tâm như

vậy, chủ yếu còn có nguyên nhân Nhan Duật. Người biết Nhan Duật thích Tô Vãn Hương nhiều hơn người biết Nhan Túc thích Tô Vãn Hương, dẫu sao,

tết Nguyên Tiêu Nhan Duật cao giọng thổ lộ tình cảm như vậy, muốn không

biết cũng khó.

Tần Cửu chọn ba hộp phấn hồng, hai hộp son môi,

sáng sớm thức dậy, nàng cảm thấy sắc mặt mình càng lúc càng tái nhợt,

nếu như không lấy son phấn che đi, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác

nhìn ra manh mối. Chưởng quầy gói phấn son lại xong, Tỳ Ba trả bạc, đi

lên nhận lấy son phấn.

Tiệm bán son phấn này nằm ở chợ Tây, phải

nói, con phố hưng thịnh sầm uất nhất Lệ Kinh là phố Thiên Môn, phóng mắt nhìn đi đều là tửu lâu khách sạn, cửa hiệu trân châu mã não, vàng bạc

tiền tài, nhưng nơi náo nhiệt nhất Lệ Kinh lại không phải phố Thiên Môn, mà là chợ Tây.

Bước vào chợ Tây, những tửu lâu khách sạn lớn kia dần dần biến mất, tiệm tranh vẽ, tiệm vải vóc, tiệm điểm tâm, tiệm phấn son bột nước và tiệm đồ chơi khiến người ta không kịp nhìn hết, hương

thơm ngát của phấn son bột nước và hương thơm ngọt của điểm tâm tràn

ngập trong không khí, ủ thành không khí cuối xuân tươi mát.

Tần

Cửu ra khỏi tiệm bán son phấn, lập tức rẽ vào cửa hiệu điểm tâm Kim Ký.

Cửa hiệu điểm tâm này có tiếng ở Lệ Kinh, chưởng quầy Kim Đại là một tay nghề làm điểm tâm tuyệt diệu, cho nên cửa hiệu điểm tâm này rất thịnh

vượng. Trước đây, ngay cả nàng và Chiêu Bình công chúa trong thâm cung

đều nghe nói đến danh tiếng của cửa hiệu này, đã cải trang đến mua vài

lần. Tần Cửu thích nhất món bánh phù dung của cửa hiệu này, nghe nói

cách làm rất phức tạp, đầu bếp trong cung cũng không làm được.

Nhiều năm rồi chưa ăn, món điểm tâm mang theo hương vị phù dung thanh ngọt,

hình dáng hoa phù dung cùng với màu nhạt đó là món ăn khiến Tần Cửu

không thể nào kháng cự. Nhưng Chiêu Bình công chúa lại cực kỳ không

thích ăn, bởi vì nàng nói hương vị đó kỳ lạ.

Tỳ Ba nhìn sắc trời, hỏi: “Tại sao Chiêu Bình công chúa vẫn chưa đến?”

Tần Cửu mỉm cười: “Nếu như Thái cung phụng đã nói hôm nay Chiêu Bình công

chúa sẽ xuất cung mua điểm tâm, vậy thì nhất định sẽ đến, chúng ta chờ

thêm một chút.”

Tần Cửu đứng bên ngoài cửa hiệu điểm tâm Kim Ký,

hồi tưởng lại hương vị của bánh phù dung, nàng suy nghĩ có nên tiếp tục

mua chút đồ gì khác hay không, giả vờ đi dạo ở chợ Tây thật lâu, chính

vào lúc này, đột nhiên nhìn thấy một bóng hình thướt tha hiện lên trong

cửa hiệu điểm tâm. Nàng vội vàng xoay người lại, rẽ vào tiệm tranh vẽ ở

bên cạnh.

Tần Cửu giả vờ thưởng thức một bức tranh trong tiệm,

khóe mắt lại quét về phía cửa hiẹu điểm tâm, chốc lát sau, chỉ thấy dưới sự hầu hạ của hai thị nữ, Tô Vãn Hương tóc mây áo trắng thướt tha đi ra từ trong cửa hiệu điểm tâm Kim Ký.

Hai thị nữ này một người bê

trong tay hai hộp điểm tâm, ánh mắt Tần Cửu lướt qua người Tô Vãn Hương, lập tức chăm chú nhìn lên người thị nữ áo xanh biếc đi theo phía sau

nàng ta.Tần Cửu nhận ra thị nữ này, chính là Thúy Lan. Hôm ở trong Minh

Nguyệt sơn trang của biệt viện hoàng gia ở núi Cửu Mạn, chính là nàng ta cố gắng ám sát Thượng Sở Sở mà không có kết quả. Thế nhưng, khi thẩm

tra xử lý ở bộ Hình, Thúy Lan đã lật lại vụ án. Sau đó, Thúy Lan này đã

được xử thả ra khỏi hoàng cung, về sau được Tô Vãn Hương bắt gặp thu

nhận, từ đó đi theo bên cạnh Tô Vãn Hương, Thúy Lan võ nghệ cao cường,

kể từ lúc ấy đã trở thành thị nữ kiêm hộ vệ đắc lực của Tô Vãn Hương.

“Cô nương, có thích bức họa này không?” Chưởng quầy tiệm tranh vẽ nói với vẻ mờ ám.

Vốn dĩ tâm tư Tần Cửu không đặt lên tranh, chỉ mượn thưởng thức tranh vẽ để quan sát động tĩnh bên ngoài, lúc này bị chưởng quầy hỏi, bèn gật đầu

nói: “Ta rất thích, mời chưởng quầy thu lại giúp ta, Tỳ Ba lấy bạc.”

Ánh mắt Tỳ Ba nhìn về phía Tần Cửu có chút kỳ quái, nhưng Tần Cửu lại không hề để ý, bởi vì sự chú ý của nàng vẫn đặt ở bên ngoài.

Một chiếc xe kéo hoa lệ chầm chậm đi đến, một vài thị nữ giả nam trang cưỡi trên

con ngựa cao lớn, vây quanh xe ngựa. Rèm trân châu ở trước xe kéo buông

xuống một nửa, tua rèm màu vàng bay bay theo gió, mơ hồ nhìn thấy một

bóng người thướt tha trong đó. Xe kéo dừng lại trước cửa hiệu điểm tâm

Kim Ký, Chiêu Bình công chúa mặc một bộ nam trang chậm rãi đi xuống.

Trước đây, khi Chiêu Bình công chúa và nàng cải trang ra ngoài, đều tương đối khiêm nhường, lúc nào cũng sợ người khác biết thân phận của các nàng,

nhìn ra các nàng là nữ giả nam trang, sợ tin tức bọn họ ra ngoài truyền

đến tai Khánh Đế và Bạch hoàng hậu.

Không ngờ đã qua vài năm,

Chiêu Bình lại thay đổi tác phong ngày trước, trở nên phô trương hơn.

Nói ra, bây giờ Chiêu Bình không sống trong thâm cung, mặc dù đã hòa ly, dẫu sao đã xuất giá lại ở trong phủ của mình, chắc hẳn Khánh Đế không

quản được nữa rồi.

Người qua lại trên đường rất nhiều, nhưng

Chiêu Bình công chúa xuất hiện hoành tráng như vậy, đám người nhốn nháo

lập tức xôn xao, tới tấp tránh sang một bên. Trái lại Tô Vãn Hương nhìn

thấy Chiêu Bình, tiến lên thi lễ.

Vẻ mặt Chiêu Bình công chúa

lạnh nhạt nhìn lướt qua Tô Vãn Hương, lập tức đi qua bên cạnh nàng ta,

đi về phía cửa hiệu điểm tâm Kim Ký, có điều, khi nàng đi qua bên cạnh

hai thị nữ của Tô Vãn Hương, lại đột nhiên dừng chân.

Tần Cửu nhìn thấy ánh mắt của Chiêu Bình công chúa lướt qua hộp điểm tâm Tô Vãn Hương mua vài lần, sắc mặt có chút kinh ngạc.

“Cô nương, người xem xem còn thích bức họa nào khác không?” Chưởng quầy tiệm tranh cười mỉm hỏi.

Tần Cửu mỉm cười nói: “Đa tạ chưởng quầy, ta xem thêm một chút.”

Chưởng quầy thực hiện được một vụ buôn bán, tâm trạng rất vui sướиɠ. Phải

biết, bức họa Tần Cửu vừa mua có giá trị xa xỉ. Ông ta dẫn Tần Cửu ngồi

lên ghế, trải tranh trong tiệm lên bàn, để Tần Cửu xem.

Sau khi

Tô Vãn Hương hàn huyên với Chiêu Bình công chúa một lát, đã ngồi xe ngựa rời đi. Chiêu Bình công chúa đi vào cửa hiệu điểm tâm Kim Ký, sau một

lúc lâu, Chiêu Bình công chúa và vài thị nữ giả nam trang bê hộp điểm

tâm đi ra từ trong tiệm.

Tần Cửu thấy thời cơ đã đến, bèn lập tức chậm rãi đi ra khỏi tiệm tranh, giả vờ tình cờ gặp gỡ Chiêu Bình công chúa, khẽ thi lễ.

“Không ngờ có thể gặp được công chúa ở đây, công chúa đến đây để mua điểm tâm sao?” Tần Cửu mỉm cười, hỏi.

Chiêu Bình công chúa mới gặp Tần Cửu hơi sửng sốt, lập tức cười thản nhiên

nói: “Quả thật là khéo, vừa nãy mới gặp được Tô tiểu thư, bây giờ lại

gặp được Cửu gia. Ta đến mua bánh hoa quế, Cửu gia cũng đến mua điểm tâm sao?”

“Ta đến mua phấn son bột nước, tình cờ nhìn trúng một bức

họa nên cũng mua luôn.” Tần Cửu đảo ánh mắt như làn thu thủy, ra hiệu

cho Tỳ Ba trải bức họa mình vừa mới mua ở tiệm tranh ra cho Chiêu Bình

công chúa xem.

Tần Cửu bảo gì Tỳ Ba vẫn luôn nghe nấy, lần này

không biết vì sao lại ôm tranh cuộn, mắt cũng không chớp một cái, hình

như không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Tần Cửu.

Tần Cửu nhăn mày, cũng may Chiêu Bình công chúa không có ý định thưởng thức bức họa đó.

“Công chúa, hôm đó người nói muốn một cái túi thơm thêu đầy hoa vô ưu, ta

không biết công chúa muốn màu gì, hôm nay đúng lúc gặp được công chúa ở

đây, ta biết có một cửa hiệu vải vóc rất tốt, cách đây không xa, công

chúa có thể đi chọn vải cùng ta không?”

Chiêu Bình công chúa cười nói: “Cửu gia khách sáo rồi, hẳn là Ti Chức phường có rất nhiều vải

vóc, nhưng lại khiến Cửu gia phí tâm đến cửa hiệu chọn lựa. Nếu đã vậy,

cũng được.”

Ngay sau đó, Tần Cửu và Chiêu Bình công chúa cùng đi

qua khu phố, đi đến cuối chợ Tây, bên dây có một con ngõ nhỏ, bên ngoài

đều là cửa hiệu vải vóc, nhưng bên trong ngõ lại là khu dân cư bình

thường, gạch thô ngói xấu, cực kỳ mộc mạc.

Tần Cửu dẫn Chiêu Bình công chúa vào một hiệu vải, chọn một tấm vải màu xanh nhạt, loại vải có màu sắc này phối hợp với hoa vô ưu màu vàng, hẳn là thêu ra cực kỳ

trang nhã. Hai người đi ra khỏi hiệu vải, khi đi qua ngõ nhỏ, lập tức

nhìn thấy bên trong ngõ đầy người tụ tập, cực kỳ náo nhiệt.