Sau khi Tần Cửu ra khỏi Phượng Minh các, mới phát hiện trên người vẫn
còn khoác áo choàng của Nhan Duật. Ban nãy xem kịch trong phòng, vốn là
đã cởi ra, lúc đến hậu đài thăm Nhan Duật cảm thấy hơi lạnh, bèn tiện
thể khoác lên, vừa rồi nói chuyện lại quên trả cho hắn. Tần Cửu bảo Tỳ
Ba chờ ở bên ngoài Phượng Minh các, tự mình bỏ công quay lại. Đúng lúc
gặp phải Phán Hinh đi ra từ trong lầu, ngay cả đồ hóa trang nàng ta cũng không cởi bỏ, đã vội vã đi ra rồi.
Trong lòng Tần Cửu chấn động, lắc mình trốn trong bóng mờ của chỗ rẽ cầu thang. Không biết vì sao,
hiện giờ nàng không muốn gặp Phán Hinh lắm. Phán Hinh không hề nhìn thấy Tần Cửu, nàng ta đi cách phía trước Tần Cửu không xa chậm rãi xuống
lầu, ánh đèn mập mờ của rạp hát chiếu chếch lên nửa bên mặt của Phán
Hinh, son đỏ phấn hồng trên khuôn mặt đó đã che khuất biểu cảm, nhưng rõ ràng trong đồng tử giống như làn thu thủy có vẻ đau thương.
Tần
Cửu cảm thấy, rất có thể đau thương của Phán Hinh đến từ Nhan Duật. Vừa
rồi khi nàng đi ra, thật ra đã nhìn ra Nhan Duật không bình thường, bởi
vì hắn ngồi trên ghế dựa, hai chân luôn không động đậy. Ban nãy xem
kịch, khi Lý Phi do Nhan Duật sắm vai xe sắt đè trên đài, Tần Cửu đã cảm thấy Nhan Duật có thể sẽ bị thương. Mặc dù nói xe bọc sắt là đạo cụ,
nhưng vẫn có chút trọng lượng, người bị đập thẳng lên đùi nhất định
không chịu nổi, huống chi võ công của Nhan Duật cũng không giỏi. Tần Cửu cảm giác được hẳn là Nhan Duật đã bị thương rồi, cho nên cũng không nói nhiều mà đã rời đi thẳng.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Phán Hinh, Tần Cửu cảm thấy mình không sai. Nhưng điều khiến nàng bất ngờ
là, không phải lúc này Phán Hinh cần ở bên hầu hạ Nhan Duật sao, vì sao
đã rời đi rồi? Chẳng lẽ tứ đại mỹ nhân của Nhan Duật đến rồi? Nói ra,
Nhan Duật ra ngoài, nếu không phải mỹ nhân kín đường thì chính là tùy
tùng như mây, phô trương cực độ.
Tần Cửu lên lầu, giữa hành lang
im ắng, uy lực vừa rồi của nàng vẫn còn, đến lúc này vẫn không ai dám
đến đây, cũng không biết tùy tùng của Nhan Duật bị hắn đuổi đi đâu rồi.
Tần Cửu đẩy cửa phòng ra, trên chiếc ghế vừa nãy Nhan Duật ngồi, không nhìn thấy hắn. Chỉ thấy một ngọn đèn cô đơn, đang cháy sáng rực trong phòng.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy Nhan Duật, bèn cởϊ áσ choàng
trên người xuống, vắt lên chiếc ghế hắn vừa ngồi. Gió đêm hơi lớn, thổi
phần phật vào trong, làm song cửa sổ rung lên kẽo kẹt. Tần Cửu bất giác
nhìn về phía cửa sổ, lúc này mới phát hiện toàn bộ cửa sổ bằng gỗ lê
chạm rỗng đã mở rộng, mà Nhan Duật lại đang ngồi ở trên khung cửa sổ.
Hắn vẫn duy trì tư thế không hề nhúc nhích, đầu cúi xuống, hai tay ôm đầu
gối. Mái tóc đen rối tung buông xuống, mặc dù trên đỉnh đầu đã búi một
búi tóc xinh đẹp, nhưng những sợi tóc đen bị rối vẫn dài đến eo, bồng
bềnh theo gió.
Ánh đèn mạ lên mái tóc đen của hắn một lớp ánh
sáng màu da cam, giống như đang thêm một nét vàng kim trong bức tranh
thủy mặc, lại giống như đang rót vào đời người bi thương một ly rượu
chua cay, nở ra đóa hoa trơ trọi…
Bi thương, chua cay, trơ trọi…
Tần Cửu thấy rất khó hiểu vì mình lại nhìn bóng dáng Nhan Duật, nghĩ tới
những chữ như vậy, nàng cảm thấy hắn lại quay về nhân vật Lý Phi trong
kịch, hoàn toàn khác xa với vẻ lạnh bạc hờ hững khi đối mặt với nàng ban nãy. Vốn dĩ nàng cho rằng, có lẽ Nhan Duật bị thương là điều ngoài ý
muốn, nhưng lúc này lại cảm thấy có lẽ không phải là ngoài ý muốn, là
hắn cố ý bị thương. Xem ra, hôn sự của Tô Vãn Hương và Nhan Túc vẫn
khiến hắn gặp khó khăn.
Có lẽ, hắn chỉ đang dùng nỗi đau thể xác để xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Tần Cửu thản nhiên cười lạnh, chiêu này vô dụng, nàng đã thử từ lâu rồi.
Nếu như dùng nỗi đau thể xác để xoa dịu nỗi đau trong lòng, chỉ có thể là đau càng thêm đau.
“Lệ Châu Nhi quay lại làm gì?” Chẳng biết từ lúc nào Nhan Duật đã ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên thành ý cười lười biếng, ngạo mạn mà rực rỡ.
Tần Cửu nhìn thấy nụ cười có chút vô lại của Nhan Duật, trong lòng Tần Cửu
chỉ hiện lên một ý nghĩ, đó chính là: Người này thật sự không uổng công
học diễn kịch, chính là cao thủ trong cao thủ của giới đào kép.
Bản lĩnh thay đổi sắc mặt thật là cao.
Tần Cửu cười thản nhiên, xinh đẹp như hoa: “Ta tới trả áo choàng cho ngài.” Thật ra nàng có chút không vui, lúc chỉ có hai người bọn họ, Nhan Duật
rất vui vẻ gọi nàng là Lệ Châu Nhi. Nàng nhiều lần phản đối, hắn nhiều
lần không đồng ý. Bây giờ, nàng đã luyện thành thói quen rồi.
“Ban đêm gió lạnh, Cửu gia cứ khoác cũng được, cần gì phải trả lại.” Nhan Duật uể oải nói.
“Ta lại không dám nợ đồ của Phán Quan, vì một chiếc áo choàng mà bị bắt đến âm tào địa phủ thì không đáng đâu.” Tần Cửu trêu đùa.
Nhan Duật nghe vậy, ngửa mặt cười to.
Giọng nói của hắn vốn trầm thấp mà mị hoặc, nhưng tiếng cười vang vang, chất
giọng trầm mạnh, nghe ra dường như thật sự vui vẻ. Nụ cười của hắn rất
có sức cuốn hút, tiếng cười giống như nước rơi lã chã, tựa dòng nước
trong veo, lan ra bên trong căn phòng vốn nặng nề.
Có lẽ là cười
rất vui vẻ, quên mất vết thương trên đùi, Nhan Duật xoay người nhảy từ
trên cửa sổ xuống. Dưới chân lập tức mềm nhũn, đứng không vững. Vốn dĩ
Tần Cửu cách Nhan Duật không hề gần, thấy vậy rảo bước đi qua, muốn đỡ
hắn một phen.
Bên cửa sổ, dựng một cái giá đồ hóa trang thẳng
đứng, Tần Cửu không cẩn thận va vào một góc của cái giá đó, cái giá lập
tức bắt đầu lung lay sắp đổ. Nhan Duật bên kia đứng không vững, cả người va thẳng vào giá đồ.
Vì thế, dưới nỗ lực cộng đồng của hai người, cuối cùng giá đồ hóa trang đã thành công đổ xuống đất.
Phía trên cái giá ngoài đồ hóa trang sắc màu sặc sỡ ra, còn treo một số món
đồ trang sức, bị va đổ như vậy, chỉ nghe thấy âm thanh đinh đinh đang
đang nối liền không dứt. Cho đến khi âm thanh ngừng lại, nhìn xuống mặt
đất, chỉ thấy khắp mặt đất là y phục hoa lệ, sắc màu rực rỡ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Một tiếng cười mị hoặc vang dội, một tiếng cười trầm thấp quyễn rũ đồng thời vang lên bên trong phòng.
Mặc dù chất giọng khác nhau, nhưng nụ cười xán lạn như nhau, tiếng cười vui vẻ như nhau.
Tần Cửu chỉ cảm thấy dường như tích tụ của cả một đêm đã im hơi lặng tiếng tiêu tan trong tiếng cười này.
Không biết có phải ánh đèn trong phòng bị nụ cười của hai người làm kinh sợ,
hay là dầu thắp đã cháy hết, sau khi hoa đèn bùng lên hai lần đã biến
mất một cách hoa lệ lộng lẫy.
Nhất thời trong phòng hoàn toàn tối om.
Tiếng cười của hai người dừng lại một lát vì bóng tối kéo đến đột ngột, sau đó, càng cười thoải mái hơn.
Tần Cửu vừa cười vừa nói: “Nghiêm vương thúc, rốt cuộc ngài xấu đến đâu
vậy, ngay cả ngọn đèn cũng không muốn thấy ngài cười, bị tắt vì nghẹn
rồi.”
Giọng nói trầm thấp của Nhan Duật từ trong bóng tối truyền
đến: “Ngươi nói rất đúng, có lẽ là bị bản vương làm cho nghẹn nên tắt,
nhưng không phải vì ta xấu, mà thật sự là vì nụ cười của bản vương quá
khuynh thành tuyệt thế.”Rốt cuộc người này tự yêu mình đến mức nào đây!
Sau một lúc lâu, mắt Tần Cửu đã thích ứng với bóng tối. Mà ánh trăng chiếu
vào từ khung cửa sổ rọi sáng lên ánh sáng của trân châu đầy đất. Đó là
ánh sáng phát ra từ trâm vòng và châu ngọc được khảm trên đồ trang sức.
Không sợ rơi đồ hóa trang, nhưng lại sợ những đồ trang sức này rơi
xuống.
“Ngươi thảm rồi! Ngươi thật sự thảm rồi! Chủ gánh hát Hồi
Xuân cực kỳ keo kiệt, dù thế nào những món trang sức này cũng trị giá
mấy trăm lượng bạc, Cửu gia chờ bồi thường đi!” Nhan Duật chợt thu lại ý cười, nghiêm mặt nói.
Tần Cửu bĩu môi nói: “Là ngài thảm thôi, sao ta lại nhớ là ngài va đổ.”
“Rõ ràng là ngươi va vào mà!” Nhan Duật nén cười nói.
Tần Cửu híp mắt: “Chính là ngài va vào!”
Hai người đang tranh chấp, ngoài hành lang vang lên một tiếng một giọng nói cao cao hào sảng: “Chuyện gì xảy ra vậy, Nghiêm vương thúc đi rồi sao?
Tại sao ngọn đèn này đã tắt rồi?”
Hai người đồng thời im bặt.
Tần Cửu vừa nghe thấy giọng nói này, đã biết là nó hát vai nam trung niên.
Nhan Duật hơi cong môi: “Cửu gia, ngươi không chạy được đâu, chủ gánh hát đến rồi.”
Con ngươi Tần Cửu đảo đi, trông thấy cửa sổ mở rộng, cười xinh đẹp: “Vương
gia, là ngài không chạy được mới đúng. Xin lỗi nhé, ta cũng phải đi
trước một bước rồi.”
Nàng tung người nhảy lên, dáng người uyển
chuyển nhảy vυ't về phía bệ cửa sổ. Nhan Duật cách cửa sổ khá gần, nhưng
chân hắn đã bị thương, làm thế nào cũng không chuồn đi nhanh bằng nàng.
Huống chi, bây giờ hắn còn đang ngồi trên mặt đất.
Tần Cửu mắt thấy sắp nhảy lên bệ cửa sổ, rũ mắt xuống, trông thấy khuôn mặt hơi ngẩng của Nhan Duật được ánh trăng chiếu sáng.
Khuôn mặt hắn được bao phủ một vầng sáng nhàn nhạt, tuyệt mỹ khiến lòng người chấn động. Mà nét cười đùa giỡn khóe môi hắn mang theo giảo hoạt mà tà
mị, dưới ánh trăng mịt mờ, dường như tỏa ra yêu khí.
Tần Cửu thầm kêu không ổn, e rằng Nhan Ngọc Hoành muốn giở trò xấu.
Quả nhiên, một chân Tần Cửu vừa mới nhảy lên bệ cửa sổ, cổ chân của chân
còn lại đã bị Nhan Duật nắm lại rồi. May mà hai tay nàng bám cực kỳ chặt vào song cửa sổ, lúc này mới không bị Nhan Duật kéo xuống.
Lúc
này, hay tay Tần Cửu bám vào song cửa sổ, một châm giẫm lên cửa sổ, một
chân bị Nhan Duật túm lấy, treo trên cửa sổ bằng tư thế cực kỳ cổ quái.
Tần Cửu đang cân nhắc xem có nên dùng một cước đạp ngã Nhan Duật không, đã
nghe thấy Nhan Duật ung dung thong thả nói: “Nếu ngươi muốn đạp ta, ta
sẽ lột giày thêu của ngươi xuống, cho ngươi chạy bằng chân không.”
Tần Cửu suy xét chạy chân không trên phố quá lạnh quá thiếu lễ độ, tổn hại
đến hình tượng Cửu gia của nàng, vì vậy híp mắt mỉm cười, hỏi: “Ngài
muốn thế nào?”
Nhan Duật cười thản nhiên, rũ mắt nhìn cổ chân của Tần Cửu: “Hình dáng bàn chân của Cửu gia thật là nhỏ nhắn xinh xắn.”
Tần Cửu cắn chặt răng.
“Ta cũng không muốn ở lại để đền bạc, dù thế nào cũng phải là mỗi người một nửa, va đổ giá đồ hóa trang ngươi cũng có phần. Ngươi muốn chạy, vậy
đưa ta cùng chạy.” Nhan Duật thong thả ung dung nói.
“Có thể đưa ngài chạy theo, chân ngài đi được không?”
“Đương nhiên có thể di chuyển, cũng đâu phải què! Không ngờ Cửu gia vẫn rất quan tâm ta đấy!” Nhan Duật đứng dậy khỏi mặt đất.
Tần Cửu nhảy xuống khỏi cửa sổ, liếc nhìn hắn một cái, hai tay dùng sức đẩy hông Nhan Duật, đã đưa hắn lên bệ cửa sổ. Nàng thò đầu ra nhìn thấy Tỳ
Ba đang đợi ở đường cái, bèn không chút do dự tiếp tục tặng một chưởng
lên lưng Nhan Duật, đẩy hắn xuống.
“Tỳ Ba, đón lấy!” Tần Cửu lạnh lùng hô.
Nhan Duật hừ: “Ngươi xem ta là bao cát sao!”
Đương nhiên, bao cát không thể phản kháng, lập tức bị vứt xuống đường, Tỳ Ba
đi đến kịp thời, trước khi hai chân hắn rơi xuống đất, vỗ nhẹ lên chân
hắn một cái, một luồng sức lực lớn nâng đỡ, hắn nhẹ nhàng rơi xuống mặt
đất.
Mặc dù lông tóc không tổn hại gì, nhưng chân vẫn hơi đau.
Tần Cửu theo sau nhảy xuống, quét mắt nhìn Nhan Duật một cái: “Vương gia,
để các tùy tùng đưa ngài đi đi, cáo từ.” Tần Cửu lên xe ngựa, rời đi
thẳng.
Nhan Duật khoanh tay đứng trên đường, bình tĩnh nhìn xe ngựa của Tần Cửu đi xa.
“Vương gia, người đã đi xa rồi!” Phía sau có người trầm giọng nói.
Nhan Duật quay đầu lại, một ông già râu trắng đứng phía sau, chính là chủ gánh hát Hồi Xuân.
Nhan Duật cười nói: “Liêu sư phụ.”
Liêu sư phụ vuốt râu nói: “Hình như trước giờ ta chưa từng nghe thấy ngài cười như vậy.”