Đại Dục quốc coi trọng cày cấy dệt vải, mà hội Canh Chức cũng đã có từ
lâu, sớm đã trở thành truyền thống của Đại Dục quốc. Các triều đại Hoàng đế cũng đều hết sức coi trọng ngày hội này, đến Khánh Đế cũng không cần phải nói.
Đến ngày hội Canh Chức, Khánh Đế đã mang theo vài vị
vương gia cùng với chúng thần ngồi xa liễn đến cánh đồng ở vùng ngoại ô
Lệ Kinh để lao động. Trong hoàng cung, giờ thìn vừa qua, đã có gia quyến của quan viên ngồi xe đến bên ngoài cửa trước, trước đó ở đây đã sớm
bày ra từng hàng khung thêu hoa của các cô nương, bên cạnh lại xếp rổ
đựng tơ. Các cô nương trẻ tuổi chia nhau từng người ngồi xuống trước
khung thêu hoa, trước đó áo mới dự định tặng cho khu vực bần hàn đã sớm
cắt may xong, đương nhiên thứ phải thêu hiện giờ chính là tranh thêu để
cuối cùng lấy ra so sánh.
Mấy năm trước, Bạch hoàng hậu chủ trì
đại hội Chức Tú, nhưng mọi người tụ tập lại ở một nơi, nói nói cười cười nhanh chóng làm ra vài bộ áo mới, không hề có thêu hoa, bởi vì thêu hoa rất tốn thời gian. Bây giờ, nếu như đã có thêm thêu hoa thì cắt may áo
mới đã được làm trước khi tổ chức hội rồi.
Vốn dĩ Tần Cửu không
muốn tham gia, nhưng nếu như Huệ phi đã lên tiếng, đương nhiên nàng sẽ
không làm trái ý bà ta, cho nên mới sáng sớm cũng đã ngồi xe ngựa vào
trong cung.
Tần Cửu vừa ngồi xuống không lâu, Thượng Tư Tư và
Thượng Sở Sở đã đến, nhìn thấy Tần Cửu, Thượng Sở Sở chủ động qua đó,
ngồi xuống bên phải Tần Cửu, cười dí dỏm nói: “Tần tỷ tỷ, hôm nay tỷ
định thêu gì vậy?” Nói xong, chớp chớp mắt với Tần Cửu, rõ ràng là đã âm thầm tiết lộ phương pháp Tần Cửu nói cho Thượng Tư Tư rồi.
Tần Cửu mỉm cười nói: “Ta định thêu —— một con heo!”
Thượng Sở Sở nghe vậy, phì cười thành tiếng: “Tần tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn thêu heo, vậy chúng ta đúng là không hẹn mà nên rồi.”
Tần Cửu nhíu mày nói: “Người muốn thêu cái gì?”
“Ta muốn thêu mấy con ngỗng ngốc nghếch.” Thượng Sở Sở hé miệng cười nói.
Tần Cửu không nhịn được mỉm cười, đa số người thêu hoa (hoa văn) đều thích
thêu hoa cỏ chim cá, thêu động vật cũng phần lớn là những loài uy vũ
thần tuấn (dũng mãnh khỏe mạnh), ví dụ như: Hổ báo ngựa. Thêu mấy con
giống như heo dê gia cầm thật sự ít càng thêm ít.
Thượng Tư Tư
cũng đi theo muội muội, ngồi ở bên trái Tần Cửu. Nhìn sắc mặt nàng ta
cũng không tệ lắm, trong đôi mắt đẹp có ánh sáng kiên định, rõ ràng đã
tính trước mọi việc. Vừa mới ngồi xuống, đã sai thị nữ bắt đầu chia tơ.
Tần Cửu ngước mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, lập tức nhìn thấy Tô Vãn
Hương dẫn theo hai thị nữ từ từ đi đến. Bởi vì tính đặc thù của ngày hội này, nhằm khiến nữ tử trong cung đình nhận thức được cuộc sống khó khăn của bách tính, cho nên cho dù là thêu dệt cũng phải mặc áo vải váy gai. Hôm nay Tô Vãn Hương mặc một chiếc váy vải màu ánh trăng, tóc đen chải
thành một búi đơn giản, trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ, nhìn mộc mạc
mà đoan trang. Nàng ta ngồi xuống trước một khung thêu hoa ở hàng trước
Tần Cửu, thị nữ đi theo sau lưng nàng ta một người căng vải trắng lên
khung thêu hoa, người còn lại khom người bắt đầu ngồi xổm xuống chia tơ.
Một lát sau, Huệ phi mặc y phục nhẹ nhàng đi ra dưới sự vây quanh của cung
nữ, bà ta và vài vị phi tần của Khánh Đế ngồi trước khung thêu hoa của
hàng đầu tiên, đích thân thêu thùa.
Sau giờ thìn, trên quảng trường rộng lớn không còn ai nói chuyện nữa, các nữ tử đều cúi đầu bắt đầu thêu hoa.
Lệ Chi đã chia tơ xong, Tần Cửu nhón lấy kim thêu hoa, bắt đầu thêu.
Thêu hoa là một việc tinh tế, cực kỳ tốn thời gian, đến buổi trưa, Huệ phi
sai Ngự Thiện phòng bày xong thức ăn ở điện Sùng Nhân, giữ mọi người lại dùng bữa. Dùng bữa xong, các tiểu thư khuê các nghỉ ngơi một lát, rồi
lại đi đến bắt đầu thêu thùa.
Mãi đến buổi chiều sau giờ thân,
cuối cùng Tần Cửu mới thêu xong. Nàng thêu một chú heo, sử dụng màu sắc
trắng hồng, phía trước chú heo là một khóm hoa mặc lan. Nàng dùng cách
thêu hai mặt, nhìn mặt trước là heo, nhìn mặt sau lại là một con hồ ly
đỏ và một khóm hoa cúc dại màu vàng. Heo thơ ngây chân thành và hồ ly
giảo hoạt, hai mặt trái phải với màu sắc xán lạn, đối lập rõ ràng, cực
kỳ mới mẻ.
Mặc dù thêu hai mặt không phải cách thêu mới lạ gì,
nhưng rất khó nắm vững, bình thường đều là thêu sự vật tương đối đơn
giản, có thể thêu giống như Tần Cửu, cũng không thấy nhiều.
Thượng Sở Sở thêu vài con ngỗng trắng lớn nghịch nước, nàng cũng đã thêu xong, nhìn thấy Tần Cửu thêu xong, bèn sáp lại nhìn.
“Tần tỷ tỷ, ta vốn tưởng rằng heo không có gì để thêu, nhưng không ngờ tỷ
lại thêu đáng yêu thế này. Ta rất thích, bao giờ Tần tỷ tỷ thêu thêm một con tặng cho ta nhé.” Thượng Sở Sở tấm tắc khen ngợi, cuối cùng không
quên mở miệng thỉnh cầu. Nàng khéo cười duyên dáng, đôi mắt xoay vòng
lưu chuyển, giống như trong thủy ngân trắng có cả thủy ngân đen.
Tần Cửu cong môi cười nói: “Người đường đường là công chúa một nước, muốn
bức thêu thế nào mà chả có, cái này cũng đáng để người mong chờ sao.”
Thượng Sở Sở vươn ngón tay ra sờ vào chú heo hồng nhạt Tần Cửu thêu, hai mắt
phát sáng: “Tần tỷ tỷ, ta thật sự rất thích con heo nhỏ này, chưa bao
giờ biết nó cũng có thể khiến ngươi ta yêu thích như vậy.”
Tần
Cửu liếc mấy con ngỗng trắng mà Thượng Sở Sở đã thêu xong một cái, nói
với ngụ ý: “Quả thực có lúc nhìn những thứ ngốc nghếch khờ khạo rất đáng yêu. Nếu như người thích, ta về thêu cho người một cái túi hương.”
“Thật tốt quá, cám ơn Tần tỷ tỷ.” Thượng Sở Sở vui vẻ cười, đôi mắt cong lên thành mảnh trăng non.
“Cửu gia, có thể thêu cho cả bản công chúa một cái túi hương không?” Một giọng nói yêu kiều truyền đến.
Tần Cửu quá quen thuộc với giọng nói này, chính là giọng nói của Chiêu Bình công chúa Nhan Thủy Tuyền. Trong lòng nàng không nhịn được cả kinh,
quay đầu nhìn lại, lúc này phát hiện Chiêu Bình công chúa đang ngồi
trước khung thêu sau lưng nàng không xa.
Nàng ấy mặc một chiếc
váy vải màu thiên thanh, chải búi Phi Thiên, cài nghiêng một cây trâm
bạc, trong tay nàng cầm kim thêu hoa, nhưng trên giá thêu phía trước chỉ thêu một đóa hoa cúc, rõ ràng vẫn chưa thêu xong.
Không phải Tần Cửu không chú ý đến người xung quanh mình, nàng nhớ trước đó rõ ràng
sau lưng mình không có ai, ai ngờ dùng bữa trưa xong, chẳng biết từ lúc
nào Chiêu Bình lại ngồi ở sau lưng nàng, cũng không biết Chiêu Bình đến
từ lúc nào. Theo lý, bây giờ nàng và Chiêu Bình công chúa xem như là
không có giao tình gì, chỉ gặp một lần ở lễ Cầu Tuyết. Với tính tình của Chiêu Bình, tuyệt đối sẽ không xin một người không thân quen lắm cái
túi hương mà chỉ có hảo hữu trong khuê phòng mới tặng cho nhau. Nhất là, nàng còn là người trong Thiên Thần tông mà Chiêu Bình không muốn gặp.
Lẽ nào, nàng ấy đã nhìn ra gì rồi?
Tần Cửu không khỏi có chút kinh hãi, nhưng nghĩ lại cẩn thận, hình như nàng không làm chuyện gì có thể khiến Chiêu Bình hoài nghi.
Tần Cửu
đứng dậy thi lễ với Chiêu Bình công chúa, vuốt ve dải băng thêu bằng tóc ở trước trán, nở nụ cười xinh đẹp với Chiêu Bình, cực kỳ khách sáo nói: “Được công chúa xem trọng chút tài nghệ tầm thường này của ta, nếu như
công chúa thích, đừng nói thêu một cái túi hương, cho dù là thêu một tấm bình phong cũng được.”
Chiêu Bình công chúa nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Cửu, sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức cười nói: “Bản công chúa cảm thấy Cửu gia có thể thêu những vật tầm thường phổ thông này
thành đáng yêu như vậy, cực kỳ lợi hại. Ta muốn xin Cửu gia làm cho ta
một cái túi thơm thêu đầy hoa vô ưu, chẳng biết Cửu gia có bằng lòng
không?”
“Có thể cống hiến sức lực cho công chúa, đương nhiên ta
cầu còn không được.” Tần Cửu mỉm cười đồng ý, lập tức ngồi xuống trước
khung thêu.
Chiêu Bình công chúa muốn túi hương thêu đầy hoa vô
ưu, trước đây nàng đã từng tặng cho Chiêu Bình một cái. Bây giờ, nàng ấy đột nhiên xin mình, rõ ràng vừa rồi khi mình thêu hoa, đã làm động tác
gì đó khiến Chiêu Bình cảm thấy quen thuộc.
Lúc nàng thêu hoa, có một số động tác theo thói quen, ví dụ như động tác ngón tay nhặt kim
thêu hoa, mặc dù hai năm qua đã thay đổi không ít, nhưng một khi thể xác và tinh thần tập trung, sẽ không khỏi để lộ ra ngoài. Đây cũng bởi vì
là Chiêu Bình, đổi thành người khác thì nhất định không thể nhìn ra, bởi vì nàng thường xuyên thêu hoa chung với Chiêu Bình.
Tuy rằng Tần Cửu có chút lo lắng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, có thể vật nàng
thêu bây giờ hoàn toàn khác với trước đây, cho dù thêu tiếp cho Chiêu
Bình một cái túi hương, nàng ấy cũng không thể nhìn ra gì cả.
“Công chúa, người muốn một túi hương thế nào?” Tần Cửu nghiêng đầu hỏi Thượng Sở Sở.
Thượng Sở Sở chớp đôi mắt to, nghiêng đầu nói: “Ta chỉ muốn một cái thêu hình heo.”
Tần Cửu cười nói: “Cũng được, có điều, người phải thêu cho ta một con ngỗng ngốc.” Nàng sẽ chuyển cho Lưu Liên.
Thượng Sở Sở cũng là một người lanh lợi, vừa nghe đã biết Tần Cửu có dự định gì, sắc mặt hơi đỏ lên.
Thời gian không còn nhiều lắm, đám khuê tú gần như đã thêu xong cả rồi. Bởi
vì thời gian có hạn, cho nên đều không chọn những bức thêu lớn, vì thế
thêu cũng nhanh. Có cung nhân đến đây, thu lại bức thêu của từng người.
Theo lời nữ quan thêu thùa trong cung gom lại ở một chỗ, lựa chọn ra
mười vị trí đứng đầu.
Điều khiến Tần Cửu bất ngờ là, hai vị đầu
tiên ngang hàng, theo thứ tự là Tô Vãn Hương và Thượng Tư Tư. Nghe nói
hai người đều dùng cách thêu mình sáng tạo ra, vị trí thứ hai chính là
Tần Cửu, nghe nói nàng có thể đứng thứ hai là bởi vì nàng thêu con heo,
cực kỳ mới mẻ, kỹ thuật thêu cũng tốt, lại vì đây là hội Canh Chức, cho
nên xem như con heo mà nhà nông nuôi trong nhà rất hợp tình hình, vì vậy đã để nàng đứng thứ hai. Con ngỗng trắng lớn của Thượng Sở Sở xếp thứ
ba. Bởi vì các phi tần của Khánh Đế không tham gia vào hàng ngũ tuyển
chọn, cho nên vài vị trí phía sau đều là bức thêu của thiên kim đại thần trong triều. Chiêu Bình công chúa không được chọn, bởi vì khóm hoa cúc
của nàng vẫn chưa thêu xong.
Loan giá của Khánh Đế đã hồi cung,
lúc này đã đến điện Sùng Nhân, Huệ phi lập tức phái cung nhân dâng bức
thêu của mười vị trí đầu lên, chỉ chốc lát sau, Tổng quản thái giám Lý
Anh bên cạnh Khánh Đế đến truyền lời, nói là Khánh Đế mời mấy người bọn
họ đến lĩnh thưởng.
Trong điện Sùng Nhân, Khánh Đế ngồi ngay
ngắn trên long ỷ ở chính giữa, vài vị lão thần trong triều ngồi trên ghế tựa bên phải ngài. Vài vị vương gia ngồi trên chiếc ghế bên trái. Trên
bàn tiệc ở chính giữa, bày vài món ăn, đều là cơm canh đạm bạc mà bách
tính nhà nông dùng, có thể nhìn ra, Khánh Đế muốn thần tử của ngài không chỉ tự chiêm nghiệm nỗi khổ cày cấy của bách tính, mà còn phải nếm thử
ẩm thực thường ngày của họ.
Sau khi Tần Cửu đi vào, cùng các nữ
tử thi lễ với Khánh Đế xong, lén liếc trộm một cái, nhìn thấy Nghiêm
Vương Nhan Duật tay cầm một củ khoai lang, nhíu mày, ngửa cổ, đang nuốt
xuống cực kỳ khổ sở. Tiểu thái giám đứng hầu hạ sau lưng hắn có chút hốt hoảng, cẩn thận vỗ lưng giúp hắn. Một tiểu thái giám khác tay bê chén
trà, nói nhỏ: “Vương gia, ngài uống ngụm nước cho xuôi đi!”
Nhan Duật trừng mắt nhìn thái giám kia một cái, nói với giọng ồm ồm: “Không cần.”
Tần Cửu gần như muốn cười phá lên, có điều, nàng rất vất vả nhịn xuống.
Thượng Sở Sở đứng ở phía trước nàng không nhịn được, phì cười thành
tiếng.
Sắc mặt Khánh Đế trầm xuống, nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng: “Nghiêm Vương!”
Nhan Duật trả lời một tiếng, vội vàng nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch.