Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 97: Ta Cho Ngươi Dựa Vào

Rốt cuộc Tần Cửu đã ý thức được vừa rồi mình có hơi thất lễ, trong mắt

đen có ánh sáng yếu ớt lướt qua, không nhìn hắn nữa, bước nhanh đến bên

cửa sổ, đột nhiên mở cửa sổ ra.

Không khí trong lành mà lạnh như

băng tràn vào, nàng mở to miệng hít vài hơi, cảm giác dường như cả phế

tạng đã được gột rửa, lúc này mới tung người lên, nhảy từ cửa sổ ra

ngoài.

Nhan Duật thong thả tự mình chỉnh sửa đai lưng xong, ngẩng đầu nhìn thấy, cười giễu cợt một tiếng, nói: “Cửu gia, cửa ở đây này.”

Tần Cửu ở bên ngoài cửa sổ quay đầu lại, thần sắc trên mặt nghiêm túc hiếm

có: “Vương gia, tối nay ta đến tìm ngài là có chuyện quan trọng, chúng

ta phải lén rời đi, không thể để bất kỳ ai phát hiện.”

Lần trước

Tần Cửu đến Vô Ưu cư, đã biết nếu như Nhan Duật ngủ lại ở Vô Ưu cư, ban

đêm không để bất kỳ kẻ nào quấy rầy, nàng bèn nghĩ, trốn đi từ Vô Ưu cư

là một cơ hội tuyệt hảo, sẽ không có ai nghi ngờ Nhan Duật ra ngoài

trong đêm. Mà đêm nay có nàng đi cùng, tin rằng càng không có ai dám đến quấy nhiễu.

Nhan Duật cười đùa cợt, chậm rãi đi đến, cũng nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Tỳ Ba sớm đã tiếp ứng ở bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy hai người đã đi ra,

lập tức dẫn bọn họ vòng qua một số khách làng đang chơi tán tỉnh trong

sân, lén lút đi từ cửa sau của Vô Ưu cư ra ngoài.

Bên ngoài Vô Ưu cư là một con ngõ nhỏ, một chiếc xe ngựa nóc nhô lên màu đen lẳng lặng

dừng cách cửa sau Vô Ưu cư không xa. Gió đêm lướt đến, lay động nhành

hoa chìa ra từ bức tường trắng, vài cánh hoa màu đỏ tươi bay phơ phất

rơi bên cạnh bánh xe, làm cho hành trình nguy hiểm trong đêm có thêm

chút sắc màu ấm áp.

Tần Cửu nhìn xung quanh không có ai, đưa tay

túm lấy ống tay áo của Nhan Duật, tiểu tử này còn đang bước chân thong

thả, chắp tay theo kiểu của vương gia, nàng kéo hắn đến trước xe ngựa,

tươi cười như hoa nói: “Lên xe.”

Nhan Duật liếc cánh tay dài nhỏ

của Tần Cửu đang túm lấy ống tay áo của hắn, khẽ nhíu mày lại, cong môi

cười nói: “Cửu gia, ngươi đang muốn bắt ta đi sao?” Miệng nói chuyện,

ánh mắt ung dung thản nhiên quét qua con ngựa kéo xe. Mặc dù đã chờ đợi

một thời gian dài, nhưng không hề hạ thấp tính cảnh giác của con ngựa

này, thỉnh thoáng nó lại co cánh mũi, quan sát động tĩnh xung quanh.

Nhan Duật híp mắt, nhìn ra được, con ngựa đen kéo xe này không phải ngựa

thông thường, mà là ngựa kéo Bắc Cương, là ngựa trong quân ngũ, ở Lệ

Kinh, cũng chỉ có kiêu kỵ và Kim Ngô Vệ mới có giống ngựa này. Ánh mắt

hắn lại lướt qua phu xe, thấy y mặc một bộ áo dài kèm mũ trùm đầu.

Kiêu kỵ và Kim Ngô Vệ?

Nhan Duật cười, càng lúc hắn càng cảm thấy hứng thú với hành trình đêm nay

rồi. Hắn vén rèm xe lên, khom lưng chui vào trong xe ngựa, Tần Cửu theo

sau cũng chui vào trong. Tỳ Ba đi lên phía trước càng xe, nói với phu

xe.

Sau khi mấy người ngồi yên, phu xe vung roi, con ngựa đen hất bốn vó lên, bắt đầu chạy trong màn đêm.

Nhan Duật ngồi ở bên cạnh Tần Cửu, liếc nàng một cái, cười nhạt rũ mắt đến

gần, ghé tai hỏi thầm: “Cửu gia, rốt cuộc ngươi muốn sắp xếp ta đến

đâu?”

Tần Cửu ung dung thản nhiên dịch ra, lười biếng dựa lên

buồng xe, tay nghịch khung thêu hoa, khóe môi mỉm cười nói: “Không phải

đã nói rồi sao, đến nghĩa địa.”

Khóe môi Nhan Duật hơi mím, ngước mắt lên nhìn.

Ánh sáng trong buồng xe ảm đạm, nhưng Tần Cửu lại có thể thấy rõ trong con ngươi đen như mực của hắn lóe lên ánh sáng sáng rực.

Nghiêm Vương gia là hạng người nào, mặc dù phóng đãng một chút, nhưng cũng

không có nghĩa hắn là kẻ ngốc. Tần Cửu hiểu rõ, có lẽ trong lòng hắn đã

đoán được bọn họ sắp đến đế lăng rồi. Có điều, hiện giờ nàng cũng không

định nói cho hắn. Thấy Nhan Duật mở miệng dường như muốn hỏi gì đó, Tần

Cửu ngáp một cái.

Tuy rằng từ sau khi uống thuốc của Thái cung

phụng, gần đây thân thể nàng đã tốt lên nhiều, không yếu đến mức lúc nào cũng mệt rã rời nữa, nhưng việc đêm nay quan trọng, dọc đường có thể

ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt. Nàng chớp chớp mắt với Nhan

Duật, “Đường dài đằng đẵng, ta muốn ngủ một lát.”

Trước khi nhắm mắt lại, nàng đã nhìn thấy vẻ mặt hơi kìm nén của Nhan Duật, trong lòng nàng lập tức cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Tần Cửu ngủ giấc này cực kỳ thoải mái, có lẽ là sự đong đưa của xe ngựa đã

giúp nghỉ ngơi. Có điều, khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình đã dựa vào

vai Nhan Duật, một tay còn ôm cánh tay hắn.

Tần Cửu giật mình, sao nàng có thể dựa lên người hắn? Nàng cố nén kích động muốn đẩy hắn ra, từ từ ngẩng đầu lên.

Mặc dù trong buồng xe ánh sáng ảm đạm, nhưng khuôn mặt của Nhan Duật vẫn

anh tuấn đến lóa mắt, nhìn thấy Tần Cửu tỉnh lại, hắn cười nhạt với

nàng, trong nháy mắt ánh sáng rạng rỡ bắn ra tứ phía.

Tần Cửu mặt không đổi sắc quay mặt sang, chỉ sợ đau mù mắt mình.

Nhan Duật cười xấu xa nói: “Nước miếng của ngươi làm ướt y phục của ta rồi.”

Tần Cửu biến sắc, vội vàng đưa tay sờ khóe môi mình, không hề sờ thấy nước

miếng. Nàng rũ mắt, quét qua ống tay áo hắn một lần, cũng không thấy chỗ nào ẩm ướt. Có điều, đối diện với vẻ mặt khó chịu của người đối diện,

Tần Cửu vẫn đưa tay sờ y phục của hắn, sờ từ bả vai đến tay áo, không

cảm thấy chỗ nào ẩm ướt. Nàng nở nụ cười lạnh lùng, vung cánh tay hắn

ra.

Nhan Duật cười phóng túng, nhìn nàng không hề giấu giếm, đột

nhiên đưa tay bắt lấy tay nàng, nói: “Nói đi, đưa ta đến đế lăng để làm

gì, đi gặp mẫu phi của ta?”

Tần Cửu vỗ tay tán thưởng, mắt phượng xinh đẹp nhìn hắn chăm chú, “Sớm biết vương gia thông minh tuyệt thế,

quả nhiên đã đoán được.”Cằm Nhan Duật hất ra phía cửa sổ, “Nếu như ta không đoán được thì quá ngu xuẩn rồi.”

Tần Cửu vén rèm xe ngựa lên nhìn, chỉ thấy ánh sáng trong vắt lay động trước mắt nàng.

Dưới bóng đêm, hồ Long Ngâm trong trẻo hiện ra ở trước mắt, nước hồ và ánh

trăng đan vào thành ánh sáng mênh mông, cách đó không xa là tháp cao và

đế miếu cao lớn sừng sững.

Thì ra, nàng vừa ngủ một giấc đã đến nơi rồi.

Ở cuối hồ Long Ngâm rất rộng này, chính là phía sau của núi Long Ngâm, đế lăng ở dưới chân núi Long Ngâm, dựa theo ý kiến của thầy phong thủy,

điều này gọi là kế núi gần sông.

Tần Cửu vén rèm nhìn quanh một

lát, phu xe ngựa đã nhảy xuống, y là thân tín trong đội kiêu kỵ của Viên Bá, y vén rèm xe lên, thấp giọng nói: “Cửu gia xuống xe đi, đại thống

lĩnh đã chuẩn bị xong thuyền ở phía sau núi đá bên hồ, các ngài đi

thuyền qua hồ Long Ngâm, đến đó, sẽ có người đến tiếp ứng.”

Nhan

Duật lạnh giọng hỏi: “Đế lăng ở trước núi, đi qua hồ Long Ngâm, chính là vách đá cao đến vài trượng ở sau núi, làm sao có thể vào đế lăng?”

“Cái này ta cũng không rõ lắm, đại thống lĩnh chỉ dặn dò ta đưa các ngài đến đây!” Phu xe nói.

Tần Cửu nhảy xuống xe ngựa đầu tiên, quay đầu cười nói: “Nếu đã như vậy,

chúng ta sẽ đi thuyền đến.” Thật ra rốt cuộc vào đế lăng thế nào, Tần

Cửu cũng không rõ, nhưng nàng tin tưởng Viên Bá.

Nhan Duật theo

Tần Cửu xuống xe ngựa, hắn nhìn hồ Long Ngâm, mặc dù vẻ mặt thản nhiên,

nhưng lòng lại giống như nước đang sôi, không ngừng hiện lên bọt nước

sôi sùng sục.

Đế lăng vẫn luôn do kiêu kỵ mà Viên Bá thống lĩnh

trông coi, canh phòng cực kỳ nghiêm mật. Từ khi Nhan Duật quay về Lệ

Kinh, mấy năm nay, không phải hắn không chú ý đến đế lăng, có một thời

gian, suy nghĩ muốn vào đế lăng của hắn vô cùng mãnh liệt, dây dưa hết

lần này đến lần khác trong đầu hắn, giống như côn trùng cắn hắn. Hắn cầu xin Khánh Đế không thể thành công. Phái người lén lút lẻn vào gần đế

lăng, nhưng lần nào cũng đi về không công. Hắn cùng từng thử mua chuộc

Viên Bá, nhưng Viên Bá cực kỳ trung thành với Khánh Đế, mà hình như cũng có thành kiến cực sâu với hắn, chưa bao giờ chịu nói chuyện với hắn.

Vào lúc hắn cho rằng việc này vô vọng thì dù thế nào cũng không ngờ, đêm nay lại có cơ hội vào đế lăng.

Hắn nghiêng đầu nhìn Tần Cửu, dưới núi hồ tươi đẹp, hình bóng phóng khoáng đứng yên của nàng giống như một nét họa.

Vừa rồi ở trong buồng xe, sau khi nàng ngủ say đã tựa vào vai hắn, ban đầu

hắn cho rằng nàng đang cố ý quyến rũ hắn, bèn không chút lưu tình đẩy

nàng sang bên cạnh. Nhưng một lát sau, nàng lại dựa vào gần, hắn vốn

định đẩy nàng ra lần nữa. Thế nhưng, vào lúc cúi đầu xuống, hắn đã nhìn

thấy khuôn mặt say ngủ của nàng.

Nàng khi ngủ đã không còn vẻ

tươi cười mị hoặc, không còn ánh sóng quyến rũ trong mắt phượng, hơn nữa thiếu đi vẻ phong tình quyến rũ, có thêm cảm giác điềm tĩnh dịu dàng,

giống như con mèo đã thu lại móng vuốt, nhìn rất thư thái. Mà giữa lông

mày nàng hơi chau lại, vẻ u buồn như có như không đó lại khiến lòng hắn

rung động.

Nhan Duật hơi bất ngờ, hắn nghĩ, có lẽ, nàng cũng không phải trời sinh phóng đãng đâu!?

Vậy nên, mặc dù trong lòng vẫn hơi bài xích, nhưng hắn vẫn cho nàng dựa vào vai hắn.

Lúc này, nhìn nàng đứng ở bên hồ, trong nháy mắt, hắn lại nhìn thấy hào khí ngạo nghễ, khí thế nhìn xuống thiên hạ trên người nàng. Có điều, nháy

mắt tiếp theo, nàng đã quay đầu cười quyến rũ nói: “Chúng ta đi thôi!”

Phu xe đưa bọn họ vòng ra sau ngọn núi đá, quả nhiên có một chiếc thuyền

châu chấu hai đầu nhọn hoắt đỗ ở đó, một binh sĩ kiêu kỵ ngồi ở trên

thuyền, trong tay cầm mái chèo. Nhìn thấy bọn họ, bèn dùng tay ra hiệu,

Tần Cửu và Nhan Duật, Tỳ Ba lặng lẽ nhảy lên thuyền, dưới ánh trăng,

chiếc thuyền nhỏ chèo nhanh như gió ra giữa hồ.

Trong gió đêm phả vào mặt, có hơi nước mờ mờ.

Tần Cửu nhìn quanh bốn phía, khắp nơi hoàn toàn vắng vẻ, đây là phía sau

núi, hoàn toàn không có cách nào tiến vào đế lăng, cho nên canh gác cực

lỏng lẻo. Huống hồ, hẳn là trước đó Viên Bá cũng đã có chuẩn bị, cho nên không nhìn thấy kiêu kỵ trông giữ.

Sau khi ánh mắt Tần Cửu nhìn

xung quanh một vòng, đã dừng ở trên người Nhan Duật. Hắn ngồi ở một đầu

của chiếc thuyền nhỏ, ánh trăng nhàn nhạt vương trên vai hắn, giống như

một vai phủ đầy sương trắng. Hiếm khi trên mặt hắn không có biểu cảm đùa giỡn với đời, khóe môi cũng không có ý cười, trong đôi mắt dài tối đen, hàm chứa cảm giác mong chờ không dễ phát giác.

Hắn và mẫu phi của hắn, đã xa cách mười mấy năm rồi.

Khi hắn vẫn còn là một đứa trẻ, mẫu thân đã rời xa hắn, nói ra, cũng rất đáng thương.

Tần Cửu nghĩ đến đây, không khỏi nghĩ đến mẫu thân của nàng, nàng chậm rãi vùi đầu xuống, trong lòng chua xót một hồi.

Mấy người trên chiếc thuyền nhỏ đều không nói gì, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng kêu của chim đêm. Kỹ thuật của kiêu kỵ chèo thuyền này rất khá,

chỉ chốc lát đã đến vách đá phía sau núi Long Ngâm, y buông mái chèo

xuống, đặt tay bên môi, bắt chước chim kêu vài tiếng.

Một khắc

sau, Tần Cửu nghe thấy mặt nước cách thuyền không xa “Ào” một tiếng, có

một người lộ đầu ra khỏi nước, thấp giọng nói: “Xuống nước đi!”

Tần Cửu nghĩ thầm: Lẽ nào dưới nước có mật đạo?

Bản lĩnh bơi lội của nàng không tốt lắm, đang do dự, chỉ nghe thấy “Ùm” một tiếng, Nhan Duật đã nhảy xuống.

Tần Cửu cười, cùng Tỳ Ba nhảy xuống nước.