Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 63: Bản Sắc Diêm Vương

Editor: Xám

Đi từ Lệ Kinh đến núi Thương Ngô, Nhan Duật dùng chưa tới một canh giờ. Hắn ghìm ngựa dừng chân dưới chân núi, giơ tay lên,

tùy tùng đi theo phía sau đột nhiên dừng lại, ngựa mệt đến mức thở phì

phò, đứng tại chỗ bào móng.

Nhan Duật ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy

thế núi của núi Thương Ngô không cao lắm, nhưng lại tĩnh mịch mà thần

bí. Lúc này đang là đầu xuân, khắp nơi trên núi đều tràn trề sắc xuân,

hương thơm phong lan dạt dào.

Nhan Duật không biết đến am Từ An

thế nào, sai thị vệ tìm một người dân bản xứ biết đường để dẫn đường,

đoàn người thúc ngựa lên núi. Càng lên cao, đường núi càng gập ghềnh,

ngựa đi càng khó khăn, cuối cùng Nhan Duật đành phải bỏ vật cưỡi lại, đi bộ lên núi.

Cuối cùng khi đến được am Từ An thì vừa đúng chính

ngọ. Mặc dù những người tùy tùng kia là người luyện võ, nhưng vừa đi một đoạn đường ngựa không dừng vó, lại đề khí nhanh chóng lên núi, đã sớm

mệt đến mức thở hồng hộc.

Nhan Duật lại không chịu nghỉ ngơi, nhanh chóng đi về phía am Từ An.

Phần lớn gia đình quý tộc của triều đình Đại Dục đều có từ đường, am Từ An

chính là từ đường của Tô gia. Am này ẩn sau rừng trúc rập rạp tươi xanh ở lưng chừng núi, kiến trúc cổ xưa mà trang nhã. Rõ ràng hương khói trong am cũng không được vượng lắm, lúc này cửa am đóng rất chặt.

Nhan Duật hơi híp mắt lại, đã sớm có hai tùy tùng tiến lên, nhấc chân lập

tức đá văng cửa am ra. Tiếng động của lần này không nhỏ, một tiểu đạo cô trong am vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy thế trận trước mặt, sắc mặt

lập tức trắng bệch, cho rằng bọn họ là cường đạo nào đó, vừa lắp bắp

muốn hỏi một trong số họ, một thanh bảo kiếm đã đặt ở trên cổ.

Tiểu đạo cô đã sớm bị dọa đến mức mặt không còn sắc máu, miễn cưỡng nặn ra

một nụ cười kinh hoàng khϊếp sợ, run rẩy hỏi: “Mấy ngài muốn làm gì?”

“Ta hỏi ngươi, hiện giờ Tô tiểu thư đang ở đâu?” Nhan Duật hỏi thẳng. Trong mắt hắn hiện lên nụ cười tàn nhẫn, vẻ lạnh lẽo hòa với ánh nắng ánh lên màu sắc giống như máu đỏ.

“Ở… Ở…. Tô tiểu thư vừa mới dùng

bữa trưa, đã vào phòng ngủ của hậu viện mà nàng vẫn luôn ở để nghỉ ngơi

rồi.” Tiểu đạo cô run giọng nói.

“Dẫn đường đi! Nếu như có chút chậm trễ, coi chừng cái đầu ngươi đó.” Một thị vệ lạnh lùng nói.

Tiểu đạo cô nào dám chậm trễ, dẫn mấy người đi qua tiền viện, vào trong hậu

viện. Băng qua hành lang, lập tức tới trước cửa một gian sương phòng.

Nàng ta chỉ vào sương phòng run giọng nói: “Đây chính là sương phòng Tô

tiểu thư vẫn ở, mỗi lần vào am dâng hương, nàng đều nghỉ ngơi ở trong

sương phòng.”

Tiểu đạo cô còn chưa dứt lời, đã có vài đại hán lực lưỡng không biết từ đâu xông ra, chắn ở trước mặt bọn họ. Tiểu đạo cô

cẩn thận nhìn lên, mấy người này đều không phải là người hầu của Tô tiểu thư, nàng ta không nhận ra, vì thế kinh ngạc nói: “Các ngươi là ai, vào am từ lúc nào?”

Nhan Duật nhìn thấy mấy kẻ xuất hiện im hơi lặng tiếng này, lòng lập tức trầm xuống. Rất dễ nhận thấy, đây chính là

người hầu Lưu Lai Thuận phái tới để canh gác.

Những người kia

thấy Nhan Duật xuất hiện, sắc mặt biến đổi, không biết rốt cuộc Ma Vương này giáng xuống từ đâu. Con mắt dài của Nhan Duật híp lại đầy nguy

hiểm, vung tay lên, tùy tùng sau lưng hắn bước nhanh về phía trước, vây

mấy người kia lại.

Nhan Duật bước nhanh về phía trước, đẩy cửa sương phòng ra.

Một màn hiện ra trước mặt không khác biệt lắm với cảnh tượng vẫn luôn hiện

ra trong đầu khi hắn phi ngựa một mạch đến. Nhưng chờ đến khi hắn thật

sự nhìn thấy một màn này, trái tim lập tức như bị người ta thụi cho một

quyền thật mạnh.

Tô Vãn Hương mặc tố sam[1], vẻ mặt có chút mê

man tựa vào lòng Lưu Lai Thuận, nàng giống như đã uống rượu say, hai má

ửng hồng. Trong đôi mắt đẹp trong veo dường như hiện ra hơi nước mịt mờ, mê ly mà mông lung.

[1] tố sam: áσ ɭóŧ thời cổ đại, màu trắng.

Lưu Lai Thuận một tay ôm eo Tô Vãn Hương, một tay cầm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, đang cúi đầu dùng môi ma sát lòng bàn tay non mềm của nàng

hết lần này đến lần khác, dùng sức mυ'ŧ đầu ngón tay thon dài của nàng.

Trong thoáng chốc khuôn mặt vốn tối sầm của Nhan Duật càng trở nên tái mét,

ánh mắt càng thêm rét lạnh mang theo vẻ tàn khốc khát máu.

DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Chỉ cảm thấy lửa giận trào ra từ l*иg ngực giống

như mãnh thú đang gào thét.

Hắn bước nhanh về phía trước, kéo lấy eo Tô Vãn Hương.

Lưu Lai Thuận nhận thấy điều khác thường, bất thình lình ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ người trước mặt, đôi mắt vốn không to cũng sửng sốt trừng

lớn. Sắc máu toàn khuôn mặt phai hết, bàn tay đỡ eo Tô Vãn Hương hơi run rẩy.

Trong lòng hắn biết e rằng hôm nay không thể xong việc rồi, chậm rãi buông bàn tay ôm eo Tô Vãn Hương ra, cười nói với Nhan Duật:

“Ôi chà, ngọn gió nào thổi vương gia tới đây vậy, lẽ nào vương gia cũng

nghe nói Huyền Nữ nương nương của am Từ An rất linh thiêng nên tới dâng

hương sao?”

Nhan Duật sầm mặt xuống, thậm chí cũng lười liếc nhìn hắn, nhấc chân bất thình lình đạp vào giữa hai đùi hắn một cái. Lưu Lai Thuận cũng là người có võ công, hôm ở Vô Ưu cư bị Tần Cửu đánh tơi bời

một trận, thương thế trên người vừa mới tốt lên, đột nhiên lại bị Nhan

Duật đạp cho một cước.

Rốt cuộc sức lực của một cước này lớn đến mức nào đây!

Thân thể Lưu Lai Thuận hoàn toàn bị đá bay ra ngoài như con diều giấy, lăn

mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại. Trong lúc hắn bị đá cho đầu choáng

não đau, vẫn nghe thấy rất rõ tiếng xương cốt vỡ nát, lập tức gào thét

lên như gϊếŧ heo, đau đến mức ôm chân cuộn tròn trên mặt đất.

“Nhan Duật, ngươi lại dám đối xử với ta như vậy sao?” Bị đá một cước, Lưu Lai Thuận vẫn không tin Nhan Duật đã thật sự làm như vậy với hắn.

Nhan Duật lại hoàn toàn lười quan tâm đến hắn, ôm eo bế Tô Vãn Hương lên,

phân phó Điêu Thuyền và Chiêu Quân theo sát phía sau tiến lên bưng ly

trà nguội tới, hầu hạ Tô Vãn Hương uống nửa ly nước. Lại sai Điêu Thuyền ra ngoài bưng nước rửa mặt tới đây, hắn tự mình lấy khăn tay bên người

ra, thấm nước cẩn thận lau lên gò má ửng hồng của Tô Vãn Hương.

“Người đâu! Mau tới đây!” Dưới cơn thịnh nộ, Lưu Lai Thuận cao giọng hô.

Hắn kêu mấy tiếng, cũng không thấy người hầu của mình đi vào.

Điêu Thuyền lạnh giọng nói: “Lưu đại công tử, ngươi cũng đừng hao phí hơi

sức nữa, bọn chúng đã đến Địa phủ trước ngươi một bước rồi.””Cái gì? Các ngươi lại dám… Nhan Duật, ngươi thật to gan.” Lưu Lai Thuận nổi giận

đùng đùng nói, “Ngươi lại dám đối xử với ta như thế sao! Cô mẫu của ta

là Huệ phi, phụ thân ta là Lại Bộ Thượng Thư. Ngươi chẳng qua chỉ là một hoàng thúc nhàn hạ, sao ngươi dám đối xử với ta như vậy!?”

Nhan

Duật thậm chí không để ý tới Lưu Lai Thuận, vẫn tỉ mỉ dịu dàng lau trán, hai má cho Tô Vãn Hương, thấy thần sắc trong mắt nàng từ từ sáng lên,

dường như dược lực của Nghiệt La Hương bớt đi một chút, lúc này mới yên

tâm giao Tô Vãn Hương vào tay Chiêu Quân.

Hắn khoanh tay đứng

dậy, thong thả chậm rãi bước đến gần Lưu Lai Thuận, trong đôi mắt lạnh

như mặc ngọc (ngọc đen) lướt qua chút vẻ khó hiểu, ý cười bên môi rét

lạnh, “Xem ra ngươi muốn đến chỗ cô mẫu của ngươi kiện ta rồi, chỉ gϊếŧ

mấy tên người hầu sao đủ cho ngươi kiện đây? Bản vương cho ngươi thêm

một lý do nữa để kiện ta!”

Nhan Duật nói xong, bước một bước lên phía trước, đá thật mạnh vào giữa hai chân Lưu Lai Thuận.

Lưu Lai Thuận cũng có chút võ công, tiếc rằng một chân của hắn vừa mới bị

đá gãy, lúc này hành động cực kỳ bất tiện. Hơn nữa, tên vương gia từ

trước tới giờ đều lờ đờ uể oải này, ra tay lại nhanh chóng tàn nhẫn như

thế là điều hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Vậy nên một kích này hắn hoàn

toàn không có cơ hội tránh thoát. Hạ thân đau nhức vô cùng, dường như có thứ gì đó nóng ẩm chảy ra ngoài, đó chính là máu màu đỏ sậm.

Lần này, Lưu Lai Thuận ngay cả gào lên thảm thiết cũng không gào, hắn biết e rằng vật nối dõi của mình cũng chẳng thể dùng được nữa.

Nhan

Duật cúi người nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt cay nghiệt khát máu giống như

Diêm Vương trong điện Sâm La, hắn dùng chất giọng không mang theo chút

tình cảm nào, thong thả ung dung nói: “Lưu Lai Thuận, lần này ngươi có

thể kiện ta rồi.”

Diêm Vương!

Sợ rằng đây mới là nguồn gốc thật sự ngoại hiệu của Diêm Vương!

Lưu Lai Thuận nhìn nụ cười lạnh lẽo bên môi Nhan Duật, cảm giác được hàn ý ở sâu trong nội tâm từ từ sinh ra, khiến cho hắn sợ đến mức ngoẹo đầu một cái, ngất đi.

Nhan Duật híp mắt nhìn thoáng qua Lưu Lai Thuận giống như heo chết, cười lạnh, nói: “Tạm thời giữ lại cho ngươi một mạng.”

“Thiến rồi sao?”

Tần Cửu tựa vào ghế mỹ nhân bên trong noãn các, hỏi với vẻ có chút không thể tin được.

Nàng đang cắn hạt dưa. Hoàng Mao đứng ở chỗ cách trước mặt nàng không xa,

tròng mắt đen láy trừng tay của Tần Cửu. Tần Cửu bóc hạt dưa, tự ăn vài

hạt, thỉnh thoảng sẽ ném một hạt cho Hoàng Mao. Hướng đi và độ cao thấp

của mỗi một lần ném đều không giống nhau, nếu như Hoàng Mao không chú ý

thì không tiếp nổi.

“Đúng vậy, thiến rồi, ngay cả người hầu của Lưu Lai Thuận cũng gϊếŧ sạch toàn bộ.” Tỳ Ba nhỏ giọng bẩm báo.

Tần Cửu cắn một hạt dưa, vung tay ném đi, cau mày nói: “Nhan Duật thật đúng là khiến người khác không lường nổi. Tô Vãn Hương đó, nàng ta thế nào

rồi?”

“Nàng ta không sao, nghe đâu chỉ bị hôn tay một chút, nghe

nói, sau khi nàng ta tỉnh lại thì rất cảm kích Nhan Duật. dfienddn

lieqiudoon Không ngờ Nghiêm Vương lại thiến Lưu Lai Thuận, tiếp theo

chúng ta làm thế nào đây?”

Tần Cửu híp mắt xoa trán, nói: “Là ta

đoán sai rồi, vốn tưởng rằng tình cảm của Nhan Duật đối với Tô Vãn Hương không sâu nặng như vậy, không ngờ… Vậy xem ra tình cảm của hắn với Tô Vãn Hương cũng không ít hơn Nhan Túc. Nếu như Nhan Duật không thiến Lưu Lai Thuận, đương nhiên chính nghĩa ở bên hắn, vậy thì lại khó giải

quyết rồi. Có điều, vậy có lẽ Tô Vãn Hương cực kỳ cảm kích hắn, cũng

không vô ích.”

Tần Cửu vốn định để Nhan Duật làm anh hùng cứu mỹ

nhân, chắc chắn Nhan Duật không chịu để yên, nếu như hắn bẩm báo ngự

tiền, đến cuối cùng nhất định vụ án này sẽ giao cho Hình bộ. Hình bộ

thuộc quản lý của Nhan Túc, Lưu Lai Thuận ức hϊếp Tô Vãn Hương, đương

nhiên Nhan Túc sẽ không bỏ qua cho Lưu Lai Thuận, nhất định sẽ xử nặng.

Như vậy sẽ phá vỡ cục diện vẫn luôn giằng co giữa phe Nhan Túc và phe

Huệ phi.

Nhưng nàng không ngờ, Nhan Duật đã làm luôn việc của Nhan Túc.

Tần Cửu trầm ngâm chốc lát, giơ một tay lên.

Hoàng Mao cho rằng nàng muốn ném hạt dưa, nhưng không ngờ nàng chỉ làm một

động tác giả, cuối cùng lại cười đưa hạt dưa vào miệng mình.

Hoàng Mao tức giận lớn tiếng kêu lên: “Gạt người, gạt người!”

“Hôm nay Nhan Túc có thể về kinh lúc nào?” Tần Cửu hỏi.

“Đã tra được rồi, theo lộ trình của hắn, khoảng chừng giờ Dậu (5-7h chiều) tối nay có thể về đến Lệ Kinh.” Tỳ Ba nói.

Mấy ngày nay, đúng lúc Nhan Túc ra ngoài kinh thành làm việc, bọn họ cũng

đoán được hôm nay Nhan Túc không ở kinh thành, cho nên mới bảo Lan Xá

phái người ra hiệu ngầm cho Lưu Lai Thuận, để Lưu Lai Thuận hạ thủ vào

hôm nay.

“Đã vậy thì chúng ta sẽ châm một ngọn lửa thôi! Trước

mắt, không thể để Nhan Duật đối đầu với Huệ phi.” Tần Cửu cắn hạt dưa

thản nhiên nói.

“Cửu gia, phải làm thế nào đây?” Tỳ Ba hỏi.

“Ngươi lặng lẽ đến Linh Lung các một chuyến, gặp Mộ Vu Phi, lần này cần sự giúp đỡ của huynh ấy.” Tần Cửu cau mày nói.

“Vâng, thuộc hạ sẽ lập tức đi một chuyến.” Tỳ Ba thấp giọng nói.