Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 59: Ngọc Đẹp Sa Xuống Bùn

Lưu Liên còn nhỏ tuổi, lần đầu tiên diện kiến quân nhan, biểu hiện lại quá mức điềm tĩnh. Hắn rũ mi cung kính đáp lời Khánh Đế, sắc mặt cũng không có vẻ sợ hãi.

Phải biết, Khánh Đế cũng không phải Hoàng Đế tầm thường, suy nghĩ một chút năm xưa ngài lên ngôi thế nào, thì có thể biết được ngài là người ra sao. Tuy nói đã bị bệnh vài năm, thân thể rất gầy yếu, nhưng mà, loại khí thế uy nghiêm và lạnh lùng nghiêm nghị đó, lại có thể khiến người bên cạnh khϊếp sợ.

Tần Cửu thầm vui vẻ yên tâm trong lòng, Lưu Liên luôn tỏ ra nhát gan trước mặt nàng, không ngờ đến trường hợp chính thức, lại có chút gan dạ sáng suốt. Khánh Đế híp mắt nhìn Lưu Liên một phen, cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục hỏi thăm Bảng nhãn và Thám hoa. Nhưng mặt khác có người tập trung chú ý lên người Lưu Liên, người đó là Tạ Địch Trần.

Quỳnh Lâm yến ngoài có tiến sĩ tân khoa Tam Giáp ra, còn có trọng thần trong triều tham gia. Tạ Địch Trần là Võ Trạng nguyên năm ngoái, bây giờ là thống lĩnh Kim Ngô Vệ chính tam phẩm. Hắn đang nói chuyện với chưởng viện Nguyên Tử Chính của Hàn Lâm viện, hai người đang nói chuyện rất nhiều, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lưu Liên, cuối cùng Nguyên Tử Chính gật đầu. Mặc dù Tần Cửu không nghe được bọn họ nói những gì, nhưng có thể đoán được là có liên quan đến Lưu Liên.

Tạ Địch Trần là người của An Lăng Vương Nhan Túc, đương nhiên ấn tượng của hắn với Tần Cửu và Lưu Liên không tốt, lúc này chắc chắn là muốn bài xích Lưu Liên.

Tần Cửu thờ ơ liếc Nhan Túc ngồi ở bên cạnh Khánh Đế một cái, hắn mặc triều phục, mái tóc đen chải thành búi Đính, được kim hoàn (vòng vàng) vấn chặt. Hắn lẳng lặng ngồi ở đó, tay chơi đùa cái ly, vẻ mặt hờ hững, trong đôi mắt có đuôi mắt nhướng cao lộ ra vẻ lạnh lùng. Thỉnh thoảng nói chuyện với người khác đôi câu, mặc dù có ý cười, cũng chẳng hề lan đến đáy mắt.

Trên đời này, dường như trừ Tô Vãn Hương ra, cũng không có ai có thể khiến hắn lộ ra nụ cười thật lòng, ngay cả khi ngồi ở bên cạnh phụ hoàng của mình, đối mặt với dạ yến (yến tiệc buổi tối) náo nhiệt như vậy, cũng không thể.

Hắn năm đó, chẳng hề có dáng vẻ thế này.

Thiếu niên phấn chấn bồng bột, hăng hái khí phách ấy đã rèn luyện thành nam nhân hỉ nộ không lộ ra mặt.

Ngày trước, hắn nói với nàng, hắn hận nhất là người giở thủ đoạn bày mánh khóe, hắn cũng không muốn ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia. Nhưng sự thật thì sao? Kể từ sau khi Bạch gia sa cơ, hắn một mực nỗ lực với ngôi vị kia.

Nàng trước kia, là ngu ngốc như thế! Chỉ cần là lời hắn nói, nàng sẽ tin tưởng hết! Cho nên, mới phải rơi vào cảnh ngộ thế này.

“Bệ hạ, tân khoa Tiến sĩ tối nay đều là thiếu niên tài tử của Đại Dục Quốc chúng ta, chẳng bằng mời các vị tài tử làm thơ, để Tiêu đại tư nhạc phái ca cơ của Tư Nhạc phường hát lên, chẳng phải là chuyện tốt hay sao.” Chưởng viện Nguyên Tử Chính của Hàn Lâm viện đứng dậy đề nghị.

Khánh Đế nghe vậy, lông mày nhướng lên, hình như cũng vô cùng thấy hứng thú, trầm giọng nói: “Như vậy rất hay. Lập tức bắt đầu từ ba vị Tiến sĩ Nhất giáp đi!”

Tần Cửu vừa thấy Nguyên Tử Chính muốn làm thơ, chợt hiểu ra hắn muốn làm gì. Nhưng nàng cũng không sốt ruột, chỉ thản nhiên nhìn Lưu Liên một cái. Tiểu tử kia không hề biết có người cố ý chĩa mũi nhọn vào hắn, mà rất hứng thú tiếp nhận giấy và bút mực cung nữ đưa tới, chuẩn bị làm thơ.

Tân khoa Tiền tam danh năm nay, Trạng nguyên là Lưu Liên, Bảng nhãn tên là Vân Mạc, là một thư sinh hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Dáng vẻ hắn tuấn tú, nhưng giữa lông mày lại lộ ra một chút ngông cuồng, phàm là tài tử, phần lớn đều có vài phần kiêu ngạo. Hắn híp mắt, liền nhấc bút viết.

Thám hoa tên là Tống Thần, nhìn qua tuổi tác của hắn nằm ở giữa Lưu Liên và Vân Mạc, nhìn hắn là người cực kỳ thận trọng, hắn lần lữa không hạ bút, vẫn cau mày suy tư.

Một lát sau, bài thơ của Vân Mạc đã xong, có cung nữ qua đó thu lại rồi mang đi, đưa vào tay đại tư nhạc Tiêu Nhạc Bạch.

Tối nay Tiêu Nhạc Bạch vẫn mặc một bộ bạch y như cũ, dưới ánh đèn Lưu Ly lung linh lóa mắt, sắc màu như tuyết sáng trong như trăng tròn. Hắn rũ mắt xuống, nhanh chóng nhìn lướt qua bài thơ của Vân Mạc, khóe môi hơi nhếch lên. Hắn nhanh chóng giao bài thơ vào tay ca cơ, khoanh chân ngồi trên đệm tròn, bắt đầu gảy dây đàn Không Hầu.

Tiếng nhạc du dương tuôn ra từ dưới đầu ngón tay hắn, đây là khúc nhạc sau khi hắn đọc bài thơ đã lập tức sáng tác ra, thong thả ung dung mà êm tai. Ca cơ liền bắt đầu hát bài thơ của Vân Mạc theo tiếng nhạc.

Giọng hát của ca cơ dễ nghe, làn điệu của khúc nhạc tuyệt vời, chỉ có điều, ca từ lại không hay cho lắm.

“Mười năm gian khổ học hành, mai kia trở thành Trạng nguyên trong triều. . . . . . . Thiếu niên trong sáng ngời ngời, cớ sao hầu hạ kẻ tà ma lập dị. . . . . . .”

Câu từ khác không quan trọng, chỗ quan trọng chính là mấy câu này.

Nhân vật nhắc đến là Trạng nguyên, câu chuyện là hầu hạ kẻ tà ma lập dị.

Tần Cửu vốn cho rằng Tạ Địch Trần bảo Nguyên Tử Chính đề nghị làm thơ, là muốn làm khó Lưu Liên. Nhưng không ngờ, lại là để Vân Mạc làm thơ châm chọc Lưu Liên. Thì ra, nhanh như vậy, Vân Mạc đã về dưới trướng An Lăng Vương rồi.

Rõ ràng là bài thơ này đang công kích quan hệ của nàng và Lưu Liên, lấy nàng làm kẻ tà ma lập dị, coi Lưu Liên là nam sủng của nàng.

Các tài tử ngồi trên đều không phải là kẻ ngu, rất nhanh đã biết thơ ấy chỉ Lưu Liên. Vốn dĩ, rất nhiều người vẫn không biết được quan hệ của Lưu Liên và nàng, bởi vậy, tất cả đều biết hết.

Lưu Liên nghe thấy mấy câu này, trán mơ hồ túa mồ hôi, quay đầu nhìn về phía Tần Cửu. Tần Cửu dùng mắt ra hiệu cho hắn không cần căng thẳng, dường như lúc này trái tim Lưu Liên mới ổn định lại.

Khánh Đế ngồi trên ngôi cao nhắm mắt lại, tay vịn tay ghế của long ỷ, đang chợp mắt, ngón tay lại đang gõ nhịp theo tiếng nhạc, dường như vẫn chưa nhận ra điều không ổn trong câu thơ.

Nhan Túc ung dung bình thản ngồi ở đó, tay cầm ly, rũ mắt nhìn về phía rượu trong ly, lông mi chẳng hề ngước lên một chút. Vẻ mặt của Nhan Mẫn ngồi ở đối diện Nhan Túc cực kỳ khiến người khác suy ngẫm, dường như hắn rất lo lắng, nhìn về phía Tần Cửu một cái, lại nhìn về phía Lưu Liên một cái, hình như định thay Lưu Liên lên tiếng bất cứ lúc nào, bộ dạng cố làm ra vẻ như vậy khiến Tần Cửu rất chán ghét.

Bài thơ này đã hát xong, các tài tử khắp sảnh đường không người nào nói chuyện, chỉ vì không biết phải nói gì. Chỉ có một người lên tiếng phá vỡ yên lặng, chính là quan chủ khảo kim khoa Vu Tuyên – Vu thái phó.

Vu thái phó học vấn cực cao, là ân sư thụ nghiệp của các hoàng tử, ở trong triều đức cao vọng trọng, nhưng tính tình ông ngay thẳng, không hiểu rõ nhiều chuyện, đương nhiên cũng không biết lai lịch của Lưu Liên, lúc này nghe thấy bài thơ, cực kỳ kinh ngạc nhướng lông mày hoa râm lên, hỏi: “Đây là chuyện gì gì vậy? Trạng nguyên đang hầu hạ ai?”

Một người bên cạnh Vu thái phó lập tức ghé tai nói thầm cho ông, Vu thái phó híp mắt nhìn về phía Tần Cửu. Dễ thấy người nọ đã nói cho ông biết, Lưu Liên chính là người hầu của nàng, hoặc là nói Lưu Liên là nam sủng của nàng. Nhưng bất luận là lời nào, hình như cũng chọc giận Vu thái phó. Ông đích thân duyệt bài thi, biết quá tường tận tài hoa của Lưu Liên, bây giờ biết chuyện này, quả là đả kích. Ông liếc Lưu Liên một cái, ánh mắt cực kỳ thương tiếc.

Vu thái phó đứng dậy từ trên chiếu, nói với Khánh Đế: “Bệ hạ, cựu thần thật sự không biết Trạng nguyên xuất thân như thế, đúng là một viên ngọc đẹp sa xuống bùn. Người này rất có tài hoa, thật là đáng tiếc.”

Tần Cửu đang uống một ly rượu vào miệng, nghe Vu thái phó nói vậy, rượu trong miệng suýt nữa phun ra ngoài.

Ngọc đẹp sa xuống bùn, cũng không ngờ ông già này nói ra được lời như thế.

Tần Cửu đặt ly rượu xuống, đang muốn lên tiếng, chợt nghe giọng nói thản nhiên của Tiêu Nhạc Bạch vang lên: “Vi thần không hiểu lời này của Vu thái phó, vi thần lại càng không hiểu bài thơ kia. Cái gì gọi là tà ma lập dị? Mười năm gian khổ học hành, mai kia trở thành Trạng nguyên trong triều… Thiếu niên trong sáng ngời ngời, cớ sao hầu hạ kẻ tà ma lập dị. Tần Trạng nguyên học hành gian khổ mười năm, đương nhiên là để hầu hạ quân vương, sao lại thành hầu hạ kẻ tà ma lập dị, chẳng lẽ, Vân Bảng nhãn cho rằng bệ hạ là kẻ tà ma lập dị hay sao?”

Tần Cửu nghe vậy, khoan thai thưởng thức một ly rượu.

Tuy rằng, nàng không biết vì sao Tiêu Nhạc Bạch lại nói giúp Lưu Liên, nhưng câu nói này quả thật đã chạm đến điểm mấu chốt rồi, lập tức dời đi sự chú ý của mọi người.

Bảng nhãn Vân Mạc vốn là khóe môi còn treo ý cười mỉa mai, nghe thấy câu này, vẻ mặt chấn động. Thật ra chuyện này cũng chẳng thể trách Tiêu Nhạc Bạch, thật sự bài thơ đó của hắn vì chèn ép Lưu Liên, đã làm quá nóng vội.

Tạ Địch Trần cũng có chút biến sắc, vẻ mặt hơi lo lắng.

Vân Mạc vội rời khỏi chỗ dập đầu nói với Khánh Đế trên ngôi cao: “Bệ hạ thứ tội, bài thơ này của vi thần không phải chỉ bệ hạ, mà là chỉ . . . . . .”

“Là chỉ ai?” Khánh Đế rốt cuộc đã mở mắt ra, ánh mắt thâm sâu rơi xuống người Vân Mạc, “Đang trên yến hội như thế, lại làm ra thơ nói bóng nói gió, chẳng lẽ ngươi chính là Tiền Tam Giáp thi dựa vào loại tài hoa này hay sao?”

Khánh Đế không hề tức giận, lời nói chỉ nhẹ nhàng truyền xuống.

Nhưng lời này đã đủ vừa lòng rồi, sắc mặt Vân Mạc chợt biến, sau lưng lập tức tuôn mồ hôi ra như nước. Há miệng giống như còn muốn tiếp tục phản bác điều gì. Đương nhiên, với lòng gan dạ và sự hiểu biết của người này, với tính tình hết sức ngông cuồng của người này, không nói chút gì mới là chuyện lạ.

Nhưng vào lúc này, Nhan Túc lên tiếng.

“Phụ hoàng, chắc là Vân Bảng nhãn uống nhiều rượu rồi, chúng ta cần gì phải đặt lời nói khi say rượu vào trong lòng. Chi bằng, để hắn lui xuống cho tỉnh rượu, phụ hoàng đừng phá hỏng tâm tình.” Nhan Túc chậm rãi nói, ánh mắt lại lạnh lùng mà sắc bén như chim ưng, rơi lên người Vân Mạc.

Vân Mạc lập tức cứng đờ, cái miệng mở to từ từ khép lại, cũng không dám phản bác một câu.

Khánh Đế thở dài một tiếng, mím môi nhìn Vân Mạc một cái, phất ống tay áo nói: “Thôi, ngươi lui xuống đi.”

Một màn khói thuốc súng đã biến mất trong vô hình.

Trong lòng Tần Cửu hiểu rõ, vừa rồi rõ ràng Khánh Đế đã tức giận. Bất luận người Vân Mạc nói là ngài hay không, nhưng mà, ở nơi này, hắn làm ra câu “Hầu hạ kẻ tà ma lập dị”, cho dù rõ ràng Khánh Đế biết không phải nói mình, trong lòng khó tránh khỏi không được thoải mái. Dẫu sao, phía dưới bất luận là vị thần tử nào, đều hầu hạ quân vương.

Huống chi, Lưu Liên còn là người ngài đích thân ân chuẩn tham gia kì thi. Cho dù nàng trong mắt mọi người phẩm hạnh không đoan trang, cũng không thể coi là tà ma lập dị. Nếu như nàng là kẻ tà ma lập dị, vậy những quan viên khác trong triều của Thần tông đều là gì chứ? Chẳng phải Huệ phi trong cung cũng là kẻ tà ma lập dị rồi sao? Hoàng Đế sủng ái Huệ phi như vậy, lại xem thành gì đây?

Cho nên, chuyện này may mà có An Lăng Vương Nhan Túc kịp thời ngăn cản màn tranh luận của Vân Mạc, nếu không, người cuối cùng bị phạt, nhất định sẽ là Vân Mạc.

Rất nhanh, Vân Mạc đã bị người ta dẫn xuống giải rượu.

Tiêu Nhạc Bạch tiến lên phía trước nói: “Bệ hạ, còn muốn hát thơ không?”

Đương nhiên Khánh Đế mất hứng thú, khoát tay nói: “Thôi khỏi. Tiêu ái khanh, gần đây có khúc nhạc mới phổ nào không?”

Tiêu Nhạc Bạch điềm đạm thanh tao cười, nói: “Bẩm bệ hạ, vi thần mới phổ được một khúc《 Giang Thành tử 》.”

“Diễn tấu nghe một chút đi!”

Tiêu Nhạc Bạch gật đầu thưa vâng.