Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 8: Lại Cởi Y Phục

Lưu Liên lo lắng dựng đứng lỗ tai, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hình như

kiệu đã ra khỏi phố Thiên Môn, rẽ vào trong ngõ nhỏ tương đối yên tĩnh.

Hắn hơi không hiểu, nếu để tránh bị ám sát, phải là ở trên phố đông

người tương đối an toàn chút chứ!

Hắn vạn phần không giải thích được, vô cùng lo lắng! Liền dò hỏi: “Cửu gia, có người muốn ám sát chúng ta sao?”

Tần Cửu liếc xéo Lưu Liên một cái, như cười như không nói: “Ai nói với

ngươi có người muốn ám sát chúng ta?” Nói xong cứ thế trêu đùa Hoàng Mao đậu trên đầu vai.

Trái tim đang treo lên của Lưu Liên nhất thời buông xuống.

Đúng lúc này, cỗ kiệu đang đi nhanh đã hạ xuống đất.

Trái tim Lưu Liên lại treo lên trong nháy mắt, vội vàng nhìn Tần Cửu.

Tần Cửu gạt rèm che cỗ kiệu ra, trong màn đêm pháo hoa đang nở rộ đầy trời, toát lên ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong mắt nàng, lộ ra đôi mắt phượng sáng như điện.

Dọc đường đi đến đây, bọn họ đã gặp phải nhiều

lần ám sát, Tần Cửu đều lười biếng dựa người trong kiệu, nếu không phải

trêu đùa Hoàng Mao, thì là nhắm mắt ngủ một giấc ngắn, tựa như kẻ mà

người ta muốn ám sát không phải nàng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy yêu

nữ có hứng thú đối mặt với ám sát như vậy.

Trái tim Lưu Liên có lẽ treo lên rất cao rồi.

Đây là một ngõ phố tĩnh lặng, hầu như không có người đi lại trên đường. Ánh đèn trong nhà cửa hai bên ngõ phố rất thưa thớt, đoán rằng các hộ gia

đình ở nơi này đều đã đi đến phố Thiên Môn xem pháo hoa.

Có bốn

bóng người vây lấy Tì Ba, Anh Đào, Lệ Chi giao đấu ở một chỗ, họ đều mặc y phục bó sát thuần một màu đen, dùng khăn đen che mặt, đúng chuẩn

trang phục của thích khách.

Ánh mắt Tần Cửu lướt qua bốn người, rồi dừng lại dưới bóng cây hơi nghiêng ở ngõ phố.

Chỗ đó có một bóng người.

Hắn đứng tựa người vào bờ tường thấp bên lề ngõ nhỏ, dáng hình biếng nhác,

một thân áo choàng đen trùm cả lên đầu, không thấy rõ diện mạo, chỉ nhìn được thân hình cao lớn.

Có cành mai vượt ra ngoài bờ tường thấp, nụ hoa đỏ bừng ở trên đình đầu hắn dường như sắp bật nở.

Sát khí giao đấu dày đặc trong ngõ nhỏ, vài cánh hoa chầm chậm rơi xuống.

Hắn một tay giữ bội đao, chậm rãi bước từng bước chân lên phía trước như

muốn lăng trì lòng người, giẫm nát một đóa hoa rụng màu đỏ hồng.

Hắn bước đi càng lúc càng nhanh, áo choàng đen phất phơ phía sau hắn như chim ưng trên chín tầng mây.

Ở thời điểm ánh đao kia sáng lên trong nháy mắt, Tần Cửu từ trong kiệu lơ đãng nhảy ra, ống tay áo nhẹ nhàng thanh thoát như *Phượng Vũ Cửu

Thiên.

*Phượng Vũ Cửu Thiên: Phượng hoàng trên chín tầng mây.

Tay trái nàng cầm khung thêu hoa, tay phải chuyển động ở trên khung thêu, vài đạo ngân quang bay về phía người vừa tới.

Người vừa tới không biết đây là loại ám khí gì, vội vàng nghiêng đầu tránh

đi, nhưng nơi cổ tay đau xót, có thứ gì đó đâm vào cổ tay. Vừa cúi đầu

nhìn, phát hiện đúng là Tú Hoa châm.

Hắn vừa đột ngột ngẩng đầu, sợi tơ rực rỡ trước mặt biến động theo, số cây Tú Hoa châm trở lại trên khung thêu.

“Vương gia đêm hôm khuya khoắt đuổi theo, chẳng lẽ là nhìn trúng tiểu nữ rồi?

Không lẽ vương gia vẫn còn xấu hổ sao, còn muốn che dấu thân phận, nếu

thế, cũng nên đổi thanh đao này đi!” Ánh mắt Tần Cửu dừng ở thanh bội

đao bên hông người vừa tới, cười hết sức xinh đẹp.

An Lăng Vương Nhan Túc duỗi đao hất mũ trùm trên đầu ra.

Cả người hắn tựa như một lưỡi đao sắc bén đã tuốt ra khỏi vỏ, hàn quang

lấp lánh khiến người khác kinh sợ. Mà đôi mắt hắn giống như *hàn tinh

liếc nhìn Tần Cửu, nhìn nàng, như nhìn một món đồ vật chết.

*Hàn tinh: sao mờ trong đêm đông.

“Bản vương muốn gϊếŧ ngươi, không cần che giấu thân phận!” Hắn nhếch khóe

môi nói một câu, toàn thân tỏa ra sát khí lẫm liệt, nhưng nụ cười lúc

này lại hoàn toàn mang hương thơm ngào ngạt cuối xuân.

Hàn quang chợt lóe, mũi đao thờ ơ mà lạnh giá mang theo sát ý thấu xương, bức sát phía Tần Cửu.

“Bộ quần áo này của vương gia cũng không tệ!” Tần Cửu cười mỉm nói, ngón

tay linh hoạt chuyển động trên khung thêu hoa, vài đường *ti tuyến mang

theo Tú Hoa châm bay ra ngoài.

*Ti tuyến: sợi tơ.

Nhan Túc đã biết đây là ám khí gì, vội nghiêng mình tránh né. Số ti tuyến nếu

không phải bay về phía cơ thể hắn, thì là bay đến tấm áo choàng phía sau hắn.

Hắn bớt cảm giác mê muội, thủ hạ không ngừng, thanh đao trong tay lóe hàn quang bổ về phía Tần Cửu.

Tần Cửu cũng không trực tiếp đỡ đao của hắn, chỉ ỷ vào khinh công linh

hoạt, lắc mình tránh né. Tay áo cùng lúc giơ lên, hai bên chứa đầy thoi

dệt bay ra ngoài, đồng thời ngón tay bên tay phải khi cong, gập khi

duỗi, ngón tay kết hợp với ti tuyến kéo thoi. Theo thế tay biến hóa của

nàng, thoi dệt trên ti tuyến bay chuyển không ngừng.

Nhan Túc

chú ý tới thế tay nàng không ngừng biến đổi tựa như động tác dệt gấm,

thần trí chợt mê muội, dường như hắn thấy đôi tay này giống với một đôi

tay mảnh khảnh, trước đã làm thế tay thế này.

Vào lúc sửng sốt

trong nháy mắt, hắn chợt cảm thấy áo choàng phía sau đang chầm chậm thu

nhỏ lại. Hắn vẫn chưa để ý, hai người tiếp tục du đấu, mãi cho đến khi

hắn cảm giác được da thịt trên người mình man mát.

Hắn vừa cúi

đầu nhìn, chỉ thấy áo quần trên người mình đang nhanh chóng nhỏ đi, lại

ngẩng đầu, phát hiện ti tuyến trong tay nàng trở nên ngày càng nhiều.

Hắn chợt tỉnh ngộ.

Nàng dùng ti tuyến rút quần áo trên người hắn ra, hiện giờ đang dệt vải.

Nhan Túc chấn kinh vô cùng.

Nhưng hắn phát giác có chút muộn màng, áo bào trên người đã nhanh chóng biến mất.

“Cởi sạch sẽ, cởi sạch sẽ…” Hoàng Mao ở trên nóc kiệu, đúng lúc này kêu

lên vài tiếng. Sau đó, xẹt một tiếng, nhanh như bay trốn vào bên trong

kiệu như thường lệ.

Nhan Túc duỗi đao chém, đúng là hoàn toàn không thể chém đứt cuộn vải kia.

“Vương gia, ti tuyến trong tay ta đây, chính là giao tơ ngoài Nam Hải rất trân quý, e rằng thanh đao này của vương gia chém không đứt.” Tần Cửu đột

ngột thu tơ, tấm vải màu thiên thanh liền quấn ở trong tay.

Mà trên người Nhan Túc, lần thứ hai chỉ còn lại một chiếc quần trong.

“Đa tạ cuốn vải này của vương gia, vương gia nếu như thích tiểu nữ, cứ việc đuổi theo.” Tần Cửu vẫy tay một cái, Tì Ba và Lệ Chi, Anh Đào liền hiểu ý theo Tần Cửu rẽ ra ngoài ngõ nhỏ, bỏ chạy về chỗ có nhiều người.

Hoàng Mao và Lưu Liên từ trong kiệu ra cũng cuống quýt không ngừng đuổi

theo phía sau.

Nhan Túc nhìn cơ thể trần trụi của mình một chút, quyết định không đuổi theo.

Hắn híp mắt nhìn về phía Tần Cửu biến mất, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười

này, trên khuôn mặt tuyệt đẹp giống như viên minh châu có một không hai.

“Đối thủ Thiên Thần tông phái đến lần này, vẫn đáng đấu một lần!”