Ngữ khí như vậy, chính hắn đều chưa từng nghe được.
Trong lúc hoảng hốt, liền thấy đôi mắt Yến Lạc sáng ngời, sau đó đẩy cửa ra bước nhanh đến bên người hắn.
Nở một nụ cười thật tươi, "Ba ba nói tiểu ca ca có thể không ngủ được, cho nên Lạc Lạc tới kể chuyện xưa cho anh nghe nha!"
Kinh hỉ không? Bất ngờ không?
Lục Bất Trì: "..."
Những truyện cổ tích ấu trĩ tới một nông nỗi nhất định đó?
Mặc dù cảm thấy chính mình đã có thể chịu đựng bất cứ chuyện gì, nhưng đối với cái phân đoạn đọc chuyện xưa trước khi ngủ này..
Cánh môi hơi hơi khép mở vài cái, muốn nói gì đó, nhưng là nhìn khuôn mặt nhỏ hân hoan nhảy nhót cùng đôi mắt sáng long lanh kia, lời cự tuyệt ở bên môi dạo qua một vòng, cuối cùng vẫn bị hắn nuốt xuống.
Cô bé đã kéo hắn đi đến mép giường, xoay người chạy đi dọn ghế nhỏ.
Lại là cảnh tượng quen thuộc, lại là cảm giác quen thuộc.
Lục Bất Trì thật sâu thở dài một hơi, nhìn cô bé chuyển cái ghế đến, trong lòng suy tư lúc sau nên tìm cớ gì dọn cái ghế nhỏ này ra khỏi phòng hắn.
Sau đó liền nhìn thấy cô bé này ngồi trên ghế trong chốc lát, chớp chớp đôi mắt, sau đó quyết đoán vứt bỏ ghế, ngồi trên giường hắn.
Lục Bất Trì: "..."
"Khụ khụ.." Lại lần nữa hắng giọng, Yến Lạc tìm được truyện cổ tích giữa trưa chưa đọc xong, nghiêm túc đọc.
Đồng thời còn không quên kéo chăn trên giường đắp cho Lục Bất Trì.
Âm thanh non nớt lại mang theo một loại ma lực kỳ quái, ồn ào náo động trong tai lại không thấy bóng dáng, Lục Bất Trì hơi hơi nhấp môi, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, thế nhưng cũng có cảm giác buồn ngủ.
Thẳng đến thanh âm nho nhỏ kia đột nhiên im bặt, Lục Bất Trì đột nhiên tỉnh táo lại, mở to mắt.
Cô bé bên cạnh lại lần nữa ngủ, ghé vào bên gối hắn, thân mình hơi hơi cuộn tròn.
Lại kể chuyện xưa sau đó tự ru ngủ chính mình rồi.
Lục Bất Trì có chút dở khóc dở cười.
Đứng dậy, sau đó cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía cửa.
Liền nhìn đến Yến Tề không biết khi nào đã đứng ở cửa, cũng không biết đã nghe xong bao lâu.
Yến Tề thấy hắn vọng lại đây, hơi hơi câu môi cười, nhấc chân đi đến mép giường, duỗi tay ôm cô nhóc đã ngủ say lên.
"Con bé nghe nói con ngủ không tốt, nhất định phải lại đây kể chuyện xưa dỗ con." Âm thanh Yến Tề thực nhẹ, thực ôn nhu.
Lục Bất Trì vẫn hơi hơi cứng đờ, đáy mắt không biết xẹt qua tia sáng gì, nhìn Yến Tề ôm Yến Lạc ra ngoài.
Mấy ngày sau, ngày tháng của Lục Bất Trì khó được bình tĩnh, tuy rằng ở trường học cũng chịu không ít làm khó làm dễ.
Rốt cuộc cây to đón gió, mặc dù tuyên bố với bên ngoài rằng tiềm lực tinh thần của hắn là cấp A, nhưng được Yến Tề nhận nuôi, hơn nữa mạnh mẽ an bài vào lớp, vẫn có rất nhiều người không phục.
Quyền thế, làm người hâm mộ, làm người đố kỵ.
Cô nhóc kia nhưng thật ra càng lúc càng dán hắn, tuy rằng giữa trưa gặp nhau, nhưng đến thời gian nghỉ ngơi buổi tối nhất định phải chạy đến phòng hắn, kể truyện cổ tích cho hắn.
Sau đó tự mình ru ngủ chính mình rồi lại được Yến Tề ôm về phòng mình.
Lục Bất Trì từ lúc bắt đầu cứng đờ cùng không quen, tới hiện tại đều có chút chết lặng.
"Tiểu ca ca, tiểu ca ca! Mau tới đây!"
Tay nhỏ trắng nõn túm chặt góc áo hắn, lôi kéo hắn đi về hướng giường.
Đôi mắt sáng long lanh, thanh âm non nớt vui sướиɠ, trong lòng Lục Bất Trì thật sâu thở dài một hơi, kéo màn lại kín mít, nhốt đêm tối vô biên ở ngoài cửa sổ, bước chân đuổi kịp cô.