Tiểu Thư Và Nông Dân

Chương 54

Về đến căn cứ mà chúng tôi đã lập sẵn, vác chúng xuống xe, chúng khá to con việc khiên chúng lên xuống cũng khá mệt, chúng vẫn còn ngủ say như chết. Chúng tôi cở trói sau đó, cho chúng ngồi trên chiếc ghế tựa mà chúng tôi chuẩn bị sẵn, chúng từng đứa lại, trói thêm một vòng thật chặt xung quanh chúng.

“Phù” – tôi thở phào, phủi tay – “thế là xong! cuối cùng cũng bắt được chúng!”

“Bây giờ mình sẽ làm gì với chung đây Hai Khỏe?” – Khanh hỏi tôi

“Đương nhiên là sẽ hỏi chúng về việc chúng hại ông chủ như thế nào?” – tôi nhìn chúng nó như muốn gϊếŧ chúng nó.

“Bây giờ chúng ta ra ngoài để chúng nó ở đây! Sáng ngày mai chúng ta sẽ hỏi chúng!” – Quỳnh nói

“Quỳnh cho chúng đến hai liều thuốc ngủ! Mai chúng có tỉnh dậy nổi không?” – Trân nói

“uhm… giờ thấy hai liều cũng hơi nhiều đấy” – tôi chơt nghĩ

“không sao đâu! cùng lắm thì chúng ngủ nhiều lắm là hai ngày thôi” – Khanh nói

Lúc này chúng tôi đã tập trung tại một căn phòng. Người Luật Sư Tâm vào gặp chúng tôi.

“Hôm nay tôi đã đến trại giam và gặp ông chủ”

“Ba con thế nào rồi luật sư?” – Trân lo lắng

“ba của con vẫn ổn, ông ta khá ngạc nhiên khi gặp tôi” – người luật sư kể lại quá trình vào trại giam gặp ba của Trân.

Tại trại giam.

“Chào ông!” – người luật sư chào ông chủ

“Chào! Ông là ai?”

“Tôi là luật sư của ông!”

“Luật sư??? Ai đã mời ông làm luật sư cho tôi?”

“Chính là con gái của ông với một người nửa”

“con gái của tôi! ông biết con gái của tôi ở đâu sao?”

“tại sao ông lại hỏi tôi như vậy?”

“Vì con gái tôi đã bỏ nhà đi” – nét mặt của ông chủ rất buồn – “con gái tôi có khỏe không?”

“cô ta vẫn khỏe, ông đừng quá lo lắng, qua sự việc tôi thấy ông là người bị hại”

“đúng vậy! tôi bị hại, tôi không biết gì về những món hàng lậu đó lại nằm trong các món hàng của tôi”

“ông có nghi ngờ ai đã hại ông không?” – người luật sư hỏi

“tôi không biết là ai?”

“người mà ông tin tưởng giao hết mọi việc?”

“Jack sao? Jack ư… “ – ông chủ lẩm bẩm

“hình như ông biết điều gì đó”

“Jack là người tôi tin tưởng, Jack sẽ là con rể tương lai của tôi, lý do gì nó lại hại tôi chứ?”

“theo tôi được biết, con gái ông không hề tin tưởng cậu ấy, con gái ông khẳng định rằng chính cậu ta đã hại ông” – lúc này ông chủ im lặng và suy nghĩ những gì đã diễn biến ra trong đầu của ông ấy -”đây là đoạn clip ngắn mà con gái ông đã cùng bạn bè của mình đã ghi lại”

Ông chủ không tin vào mắt mình thấy! Nó như một cú gián xuống đầu của ông!

“Tôi hiểu rồi! Thằng khốn nạn” – ông chủ đập mạnh tay xuống bàn

“ông đừng kích động! Ông hãy kể lại quá trình trước khi xảy ra vụ việc đưa hàng lậu lên trên xe, căn cứ vào đó tôi sẽ điều tra thêm để sớm minh oan cho ông”

“Được! tôi sẽ kể hết mọi việc”

“Trước khi tôi bị bắt là khoảng 1 tháng, tôi cùng Jack đi gặp một khách hàng khá tầm cỡ, ông ta muốn được hợp tác với tôi, ông ta là do Jack giới thiệu. Jack bảo đã có làm ăn với ông khách hàng này rồi, ông khách hàng muốn hợp tác làm ăn với tôi nên đã giới thiệu. Tôi rất tin Jack nên việc giấy tờ tôi đã kêu cậu ta kiểm tra sau đó tôi chỉ việc kí vào, cũng không nhìn qua một chữ nào trong hợp đồng”

“Ông thật là bất cẩn” – người luật sư lắc đầu

“uhm… bởi vì tôi xem nó như con rể của mình!”

“hình như con gái của ông yêu người khác chứ không phải cậu ta thì phải?”

“uhm…đúng vậy yêu một người khác, nó đã bỏ trốn cùng người đó”

“haiz… người yêu của con gái ông thì đang giúp ông thoát khỏi nơi đây, càng sớm càng tốt, tôi không biết lý do gì ông lại cấm cảng như vậy?”

“người con gái tôi yêu là một đứa con gái”

“con gái sao??” – người luật sư ngạc nhiên -”vậy mà tôi cứ tưởng là một chàng trai đó chứ, nhưng thấy cậu ta cũng xứng đáng để gọi hai tiếng “đàn ông””

“tôi cũng không biết! sự việc kí hợp đồng đó ban đầu có vẻ thuận lợi, nhưng từ khi con gái tôi bỏ trốn thì công ty của tôi bắt đầu rơi vào tình huống khó xử, nào là nhân viên nghĩ việc không có một lý do nào, khách hàng hối thúc, dẫn đến đền hợp đồng…. và cuối cùng là chuyện này”

“tôi nghĩ do cậu ta không có được con gái của ông nên đã tìm mọi cách để làm ông ra thế này”

“thằng chó chết! Tôi sẽ gϊếŧ nó khi thấy mặt nó”

“ông cứ bình tỉnh! Ngoài những việc trên ông còn giao cho hắn làm gì nửa không?” – ông chủ suy nghĩ và cố gắng nhớ đã giao phó cho Jack những gì, sau đó ông lắc đầu

“uhm.. hình như chỉ có như vậy thôi, ngoài ra tôi không giao phó cho Jack việc gì cả?”

“ông cố nhớ thử xem, có liên quan gì đến tài sản của ông không?”

“không! Tài sản tôi cũng đã để lại một tờ di chúc cho con gái của tôi, phòng hờ tôi có chuyện gì? Không hề liên quan đến Jack”

“uhm.. thôi được rồi! Tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu ông ra”

Đó là câu chuyện mà luật sư đã kể lại toàn bộ cho mọi người cùng nghe.

“Trời ơi! Sao bác ấy có thể tin người một cách mù quán như vậy chứ?” – Khánh tức tối

“uhm… vì bác ẩy nghĩ Jack sẽ là con rể tương lai của bác ấy mà”

“khi thấy em đòi đi du học, ba đã rất rất vui, ba lại càng vui hơn khi thấy em thân và vui vẻ với Jack” –Trân nhún vai –“ai lại nghĩ một người có học thức như Jack lại làm những chuyện như vậy chứ?” – Trân lắc đầu

“Bây giờ không như hồi xưa đâu cháu ah! Không phải du côn là có thể trở thành trùm xã hội đen đâu cháu! Du côn thì chỉ biết đánh nhau, còn du côn cộng với học thức cao thì sẽ biết điều khiển phát triển một cách như thế nào, để không bị phát hiện và hoạt động mạnh mẽ. Không phải học thức cao là người đàng hoàn đâu” – người luật sư nói

“Thành phần vậy cũng hiếm ha” – Tôi nói

“uhm thành phần hiếm như vậy chỉ có một mình hắn thôi” – Khanh nói

“bây giờ chúng ta phải chờ chúng tỉnh dậy, hỏi tội chúng!”

Sau hai ngày chúng tôi đã cho chúng ngủ đã giấc rồi, thì đến lúc này không cho chúng ngủ tiếp được nửa. Những người bạn của Khanh dùng xô nước tạt trên đầu của chúng nó tạt xuống, xô thứ ba thì tụi nó mới mở mắt tỉnh dậy. Điều đàu tiên của chúng làm là cựa quậy hết sức khi không hiểu tại sao mình bị trói, có mặt ở một nơi như thế này.

“Tụi bây làm cái chó gì vậy? Thả tao ra?” – tên đánh tôi la hét ầm ỉ, hắn đưa mắt nhìn ai đã làm điều này

“ủa? sao chún ta bị trói vậy nè?” – hai tên đàn em của hắn cũng ngỡ ngàng như hắn

“ngủ ngon không?” – tôi đứng trước mặt hắn

“thì ra là mày! Thằng nông dân, đúng hơn là một con nông dân nghèo mạt, chả ra cái thá gì” – “BỐP” – nấm đấm của tôi dọng thẳng vào mặt hắn

“mày nói chuyện có lễ độ chút đi, nếu không muốn bị đập”

“Phụt” – hắn nhả nước bọt xuống đất như một sự khinh bỉ, lúc này không càn tôi ra tay, bọn em của Khanh đã bay vào thục vào bụng hắn liên tục.

“Dừng lại” – tôi ra lệnh

“Tụi bây muốn gì?” – hắn hét lên

“Tụi tao muốn biết chính mày và thằng Jack đã hại ông chủ như thé nào?”

“hứ …. tụi bây nghĩ tụi bay có thể làm cho tao nói được ah”

“tụi tao sẽ làm mọi cách để cho mày phải khai hết” – Khanh tiến gần, kề sát mặt với hắn.

“cứ làm gì mà tụi bây có thể” – hắn cười nửa miệng

“đập nó” – Khanh ra lệnh cho đàn em của mình, dù bị đánh rất nhiều hắn không khai dù chỉ một lời.

“tụi bây đánh tao cũng như gãi ngứa cho tao thôi”

“Vậy thì tụi tao sẽ có cách khác” – tôi nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù, lấy vòi nước sịt thẳng vào mặt của chúng, ướt từ đầu đến chân, nước cứ phun thẳng tung tóe.

“Mày đang làm cái oái gì vậy hả?” – hắn cố gắng nói mở mắt khi tay tôi vẫn đang cầm vòi nước.

“nếu mày chịu nói ra những gì tụi bay đã làm thì tao sẽ ngưng xịt nước”

“hahah…. ọc ọc …sặc sặc”- vì hắn cười nên toàn bộ nước tôi xịt ra đều chui tọt vào miệng của hắn.

“thôi đi anh” – Trân nói và nhìn hắn

“hừ..” – nước tắt tôi thảy vòi nước xuống đất

“tao cho tụi bây biết dù thế nào thì tao cũng sẽ không khai những gì tao làm với ba của con bé đó, tụi bây nên nhớ nếu như những ngày sắp tới đại ca Jack không thấy tao thì bọn đàn em tụi nó sẽ tìm ra tao và tụi bây cũng không có đường quay về đâu”

Khi hắn nói điều đó thật sự chúng tôi đã quên mất đi điều này, nhưng không vào hang cọp thì sao gϊếŧ được cọp, theo lao rồi thì phóng theo lao luôn.

“bốp” – cú đấm của Khanh bay thẳng vào mặt của nó – “xin lỗi! tụi tao cóc sợ, đừng có hù”

“tụi bây không được đánh đại ca của bọn tao” – tên đàn em hắn lên tiếng

“bịch … bốp… bịch,,,” – “tao đánh nè” – Khanh nói -” đánh luôn tụi bây chứ đừng có đánh đại ca tao, tụi bây tao sẽ giao cho công an giải quyết, đừng có hòng mà tụi tao thả ra”

“Ring…ring… reng… reng…” – điện thoại của tên bự nhất reng lên, chúng tôi nhìn thấy để rằng Anh Jack, chúng tôi có một chút hồi hộp, cuộc gọi lần thứ nhất rồi đến lần thứ ba. Rồi im bặt.

“hahaha…” – hắn cười ngạo – “sợ xanh mặt rồi hả? tao tin rằng chỉ ngày mai thôi, anh Jack sẽ phái người tìm tao, còn chỗ này của tụi bây thế nào cũng sẽ bị đốt trụi, đốt sạch” – gương mặt hắn bầm tím, ướt sũng, hắn cũng biết đau và cảm thấy bắt đầu lạnh.

“tụi bây! khinh cái đám chó này ra ngoài trời, cho sương đêm xuống,để tao thử xem sức khỏe của tụi bây có chịu đựng được với khí hậu trời như vậy không? Và tụi bây sẽ ở ngoài nắng vào ngày mai nửa”

Chúng nó được khinh ra ngoài giữa trời đêm lạnh buốt, những đàn em của Khanh thay phiên túc trực canh tụi nó và tránh sự xâm nhập của những kẻ lạ mặt.