Tiểu Thư Và Nông Dân

Chương 48

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, tôi và em khởi hành. Thật sự trong đầu tôi luôn nghĩ về lá thư, những lời đe dọa, xỉ nhục trong bức thư của Jack gửi đến.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” – em nắm lấy tay tôi và hỏi

“Ah.. anh không biết lúc gặp họ sẽ như thế nào nửa” – tôi cười nhẹ

“Không sao đâu anh, chỉ là dùng bữa tối chung thôi, anh cứ thoải mái tự nhiên, đừng căng thẳng quá”

“uhm..” – tôi gật đầu, cứ như là hiểu mọi việc. Thật sự đó không là vấn đề mà tôi lo.

7h Tối, xe dừng bánh trước một nhà hàng khá sang trọng. Lúc này có nhân viên nhà hàng đến mửa cửa xe và mời tôi xuống. Tôi đưa mắt nhìn lên tòa nhà cao tầng, tôi không thể tin được là có một ngày tôi sẽ bước vào một nơi sang trọng như vậy. Tôi bước vào một cái thùng kính.

“Ua? đầy là gì vậy?” – tôi nói nhỏ với em

“Thang máy đó anh”

“Ah…” – vây là tôi biết nó là gì rồi.

Thang máy đưa chúng tôi đến tầng cao nhất, nó là sân thượng của một nhà hàng khách sạn. Nhìn xa xa thì tôi thấy Quỳnh và Khanh. Chúng nó chạy lại tiếp tôi, mời tôi và em vào bàn cùng với gia đình.

“Giới thiệu với cả nhà đây là anh Thanh, người mà đã cứu con và Khanh đêm hôm đó, còn Trân là bạn học của con” – Quỳnh giới thiệu tôi và Trân cùng với gia đình

“Dạ con chào bác trai bác gái ah” – tôi cuối chào ba mẹ Quỳnh, ba mẹ Khanh. Họ đúng là người nhiều tiền thật, họ ăn mặc toát lên vẻ sang trọng vào giàu có.

“Dạ, con chào bác trai, bác gái, ạ” – em cuối đầu chào

“Rất vui khi được gặp con” – người đàn ông có râu quai nón, người khá bự con, giọng khàn khàn, gương mặt nhìn khá dữ. Bắt tay với tôi

“Đây là ba của Khanh đó anh” – Quỳnh giới thiệu

“Dạ, con chào bác ah”

“Ngồi kế bên bác trai, là mẹ của Khanh đó anh” – người phụ nữ có nét hiền hậu hơn

“Dạ, con chào bác”

“Còn đây là ba mẹ của em” – Quỳnh cũng giởi thiệu luôn một lúc.

“Dạ” – tôi và em cứ gật đầu chào liên tục.

“Con bao nhiêu tuổi rồi?” – mẹ của Khanh nhìn tôi hỏi

“Dạ … con năm nay 22 tuổi?”

“uhm.. con đi làm chưa?”

“dạ… hiện tại con được ba của Trân là ông chủ, cho đi học ôn thi đại học và làm gia sư cho Trân ah”

“Uhm… sao con học trể vậy?” – mẹ của Khanh tiếp tục hỏi

“Dạ… tại vì con nghĩ học để lo cho mấy đứa em ở dưới quê đi học, con lên đây tìm việc làm, may mắn con gặp được ông chủ ah”

“ba mẹ con đâu?” – ba của Khanh tiếp lời

“dạ … ba mẹ con mất rồi, do lũ lụt”

“Uhm…con đúng là thanh niên tốt, từ nhỏ chắc con cực khổ lắm phải không?”

“Dạ… ban đầu con cũng cực lắm, nhưng dần cũng quen với nó”

“Hai đứa con thấy anh Thanh chưa? học tập theo anh Thanh đi”

“Dạ” – Khanh và Quỳnh nhìn nhau cười tủm tỉm

Tôi, Trân và gia đình của Khanh và Quỳnh. Dùng buổi tối với nhau khá vui vẻ, tôi không có cảm giác nặng nề hay cầu kì với họ. Thật sự tôi thấy họ cũng khá bận với công việc của họ, nên việc chăm lo cho những đứa con của họ có những sơ xuất, từ khi chuyện xảy ra. Họ bắt đầu quan tâm con cái của mình hơn, lo lắng, chăm sóc cho tụi nó nhiều hơn. Họ hỏi thăm tôi rất nhiều, họ có đề nghị muốn tôi làm gia sư cho Quỳnh và Khanh giống như em vậy. Tôi không biết là nên nhận hay không? Nhưng thật sự giờ học trên trường của Quỳnh, Khanh và Trân cùng giờ với nhau.

“Con không nhận hai đứa nó, tụi bác buồn lắm đó” – mẹ của Quỳnh nói

“Thật sự, Bác không biết phải gửi gắm tụi nó cho ai, con cứ cho tụi nó học chung giờ với Trân lên nhà Trân học, Bác cũng là bạn của ba Trân, nên ta nghĩ bác ấy không thấy phiền đâu” – ba của Quỳnh nói

“Anh đồng ý đi, có bạn học chung em học cũng thấy vui hơn nửa” – Trân nói với tôi

“Dạ… nếu bác nói vậy thì con nhận lời ah”

Vậy là bây giờ tôi là gia sư của Quỳnh, Khanh và Trân. Tiền mỗi tháng tôi sẽ nhận được là 10tr một tháng. Bây giờ hàng tháng tôi có thể kiếm cả chục triệu nhờ vào việc làm gia sư cho Quỳnh, Khanh và Trân. Cũng vui đó chứ, tôi có thể ôn lại kiến thức cũ của mình, cùng học chung.

5 THÁNG TRÔI QUA…..

Chỉ mới vài tháng tôi dạy kèm cho Quỳnh, Khanh và Trân. Thật sự cả ba học rất tiến bộ. Bằng kết quả điểm thi cuối năm lớp 10. Không còn hiện tượng không thuộc bài, không làm bài, không đi trể. Những con điểm cao 7 8 9 10. Luôn là những con điểm mà cả ba đạt được, tôi được biết cả ba đều đạt học sinh khá trở lên. Những lời phê của giáo viên trong sổ liên lạc.

“tiến bộ, có cố gắng, thay đổi tốt hơn, ngoan, đáng khen”.Điều này, đã làm cho cha mẹ, Khanh, Quỳnh, Ông chủ của tôi rất hài lòng về tôi.

Như vậy là cả ba cũng xong lớp 10 rồi. Được nghĩ ngơi được vui chơi rồi, còn tôi thì chỉ còn không đến hai tháng là kì thi đại học diễn ra. Và nếu tính ra tôi đã yêu em, bên cạnh em cũng đã gần một năm rồi. Tôi nghĩ tôi nên chuẩn bị một món quà nhỏ do mình tự làm, để mừng em đạt được kết quả tốt cuối năm. Chiều hôm đó thấy em đang xem tivi ở phòng khách ăn bánh ngồi cười ầm trời, tôi liền xà xuống ngồi kế bên em.

“Em xem gì mà cười dữ vậy?” – tôi hỏi em và nhìn vào chiếc TV

“Tom and Jerry”

“Oh…” – tôi cùng ngồi xem với em, bộ phim này cũng vui nhỉ? Ròi hai đứa cùng xem cùng cười.

“Ủa? Anh không học bài hả?” – em hỏi tôi

“Uhm… giải lao chút xíu, em giờ sướиɠ rồi ăn uống chơi đùa thoải mái”

“hihi… em sẽ chọc tức anh hoài hoài … anh học bài thì em chơi… ai biểu hồi trước bắt tụi em học và làm bài quá trời làm gì? bây giờ ông trời phạt anh đó” – em le lưỡi chọc tôi

“UHm.. thì bị phạt? mà tối nay mình đi đâu chơi ha!”

“Đi đâu là đi đâu?” – em vẫn chăm chú vào hoạt hình, có vẻ sức quyến rủ của hoạt hình còn mạnh hơn cả sức quyến rủ của tôi.

“Anh cũng chưa biết nửa, anh cũng đang suy nghỉ?”

“Vậy anh suy nghĩ đi, rồi cho em biết ha”

“Anh không có biết chỗ nào để đi chơi” – tôi gãi đầu rồi nhìn em.

“hihi… tội nghiệp anh của em quá” – em nhìn tôi cười thật tươi, tiến lại gần tôi hơn và cho tôi nụ hôn nhẹ ở môi.

“Hay là tụi mình đi Vũng Tàu chơi đi, rủ Quỳnh và Khanh đi chung nửa”

“Vũng Tàu hả? anh có nghe đến nó không biết có xa không?”

“hihi… gần ah! đi có 120km thôi” – em le lưỡi

“hog sao? gần hơn ở dưới quê anh mà, em xin phép ba chưa?”

“em sẽ gặp ba và xin phép, với lại ba sẽ cho thôi, vì lần này em đã công phá mà”

“Uhm… hì hì …”

Một lúc sau thì ông chủ về.

“Ba về rồi?” – em chạy ra mừng ông chủ

“Gì vậy con gái? con có chuyện gì vui hả?” – ông chủ cười và ngồi xuống

“Ba chưa có thưởng cho con về kết quả cuối năm”

“ờ ha.. ta bận quá quên mất điều đó, bây giờ con muốn ta thưởng cho con điều gì?”

“Dạ.. con muốn đi chơi Vũng Tàu”

“Duyệt, mà con đi với ai?”

“Dạ đi chung với gia sư, Quỳnh và Khanh”

“uhm.. ta đồng ý”

“hihi.. ba là số một”

Thấy hai cha con em vui vẻ với nhau hơn xưa, thật sự lòng tôi cũng cảm thấy mừng thầm cho điều đó, không còn như xưa, không còn khoảng cách, ông chủ cũng dành thời gian cho em nhiều hơn, công việc và gia đình tôi nghĩ ông cũng đã cân bằng được phần nào.

1 TUẦN SAU, TẠI VŨNG TÀU.

“Wow……….wowowowowow” – chúng tôi cùng la thật lớn khi đứng trước biển, cảm giác thật là tuyệt, được phóng xa tầm mắt của mình không giới hạn, gió biển làm cho ta cảm thấy thật thanh bình.

“thích quá…… yeah!!!!!!!!!!!” – Quỳnh reo lên – “xuống biển thôi, lâu lắm rồi mới đi chơi như thế này”

“hahaha… mát quá… mát quá” – Khanh ào xuống biến hòa mình với làn sóng

“sóng kìa” – tôi nắm lấy tay em kéo em xuống nước, nhảy lên trên những con sóng. Thế là cả bốn đứa ướt hết từ đầu đến chân.Cả bốn cùng nghịch nước, chia ra hai phe Tôi và Khanh, cùng với Quỳnh và Trân.

“Chiến đấu… 1 2 3 Đánh nào” – Tôi và Khanh dùng tay hết sức để hất nước tung tóe lên người đối phương. Giỡn với nhau cũng thật vui nhưng cũng không kém phần mệt. Phòng của Khách Sạn cũng được chuẩn bị sẵn cho chúng tôi, tiên ở chỗ khách sạn nằm đối diện ở biển, đi ra cũng khá gần.

Tôi ở chung phòng với em, Quỳnh và Khanh ở chung với nhau. Ban đầu thì không phải vậy? Nam ở với nam, nữ ở với nữ. Do hai cô tiểu thư muốn như trên nên chúng tôi đồng ý, mà chúng tôi cũng vui vẻ đồng ý đó thôi, được ở chung với người mình thương thì việc gì phải từ chối. Thích lắm mà cứ làm bộ. Hì hì …. Và bây giờ trong phòng tôi và em đang ở cùng với nhau.

“Lát nửa chúng ta sẽ làm gì?” – tôi hỏi trong khi em đang xếp đồ vào tủ

“Bây giờ anh nằm nghĩ một chút đi, tối nay chúng ta sẽ di ăn, rồi đi dạo vòng vòng”

“Ở đây đồ biển chắc sẽ ngon lắm” – tôi ngã lưng trên giường để hai tay ở sau đầu

“uhm… đương nhiên ra biển thì ăn đồ biển sẽ rất ngon rồi” -em đến và nằm kế bên tôi

“Em nè … “ – tôi nhìn sang em và nói

“Gì vậy anh?”

“uhm… nếu như một ngày nào đó, do một lý do hay yếu tố nào đó, anh không còn ở bên cạnh em nửa, em sẽ ra sao?”

“Em đương nhiên là buồn và đau khổ lắm, mà tại sao lại nói cái chuyện xui xẻo đó hả?”

“Hì hì … anh hỏi vậy thôi mà”

“Hay quá, hỏi toàn gì đâu ah”

“Anh hỏi thiệt đó! Em sẽ sống tốt chứ?”

“Nè! không có hỏi kiểu đó nửa, em giận anh luôn bây giờ” – tôi hỏi thêm một lần nửa, thì thấy em bắt dau không vui thật, nên tôi nghĩ dừng lại chủ đề này thì hơn. Nó khiến cho tôi nghĩ đến bức thư mà Jack đã gửi cho tôi vào 5 tháng trước. Những thời gian này thật là êm ả, vậy khi nào chuyện kinh khủng nhất sẽ xảy ra đây. Hắn đang làm gì? Hắn đang muốn gì ở tôi.

Buổi tối chúng tôi đi dạo và cùng ăn uống với nhau, rất vui vẻ rất hài hước cùng với nhau. Khanh là một người khá năng động, vui tính nhưng cũng bộc trực, nóng tính, cứng đầu. Quỳnh là một cô gái mạnh mẽ, khá táo bạo trong ăn nói, trong hành động. Tôi thấy Quỳnh mạnh mẽ, cứng rắn hơn cả em. Còn Trân người con gái tôi yêu, khi mới gặp có thể người ta nhận xét đánh giá em rằng, em là một cô gái khó gần, có một chút khó hiểu, em cũng là một cô gái dễ bị tổn thương, nhưng cũng là cô gái không ngại khó khăn mà vượt qua.

Ăn chơi vậy là đủ rồi, cần phải đến giờ về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày mai vui chơi tiếp.