*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Andrew Pastel
51.
Trước khi lên máy bay, tôi gửi một tin nhắn cho Bạch Đoạn, ngụy trang nội dung giống như tin nhắn mẫu gửi cho nhiều người, báo là tôi đi về quê ở phía Bắc ăn tết, có việc thì nhắn tin vân vân vũ vũ. Thực ra tôi chỉ gửi mỗi tin này cho mỗi Bạch Đoạn. Vừa gửi tin nhắn đi, tôi tắt điện thoại chờ lên máy bay.
Tôi vừa xếp hàng vừa nhớ về Bạch Đoạn, thấy buồn vui lẫn lộn, tôi cảm thấy mối quan hệ này đã quá dài để thấy được hồi kết, như thể chẳng còn chút hy vọng nào.
Tôi kéo vali nhỏ lên máy bay, vừa ngồi xuống, tôi thấy một người quen thuộc trước mặt tôi đang cởi găng tay, bước vào tìm chỗ ngồi. Tôi sửng sốt, chưa kịp phản ứng gì đã bị ông ta thấy được.
"Niệm Phi?" Chung Viên tươi cười chào hỏi, "Con cũng đi chuyến bay này à?"
Tôi cắn răng gật đầu: "Ừm."
"Sao năm nay lại về?" Ông ta chen vào chỗ tôi hỏi.
"Chuyện gia đình." Tôi cười như không cười.
"Thưa ngài, ghế D ở bên này." Đúng lúc này một tiếp viên hàng không phía sau nở nụ cười chỉ về hướng ngược lại cho Chung Viên.
"Nhanh đi qua đó đi, đừng cản đường ở đây." Tôi nói với ông ta.
"Sao không chuyển qua kế bên ta, hai chúng ta nói chuyện?" Chung Viên vừa đi qua bên kia vừa ngoái đầu nhìn tôi.
"Ai thèm nói chuyện với ông." Tôi sốt ruột quay đầu sang một bên.
"Tôi muốn ngồi đây bên cửa sổ..."
"Thưa ngài, tôi sẽ giúp ngài xếp hành lý." Tiếp viên hàng không lại mỉm cười.
Tôi lườm ông ta, thắt dây an toàn, bịt mắt giả vờ ngủ.
Tôi ăn trưa trên máy bay, đáp đến nơi lúc 2 giờ chiều. Lúc tôi đang đứng ở sảnh sân bay định mua một tấm bản đồ thành phố Nhai Bắc, vừa lấy ví ra khỏi túi áo, Chung Viên đã kéo vali chạy lại.
"Không có ai đến đón à?" Ông ta nhìn tôi.
"Ông cũng không có ai đến đón sao?" Tôi chế nhạo ông ta.
"Con không quen thuộc Nhai Bắc ngươi không quen, có muốn đi thành phố với ta không?" Ông thận liếc mắt nhìn tôi, "... Ta còn có thể cùng con tới nhà ông ngoại."
"Tới rồi lại bị bọn họ đuổi ra ngoài à?" Tôi rất nhiệt tình cười với ông ta
Chung Viên ngượng ngùng cười, lẳng lặng chờ tôi mua bản đồ rồi đi theo tôi ra ngoài sân bay. Đứng dưới bầu trời Nhai Bắc, tôi hít thở thật sâu, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ lẫm không tên.
"Nhà ta ở số 22 phố Đông Nhai." Chung Viên nhìn tôi đầy ẩn ý, "Nếu có rảnh thì... đến thăm."
"Sẽ không!" Tôi hằn học liếc ông ta, hất tay áo ra; lúc này có một dãy xe taxi trống đậu bên ngoài sân bay, tôi vẫy bừa một chiếc rồi đi vào.
"Ngõ Tây Nhai." Tôi gật đầu với tài xế, mở miệng báo địa chỉ.
Tôi câu có câu không trò chuyện với tài xế taxi về tình hình hiện tại của thành phố Nhai Bắc, nghe chú tài xế hói đầu luyên thuyên với tôi con đường nào ở Nhai Bắc đã được cải tạo, tòa nhà đổ nát nào lại bị nổ tung, cũng rất thú vị. Tài xế nhanh nhẹn chở tôi đến đầu ngõ nhà họ Hạ, còn vui vẻ giúp tôi dỡ hành lý, lấy tiền xong thì rời đi.
Lúc này tôi mới nhớ ra nên gọi điện về nhà, trước khi lên máy bay tôi có nói chuyện với cậu hai ở nhà, bảo đến nơi sẽ gọi lại. Trên máy bay tôi tắt máy, nhưng sau khi lên taxi tôi cứ huyên thuyên với chú tài xế hói mà quên mất chuyện đó. Tôi vụng về mở máy, dù sao cũng là người ruột thịt chưa từng gặp mặt, giờ sắp gặp cũng có chút lo lắng.
Không ngờ vừa bật máy, một loạt tin nhắn văn bản bay đến, tất cả đều là thông báo cuộc gọi nhỡ, số điện thoại cố định đều là mã vùng Nhai Bắc, những thông báo nhỡ kéo dài toát lên đầy vẻ lo lắng nôn nóng của người gọi đến. Tôi định thần lại, nhanh chóng gọi điện về nhà cũ.
Điện thoại rất nhanh được nhấc lên, đầu dây bên kia là một người phụ nữ trung niên, giọng đầy háo hức: "Niệm Phi, là Niệm Phi đúng không? Giờ con đang ở đâu vậy? Làm hai cậu của con nóng lòng muốn chết!"
"Ơ dạ, con đang ở ngay lối vào ngõ Tây Nhai. Mà cô là ...?"
"Mợ hai của con đây." Người bên kia nhanh chóng đáp: "Con tự mình về à? Ôi... thật là..." Mợ ở bên kia rối ren một lúc, "Đợi một chút mợ ra mở cửa ngay!"
Vừa cúp điện thoại tôi liền nghe thấy tiếng mở cổng từ sâu trong ngõ, tôi tìm theo âm thanh thì thấy một người phụ nữ trung niên gầy gò, nhỏ nhắn đứng ở cổng cất giọng gọi tôi: "Niệm Phi, bên này này!" Rồi mợ quay đầu lại hướng vào nhà gọi to," Bộ Bộ, mau ra đây! Anh con về rồi này!"
Tôi xách vali đi được vài bước thì thấy một thằng bé từ trong sân bước ra, chạy tới trước mặt tôi, mặt mày sáng sủa, nở nụ cười rõ ràng gọi tôi: "Anh."
Tiếng gọi đó khiến lòng tôi tê tái.
"Bộ Bộ?" Tôi định thần lại, biết con trai cậu hai tên là Hạ Bách Bộ.
"Dạ, là em." Thằng bé có chút ngượng ngùng, vươn tay giúp tôi kéo vali, "Anh đi đâu vậy? Trưa nay bố em và chú đi tìm anh quá chừng."
"Anh không đi đâu, xuống máy bay anh đi thẳng về đây."
"Aiz, cũng là do chúng ta bên này không tốt." Mợ hai đi theo tiễn tôi vào cửa, "Vốn dĩ cậu cả của con nói muốn đích thân đến đón con, nhưng bên thành ủy có chuyện đột xuất, thế là mới nhờ cậu hai con đến đón, mà điện thoại di động của con lại tắt nguồn, không biết đâu mà lần." Mợ hai vừa nói vừa sờ di động, "Thôi, con về nhà an toàn là được rồi, để mợ gọi điện cho cậu."
"Con xuống máy bay quên bật lại, gây phiền phức cho mọi người rồi." Tôi mỉm cười xin lỗi.
"Sao lại nói thế!" Mợ hai vội vàng xua tay, "Con trở về là tốt rồi,cũng trách cậu cả của con, thật sự là làm việc bán mạng, ai bảo đi tranh chức bí thư thành ủy."
Tôi bị mợ hai vây quanh từng bước vào nhà cũ, lúc này bà ngoại và bảo mẫu đang chăm ông ngoại tôi trong bệnh viện, cả căn biệt thự chỉ còn lại hai mẹ con. Cậu cả của tôi chưa từng kết hôn. Là con dâu duy nhất của nhà họ Hạ, mợ hai tôi không dám để tôi một mình, tôi vừa ngồi vào phòng khách chưa được năm phút, trên bàn cà phê đã đầy đồ ăn vặt, Bộ Bộ ngồi bên cạnh tôi lúc này đang ngoan ngoãn, chu miệng giúp tôi bóc vỏ quýt đường.
"Em bao nhiêu tuổi rồi Bộ Bộ?" Tôi hỏi.
"Mười sáu." Thằng bé nghiêm túc trả lời.
"Được, vẫn chưa qua 18, mùng một nhớ tìm anh lấy tiền mừng tuổi." Tôi hớn hở nhìn nó.
"Sao vậy được, chúng ta xem như ngang hàng, không có lý do gì em lại đi lấy tiền mừng tuổi của anh cả." Nó vừa nói vừa rút khăn giấy nhét vào tay tôi, "Này, chậm lại, quýt này nhiều nước lắm, đừng để nó dính vào quần áo."
Tôi không khỏi liếc nhìn nó một cái, thấy nó vẫn đang ngồi bóc quýt với một vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tôi ngồi trên ghế sofa cười đùa với Bộ Bộ, nghe mợ tôi lần lượt gọi cho hai người cậu, tôi chợt cảm thấy hạnh phúc - mẹ nó thật hạnh phúc.
Cậu hai tôi lái một con Nissan Lannia màu xanh trở về.
Tôi đang nói chuyện với Hạ Bách Bộ, đột nhiên thằng bé nhìn ra cửa: "Bố, bố đã về."
Tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên trông rất giống Hạ Vi Vi lo lắng bước vào, khi nhìn thấy tôi, ông như sắp òa khóc: "Niệm.. Niệm Phi... Con trở về thật rồi."
"Ông đi đâu vậy?" Mợ hai nhìn thấy chồng mình, than thở một tiếng, "Tại ông nên Niệm Phi mới phải tự về nhà một mình".
"Hạ Nham có cuộc họp gấp, làm sao tôi biết được ..." Cậu hai chột dạ giải thích, cuối cùng còn bổ sung một câu, "Đừng nói với anh cả tôi bỏ bê Niệm Phi đó nha."
"Anh cả ông đã biết chuyện lâu rồi." Mợ hai trừng cậu một cái.
"Gì?!"
"Không sao, là tại con quên bật điện thoại." Tôi vội vàng giải thích, "Con vẫn về nhà an toàn mà."
"Không, là do cậu con cẩu thả, trách cậu này." Cậu hai không nhịn được tự véo miện mình, sau đó đi về phía tôi, "Lại đây cho cậu nhìn một chút."
"Ông cụ vẫn đang đợi ở bệnh viện. Anh cả ông nói sau khi rời khỏi Thường ủy sẽ đến thẳng bệnh viện, nếu không thấy hai cậu cháu chú ấy sẽ lo lắng đó." Mợ hai nhắc nhở.
"Ôi, thật sự, suýt nữa thì quên mất." Cậu ba hấp tấp đứng lên xoa xoa tay. "Niệm Phi, hay là chúng ta đến bệnh viện bây giờ đi? ......Nếu con cần nghỉ ngơi một lúc cũng được, ý của con cậu cả chắc cũng không nói gì đâu. "
"Không sao, đi ngay cũng được ạ. Ông ngoại cũng rất mong được gặp con." Tôi gật đầu.
"Được rồi, chờ cậu lấy xe." Cậu hai lại cầm chìa khóa đi ra ngoài. "Á Lợi, ở nhà với Bộ Bộ nha. Lát nữa tôi sẽ đưa Niệm Phi trở về ăn cơm chiều."
"Được." Mợ hai nhét vào tay tôi mấy quả quýt đường, "Dọc đường ngồi ăn đi, từ đây đến bệnh viện còn lâu lắm."
"Á Lôi, dúi gì cho Niệm Phi vậy, có phải thằng bé chưa ăn quýt đường của bà đâu, đúng là." Cậu hai không khỏi quở trách vợ mình, "Niệm Phi, mặc kệ bà ấy đi. "
"Không có gì mà." Tôi vui vẻ đáp, cảm ơn mợ hai rồi lên xe với một túi quýt đường nhỏ.
Đến cổng Bệnh viện Nhân dân số 2 của thành phố Nhai Bắc, cậu hai bấm tay vào vô lăng nhìn quanh tìm chỗ đậu xe.
"Cậu, có một chỗ trống ở đằng kia." Tôi tinh mắt phát hiện ra một ô đậu xe trống ở góc đông bắc.
"Ồ, đúng là người trẻ tuổi, mắt thật tinh." Cậu hai vừa quay tay lái vừa khen ngợi tôi, lái xe đi được hơn mười mét thì đột nhiên cậu dừng lại, nhìn chằm chằm phía trước.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.
"Mau, mau xuống xe!" Cậu hai vội vàng đẩy tôi, "Lầu ba khoa nội trú, giường thứ hai, phòng đơn, đi đi!
"Còn cậu thì sao?" Tôi khó hiểu nhìn cậu hai.
"Con lên trước đi, một lát nữa cậu lên sau, nếu không anh ta không thấy ai trong phòng lại chất vấn cậu nữa."
"Ai cơ?" Tôi vừa hỏi vừa khoan thai bước xuống xe.
"A, muộn rồi ..." Cậu hai buồn bực gào lên.
"Rốt cuộc là làm sao vậy?" Tôi nghi ngờ nhìn theo tầm mắt của cậu hai đến bên kia bãi đậu xe, thấy một người đàn ông trung niên phong thái hào sảng, dáng người cao gầy bước ra từ chiếc xe màu đen đối diện, đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.
"Mau... Gọi cậu cả." Cậu hai trên ghế lái thì thầm nhắc nhở tôi.
-
Cin nhỗi mọi ngừ vì xưng hô lúc thì kiểu miền Nam lúc thì kiểu miền Bắc loạn xạ.....
./.