Là Rồng Mạnh Lắm Sao

Chương 10: Cố sự kết thúc

Theo lấy lưu li dịch lỏng chảy vào miệng, ngay lập tức hóa thành từng cỗ dòng nước âm lan tỏa bốn phương tám hướng khắp cơ thể.

Một hồi khoan khoái nhất thời truyền khắp cơ thể.

"Tiến hóa không ngờ lại thoải mái đến như vậy." Trần Hắc miệng lưỡi nỉ non, dưới thoải mái trạng thái cũng không gượng ép mà thuận lợi đón nhận.

Rít! Một cỗ co rút mạnh mẽ từ sâu trong thể nội tán phát khiến cho Trần Hắc mặt mày biến sắc.

Đau.

Cực độ khó chịu.

"Chết tiệt đây là..." Trần Hắc hàm răng cường lực cắn chặt, quyền đầu mãnh liệt run rẩy, như hàng ngàn dòi bọ lúc nhúc trong huyết nhục bên trong, từng cơn đau nhói theo thời gian chuyển rời ngày càng trở lên cuồng loạn.

Mới đầu Trần Hắc còn có thể dùng mạnh mẽ ý chí chống lại không phát ra khó nghe âm, nhưng dưới cơn đau cuồn cuộn kéo đến như hồng thủy một dạng khiến cho hắn mặt mũi tái mét.

Khắp cơ thể từ trên xuống dưới huyết nhục đều trở nên sụp đổ mà mềm nhũn, mắt thường theo đó cũng có thể thấy được từng đầu gân xanh nổi lên trải dài bề mặt.

"Aaaaaaa!!!" Trần Hắc ý chí cường liệt bị mài mòn không quá một phút hoàn toàn sụp đổ, ngay lập tức hắn phát ra dữ tợn thanh âm, trong cái không gian bốn bề yên tĩnh thế này thì âm thanh phi thường to, lan cực xa thu hút rất nhiều biến dị bên ngoài chú đến.

Gào gào gào! Biến dị chẳng mấy chốc đã rậm rạp che phủ của sổ bên ngoài, nhưng dưới cứng rắn tường chắn ngăn chỉ có thể không cam lòng mà ở ngoài.

"Trần Hắc ngươi sao vậy." Rất nhanh ba người canh gác còn lại nhận ra dị biến mà chạy lại, giọng nói không dấu nối vẻ lo lắng.

"Đây là..." Tất cả trong con mắt không dấu nổi vẻ kinh ngạc thần sắc.

Trần Hắc bây giờ thân hình hiện ra cực kì khủng bố, bắp thịt các nơi căng phình, trên mặt gân xanh ầm ầm đan chéo nhau, một cỗ nguy hiểm mùi vị theo đó lan tỏa.

Ngay lập tức một người tinh ý đã chạy vào trong gọi ra Hoành Chu thức dậy.

Mà rất nhanh sau đó Hoành Chu với ngưng trọng thần sắc chạy ra quan sát, hắn trong đôi mắt không dấu nổi vẻ lo lắng.

"Mạch máu các nơi đều quá tải, bắp thịt dưới bí ẩn năng lượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trở lên cường liệt cứng rắn cùng bành trướng, Trần Hắc ngươi đây là lén lút lấy ra tiến hỏa thạch ăn xuống." Thân là quân nhân bách trinh vô số năm, kinh nghiệm phong phú đầy mình, rất nhanh Hoành Chu đã tìm ra nguyên nhân.

Ăn tiến hóa tinh thạch, hay nói đúng hơn là dịch lỏng bên trong nó có thể ngay lập tức tăng lên tố chất thân thể lên một cái độ cao mới, tuy nhiên trong đó ắt có phong hiểm chính là phải thích ứng được với thuế biến cơ thể quá trình, nếu không hậu quả khó lòng mà tưởng tượng.

"Chu đội trưởng, ta..." Trần Hắc trong cơn đau cuồng bạo kéo đến run rẩy phát ra khó nghe thanh âm.

"Đừng nói nữa, ngươi đang giai đoạn thuế biến, những cái biểu hiện này dù có hơi chút kì dị nhưng không hề quá nguy hiểm." Hoành Chu chậm rãi nói ra, mặc dù bên ngoài nói vậy nhưng bên trong hắn nội tâm như ngồi trên đống lửa nóng, không lúc nào không thấp thỏm bất an.

Trần Hắc chính là đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi trên chiến trường may mắn được Hoành Chu nhặt được đem về nuôi, Trần Hắc từ nhỏ biểu hiện ra thiên phú chiến đấu vô cùng tốt khiến Hoành Chu không khỏi không tán dương, cuối cùng hắn quyết định nhận về nuôi.

Cả hai gắn bó đến hai mươi năm, nhất thời Hoành Chu coi Trần Hắc không khác con ruột của mình.

Nên Trần Hắc gặp ra sự cố như vậy Hoành Chu không lo lắng không được, hoàn toàn quên đi chuyện Trần Hắc lén lút ăn đi tiến hóa thạch.

"Mấy người lui đi hết làm ra nhiệm vụ của mình, để ta ở lại trông chừng tiểu tử này." Hoành Chu nhanh chóng nói ra.

Đối diện những người còn lại không hề có một câu phản bác, hoàn toàn làm theo lệnh.

Cuối cùng người người tản đi chỉ còn Hoành Chu một mình ngồi đó mà nhìn xuống trên mặt đất Trần Hắc.

"Tiểu tử, ngươi cần gì phải gấp rút ăn tiến hóa thạch như thế, về tổng bộ đằng nào cũng có xuất của ngươi, chậc, đúng là không lúc nào là không làm ta yên lòng."

...

Dưới ánh sáng quang mang từ hướng đông mãnh liệt nở rộ, màn đêm hoàn toàn bị xé toạc ra, khắp nơi u ám quang cảnh ngay lập tức hướng tới quang minh dáng vẻ.

Gào gào gào gào! Dị biến người tiếp xúc với ánh sáng bất ngờ khó chịu gầm lên giận dữ, từng tiếng rống giận cứ như vậy vang lên ghê rợn quanh tai.

"Đội trưởng, Trần Hắc vẫn không khá hơn, cái này tiếp theo phải làm sao." Đao Điện ngưng trọng vẻ mặt nhìn trên mặt đất đang run rẩy Trần Hắc, so với hôm qua hắn là ngày càng xấu đi.

Cái này tình trạng rất lớn ảnh hưởng tới di chuyển của mọi người.

Chỉ thấy Hoành Chu ánh mắt âm trầm thật sâu nhìn lên Trần Hắc, cuối cùng dứt khoát làm ra quyết định:

"Hừ, đoàn đội quá trình là không thể chậm trễ, để ta cõng hắn, các ngươi thu xếp đồ đạc rồi lên đường."

Bỏ Trần Hắc tại đây lương lâm Hoành Chu không cho phép, nhất là lúc này, chi bằng hi sinh một chút lợi ích của bản thân để kéo lấy cái mạng của Trần Hắc.

Hơn nữa đưa Trần Hắc về tổng bộ bên đó ắt sẽ có cách chữa khỏi.

"Chu đội trưởng, chúng ta cần ngài chỉ đạo nhiều việc nên việc cõng Trần Hắc ta làm cho." Đao Điên dứt khoát nói ra, không hề có vẻ do dự.

Rít! Hoành Chu lăng lệ ánh mắt bất ngờ nhắm thẳng đến người Đao Điên, một hồi thật lâu giằng co khiến cả hai người lâm vào trầm mặc.

"Tùy ngươi, chúng ta đi." Hoành Chu buông một câu đồng thời nhanh chóng quay người đi.

Đoàn người rất nhanh di chuyển rời khỏi tòa tiểu ốc, một đường di chuyển thuận lợi ra đường chính.

"Gào gào gào!" Bất ngờ Trần Hắc nửa đường cơ thể phát sinh dị biến mà điên cuồng gào thét.

Âm thanh gào thét phi thường lớn nhất thời hấp dẫn rất nhiều dị biến người ánh mắt chú ý, đồng thời điên cuồng lao đến.

"Cài này, Trần Hắc cơ thể đang thuế biến bước cuối cùng." Hoành Chu nhìn một màn kinh ngạc nói ra.

Ban đầu đang từ trương phình cơ thể mắt thường cũng có thể thấy được co rút lại, thậm chí ẩn ẩn một tia bất phàm hiển lộ.

Tuy nhiên dị biến người đang kéo đến ngày càng gần, bốn phương đều có.

Hoành Chu phút chốc bất lực chỉ có thể tách khỏi đoàn đội một mình hấp dẫn đi sự chú ý của dị biến người.

Tuy nhiên hầu như ai nấy đều tình nguyện ở lại chiến đấu cùng đội trưởng của mình, chỉ có Đao Điên nhận nhiệm vụ gấp rút mang đi Trần Hắc trở về tổng bộ.

Dù vậy trên đường đi Trần Hắc cơ thể trạng thái rất nhanh bình thường, ý thức khôi phục nên Đao Điên ngay lập tức quay trở lại hỗ trợ với đoàn người, còn Trần Hắc dù ý thức khôi phục nhưng cơ thể nhất thời chưa thích ứng nên chỉ còn cách lặng lẽ mà trú tại yên tĩnh khu vực.

Nhưng bây giờ Trần Hắc chính thức trở thành tiến hóa giả thành viên, một lần nữa quay lại ý đồ cứu ra Hoành Chu còn sót lại đám người, và đương nhiên hắn chiến ý lúc này là hừng hực thấu trời xanh.

"Chu đội trưởng, ngài yên tâm, ta sẽ cứu ngài ra." Trần Hắc hét to, tay chân là một đoàn to lớn hỏa diễm bao phủ, không lúc nào là không bắn ra đại lượng cầu lửa thiêu đốt dị biến người, mà dần dần hắn với khoảng cách Hoành Chu là càng được rút ngắn.

...

Rầm rầm rầm! Một tòa như tiểu tiểu núi nhỏ bóng dáng từ trong rừng cây ầm ầm đi ra, theo ánh sáng chiếu đến chính là không lồ rắn biến dị Lí Việt.

Mà theo sau hắn chính là như thủy triều một dạng rắn thành viên nối đuôi nhau theo sát, cuồn cuồn không dứt đàn rắn phá vài vạn con đi đến đâu là đại lượng đất đá cùng cỏ cây hoàn toàn bị xới tung lên.

"Kia là bên ngoài thế giới." Lí Việt cười lớn phát ra tê tê thanh âm, trong con mắt không hề che dấu vui mừng thần sắc, nhất thời hắn là tăng lên tốc lực tiến lên phía trước.

Thời gian chậm rãi chuyển rời, Lí Việt cùng đàn rắn rất nhanh tiếp cận mép rừng phạm vi.

Tại đó là một dãy tường đá cao đến ba mét trải dài bao phủ khắp nhìn không thấy điểm kết thúc.

"Chỉ là tiểu vật chắn cũng muốn cản bước tiến của ta."

Lí Việt đầu nhỏ nâng cao lên đến bốn mét, to lớn thân hình mạnh mẽ cùng cuồng bạo va đập thẳng vào bức tường.

Nếu chỉ là tiến hóa thú cấp F Lí Việt khẳng định không đủ sức phá nhưng bây giờ đã là cấp E, toàn bộ tốt chất cơ thể tăng lên viễn siêu trước đó, không những thế chỉ dựa vào hình thể to lớn của hắn cũng không cần phá mà thoải mái thoát ra.

Tuy nhiên rắn đàn đằng sau là không có dễ đáng như vậy, chi bằng phá hẳn luôn cho được việc.