Giải thích nghĩa câu Tam đông Giang tuyết ngạo Tranh mai (tác giả giải thích, do khó hiểu quá nên mình tự đi hỏi tác giả luôn)
Giang tuyết, ý chỉ Giang Hoài Khê, Tranh mai [1] ý chỉ Lục Tử Tranh, hoa mơ chỉ nở rộ trong ngày đông, ngày đông rét lạnh ngày càng tôn lên vẻ ngông nghênh kiên cường của hoa mơ khi không sợ lạnh buốt. Sự xuất hiện và tồn tại của Giang Hoài Khê, sự trả giá của nàng đối với Tử Tranh, đã giúp đóa hoa mơ như Lục Tử Tranh nở rộ, là bước xúc tiến để Lục Tử Tranh đạt được phẩm chất thanh cao kiên cường như hoa mơ trong ngày đông gió lạnh.
[1] mai (梅), mai này là mai trong mai hoa, mai hoa là hoa mơ chứ không phải là hoa mai.
Sau khi Lục Tử Tranh tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô lựa chọn ở lại trường học nhậm chức, làm một giảng viên nho nhỏ ở học viện ngoại ngữ. Tuy rằng đãi ngộ không bằng như lúc còn ở công ty phiên dịch, nhưng cũng may việc làm nhàn hạ, được nghỉ hai ngày cuối tuần và nghỉ đông lẫn nghỉ hè.
Sau khi Giang ba chính thức thối lui, Giang Hoài Xuyên tiếp nhận toàn bộ công ty. Giang Hoài Khê vẫn trợ giúp như trước đây, cam nguyện làm phó lãnh đạo của công ty. Vì hai anh em họ đồng tâm đồng lực, lúc Giang ba thối lui cũng không đem lại chấn động quá to cho công ty, thời kỳ đặc biệt ấy lại vững chãi mà vượt qua dễ dàng.
Từ trước đến giờ kỳ nghỉ hè của trường mẫu giáo luôn sớm hơn trường đại học. Trung tuần tháng 6, Lục Tâm Miên 6 tuổi đã được nghỉ, nhưng vì Lục Tử Tranh còn chưa được nghỉ hè, vì vậy, du lịch hè mà cả nhà họ bàn bạc trước đây vẫn chưa thể tiến hành. Lục Tâm Miên buộc phải ngoan ngoãn ở nhà chơi với Giang Nhất Khải, hoặc theo ông nội bà nội mỗi ngày tản bộ đánh golf, thỉnh thoảng cũng ra ngoài xem triển lãm.
Hôm thứ Sáu, vì thân thể Giang Hoài Khê không tốt nên không đến công ty, ở nhà nghỉ ngơi. Sau khi cả nhà cùng ăn sáng xong, Lục Tử Tranh như mọi khi đến trường học để lên lớp. Đây là một tiết cuối cùng của học kỳ này, không cách nào đổi tiết được, bằng không Lục Tử Tranh tất nhiên sẽ không buông xuống chuyện thân thể Giang Hoài Khê khó chịu để một mình ra ngoài. Sau nhiều lần xác nhận Giang Hoài Khê không có gì to tát, còn bị Giang Hoài Khê ghét bỏ lề mề một phen, Lục Tử Tranh mới ra khỏi nhà, khi đi còn phải quay đầu lại nhiều lần mới yên.
Lúc này Giang Vong đã là phó viện trưởng của bệnh viện Hứa gia, nhưng vẫn đảm nhiệm chức bác sĩ tư nhân của Giang Hoài Khê như trước. Bất luận là ân tình của Giang gia đối với cô, hay là giao tình giữa Giang Hoài Khê và cô, trách nhiệm này, cô đều không thể thoái thác.
Hôm nay cô được nghỉ, sau khi ăn sáng xong, nhớ đến Giang Hoài Khê nhiều ngày chưa liên hệ, cô liền gọi điện thoại cho Giang Hoài Khê, hỏi thăm tình hình thân thể gần đây của nàng. Nghe vài tiếng ho khan kiềm chế không được của Giang Hoài Khê bên đầu dây kia, Giang Vong chợt không nhịn được cau mày. Tuy rằng Giang Hoài Khê cực lực chối từ nói mình không có chuyện gì, nhưng Giang Vong đến cùng vẫn không thể nào yên tâm, quyết định đến Giang gia trước mấy ngày so với mọi khi một chuyến, để làm kiểm tra cho Giang Hoài Khê.
Cô cúp điện thoại rồi đi đến phòng game của con gái, định tìm Hứa Bách Hàm báo một tiếng. Lúc này Hứa Bách Hàm đang tùy ý ngồi ở trên thảm len dưới mặt đất, cúi đầu mỉm cười dịu dàng chơi lego với tiểu công chúa Hứa gia Hứa Tri Thiển.
Hai tay Giang Vong nhẹ nhàng đặt lên bả vai của Hứa Bách Hàm, cúi đầu khẽ hôn tóc của chị một cái, ôn giọng nói với người yêu: “Em phải đến Giang gia một chuyến thăm Hoài Khê, hình như cô ấy bị cảm.”
Hứa Bách Hàm còn chưa phản ứng, Hứa Tri Thiển đã trở mình đứng lên trước, ném đi lego trên tay, bước đôi chân ngắn ngủn “bịch bịch” chạy về phía Giang Vong, ôm chặt lấy eo Giang Vong, giọng sữa mềm mại nũng nịu: “Mommy, dẫn con đi với, con cũng muốn đi, một mình mommy sẽ buồn lắm đó, Tư Tư có thể chơi với mommy.” Tư Tư là nhũ danh của Hứa Tri Thiển.
Giang Vong cúi đầu liếc mắt nhìn nhau với Hứa Bách Hàm, không nhịn được mím môi cười nhẹ. Cô cúi người xuống, ôm lấy con gái nhí nha nhí nhảnh, không nể mặt mũi mà lật tẩy nó: “Con làm gì sợ mommy buồn, con muốn tìm Tâm Miên chơi thì có.”
Hứa Tri Thiển bị lật tẩy, hơi ngượng ngùng mà cười hì hì, đem mặt vùi vào trong l*иg ngực Giang Vong, nhẹ nhàng cọ cọ: “Mommy, mommy dẫn con đi đi mà…”
Hứa Bách Hàm đứng lên, gom tóc dài về phía sau tai, đưa tay đỡ lấy Hứa Tri Thiển từ trong lòng Giang Vong, dịu dàng cười nói với Giang Vong: “Dù sao con bé cũng chỉ biết ở nhà chơi thôi, em dẫn nó đi đi. Chị đi thay quần áo cho con bé.”
Giang Vong khẽ véo nhẹ cái mũi nhỏ xinh xắn của Hứa Tri Thiển, bất đắc dĩ nói: “Mẹ con đã lên tiếng thì mommy buộc phải nghe theo lệnh rồi. Đến nhà dì Giang không được nghịch ngợm gây chuyện, có biết không…”
Hứa Tri Thiển được nhận lời, nhất thời vui vẻ ra mặt, “muah…” hôn Hứa Bách Hàm vài cái vì nói thay nó, nước bọt dính tung tóe ở gương mặt Hứa Bách Hàm: “Mẹ, con yêu mẹ…”
Sau đó nó quay đầu mi gió với Giang Vong, mới hoạt bát đáp: “Dạ biết.”
Nói xong, nó vội vã giục Hứa Bách Hàm: “Mẹ, chúng ta đi thay quần áo nhanh đi, con muốn mặc cái váy mấy hôm trước mẹ mua cho con, lần trước Tâm Miên nói con mặc váy xinh hơn…”
Giang Vong và Hứa Bách Hàm đều không nhịn được phì cười.
Hứa Tri Thiển nhỏ hơn Lục Tâm Miên một tuổi rưỡi, ở nhà nhí nhảnh ranh ma còn có chút kiêu căng, nhưng khi đến trước mặt Lục Tâm Miên, thì trở nên ngoan ngoãn vô cùng. Thường ngày có ăn ngon hay trò gì hay hay, hầu như nó đều đi chia sẻ với Lục Tâm Miên, thường khiến Giang Vong và Hứa Bách Hàm dở khóc dở cười.
Khi Hứa Bách Hàm chơi với Hứa Tri Thiển, chị đã từng hỏi nó: “Tại sao con thích Tâm Miên đến thế?”
Hứa Tri Thiển nghiêng nghiêng đầu, gương mặt như chuyện đương nhiên mà đáp: “Vì Tâm Miên rất đẹp, rất xinh đẹp.”
Khuôn mặt của Lục Tâm Miên như đúc Lục Tử Tranh, có khi còn đẹp hơn Lục Tử Tranh, chỉ mới 6 tuổi thôi mà nhìn là đã biết ngay sau khi trưởng thành sẽ phong hoa lỗi lạc cỡ nào. Khuôn mặt nhỏ bé như đúc từ ngọc vậy, nõn nà như ngọc, đẹp đẽ như búp bê. Dưới đôi mắt đào hoa trong suốt như mực là một nốt ruồi xinh xắn càng tăng thêm mấy phần linh động, kiều mị động nhân. Vậy mà khí chất lại y như Giang Hoài Khê, khi đứng liền tự mang khí tràng, lạnh nhạt đoan trang, trong đám bạn cùng lứa tuổi, lại càng xuất chúng.
Cho nên, con gái nói Tâm Miên xinh đẹp, Hứa Bách Hàm không có dị nghị. Nhưng vẻn vẹn bởi vậy mà con bé nguyện ý nuông chiều lấy lòng Tâm Miên, thì không thể nào nói nổi rồi. Theo ánh mắt của một người trưởng thành như chị, Tâm Miên có phần lúc lạnh lúc nóng đối với con gái mình. Tư Tư xem như là một đứa trẻ rất nhạy cảm, không có lý do gì mà không cảm nhận được sự lãnh đạm của Tâm Miên đối với nó.
Thế là chị dần dần khéo bảo mà truy hỏi: “Vậy Nhất Khải cũng rất đẹp mà, vừa đẹp trai vừa đáng yêu, sao con không thích Nhất Khải như thích Tâm Miên vậy.” Giang Nhất Khải là con trai của Giang Hoài Xuyên, cùng tuổi với Hứa Tri Thiển.
Hứa Tri Thiển như bị nghẹn họng, lúc này nó nghiêm túc suy tư hồi lâu, rồi mới trả lời Hứa Bách Hàm: “Vì Tâm Miên rất ít khi cười với con.” Kỳ thực nó muốn biểu đạt là, vì Tâm Miên rất ít khi cười với nó, nhưng Tâm Miên cười lên rất đẹp, cho nên nó muốn Tâm Miên thường cười với nó. Hơn nữa, nó cảm thấy mẹ nó rất lạ, nó thích Tâm Miên, muốn chơi cùng với Tâm Miên, thấy Tâm Miên vui thì nó cũng thấy vui, cần gì phải hỏi tại sao chứ?
Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của nó có hạn, không biết nên nói rõ ràng thế nào, nên chỉ biết câu không đầu không đuôi ấy.
Nghe được câu trả lời của con gái, Giang Vong và Hứa Bách Hàm đều là dở khóc dở cười, hóa ra con gái của họ là một đứa thích bị ngược.
Giang Vong dẫn Hứa Tri Thiển đến Giang gia, cô yên lòng giao Hứa Tri Thiển cho Giang mẹ đang chăm sóc Lục Tâm Miên và Giang Nhất Khải, còn mình thì trực tiếp lên lầu tìm Giang Hoài Khê.
Sau khi lên lầu, ước chừng 20 phút, Giang Vong vừa mới khám ống nghe cho Giang Hoài Khê xong, chợt đột nghiên nghe thấy phòng khách vang dội một tiếng “Lảng xoảng”. Tay cầm lấy ống nghe của Giang Vong không khỏi run lên.
Trong quá trình kiểm tra, Giang Hoài Khê tán dóc câu không câu có với Giang Vong, trên khuôn mặt thanh lãnh vốn mang theo ý cười nhàn nhạt, vừa nghe tiếng thì lông mày cau lại, lập tức đứng lên, bước vội đi về phía ngoài cửa phòng. Nàng lo lắng Tâm Miên và Nhất Khải, Tư Tư chơi đùa đã xảy ra chuyện gì.
Vừa mới đi tới trên hàng lang ngoài cửa phòng lầu hai, nàng liền nghe thấy giọng non nớt của Giang Nhất Khải vang lên đầy sự hoang mang lúng túng: “Chị, sao bây giờ, chị làm vỡ lọ hoa rồi, ông nội rất thích lọ hoa này đó…”
Giang Hoài Khê lại đi vài bước đến phía trước, nhìn xuống dưới, thấy thân thể nho nhỏ của Lục Tâm Miên ngồi xổm ở trước mảnh vỡ vụn vặt của lọ hoa, dáng vẻ có hơi luống cuống. Giang Nhất Khải và Hứa Tri Thiển đều đứng ở phía sau con bé vài bước.
Giang mẹ đến nhà bếp kiểm tra xem dì giúp việc đã chuẩn bị điểm tâm sáng cho bọn nhỏ thế nào rồi, nên để ba đứa trẻ tự mình ở phòng khách chơi đùa trước, định bụng lát nữa cho bọn nhỏ ăn uống. Không ngờ vừa mới đi không bao lâu, Hứa Tri Thiển liền xin Lục Tâm Miên chơi trò chơi với nó, Giang Nhất Khải cũng giương mắt nhìn Lục Tâm Miên. Lục Tâm Miên không cưỡng được chúng nó, liền ỡm ờ mà chơi cùng chúng. Chỉ là không ngờ ba đứa chơi đến nháo loạn lên, bất cẩn, Lục Tâm Miên liền sẩy tay làm vỡ lọ hoa.
Đầu tiên là Giang Hoài Khê cẩn thận đánh giá Tâm Miên từ trên xuống dưới, tiếp theo lại nghiêm túc quan sát Nhất Khải và Tri Thiển, xác định bọn nhỏ đều không bị thương, nàng mới yên tâm, quyết định không xuống lầu trước, yên lặng xem biến đổi.
Hứa Tri Thiển đi về phía trước mấy bước kéo Lục Tâm Miên, tuổi nhỏ, lại bình tĩnh ngoài dự đoán của mọi người. Nó bi bô an ủi Lục Tâm Miên: “Chị Tâm Miên đừng sợ, lát nữa em sẽ nói là em làm vỡ, ông nội Giang sẽ không mắng chị đâu.”
Giang mẹ rốt cuộc nghe tiếng vội quay về, nhìn thấy đầy đất mảnh vỡ, sợ đến hơi thay đổi sắc mặt, lập tức kéo tay ba đứa nhỏ qua, quan sát từ trên xuống dưới xem có bị thương không, thấy ba đứa nhỏ đều không có chuyện, mới tiếp lời hỏi dò đã xảy ra chuyện gì.
Bà vừa dứt lời, Hứa Tri Thiển liền tựa như lời vừa mới nói với Lục Tâm Miên, lập tức giành trả lời: “Bà nội Giang, là con không cẩn thận làm vỡ lọ hoa, không liên quan đến Tâm Miên.”
Mặc dù đối với chuyện bị mắng có hơi sợ hãi, nhưng Giang Nhất Khải vẫn dũng cảm mở miệng cứu giúp: “Bà nội, là Nhất Khải bướng bỉnh, không liên quan đến Tư Tư và chị Tâm Miên.”
Mà Lục Tâm Miên được hai người bảo vệ, hai tay đặt ở hai bên váy tuy nắm thật chặt, mấy lần há mồm muốn nói, cuối cùng lại vẫn cúi đầu, khép mặt vào trong tóc dài đen nhánh, không nói một lời.
Giang Vong đứng bên cạnh Giang Hoài Khê, không nhịn được thở dài: “Rõ là Tư Tư bị con gái nhà cô ăn sạch rồi.”
Giang Hoài Khê lại không tiếp lời, lông mày đẹp đẽ của nàng càng ngày càng nhíu chặt, nhìn dáng vẻ trước sau im lặng của con gái, đột nhiên cảm thấy rất thất vọng. Sau khi Tâm Miên ra đời, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cơ thể mẹ lúc còn trong thai, sức khỏe của con bé luôn không tốt lắm, ba tuổi trước đây ốm vặt không ngừng khiến cả nhà đều lo lắng, mãi đến tận sau bốn tuổi, mới dần dần trở nên tốt hơn. Tất nhiên là cả nhà đều muôn vàn thương yêu hết thảy bảo vệ đối với con bé, cả đứa em trai Nhất Khải cũng học cách nhường nhịn bảo vệ chị gái nó.
Tuy Giang Hoài Khê ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng thương con trẻ thuở nhỏ chịu quá nhiều đau khổ, thế là trên phương diện giáo dục, tuy có lòng nghiêm khắc dạy dỗ, nhưng cuối cùng cũng bị thỏa hiệp bởi sự cưng nựng của người trong nhà, chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt. Lại không ngờ, dưới sự buông thả như vậy, tự lúc nào Tâm Miên đã trở thành dáng vẻ chỉ có thể trốn ở phía sau người khác, nhu nhược không có trách nhiệm.
Giang Hoài Khê khép mắt, môi mỏng có phầ tái nhợt mím thật chặt. Nàng quay người sang, bước xuống từ trên thang lầu mười bậc, từng bước từng bước nặng trĩu mà đi đến trước người Lục Tâm Miên.
Giang mẹ thấy Giang Hoài Khê xuống lầu, lo lắng hỏi nàng: “Quấy rầy đến con sao? Kiểm tra xong chưa? Dưới lầu không có chuyện gì, con đừng lo lắng, đi lên nghỉ ngơi đi.”
Giang Hoài Khê chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tiếp đó đôi mắt nặng nề mà nhìn Lục Tâm Miên, giọng nhàn nhạt hỏi con bé: “Tâm Miên, nói cho mẹ, là ai làm vỡ lọ hoa?”
Khí chất của Giang Hoài Khê vốn thanh lãnh, bây giờ sắc mặt lãnh đạm, cảm giác uy thế trong phút chốc liền phả vào mặt, không giận tự uy. Thêm nữa Giang Hoài Khê đối với Lục Tâm Miên từ trước đến giờ khá là nghiêm khắc, Lục Tâm Miên vốn hơi sợ Giang Hoài Khê, giờ khắc này nghe thấy câu hỏi lạnh nhạt của Giang Hoài Khê, con bé lại càng hốt hoảng cúi đầu, không dám nhìn Giang Hoài Khê.
Giang Nhất Khải bị áp thấp của cô nó làm kinh sợ, không nhịn được sợ hãi mà trốn sau lưng Giang mẹ. Hứa Tri Thiển thấy thế, tuy rằng cũng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng vẫn đứng ở phía trước Lục Tâm Miên, thay Lục Tâm Miên biện giải: “Dì, là con làm vỡ lọ hoa, dì đừng mắng Tâm Miên.”
Giang mẹ thấy dáng vẻ vô cùng luống cuống của ba đứa nhỏ, nhất thời đau lòng, lên tiếng quát khẽ Giang Hoài Khê: “Hoài Khê, con làm cái gì đấy, dọa chúng nó rồi kìa. Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng nghiêm túc như vậy.”
Lông mày Giang Hoài Khê nhíu càng chặt, thanh âm càng trầm thấp: “Mẹ, mẹ đừng nói chuyện.”
Nàng sờ sờ đầu của Hứa Tri Thiển, ôn giọng nói: “Bé ngoan, mommy con cũng xuống rồi.” Dứt lời, nàng nghiêng mặt dùng ánh mắt ra hiệu Giang Vong, Giang Vong liền ăn ý kéo con gái đến trước người mình.
Giang Hoài Khê yên lặng nhìn Lục Tâm Miên bây giờ chỉ lẻ loi một người, lại một lần nữa đặt câu hỏi: “Lục Tâm Miên, con nhìn mẹ này. Nói cho mẹ biết, là ai làm vỡ lọ hoa.”
Chỉ có lúc mẹ tức giận mới gọi tên mình đầy đủ như thế, Lục Tâm Miên bén nhạy đã nhận ra. Nó rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Hoài Khê. Khi ánh mắt chạm đến đôi mắt lạnh nhạt tựa như băng của Giang Hoài Khê, vành mắt của nó lập tức đỏ, ánh mắt lập lánh không yên, nước mắt xoay một vòng trong vành mắt. Nhưng nó lại cắn môi, trước sau không nói một từ, không dám trả lời Giang Hoài Khê.
Nó không muốn nói dối, nhưng cũng không dám thừa nhận.
Tâm Giang Hoài Khê theo sự trầm mặc của Lục Tâm Miên cũng từ từ mà nguội đi. Nàng dời mắt, không nhìn Lục Tâm Miên chút nào nữa, nhìn về phía phòng sách thường ngày giảng dạy Lục Tâm Miên học văn viết chữ, khẽ giọng: “Tâm Miên, hôm nay con khiến mẹ cảm thấy rất thất vọng, Đến phòng sách sao chép hai chữ trách nhiệm một ngàn lần, tự hối lỗi lại xem mình sai ở đâu. Không chép xong không cho đi ra, cũng không cho ăn cơm.” Nó là chị của Giang Nhất Khải và Hứa Tri Thiển, làm hỏng việc, không bảo vệ chúng nó, trái lại còn muốn chúng nó gánh chịu thay mình.
Tuy rằng Giang mẹ đau lòng, nhưng thấy gương mặt lạnh lùng của Giang Hoài Khê, biết nàng là thật sự tức giận, nên cũng không dám khuyên.
Giang Hoài Khê xoay người muốn lên lầu, lúc đi ngang qua Giang Nhất Khải và Hứa Tri Thiển, nàng sờ sờ đầu bọn nhỏ, thanh âm ôn hòa nói cho chúng nó: “Hữu ái giữa bạn thân với nhau là tốt, nhưng phải nhớ, lỗi của mình, phải tự mình gánh chịu, sự giúp đỡ lẫn nhau không phải phát huy ở thời điểm này.”
Lục Tâm Miên cắn môi dưới, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Hoài Khê, nước mắt lớn chừng hạt đậu rốt cuộc rơi xuống, lại không dám phát ra âm thanh.
Nó rất ít khi cười với Hứa Tri Thiển, là bởi vì kỳ thực nó rất hâm mộ Hứa Tri Thiển, mẹ nó luôn rất dịu dàng đối với Hứa Tri Thiển và Nhất Khải, chưa bao giờ keo kiệt sự khen ngợi khi dạy dỗ chúng nó, nhưng mẹ nó lại rất ít khi khen ngợi khích lệ nó. Dù cho ban đêm có thi thoảng đọc truyện cho nó nghe, thanh âm cũng xưa nay đều là lạnh nhạt, không giống với ấm áp của mommy.
Buổi trưa Lục Tử Tranh tan lớp về nhà, liền nhạy cảm phát hiện bầu không khí trong nhà hình như có chút không đúng, nghiêm nghị dị thường.
Giang mẹ thấy cô về như gặp được cứu tinh, như trút được gánh nặng vậy. Ai cũng không lay chuyển được Giang Hoài Khê, nhưng, Lục Tử Tranh là ngoại lệ duy nhất. Bà vội kéo Lục Tử Tranh tới một bên, đem chuyện buổi sáng mười mươi rõ ràng kể cho Lục Tử Tranh. Trong lời của bà không khỏi toát ra mấy phần bất mãn, cảm thấy Giang Hoài Khê quá mức nghiêm khắc đối với Tâm Miên. Trẻ còn nhỏ, có lỗi gì cũng phải từ từ nói, từ từ dạy mới được, làm gì mới dăm ba câu là lạnh lùng bạo quyền, thế chỉ khiến trẻ càng không gần gũi với nàng thôi.
Lục Tử Tranh thở dài, tất nhiên là phải nói thay cho người yêu mình, vỗ về Giang mẹ, bảo: “Mẹ, Hoài Khê cũng muốn tốt cho Tâm Miên thôi, mẹ cũng hiểu mà, tính tình cô ấy chính là như vậy, rất nhiều chuyện không thích nói ra lời chỉ biết giấu trong lòng, con sẽ khuyên nhủ cô ấy. Có điều, hôm nay Tâm Miên quả thực làm sai, Hoài Khê tức giận cũng là hợp tình hợp lý.” Lời tuy là nói như vậy, nhưng cô nghe Giang mẹ nói, Tâm Miên nhìn bóng lưng của Giang Hoài Khê, âm thầm khóc đến con mắt đỏ chót, trong lòng cũng cảm thấy đau lòng vạn phần.
Sau khi trấn an Giang mẹ vài câu, Lục Tử Tranh liền đến phòng sách xem con gái.
Lục Tâm Miên nghe tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tử Tranh, nước mắt liền lã chã tràn mi ra ngoài. Nó thả bút lông trong tay ra, nhảy xuống ghế, đầu liền nhào vào trong lòng Lục Tử Tranh, thốt tiếng nức nở, nước mắt làm ướt vạt áo trước của Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh ôm cơ thể mềm mại nho nhỏ của con gái, lòng nhất thời mềm thành một mảnh, làm gì còn định trách cứ con bé, chỉ dịu dàng vỗ nhẹ lưng của nó, giúp nó xuôi khí, an ủi nó: “Đừng khóc, cục cưng đừng khóc…”
Trong l*иg ngực ấm áp chân thật của Lục Tử Tranh, LỤC TÂM MIÊN rốt cuộc dần dần ngừng khóc. Nó ngẩng đầu lên, nước mắt mông lung, vô cùng đáng thương hỏi Lục Tử Tranh: “Mommy, có phải mẹ không thích con đúng không?”
Bàn tay vỗ lưng con gái của Lục Tử Tranh dừng một chút, chỉ cảm thấy tâm trạng cả kinh. Cô không ngờ, hiểu lầm của con gái đối với Hoài Khê đã sâu thành như vậy. Cô vừa đau lòng, vừa ảo não, sờ sờ đầu con gái, không rõ mà hỏi vặn lại: “Sao lại thế? Mẹ con đem con để trong lòng, yêu con so với chính bản thân cô ấy còn nhiều hơn, sao lại không thích con được đây.” Cô kéo ra một chút khoảng cách với Lục Tâm Miên, đối diện với con mắt thủy quang xao động của Lục Tâm Miên, trịnh trọng mà dịu dàng giải thích: “Cơ thể mẹ con không tốt, lúc đó vì sinh con ra mà chịu rất nhiều đau khổ, nhưng dù cho con có không ngoan, dằn vặt ở trong bụng cô ấy thế nào đi nữa, cô ấy đều không nỡ bỏ con. Nếu như không phải nhờ sự kiên trì của cô ấy, có lẽ con đã không có mặt trên cõi đời này rồi.”
Từ trên cổ Lục Tâm Miên, cô đưa tay lấy xuống ngọc Di Lặc được dây đỏ buộc vào mà nó vẫn đeo ở trên người, ôn giọng nói: “Con xem, bảo bối trên người con này, là khi hai tuổi con luôn sinh bệnh, mẹ con tự mình lên núi ăn chay lễ Phật một tháng tìm cao tăng cầu cho con. Con còn nhớ Tết mỗi năm con đều nhận được quà là gấu bông con giáp không? Từ con hổ nhỏ bắt đầu khi con 1 tuổi, đến con thỏ, con rắn, con ngựa… Mỗi một con đều là mẹ con từng kim từng sợi tự tay may. Con không biết, vì làm những con gấu bông này cho con, mười ngón tay cô ấy bị kim đâm như ong vò vẽ. Tâm Miên, nếu vậy, con còn cho rằng mẹ con không thích con không?”
Nước mắt Lục Tâm Miên còn vương trên lông mi thật dài, sắp rơi lại không rơi được, nghe Lục Tử Tranh nói thế, trong lúc nhất thời không có phản ứng. Nó chưa bao giờ biết, sau lưng nó, Giang Hoài Khê đã vì nó làm nhiều như thế, kể cả những con gấu bông quà tết mà Lục Tử Tranh nói kia. Bởi vì khi cả nhà tặng quà tết cho nó, Giang Hoài Khê cũng xưa nay tỏ vẻ hững hờ như thuận tay đưa cho nó, dửng dưng một câu “Tặng con, năm mới vui vẻ.”
Lục Tử Tranh hôn nhẹ tay nhỏ của con gái, dần dần khéo bảo: “Tâm Miên, mẹ con chỉ không quen bày tỏ bản thân, xưa nay đều là làm nhiều nói ít. Cô ấy dạy con là chỉ mong con trở thành một người tốt hơn mà thôi. Tâm Miên, con muốn trở thành một người tốt hơn không?” Kỳ thực những gì cô nói cho Tâm Miên, cũng chỉ là một góc của núi băng mà Giang Hoài Khê đã làm trong những năm qua, cô không nói cho Tâm Miên, Giang Hoài Khê lấy tên của con bé thành lập quỹ từ thiện, không nói cho Tâm Miên, Giang Hoài Khê đặt mua bao nhiêu thứ dưới danh nghĩa của nó, không nói cho Tâm Miên, thậm chí Giang Hoài Khê đã mua một mảnh đất, thiết kế xong bản vẽ xây dựng, chuẩn bị kiến tạo phòng cưới (nhà ở khi đã kết hôn) mà mười mấy hai mươi mấy năm sau Tâm Miên mới dùng được… Cô biết, Tâm Miên còn nhỏ, có nói những thứ này thì Tâm Miên cũng không hiểu. Cô chỉ cần Tâm Miên biết, Giang Hoài Khê giống như cô, rất yêu rất yêu con bé.
Lục Tâm Miên gật gật đầu, thanh âm còn khàn khàn bởi mới khóc xong, nhưng trả lời lại rất kiên định: ” Tâm Miên muốn trở thành một người tốt hơn nữa.”
Lục Tử Tranh vui mừng mà cười cười, cuối cùng hỏi: “Vậy con nói cho mommy, hôm nay sao con không dám thừa nhận là con làm vỡ lọ hoa, là sợ bị bà nội và mẹ mắng sao?”
Lục Tâm Miên ngập ngừng một hồi, mới thành thực trả lời Lục Tử Tranh: “Không phải. Con… Vì con biết hôm nay mẹ không đi làm, ở nhà, sợ… sợ mẹ biết con bướng bỉnh gây ra lỗi, lại càng không thích con.” Càng về sau, thanh âm nó lại càng thấp, càng uất ức.
Lục Tử Tranh nghe đến trong lòng chua chua, cô hôn trán con gái một cái, dịu dàng chắc chắn mà hứa hẹn: “Không đâu. Tâm Miên, con phải nhớ kỹ, cho dù con làm sai chuyện gì, con mãi mãi đều là bảo bối trong lòng mẹ con. Không có chuyện chúng ta sẽ không thích con. Chúng ta rất yêu rất yêu con.”
Lục Tâm Miên rốt cuộc nín khóc mỉm cười, gật gật đầu: “Dạ, con nhớ rồi.”
Lục Tử Tranh xoa xoa đầu con bé, thở phào nhẹ nhõm cười lên, lại nghĩ tới cái gì, hỏi Lục Tâm Miên: “Vậy lần sau con gặp Tư Tư, con cần nói gì với Tư Tư?”
Lục Tâm Miên chuyển động con mắt to đen lay láy, môi mím lộ ra một nụ cười xinh đẹp, nghiêm túc nói: “Sẽ nói xin lỗi với Tư Tư, và cám ơn nữa.”
Lục Tử Tranh cao hứng mà hôn gương mặt tươi cười của con gái một cái, khen ngợi nói: “Đúng, cục cưng thật thông minh.”
Vỗ về con gái xong, tay nắm tay cầm bút lông cùng con gái viết nhiều lần “Trách nhiệm”, Lục Tử Tranh mới lên lầu trở về phòng.
Vừa vào phòng, Lục Tử Tranh liền nhìn thấy Giang Hoài Khê đưa lưng về phía cô, đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ, xuất thần mà nhìn ngoài cửa sổ.
Lục Tử Tranh bước nhanh về phía trước, đưa tay từ phía sau lưng ôm lấy Giang Hoài Khê, đặt cầm trên bả vai Giang Hoài Khê, kề vào gò má Giang Hoài Khê nhẹ giọng hỏi bên tai nàng: “Sao lại đứng ở đây hóng gió, đã hết đau đầu chưa?”
Giang Hoài Khê ăn ý quay người lại, đưa hai tay ra ôm lấy Lục Tử Tranh vào trong lòng, gật đầu nói: “Tốt hơn rồi.” Dừng một chút, nàng lại nhẹ nhàng hỏi: “Đến xem Tâm Miên rồi à?”
Lục Tử Tranh tựa ở trong ngực của nàng, phát ra một âm mũi khẽ: “Ừ.”
Thanh âm của Giang Hoài Khê có khẽ mỏi mệt, nàng nói: “Tử Tranh, có phải em chưa làm tốt đúng không? Tâm Miên không chín chắn như em tưởng, nó có hơi sợ em, có hơi nhát gan, không đủ dũng cảm, cũng không đủ trách nhiệm.”
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ngước đầu lên khẽ hôn cằm Giang Hoài Khê một lát, ôn giọng khuyên bảo Giang Hoài Khê: “Không có, em làm rất tốt rồi, chỉ là em có hơi sốt ruột thôi. Tâm Miên nó còn nhỏ, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù sao cũng vẫn còn là con nít, Hoài Khê, em phải cho con bé thời gian, chờ nó trưởng thành. Chúng ta còn rất nhiều thời gian, kiên nhẫn chút nữa có được không?”
Tay Giang Hoài Khê ôm Lục Tử Tranh vô thức mà nắm thật chặt, con ngươi ảm đạm. Nàng không chắc mình có thật sự còn nhiều thời gian để chờ Tâm Miên lớn hay không. Vì thế, nàng luôn có phần lo lắng, có phần sợ hãi, sợ hãi mình chưa dạy Tâm Miên cho tốt thì đã đi rồi. Nàng sợ, Tâm Miên không thể trở thành nguồn chống đỡ cho Tử Tranh, lại càng sợ, Tâm Miên hiếu thắng, thiếu hiểu chuyện khôn khéo, để nửa đời sau Tử Tranh còn phải lo lắng bận tâm khổ sở.
Nhưng suy nghĩ thế này, đối với Tâm Miên là thiếu công bằng, đúng không?
Giang Hoài Khê cúi đầu nhẹ hôn trán Lục Tử Tranh một lát, gần như nỉ non mà như thở dài: “Là em sai rồi. Chúng ta, còn rất nhiều rất nhiều thời gian…”
Nàng nhẹ nhàng chậm rãi nở nụ cười, như hàn băng ngày đông trong nháy mắt tan rã, chỉ còn lại dịu dàng như nước. Ngữ khí của nàng lại khôi phục thành tự cao tự đại mà Lục Tử Tranh quen thuộc, không chút nào nương tay mà vu tội Lục Tử Tranh: “Nhất định là người làm hỏng gien tốt của em rồi, lúc em bằng tuổi như Tâm Miên, vừa ngoan ngoãn vừa lanh lợi vừa hiểu chuyện lại vừa có trách nhiệm…”
Giang Hoài Khê vẫn chưa “vừa…” xong, Lục Tử Tranh liền nghe không nổi nữa, âm cười khẽ ra, ghét bỏ cắt ngang nàng: “Giang Hoài Khê, em thôi đi được rồi đấy…”
Giang Hoài Khê nâng cằm Lục Tử Tranh lên, con mắt trong trẻo như mực lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Tử Tranh, ngữ khí mang theo uy hϊếp: “Tử Tranh, người lặp lại lần nữa…”
Lục Tử Tranh không sợ nàng đâu. Cô cười dịu dàng, ngẩng đầu lên dựa sát, đem môi của mình ấn trên môi mỏng hay buông lời dọa dẫm của Giang Hoài Khê, gợϊ ȶìиᏂ mà lấy hôn phong giam…
Sau một hồi, mãi đên tận hơi thở Giang Hoài Khê không đều, tay ôm cổ Lục Tử Tranh bắt đầu khe khẽ đẩy cự Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh mới ý chưa thỏa mãn mà buông ra môi lưỡi của nàng.
Trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lẽo trắng nõn của Giang Hoài Khê tràn đầy màu hồng ửng, xem hết sức động lòng người. Lục Tử Tranh không nhịn được kề sát bên tai xinh xắn ửng hồng của nàng, mỉm cười trêu ghẹo nàng: “HK, khi nãy, có phải là em run chân đến đứng không vững phải không?”
Hai tay Giang Hoài Khê nhẹ nhàng nắn lấy vai Lục Tử Tranh, yêu kiều bình phục hơi thở. Nghe vậy, đôi mi thanh tú của nàng nhẹ nhàng nhướng lên, khóe môi lộ ra một nụ cười nhẹ. Nàng nghiêng mặt sang bên, cụp mắt nhìn Lục Tử Tranh, gần kề cô, dịu dàng thổi nhẹ ra một hơi. Sau đó, hàm răng trắng tinh của nàng cắn lấy lỗ tai xinh xắn của Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh chợt không kịp phòng, vội kiều mị xin dung thứ: “A, đau, Hoài Khê, đau đau đau…”
Kỳ thực, Giang Hoài Khê làm gì cam lòng hạ sức, nhưng Lục Tử Tranh đồng ý cùng nàng diễn trò là đủ rồi…
Cửa là khép hờ, tuy cách âm tốt, tiếng vang trong phòng nhưng cũng có thể nghe được lờ mờ ngoài cửa. Vốn là dì giúp việc định gọi hai người xuống lầu ăn cơm, tay giơ lên muốn gõ cửa, tức khắc cứng lại.
Gương mặt già của dì không khỏi ửng hồng, dì không dám quấy rầy, xoay người xuống lầu, trong lòng lén nói thầm: hóa ra Hoài Khê ở trên sao, cũng không biết có mệt không. Chà, trước đây phu nhân bảo mình hầm đồ bổ cho Tử Tranh ăn thì ra không phải nhầm người. Mình phải lén nói cho phu nhân biết mới được…
Đến lúc ăn cơm trưa, toàn gia đều đã lên bàn, chỉ còn Lục Tâm Miên ở trong phòng sách vẫn chưa chép chữ xong.
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Giang Hoài Khê, gian trá giục Giang Hoài Khê: “Hối lỗi lâu vậy rồi, Tâm Miên nhất định biết sai rồi, không ăn cơm không tốt đối với thân thể. Hoài Khê, em đi gọi Tâm Miên đi ra ăn cơm đi.”
Toàn gia đều mang theo ánh mắt cầu tình khao khát nhìn về phía Giang Hoài Khê. Giang Hoài Khê mím mím môi, nhìn phòng sách, khẽ thở dài một hơi, hiếm khi mềm lòng, đứng dậy vừa đi vừa đáp lại: “Được rồi…”
Lục Tâm Miên không dám lười biếng phút nào, đã chép được 678 lần “Trách nhiệm”, khi thấy Giang Hoài Khê, nó phản xạ có điều kiện sửng sốt một chút, nghĩ tới lời của mommy vừa nãy, lúc này yên tâm, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, mềm mại mà kêu một tiếng: “Mẹ…”
Giang Hoài Khê đứng ở cửa, nhìn thân thể nho nhỏ của con bé ngồi nghiêm chỉnh trước bàn đọc sách to lớn, nắm cây bút lông còn thô hơn mấy lần so với tay nó, dáng vẻ cô đơn lại càng nổi bật lên, lòng lại mềm thành một mảnh. Nàng thoáng hạ âm xuống, nhẹ giọng nói: “Không cần chép nữa, đi ăn cơm đi.”
Lục Tâm Miên lại không mừng rỡ như điên khi được đặc xá, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cự tuyệt: “Không ạ.”
Giang Hoài Khê nhíu nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
Lục Tâm Miên cong cong mặt mày nhìn Giang Hoài Khê, cười ấm áp xán lạn tựa như thái dương, trong thanh âm mềm lại tràn đầy kiên định: “Để con chép xong đi, mẹ. Con không muốn khiến mẹ thất vọng ạ.”
Giang Hoài Khê cảm thấy, tâm như bị cái gì nặng nề đánh một cái, không đau, nhưng run rẩy lợi hại. Nàng nhìn nụ cười của con gái, mặt mày cuối cùng mới dần dần giãn ra, lộ ra một nụ cười ấm áp óng ánh.
Tử Tranh, người nói đúng, em nên kiên nhẫn chút…
Tâm Miên còn nhỏ, chúng ta, có thời gian, bên con bé cùng nó từ từ trưởng thành…
Chúng ta không cách nào khống chế độ dài của nhân sinh, nhưng có thể lựa chọn thái độ đối mặt với nhân sinh.
Nếu em là một dòng sông mà ngày mai sẽ khô hạn, vậy trước khi ngày mai đến, em nguyện dùng giọt nước cuối cùng của một đời em, đến ôm ấp tưới đều hai người ở bên bờ.
Tuy dòng chảy đã khô cạn, nhưng để lại trăm hoa lộng lẫy hai bên bờ.
Gió lặng lời, hoa cười nhẹ, đó là dấu vết em yêu người.
Lời editor:Vì cưới nhau có con các kiểu rồi mà còn tôi-cậu thì thật ba chấm quá, mà cũng chẳng biết gọi là gì, tính cách hai người này thì các cậu cũng biết rồi đấy, nhưng mình thì theo chủ nghĩa GHK thụ nên quất đại em-người cho lãng mạn luôn, nên là ai theo team Khê công thì cứ cắn răng mà chịu đi chứ có kêu tui cũng không đổi đâu:))
Tạm biệt, khi tác giả post phiên ngoại tiếp, là lúc chúng ta hội tụ