Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 62

Lục Tử Tranh nhìn Giang Hoài Khê, trong đôi mắt là vui vẻ và cảm động không che giấu nổi, nửa khắc đối mặt với Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh cong cong mặt mày, hơi kiễng hai chân lên, ngẩng đầu ấn xuống một nụ hôn mềm nhẹ trên gương mặt Giang Hoài Khê: “Hoài Khê, chúc mừng ngày kỷ niệm một tháng.”

Đôi mắt Giang Hoài Khê thoáng phát sáng, có ý cười hiện lên, cúi đầu hôn cái trán Lục Tử Tranh một cái, nói: “Đi xem quà coi có thích hay không.”

Lục Tử Tranh mang theo chút mong đợi và hào hứng, nắm tay Giang Hoài Khê đi về phía trước, nghi hoặc nhìn trên lan can sạn đạo gỗ quấn lấy tờ giấy đang tung bay theo gió dưới sợi dây màu, quay đầu lại chớp mắt một cái chỉ vào nó, cười hỏi: “Ô, đây là gì thế?”

Giang Hoài Khê buông lỏng tay Lục Tử Tranh ra, vểnh lên một nụ cười nhẹ, khe khẽ đẩy đẩy vai Lục Tử Tranh, tỏ ý cô lên trước, đáp: “Cậu qua nhìn xem là biết ngay.”

Thế là Lục Tử Tranh tựa như đứa con nít, bước chân nhẹ nhàng mà nhún nhảy một cái chạy tới bên lan can, ngồi xổm xuống, đưa tay túm lấy tờ giấy nhỏ đón gió tung bay quấn dưới dây màu, cậy vào ánh đèn trên lan can, cô nhìn thấy mặt trên nó là hàng chữ phiêu dật được viết bằng bút máy màu đen: “Chỉ là đi Nhật Bản thôi mà, còn phải chụp tấm hình tỏ vẻ từng du lịch qua đây sao? Ấu trĩ.”

Lục Tử Tranh không nhịn được “phì” một tiếng bật cười, nhẹ nhàng lật tờ giấy lại, muốn xem thử rốt cuộc mặt ngoài là cái gì mà có thể khiến cho Giang Hoài Khê đâm chọc như vậy.

Song, cô không ngờ rằng, bức ảnh mặt sau trang giấy, lại là quen mắt lạ thường. Lục Tử Tranh nhìn Tatami trong lữ quán Tokyo Nhật Bản và ngón tay to lón hình chữ V dưới ống kính, không khỏi mà liền sững sờ.

Đây là bức ảnh cô gửi cho mẹ trong lần đầu tiên cô cùng cấp trên đi Nhật Bản công tác, nói bà biết là mình đã đến nơi cần đến rồi, để bà đừng lo lắng nữa. Mũi Lục Tử Tranh có hơi chua chua, chớp mắt một cái, đã là chuyện của sáu, bảy năm trước rồi, cảnh còn người mất, mẹ, đã không còn ở đây nữa… Cô quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Giang Hoài Khê, dùng ánh mắt im lặng hỏi nàng, tại sao lại có bức ảnh này?

Giang Hoài Khê chỉ đơn thuần mà đứng ở trong bóng sáng, bên môi mang theo nụ cười nhè nhẹ, dịu dàng nhìn cô chăm chăm, ra hiệu cô tiếp tục xem tiếp.

Lục Tử Tranh mím mím môi, gỡ xuống bức ảnh đầu tiên được cái kẹp cặp lại, quay đầu về, ngồi xổm, lại dịch vài bước về phía trước, túm lấy tờ giấy thứ hai đang tung bay trong gió đêm, lần này, cô nhìn thấy là bức ảnh chính diện trước, phía trên, là một cây anh đào xán lạn đang nở, Lục Tử Tranh nhận ra, là năm đó, lúc cô đi công tác từ Nhật Bản về đến ký túc xá tìm Giang Hoài Khê, bắt gặp Giang Hoài Khê đang vẽ một bức hoa anh đào ấy.

Đáy lòng Lục Tử Tranh khẽ run, cắn môi, lật bức ảnh qua, mặt sau, là chữ viết đẹp đẽ của Giang Hoài Khê mà cô quen thuộc: “Cậu đang làm gì? Đi xem hoa anh đào sao?”

Đôi mắt Lục Tử Tranh dần dần bị sương mù mơ hồ, nụ cười bên bờ môi, lại không nhịn được khuếch trương ra. Cô gỡ xuống bức ảnh thứ hai này, vội vã mà xê dịch về phía bức ảnh thứ ba.Bức ảnh thứ ba, là một con phố thương mại của thành phố B, dưới thủ thế chữ V, là kiến trúc mang tính biểu tượng [1] của thành phố B, cao ốc bậc nhất ở đó. Đây là bức ảnh Lục Tử Tranh gửi cho Lục mẹ khi lần thứ hai đến nơi khác công tác.

Cô lật bức ảnh qua, nhìn thấy, Giang Hoài Khê ở phía sau viết: “Cảnh xấu, người xấu, tôi không muốn đi chút nào. Trên cổ tay, hình như hơi trống trống nhỉ, chút xíu cũng không biết ăn diện cho mình.” Lục Tử Tranh không nhịn được lại giễu cợt một tiếng, lời này thật giống như năm đó Giang Hoài Khê đã nói với mình.

Chỉ là, khi Lục Tử Tranh nhìn thấy bức ảnh thứ tư, nụ cười của cô, rồi lại từng chút từng chút cứng lại.

Bức ảnh thứ tư, cùng bức ảnh thứ ba, gần như giống như đúc, bối cảnh, giống nhau là cao ốc bậc nhất của thành phố B, vẫn là thủ thế hình chữ V kia. Nhưng điểm bất đồng là, trên tấm hình này, cổ tay mảnh nhỏ có thêm một cái vòng tay tinh tế màu trắng bạc ở trên. Thời gian phía dưới bức ảnh, là sau ba tháng mình đến.

Tay Lục Tử Tranh run run, lật tới mặt trái bức ảnh, nhìn thấy trên đó viết: “Tử Tranh, tôi vẫn không cưỡng được, cũng đến nơi đây.”

Một khắc đó, năm ngón tay cầm bức ảnh của Lục Tử Tranh, từ từ nắm chặt, cảm thấy, trong mắt có nhiệt lệ, đang muốn tràn ra.

Bức ảnh thứ năm, là cảnh đêm thành phố C chụp từ trên cao xuống, trong tấm hình này, trên cổ tay của Lục Tử Tranh, có thêm một cái vòng tay tinh tế xinh xắn giống như đúc như cái trên tay Giang Hoài Khê, đó là quà năm mới Giang Hoài Khê đưa cô. Mặt trái, Giang Hoài Khê viết: “Thích hợp với cậu còn hơn tưởng tượng của tôi nữa.”

Thế là, bức ảnh thứ sáu, Lục Tử Tranh gần như phân biệt không ra điểm khác nhau giữa nó và bức ảnh thứ năm, cảnh đêm giống nhau, thủ thế giống nhau, còn cả, vòng tay giống nhau như đúc trên cổ tay. Khác biệt duy nhất chỉ là, phía dưới bức ảnh, thời gian chụp là một tháng sau khi mình đến.

Lục Tử Tranh dừng nhịp chân, hai tay cầm bức ảnh, kinh ngạc mà nhìn nó, nhếch môi, hơi nước trong con ngươi mịt mờ, trong lúc nhất thời tâm tư vạn ngàn. Không biết khi nào Giang Hoài Khê đã theo tới đây, ngồi xổm xuống, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tử Tranh, ở bên tai cô ôn giọng cười nói: “Xin lỗi, vẫn luôn không nói cho cậu biết, đó là vòng tay tình nhân, chỉ lúc cậu không nhìn thấy, tôi mới len lén đeo nó.”

Trong chớp nhoáng, Lục Tử Tranh chợt nín khóc mỉm cười, đem trọng lượng thân thể giao cho Giang Hoài Khê phía sau, tựa ở trong ngực của nàng, thanh âm nghẹn ngào bởi vì nhẫn nhịn lúc trước mà có hơi khàn khàn, gắt giọng: “Sao cậu lại giao xảo như thế…”

Giang Hoài Khê cười gian xảo bảo: “Tôi muốn nghe cậu hỏi tôi “Rốt cuộc là tôi may mắn thế nào mới để cậu đối tốt với tôi như vậy?” hơn đấy?”

Lục Tử Tranh nhẹ nhàng cười ra tiếng, rời khỏi ôm ấp của Giang Hoài Khê, một bên xê dịch về phía trước, một bên vừa khóc vừa cười mà phản bác: “Quả thực cậu tự luyến lắm rồi.”

Giang Hoài Khê ngồi xổm ở tại chỗ, cười nhìn bóng lưng xê dịch của Lục Tử Tranh, gió đêm thổi bay tóc dài của nàng, vẻ mặt của nàng ở trong màn đêm mông lung lại dịu dàng.Tấm thứ bảy, tấm thứ tám, tấm thứ chín… Tất cả bức ảnh tiếp sau, đều là cảnh sắc thêm thủ thế chữ V thuần một sắc, hai bức ảnh trước sau, gần như đều chỉ có thời gian chụp phía dưới bức ảnh là khác biệt. Bức ảnh Giang Hoài Khê chụp, bao giờ cũng trễ hơn một chút so với cô. Trong thời gian bảy năm, bức ảnh lưu lại phong cảnh mà Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê cùng đi qua, gần như muốn treo đầy lan can thật dài ở sạn đạo gỗ này.

Lục Tử Tranh nhìn thấy, tấm hình sau cùng, là một tháng trước Giang Hoài Khê tìm người chụp giúp trên bờ cát. Trong hình, Giang Hoài Khê từ phía sau lưng đưa tay ôm lấy Lục Tử Tranh, kê cằm trên bả vai Lục Tử Tranh, hai người cùng nhau làm kiểu chữ V to to về phía ống kính, nụ cười là xán lạn hiếm thấy. Bối cảnh sau bức ảnh, là dấu chân dài dài mà các cô cùng giẫm từng bước từng bước ở trên bờ cát. Khi đó, Lục Tử Tranh thảnh thơi đi ở đằng trước, để lại một chuỗi dài dấu chân, Giang Hoài Khê liền ở phía sau cô, từng bước từng bước giẫm lên dấu chân Lục Tử Tranh giẫm xuống, đi theo cô, sau cùng, cùng Lục Tử Tranh đứng ở chung một nơi, đưa tay, ôm lấy Lục Tử Tranh. Khi đó, Lục Tử Tranh hỏi nàng đang làm gì, Giang Hoài Khê chỉ cười mà không nói.

Ngày hôm nay, Lục Tử Tranh lật tấm hình này, nhìn thấy hàng chữ viết thanh tuyển kia, trong nháy mắt mới sáng tỏ đáp án, nước mắt tràn mi mà ra.

Giang Hoài Khê viết: “Len lén chạy theo cậu khắp cả toàn Trung Quốc, hôm nay, rốt cuộc, đuổi kịp cậu rồi, cùng cậu xuất hiện ở chung một ống kính.”

Giang Hoài Khê ngồi trên mặt đất phía sau Lục Tử Tranh, đưa tay ra ôm lấy Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh liền thuận thế mất hết sức lực toàn thân, ngồi vào trong l*иg ngực Giang Hoài Khê. Nàng cúi đầu dịu dàng mỉm cười nhìn Lục Tử Tranh, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên má của Lục Tử Tranh, giễu cợt Lục Tử Tranh bảo: “Xem ra, cậu quả nhiên là lập dị mà, thích quà như thế ư.”

Lục Tử Tranh nghe vậy vừa thẹn vừa giận, khịt khịt mũi, nghiêng mặt sang, cắn ngón tay đang lau nước mắt cho cô của Giang Hoài Khê một cái, thanh âm mất tiếng sau một hồi thút thít: “Giang Hoài Khê, cái đồ cuồng theo dõi nhà cậu, dám lén lút theo tôi nhiều năm như thế.”

Giang Hoài Khê chớp mắt một cái, mím môi cười nhẹ, dùng cằm cọ cọ tóc trán Lục Tử Tranh, giọng nói thanh lãnh nhất quán mang theo trêu tức dịu dàng: “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu có thích cuồng theo dõi thế hay không?”

Lục Tử Tranh cắn môi, cúi đầu không nhìn Giang Hoài Khê, sau rất lâu, thanh âm không nghe được mấy mà đáp lại Giang Hoài Khê một câu: “Thích…”

Nét mặt Giang Hoài Khê cong cong, hởi lòng hởi dạ mà nở nụ cười. Nàng hơi khom lưng, tiến đến bên tai Lục Tử Tranh, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng quấy nhiễu Lục Tử Tranh. Lục Tử Tranh nghe thấy nàng nhẹ giọng ở bên tai nói với cô: “Tử Tranh, đời này tôi ghét nhất là nhận thua, nhưng tôi đồng ý ngoại lệ vì cậu, thừa nhận một lần. Người ta hay bảo trong trò chơi tình cảm, người yêu trước là người thua, dù cho tôi đã từng rất không muốn thừa nhận, nhưng hôm nay của nhiều năm sau, tôi vẫn phải thừa nhận, Tử Tranh, tôi thua rồi, thua đến rối tinh rối mù.

Vì thế, tôi muốn cám ơn cậu, cám ơn cậu đã để tôi đuổi kịp cậu, cám ơn cậu đồng ý mang tôi cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh tiếp theo trong sinh mệnh của cậu, cám ơn cậu, đã để cho cuộc theo đuổi tình cảm này của tôi, cuối cùng dùng khởi nguồn tất bại thắng lấy kết quả song doanh.” (song doanh: hai bên đều thắng)Lục Tử Tranh tựa ở trong l*иg ngực Giang Hoài Khê, nghe nàng dịu dàng thì thầm, lòng cô đã mềm nhũn, rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cho Giang Hoài Khê, sau cùng, lại chỉ là nhẹ giọng, hỏi Giang Hoài Khê một câu: “Hoài Khê, hôm nay cậu trộm ăn đường mật gì thế?”

Giang Hoài Khê thở dài, khẽ cười thành tiếng: “Đồ ngốc, thế cậu không phải nên nhân lúc tôi ăn đường mật van xin tôi nói vài lời êm tai cho cậu nghe sao. Dạng như ‘Hoài Khê, nói tôi yêu cậu’ chẳng hạn.”

Lục Tử Tranh ở trong lòng nàng nghiêm túc lắc đầu: “Tôi sẽ không nói mấy câu như thế.”

Giang Hoài Khê trêu cô: “Cái gì? Nói thế là nói thế nào?”

Lục Tử Tranh sẽ không bị lừa, giả vờ nghiêm túc lật xem một chồng bức ảnh dày cộm trong tay, im lặng không lên tiếng.

Sóng mắt Giang Hoài Khê lưu chuyển, cười xảo quyệt, bảo: “Được rồi, cậu không nói, vậy tôi nói vậy. Nhưng tôi phải thay đổi cho nó mới mẻ đã, dạy tôi, tôi yêu cậu tiếng Nhật nói thế nào đi.”

Lục Tử Tranh sững sờ, Giang Hoài Khê nói tiếng Nhật, cô quả thật chưa từng nghe qua. Cô ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ dịu dàng nghiêm túc của Giang Hoài Khê một chút, quả nhiên bị lừa, hơi do dự, liền bật thốt lên: “大好きです.” (daisuki desu = I love/like you very much.)

Môi Giang Hoài Khê khẽ mím, ý cười trong đôi mắt càng sâu sắc thêm, cúi đầu khẽ hôn trán Lục Tử Tranh một cái, cười bảo: “Ngoan quá, lặp lại lần nữa có được không?”

Lục Tử Tranh giờ mới biết mình bị mắc lừa, trong lúc nhất thời xấu hổ mà liền ngồi dậy, đưa tay định cong ngứa Giang Hoài Khê: “Cậu lừa tôi…”

Giang Hoài Khê cùng cô đùa, cười – núp – trốn, mãi đến lúc cuối cùng, hai người đùa giỡn đến không còn khí lực, mới lại yên tĩnh lần nữa.

Giang Hoài Khê sóng vai ngồi cùng Lục Tử Tranh, cảm nhận lấy dịu dàng của gió biển lướt nhẹ qua mặt, Giang Hoài Khê nhìn sườn mặt xinh đẹp điềm tĩnh của Lục Tử Tranh rất lâu, bỗng nhiên từng chút từng chút kề sát vào, ở bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Tử Tranh, 大好きです, 大好きです.” Âm thanh, là ấm áp chưa từng có khi Giang Hoài Khê nói tiếng Trung.

Con mắt Lục Tử Tranh trong chớp nhoáng mở thật to, sau vui mừng và ngọt ngào, là kinh ngạc định hỏi Giang Hoài Khê tại sao biết tiếng Nhật.

Giang Hoài Khê tựa như hiểu ý, dẩu môi nở nụ cười, gian xảo nói: “これは秘密です.” (Đây là một bí mật). Trong lúc nói chuyện, nàng từ trong  túi tiền lần ra một máy ghi âm, đưa cho Lục Tử Tranh, sau đó, nàng đem tai nghe, nhẹ nhàng nhét vào trong tai xinh xắn của Lục Tử Tranh, nhẹ giọng bảo: “Tử Tranh, cái này, đưa cho cậu.”

Theo sợi tai nghe dài ngoằng, có giọng nữ thanh lãnh êm tai truyền vào trong tai Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh tựa đầu trên vai Giang Hoài Khê, nghe Giang Hoài Khê hát nhẹ bên tai cô: “Tình yêu cậu chiếm trọn niềm tin, trái tim cậu luôn bên tôi kề cận. Chỉ cần cậu bên tôi, tôi sẽ có thật nhiều mơ ước. Chỉ cần cậu bên tôi, tôi sẽ càng có thêm sức mạnh. Người yêu ơi! Tôi mong đợi biết bao từ giây phút này trở đi sẽ cùng người sẻ chia vô vàn cảm xúc. Người yêu ơi! Tôi mới may mắn làm sao khi có thể gặp được cậu giữa mênh mông biển người… [2]”

Lục Tử Tranh nghe rồi lại nghe, từ từ rồi ửng đỏ cả mắt. Cô xoa xoa mũi, cắn lỗ tai Giang Hoài Khê, cùng tiếng nhạc trong máy ghi âm, thanh âm khan khản ngâm khẽ bên tai Giang Hoài Khê: “Người yêu ơi! Tôi mới may mắn làm sao khi có thể gặp được cậu giữa mênh mông biển người… Hoài Khê, tôi cũng muốn nói lời này.”

Bóng sáng trên sạn đạo gỗ dịu dàng kéo bóng hình hai người vai dựa vào vai, đầu dựa vào đầu ra xa xa, từ từ, hợp thành một thể…

Thanh âm của Giang Hoài Khê, kèm với gió biển, mềm nhẹ mà mà như có như không, nàng hỏi: “Tử Tranh, mấy ngày nữa, chúng ta phải rời khỏi nơi này rồi. Rất nhiều năm sau, nhớ đến tháng ngày chúng ta ở Cát An, điều cậu nhớ đến sẽ là gì?”

Ánh mắt Lục Tử Tranh xa xăm mà nhìn mặt nước biển đen kịt phía xa xa, trên mặt, từng chút từng chút triển lộ ra nụ cười thoải mái ngọt ngào.

Ánh mắt Giang Hoài Khê như nước, thật sâu nhìn Lục Tử Tranh, khóe môi, cũng từng chút từng chút có ý cười dịu dàng.

Tử Tranh, phải mãi cười như thế nhé.

Tôi muốn trong hồi ức của cậu, lưu lại mỗi một dấu chân của những nơi ta đã từng đi qua, để lại cho cậu một hồi ức vui vẻ tựa như một biểu tượng niềm vui vậy, để lúc cậu nhớ lại, chỉ biết mỉm cười.

Tôi không biết, đời này của tôi còn bao nhiêu thời gian để bồi bạn cạnh cậu thế này, nhưng tôi hy vọng, trong quãng thời gian ở cạnh cậu như đây, tôi có thể cho cậu ngập đầy ngập đầy là vui vẻ. Nếu như, có một ngày, tôi không thể không đi mất, Tử Tranh, đừng nên trách tôi, đừng nên oán tôi, đừng nên hối hận có được không?

Đêm hôm ấy, hơn bốn giờ rạng sáng, Giang Hoài Khê bỗng nhiên tỉnh lại, ngực đau đớn khó chịu, cổ họng hơi ngứa, tựa như bị gì đó chắn lại.

Nàng nhẫn nhịn đau đớn bên eo, đứng lên một cách rón rén, chân để trần, bước vào phòng vệ sinh, khom người ở trước bồn cầu, cố hết sức nhỏ giọng mà ho lên.

Một hồi lâu sau, thứ chắn lấy trong cổ họng rốt cuộc phun ra ngoài, Giang Hoài Khê che ngực khó chịu mà vô lực thẳng lưng lên.

Trong lúc định đưa tay ấn nút xả nước, trong dư quang nàng bỗng nhiên thoáng thấy, giữa khoảng nước trong suốt trong bồn cầu, lại hiển hiện vài chút tơ máu màu đỏ tươi đẹp.

Trong nháy mắt, Giang Hoài Khê cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân để trần truyền thẳng đến trái tim. Nàng che ngực, cảm thụ được đau đớn mang máng kéo dài bên eo, nhìn một chút đỏ tươi trong nước, nghe âm thanh kim chạy trong chiếc đồng đeo tay Lục Tử Tranh cởi để bên bồn rửa tay, ánh mắt, dần dần mà ảm đạm xuống…

Chú thích:

[1] Kiến trúc mang tính biểu tượng: Gốc là 地标性建筑 (landmark architecture) Cơ bản đặc trưng của 地标性建筑 là nó như vật mà mọi người nhìn nó là nhớ đến vị trí của nó, vừa thấy nó là có thể liên tưởng vị trí thành phố thậm chí toàn bộ quốc gia, ví dụ như Sydney (nhà hát Opera), Paris (Tháp Eiffel), Bắc Kinh (Thiên An Môn), Tháp sắt Tokyo, tượng Nữ Thần Tự Do ở Newyork… 地标性建筑 là nhãn hiệu và biểu tượng cho một thành thị.

[2] Bài hát là 人海中遇見你林育群 – Gặp được em giữa biển người (Lâm Dục Quần), nằm trong album [OST] You are the apple of my eyes.

Lời editor: 0h00′, mọi người năm mới bình an vui vẻ nhé~

Bổ sung: Những câu tiếng Nhật là do tác giả viết, mình chỉ phụ trách dịch và diễn giải cho các bạn tại sao lại dùng nó theo nghĩa mình hiểu, mình không tự chế đâu, tác giả viết sao thì mình dịch thế chứ mình có biết tiếng Nhật đâu:)))