“Hứa Bách Hàm, xin đừng, cố gắng dùng chân của chị, dùng áy náy, trói buộc tôi, đừng để cho người nhà của chị dùng ánh mắt nhìn tôi như tội nhân nữa! Tôi không yêu chị nữa, tôi muốn một cuộc sống mới, cầu xin chị tha cho tôi đi!” Sau khi nói câu này xong, Giang Vong rõ ràng nhìn thấy, thân thể Hứa Bách Hàm kịch liệt run lên, hai tay bịt tai, dần dần, vô lực buông xuống.
Lúc chờ đợi ở cửa bệnh viện, lưng của Hứa Bách Hàm đã từng ưỡn lên thẳng tắp vô cùng kiên định, vào thời khắc này, cuối cùng, từ từ cong khom xuống dần. Giang Vong duy độc nhìn thấy, lưng Hứa Bách Hàm, thuận theo tiếng nghẹn ngào thầm lặng, từng chốc từng chốc, nhẹ nhàng mà run rẩy.
Tim Giang Vong dằn lại, quay mặt qua, không đành lòng nhìn dáng vẻ oan ức đau lòng của Hứa Bách Hàm thêm nữa, siết chặt nắm đắm, mới khiến giọng nói mình bình tĩnh như cũ: “Đi thôi, tôi đưa chị về.”
Hứa Bách Hàm do nghẹn ngào mà giọng nói khàn khàn khác thường, cực lực ổn định sự run rẩy, từ chối nói: “Không cần, để tự chị đi, để cho chị yên tĩnh một chút…” Nói xong, chị dần căng lưng lên, đưa tay ra, từng cái từng cái mà xoay xe lăn, khó khăn mở cửa nhà Giang Vong ra, không quay đầu lại, chậm rãi biến mất trong tầm mắt Giang Vong, để lại cho Giang Vong một bóng lưng đơn bạc quật cường, cùng tịch mịch vắng lặng của cả phòng…
Đứng tại chỗ, xa xa, Giang Vong nghe thấy thang máy vang lên một tiếng ding dong. Cô biết, Hứa Bách Hàm, đã lên thang máy rời đi rồi, từng giây trôi qua là khoảng cách giữa chị và cô ngày càng xa dần. Từ đây, có lẽ thật sự, sẽ không quay về lại nữa rồi.
Cuối cùng cô giơ chân lên, bước đi nặng trĩu mà đi về phía cửa, kinh ngạc mà nhìn hành lang không một bóng người, rất lâu sau đó, mới vô lực giơ tay lên, chậm rãi khép cửa lại. Rồi sau đó, cô dựa vào cửa, cũng không còn khí lực để chèo chống mình thêm nữa, từng chút từng chút mà trượt xuống ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo.
Cô cuộn tròn hai chân, hai tay vây quanh đầu gối, vùi mặt vào trên đầu gối, nỗ lực bắt lấy một chút gì đó, khiến cho mình cảm thấy không phải trống rỗng, không phải khó chịu.
Hứa Bách Hàm đi rồi, là thật, sẽ không bao giờ quay lại nữa rồi, đây chẳng phải là hi vọng của mình sao?
Thế nhưng, tại sao, rõ ràng nên cảm thấy giải thoát, nhưng bây giờ lại cảm thấy, càng đau đớn, càng ngột ngạt, đến nỗi mà, khó chịu dường như khó có thể hô hấp.
Giang Vong ôm mình, càng ôm càng chặt, cuối cùng, vẫn ức chế không được, mở miệng ra, dốc sức cắn đầu gối của mình.
Cô không có mẹ để thương yêu, để dựa vào, vì thế, khi cô đơn bất lực, cả tư cách khóc lóc gọi “mẹ” để xoa dịu hoảng sợ đau xót cô cũng không có. Thế là, từ nhỏ đến lớn, khi cô chịu không nổi nỗi đau tinh thần, cô liền dốc sức mà tự cắn mình, hình như, trên người đau một chút, trong lòng, là có thể không còn đau như trước.
Nhưng bây giờ, cả chiêu này hình như cũng vô dụng rồi. Cô vẫn ức chế không được, để nước mắt rơi xuống. Từ nghẹn ngào im lặng cố nén, đến nức nở ra tiếng sau cùng.
Bách Hàm, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, khiến chị thương tâm như vậy…
Lúc cô còn nhỏ, cô cũng không biết thân thế của mình.
Cô chỉ cảm thấy cha mẹ dường như không đối tốt, không thân với cô như anh trai và em gái mà thôi, thậm chí có lúc, nét mặt nhìn cô còn có phần quái lạ. Khi đó, cô tưởng mình chưa đủ ngoan, chưa đủ giỏi, vì thế nên cha mẹ thiên vị. Thế là, cô ngày càng hiểu chuyện dần, hy vọng có thể cho cha mẹ vui lòng. Cô chưa bao giờ tranh giành đồ chơi với em gái, chưa bao giờ đòi hỏi thứ gì với cha mẹ, từ sáu tuổi, cô đã bắt đầu học tự mình rửa quần áo, rửa bát đũa, so với anh em trai còn giỏi giang ngoan ngoãn hơn.
Cô vẫn cho là, chỉ cần cô đủ ngoan ngoãn, đủ hiểu chuyện, cha mẹ cũng có thể đối xử với cô như đối với anh trai và em gái, có thể thỉnh thoảng ôm cô, hôn cô, thân mật ôm cô ngủ chung…
Cho đến, có một ngày, cô cùng em gái nô đùa ở trên lầu, đấu xem con quay của ai quay lâu hơn thì người đó sẽ được chơi búp bê một ngày. Em gái thua nhưng lại chơi xấu, cầm búp bê lên rồi chạy, cô nhất thời kinh ngạc, thấy em gái chạy nhanh quá, lo nó sẽ bị té ngã, cũng đuổi theo ra ngoài, vậy mà, vừa mới bước ra, đã nhìn thấy em gái chạy về cầu thang lầu một, chân nhỏ ngắn từng bậc từng bậc khó khăn chạy, vội khẩn trương mà bật thốt khuyên bảo: “Vân Nhi, đừng chạy…” Trong nháy mắt tiếp theo, cô đã nhìn thấy em gái sơ sẩy một bước, ngã xuống từ trên cầu thang rồi gào khóc…
May mắn thay, cầu thang cũng không cao, vả lại chỉ còn thừa ba bậc thang thôi, trán em gái chỉ xuất hiện một cục u lớn, có phần xước da. Cô vừa đau lòng vừa sợ hãi, lo mẹ trách cứ mình không trông tốt em gái, đã làm xong chuẩn bị nghe trách mắng.
Thế nhưng, vậy mà, khi em gái khóc lóc kể lể cáo trạng với mẹ, nói bị ngã là vì Giang Vong cướp đồ chơi của nó, mẹ vậy mà không nói lời gì liền lập tức cho cô một cái tát, Giang Vong bị đánh, thân thể cương cứng lại, lỗ tai kêu vang ong ong, trừng mắt to, khó có thể tin mà nhìn bà, ấm ức mà không cách nào cựa quậy.
Ngày đó, mặt cô nóng rát đau nhức, trong lúc mẹ dịu dàng dỗ em gái đi khỏi, cô trốn ở trong toilet, từng ngụm từng ngụm, nhả ra máu bởi vì một cái tát kia trong miệng, ngồi dưới đất khóc rất lâu rất lâu.
Tối, cô không xuống lầu ăn cơm, lòng cô mong ngóng mẹ có thể tới đây dỗ cô, an ủi cô một chút. Nhưng ngoại trừ anh trai lên kêu cô một lần ra, thì không còn ai để ý cô nữa.
Đêm đã khuya, Giang Vong làm thế nào cũng ngủ không yên. Cô nghĩ, có phải là mẹ chỉ quá mức tức giận nên mới hung tợn với mình như thế? Cô có cần nên giải thích với mẹ đôi chút không, nói cho mẹ, cô thật không phải cố ý? Liệu mẹ sẽ vì biết hiều lầm cô, biết răng cô đau xuất huyết, mà đau lòng ôm cô một cái hay không?
Nghĩ tới khả năng này, cô bèn trở mình cựa mình xuống giường, giày cũng không kịp mang liền chạy ra ngoài.
Nhưng mà, khi cô dào dạt mong đợi đứng ở ngoài phòng ngủ của cha mẹ, cô lại chỉ nghe thấy thanh âm phẫn hận mang theo khinh bỉ của mẹ nói rằng: “Ngày thường thấy nó có vẻ vô hại, rốt cuộc thoáng cái lại độc ác đẩy Vân Nhi xuống cầu thang. Nếu không phải nhờ cha nó cho mình nhiều tiền, thật, một phút em cũng không muốn cho nó ở đây thêm nữa! Mẹ nó là thứ hồ ly tinh như thế thì sinh ra được mặt hàng tốt gì chứ, cũng là thứ tiện nhân biết giả bộ mà thôi!”
Trong nháy mắt đó, bàn tay đưa lên chuẩn bị gõ cửa của Giang Vong, bỗng chốc cứng lại như thế. Cô từ nhỏ đã nhạy cảm thông minh sớm, chỉ chốc lát, liền hiểu hết tất cả ý tứ trong câu nói kia.
Cô bỏ tay xuống, mặt không thay đổi xoay người trở về phòng.
Đêm hôm ấy, cô đột nhiên hiểu được, nét mặt quái lạ trong mắt cái gọi là cha mẹ mà cô đã từng thấy là có ý gì. Đó là khinh thường, đó là ghét bỏ, đôi khi, có lẽ cũng có thêm mấy phần tội nghiệp, ha ha ha ha, nhưng mà, lại không có yêu thương mà cô muốn.
Từ đó về sau, cô không bao giờ cãi nhau thậm chí đánh nhau với những đứa trẻ cười cô là không ai cần nữa, cô cũng không bao giờ nỗ lực đi tranh thủ tình yêu của cha mẹ nữa, cô cũng không còn nói câu nào với em gái nữa.
Có chút tình yêu là ông trời ban cho, như tình yêu của cha mẹ vậy, ai có được thì đồng nghĩa với nó là họ có số mệnh tốt. Mà cô, cam chịu số phận rồi. Có lẽ trời sinh cô là số mệnh ti tiện như thế, duyên số không có cha mẹ, không thể may mắn như những người khác, vừa sinh ra là đã được thương yêu có một không hai.
Tình thân là trời sinh đã định trước, vậy tình yêu, phải chăng mai sau mình cần nên nỗ lực để giữ lấy?
Giang Vong lập lời thề ở trong lòng, sẽ có một ngày, khi cô yêu một người, nhất định sẽ rất yêu rất yêu người ấy, khiến đối phương cảm nhận được tình yêu của cô, cô sẽ hòa tan trái tim của đối phương, và cũng sẽ xem người ấy là người quan trọng nhất.
Hứa Bách Hàm không biết, kỳ thực, lần đầu tiên khi cô nhìn thấy chị, cô đã bị chị mê hoặc rồi.
Khi đó, Giang Vong sâu sắc nhìn đôi mắt mang theo nụ cười của Hứa Bách Hàm, nhìn bên môi chị mang theo nụ cười dịu dàng ấy, nhìn dáng vẻ ân cần khi chị chăm sóc em trai, chỉ cảm thấy, chị ấm áp tụa như mặt trời.
Cùng với tiếp xúc càng ngày càng nhiều, cô càng ngày càng mê luyến Hứa Bách Hàm. Cô nghĩ, nếu có thể được người dịu dàng như Hứa Bách Hàm yêu, nhất định là sẽ hạnh phúc lắm nhỉ?
Thế là, sau vô số đêm mất ngủ, cô nhất định quyết tâm tự tranh thủ một lần cho mình.
Cô biết, có vài thứ, cô không có mệnh tốt như vậy, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của tự bản thân.
Cô dào dạt chờ mong cùng nhiệt tình, dù rằng Hứa Bách Hàm lạnh nhạt, dù rằng cô phải nén chịu do dự cùng lưỡng lự của Hứa Bách Hàm, cô dùng một trái tim chân thật nhất, bỏ ra hết thảy, để yêu Hứa Bách Hàm, để thắng lấy tình yêu của Hứa Bách Hàm.
Hứa Bách Hàm buông tha tình yêu của cô vố số lần, vì cha mẹ, vì em trai, thậm chí, vì bạn học. Đến khi kem ly tan mất, pháo hoa bắn xong, bánh ngọt hết hạn, chỉ cần Hứa Bách Hàm một câu, xin lỗi, chị không phải cố ý, tất cả cô đều mỉm cười cho qua.
Cô tự nói với mình, không sao, bây giờ có rất nhiều quan trọng hơn mày, chỉ là bởi vì chị ấy còn chưa yêu mày nhất, xem mày là quan trọng nhất.
Mà khi năm đó vào ngày sinh nhật kia của cô, khi Hứa Bách Hàm nói dối với cha mẹ ngàn dặm xa xôi chạy tới, cô thật sự cho rằng, cô có được người cô yêu rồi, cuối cùng chị cũng yêu cô nhất rồi. Cô cũng có thể làm người quan trọng nhất, người yêu nhất trong lòng người khác rồi.
Nhưng phút chốc ấy, khi Hứa Bách Hàm để lại bóng lưng của chị trên bờ biển, cho cô hay là chị đã buông tha cô, cô mới tuyệt vọng mà hiểu, cô vẫn như cũ, là người bị vứt bỏ bị ruồng rẫy trong số mệnh nhân sinh, thế giới này, không ai thật sự cần cô cả.
Trong rất nhiều năm sau khi được cứu lên, Giang Vong vẫn không cách nào tha thứ Hứa Bách Hàm được, cho rằng, Hứa Bách Hàm có lỗi với toàn tâm toàn ý, chân tâm trả giá của cô. Cô có thể vì một mình Hứa Bách Hàm mà lật đổ toàn bộ thế giới. Nhưng Hứa Bách Hàm đáp lại cô là cái gì? Cô có thể vì Hứa Bách Hàm mà từ bỏ tất cả, bao gồm cả tính mạng của mình, nhưng mà, vẫn bị vứt bỏ như thế. Hứa Bách Hàm khiến cô cảm thấy, tất cả đều là cô đang tưởng bở, khiến cô cảm thấy, tình yêu của cô, bị phản bội.
Nhưng hôm nay của rất nhiều năm sau, thời gian và kinh nghiệm mười mấy năm qua, làm cho cô rốt cuộc hiểu rõ, có lẽ là bởi vì, cô là cô nhi chưa bao giờ chiếm được tình yêu trên thế giới này, vì thế nên cô yêu chỉ có mỗi mình Hứa Bách Hàm.
Mà Hứa Bách Hàm, chị có được nhiều tình yêu lắm, cái cô đưa, đã định trước chỉ là một phần trong đó thôi, làm thế nào cũng chỉ là một phần trong đó, vị trí chiếm cứ ở trong lòng chị, cũng chỉ có thể là một nơi nhỏ mà thôi.
Thiện lương của Hứa Bách Hàm, cô rõ hơn so với ai khác.
Vì thế, cô mãi mãi cũng không cách nào chiếm được chỗ quan trọng nhất trong lòng Hứa Bách Hàm, không cách nào khiến cho chị liều lĩnh vì cô. Thêm lần sau, thêm đối quyết mâu thuẫn đi nữa, cô vẫn, sẽ là người bị buông tha ấy.
Nhưng, Hứa Bách Hàm, em là kẻ điên cố chấp. Em hiểu chị, em thông cảm chị, em còn yêu chị, nhưng mà, em không muốn ở bên chị nữa.
Em không muốn, sống trong sự thấp thỏm mà chờ đợi thêm một lần bị từ bỏ. Hãy để em duy trì hiện trạng, không hề chờ mong, cũng không lại có thêm thương tổn.
Vì thế, lần này, đem quyền lựa chọn cho em, để em, trước từ bỏ chị.