Không biết có phải là vì tháng ba thời tiết thất thường hay không, trở trời khiến sáng mặc áo bông chiều mặc áo cotton, Giang Hoài Khê bị cảm, thoạt đầu, chỉ là hơi nghẹt mũi tí tẹo, sau đó, chính là ho khan sốt nhẹ thế tới hung hăng.
Điều kiện thôn Cát An không tốt, cả thôn chỉ có một sở y tế nho nhỏ, đi xa lại không tiện, Giang Hoài Khê chỉ đành thuyên giảm bởi thuốc mang đến từ Lâm Châu.
Mấy ngày trôi qua, tuy rằng không sốt tiếp nữa, Giang Hoài Khê cũng biểu hiện dáng vẻ như đã không sao, nhưng ban đêm, Lục Tử Tranh vẫn luôn nghe thấy vài tiếng ho khan thấp giọng hết sức kiềm chế của Giang Hoài Khê, từng tiếng từng tiếng, khiến Lục Tử Tranh ưu tâm lo buồn.
Lúc rạng sáng, Lục Tử Tranh vừa mới vào giấc ở trong l*иg ngực Giang Hoài Khê, bỗng lại nghe thấy, từ bên tai truyền tới từng tiếng ho thấp giọng cực kỳ kiềm chế của Giang Hoài Khê. Lục Tử Tranh rõ ràng cảm nhận được, thân thể của người bên cạnh từng cái từng cái run nhẹ nương theo âm thanh vang lên, trong nháy mắt, Lục Tử Tranh từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại.
Lục Tử Tranh mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Giang Hoài Khê.
Vì ho dữ dội, thanh âm của Giang Hoài Khê có hơi khàn khàn vô lực, thấy Lục Tử Tranh thức giấc, cắn cắn môi, thở dài, xấu hổ nhẹ giọng nói: “Lại đánh thức cậu rồi. Ngày mai bảo thím Lâm giúp tôi quét tước phòng sách một tí, lót đệm chăn trên đất, tôi ngủ mấy ngày ở phòng sách trước đã.”
Lục Tử Tranh xoay người, đưa tay ôm lấy eo mảnh của Giang Hoài Khê, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, từ chối bảo: “Tôi ngủ một mình không được đâu.” Ngừng lại một chút, cô lo lắng nói: “Hoài Khê, tôi cảm thấy thuốc cảm mang đến dường như không có tác dụng gì, đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa hết nữa, bằng không thì chúng ta về Lâm Châu trước, đến bệnh viện khám xem có được không?”
Giang Hoài Khê đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà mềm mại ở đỉnh đầu Lục Tử Tranh, cười cười vỗ về bảo: “Cũng không phải tiên đơn gì, sao có thể hết nhanh như vậy đây? Đừng lo lắng, mấy ngày nữa là ổn thôi. Tháng năm Hoài Xuyên đính hôn, lúc ấy chúng ta quay về được không?”
Trong l*иg ngực chỉ truyền đến một tiếng rầu rĩ của Lục Tử Tranh: “Ừ…”
Giang Hoài Khê cụp mắt, nhẹ cạ cằm vào tóc trán Lục Tử Tranh, khẽ cười một tiếng nói: “Ừ, nếu thật muốn để tôi khỏe lên, tôi ngược lại biết một liều thuốc hay, chỉ xem cậu có chịu cho tôi hay không thôi.”
Lục Tử Tranh lập tức có tinh thần, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt phát sáng mà nghiêm túc hỏi: “Là gì?”
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Hoài Khê lưu chuyển, mang theo chút ý cười gian xảo, chỉ chỉ gò má của mình, nói: “Cậu hôn tôi một cái, tôi hấp thu năng lượng tình yêu của cậu, khẳng định là có thể rất nhanh khỏe lên.”
Lục Tử Tranh ngẩn ra, đưa tay vỗ cánh tay Giang Hoài Khê một cái, không nhịn được vừa tức giận vừa buồn cười bảo: “Tôi còn tưởng là cậu nói nghiêm túc đấy chứ.”
Giang Hoài Khê nhíu nhíu mày lại, hừ nhẹ một tiếng, không vui nói: “Sao cậu biết tôi không phải nghiêm túc?” Nói xong, nàng nghiêng mặt tiến đến bên môi Lục Tử Tranh, lãnh lạnh mà phun ra một câu: “Cho cậu một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Lục Tử Tranh nhìn dáng vẻ ngạo kiều của Giang Hoài Khê, nét mặt không nhịn được cong cong, trong tròng mắt nhìn Giang Hoài Khê lom lom, tràn đầy ý cười.
Cuối cùng, cô đưa tay đặt tại trên giường, chống thân thể mình lên, nghiêng người sang cúi đầu xuống, ở trên đôi môi Giang Hoài Khê, ấn xuống một nụ hôn dịu dàng, thanh âm dịu dàng điềm đạm: “Có đủ năng lượng hay không?”
Đôi mắt Giang Hoài Khê xán lạn như ngôi sao, cắn cắn môi, hồi lâu sau mới bảo: “Bảo cậu hôn mặt thì cũng như dã tràng xe cát vậy, tôi đã nhịn mấy ngày rồi, chỉ sợ lây bệnh cho cậu thôi…”
Lục Tử Tranh cưỡng không được vui mừng, cười ra tiếng, cúi đầu, nhẹ cắn môi Giang Hoài Khê, cạy ra hàm răng Giang Hoài Khê, trong lúc môi răng giao triền, nghe thấy cô nỉ non nói: “Tôi không sợ, cậu không cần nhịn đâu…” Nói xong, một tay cô theo xương vai nhẵn nhụi của Giang Hoài Khê bắt đầu chậm rãi trượt xuống…
Thân thể Giang Hoài Khê cứng đờ, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tác quái của Lục Tử Tranh, nghiêng bên mặt, yếu ớt mà thở gấp nói: “Tử Tranh, năng lượng quá tải rồi…”
Lục Tử Tranh nở nụ cười, tất nhiên là thuận theo nàng, cúi đầu hôn cái trán của nàng một cái, căn dặn bảo: “Được, tôi đã nghe lời thế rồi, cho cậu nhiều năng lượng như vậy, ngày mai cậu phải khỏe lên đấy.”
Giang Hoài Khê thở dốc, cong cong môi, sờ sờ gương mặt Lục Tử Tranh, dỗ dành cô bảo: “Ừ, bé ngoan ngủ đi, ngủ ngon, ngủ một giấc thức dậy là tôi khỏe ngay.”
Lục Tử Tranh ở trong lòng nàng, tìm một tư thế thoải mái, nắm lấy tóc dài của Giang Hoài Khê, nghe tim đập có phần dồn dập của Giang Hoài Khê, dần dần, chìm vào mộng đẹp…
Ngày tiếp theo, thím Lâm đến quét tước vệ sinh, nhìn thấy Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê ở trong phòng sách cùng nhau xem phim, thuận miệng liền hỏi một câu: “Hoài Khê, thanh minh (vào các ngày mồng 4, 5, 6 tháng 4) về sao?”
Lục Tử Tranh nghe tiếng cũng nhìn Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê giãn mày cười nhẹ, nói: “Không về ạ, đến tháng Năm mới về.”
Thím Lâm nghĩ nghĩ, ngập ngừng lại nói: “Hai ngày thanh minh ấy, thím phải bận bịu cúng tổ tiên, có thể sẽ không có thời gian sang đây…”
Còn đang cân nhắc nên nói đoạn sau thế nào, Giang Hoài Khê liền hiếm khi thông hiểu ý người bảo: “Không sao đâu ạ, thím Lâm, thím cứ lo chuyện của thím đi, con và Tử Tranh có thể lo tốt nơi đây.”
Thím Lâm ngại ngùng mà nhìn Giang Hoài Khê cười cười, bảo: “Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi…”
Không lâu sau, bà thay túi thùng rác ở phòng sách xong, lúc định ra ngoài, tựa như đột nhiên nhớ ra gì đó, lại quay đầu lại, đề nghị: “Thời tiết mấy ngày nay cũng không tệ, Hoài Khê nếu các con không bận chuyện gì, thì có thể nhân lúc thanh minh ra ngoài đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh) , Hàn Sơn Tự núi Thanh Thành vào lúc thanh minh đèn nhang hừng hực lắm, phong cảnh cũng đẹp, cầu nguyện xin quẻ đều rất linh, ở đây cũng không có chỗ gì hay, nếu các con có hứng thú thì đi nơi đó thử xem.”
“Oh…” Giang Hoài Khê chỉ hơi trầm ngâm, đáp: “Được, thím Lâm, chúng con biết rồi…”
Lời tuy nói như thế, nhưng trong đáy lòng Giang Hoài Khê đã bác bỏ đề nghị này, nàng còn nhớ, Lục Tử Tranh từng nói với nàng, cô ấy sợ độ cao.
Ban đêm trước khi sắp ngủ, Giang Hoài Khê vẫn như cũ là thỉnh thoảng mà ho khan hai tiếng, sau một hồi yên tĩnh Lục Tử Tranh đột nhiên lên tiếng nói: “Hoài Khê, thanh minh chúng ta đến núi Thanh Thành chơi đi.”
Giang Hoài Khê hơi hơi kinh ngạc, hỏi: “Có lẽ sẽ hơi cao, cậu không sợ sao?”
Lục Tử Tranh mím môi nở nụ cười, ôn giọng tín nhiệm nói: “Không phải có cậu ở bên sao?”
Giang Hoài Khê nhẹ ồ một tiếng, trêu ghẹo bảo: “Nhưng tôi cũng hơi sợ bộ, lúc cậu đi nếu như leo được một nửa liền hai mắt đẫm lệ mà xin tôi cõng cậu xuống núi thì làm sao bây giờ?”
Lục Tử Tranh hất đầu, dùng tóc trán nhẹ nhàng ma sát Giang Hoài Khê, mất hứng bảo: “Sao có thể!”
Giang Hoài Khê nhìn dáng vẻ đáng yêu nửa mang nũng nịu của cô, mềm lòng ưng thuận bảo: “Ừ, vậy thì đi thôi, bất quá thì tôi cõng cậu xuống núi là được.”
Lục Tử Tranh nhẫn tâm lật tẩy: “Cậu cõng không nổi đâu.”
Giang Hoài Khê nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Hử? Vậy lúc đó cậu khóc thử đi rồi biết thôi?”
Lục Tử Tranh không nhịn được xì một tiếng, cười trách bảo: “Không cần đâu.”
Thế là, từ mấy ngày trước đã bắt đầu nhiệm vụ chuẩn bị cho thanh minh. Lục Tử Tranh nghiêm túc thỉnh giáo với thím Lâm làm cơm nắm thế nào, tranh thủ muốn ở ngày ấy, tự mình động thủ làm bữa trưa dã ngoại cho Giang Hoài Khê; Lại hỏi mượn con gái thím Lâm chiếc xe điện nhỏ hai bánh rồi thử chạy thuộc hai ngày trời.
Ngày khi xuất phát, sáng sớm, Lục Tử Tranh đã tỉnh lại, đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, liền xắn tay áo lên tràn đầy phấn khởi mà bắt đầu chuẩn bị bữa trưa tình yêu. Giang Hoài Khê nhìn gương mặt hưng phấn của cô, ngón trỏ dính phải chút bột mì, ở trên mặt Lục Tử Tranh nhẹ nhàng bôi quệt phá đám chế giễu bảo: “Tử Tranh, sao cậu hưng phấn như học sinh tiểu học muốn đi chơi xuân vậy?”
Lục Tử Tranh cau mũi một cái, hừ nhẹ một tiếng nói: “Hoài Khê, tôi thấy cậu gần đây cũng nên tôi luyện một chút, lát nữa đừng ngồi xe của tôi, cuốc bộ đến núi Thanh Thành thế nào?”
Giang Hoài Khê nhíu mày lại, không vui hừ lạnh bảo: “Gần đây còn biết uy hϊếp người khác rồi. Ưm, buổi tối không cho phép leo lên giường nhé.”
Lục Tử Tranh ngẩn ra, trầm mặc một lát, suy sụp bảo: “Cậu thắng rồi…”
Giang Hoài Khê đắc ý nhíu mày, tâm tình sung sướиɠ mà đưa tay giúp Lục Tử Tranh vén ống tay áo bị rũ xuống lên.
Một đường đi về phía núi Thanh Thành, trên đường có núi có sông, phong cảnh đúng là xinh đẹp khác lạ. Không biết Giang Hoài Khê vơ vét camera từ nơi đâu, ngồi ở sau xe điện nhỏ của Lục Tử Tranh, rắc rắc mà chụp ảnh liên tục, tựa như nữ vương mà ra lệnh, lúc thì kêu Lục Tử Tranh tăng tốc, lúc thì kêu Lục Tử Tranh giảm tốc.
Lục Tử Tranh vì trêu Giang Hoài Khê, có lúc cố ý đối chọi với Giang Hoài Khê, nàng bảo giảm tốc thì cô tăng tốc, bảo tăng tốc thì cô giảm tốc, làm cho Giang Hoài Khê phát cáu liền cong thịt ngứa trên eo cô, tiếng cười tung khắp một đường.
Đậu xe xong, hai người liền một trước một sau mà đi về hướng trên núi, Giang Hoài Khê vừa đi vừa nghỉ, lúc thì chụp phong cảnh, lúc thì chụp Lục Tử Tranh. Lúc ban đầu Lục Tử Tranh thoáng ngượng ngùng, sau cũng chầm chậm dần vào cảnh đẹp, làm người mẫu của Giang Hoài Khê, chơi đến không biết trời đâu đất đâu.
Đến giữa sườn núi rồi, Lục Tử Tranh bắt đầu có phần không dám nhìn xuống, chỉ biết cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn chung quanh nữa. Giang Hoài Khê thấu rõ căng thẳng của cô, rất bình tĩnh mà thu camera về, nói: “Camera nặng quá, tay tôi có hơi mỏi rồi, trước không chụp nữa.” Sau đó, nàng đưa tay ra, cùng Lục Tử Tranh mười ngón giao nhau, dắt cô cùng nhau bước lên phía trước.
Trong nháy mắt khi cùng Giang Hoài Khê mười ngón nắm lấy nhau, Lục Tử Tranh liếc mắt nhìn về phía gương mặt hờ hững lại ẩn giấu dịu dàng của Giang Hoài Khê, chỉ cảm thấy, tim dần dần mà an định lại. Cô cười trêu ghẹo bảo: “Còn cậy mạnh nói có thể cõng tôi?” Sau đó, cô nắm chặt tay Giang Hoài Khê, sóng vai sải bước đi về hướng chỗ cao.
Thật vất vả đến trên đỉnh ngọn núi, rốt cuộc nhìn thấy tòa Hàn Sơn Tự đèn nhang hưng thịnh sương mù lượn lờ.
Lục Tử Tranh nghiêng đầu, mang theo chút cầu khẩn nói với Giang Hoài Khê: “Hoài Khê, thím Lâm nói, cầu nguyện xin quẻ ở đây rất linh, chúng ta đi vào thử có được không?”
Vốn Lục Tử Tranh đối với những việc quỷ thần này, trong lòng mang kính nể, nhưng chưa từng có lần kỳ vọng. Nhưng bây giờ, bởi vì cầu khẩn trong lòng cô quá hừng hực, vậy nên mới không nhịn được, sẵn lòng tạm thử một lần, chỉ cầu an lòng.
Giang Hoài Khê nhìn đôi mắt kỳ vọng của Lục Tử Tranh, thoắt dường như hiểu rồi, tại sao Lục Tử Tranh lại sẵn lòng khắc chế hoảng sợ, gian nan bôn ba đi tới nơi đây.
Đồ ngốc này…
Sao Giang Hoài Khê cam lòng từ chối cô được, nàng trầm mặc, dắt tay Lục Tử Tranh, dẫn cô cùng nhau đi về hướng trong chùa.
Các cô cúng tiền nhan đèn xong, liền đồng thời ở trên đệm cói quỳ xuống, nhắm mắt mặc niệm.
Lục Tử Tranh ở trong lòng thành kính cầu nguyện: “Cầu xin Bồ Tát phù hộ Hoài Khê, thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.” Cô niệm ba lần ở trong lòng, mới từ từ cúi đầu, từng cái từng cái, nghiêm túc dập đầu.
Trước khi nhắm mắt Giang Hoài Khê đã nhìn Lục Tử Tranh thật lâu, khóe môi toát ra một vòng ý cười dịu dàng, thành kính ước nguyện nói: “Xin hãy toại nguyện tất cả cho Tử Tranh”. Sau đó, nàng cúi người xuống, nghiêm túc dập ba cái dập đầu, rồi sau đó, liền mở mắt ra chuẩn bị đứng dậy.
Lúc đứng dậy, nàng liếc mắt, lại phát hiện Lục Tử Tranh vẫn đang, từng cái từng cái, nghiêm túc dập đầu, lòng bất giác, liền chua chua xót xót, đã mềm còn mềm hơn…
Bên cạnh có một người dáng vẻ như đạo sĩ, lên tiếng hỏi Giang Hoài Khê: “Cô gái, có muốn cầu xăm Nguyệt Lão không?”
Giang Hoài Khê liếc mắt sâu sắc nhìn Lục Tử Tranh thành kính dập đầu, hơi khép mắt, cuối cùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Tử Tranh dập xong 99 cái dập đầu đứng dậy, chỉ cảm thấy đầu có hơi mê man, trong lúc nhất thời suýt chút nữa đứng không vũng, hồi lâu, cô mới ổn định tâm trạng lại, tỉnh táo ý thức lại, tìm kiếm Giang Hoài Khê.
Chỉ nhìn thấy, Giang Hoài Khê đã không còn ở bên người, Lục Tử Tranh ngắm nhìn bốn phía, trong sự tấp nập của người đến người đi, thân thể như ngọc của Giang Hoài Khê đang đưa lưng về phía cô cúi đầu đứng viết gì đó trước quầy giải xăm.
Lục Tử Tranh đang chuẩn bị nhấc chân đi về phía Giang Hoài Khê, bỗng thấy Giang Hoài Khê dường như có cảm ứng trước, đột nhiên quay người lại, thẳng tắp mà nhìn về phía cô. Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Lục Tử Tranh cảm giác được, tựa hồ ánh mắt Giang Hoài Khê có hơi trốn tránh cô một chút, sau đó, mới lại nhìn cô, toát ra một chút ý cười, đi tới về hướng cô.
Khi Giang Hoài Khê đi tới trước mặt Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh mới cười hỏi nàng: “Là cầu xăm gì sao?”
Giang Hoài Khê nắm tay cô cùng cô đi ra ngoài, mang theo chút ý cười nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Lục Tử Tranh hiếu kỳ: “Thế nào?”
Bước chân Giang Hoài Khê hơi dừng một chút, vẻ mặt có phần ngưng trọng nhìn Lục Tử Tranh, nhìn đến Lục Tử Tranh bắt đầu lòng bất an mà thình thịch nhảy lên, cắn môi, kìm lòng không đặng nhíu lông mày lại, Giang Hoài Khê mới đột nhiên nhoẻn miệng cười, mang theo dịu dàng lờ mờ bảo: “Có cậu ở đây, tất nhiên là xăm tốt nhất.”
Tim Lục Tử Tranh buông lỏng, cưỡng không được cong khóe môi nở nụ cười, sẵng giọng: “Dọa tôi sợ bộ rất vui ư?”
Giang Hoài Khê nhíu mày khẽ cười: “Rất vui đó.”
Lục Tử Tranh hừ nhẹ một tiếng, dáng vẻ giả đò tức giận, xoay người, không đợi Giang Hoài Khê, tự thân tự mình đi ra ngoài.
Giang Hoài Khê đứng ở tại chỗ, nhìn bóng người chậm rãi đi xa của Lục Tử Tranh, ý cười bên môi dần dần thu lại, cay đắng, chậm rãi leo lên trên chân mày khóe mắt.
Bên tai của nàng, vang lên chính là lời của người giải xăm: “Ý trung nhân, nhân trung ý. Hoa trong gương, trăng trong nước, đây là xăm trung bình.”
“Xăm này biểu thị, hai người là vợ chồng trẻ, đẹp đôi vốn có, ái ân rất nhiều. Thế nhưng, tình thâm không thọ, phúc duyên không sâu, e là, khó có thể cùng tuổi già.”
Lời editor: Canh giờ nhầm sorry mng =))))