Cảm giác được trời đã sáng, ta mơ màng mở mắt ra, tuy bổn công tử vừa mới ngủ dậy, nhưng gương mặt vẫn hoàn mỹ, chắc chắn như ánh sương mai long lanh trong buổi bình minh, thiên sinh lệ chất này thế gian không thể bỏ qua nha! Ấy! Những người có tướng mạo bình thường, xin các ngươi hãy tha thứ cho bổn công tử quá hoàn hảo!
Người so với bổn công tử còn hoàn mỹ hơn không ai khác chính là, đại mỹ nhân đang gối đầu lên l*иg ngực ta, hai tay ôm lấy eo ta, mái tóc dài xõa ra, một dải tóc đen óng, ngoại trừ tấm chăn đang đắp, trên người nàng không có một mảnh vải, hơi ấm khi nàng đang kề sát bên ta thật chân thực biết bao, cảm giác ôm ấp động chạm da thịt này là sự thật không thể chối cãi, nếu như có ai đó dám đến nói với bổn công tử anh tuấn tiêu sái rằng “Đây là một giấc mơ”. Bổn công tử nhất định nguyền rủa ngươi biến thành một lão già nếp nhăn đầy người, các nếp nhăn của ngươi sẽ chằng chịt như bản đồ của Hoàng cung! Mà lần trước cũng có người nói với bổn công tử đây chỉ là giấc mơ, hình như là Tẫn Hoan, oái… Thôi được rồi! Chỉ có mỗi Tẫn Hoan là không bị nếp nhăn đầy người!
Đại mỹ nhân vẫn chưa thức, ta cũng không dám cử động mạnh, sợ quấy nhiễu mộng đẹp của nàng, nàng lại trở mình, trượt theo người ta, đầu dựa vào đầu ta.
“A… Ân…” Đại mỹ nhân phát ra âm thanh còn mê man, môi của nàng ghé sát tai ta, hơi thở và tiếng vang dội vào tai ta, tiêu rồi tiêu rồi, sắp biến thành cương thi rồi! Ấy? Ta nói sai rồi, là tiêu rồi tiêu rồi, đột nhiên ta lại cảm thấy tim bắt đầu đập nhanh hơn, nhanh không thể nào kiểm soát nổi, chốc nữa có lẽ tim sẽ phi ra từ miệng mất.
“A… Tiểu hỗn đãn…” Ta vội vàng quay lại mặt đối mặt với nàng.
“Ta đây ta đây.” Nụ cười với hàm răng tỏa sáng là vũ khí lợi hại nhất để hấp dẫn mỹ nữ vào buổi bình minh!
Hàng lông mi dài của nàng khẽ rung, ta nghĩ nàng sắp thức, đôi mắt đại mỹ nhân hé mở, có chút mơ màng, có vẻ như vẫn còn buồn ngủ vào sáng sớm, ánh sáng mờ ảo rọi vào nàng, đôi mắt chưa tỉnh hẳn dần mở ra, nàng sững sờ nhìn ta, như chưa kịp phản ứng, dù vậy, đôi mắt nàng trông vẫn sáng ngời.
Ta nhìn mặt nàng, cảm thấy đại mỹ nhân lúc bấy giờ như đứa bé, cần được dỗ dành, không nhịn được liền hôn lên bờ môi nàng, kéo nàng vào lòng, để nàng tựa đầu lên vai ta.
“Ngoan, ngủ thêm một lát đi, không cần vội rời giường, dù sao cũng không có gì để làm”. Ai da! Sáng sớm thức dậy nằm ôm đại mỹ nhân, còn được hôn môi nàng, tim ta đang tràn ngập dư vị ngọt ngào! Khoảnh khắc ngắn ngủi khi nãy thật sung sướиɠ! Dịu ngọt như kẹo hồ lô, bổn công tử quyết định sau nay có cơ hội sẽ ôm hôn ngay, dù không có cũng sẽ tự tạo cơ hội để ôm hôn nàng!
Ta nghe có tiếng cười bên vai, phía dưới, người đại mỹ nhân khẽ rung, quả nhiên ta nghe không lầm. Nàng rời vai ta, bây giờ nàng đã mở mắt, không dối gì ngươi, nếu nói đôi mắt này như ánh mặt trời rực rỡ của buổi bình minh, thật đúng vậy! Nếu nói đôi mắt này tựa vầng trăng trong sáng thuần khiết trên bầu trời vào ngày rằm, cũng đúng! Nếu nói đôi mắt này như những vì sao lấp lanh khắp trời đêm, lại càng đúng! A a a! Bổn công tử một bụng kinh thư trong phút chốc trở nên rối trí, mỹ nhân… Phải chăng khó diễn tả như vậy mới gọi là mỹ nhân!
Nàng thoát khỏi vòng tay ta, vừa chạm phải ánh mắt ta, gương mặt lập tức ửng hồng, ai nha nha! Thật là đáng yêu, nhưng lại càng khó diễn tả, tìm được từ thích hợp để tả đại mỹ nhân chính là vấn đề nan giải nhất của đời ta, chẳng hiểu sao đại mỹ nhân không biết trong lòng bổn công tử đang rối bời, lại còn nói những lời này, khiến cho bổn công tử cảm thấy rằng từ nhỏ đến lớn, đây là buổi sáng khổ sở nhất!
“Cũng không có gì để làm?” Đại mỹ nhân cười rạng rỡ.
Ta nghĩ lại, đúng là như vậy! Dù ngày nào cũng không có gì để làm, nhưng ta vẫn luôn bận rộn, tại sao thế nhỉ?
“Ân, không có chuyện gì a!”
“Được thôi, đã không có gì để làm, vậy phu quân có muốn giải thích gì không, đêm qua ngươi đã làm gì vậy?” Đại mỹ nhân càng cười tươi hơn, tươi đến nỗi khiến ta muốn khóc.
Sáng sớm bổn công tử tiêu sái đây thức dậy, nằm ôm đại mỹ nhân, đáng lẽ là hình ảnh tuyệt mỹ, nhưng giờ ta lại cảm thấy như hình ảnh cứng nhắc, không được, ta muốn giành thế chủ động! Thế nhưng ta lại không dám dùng lực để đoạt lấy, đành phải giả làm tên vô lại.
“Chính là chuyện đó a! Ngươi biết đấy”. Ta nhướn mày với đại mỹ nhân, nháy nháy mắt, không cần phải nói ra, ta nghĩ nàng cũng hiểu.
Đại mỹ nhân mỉm cười nhìn ta, không trả lời, bàn tay nàng chuyển động, lúc này ta mới phát hiện đại mỹ nhân đang cư nhiên đặt tay trên bộ ngực trần của bổn công tử, đã vậy còn cố tình vuốt ve.
“Ta không hiểu! Vậy nhưng có một chuyện ta biết rất rõ.” Đại mỹ nhân mỉm cười đầy duyên dáng, nhưng cũng đầy ác ý.
“Chuyện gì thế?” Đại mỹ nhân, ngươi đang làm gì vậy? Sao ngươi lại bóp tới bóp lui thứ ấy của ta? Sao ngươi có thể làm vậy?
Thế nhưng ta không nói gì, bởi bổn công tử đang cố gắng hết sức để không phát ra bất cứ thanh âm nào.
“Ta biết rằng hôm nay phu quân không có việc gì cần làm, nhưng ta không chắc là mình cũng không có việc gì hay không. Nếu như ta muốn làm chuyện ấy, ngươi sẽ không thể rảnh rỗi được nữa!” Đại mỹ nhân cười nói, nhưng hai tay nàng trên ngực ta đang vô cùng mạnh bạo, thật là muốn mất mạng!
“Tuyệt… Ân… Ca… Ngươi ngươi ngươi… Ân… Buông buông… Buông ta… Ra…” Nói xong ta thở hổn hển, cảm thấy mệt gần chết.
“Sáng nay phu quân mặc thế này, vẫn anh tuấn tiêu sái không khác gì mọi ngày, lại có nét mê hoặc của nữ tử, thật sự là đẹp rạng ngời, ta thích phu quân ăn mặc như vậy, sau này cũng như thế nhé?” Ăn mặc? Ta nhìn xuống dưới, bổn công tử không hề mặc gì cả! Cái gì mà mặc thế này chứ? Đại mỹ nhân ngươi thật biết cách nói, ta muốn khóc quá! Ta thật sự muốn khóc quá!
Ta cố gắng nhớ lại nội dung những quyển tiểu thuyết diễm tình đã đọc, xem có cách ứng đối nào hay không, nhưng bổn công tử phát hiện ra được một chuyện đáng ghét, nguyền rủa cả dòng họ diễm tình tiểu thuyết nhà ngươi, lúc nào cũng chỉ viết về một đêm lãng mạn, đến tận sáng hôm sau cũng vẫn còn lãng mạn, chưa hề ghi sang sáng hôm sau khi hai người bốn mắt nhìn nhau thì phải làm sao cả, ô ô ô ô ô…
Đại mỹ nhân dừng lại, phì cười buông tay ra, một tay ôm eo ta, tay còn lại với tới điểm lên chóp mũi ta. Nàng vừa buông ra, ta thở phào nhẹ nhõm, lại có chút luyến tiếc, có lẽ đây là tâm tư khi thành thân trong truyền thuyết, thứ gọi là ban ngày tâm tình phức tạp, ban đêm âm thầm rơi lệ.
“Chọc ngươi thôi, ai bảo hôm qua ngươi thất lễ, không để cho ta nói, chẳng lẽ… Ngươi đã tính từ trước?” Đại mỹ nhân mỉm cười tỏ vẻ không hài lòng.
“Không có, ta nhất thời kích động.” Đây là những lời thật lòng, nhưng ta cảm thấy được sự kích động ấy đến giờ vẫn chưa tiêu tan, thưởng thức cảnh sắc trước mặt này, thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện.
“Thì ra ý phu quân muốn nói là, ngươi chỉ nhất thời kích động, chứ không phải thật lòng đúng không?”
“Không không không! Ta không có ý đó, thật ra, ta đúng là bị kích động, nhưng cũng là thật lòng, việc này… Tóm lại là ta không nói rõ được, nói chung kích động thật lòng cũng là thật lòng kích động.” Ta cũng không biết đại mỹ nhân có hiểu ý ta không, nhưng nói chung là vậy đó!
Đại mỹ nhân đang tính nói gì đó với ta, đột nhiên nhíu mày lại, ta cảm thấy nàng hình như không được khỏe, vội đỡ nàng nằm xuống giường.
“Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu? Để ta xem.”
Đại mỹ nhân liếc mắt nhìn ta, lại đỏ mặt, quay đi không nói lời nào. Ta vội vàng leo qua phía bên kia giường nhìn nàng, nàng lại quay đi, ta bò tới bò lui nhiều lần, cuối cùng cảm thấy đây không phải là chuyện nhỏ, quyết định rời giường đi tìm đại phu, đại mỹ nhân thấy ta tính đứng lên, vươn tay kéo ta lại, nàng đang định ngồi xuống thì xém chút nữa té lên giường, ta vội vàng dìu nàng nằm xuống.
“Ngươi đừng nhúc nhích a! Không khỏe thì đừng cử động lung tung.”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta thấy ngươi có vẻ không được thoải mái, ngươi lại không chịu nói cho ta biết, ta lo ngươi cũng bị nhiễm phong hàn giống ta, nên tính mặc quần áo ra ngoài mời đại phu đến xem.”
“Ngươi…”
“Ai! Ta bị…” Đại mỹ nhân có vẻ vừa bực mình vừa buồn cười, muốn nói rồi lại thôi, sắc mặt nàng thay đổi liên tục, vô cùng tinh tế!
“Không thì ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi bị gì vậy?”
“Việc này… Ngươi biết đấy!” Chậc chậc chậc! Đại mỹ nhân ngươi hư quá, sao ngươi lại học theo bổn công tử nói câu “Ngươi biết đấy!” Nói như vậy, bổn công tử cũng không thể nào hiểu nổi a!
Đại mỹ nhân đỏ mặt, ngoắc ngoắc tay, muốn ta đến gần nghe, ta liền ghé tai lại.
Ách… Hóa ra là như vậy, đại mỹ nhân không bị nhiễm phong hàn, mà là khó chịu trong bụng a!
“Được rồi! Ta giúp ngươi xoa bụng, ngươi nghỉ ngơi trước đi đã.” Thân là một vị công tử trẻ trung vừa tuấn nhã phi thường vừa được cưng chiều từ nhỏ, vì đại mỹ nhân nương tử mà chăm sóc tận tình, hẳn là nàng rất quan trọng với ta.
Đại mỹ nhân nhắm mắt, gối đầu lên vai ta, ta thay nàng xoa xoa bụng, đột nhiên nghĩ đến tại Lạc Thị tửu lâu, vào sáng hôm bổn công tử tỉnh lại, cũng bị hệt như vậy, thì ra không phải do bọn hạ lưu xấu xa của Vệ Khai thành! Ta còn tưởng rằng lũ tiểu nhân của Vệ Khai thành thừa dịp ta sơ hở đánh lén ta, giờ thì đã rõ chân tướng!
Phải rồi! Nhắc đến tại Lạc Thị tửu lâu, hình như ta vẫn chưa bày tỏ những điều mình muốn nói với Thần Tiên tỷ tỷ, quả nhiên cần phải cẩn thận với du͙© vọиɠ, nếu không sẽ dẫn tới hậu quả là quên mất những gì mình muốn nói.
“Ngươi đang nghĩ gì thế? Sao lại ngây người ra?” Đại mỹ nhân chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, thò tay chọt chọt vào mặt ta.
“Ta đang nghĩ về một nữ nhân.” Ta nói xong, mới phát hiện lời nói của mình có gì đó không ổn.
Quả nhiên, đôi mắt xinh đẹp của đại mỹ nhân đang nằm trong lòng bổn công tử trợn lên, muốn dùng ánh mắt để gϊếŧ chết ta!