Cây anh đào đã bắt đầu héo tàn, mùa xuân vô thanh vô thức đến lại vô thanh vô thức đi, trước kia trên cây anh đào mọc đầy lá mới, xanh xanh nhạt nhạt, nên chuyện thay mới đều yên lặng không một tiếng động, chỉ là cuộc sống như vậy lại không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Không cần quay đầu Diệp Nại có thể biết, công chúa ngồi ở bên cạnh đang nhìn mình, lại muốn gì nữa đây? Lại muốn từ trên người của nàng lấy đi cái gì đây? Trên người nàng, tất cả đồ vật đều là đồ trao đổi của công chúa, đã không còn có thứ thuộc về chính mình. Mỗi một lần như vậy, bạn trai của nàng thường khi nhìn thấy công chúa chưa đến một ngày thì tất cả đều bị đoạt đi rồi, mỗi một lần đều luôn như thế này, vì sao vậy? Vì sao lại phải đối xử với nàng như vậy? Nàng làm sai cái gì sao? Hay bởi vì mình là hầu gái của nàng sao? Bởi vì nhà nàng đều là người hầu của công chúa sao? Cho nên mới đối xử với nàng như thế sao? Thế nhưng, ngay cả khi như vậy, thì mình cũng có tôn nghiêm của mình a! Như vậy…thật sự…hơi quá đáng…chịu không nổi, nàng chịu không nổi, cứu nàng! Ai có thể tới cứu nàng!
Một tờ giấy vo tròn cứ như vậy mà lăn đến trước mặt Diệp Nại, bên trong là chữ viết của công chúa xinh đẹp:
Ta đã nói rồi, chỉ cần là đồ của ngươi, ta đều sẽ đoạt lấy, đều sẽ thuộc về ta. Cho dù, một chút yêu thích ta cũng không có.
Cho dù một chút yêu thích cũng không có sao? Nếu không thích, vậy vì sao lại phải làm như vậy? Làm như vậy, đến cùng là có gì vui? Loại chuyện làm cho người ta đau khổ này, đến cuối cùng lại nhường công chúa, có gì vui mà đáng nói?
“…Bạn trai mới của ngươi, thật sự là không thú vị a! Nếu như ngươi vẫn còn muốn hắn thì nhặt về đi. Ta từ bỏ.”
“…” Nhặt về đi? Vì sao? Vì sao lại phải đối xử với ta như vậy…Thật sự rất muốn khóc. Đến tột cùng muốn dằn vặt ta như thế nào thì ngươi mới cao hứng, mới cảm thấy thỏa mãn?
“Ngày hôm nay ngươi lại muốn ăn cơm hộp sao? Cái thứ buồn nôn này.”
Diệp Nại đột nhiên nắm chặt hai bàn tay, cơ thể dường như đều đang run lên, chỉ là đến cuối cùng, nàng vẫn như trước cũng không nói gì. Mà là nhàn nhạt trả lời: “Vâng, cơm trưa của công chúa đã chuẩn bị tốt. Cần ta lánh đi không?”
Công chúa đột nhiên quay đầu đối diện Diệp Nại cười khuynh thành, lát sau lại nói rằng: “Không cần, ngày hôm nay ta lại muốn ăn cơm cùng với ngươi.”
Lại muốn làm ta nhục nhã như thế nào đây? Ngươi lại muốn, làm ta nhục nhã thế nào…
Diệp Nại quay đầu, không nhìn tới công chúa xinh đẹp phi phàm bên cạnh này, mà nhìn ra ngoài cửa sổ không ngừng ngẩn người ra.
Thời điểm cơm trưa, công chúa Tang Linh như trước vẫn là tiêu điểm của toàn bộ căn tin, xung quanh tự nhiên ngồi đầy nam sinh dụng tâm kín đáo.
Đầu bếp riêng đã đem cơm trưa đặt ở trên bàn, thế nhưng công chúa lại không có ý muốn động đũa, chỉ là nhìn chằm chằm Diệp Nại trước mặt.
“Cơm hộp ngày hôm nay của ngươi thật sự đơn giản, Diệp a di không có nguyên liệu sao? Không có nguyên liệu thì có thể bảo nhà bếp đi mua. Đơn giản như thế, thật sự là mất mặt Tang gia chúng ta, giống như Tang gia khi dễ các ngươi.”
Diệp Nại cười, mặt lộ vẻ khó xử: “Ngày hôm nay mụ mụ khó chịu, cho nên cơm hộp là tự tay làm, ta không có làm qua đồ ăn, thiếu dinh dưỡng tự nhiên là không được tốt.”
“Tự tay làm? Thật sự tự tay làm sao?” Công chúa đột nhiên có chút thất thố lớn tiếng nói. Đưa tới không ít ánh mắt của người khác.
Diệp Nại đối với biểu tình của công chúa đột nhiên lộ ra không ngớt kinh ngạc, hiển nhiên là rất khó lý giải, tự hỏi có đúng là công chúa lại muốn nghĩ ra phương pháp gì để làm nàng nhục nhã hay không. Có chút sợ, vẫn bị vây trong hoàn cảnh như vậy, vì thế cho nên nàng đối với tất cả phản ứng nho nhỏ của công chúa đều vô cùng nhạy cảm. Nhưng cho dù trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng, bản thân lại trả lời cẩn thận: “Vâng, đúng vậy.”
Bị công chúa nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Nại có chút xấu hổ, muốn ăn cơm hộp của mình nhưng lại cảm thấy rất không có ý tứ, tay bưng lấy cơm hộp không biết nên làm gì.
“Ta muốn ăn cơm hộp của ngươi.”
“????” Vẻ mặt hoàn toàn không biết thế này là sao, Diệp Nại giật mình nhìn Tang Linh trước mặt.
Công chúa rốt cuộc lên tiếng một lần nữa: “Ngày hôm nay ta muốn ăn một chút đồ ăn bình dân. Cho nên muốn ăn cơm hộp trong tay ngươi. Không muốn cùng ta trao đổi sao?”
“Không phải, đều là ăn không được ngon, bởi vì tay nghề của ta không được tốt.” Tuy nói như vậy nhưng Diệp Nại vẫn đem cơm hộp đưa tới trước mặt công chúa.
“Không sao cả, thứ này ta cũng không trông cậy vào nó có bao nhiêu phần dễ ăn. Ngươi cũng chưa từng nếm qua đồ ăn ngon phải không? Đồ ăn của ta ngày hôm nay liền thưởng cho ngươi ăn.”
Sau khi yên lặng thật lâu, Diệp Nại mới mở miệng nói rằng: “…Cảm tạ công chúa.”
“Thật khó ăn!”… “Móc khóa ta đưa cho ngươi, ngươi có mang theo trên người không?”
“Có.”
“Vậy là tốt rồi.”
Trong căn tin dần dần có thanh âm thảo luận truyền đến.
“Thật là đáng ghét. Ngay cả cơm của công chúa cũng ăn sao?”
“Thật sự! Ta cược nàng đời này nhất định cũng chưa từng ăn qua cơm trưa phong phú như thế.”
“Ta cũng đoán như vậy, công chúa cũng thật là, vì sao lại đối với nàng tốt như vậy? Cái gì cũng cho nàng, thật khiến người ta mất hứng.”
“Các ngươi biết không? Lần này bạn trai của nàng lại thích công chúa a.”
“Vậy cũng khó trách, nếu như là ta, ta nhất định sẽ chọn công chúa a!! Ai sẽ thích người như nàng!”
Đột nhiên, Diệp Nại cảm thấy thức ăn ở trong miệng này, đắng chát đến khó nuốt.
Ông trời, lẽ nào ta vĩnh viễn cũng không thể sao? Không thể kết thúc cuộc sống như vậy.