Không thể không nói, trí tưởng tượng của con người là vô hạn, nhất là lúc sinh ra ý nghĩ xấu xa, sức tưởng tượng càng phát huy vô cùng mạnh mẽ, phát huy đến không gì sánh kịp~~
Lúc đạt đến cảnh giới sinh ra ý nghĩ xấu xa rồi thì, con người thường hay không thể ngăn cản bản thân muốn đem ý nghĩ này biến thành hành động thực tế.
Vì vậy, Phiền Tiểu Thử ngay lúc này cũng muốn đem ý nghĩ của mình biến thành hành động. Đương nhiên, nàng cũng quả thật đem hành vi của mình hóa thành hành động, trước tiên nàng đem vuốt của mình mò lấy vai Mạc Ảnh Hàn, sau đó chậm rãi dò vào áo nàng, nhẹ nhàng vuốt xương quai xanh, da của con nít đúng là tốt, mềm QQ, nhẵn bóng một chút mụn cơm cũng không có, nếu dò xuống dưới một chút nữa, có thể mò được hai điểm nhỏ nhỏ kia của Mạc Ảnh Hàn. Không biết cái đó của con nít sờ lên… sẽ có cảm giác gì…
Hắc hắc hắc hắc hắc…
Xin tự động không nhìn củ khoai lang đã cầm thú hóa.
“Tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© trẻ em.” Mạc Ảnh Hàn bình tĩnh tự nhiên đột ngột phun ra bảy chữ như thế.
“Éc?” Móng vuốt của củ khoai lang ngừng lại. Nghệch ra nhìn Mạc Ảnh Hàn. “Gì cơ?”
“Tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© trẻ em là: Thủ phạm dùng du͙© vọиɠ của mình làm mục đích để kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoặc thỏa mãn bản thân, dùng phương pháp □ thực hiện hành vi □ với trẻ em. Thủ đoạn quấy rối như sờ mó, liếʍ, mυ'ŧ, hôn môi, ôm, □, tìиɧ ɖu͙© đồng giới và các hành vi khác. Căn cứ theo 《Luật xử phạt của bộ an ninh》 Trung Quốc điều 44 có quy định, hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙© trẻ em thông qua xử phạt của bộ an ninh có thể tiến hành các hình thức kỷ luật. Thủ phạm mắc tội, có thể 'Giam giữ dưới 5 năm tù có thời hạn hoặc là tạm giam' tùy theo mức độ nặng nhẹ, ở giữa đám đông hoặc nơi công cộng quấy rối tìиɧ ɖu͙© trẻ em, có thể 'Giam giữ hơn 5 năm tù có thời hạn' tùy theo mức độ nặng nhẹ.” Lạnh lùng nói xong những lời này, Mạc Ảnh Hàn mới quay đầu lại, nhìn Phiền Tiểu Thử đứng bên cạnh đang ở trạng thái đần ra, nói: “Hành vi hiện tại của ngươi, thuộc về tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© trẻ em!”
*Cầu người giúp chỉnh sửa nếu có sai.
“…”
“Còn muốn tiếp tục?”
“… không…” ~~~~(3_3)~~~~
Nhanh chóng rút vuốt mình ra. Nhanh chóng lùi về sau! Một lần nữa trốn vào góc tường nhỏ của chính mình. Suy nghĩ xem nên vẽ vòng tròn như thế nào.
Chính là giờ khắc này, giờ khắc này, Phiền Tiểu Thử một lần nữa nổi lên ai oán với Mạc Ảnh Hàn bị teo nhỏ, cơ thể Moe Moe.
Từ bỏ từ bỏ từ bỏ… nàng không bao giờ muốn mèo chiêu tài nhà nàng vô cùng Moe không có sức chống cự nữa.
Cứ tiếp tục như vậy… rốt cuộc nàng phải bị cấm dục tới khi nào a? ~~~~(3_3)~~~~
Mạc Ảnh Hàn rất bình tĩnh nói xong, sau đó rất bình tĩnh bò xuống từ trên bàn, sau đó rất bình tĩnh mà vỗ vỗ bụi bặm vốn không có tồn tại trên người mình xuống, tiếp tục rất bình tĩnh đi tới, rất bình tĩnh đi tới gần Phiền Tiểu Thử, sau đó rất bình tĩnh nói: “Nhưng mà… ta rất muốn.”
“… o(╯□╰)o ” Trong nháy mắt Phiền Tiểu Thử nhảy dựng lên. Không biết nên nói thế nào.
Chợt nghe giọng điệu lạnh băng của Mạc Ảnh Hàn: “Cho nên, bây giờ ngươi thụ đi.”
o(╯□╰)o
“Không muốn không muốn không muốn không muốn!!!! Ta không muốn bị một đứa con nít công a a a a a a a!!!!”
Nàng không bao giờ muốn có con nít nữa, nàng không bao giờ muốn thấy con nít nữa, không bao giờ muốn nữa không bao giờ muốn nữa a a a ~~~~~【Âm thanh vang vọng…】
…
…
“Đừng, đừng mà đừng mà… mèo chiêu tài ta không muốn… ta không muốn… hu hu hu…”
“Ngươi không muốn cái gì?”
“Không muốn không muốn…”
“Phiền Tiểu Thử!”
*Chát!*
Dường như là tiếng tát, hơn nữa… quả thật trên mặt có chút đau!
“Chát! Tỉnh lại Phiền Tiểu Thử ngươi tên ngu ngốc này!” Lần này không phải có chút đau nữa, mà là rất đau!
“Oa a!” Củ khoai lang nhanh chóng nhảy dựng lên từ trên giường, vẻ mặt mờ mịt.
“Tỉnh rồi?” Là giọng của mèo chiêu tài.
“?” Chờ một chút… không phải là giọng búp bê.
Phiền Tiểu Thử ngơ ngác quay đầu lại. Nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn đã quần áo chỉnh tề đứng bên giường, hai hàng chân mày nhíu chặt lại với nhau, vẻ mặt bất mãn.
“Giờ nào rồi, mà còn ngủ? Nếu không rời giường, tới muộn sẽ bị trừ lương.” Gương mặt cá chết, không chút biểu tình, một chút cũng không đáng yêu, càng không có bất cứ liên quan gì tới chữ Moe.
Nhưng mà…
“Oa oa oa oa… mèo chiêu tài ta hết sức yêu ngươi~~~”
“Phiền Tiểu Thử đầu óc ngươi bị hỏng à?! Đừng có sáng sớm đã ăn nói kỳ kỳ quái quái!”
“Sao có thể nói cái này kỳ kỳ quái quái a? Lời ta nói đều thật tâm.”
“…”
“Hắc hắc hắc hắc… mèo chiêu tài đỏ mặt rồi.”
“Im miệng, rời giường nhanh lên!”
“Được rồi được rồi… lập tức rời giường.”
“…”
“Đúng rồi, mèo chiêu tài, ngươi hồi bé nhất định rất đáng yêu.”
“… không được nói mấy lời kỳ kỳ quái quái~~”
“Mèo chiêu tài~~~ hồi bé ngươi có từng mặc đồ con thỏ đáng yêu chưa? Nếu như còn có một cái đuôi, nhất định Moe chết… oa oa oa, thật muốn nhìn một chút.”
“…”
“… Oa~ đừng có nhìn ta như vậy, ta chỉ là nói thôi, đừng để trong lòng…”
“… Ta có từng mặc qua.”
“Éc?”
“Ta có từng mặc qua, đồ con thỏ, có hai tai thật dài, có một cái đuôi ngắn, buổi tối lễ Giáng Sinh, bị cha mẹ bắt mặc vào.”
“…”
“Ngươi từng xem qua ảnh chụp của ta?”
“Không có a tuyệt đối không có! Bộ đồ đó ra sao? Cho ta nhìn với.”
“Không muốn, mất mặt.”
“Cái này có gì mất mặt.”
“Chính là rất mất mặt.”
“Đi mà~~~ đi mà~~~”
“Im miệng! Mặc quần áo vào!”
“Xì~~~ mèo chiêu tài keo kiệt.”
Chuyện này cứ như vậy kết thúc. Thế nhưng với chuyện Mạc Ảnh Hàn mặc đồ con thỏ, Phiền Tiểu Thử vẫn vô cùng vô cùng vô cùng tò mò.
Rốt cuộc cục băng sơn to lớn mặt tê liệt này mặc đồ con thỏ Moe Moe bộ dạng sẽ như thế nào a, thật sự càng nghĩ lại càng thấy hiếu kỳ a.
Vì vậy mấy tháng sau.
“Ế?!!!!”
“Tỷ tỷ của ta lúc mặc bộ đồ đó rất đáng yêu.”
“Quần! Quần áo con thỏ!”
“Có cần phải phản ứng dữ dội như vậy không a?”
“Không phải không phải… nhưng tại sao lại giống y như giấc mộng đó a a a!”
“Mộng? Mộng gì?”
“Oa oa oa, thật quỷ dị a, Tiểu Mãn, ngày mai ta phải đến miếu của baba thắp nhang! Ngươi bảo baba của ngươi tặng ta một chuỗi hạt nha!!”
“Ế? Sao đột nhiên lại…”
“Quỷ dị a quỷ dị! Hết sức quỷ dị a a a a!”
Giấc mộng hão huyền, hão huyền giấc mộng.
Rốt cuộc là sự thật, cái nào là mộng? Ai biết được.
Áp đáo bảo? Toàn văn hoàn.
_______________________
Lời cuối sách — —
Mặc kệ là ai, phần phiên ngoại này bị ta làm cho lộn xộn hết cả lên đến bản thân Bổn mỗ cũng không dám xem lại, các đọc giả yêu quý có thể kiên trì xem hết…
Thật sự khổ cực cho các ngươi rồi.
=.= biết vậy là tốt
☆*:.。. Toàn văn hoàn.。.:*☆
________________________________
Đôi lời của editor: Đầu tiên cám ơn Bổn Điểu đã tạo ra bộ truyện này, sau đó là con Mèo beta đã đi cùng mình hết chặn đường, tiếp đó là các đọc giả đã theo dõi bộ này dù nó được post ở đâu, thích hay không thích, ức chế hay @#$%^& gì đó các kiểu. Cám ơn Ddil tỷ đã pm đốc thúc, và những người bạn đã nói “Mình có/đang theo dõi Áp đáo bảo đó” với mình.
Cám ơn mọi người.
Ngoại trừ việc nhất quyết không chịu đổi lại họ của nhân vật ra, mình đã hài lòng rồi:D hy vọng mọi người cũng vậy.
Gửi những ai định bê đứa con này của mình đi chơi, xin đừng tùy tiện xóa những lời này và những lời quan trọng khác của mình, cám ơn.
Và như đã nói ở trang đầu, bản được bê đi các nơi khác chắc chắn sẽ không phải là bản hoàn hảo nhất mà nó sẽ là bản có nhiều lỗi chính tả hoặc type nhất. Hy vọng cân nhắc. Mình muốn mọi người đều được đọc bản edit thật, nhưng mình không muốn họ đọc được bản không hoàn hảo.
Mình luôn chào đón những ý kiến và chỉ lỗi chỉnh sửa, cứ pm mình qua 4rum, đừng ngại.