Sáng hôm sau, Dũng dậy rất sớm làm mẹ cậu không dám tin vào mắt mình nữa. Thực ra, lúc đầu cậu mẹ cậu đã bị đem ra dọa cho hết hồn đến mức muốn ném hết đồ trong tay.
- Ma nhập! Có ma nhập! Đừng lại gần đây.
Một người có công lực ngủ đến nhân thần cộng phẫn, cả người và thần đều không bì nổi, như cậu mà dậy sớm chỉ sợ ngày hôm đó có bão quá.
- Con đây mà mẹ. Ma nhập gì chứ. Mẹ xem phim quá nhiều rồi đó.
Mẹ cậu lúc này mới hoàn hồn, dụi dụi mắt, nhìn kĩ thằng con dấu yêu rồi đưa tay sờ lên trán cậu:
- Mày có làm sao không vậy? Hôm qua vẫn bình thường mà, chẳng lẽ não bộ trục trặc nhanh vậy.
- Mẹ làm sao thì có đó. Con vẫn bình thường mà.
- BÌNH THƯỜNG???
Mắt chữ o miệng chưa a, mẹ cậu quá đỗi kinh ngạc vì sự thay đổi đến bất ngờ này.
- Đương nhiên.
- Có khi hôm nay mẹ phải đi mua xổ số thôi. Khả năng trúng độc đắc rất cao.
Và rồi mẹ cậu đem đôi mắt mơ màng nhìn vào nơi nào đó xa xăm. Bà đang mường tượng cảnh mình được ngồi trên một đống tiền cười mãn nguyện.
- Tỉnh lại đi mẹ yêu ơi. Đây không phải rừng mơ đâu mà mẹ định ăn quả tưởng.
- Mày làm mẹ cụt cả hứng. Dậy sớm thì vào phụ mẹ làm bữa sáng đi.
Giọng đã thay đổi một trăm tám mươi độ, mẹ cậu trở lại với tông giọng chuẩn của mình.
- Có chuối không mẹ?
- Mày cần chuối làm gì? Sáng ra chưa ăn gì đã ăn chuối không tốt cho sức khỏe đâu.
- Từ khi nào mẹ quan tâm đến sức khỏe của con vậy.
Lông mày nhíu lại, mẹ cậu gắt:
- Không quan tâm bố con chúng mày thì quan tâm ai. Sáng ra, không nói được câu nào tốt lành à.
- Hạ hỏa! Hạ hỏa!
- Thật là bực mình mà.
Rồi mẹ cậu làm ra vẻ uất nghẹn như oan uổng lắm vậy.
- Thế có chuối không? Con muốn ăn.
- Ở kia kìa. Ăn chết đi cho khuất mắt tao. Đúng là: Chồng con là cái nợ nần, thà rằng ở vậy nuôi thân béo mầm. Các cụ dạy cấm có sai câu nào.
Bắt đầu than thở.
Dũng không thèm nghe những câu nói vô dinh dưỡng đó của mẹ. Cậu đi lấy chuối. Không lẽ hôm nay anh chàng thay đổi sở thích muốn ăn chuối thật sao? Một nụ cười gian tà hết chỗ nói hiện trên môi. Cậu còn cần một chai dầu trơn nữa.
Con đường đến trường thật là vui. Dũng lắng nghe và cảm nhận tiếng chim hót quanh mình thầm tưởng tượng khuôn mặt của người đó. Cậu cười lên sung sướиɠ. Thảo Anh lắc đầu không thể hiểu nổi thằng bạn mình đang nghĩ gì nữa. Nhớ lại lúc sáng thấy Dũng chờ mình trước cửa nhà, sắc mặt của Thảo Anh so với mẹ cậu không khác bao nhiêu. Chỉ có điều ngay sau đó cậu đã bị đập cho vài cú đau điếng vì dám làm tiểu thư hoảng sợ. Mặt trời sáng nay có mọc đúng hướng không? Lúc này Thảo Anh không xác định được.
Chàng lớp trưởng mới nhậm chức hôm nay giành vé đến đầu tiên của lớp. Thảo Anh về chỗ ngồi, cô vẫn còn đang ngáp vì thiếu ngủ. Cứ chờ xem thằng bạn làm gì vậy.
Lớp học có hai cái cửa ra vào. Dũng nhanh chóng đóng cửa trước và chỉ mở cửa sau thôi. Cậu không muốn đám bạn trong lớp đi vào bằng cửa trước mà làm hư kế hoạch của mình cùng với việc sẽ bị ném gạch bất cứ lúc nào nếu ai đó không may gặp sự cố.
Chai dầu được đổ ra sàn nhà ngay lối ra vào của cửa trước. Để cho chắc ăn hơn, cậu cho thêm vỏ chuối trên bãi chiến trường đó. Khi cánh cửa mở ra, nếu ai không nhìn xuống đất mà bước vào thì sẽ... Giáo viên thường ngạo nghễ bước vào lớp mà, ngang tầm mắt còn không thấy, huống chi... Cậu vô cùng tin tưởng và khâm phục tài năng của mình. Ánh mắt lóe lên một tia đắc thắng.
Cả lớp cậu cũng vô cùng hào hứng chờ xem tiết mục của chàng siêu quậy này. Có kịch hay ai lại không xem chứ. Dù sao câu giờ được một lát. Tính đi tính lại vẫn là có lợi. Một số cô nàng đang tiếc thương cho số phận của thầy đẹp trai. Ánh mắt buồn xa xăm.
Kế hoạch đầu tiên liệu có thành công không?
Trời đang nổi gió.
Cánh cửa trước được khép hờ.
Trên môi, nụ cười chưa có tắt.
Bước ra khỏi nhà, thấy trời âm u, linh cảm báo cho anh hôm nay sẽ có chuyện chẳng lành đến với mình.
Trống rồi, lên lớp thôi. Không biết hôm nay thằng quỷ đó sẽ làm gì?
Quái lạ, sao cửa chính lại đóng nhỉ? Chỉ mở cửa sau. Đáng lý ra phải mở cửa trước mới đúng. Cặp mày đen nhíu lại. Không lẽ...
Anh nhớ đến bộ dạng thê thảm của ông thầy dạy lớp anh ngày trước. Cả lớp anh không ai ưa cái bộ mặt khó tính của ông ta nên bàn nhau chơi ông ta một phen và anh chính là kẻ cầm đầu trong việc đó. Ngay sau ngày hôm đó, ông ta xin chuyển lớp và lớp anh đã có một bữa tiệc ăn mừng nhớ đời cùng một bài diễn văn dài hai tiếng đồng hồ của cô giáo chủ nhiệm đáng kính.
Mình phải cẩn thận. Có câu hại người thế nào, sau này sẽ bị hại thế đó. Cửa sau an toàn hơn.
- Chào các em!
Tiếng thầy từ cuối lớp cất lên làm trên một trăm con mắt ngây thơ và hồn nhiên đổ dồn về ngọn nguồn của âm thanh. Có một người mặt lúc này đã xám ngắt.
Tùng nhẹ nhàng đi từ cuối đi lên. Ngang qua Dũng anh nở một nụ cười thật tươi làm ai đó méo mặt trong khi nụ cười đó không biết đã hớp hồn được bao nhiêu nữ sinh trong lớp cùng ánh mắt ghen tỵ của những chàng trai. Đến bàn giáo viên, anh cho cả lớp ngồi rồi mình cũng nhẹ nhàng an tọa.
Mắt anh lúc này mới hướng ra cửa lớp. Mình đoán không lầm mà. Ánh mắt cậu ta hôm trước quá khả nghi.
- Mặc dù trường đã thuê người dọn dẹp phong học nhưng xem chừng không được sạch sẽ cho lắm. Lớp trưởng!
Cậu đành đau lòng đứng lên.
- Em phân công người don cửa lớp đi chứ. Bộ mặt của lớp ta như thê kia sao?
Dũng nhìn xung quanh, tất cả các con mắt nơi đây đổ dồn về phía cậu đe dọa: "Cậu thử xem! Ai làm thì lo dọn đi"
- Không phân công được ai à. Tôi cũng không muốn em vất vả nhưng em không quản được các bạn thì đành chịu thôi. Mời em.
Anh chỉ tay ra cửa, khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối nhưng trong bụng đang hiện lên một ý cười.
Đau thương bước đi. Đúng là ông trời không chịu giúp mình mà. Ông ta đui rồi mới đi ủng hộ tên cáo già đó hành hạ mình. Đáng ghét. Làm thế nào với cái hiện trường đó đây.
ẦM! ẦM!
Ngươi hãy nhớ ngươi vừa chửi ta đó.
Cậu đanh đi lấy giẻ lau và bắt đầu công việc. Đang nhặt cái vỏ chuối lên thì:
- Hoàng Đăng Dũng!
- Dạ
Á! RẦM!
Cậu đang đo ván trên sàn. Cả thân hình đổ ập vào đống dầu nhơ nhuốc đó.
- Thầy muốn nhắc em lần sau cẩn thận hơn!
Cả lớp cậu được một bữa cười sảng khoái. Ông thầy đang kính trên bục giảng cũng không nhịn nổi đưa tay che miệng.
Thật là đáng ghét mà!
Cái vỏ chuối chết tiệt!
Mặt cậu hóa thành đống tro tàn!
Tự làm tự chịu thôi, ta cũng không thể giúp ngươi được.- Gió thầm thì.
Một lát sau,
- Chúng ta bắt đầu bài mới nào. Hôm nay chúng ta học chương đầu tiên: Ứng dụng của đạo hàm....
Ai đó đang xoa mặt mũi, chửi thầm. Cứ chờ xem. Tôi không thua anh đâu.
Giờ ra chơi, có một bóng người đi đến khu vực để xe, ngang qua xe của anh, buông một câu đắc ý: "Cho anh nếm mùi đau khổ"
Hôm nay,lớp Dũng có hai tiết toán. Điều tất yếu là cậu sẽ phải tiếp tục chịu đựng con người đó thêm 45 phút nữa.
- Lớp trưởng, em giúp tôi xoá bảng!
Nghe được chỉ thị đó, cậu miễn cưỡng đứng lên. Cậu tự hỏi anh ta phân công mình làm lớp trưởng để quản lớp hay để sai vặt mọi việc mà trước đây cậu chưa từng làm. Bước qua anh, cậu nở nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ý nói: "Anh sẽ phải hối hận"
Đáp lại cậu, anh cũng cười, một nụ cười của loài cáo :"Tôi đang chờ tiếp cậu đây"
- Lần sau em nhớ phân công mọi người vệ sinh lớp học trước khi tôi đến lớp. Nếu không thì em sẽ đảm nhiệm những công việc đó.
Nói rồi anh lại nhìn cậu cười làm cậu không thể tươi nổi.
Thảo Anh bắt đầu thấy thương cho thằng bạn mình :" Gặp phải cao thủ rồi". Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị xua đi :"Ai bảo tự làm thì tự chịu. Thầy đẹp trai vẫn đáng yêu hơn". Ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ. Cái bệnh mê trai đến chết vẫn không khỏi. Nó đã ăn sâu vào tiềm thức rồi thì có đến thuốc tiên cũng không trị nổi.
Buổi trưa, sau khi kết thúc một buổi dạy đầy mệt mỏi và cũng thú vị không kém, thầy giáo trẻ tiến đến nhà xe chuẩn bị ra về.
Đang tự đắc vì tài năng và trí thông minh của mình thì ngay lập tức mặt anh méo đến mức không thể méo thêm được nữa.
- Trời ơi! Cái xe của tôi!
Có một cô giáo trẻ gần đó lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy thầy Tùng?
- À! Không có chuyện gì đâu. Chỉ là nó bi thủng xăm thôi.
Sau đó anh nở một nụ cười hớp hồn cô giáo:
- Gần đây có chỗ nào sửa xe không cô?
- Thầy ra cổng trường, rẽ phải sau đó đi thẳng một lát là tới.- Cô giáo trẻ đoan trang ngây ngốc trả lời.
- Cám ơn cô!
Anh cười quay đi. Cô giáo trẻ vẫn đứng bất động, hồn đã lìa khỏi xác mà theo anh mất rồi.
Hoá đá tại chỗ!
Khuôn mặt anh vừa xoay khỏi góc nhìn của cô thì nụ cười chợt tắt nhường chỗ cho màn đêm u ám. Anh nghiến răng :" Chỉ có cậu ta thôi. Không dưng làm sao có thể thủng hai
bánh cùng lúc chứ. Lý nào là vậy. Cậu sẽ biết tay tôi".
Xa xa có người đang nhìn anh cười. Nhưng nụ cười ấy không được bao lâu thì...
- Thầy ơi, xe thầy làm sao vậy?
- Lên em chở về cho!
- Em nè
- Sao ông trời chơi ác vậy?
Đám nữ sinh xúm lại xung quanh anh mong được thầy giáo trẻ quyến rũ này chú ý một lần.
Ông trời chơi ác sao??? Ta bị oan. Được lắm thằng nhãi kia. Vì ngươi mà
ta mang tiếng xấu.
"Đúng là đồ háo sắc. Cái lũ con gái kia mù hết hay sao ấy, bị vẻ ngoài lịch lãm của hắn ta mua chuộc mất rồi."
Cậu lẳng lặng quay đi,tiếp tục suy nghĩ cho phương án tiếp theo.
Có ngươi mù thì đúng hơn. Chuyện của người ta, liên quan gì đến nhà ngươi.
Từ trong đám đông, một ánh mắt lạnh lẽo được phát ra, mục quang chiếu thẳng vào con người vừa đi khuất.
Vừa về đến nhà, Dũng đã nghe tiếng mẹ la lên:
- Trời ơi! Mày làm gì mà quần áo lấm lem, dính đầy dầu nhớt thế này. Lại tốn bột giặt của mẹ rồi. Con mới cái không biết tiết kiệm giùm mẹ gì cả.
Mặt hơi buồn, mẹ cậu quan sát cậu từ trên xuống dưới:
- Trán nổi u, chân tập tễnh!
- Gặp phải sói đó mẹ. Nhưng mà vui lắm.
Rồi cậu tiếp tục hình dung khuôn mặt của anh ta khi phải dắt xe đi sửa giữa trời nắng. Chắc là dễ coi lắm. Tiếc thật mình không được nhìn.
Ở một quán sửa xe gần trường, có người đang hắt xì.
Ánh mắt thương cảm, mẹ cậu phán một câu xanh rờn:
- Đáng đời! Vui quá ha. Cuối cùng thì ông trời đã có mắt.
Ngày...tháng...năm...
Nhật kí của Nguyễn Thanh Tùng
" Cậu ta dám chơi mình à. Cũng may hôm nay mình tỉnh táo, không thì còn gì là hình tượng nữa.
Cậu hại tôi phải dắt xe dưới trời nắng như vậy tôi sẽ khiến cậu chịu gấp đôi. Xe ơi, tao sẽ trả thù cho mày. Thù này không trả, thề không làm người.
Hoàng Đăng Dũng, tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của Nguyễn Thanh Tùng này."
- Dũng ơi! Đi học thôi!
Thảo Anh lại bắt đầu công việc mỗi sáng của mình. Cô nàng nghĩ mình sắp thành hươu cao cổ mất thôi. Nhưng có lẽ vẫn tốt hơn để cậu ta đến gọi, khi ấy thì hồn bay phách lạc không biết đến ngày, tháng, năm nào mới lượm lại được. Chỉ cần đập cho cậu ta lùn xuống, coi như bù đắp thương tổn vậy.
- Trời cuối cùng cũng yên bình sau một ngày giông bão.- Thảo Anh nói khi nhìn thấy Dũng đang ngái ngủ dắt xe ra.
- Hôm nay không có tiết của lão ta, dạy sớm làm gì chứ!
Cô nàng lắc đầu trước thằng bạn này nhưng rồi một ánh mắt tinh ranh và đầy tò mò chợt loé sáng:
- Mày định làm gì tiếp theo vậy?
- Thiên cơ không thể tiết lộ.-Dũng ra vẻ mặt thần bí trả lời.
- Thiên cơ này! Thiên cơ này!.........!......!
Mỗi lời "vàng ngọc" của Thảo Anh thốt ra là một cú đánh như trời giáng nhẽ nhàng hạ cánh xuống người cậu. Nàng và chàng đuổi nhau khắp nhà mà không để ý thời gian đang dần trôi qua.
- Thế hai đứa có định đi học không?- Giọng oanh vàng của mẹ cậu cất lên có thể xé thủng màng nhĩ của những ai đứng gần trong phạm vi bán kính 100m.
- Chết tao rồi! Muộn học mất thôi.- Thảo Anh sực tỉnh sau khi vừa biến thành bạo chúa.
- Tại mày chứ ai! Đầu tao sưng thành
đầu heo rồi nay.
- Tại mày. Đáng đời!
Và rồi tiếng chí choé, châm chọc vang rộn đường phố làm cho bất cứ ai ngang qua, kể cả những con người không màng thế sự, cũng phải chống mắt lên mà nhìn, dỏng tai lên mà nghe.
Thực ra Dũng vẫn chưa tìm ra được biện pháp gì để đối phó với con người lắm mưu nhiều kế đó. Cậu "Trằn trọc, băn khoăn giấc chẳng thành" suốt đêm qua nhưng cuối cùng phải lắc đầu, tạm thời bó tay, án binh bất động. Kết quả của một đêm vắt hết tinh lực là giờ đây có một con gấu trúc đang đánh một giấc ngon lành để phiêu linh cùng các nhà văn, nhà thơ đến với thời kì đấu tranh gian khổ mà hào hùng của dân tộc trong bài giảng "Khái quát văn học Việt Nam từ sau Cách mạng tháng Tám năm 1945 đến nay" của bà giáo dạy văn vô cùng "dịu dàng" và "hiền từ".
- Hoàng Đăng Dũng! Em hãy cho tôi biết đặc trưng cơ bản của văn học Việt Nam trong thời kì kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Không động tĩnh! Không có một phản ứng nào! Mèo lười vẫn đang cuộn tròn mơ tưởng. Cho đến khi...
- Hoàng Đăng Dũng!
Giọng nói cỡ 120DB của bà giáo cất lên "êm dịu" đâm thẳng, xuyên thủng, xé không gian đi vào tai lớp trưởng gương mẫu. Như một phản xa vô điều kiện, lớp trưởng của chúng ta giật mình đứng lên mất 0,1% giây sau đó.
- Dạ, cô gọi em!
- Lớp trưởng mà không gương mẫu, dám ngủ trong giờ học, không tôn trọng giáo viên.
Cậu về chép cho tôi 30 lần bài giảng "Khái quát văn học....." cùng một bản kiểm điểm có chữ kí phụ huynh, ghi rõ lỗi lầm, ngay sáng mai nộp cho tôi.
- HẢ???
Đứng yên bất động!
Tượng cũng chịu thua!
Trời phạt!
Hoạ vô đơn chí!
- Còn không mau ngồi xuống!
Hạ giọng, lấy lại tông chuẩn:
- Nào các em, chúng ta tiếp tục, cô đang nói về........
Mặt nổi mây mù, kẽ răng khẽ rít lên man rợ :"Chỉ tại anh mà thôi"
Có người đang ở trong chăn cũng phải bật dậy mà giải phóng cho cái mũi :"Không hiểu mình đã làm gì nên tội mà có ngày nghỉ ngủ cũng không yên".
Anh thực sự không biết sao???
Tan học Thảo Anh đến bên cậu, ánh mắt cảm thông, nhẹ giọng an ủi:
- Chia buồn với mày. Tao hiểu cho mày mà.
- Cảm ơn mày, bạn tốt.
Câu nói hay nhất trong ngày của cậu được thốt lên, tỏ lòng cảm khái con bạn thân.
- Không cần cảm ơn. Tao với mày là bạn mà. Haizz, tao nghe nói, với cô này, hôm nay không chép, ngày mai gấp đôi, ngày nữa thì phụ huynh đến hầu toà. Số mày đúng là số khổ. Nhưng yên tâm là tao không chép giúp mày đâu. Cuối cùng thì ông trời cũng nhìn thấy ánh sáng. HA HA!
Điệu cười đểu không thể đểu hơn được nữa vang lên và nhanh chóng khuất vào đám đông. Dại gì mà đứng đó. Các cụ đã dạy:"Thứ nhất sợ bậc anh hùng, Thứ nhì sợ kẻ cố cùng liều thân".
Là con cháu, cô nàng biết mình nên tiếp thu cho dù nội công có thâm hậu đi chăng nữa.
Ai đó vẫn đứng yên, trên đầu khói bốc ngút trời.
ẦM!
"Khói ở đâu vậy? À, thì ra là ngươi. Tất cả cũng do ăn ở thôi. Không trách ta được"
Mang khuôn mặt không chút sinh khí vào nhà, ngay lập tức, mẹ cậu tra hỏi:
- Mày làm sao mà mặt mũi ỉu xìu vậy? Tươi lên cái coi, nhìn vào chẳng thấy mùa xuân đâu cả.
- Đây đang là mùa thu mà mẹ. Hôm nay, con không muốn nói với mẹ đâu.
- Con với chẳng cái, ăn nói với mẹ thế hả?
Cậu bước lên phòng để lại mẹ cậu đứng đó với vẻ buồn rầu, tiếc thương cho số phận bậc làm cha,làm mẹ, kiếp trước mình mắc nợ nó mà. "Quái lạ, thằng này hôm nay sao lại như vậy. Chỉ có thể là có tội gì rồi. Phải hỏi Thảo Anh mới được."
- A lô! Thảo Anh à, ở lớp thằng Dũng có chuyện gì không cháu?
- Chép phạt à!
- Vậy hả?
- Ừ! Ừ!
- Cảm ơn cháu nhé!
Mẹ cậu nở nụ cười mãn nguyện:"Thật là một cô giáo tốt, tâm huyết với nghề nghiệp. Con mình thật có phúc khi được học cô giáo như vậy."
Có phúc sao? Cô ta đang gϊếŧ cậu bằng chuôi thì có.
Cũng may cho Dũng, trong một phút lương tri thức tỉnh, Thảo Anh đã không bán đứng mà khai ra cái bản kiểm điểm. Nếu thêm cái đó thì chắc chắn một điều bà giáo đó đã mượn dao gϊếŧ người thành công.
Vì mẹ cậu không bao giờ chịu hạ thấp mình mà kí vào đó, bản kiểm điểm sẽ được trình diện hung thần của cậu.
Vứt chiếc cặp vào một góc không thương tiếc đến mức một vật vô tri như nó cũng phải than cho số phận mình hẩm hiu, Dũng nằm bẹp xuống giường.
- Không dưng bị sao quả tạ chiếu là sao?
Cậu bắt đầu đập đầu xuống nệm.
- Mệt mỏi quá đi! Ngủ trước rồi tính sau.
Rồi người ta bắt đầu nghe thấy tiếng thở đều đều vang lên trong căn phòng không khác bãi rác là mấy.
Với tay, cậu lần tìm cái đồng hồ.
- HẢ!!! 5 giờ rồi.
Tiếng hét thất thanh vang lên khiến những chú chim nơi thành phố vốn "không quen" với tiếng ồn phải vội vàng bay đến mức quên không vỗ cánh. Con hơn mẹ là nhà có phúc mà.
- Làm sao đây? Một lần hết khoảng 20- 30 phút, 30 lần....vậy là.... Không kịp nữa rồi. Nhanh. Phải nhanh thôi.
Và sách, vở, bút được lấy ra với tốc độ chóng mặt, cái bàn được dọn đủ một khoảng cho chủ nhân đặt quyển vở. Người bạn sách dấu yêu đành nằm lại trên chiếc đùi êm ái của cậu chủ.
Một lần,
Hai lần,
Ba lần,
- Dũng ơi, xuống ăn cơm thôi.
Không thấy hồi âm, mẹ cậu tiếp tục:
- Dũng ơi!
Một tiếng động cũng không!
Ba giây suy nghĩ! Quyết định sáng suốt là đi lên phòng. "Không hiểu thằng này làm cái gì mà không thèm trả lời mình lấy một tiếng. Ngủ cả buổi chiều rồi.Rõ ràng lúc trước mình còn nghe thấy tiếng nó hét. Lạ thật."
Cánh cửa phòng vừa được mở ra, miệng mẹ cậu chưa kịp há:
- Mẹ xuống dưới nhà đi. Con đang bận. Đừng vào phòng con!
"Mày dám nói với mẹ mày như thế à? Buổi trưa đã không ăn rồi. Được thôi. Để xem. Mẹ mày không tin là không trị được mày"- Mẹ cậu uất nghẹn.
Mười chín lần,
Hai mươi lần,
12h!
Hai mươi chín lần,
Ba mươi lần!
- Đã xong, sảng khoái quá đi!- Cậu reo lên sung sướиɠ.
Mở căng cái mắt đã ríu lại:
- 3h20
Như sực nhớ ra điều gì, sắc mặt Dũng thay đổi nhanh tương đương đương với tốc độ tên lửa:
- A! Còn cái bản kiểm điểm. Trời ơi! Sao số con khổ vậy.
"Ai gọi ta đó. Ngủ cũng không được yên giấc"
- Làm thế nào đây! Phải làm thế nào đây! Bản kiểm điểm!
Dũng đi đi lại lại trong phòng, khuôn mặt trầm tư suy nghĩ. Chợt, ánh mắt cậu loé sáng:
- A! Có cách rồi! Mình phục mình quá đi.
Cả căn phòng lập tức bị lật tung, có tiếng khóc lóc, ỉ ôi đâu đây của nhữn đồ vật sớm chịu đọa đầy.
- Đâu rồi? Mày đâu rồi?
- Ra ngay đây cho tao.
- A! Đây rồi. Quyển sổ liên lạc. Mi là thần hộ mệnh của ta. Đúng là bảo vật.
Cái bản kiểm điểm giả mạo mới tinh được ra lò.
- Có thánh cũng chẳng nhận ra. Chữ kí này so với chữ kí của bố thực không có điểm nào khác biệt. Mình giỏi quá mà.
Cười sung sướиɠ, cậu hôn lên cuốn sổ liên lạc.
- Cám ơn mày nhé!
- Xong rồi!
Dũng nhảy lên đúng điệu Yomost:
- 4h15 à! Ngủ thôi. Sự nghiệp vĩ đại cần được tiến hành rồi.
Cậu đi đến gần giường mà không hay có cái khác cần được cậu giải quyết ngay tức khắc. Đó là...
ỌC! ỌC!
- Cái bụng của tôi! Cả ngày nay mình đã không ăn gì rồi. Phải đi lo cho cái bao tử thôi, không thể chần chừ được nữa.
- Bếp thẳng tiến!
Với tốc độ ánh sáng, Dũng lao xuống bếp để thoả mãn nhu cầu thiết yếu nhất của muôn loài.
Á! RẦM!
- Cái ghế chết tiệt! Ôi! Chân tôi.
Cậu đã phải dừng lại trước cửa phòng bếp bởi cái ghế chắn ngang. Còn ai tạo ra sự cố đó thì ai cũng biết là ai nhưng lúc này người đó lại không nhớ mình đã làm gì.
Trong một căn phòng gần bếp,
- Có tiếng động! Trộm??? Kẻ nào to gan dám đột nhập vào nhà ta chứ?
Người đó rón rén, nhẹ nhàng cầm cái gậy tiến về phòng bếp, nơi vẫn tối như bưng. Gần đến nơi, có một thanh âm phát ra:
- Đâu rồi? Nó biến đâu rồi nhỉ? Bình thường vẫn ở đây mà.- Dũng lần lần tìm công tắc điện.
Thanh âm ấy truyền đến tai người kia thì càng khiến người đó khẳng định nghi ngờ của mình.
- Mày sẽ biết tay tao.
Bất ngờ
- TRỘM! .....CÓ TRỘM!....
Cây gậy trong tay người đó bình yên đáp xuống tên trộm bất đắc dĩ.
- Á! Mẹ! Dừng tay! Là con đây mà.
Ánh đèn sáng lên,
- Dũng! Đêm khuya mày làm gì ở đây mà không bật đèn vậy? Làm mẹ cứ tưởng...
- Mẹ hại chết con rồi! Ai da, cái đầu! Hư hại nặng nề rồi!
- Tại mày chứ ai! Đèn có không biết bật còn kêu cái gì.
- Con vừa xuống thì đã vấp vào cái ghế, còn chưa có kịp bật đèn thì mẹ đã...Ai da... Không biết ai để cái ghế ở đó nữa.
Mẹ cậu bụm miệng cười:"Sao mình có thể đãng trí như vậy. Quên mất việc chính mình đã làm. Thật tai hại"
- Thôi, mày lấy dầu mà xoa vào, mẹ đi ngủ trước. Haizz. Tự nhiên mất giấc mộng đẹp.
Mẹ cậu cười quay đi, Dũng vội giật giọng gọi:
- Mẹ, còn gì ăn không? Con đói bụng!
- Mẹ tưởng mày không ăn nên bỏ hết đi rồi. Còn mì gói đó, mày tự làm mà ăn. Mẹ buồn ngủ quá rồi. Haizz, tối qua xem phim khuya quá.
Ngáp một cái, mẹ cậu nâng gót sen về phòng.
- Trời ơi! Có mẹ kiểu này thà không có còn hơn. Số con khổ quá vậy nè. Sao ông trời không có thương con?
"Thương ngươi ư? Ta chưa có đãng trí. Hôm trước ngươi mới chửi ta đó"
Sáng hôm sau, Thảo Anh không tin vào mắt mình khi nhìn thấy một con cú mèo xuất hiện mình đầy thương tích:
- Mày làm gì mà ra nông nỗi này?
Dũng đau xót kể lại chuyện hôm qua cho cô nàng nghe, cậu đã cố gắng thêm mắm, thêm muối cho câu chuyện li kì và không kém phần thương cảm cho số phận nhân vật chính. Nhưng nghe xong, cô nàng tỉnh bơ, phán:
- Đáng đời, gieo nhân nào gặp quả ấy!
- Mày đúng là không có cảm xúc mà. Thấy bạn bè như vậy không nói được câu nào an ủi à? Không biết thương bạn thương bè gì hết.- Dũng tức nghẹn họng.
- Thương mày có mà ăn thóc giống. Tao đâu có ngu.- Thảo Anh chu môi.
Cục tức chưa có dấu hiệu tụt xuống.
Thế là suốt từ nhà đến trường, có một người mặt nhăn như mặt khỉ, người còn lại tủm tỉm cười, thỉnh thoảng huýt sáo hát vang.
Tùng bước vào lớp trong tâm thế đề phòng cao độ. Anh không biết cậu ta sẽ giở trò gì để đối phó với mình nữa. Người đầu tiên được đôi mắt anh chiếu thẳng khi bước vào lớp, không ai khác, chính là lớp trưởng vô cùng gương mẫu đã hoàn thành bài chép phạt. Thoạt nhìn, anh hơi bất ngờ với cái bộ dạng của cậu nhưng ngay lập tức anh hiểu ra vấn đề. Lý do vô cùng đơn giản. Khi anh vừa bước vào phòng nghỉ của giáo viên, chưa kịp ngồi xuống thì đã bị bà giáo dạy văn lớp cậu kéo ra một góc.
Bà ta xả ra một tràng về chiến tích của lớp anh hôm trước, nào là học sinh không chú ý, nào là lớp mất trật tự và đặc biệt là chàng lớp trưởng thiếu ý thức. Bà ta cũng không quên tự hào kể lại hình phạt mà bà ta đã "nhân từ " ban phát cho cậu lớp trưởng không tôn trọng giáo viên đó trong niềm kiêu hãnh của một nhà giáo tâm huyết với nghề có nhiều năm kinh nghiệm. Trái với các giáo viên chủ nhiệm khác sẽ không vui khi nghe giáo viên bộ môn phàn nàn về lớp mình, anh tủm tỉm cười hoài. Trong lòng anh cực kì vui sướиɠ vì anh chưa cần đích thân ra tay thì đã có người giúp anh rồi. Cậu ta sẽ không thể trách anh được. Nhưng anh đã lầm vì giờ đây mọi tội lỗi, cậu đã nhẹ nhàng đặt lên đầu anh.
Nhìn cậu, anh bưng miệng cười trước khi ngồi xuống ghế làm loá mắt tất cả nữ sinh có mặt trong lớp. "Tạm tha cho cậu ta vậy"- anh nghĩ.
"Anh dám cười nhạo tôi à"- cậu chửi thầm.
Tiết toán đầu tiên trôi qua trong sự sung sướиɠ của một người và sự trằn trọc của người còn lại.
Bất lực không thể tìm ra phương án nào, cậu đành dùng chiêu bài cũ vậy, không thể để cho anh ta đắc ý như vậy được.
Hy vọng nó sẽ thành công!
Nhưng xưa nay hy vọng vẫn mãi chỉ là hy vọng mà thôi. Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Cậu thiếu sự ủng hộ của ông trời và thần may mắn.
Dũng rón rén và lân la đến gần chiếc xe mà chủ nhân của nó thì ai cũng biết. Cánh tay vừa giơ lên, đang tiến gần đến lốp xe thì bỗng nhiên có một bàn tay véo tai cậu và xếch lên:
- Cậu làm gì ở đây, tính phá xe hả?
- Á! Á! Bác nhẹ tay một chút.
Đó là bác bảo vệ. Hôm nay bác ta trông chừng vô cùng nghiêm ngặt để tỏ rõ thị uy cũng là thể hiện khả năng làm việc xuất sắc của mình. Nguyên nhân là lúc sáng có người đã đến rót vào tai bác một số lời "ngọt ngào":
- Bác Hùng này, dạo này cháu nghe nói có một số kẻ lang thang chuyên rình rập trộm xe ở quanh đây đó bác. Nếu trót bị phát hiện thì chúng còn phá xe trước khi bỏ trốn. Bọn trộm càng ngày càng tinh vi và liều lĩnh nên bác phải cẩn thận một chút.
- Cám ơn thầy đã nhắc nhở. Tôi sẽ chú ý hơn.
Thế nên phát hiện được kẻ tình nghi, bác không dại gì mà bỏ lỡ cơ hội tốt để chứng tỏ năng lực này. Lần theo kẻ tình nghi, bác cố công bắt tận tay. Thấy cậu ta mặc áo đồng phục trường, bác "khẽ" nói:
- Cậu học lớp nào? Mau theo tôi đến gặp giáo viên chủ nhiệm. Sao lại có cái thứ học sinh trộm cắp và phá hoại như vậy chứ.
- Á! Cháu không có mà! Bác làm ơn nhẹ tay có được không!
- Không có gì, nhẹ tay gì! Lớp nào? Nói mau
- 12A3...Á
Cậu khóc thầm, lần này mình khốn khổ rồi. Sao lại lọt vào tay anh ta chứ.
- Lớp thầy Tùng hả? Cũng may sáng nay thầy ấy mới nhắc nhở tôi. Đi thôi!
Và rất nhanh chóng, cậu bị áp giải đến trình diện giáo viên chủ nhiệm đáng kính, lúc này đang bắt đầu giảng bài vì vừa mới vào lớp. Trên suốt chặng đường ngắn ngủi từ nhà xe đến lớp, người ta nghe thấy tiếng thét như bị chọc tiết vì thân chủ thương xót cho cái tai đang bị hành hạ của mình và nhìn thấy một khuôn mặt bừng bừng nộ khí. "Hừ! Thì ra là do anh ta gài bẫy mình. Thật là sảo quyệt mà."
- Thầy xử lý học sinh của thầy đi! Học sinh thời nay đúng là hư hỏng. Cho ăn cho học để đi phá hoại.
Dù trong lòng đang rất vui và hiểu rõ chuyện gì xảy ra, một con thỏ đã sập bẫy, nhưng anh vẫn trưng ra bộ mặt nai tơ ngơ ngác:
- Có chuyện gì vậy bác? Cậu ấy là lớp trưởng lớp cháu.
- Lớp trưởng mà thế à! Cậu ta rình mò ở nhà xe định trộm cắp đó.
- Cháu không có mà! Á!
Tay chưa rời từng rời khỏi tai cậu, bác tức giận nói tiếp:
- Lại không có! Tôi đã bắt tận tay cậu còn cãi hả?
Á!....Á!
- Bác cứ yên tâm, cháu sẽ xử lý cậu ta đến nơi đến chốn.
- Được rồi. Tôi tin thầy.
Bác bảo vệ quay đi, anh liền nở nụ cười ranh mãnh nhưng ngay sau đó là khuôn mặt lạnh không thể tả.
- Cậu giỏi lắm. Làm lớp trưởng mà không gương mẫu, dám ăn cắp xe của giáo viên.
- Em không có ăn cắp
- Thế cậu làm gì ở đó?
- Em...em....
Cậu cúi gằm mặt xuống, biết nói gì đây, chẳng lẽ lại bảo mình định chọc thủng lốp xe anh ta, như vậy còn thảm hơn. Anh ta đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà.
- Sao, không nói được hả?
Không thấy cậu có phản hồi gì hết, anh tiếp tục:
- Không nói gì nữa. Tôi sẽ đề nghị với cô giám thị để cậu dọn nhà vệ sinh một tuần.
- HẢ??? MỘT TUẦN.- Cậu trợn tròn mắt, há hốc miệng, có phải mình đã nghe nhầm rồi không
- Đúng vậy. Tôi sẽ xem xét, nếu làm không tốt thì tôi không đảm bảo cho cái học bạ của cậu được sáng sủa đâu. Bắt đầu từ trưa nay, cậu ở lại thực hiện đi.
- TRƯA NAY???
- Không sai. Còn không mau về chỗ. Tôi không có muốn xem người mẫu hay trưng bày tượng trong lớp đâu.
Rồi quay xuống lớp, anh nở nụ cười tươi như niềm vui trong lòng làm cho những con ruồi đang bay quên vỗ cánh và nửa lớp hoá đá.
- Nào các em, chúng ta tiếp tục!
Cậu mang khuôn mặt là một đống tro tàn về chỗ ngồi. Đúng là thất bại thảm hại mà. "Tôi không thua anh đâu"
Thảo Anh quay sang cậu, ánh mắt buồn buồn nói:
- Rõ khổ!
- Chỉ có mày hiểu tao.- Cậu tìm thấy nguồn an ủi, dù sao vẫn còn có người đồng cảm với mình.
- Hại người thì bị người hại lại thôi. Ông trời rất công bằng mà!
Cười gian trá, cô nàng tiếp tục công việc hệ trọng của đời mình,
ngắm thầy đẹp trai.
Mặt cậu hoá thành một đống tro tàn. "Sao không có ai hiểu cho mình hết vậy. Nó là bạn bé kiểu gì vậy, không có một chút cảm thông cho mình là sao. Thật là sai lầm khi xếp nó vào là bạn thân. Nhìn cái mặt hắn ta thật đáng ghét, có gì cho bọn họ mê mệt chứ. Ngu xuẩn".
Có chắc vậy không???
- Tao về trước nhé. Cố gắng mà làm. Tao sẽ làm phước một lần là bảo cô phần cơm mày, kẻo có người lại biến thành trộm thì khổ. Cứ từ từ tận hưởng, không cần vội.
Một tràng cười man rợ hoà nhập vào dòng người ngây thơ trong sáng để lại sau lưng mây mù u ám trước giông bão trên gương mặt lớp trưởng bất hạnh.
Bỗng nhiên anh bước qua cậu kèm theo một câu nói:
- Chúc em may mắn!
Quay người chưa kịp bước đi, anh ghé vào tai cậu thầm thì:
- Em nên nhớ: tôi cũng từng là một học sinh nên những trò này tôi còn rành hơn em. Tạm biệt em.
Anh cười điệu cười của loài cáo đi thẳng, trò chuyện cùng vài thầy cô mới bước ra khỏi lớp.
"Anh nhớ đó. Anh tưởng tôi không làm gì được anh sao?"
- Trời ơi, sao mà bẩn quá vậy nè? Sao không ai có ý thức hết vậy?
"Ta không biết, chỉ biết cha chung không ai khóc. Cố gắng lên con, lao động là vinh quang"
Cậu tru tréo không ngừng khi phải dọn dẹp cái nhà vệ sinh đó. Thế mới thấy nỗi vất vả của những người lao công.
Tay chân luống cuống, cũng may cho cậu là chưa có bị ngã trong cái nơi dơ dáy đó.
- Mình sẽ phải làm cái công việ này trong một tuần sao? Không...thể...n...à...o... Nguyễn Thanh Tùng, nếu hôm nay anh còn lành lặn thì Hoàng Đăng Dũng tôi thề không làm người.
"Ghê vậy. Có mạnh miệng quá không?. Chúng ta có nên tin cậu ta không?. Hoàn toàn không. Tin cậu ta thà tin ngày mai thế giới không còn chiến tranh"- Những chú chim bên cửa thì thào sau khi nghe lời tuyên bố đầy khí thế của cậu.
Vẻ mặt giận dữ, ánh mắt căm hờn, cậu nhấc điện thoại lên:
- Bảo cả hai thằng kia, 3h chiều nay gặp tao ở quán cũ. Có việc cho chúng mày đây.
Dũng trở về nhà với khuôn mặt đằng đằng sát khí, làm mẹ cậu phát lạnh. Nhưng nhanh chóng mẹ cậu hiểu ra vấn đề và cười thầm vì mẹ cậu đã có một do thám vô cùng nhạy bén và đáng tin cậy bên cạnh cậu.
3h chiều, tại một quán cà phê,
- Đại ca! Đại ca gọi tụi em đến có chuyện gì vậy?
- Có chuyện cần làm gấp cho 3 đứa mày đây.
Thế rồi cậu móc điện thoại, mở tấm hình giáo viên chủ nhiệm "dễ thương" đưa cho ba tên kia coi:
- Giải quyết hắn ngay tối nay cho tao.
- Đây là ai vậy? Thằng này đắc tội gì với đại ca? Cho tụi em biết được không để dễ bề xử lí.
- Giáo viên chủ nhiệm của tao. Nó dám coi thường tao.
- OK. Đại ca cứ yên tâm giao cho tụi em. Đại ca hãy chờ tin tốt.
- Để hắn nhập viện ít nhất ba ngày cho tao.
- Rõ, thưa đại ca.
Dũng đưa mắt nhìn dòng người qua lại mà khẽ rít lên:"Đó là do anh tự chuốc lấy. Không thể trách tôi được."
Chuyện gì sẽ đến với thầy giáo đẹp trai của chúng ta đây? Liệu có như lời cậu nói?
Năm giờ chiều, anh lái xe ra khỏi nhà. Vốn có ý định đi xem gần đây có sách Toán nào mới không, anh tiến đến hiệu sách. Nhưng anh lại thấy có ba kẻ đáng nghi đang đi theo mình. Qua gương chiếu hậu, anh thấy ba tên đó ăn mặc "rách rưới". Anh thầm nghĩ:"Đúng là một lũ chơi bời lêu lổng. Chúng theo mình làm gì nhỉ"Như hiểu ra vấn đề, anh nhếch môi:"Cậu quá xem thường tôi rồi đó. Cậu mang đồ chơi đến cho tôi thì dại gì không chơi với chúng một phen. Lâu rồi chưa có vận động gân cốt cũng thấy nhớ". Hai tên ngồi sau anh nhìn không rõ, còn tên đầu tiên thì mặt mũi khó coi, tóc tai không rõ có bao nhiêu màu nữa "Công lực đổi màu của tắc kè hoa so với tên này có lẽ còn kém một bậc". Anh vẫn tiến về phía hiệu sách, vờ như không thấy bọn chúng "Đang nhàm chán thì bọn ngươi tự dẫn xác tới. Càng vui nhưng trước tiên cứ cho chị em nhà muỗi có một bữa tiệc thịnh soạn đã."
Anh rẽ vào hiệu sách, bỏ mặc ba tên kia đứng ngoài "ngóng trông". Lúc này anh không muốn xem sách Toán nữa mà kiếm một quyển truyện, thanh toán tiền rồi kiếm một chỗ thuận lợi, ngồi luôn trong đó đọc, không có ra ngoài. Buổi tối chơi vui hơn. Anh cười thầm. Nhân cơ hội này mà mấy cô nhân viên hiệu sách được ngắm trai đẹp miễn phí, mắt không rời khỏi anh. Và hiệu sách đông lên một cách bất ngờ. Thật là ngoại ứng tích cực mà. Bà chủ hiệu sách vui sướиɠ cực độ. Ước gì chàng thanh niên đó ngày nào cũng đến và ngồi ở đó không đi. Bà ta đang tính xem có nên miễn phí cho chàng trai đó hay không nữa.
- Sao mà nhiều muỗi quá vậy? Lũ muỗi khốn kiếp, mau biến đi.
- Cái tên đó làm gì trong đó mà lâu quá vậy?
- Phen này chúng ta phải tính cả vốn lẫn lời, không chỉ cho đại ca mà cho cả chúng ta nữa. Hắn quả là đáng chết.
Khí hận ngút trời nhưng cái con người trong đó vẫn tỉnh bơ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, khi thấy thời cơ đã đến, trời đã tối hẳn, gần 8h rồi còn gì, ba tên đó cũng chờ đợi mỏi mòn, anh chậm rãi bước ra ngoài để lại bao ánh mắt tiếc nuối. "Giá như mình tới sớm hơn"- Nhiều cô nàng than thầm.
- Đi thôi, hắn ra rồi!
Anh cười cười, cho xe chạy chầm chậm. Vừa đi anh vừa nghêu ngao hát làm cho ba kẻ theo sau tức tối chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cái tên ngạo mạn đi trước mình. "Chết đến nơi còn cười được. Cho ngươi hưởng chút thú vui nhân gian trước khi chầu Diêm Vương"
Lúc trước anh đã gọi cho mẹ, nói là sẽ về muộn không cần đợi cơm nên bây giờ anh tha hồ đùa giỡn với bọn chúng. Anh chợt nhớ ra một nơi thú vị nhưng trước hết cứ chơi trò mèo vờn chuột đã. Anh cho xe chạy vòng vòng khắp thành phố, coi như đi dạo, ngắm cảnh vậy. Anh cứ nhằm những con đường lớn, đông đúc mà đi khiến ba tên phía sau nhìn đến đau mắt, không hiểu cái người này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì nữa. Kể ra mọc thêm cái đuôi cũng không tồi, anh có thể điều khiển chúng tuỳ ý.
Bỗng nhiên anh tăng tốc làm ba tên phía sau không biết đâu mà lần.
Một xe chở một, một xe chở ba, đương nhiên người phải toát mồ hôi hột là bọn chúng. Còn anh cứ cười hoài như bị ai đó điểm huyệt Tiếu yêu.
Xui xẻo hơn cho bọn chúng là chiếc xe không dưng hết xăng. Cả bọn chửi thề, cho xe vào cây xăng gần đó. Nếu hôm nay mà để mất dấu vết của tên khốn kiếp đó thì không biết phải theo hắn đến ngày tháng năm nào, chưa kể sẽ ăn nói thế nào với đại ca. Nhưng bọn chúng không ngờ rằng anh đang muốn đuà giỡn với bọn chúng, việc mất dấu vết là không thể xảy ra.
Lúc này, ở nhà có một người đang rất đắc ý, chờ mong tin tốt lành. "Có trách thì hãy trách ông trời để anh đυ.ng trúng tôi". Mẹ cậu đến chịu thua, không thể hiểu nổi thằng con tinh quái này đang nghĩ gì và đang làm gì. Thằng anh ngoan ngoãn, dễ nuôi bao nhiêu thì thằng em bướng bỉnh, khó chiều bấy nhiêu.
Khi thấy ba tên đuổi theo mình đã thấm mệt, đang nháo nhào tìm kiếm đến mỏi mắt, anh liền xuất hiện trước mặt chúng. Ba kẻ đó mừng như điên , chúng đâu biết rằng mình đang đối mặt với một con cáo gian manh đội lốt anh chàng thư sinh. Chúng có thể sập bẫy bất cứ lúc nào mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Đã gần mười giờ, anh bắt đầu cảm thấy đói bụng rồi, hơn nữa giỡn với bọn chúng như vậy cũng bắt đầu chán, anh biết mình nên nhanh chóng kết thúc để mau mau giải quyết cái bao tửđang kêu gào thống thiết trong mình.
Trời tối đen như mực, có vẻ trời sắp mưa. Gió bắt đầu thổi từng trận mạnh mẽ như để cổ vũ cho trận chiến sắp tới. Thỉnh thoảng, có những tia chớp rạch ngang trời xé toang khối bóng tối đã trở nên quánh đặc. Những kẻ theo dõi đã rã rời. Chúng muốn gọn gàng kết thúc vụ này ngay tức khắc.
Anh cho xe chạy thẳng ra vùng ngoại ô. Hiện tại, anh đang đi trên con đường nhỏ tương đối gập ghềnh xuyên giữa cánh đồng. Hai bên là những ruộng lúa đã bắt đầu chín đang đung đưa trước gió. Có lẽ chúng sẽ phải oằn mình chống đỡ trước trận mưa giông sắp tới.
Anh đã quá quen thuộc với nơi này. Thời còn là con nít, anh hay rủ lũ bạn ra đây thả diều, nô đùa, bày trò phá hoại ruộng đồng. Nhà anh khi ấy sống gần đây và mẹ anh cũng đến bó tay chịu trói với thằng con không lúc nào chịu ngồi yên một chỗ cho bà được nhờ. Bà không nhớ nổi đã bao phen mình phải đến nhà người ta điều đình về tội lỗi của thằng con
này. Chồng mất sớm, có mỗi anh là thằng con duy nhất, không thương thì thương ai. Cho nên sau nhiều lần như vậy, bà liền ngoảnh mặt làm ngơ cho anh muốn quậy gì thì quậy.
Anh đã kịp nghĩ ra một trò thú vị dành cho bọn chúng. Anh bất ngờ
cho xe dừng lại bên bờ một con mương. Tắt máy, anh để xe đó và nấp vào một bụi cây.
Quanh đó có những bao đất khoảng chừng 40-50 kg được người ta dùng để kè mương. Anh đã biết chúng sẽ giúp ích gì cho mình.
Trời tối thui, ba tên kia đang theo dõi phía xa xa, bỗng dưng chiếc xe mình đang bám theo không thấy tăm hơi. Nhanh chóng tiến lại gần, chúng thấy chiếc xe được đỗ ngang đường còn chủ nhân thì biến mất không dấu vết. Sáu con mắt ngơ ngác nhìn quanh. Trời quá tối, cho dù dưới ánh đèn xe nhưng tất cả bị loãng bởi không gian cô đặc nên chúng chẳng nhìn rõ thứ gì nữa. Chiếc xe loạng choạng trên con đường sóc. Ba "người hùng" trên xe vẫn đang mải mê kiếm tìm bóng hình quen thuộc với chúng từ chiều đến giờ. Nộ khí xung thiên chỉ chờ con người đó xuất hiện là nhanh chóng cho hắn nhập viện.
Bất ngờ, có một vật nặng lao trúng đầu tên lái xe làm hắn ta lập tức mất tay lái trên con đường vốn khó đi này. Đừng nói là ba người đi giữa trời tối, ngay cả một người đi vào ban ngày nếu tay lái không tốt cũng có thể ngã bất cứ lúc nào. Và thế là....
BỤP! RẦM!
Chiếc xe đã được hạ cánh an toàn xuống ruộng, đang êm ái nằm trên ba bao thịt đang không ngừng mở miệng chửi thề. Mình mẩy chìm trong bùn sình, ba kẻ đó đang gắng gượng dậy. Chưa kịp đẩy chiếc xe ra thì lại tiếp tục có một vật nặng đặt mình lên chiếc xe, gia tăng trọng lực, nhấn cả ba trở về vị trí cũ.
Thì ra đó là những bao đất được anh "nhẹ nhàng" thưởng cho công lao cho ba kẻ đã đi theo mình không mệt mỏi. Trên tay anh lúc này vẫn còn đang nâng một bao đất nữa sẵn sàng giáng xuống những "cái đuôi" coi như đoạn tuyệt nó để thành người.
Ba tên đó ngẩng mặt lên, lúc này mặt mũi chúng đã đầy bùn nhơ, vừa hay có tia chớp chiếu thẳng vào khuôn mặt mang sắc nhìn của loài lang sói đang khát mồi đứng trên bờ rọi một tia hung quang vào chúng. Cả ba không lạnh mà run, nhìn vào bao đất trong tay người đó. Chúng biết rằng rất có thể người nằm lại đây đêm nay là chúng. Người vẫn bị chiếc xe đè lên, ba cái miệng đang chửi thề, đay nghiến kẻ hãm hại mình bỗng im bặt và ngay lập tức chuyển sang van xin tha mạng như loài cẩu trước chủ nhân một cách bất ngờ.
Chiếc bao tải trên tay anh lần này được đáp xuống ruộng nhưng chệch ra chỗ bọn chúng một ít coi như một lời cảnh cáo. Trời cũng bắt đầu có hạt mưa, anh không muốn dây dưa thêm với bọn chúng nữa. Nhìn bộ dạng thê thảm của bọn chúng anh suýt phì cười nhưng nhanh chóng lấy cho mình một giọng lạnh băng:
- Về nói với đại ca của các người là Nguyễn Thanh Tùng này không phải người mà có thể để cho kẻ khác dễ dàng khi dễ. Đừng để tôi nhìn thấy mấy người một lần nữa. Tránh xa tôi trong phạm vi bán kính 1km.Nếu không đừng trách tôi không có lòng thương đồng loại. Rõ chưa?
- Dạ rõ- cả ba đồng thanh, miệng rối rít tạ ơn, nói không rõ lời nữa.
Anh tiến đến chiếc xe dấu yêu, nhẹ nhàng phóng đi, nhưng trước khi đi còn để lại một tràng cười "kinh thế hãi tục" làm bọn chúng ớn lạnh, không biết mình còn sống hay không nữa.
Trời đang mưa, anh đã hoàn thành xuất sắc việc vờn 3 tên kia thành 3 con chuột nhưng xem ra anh cũng không khác chuột lột là mấy.
Khi anh đi khỏi, ba tên đàn em của Dũng mới lóp ngóp bò dậy. Đã vậy chúng còn chửi nhau om sòm, đổ lỗi cho nhau. Phen này biết ăn nói thế nào với đại ca đây. Nhưng dù sao cả ba vẫn thầm cảm ơn trời chưa tuyệt đường sống của chúng. Thật là một con người đáng sợ! Chẳng trách có thể chọc cho đại ca điên như vậy. Không thể nhìn con người ở vẻ bề ngoài được. Trông anh ta thư sinh vậy mà..... Chúng ta nên an phận thủ thường, không nên dây vào những người như vậy, có ngày chết không toàn thây cũng không rõ tại sao mình chết và chết như thế nào.- Cả ba cảm thán.
Ba tên rút êm, trong lòng chúng vẫn còn mang một nỗi lo. Đó là sẽ trình diện đại ca ra sao đây. Cũng không trách chúng được, anh ta quá sảo quyệt. Bị chơi trò mèo vờn chuột cả buổi, lại chưa có được ăn gì, thân thể chúng bắt đầu rã rời. Bây giờ chúng chỉ muốn được nghỉ ngơi, đánh một giấc đến sáng. Chúng mệt đến mức không buồn ăn nữa cho dù bụng đang sôi. Nhưng cả ba không thể thực hiện ước muốn nhỏ nhoi ấy lúc này. Đại ca của cả ba đã gọi triệu tập chúng ngay lập tức để nắm bắt tình hình chiến sự, không biết rằng ba tên đàn em thất bại thảm hại. Ba bộ não đang được vận động hết công suất để tìm ra phương án tối ưu cũng như những lời nỉ non để chiếm lòng thương cảm của đại ca, hy vọng đại ca sẽ hiểu cho nỗi thống khổ của bọn chúng.
Trời vẫn mưa. Thỉnh thoảng có tiếng sấm sét tựa như ông trời vẫn chưa thôi cười sau khi xem xong màn hài kịch vừa rồi. Chỉ thương thay người nông dân, không hiểu sẽ có bộ dạng khi nhìn thấy ruộng lúa sắp đến ngày thu hoạch của nhà mình vào ngày mai.
Anh về đến nhà thì cũng đã ướt hết. Mẹ anh hơi ngạc nhiên khi thấy con trai về nhà muộn trong tình trạng ướt như chuột lột nhưng cũng không bận tâm sau khi nghe vài lời giải thích qua loa của anh. Tắm rửa sạch sẽ, giải quyết xong công việc hệ trọng nhất của môn loài là lo cho cái dạ dày đang không ngừng kêu gào, anh nổi hứng gọi cho cậu chọc một phen. Dù sao hôm nay cậu cũng mang đến cho anh một niềm vui bất ngờ.
- Chào em, ba tên đàn em của em bình yên về đến nhà rồi chứ?
- Tôi quên chưa nói cho em hay ngày trước tôi cũng là đại ca của đám đầu gấu trong trường đó, chỉ có điều
tôi không co"học hành kém cỏi như em thôi.
- Lần sau, nếu em muốn nghênh tiếp tôi thì chọn người tốt một chút, lũ ô hợp đó chưa đủ gãi ngứa cho tôi đâu
- Nhưng tôi vẫn cảm ơn em vì đã cho tôi một buổi tối thú vị. Chúc em ngủ ngon và chúc em may mắn lần sau. Hẹn gặp em vào sáng mai. Bye.
- À quên, cho tôi gửi lời hỏi thăm ba tên đó nhé! Ha ha ha!
Kết thúc lại là tiếng cười quen thuộc làm cho người ở đầu dây bên kia tức nổ đầu mà không nói được tiếng nào. Cậu nhớ lại hình ảnh ba tên kia khi đến gặp cậu mà tức tối hơn. Quần áo xộc xệch dính đầy bùn nhơ, chân đứng không vững, mặt tái trắng, nói vẫn còn run. Thật không ngờ anh ta lại có thể làm cho bọn chúng ra nông nỗi đó. Cậu đã quá khinh địch rồi. Lại thất bại, không biết đến bao giờ cậu mới trên cơ anh ta được một lần đây.
- Trời ơi! Ngài không thể giúp con dù chỉ một lần sao???
ẦM! ẦM!
"Ta có muốn cũng đành chịu, lực bất tòng tâm, giúp ngươi để nhà nhà oán thán, người người nguyền rủa ta à."
- Tôi nhất định không bỏ cuộc đâu. Dùng lực không được ta dùng mưu vậy. Anh hãy đợi đó.
Ngày...tháng...năm...
Nhật ký của Hoàng Thanh Tùng.
"Hôm nay thằng nhóc đó dám cho tay chân đánh mình à? Cậu ta đã quá xem thường mình rồi đó. Thằng ranh đúng là khó trị mà. Nhưng mà càng như vậy thì càng thú vị. Mình sẽ còn được đùa giỡn với cậu ta dài dài.