Hoán Đổi Cô Dâu

Chương 11: Đánh thức trái tim

Nói đến Quỳnh Nga, sáng hôm ấy, khi vừa thấy một người đàn ông đeo chiếc kính đen bước vào, cô ta vội đứng dậy. Tuy cô ta chưa gặp người bí ẩn vẫn gọi cho cô ta lần nào nhưng dường như những kẻ bụng dạ rắn độc có dấu hiệu riêng biệt để nhận ra nhau thì phải, Quỳnh Nga chắc chắn người đàn ông vừa bước vào kia là người cô ta đang cần. Và quả thật cô ta đoán không sai. Người đàn ông đó tiến tới bàn Quỳnh Nga và ngồi xuống, không cần phải chào mời gì cả.

Người đàn ông bỏ kính xuống, nhìn thẳng vào Quỳnh Nga nói:

- Cô nhận ra tôi là ai không?

Quỳnh Nga quan sát thật kĩ, gương mặt này rất quen, cô đã gặp ở đâu rồi thì phải. Quỳnh Nga cố gắng nhớ lại, lần xem thân ảnh này được lưu lại trong bộ nhớ của cô ta bao giờ. Chợt Quỳnh Nga thốt lên:

- Hoàng Khải?

Tiếng cười man rợ được phát ra từ miệng người đàn ông đó khiến tất cả mọi người xung quanh phải ngoái cổ lại nhìn:

- Không ngờ cô vẫn nhận ra tôi! - Hoàng Khải nói.

Quỳnh Nga tất nhiên biết Hoàng Khải là ai và cô ta cũng đã từng gặp người này vài lần. Nhưng hiện giờ Hoàng Khải trông khác quá, râu tóc lởm chởm và dường như một chân của anh ta có vấn đề thì phải, khiến Quỳnh Nga mất một lát mới nhận ra.

- Cô có biết ai hại tôi ra nông nỗi này không? - Hoàng Khải khẽ rít lên.

Quỳnh Nga nhìn bộ mặt khó coi của anh ta, cười khẩy:

- Là kẻ nào vậy?

Ánh mắt căm hờn, Hoàng Khải nói:

- Kẻ nào ư? Người cô đang muốn tìm hiểu đó.

Thế rồi Hoàng Khải nói cho Quỳnh Nga những thông tin mà cô ta cần cộng thêm mối hận thù của mình trong đó. Quỳnh Nga cũng nửa tin nửa ngờ.

Hoàng Khải đã đi nhưng Quỳnh Nga thì vẫn ngồi đó, cô ta dung nạp những điều kì quái vừa nghe vào trong đầu để rồi một nụ cười man trá cũng hiện lên trên gương mặt khá xinh của cô ta.

Quỳnh Nga gọi cho Hoàng Dương và phải bực mình bỏ chiếc điện thoại của mình xuống bởi Hoàng Dương đã cúp máy tại thời điểm khi cô ta vừa xưng danh. Quỳnh Nga hậm hực uống tách coffee còn dang dở và cô ta nghĩ đến một người, người có lẽ sẽ hữu ích đối với cô ta trong việc này.

- Cháu chào bác! - Quỳnh Nga gọi điện cho một người phụ nữ

- Cháu có chuyện này muốn nói với bác!

- Chuyện liên quan tới anh Hoàng Dương ạ!

- ..........

Ngồi gần đó nghe toàn bộ câu chuyện của Quỳnh Nga còn có một người thanh niên nữa. Hắn cũng không thể tin nổi vào những thứ mình vừa nghe được. "Người đánh gãy tay mình và người mình nhìn thấy hôm đó chẳng lẽ cùng là Dương Minh Hàn?"

Hắn tiến đến bàn của Quỳnh Nga và ngồi xuống khi cô ta vừa kết thúc cuộc gọi hay ho của mình.

Chiều nay, Hoàng Dương và Minh Hàn theo sự chỉ dẫn của Anh Quân đi tới nơi đặt ván cờ thế đó. Ngước lên bầu trời, Hoàng Dương thấy tầm mắt của mình bị che khuất bởi một lớp sương mờ, ánh nắng chiều yếu ớt của mùa đông xuyên qua làn sương mỏng rọi xuống mặt hồ trong như một chiếc gương lớn làm ánh lên vẻ đẹp mê hồn.

- Mời hai người! - Anh Quân chỉ vào bàn cờ nói.

Hoàng Dương nhìn vào ván cờ được bày sẵn, anh chẳng hiểu gì cả bởi anh đâu biết chơi cờ vây. Chỉ thấy Minh Hàn đăm chiêu quan sát ván cờ, xem chừng không hề đơn giản.

Im lặng. Minh Hàn không nói gì, quân cờ trong tay Minh Hàn cũng chưa từng được hạ xuống. Gió lạnh nhưng trên vầng trán cao của Hoàng Dương đã lấm tấm mồ hôi. Tuy anh không phải là người chơi cờ, song có lẽ anh còn hồi hộp hơn cả Minh Hàn.

Một lúc lâu sau, Minh Hàn quay sang Hoàng Dương, giọng nói không hề có chút cảm xúc nào:

- Khi doanh thu của công ty liên tục giảm, hoạt động kinh doanh trì trệ chưa có phương án tháo gỡ, lượng nhân viên quá nhiều trong khi quỹ lương có hạn, anh sẽ làm gì với đội ngũ nhân viên nhàn rỗi của mình?

Hoàng Dương tuy chưa hiểu đang chơi cờ sao bỗng nhiên Minh Hàn lại hỏi về việc kinh doanh của anh nhưng anh cũng không cần suy nghĩ nhiều, đáp:

- Cắt giảm nhân viên!

Minh Hàn vẫn chưa đi nước cờ đầu tiên, tiếp tục hỏi Hoàng Dương:

- Tại sao anh không lựa chọn cắt giảm lương?

Anh Quân ngồi đợi Minh Hàn đi cũng khá lâu rồi. Nhưng Minh Hàn thì vẫn không có dấu hiệu gì cho thấy rằng Minh Hàn đang đánh ván cờ này cả. Anh Quân chẳng hiểu hai con người đó đang nói cái chuyện gì nữa.

Hoàng Dương không hề chú ý gì đến thái độ của Anh Quân, trả lời Minh Hàn:

- Cắt giảm lương chỉ có thể giải quyết tháng lương trước mắt cho họ. Lượng nhân viên lớn sẽ thành gánh nặng cho hoạt động kinh doanh. Giảm bớt nhân viên đồng nghĩa với việc giảm chi phí. Hơn nữa, những nhân viên còn lại được trả đầy đủ lương sẽ có động lực và cũng là áp lực để họ nâng cao hiệu quả làm việc.

Minh Hàn gật đầu, tiếp:

- Giả sử anh là một thủ lĩnh, quân số của anh rất đông trong khi lương thực sắp cạn kiệt mà trận đánh còn kéo dài. Quân lính đang rất hoang mang, anh sẽ làm gì?

Hoàng Dương suy nghĩ một lát rồi nói:

- Động viên tinh thần của họ, tìm nguồn tiếp tế lương thực. Hoặc có thể tấn công quân địch để nhanh chóng kết thúc trận đánh.

Minh Hàn lắc đầu:

- Không! Động viên sao được khi cái bụng con người đang thét gào, tìm nguồn lương thực thế nào khi anh đang ở thế cô lập, tấn công quân địch khi không nắm chắc phần thắng để chuốc lấy thất bại từ sớm sao?

Hoàng Dương khó hiểu nhìn Minh Hàn:

- Vậy thì phải làm sao?

Hoàng Dương nghĩ đó chẳng phải là những biện pháp tốt mà người ta vẫn hay dùng sao. Anh đang chờ câu trả lời của Minh Hàn.

- Giống như công việc kinh doanh của anh ấy! - Minh Hàn đáp.

Hoàng Dương vẫn chưa rõ:

- Thế là thế nào?

Anh Quân cũng rất muốn biết câu trả lời của Minh Hàn, mắt Anh Quân không rời Minh Hàn nửa giây.

Minh Hàn xoay nhẹ quân cờ trong tay mình, nói:

- Tôi thà chấp nhận ít quân mà đội quân ấy tinh nhuệ còn hơn nuôi một lũ quân uể oải, tốn cơm. Lựa chọn của tôi chính là.....

Minh Hàn hạ quân cờ đầu tiên của mình xuống, thần sắc lạnh lùng, nói:

- GIẾT!!!

Hoàng Dương và Anh Quân mắt chữ o miệng chữ a nhìn Minh Hàn, đồng thanh:

- Giết chính quân lính của mình sao?

Minh Hàn thản nhiên:

- Phải!

Nhìn Anh Quân, Minh Hàn tiếp:

- Cậu hãy nhìn xuống bàn cờ lúc này!

Anh Quân theo lời Minh Hàn, bàn cờ hiện tại đã thông thoáng hơn trước rất nhiều, quân trắng chỉ còn một nửa số quân nhưng lại không thiếu nước đi. Minh Hàn tiếp tục:

- Hi sinh một lượng nhỏ quân lính để toàn cục giành phần thắng không tốt hơn cho tất cả cùng chết sao?

Hoàng Dương gật gù, thấy lời Minh Hàn hoàn toàn đúng, song anh vẫn thấy nó không ổn, không ổn ở chỗ nó quá lạnh lùng và quá nhẫn tâm. Có lẽ chỉ có trái tim băng của Minh Hàn mới làm được điều đó.

Không lâu sau đó thì ván cờ đã được hạ màn. Ván cờ thế bấy lâu không có ai phá nổi cũng vì người ta luôn muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, luôn chọn một nước đi cầu toàn nhưng cuối cùng chính nước đi ấy giết chết họ. Đơn giản bởi trong cuộc sống mọi sự không phải cái gì cũng được như ý muốn của con người, đôi khi con người phải biết chấp nhận tổn thất, phải học cách tìm thấy niềm vui từ đau khổ, tìm thấy sự sống từ cõi chết.

Hoàng Dương cười tươi trước chiến thắng thuyết phục của Minh Hàn. Người anh yêu thật giỏi và có lẽ càng lúc Hoàng Dương càng thêm yêu Minh Hàn.

Minh Hàn hướng tới Anh Quân:

- Thử thách thứ ba là gì?

Trở lại với Tiến Lâm ngày hôm đó, Tiến Lâm ngồi đối diện với Quỳnh Nga, lạnh lùng hỏi:

- Những gì vừa rồi cô nói là sự thật?

Quỳnh Nga tròn mắt nhìn người thanh niên ngồi đối diện mình, cô ta nhất thời chưa nhận ra người này là ai. Quỳnh Nga xẵng giọng:

- Anh là ai? Tại sao tôi phải trả lời anh?

Tiến Lâm cười khẩy:

- Tôi là ai không quan trọng. Còn tại sao hả? Nếu để Hoàng Dương biết chuyện cô vừa làm thì e rằng........

Quỳnh Nga nghiến răng:

- Anh dám???

Tiến Lâm nhếch mép cười:

- Có gì tôi không dám? Mà cô chưa nhận ra tôi hả? Trí nhớ của cô cũng thuộc diện tồi nhỉ?

Quỳnh Nga tức xì khói đầu vì bị một kẻ lạ hoắc ở đâu đến xỏ lá. Nhìn thật kĩ Tiến Lâm và rồi cô ta cũng bắt đầu ngờ ngợ:

- Người đâm vào xe tôi hôm trước...... chính là anh?

Tiến Lâm cười nhạt:

- Thông minh hơn một chút rồi đó cô em. Nói nhanh lên, những gì cô vừa nói có phải sự thật không?

Quỳnh Nga giận toé lửa. Thì ra là sao chổi của cô ta ngày hôm trước, đến hôm nay tiếp tục tới phá đám.

- Anh muốn biết làm gì?

Quỳnh Nga muốn dò la xem kẻ này là bạn hay là thù với cô ta. Anh ta có quan hệ với gì với hai người kia, Quỳnh Nga tất nhiên muốn tìm hiểu.

Tiến Lâm nhíu mày:

- Đó là việc của tôi, không liên quan tới cô. Nếu cô muốn yên ổn thì hãy nói mau, tôi không có thời gian đôi co với cô.

Quỳnh Nga nhìn vẻ mặt cùng cách ăn vận của Tiến Lâm, biết rằng anh ta cũng thuộc diện con nhà có thế lực. Giọng cô ta hơi trùng xuống một chút:

- Nó là sự thật hay không tôi cũng không biết. Hoàng Khải vừa nói với tôi như vậy thì tôi biết vậy.

Tiến Lâm thắc mắc:

- Hoàng Khải là ai?

Quỳnh Nga cười nhạt:

- Anh họ Hoàng Dương. Dạo trước bị Hoàng Dương và Minh Hàn tống ra khỏi tập đoàn Thiên An.

Tiến Lâm gật gù rồi đứng dậy. Hắn nghĩ hắn cần làm rõ về chuyện này. Chẳng lẽ người hắn đem lòng yêu lại là... một người con trai sao? Người đẹp băng giá vẫn xuất hiện trong giấc mơ của hắn không phải Dương Minh Hà mà là Dương Minh Hàn? Tiến Lâm càng ngày càng thấy mình khó hiểu. Hắn phải làm sao? Câu trả lời vẫn là một ẩn số đối với hắn.

Quỳnh Nga cười man trá. Cô ta nghĩ việc bây giờ của cô ta ngồi xem một vở kịch hay do cô ta làm đạo diễn. Vấn đề những diễn viên kia có diễn xuất sắc như mong đợi của cô ta không thì còn phải chờ thời gian. Song cô ta cũng hiện lên một thắc mắc về người con trai vừa rời khỏi. Anh ta là ai? Liệu sẽ có thể làm một diễn viên mới cho vở kịch của cô ta thêm hấp dẫn hay lại là một kẻ phá đám? Quỳnh Nga đăm chiêu cho suy nghĩ của mình. Điều tra? Chỉ có vậy mới có thể giúp cô ta giải đáp những băn khoăn trong lòng.

Chiều muộn! Tiếng sáo buồn thương vang lên! Cả thung lũng Bách Hoa như lắng đọng, chầm chậm trôi theo nhịp điệu của tiếng sáo.

Anh Quân chưa trả lời câu hỏi của Minh Hàn, lắng nghe tiếng sáo đã cất lên tự khi nào của Đào Thanh Phong:

- Hai người biết vì sao ngày nào ông tôi cũng thổi sáo vào giờ này không?

Hoàng Dương nhìn lên bông hoa trắng mọc trên vách núi cao trước mặt, nói:

- Đó là bởi ông ấy nhớ vợ và con gái!

Anh Quân gật đầu:

- Đúng vậy! Hai người ấy là hai người ông tôi yêu thương nhất trên đời này. Và thử thách thứ ba dành cho hai người cũng liên quan đến hai người ấy.

Tiếng sáo vút cao, quyện lấy ánh nắng cuối ngày rồi ngừng hẳn. Anh Quân tiếp:

- Rất đơn giản! Hai người chỉ cần cho biết loài hoa yêu thích của hai người đó và tìm ra nơi trồng loài hoa ấy trong thung lũng này.

Hoàng Dương tròn mắt:

- Loài hoa yêu thích?

Anh Quân gật đầu:

- Phải! Ngay khi hai người tìm thấy chỗ trồng hai loài hoa ấy thì hai người sẽ gặp được ông tôi.

Hoàng Dương nghĩ trên đời này có bao nhiêu loài hoa, anh và Minh Hàn đâu phải là những người thân của họ để có thể biết loài ho họ yêu mến. Hơn nữa, tìm đường đi trong thung lũng Bách Hoa đã rất khó, tìm sao được loài hoa ấy đây. Bước vào thung lũng Bách Hoa với bao loài hoa đẹp mê hồn, Hoàng Dương cũng chưa xác định được mình thích loài hoa nào huống chi hỏi anh hai người anh chưa biết mặt thích loài hoa nào. Thế nên, theo suy nghĩ của Hoàng Dương, điều kiện thứ ba chính là cách tốt nhất để chấm dứt việc gặp gỡ.

Minh Hàn nhìn ra khoảng không vô định, nhớ lại những bức tranh vẽ của cậu trước đây. Hình như trong mỗi bức tranh vẽ Đào Thanh Hương đều có...hình ảnh....một loài hoa ẩn phía sau? Minh Hàn không chắc lắm, bởi cậu cũng chưa bao giờ nói đó là loài hoa Đào Thanh Hương yêu thích. Nhưng cậu Minh Hàn thì không có thích hoa, vậy tại sao giấy vẽ đều in hình loài hoa đó? Minh Hàn nghĩ chỉ có thể là.....

Nhìn thẳng vào Anh Quân, Minh Hàn nói:

- Cô Đào Thanh Hương thích hoa phong lan!

Anh Quân hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của Minh Hàn bởi trên đời này người biết loài hoa yêu thích của vợ và con gái Đào Thanh Phong chỉ có những người trong thung lũng Bách Hoa mà thôi, hai người này đâu có sống ở đây. Tại sao Minh Hàn lại biết loài hoa yêu thích của Đào Thanh Hương thì Anh Quân không thể hiểu nổi.

Hoàng Dương vừa nghe gì? Đào Thanh Hương thích.....

- Hoa phong lan?

Hình như trong đầu Hoàng Dương vừa xuất hiện một cái gì đó mà anh cũng chưa rõ. Hoàng Dương đưa tay day day trán của mình.

Anh Quân nhìn chú cá vừa nhảy lên rồi lặn ngay xuống đáy hồ nói:

- Không sai! Vậy còn bà tôi?

Minh Hàn cau mày:

- Bà ấy thích.....

Nếu như Đào Thanh Hương thích hoa gì thì Minh Hàn còn có thể dựa vào tranh ảnh của cậu để suy ra, còn vợ Đào Thanh Phong....đến tên Minh Hàn cũng không biết thì làm sao có thể. Minh Hàn chưa biết trả lời thế nào cả.

Chợt Hoàng Dương thốt lên:

- Đúng rồi! Hai ngôi mộ đó!

Minh Hàn khó hiểu nhìn Hoàng Dương:

- Anh nói gì? Ngôi mộ nào?

Mắt Hoàng Dương sáng rỡ, nếu lúc sáng anh mải tìm Minh Hàn nên chưa suy nghĩ xem chủ nhân của hai ngôi mộ đó là ai thì bây giờ anh có thể chắc chắn. Đó chính là mộ vợ và con gái Đào Thanh Phong. Minh Hàn vừa nói Đào Thanh Hương thích hoa phong lan thì ngôi mộ có cây hoa mai với bức chân dung người thiếu phụ xinh đẹp đích thị là mộ vợ Đào Thanh Phong. Và loài hoa yêu thích của bà ấy chính là....

- Hoa mai! - Hoàng Dương khẳng định.

Minh Hàn vô cùng ngạc nhiên vì Hoàng Dương có thể nói ra một cách chắc nịch loài hoa yêu thích của vợ Đào Thanh Phong trong khi đây là lần đầu tiên Hoàng Dương đến thung lũng Bách Hoa và theo như Minh Hàn được biết thì Hoàng Dương hoàn toàn không biết bà ấy là ai.

Anh Quân cũng không khác Minh Hàn là mấy, căng mắt nhìn Hoàng Dương nói:

- Tại sao anh lại biết bà tôi thích hoa mai?

Hoàng Dương cười:

- Đó là một sự tình cờ thôi!

Anh Quân gật gật tiếp:

- Hai người làm được một nửa của thử thách thứ ba. Bây giờ hai người chỉ cần đến được nơi trồng hai loài hoa đó trong thung lũng Bách Hoa này, hai người sẽ gặp được ông tôi.

Hoàng Dương nhìn Minh Hàn tươi tỉnh nói:

- Anh biết loài hoa ấy được trồng ở đâu!

Đưa Minh Hàn từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Hoàng Dương cũng không chờ phản ứng của Minh Hàn, anh nắm tay Minh Hàn và chạy đi.

- Chúng ta đi thôi! - Hoàng Dương nhìn Minh Hàn cười, đôi chân của hai người không hề chầm lại.

Anh Quân nhìn theo hai người, họ vượt qua thử thách này dễ dàng vậy sao?

Mặt trời lúc này đã xuống núi, đẩy mặt trăng nhô dần lên.

Minh Hàn nhìn nụ cười của Hoàng Dương không hiểu sao Minh Hàn thấy lòng mình ấm áp và bình yên lạ thường. Để yên cho Hoàng Dương kéo đi, Minh Hàn muốn xem rốt cuộc cảm giác trong lòng mình là gì.

Qua cây cầu gỗ bắc ngang hồ, Hoàng Dương và Minh Hàn trở lại cái hang động tối bưng ấy để chuẩn bị ra ngoài. Hoàng Dương rất vui khi Minh Hàn để yên cho anh nắm tay và dường như bàn tay ấy không còn lạnh giá như trước nữa. Có lẽ do quá vui mừng vì điều này nên Hoàng Dương đã quên rằng anh đang ở một nơi có thể bị lạc bất cứ lúc nào.

Một lúc sau, Minh Hàn hỏi:

- Anh có biết đường ra không đó? - Minh Hàn cũng chưa xác định rõ hướng đi trong cái động tối này.

Câu hỏi đó làm Hoàng Dương chợt tỉnh, lúc đi vào đây là có Anh Quân dẫn đường, hiện tại thì....

Hoàng Dương nhìn xung quanh, Minh Hàn đứng bên anh cũng chỉ là một cái bóng mờ. Hang động này vốn đã rất tối thêm với việc hiện tại bên ngoài mặt trời cũng đã xuống núi khiến Hoàng Dương xoè bàn tay ra trước mắt mình nhìn cũng không rõ nữa.

Hoàng Dương với vẻ mặt cún con nói:

- Anh.... không.... biết... Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?

Minh Hàn tuy không nhìn thấy biểu hiện trên mặt Hoàng Dương nhưng cũng thừa biết sắc mặt Hoàng Dương lúc này thế nào. Minh Hàn thở dài:

- Đây là lần đầu tiên tôi vào đây. Tôi cũng như anh đâu có nhìn thấy gì thì làm sao định vị được đường đi.

Hoàng Dương xụ mặt xuống:

- Chúng ta thử gọi cậu bé kia xem thế nào?

Minh Hàn lắc đầu:

- Anh định gọi ai trong cái hang động này. Cậu ta sẽ không nghe được gì đâu.

Dù Minh Hàn nói vậy, song Hoàng Dương vẫn hi vọng. Anh cất tiếng gọi nhưng tiếng anh chỉ đập vào vách đá sau đó dội trở lại, không có bất kì âm thanh nào lọt được ra ngoài.

Hoàng Dương chán nản:

- Chúng ta mắc kẹt ở đây thật sao? Chỉ tại anh nôn nóng, giá như anh để cậu bé đó đưa ra ngoài.

Minh Hàn cố gắng căng mắt ra nhìn, thực sự quá tối. Minh Hàn nói giọng vô thanh sắc:

- Anh có đem theo bật lửa không?

Hoàng Dương xem lại túi quần mình, thường thì anh có đem theo. Mắt Hoàng Dương chợt sáng hơn:

- Có!!!

Hoàng Dương thắp lửa lên. Bóng tối quá đậm đặc, ngọn lửa được anh thắp lên chỉ là một quầng sáng mờ nhạt, không đủ sức lan toả không gian.

Minh Hàn nhìn ngọn lửa nhỏ nói:

- Không ổn! Nó không đủ sáng.

Bỗng ngọn lửa trên tay Hoàng Dương vụt tắt.

- Nước? - Hoàng Dương nói.

Minh Hàn lắng tai nghe:

- Có tiếng nước chảy!

Hoàng Dương chỉ về phía bên tay trái của mình:

- Ở hướng này!

Minh Hàn gật đầu:

- Chúng ta hãy đi theo dòng nước, chắc chắn sẽ tìm được đường ra.

Bước khoảng gần mười bước về bên tay trái thì Hoàng Dương và Minh Hàn thấy có một khe nước nhỏ. Hai người không biết dòng nước đó sẽ chảy về đâu nhưng hai người không vứt đi hy vọng mong manh đó của mình, Hoàng Dương và Minh Hàn lần từng bước theo khe nước.

Đá đã phủ rêu, mài mòn theo dòng nước trở nên trơn trượt, Minh Hàn và Hoàng Dương phải bước từng bước thật chậm nếu hai người không muốn ngã trên đường đi gồ ghề và tối đó.

Hoàng Dương cúi xuống, cởi giày mình đang đi ra. Minh Hàn ngạc nhiên:

- Anh làm gì vậy?

Hoàng Dương chỉ vào những viên đá trơn bên khe nước, cười nói:

- Như vậy sẽ đỡ trơn và dễ đi hơn. Em cũng tháo giày ra đi!

Minh Hàn nghe lời Hoàng Dương, hai người bước chân trần trên mặt đá phủ rêu trơn bóng. Cầm tay Minh Hàn, Hoàng Dương hy vọng anh mãi được như thế này. Tuy đang ở trong hang động tối với đầy rẫy rủi ro, song trên môi Hoàng Dương vẫn hiển hiện một nụ cười hạnh phúc.

Không biết bao lâu sau thì Hoàng Dương tươi cười nói:

- Phía trước là lối ra!

Minh Hàn nhìn về phía ánh sáng mờ ảo trước mặt nói:

- Chúng ta mau tới đó!

Hoàng Dương kéo tay Minh Hàn và bước nhanh về phía trước:

- Chúng ta thoát......

Một lần nữa, Hoàng Dương quên mất rằng anh đang ở đâu và.....

"AAA! RẦM!!!!!"

Ngay tại thời điểm nói, Hoàng Dương đã được mặt đá rêu cho hạ cánh về với đất mẹ. Do anh kéo tay Minh Hàn nên Minh Hàn cũng không thể khác ngoài việc.... ngã trên người Hoàng Dương. Và hiện tại môi Minh Hàn đã chạm vào môi của Hoàng Dương.

Không để cho giây nào trôi qua, Minh Hàn vội đứng dậy, mặc cho Hoàng Dương ê ẩm nằm trên lớp đá lạnh.

Lưng đau như dần, Hoàng Dương nói giọng khó khăn:

- Em có thể đỡ anh dậy được không?

Minh Hàn lạnh mặt đáp:

- Anh tự làm thì tự chịu đi.

Tuy hơi tiếc vì Minh Hàn đứng dậy quá nhanh, song miệng Hoàng Dương vẫn hé một nụ cười. Ngón tay trỏ của Hoàng Dương vô thức đưa lên môi.

Hoàng Dương giơ cánh tay phải của mình lên, hướng về phía Minh Hàn đứng, nói bằng giọng thảm thương nhất có thể:

- Đi mà em!

- Anh không thể đứng dậy được nữa rồi!

- Minh Hàn!

- A! Cái chân của tôi!

- ........

Mặc dù có đau thật bởi Hoàng Dương bị ngã xuống nền đá gồ ghề cộng với việc làm đệm cho Minh Hàn nhưng cũng chưa tới mức phải kêu lên như vậy.

Minh Hàn bất đắc dĩ cầm lấy tay của Hoàng Dương:

- Đứng dậy nào!

Được Minh Hàn kéo lên, tất nhiên Hoàng Dương rất vui. Và anh sẽ vui hơn rất nhiều nếu như không phải vì trong bóng tối, anh không nhận ra một điều rằng mặt Minh Hàn vừa rồi ửng hồng chứ không trắng đến lạnh người như trước.

Hoàng Dương nhìn lại mình cùng Minh Hàn:

- Ướt hết rồi! - Hoàng Dương nói.

Minh Hàn không để ý đến mấy lời của Hoàng Dương nữa:

- Đi thôi!

Hoàng Dương bước hơi khó khăn một chút sau tai nạn vừa rồi. Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ bật cười vì dáng đi của Hoàng Dương lúc này, song Minh Hàn thì chẳng có biểu hiện gì cả, thần sắc không hề đổi.

Đi vài bước nữa thì cuối cùng Hoàng Dương và Minh Hàn cũng nhìn thấy ánh trăng huyền ảo. Trước mặt hai người lúc này là một dòng suối trong, xung quanh là cây cối um tùm, rậm rạp, chứ không hề có một bông hoa nào.

- Đây không phải là lối vào. Chúng ta đang ở đâu vậy? - Hoàng Dương hướng ánh nhìn của Minh Hàn về phía trước nói.

Minh Hàn nhìn quanh, không khác gì Hoàng Dương, Minh Hàn cũng chẳng biết nơi này là nơi nào:

- Chúng ta lạc đường rồi!

Hoàng Dương thở dài:

- Tất cả chỉ tại anh thôi. Phải làm sao bây giờ?

Minh Hàn cau mày:

- Bây giờ quay lại hang động đó cũng không thể tìm được đường ra. Chúng ta thử tìm xem có trỗ nào trú chân tạm thời không?

Hoàng Dương gật đầu rồi hai người bước về phía rừng cây rậm rạp. Chẳng có gì ngoài lá rụng dưới chân và những sợi dây leo chằng chịt. Ánh trăng rọi xuống thành những vầng sáng loang rộng trong khu rừng u tối.

- AAA!!! RẮN!....RẮN!!!!!! - Minh Hàn hét lên, nhắm mắt lại và ôm chặt vào người Hoàng Dương.

Hoàng Dương hướng theo ánh nhìn sợ hãi vừa rồi của Minh Hàn thì thấy một con rắn sặc sỡ, không lớn lắm, đang lủi nhanh vào bụi cây để tránh hai người.

Hoàng Dương cười, đây là lần đầu tiên Minh Hàn ôm chặt lấy anh. Dường như người Minh Hàn run lên từng hồi. Anh vốn nghĩ trên đời này chắc chẳng có gì có thể doạ Minh Hàn nhưng bây giờ thì anh đã biết, chỉ có điều anh không hiểu tại sao một người như Minh Hàn lại sợ rắn đến vậy.

Hoàng Dương vỗ về Minh Hàn thì thầm:

- Nó đi rồi em!

Minh Hàn nghe Hoàng Dương nói thế từ từ mở mắt ra. Nhìn thật kĩ xung quanh không thấy rắn, Minh Hàn mới buông Hoàng Dương ra. Sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi, lúc này Minh Hàn mới có thể thở phào:

- Chúng ta đi quay trở lại! Tôi không muốn đi nữa.

Hoàng Dương lắc đầu, anh cũng chẳng biết làm thế nào khác ngoài việc theo sau Minh Hàn. Minh Hàn đi đâu, anh sẽ đi đó. Trong lòng anh vẫn lưu luyến cảm giác vừa rồi.

Trở lại với dòng suối, Hoàng Dương và Minh Hàn ngồi xuống một phiến đá lớn. Gió lạnh thổi, xuyên qua lớp áo ướt, mơn trớn da thịt khiến mặt Hoàng Dương hơi tái, người anh khẽ run lên.

Minh Hàn quay sang Hoàng Dương nhẹ nhàng nói:

- Anh thấy lạnh à?

Hoàng Dương gật đầu. Nếu không phải do áo ướt anh cũng không đến nỗi bị lạnh thế này và khả năng chịu lạnh của anh chắc chắn kém hơn Minh Hàn.

- Chúng ta lấy một ít củi đốt lên, đêm nay chúng ta phải ở lại nơi này rồi. - Minh Hàn nói.

Ở cái nơi rậm rạp này, thiếu gì thì thiếu chứ củi thì không bao giờ. Hoàng Dương và Minh Hàn nhanh chóng đốt lên cho mình một đống lửa lớn.

Ngọn lửa sưởi ấm, toả sáng không gian. Từng tiếng nổ lép bép vang lên trong không gian yên lặng của núi rừng. Khói toả làm cay mắt Hoàng Dương nhưng anh vẫn thấy hạnh phúc vì lúc này người bên anh là người anh yêu.

- Tại sao em lại sợ rắn đến vậy? - Hoàng Dương hỏi, anh không muốn cứ ngồi yên lặng mãi thế này.

Minh Hàn nhìn xa xăm rồi nói:

- Năm tôi mười tuổi, tôi từng bị rắn độc cắn và từ đó rắn trở thành nỗi ám ảnh của tôi.

Mặc dù cậu Minh Hàn đã cố công chế ra viên thuốc có tác dụng tạm thời ngăn chặn chất độc xâm nhập vào cơ thể cho Minh Hàn và Minh Hàn thì luôn đem theo bên mình nhưng một lần thập tử nhất sinh đủ khiến Minh Hàn không dám nhìn loài vật này.

Ánh mắt trìu mến, Hoàng Dương nói:

- Từ nay trở đi, anh sẽ không bao giờ để cho bất kì một con rắn nào có thể lại gần em!

Minh Hàn không đáp, song trong lòng mình, Minh Hàn thấy ấm áp lạ thường. Minh Hàn không hiểu nó là gì và Minh Hàn cũng không muốn tìm hiểu nó, chỉ biết rằng Minh Hàn thích cảm giác này.

Được một lúc sau, thì bụng Hoàng Dương bắt đầu sôi lên. Minh Hàn cười nhạt:

- Anh đói rồi hả?

Hoàng Dương cụp mắt xuống, gật đầu:

- Ừ! Nhưng ở nơi này cũng đâu có gì để ăn.

Minh Hàn thản nhiên nói làm Hoàng Dương há hốc miệng:

- Ai nói với anh là không có gì ăn?

Hoàng Dương tròn mắt nhìn Minh Hàn, anh không hiểu Minh Hàn vừa nói cái gì nữa.

Để mặc Hoàng Dương với ngạc nhiên đó, Minh Hàn đứng dậy:

- Anh chờ tôi một lát!

Lúc này, trong căn nhà gỗ ven hồ, Đào Thanh Phong cười nói với Anh Quân:

- Cuối cùng thì cũng có người phá được nước cờ đó. Lão già này cũng có thể nhắm mắt rồi.

Anh Quân đăm chiêu:

- Cháu thấy hai người đó có cái gì đó thật lạ!

Đào Thanh Phong nhìn Anh Quân hỏi:

- Lạ ở chỗ nào?

Anh Quân lắc đầu:

- Cháu không rõ, cháu chỉ thấy vậy thôi.

Đào Thanh Phong cười vang khiến Anh Quân chẳng hiểu gì cả:

- Ông cười gì vậy?

Vẫn chưa dứt cười, Đào Thanh Phong nói

- Ha ha ha...Khụ....khụ....khụ...Sau này...cháu...sẽ ....hiểu.

Anh Quân làm mặt giận đi đến bên cửa sổ. Nhìn ra mặt hồ dát vàng dưới ánh trăng, cậu không thể biết vì sao ông lại cười như vậy nữa, đâu có gì đáng cười chứ. Dù sao thì Anh Quân vẫn thật khâm phục khả năng của Hoàng Dương và Minh Hàn.

Đào Thanh Phong ngừng cười:

- Cháu sắp xếp cho họ ổn thoả rồi chứ?

Anh Quân ngạc nhiên:

- Cháu tưởng bọn họ đến chỗ ông rồi mà!

Đào Thanh Phong ngỡ ngàng:

- Hai người có gặp ông khi nào đâu!

Anh Quân nhớ lại một chút rồi nói:

- Lúc chiều tối, cháu nói điều kiện thứ ba để gặp ông, hai người họ đã trả lời đúng. Hai người đó nói biết những cây hoa đó trồng ở đâu và đi ngay sau đó rồi mà.

Đào Thanh Phong sững người:

- Không hề!

Anh Quân thấy khó hiểu:

- Bọn họ đi đâu mới được chứ. Chắc chắn họ sẽ không ra khỏi thung lũng nếu họ chưa gặp được ông.

Đào Thanh Phong cũng chưa đoán ra nơi hai người có thể đến, nói:

- Chúng ta mau đi tìm họ! Cháu hãy thông báo với tất cả người làm phải tìm bằng được hai người đó trong đêm nay.

Anh Quân gật đầu:

- Vâng ạ!

Anh Quân lập tức đi ngay. Đào Thanh Phong thì quay trở lại ngọn núi có hai ngôi mộ đó, biết đây lúc này Hoàng Dương và Minh Hàn có thể đến đó.

Hoàng Dương vẫn chưa hiểu gì thì đã thấy Minh Hàn xắn quần và lội xuống dòng suối trước mặt.

- CÁ! - Hoàng Dương thốt lên.

Minh Hàn gật đầu:

- Đúng vậy. Dòng suối này rất nhiều cá!

Hoàng Dương chưa bao giờ tự bắt cá nhưng nhìn Minh Hàn, anh thấy rất hứng thú với việc này. Hoàng Dương tươi cười, anh cũng xuống suối với Minh Hàn.

Minh Hàn cũng phải cười thầm vì cách bắt cá không giống ai của Hoàng Dương. Nhìn kiểu bắt cá ấy có khi cả ngày chưa chắc bắt được con nào, chỉ khiến cho nước bắn ướt hết người và cá thì tản ra chỗ khác thôi. Cũng may là dòng suối này rất nhiều cá, nếu không thì với cách bắt cá ấy của Hoàng Dương còn khiến cho Minh Hàn không bắt được con nào.

Nhìn Minh Hàn bắt cá thì rất đơn giản nhưng thực tế thì Hoàng Dương mới biết rằng nó vô cùng khó. Dưới ánh trăng, những con cá bơi, quẫy ngay trước mắt Hoàng Dương nhưng làm cách nào anh vẫn không sao bắt được nó. Đôi lúc Hoàng Dương tưởng chừng như mình đã chắc chắn bắt được cá rồi, song cuối cùng thứ anh vớ được chỉ là một cục đá, con cá đã lặn đi mất.

Quan sát cách làm của Minh Hàn thật kĩ, Hoàng Dương không tin mình lại thất bại với những con cá này. Cả đàn cá chẳng lẽ anh lại không bắt được con nào.

Lúc này Hoàng Dương đang lần theo một con cá trê. Thỉnh thoảng có những con cá khác lượn qua nhưng anh quyết tâm bỏ qua chúng, theo đuổi mục tiêu duy nhất là con cá trê béo mập kia. Khi dồn được đối tượng vào một hốc đá, Hoàng Dương tập trung cao độ, phát huy hết mức độ nhanh nhẹn của hai bàn tay và.....

- A! Thành công rồi! Bắt được rồi!!!..... - Hoàng Dương reo lên.

Minh Hàn quay ra thì thấy trên tay Hoàng Dương đang cầm một con cá trê to bằng cổ tay và Hoàng Dương thì đang nhảy lên sung sướng, miệng không ngừng cười.

- ỐI!! AAA!! - Tiếng của Hoàng Dương.

Do quá vui mừng với chú cá vừa bắt được, Hoàng Dương quên rằng lớp da của cá trê rất trơn. Tất nhiên khi nó quẫy mạnh một phát thì con cá đã nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay lần đầu bắt cá của Hoàng Dương, chưa kể nó để lại trên tay anh một vết trầy rớm máu. Thế nhưng, đó đâu phải là tất cả. Con cá trơn và đá ở dưới suối thì trơn không kém..... một lần nữa, Hoàng Dương hạ cánh xuống lòng suối và được nước suối ôm trọn.

Hoàng Dương ê ẩm hết cả người, áo quần vừa mới được hong khô thì hiện đã ướt hết. Cả người Hoàng Dương ngập trong nước.

Minh Hàn thấy cảnh đó, dù vô cùng kìm nén nhưng cũng phải phì cười. Chỉ một con cá bé nhỏ thôi cũng có thể khiến Hoàng Dương thành ra thế kia.

Hoàng Dương gắng gượng đứng dậy. Sau lần này, người anh bầm tím chắc không ít. Nhìn Minh Hàn, có lẽ đây là lần đầu tiên Hoàng Dương thấy Minh Hàn cười thoải mái như vậy. Nụ cười ấy làm Hoàng Dương phải ngây ngất.

Sau những giây phút đứng hình, Hoàng Dương cười nói:

- Em dám cười anh hả?

Hoàng Dương cúi xuống và té nước vào người Minh Hàn:

- Cho em cũng ướt luôn này!

Minh Hàn hơi nghiêng người, lấy tay cố gắng che đi những dòng nước đang được hắt thẳng vào mặt mình nhưng xem ra nó chẳng ăn thua gì bởi Hoàng Dương đâu có ngừng tay. Chỉ qua hai lần tạt nước của Hoàng Dương thì Minh Hàn cũng chẳng còn chỗ nào khô.

Vốn yêu thích nghịch nước và mưa từ nhỏ, Minh Hàn cũng không tha cho Hoàng Dương. Minh Hàn không hiểu sao lúc này mình rất có hứng thú với việc đó. Thế là ngay sau đó thì nước được đáp trả lại Hoàng Dương.

Dòng suối nhỏ lúc này tràn ngập tiếng cười. Cậu Minh Hàn từng dạy Minh Hàn không được cười, không được vui bởi cười nhiều hại gan, vui nhiều hại trí nhớ nhưng lúc này những bài học đó được Minh Hàn đem quẳng hết xuống suối. Minh Hàn cười phá lên, thả mình nô đùa cùng Hoàng Dương.

Một lát sau, Minh Hàn và Hoàng Dương ngả người xuống phiến đá lớn bên bờ suối bởi hai người cũng đã bắt đầu thấm mệt sau một vòng rượt đuổi, hò hét và nghịch ngợm dưới dòng suối lạnh đầu đông.

Không lâu sau đó, Minh Hàn đứng dậy, lấy cành cây nhỏ xuyên vào những con cá và bắt đầu nướng bởi hai người đều đã đói rồi. Ngọn lửa bập bùng cháy sáng trong không gian tĩnh lặng.

Hoàng Dương không thể nào dứt được nụ cười trên môi, hạnh phúc nhìn Minh Hàn. Có lúc trong đầu Hoàng Dương xuất hiện ý nghĩ giá như anh và Minh Hàn sống cả đời ở nơi này cũng tốt, sẽ chẳng phải lo nghĩ, bận tâm về bất kì điều gì cả.

Lắc đầu cho sự ngốc nghếch của mình, hít lấy mùi hương từ con cá nướng toả ra, Hoàng Dương cười nói:

- Thơm quá! Anh đói lắm rồi!

Minh Hàn lạnh lùng nói:

- Anh có thể ăn nó nếu anh muốn Tào Tháo rượt đuổi anh trong đêm nay.

Hoàng Dương từ vị trí ngồi đối diện, tiến sát đến Minh Hàn thì thầm:

- Em nỡ để anh như vậy sao?

Minh Hàn nhìn Hoàng Dương:

- Có gì tôi không dám?

Hoàng Dương chỉ tay về phía bụi rậm, hoảng hốt nói:

- Rắn! Rắn! ...Minh Hàn!.... Rắn!

Nghe thấy rắn, Minh Hàn không cần nhìn hay suy nghĩ gì hết, quẳng ngay xiên cá nướng trên tay, nép vào người Hoàng Dương và nhắm mắt lại. Hoàng Dương ôm lấy Minh Hàn cười vang.

Biết Hoàng Dương lừa mình, Minh Hàn đẩy Hoàng Dương ra:

- Anh dám lừa tôi?

Nếu người khác nhìn ánh mắt này của Minh Hàn thì chắc chắn sẽ phải dựng tóc gáy nhưng Hoàng Dương thì đã quen rồi nên anh nhanh chóng tìm ra kế thoát tội:

- Cá cháy kìa em!

Minh Hàn không để tâm đến Hoàng Dương nữa, vội vàng lấy xiên cá nướng vừa bị quăng vào đống lửa ra. Khổ thân những chú cá sắp chín thì lúc này bị biến thành than đen.

Giơ xiên cá ra trước mặt Hoàng Dương, Minh Hàn cau mày:

- Tất cả chỉ tại anh đó!

Hoàng Dương cầm lấy xiên cá ấy cười nói:

- Ăn như vậy mới không lo bị Tào Tháo đuổi, phải không em?

Minh Hàn hừ một tiếng, rồi lấy những con cá khác ra nướng, không thèm nhìn Hoàng Dương lấy một cái.

Hoàng Dương lấy con cá đã cháy đó ra, bóc đi lớp than đen bên ngoài, đằng sau vẻ ngoài cháy xám đó là lớp thịt cá vẫn rất thơm ngon.

- Há miệng ra nào em! - Hoàng Dương đưa miếng cá đến miệng Minh Hàn.

Minh Hàn không hề có phản ứng gì, chuyên tâm vào việc nướng cá.

Hoàng Dương làm mặt nũng nịu nhất có thể:

- Nào em!

- Một lần thôi!

- Minh Hàn!

- .......................

Đành chịu với vẻ mặt cún con và gan lỳ của Hoàng Dương, Minh Hàn há miệng. Hoàng Dương cười sung sướng đút cho Minh Hàn. Anh có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên đời khi được nhìn nụ cười như đoá hoa chớm nở dưới ánh ban mai của Minh Hàn.

Thời gian cứ thế trôi đi trong gió lạnh và trong tiếng cười sảng khoải của Hoàng Dương. Chẳng mấy chốc, miệng anh đen nhẻm do ăn cá. Mặt Hoàng Dương thì lấm lem vì anh muốn nướng cá và Minh Hàn thì cũng chẳng phản đối.

Trăng đã lên cao, lúc này Minh Hàn đang ngồi cạnh Hoàng Dương ngắm bầu trời đêm. Hạnh phúc phải chăng đơn giản chỉ là vậy? Được ở bên người mình yêu, cảm nhận nhịp chuyển động của thời gian, không cần lo nghĩ, thoải mái với tất cả. Có lẽ, đối với cả Minh Hàn và Hoàng Dương thì buổi tối hôm nay là buổi tối hạnh phúc nhất từ trước tới giờ dù họ đang bị lạc và chẳng biết ngày mai sẽ ra sao.

Hoàng Dương ôm lấy Minh Hàn, ngả đầu Minh Hàn vào vai mình, anh nở nụ cười mãn nguyện trước biến chuyển nhẹ nhàng của đêm khuya nơi núi rừng. Ấm áp, bình yên là cảm giác chung của hai người trong khu rừng lạnh lẽo này.

♪(v^_^)v

Vote nhiều vào mọi người ơi!

~^^~Mdori~^^~