Bạch Thụy Trạch ngồi trước một cái bàn, trên bàn đặt một cây bút cùng một tờ giấy A4.
Cục trưởng Lưu tuổi to một bó gãi gãi đầu, từng bắt kẻ coi bói gạt người nhiều năm như vậy rồi, làm cho ông tận mắt nhìn thấy coi bói vẫn phá lệ là lần đầu tiên.
Dùng cánh tay chọc chọc cảnh sát Vương ở bên cạnh, cục trưởng Lưu hạ giọng hỏi: “Chỉ một cây bút một tờ giấy thôi được chứ? Có cần chuẩn bị thứ gì khác không? Như là đồng tiền gì gì đó. Lần trước ở cơ sở có một đồn cảnh sát bắt giữ một cái sạp quẻ, trong đó còn có mấy thứ như thẻ gì đó, không thì tôi gọi người lấy lại đây xài nhé?”
“Hẳn là không cần phiền toái như vậy đi.” Cảnh sát Vương dùng giọng cũng “Nhỏ” như vậy mà trả lời cục trưởng Lưu: “Trước đó lúc bắt Trần Chí cũng không thấy Bạch tiên sinh dùng đạo cụ gì á, xem hồ sơ xong liền mang tôi đi.”
Cục trưởng Lưu “Ồ” một tiếng, tiếp tục hết sức chuyên chú mà nhìn Bạch Thụy Trạch, càng nhìn càng cảm thấy……
Ờm, trách không được con gái nhà mình thích nhìn Bạch Thụy Trạch, lớn lên quả thật đẹp trai!
Bạch Thụy Trạch liếc mắt nhìn cục trưởng Lưu một cái, cầm lấy bút ghi trên bàn, xoẹt xoẹt xoẹt viết lên tờ giấy trắng đó. Một lát sau, anh đưa tờ giấy trắng đã viết xong cho cục trưởng Lưu, sau khi cục trưởng Lưu nhận lấy đều kinh sợ, chỉ thấy trên đó không chỉ có viết kỹ càng tỉ mỉ vị trí của các nghi phạm, mà ngay cả thời gian lộ tuyến để tóm gọn cũng an bài xong luôn. Nếu mà dựa theo an bài Bạch Thụy Trạch viết, không cần đến 15 ngày là có thể bắt được hết 9 kẻ nghi phạm đang lẩn trốn này về hết.
Hơn nữa có vẻ may mắn là có vài tên đào phạm trong này vừa lúc ở bản tỉnh, cũng chả biết là vụиɠ ŧяộʍ trở về thăm người thân giống như Trần Chí hay là vì nhiều năm không bị tóm lấy mà thả lỏng cảnh giác trở về lại trong phạm vi tỉnh Tô. Mặc kệ nói như nào, loại tình huống hiện tại này càng dễ tóm gọn hơn chút.
Cục trưởng Lưu xem nội dung trên tờ giấy xong thì không nhịn được mà liếc mắt nhìn Bạch Thụy Trạch một cái, cái này cũng không có quá trình coi bói nha, cậu tốt xấu bấm cái ngón tay ném cái đồng tiền để có chút cảm giác nghi thức nha! Cứ vậy mà trực tiếp viết ra có phải có chút quá tùy ý hay không?
Cảnh sát Vương thấy cục trưởng Lưu trầm tư không nói gì liền hỏi một câu: “Cục trưởng, không thì vẫn là hai bọn tôi đi thử một cái?”
“Chỉ có hai người các cậu không được, quá nguy hiểm! Tổ chức 10 cảnh sát tiến hành tóm gọn, tôi cũng đi cùng các cậu đi. Mặt khác……” Cục trưởng Lưu ý vị sâu xa liếc mắt nhìn cảnh sát Vương một cái: “Nhớ tôi đã nói với cậu chứ, tìm lý do xuất cảnh tốt vào.”
Cảnh sát Vương: “………………”
*****
Sáng sớm hôm sau, 10 người cảnh sát đầy mặt ngu người mà ra khỏi phòng, không biết đi đâu cũng chả biết đi làm gì. Theo lý thuyết thì cục trưởng tự mình dẫn đội chắc chắn có chuyện quan trọng, nhưng mà mọi người không dám hỏi cục trưởng, chỉ có thể im im lén lút vây quanh cảnh sát Vương: “Ta đi làm gì vậy?”
Địa điểm xuất hiện của nghi phạm số 1 mà Bạch Thụy Trạch viết là ở một tiệm bánh bao, đạo đề này cảnh sát Vương biết, không cần bịa câu chuyện mới đã há mồm liền đến: “Cục trưởng mời khách ăn bánh bao lớn, thịt bò!”
Chúng cảnh sát mắt đối mắt nhìn nhau chẳng biết trong hộp thuốc của cục trưởng bán thuốc gì, đầy mặt mơ màng lên xe. Chờ lên xe rồi càng trợn tròn mắt, mắt thấy xe càng ngày càng xa, cuối cùng còn vượt hai cái thành phố đến địa giới nhà người khác.
Vừa xuống cao tốc, xe cảnh sát tiếp ứng của đối phương đã đến, đám người hai bên có chút mờ mịt không biết muốn làm gì, đều đầy mặt mơ màng đi theo sau xe cảnh sát của cảnh sát Vương.
Cảnh sát Vương dựa theo Bạch Thụy Trạch chỉ huy, rẽ trái rẽ phải càng chạy càng lệch, cuối cùng đậu ở cửa một tiệm bánh bao hấp thịt bò lớn.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc, cảnh sát Vương hưng phấn xắn xắn tay áo: “Có phải cần đậu xe sau cửa hàng bánh bao không hỉ, sau đó ngồi ở bàn chỗ cửa kia.”
“Không cần, trực tiếp vào là được rồi, gã ta đang ăn bánh bao trong đó đó, nếu cậu lại rề rà chút nữa thì gã liền tìm cửa sau chạy.”
“Đm!” Cảnh sát Vương lập tức dừng xe rồi nhảy xuống phóng về phía tiệm bánh bao, cảnh sát khác tuy không biết chuyện là như nào, nhưng mà đều đi vào theo.
Vừa vào phòng liền nhìn thấy cảnh sát Vương túm lấy đùi một người đàn ông tính nhảy cửa sổ mà giật xuống một phát, lập tức có mấy người cảnh sát đi lên hỗ trợ túm người đàn ông kia xuống đè cánh tay lại.
Cảnh sát cầm ghi chép chấp pháp nhìn diện mạo gã đàn ông này một cái, a, đây không phải là tội phạm truy nã mới vừa bổ sung chân dung vào sao? Cái này cũng quá khéo đi!
Trước mặt một đám cảnh sát, kẻ bị tình nghi cũng từ bỏ giãy dụa, thành thành thật thật bị còng vào trong xe cảnh sát. Bà chủ tiệm bánh bao nhìn mà đều chấn kinh rồi, thẳng đến khi kẻ bị tình nghi bị áp tới cửa mới run rẩy nói một câu: “Hắn ta còn chưa có tính tiền đâu!”
Cục trưởng Lưu tâm tình tốt khoát tay: “Không sao, sáng đến giờ bọn tôi còn chưa có ăn đâu. Chốc nữa ăn cơm làm việc ở đây, chờ bọn tôi ăn xong thì tính cùng luôn.”
Từ sáng sớm tới giờ cũng mấy tiếng rồi, chúng cảnh sát nhân dân sớm đã đói đến bụng kêu vang. Bánh bao thịt bò nóng hầm hập mới lấy từ vỉ hấp ra, cắn một miếng là nước thịt thơm nức chảy vào trong miệng, miệng đầy mùi thịt. Lại cắn miếng nữa là nhân thịt hàng thật giá thật, kết hợp với bánh bao xốp mềm cùng nước thịt ngon ấy phải nói là mỹ vị.
Bạch Thụy Trạch ngồi trên cùng một cái bàn với cảnh sát Vương và cục trưởng Lưu, anh gắp một cái bánh bao cắn một miếng, vừa lòng gật gật đầu, địa điểm bắt người mình chọn này rất tốt, vị bánh bao không tồi. Nếu lỡ mất bữa bánh bao này thì tối phải đến tiệm fastfood, cơm chỗ đó không thể ăn.
Cả đám trai tráng to xác ngon lành mà ăn một bữa bánh bao, lúc ra cửa no căng đến nấc lên. Mấy anh cảnh sát nhân dân tiếp ứng cũng rất vui vẻ, quận khu mình thế mà có một tiệm bánh bao ăn ngon như vậy, về sau có thể đến đây mua mấy cái bánh bao làm bữa sáng!
Lái xe đi mấy tiếng, cả đám người về tới trong cục, hai anh cảnh sát áp nghi phạm vào trong, đồng nghiệp đi ngang qua nhìn thấy rồi thì kinh ngạc hỏi một câu: “Vị này đã lẩn trốn nhiều năm rồi đó, không có nghe nói có manh mối nha, mấy anh là bắt được ở chỗ nào vậy?”
Cảnh sát Vương mặt không đổi sắc nói: “Bọn tôi đến một tiệm bánh bao rất xa ăn bánh bao vừa lúc gặp phải.”
Bước chân của cảnh sát nhân dân đang dư vị hương vị bánh bao dừng một chút: Ửm? Những lời này nghe có chút quen tai, hình như cái kẻ bắt được bữa qua chính là ăn sủi cảo gặp phải.
Cảnh sát nhân dân thử hỏi cảnh sát Vương: “Ngày mai chúng ta còn đi chứ?”
“Ngày mai? Cậu đợi chút nha!” Cảnh sát Vương lấy tờ A4 mà Bạch Thụy Trạch đưa cho mình từ trong túi ra: “Ờm, mai đi Tiểu Hải Tiên chỗ ngư dân bờ biển tỉnh X.”
Hôm sau, cảnh sát xách được một nghi phạm ở một chỗ nhà nông vui vẻ* hải sản.
*: Nó giống kiểu du lịch miệt vườn, như là du lịch sinh thái vậy đó, đi du lịch ở nhà dân, ăn đồ vườn, đồ sông đồ biển ở khu nào đó.
Ngày thứ X, cảnh sát nhân dân trùng hợp gặp một đào phạm ở một tiệm ngỗng hầm nồi sắt.
Ngày X+1, chúng cảnh sát nhân dân lại tóm được một tên ở sạp thịt dê xiên……
Có một lần thật sự là chỗ ăn cơm quá xa, chúng cảnh sát nhân dân lái xe đủ một ngày, vào buổi tối lúc ngậm bánh kẹp thịt lại vừa khéo gặp phải 1 vị.
Cảnh sát nhân dân ngậm bánh kẹp thịt cùng nghi phạm ngậm bánh kẹp thịt mắt đối mắt nhìn nhau, song phương đều lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.
Rốt cuộc vào ngày thứ 12, một gã nghi phạm cuối cùng sa lưới, Bạch Thụy Trạch hoàn thành thử thách, cơ quan công an tỉnh Giang Tô cũng bởi vậy mà liên tiếp phá được 10 bản án cũ trong nửa tháng, song phương phối hợp vui sướиɠ mười phần.
****
Thời gian nửa tháng giây lát đã lát lướt qua, khán giả với bạn trên mạng quả thực là sống một ngày bằng một năm á, đều muốn biết Bạch Thụy Trạch có hoàn thành khiêu chiến hay không. Còn có không ít bạn trên mạng hận không thể một ngày dạo dưới weibo cảnh sát tỉnh Giang Tô 8 lần, muốn đυ.ng đến một ít dấu vết đê lại, nhưng thẳng đến khi chương trình phát sóng cũng chẳng thấy được tin tức mới.
Khán giả với chúng fan của Bạch Thụy Trạch đều rất bất an, trong vòng 15 ngày bắt được nhiều đào phạm cùng nghi phạm mà không có manh mối như vầy thật sự là một chuyện rất khó hoàn thành, bọn họ thật sự rất sợ Bạch Thụy Trạch khiêu chiến thất bại.
Mà đám anti trước nay vẫn nhảy nhót vui vẻ bởi vì kỳ trước Bạch Thụy Trạch bắt đào phạm tại hiện trường nên yên tĩnh không ít. Trước kia bọn họ không thiếu châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ gọi anh ấy là tiểu bạch kiểm, cơ mà xem xong chương trình rồi mới phát hiện nếu mà thật sự động thủ, chính mình có khả năng một hiệp đã bị Bạch Thụy Trạch đạp dưới lòng bàn chân.
Đám anti không dám quá nhảy nhót cũng không quá cam tâm mà khen Bạch Thụy Trạch tốt, nghẹn nửa ngày mới chua chát mà đáp một câu ở bên dưới: Nửa tháng bắt 9 đào phạm, cho rằng mình là Holmes à?
Trong các loại tiếng thảo luận, khán giả rốt cuộc nghênh đón kỳ 《Siêu cấp trí tuệ》mới nhất, sau khi hoàn thành mấy phân đoạn ekip thiết trí rồi, rốt cục đã đến phân đoạn siêu cấp khiêu chiến này, sau khi ekip chiếu lại video ngắn xuất sắc về hạng mục Bạch Thụy Trạch khiêu chiến rồi, rốt cuộc đã bắt đầu công bố kết quả.
Trên màn hình lớn bắt đầu chiếu một đoạn video theo dõi, chỉ thấy cảnh sát Vương ngồi ở chỗ cửa ra vào bỗng nhiên đứng lên, tiếp đó một người đàn ông muốn thoát đi, cảnh sát Vương tiến lên cản rồi hai người vật lộn với nhau. Lúc này người đàn ông kia bỗng rút một cái dao nhọn ra đâm về phía cảnh sát Vương, ngay vào lúc khán giả khẩn trương đến tim đều muốn nhảy ra kia, liền thấy Bạch Thụy Trạch y như công phu trên điện ảnh mà kẹp lấy dao nhọn, lại làm vướng ngã gã đàn ông lúc gã ta bỏ đao mà chạy, trực tiếp đạp gã dưới lòng bàn chân.
Sau khi video dừng hình lại thì background bị mờ đi, trên màn hình xuất hiện ảnh gã đàn ông cầm tên mình, giây tiếp theo chân dung mà Bạch Thụy Trạch vẽ cũng đồng thời xuất hiện trên màn hình, bức chân dung cùng ảnh chụp so sánh có độ tương tự cao tới 99%.
Hình ảnh biến mất, video mới xuất hiện, lúc này cảnh sát trong video liền nhiều hơn, sau khi cho 5 giây quá trình bắt người thì lại cho ảnh chụp cùng tranh chân dung nghi phạm lên, vẫn cứ có thể làm cho người ta liếc mắt một cái liền phân rõ ra là cùng một người như cũ.
Kẻ thứ 3, kẻ thứ 4, kẻ thứ 5…… Thẳng đến khi hình ảnh một nghi phạm cuối cùng được cho ra, toàn trường vang lên tràng pháo tay nhiệt liệt, khán giả cùng bạn bè trên mạng xem show cũng không nhịn được mà hoan hô một tiếng.
Cảnh sát Vương cầm một tờ giấy chứng nhận lên vũ đài, đưa giấy chứng nhận cho Bạch Thụy Trạch, cảm tạ hết thảy những gì anh ấy làm vì sở cảnh sát trong nửa tháng này.
Tựa hồ là đang phối hợp với lời cảnh sát Vương nói, lúc này cảnh sát Tô tỉnh lập tức đăng thông báo tình tiết vụ án của nghi phạm Trần Chí từng bắt ở quán sủi cảo, cũng @ Bạch Thụy Trạch để tỏ vẻ cảm tạ ở weibo trước đó, cũng hoa hòe hoa sói mà ca ngợi Bạch Thụy Trạch một phen.
Netizen 1: Tiểu biên tập cảnh sát Tô tỉnh anh nói thật đi, có phải anh đang xem 《Siêu cấp trí tuệ》không? Sao thông báo cảnh sát tuyên bố lại vừa khéo như vậy chứ?
Netizen 2: Nghiêm trọng hoài nghi tiểu biên tập là fan Bạch Thụy Trạch, này đây khen từ đầu đến chân ngay cả sợi tóc cũng không bỏ sót, cách màn hình tôi cũng có thể cảm nhận được chân tình thực lòng của tiểu biên.
Netizen 3: Bạch Thụy Trạch quả thực là thần tượng ông trời đút cơm ăn á, diện mạo nhất lưu, chỉ số thông minh nhất lưu, thân thủ còn nhất lưu, mị đơn phương tuyên bố từ hôm nay trở đi ảnh chính là chồng mị!
Netizen 4: Đây là show thử thách sảng nhất mà tôi từng xem!
Trong lúc nhất thời internet nghị luận nóng nảy, rất nhanh tin tức tuyển thủ Bạch Thụy Trạch của 《Siêu cấp trí tuệ》hiệp trợ cảnh sát bắt được 10 gã đào phạm, nghi phạm cũng lên hot search. Bạn bè trên mạng cao hứng phấn chấn mà thảo luận, cảnh sát thành phố các nơi lúc gửi lời chúc mừng đến cho cảnh sát tỉnh Giang Tô cũng đều sẽ thuận tiện mà hỏi Bạch Thụy Trạch một chút xem có hứng thú đến chỗ mình vẽ một bức chân dung hay không, thậm chí có người trắng trợn mà đào góc tường.
Vào lúc mọi người nhiệt tình dạt dào mà thảo luận về Bạch Thụy Trạch, có bạn trên mạng phát hiện điểm nổi bật: “Hình như mặt cảnh sát Vương béo hơn một vòng so với nửa tháng trước!”
Này đây bắt đào phạm đã bận nửa tháng, sao đổ lại còn bận cho béo chứ?
Một bạn trên mạng khác đáp lời: “Có thể là quá mệt mỏi nên mập giả, không thấy tóc đều ít hơn so với nửa tháng trước rất nhiều sao? Làm cảnh sát thật không dễ dàng nha!”