Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 51

Vừa nghe bảo rút thưởng, còn là phần thưởng ngang tàng như vậy, chúng fan của phòng phát sóng trực tiếp sôi trào, cả đám kích động kêu wow wow wow, cũng khen Trương Thiên Nữ là chị gái nhỏ sảng khoái nhất.

Lý Tiểu Tiểu đã cho mọi người rút thưởng rất nhiều lần rồi, nên thao tác rất là ngựa quen đường cũ, phát sóng trực tiếp mở hình thức rút thưởng, cho ra hai giải thưởng lớn.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, trên màn hình di động của chúng fan bắn một ô cửa sổ rút thưởng ra, tất cả mọi người liều mạng nhấn, tốc độ nhanh đến nỗi tay y như bị chuột rút vậy, ngay cả hô hấp cũng không nhịn được mà ngừng lại, đôi mắt nhìn trừng trừng vào màn hình đến ngay cả chớp cũng chẳng dám chớp, đều hy vọng có thể nhìn được chữ “Chúc mừng bạn trúng thưởng”.

Tiếc rằng trong trên cả triệu fan chỉ có hai người mới có thể rút trúng phần thưởng này, xác suất thấp đến chả khác gì mua xổ số cả.

Rất nhanh, hai giải thưởng lớn lần lượt được rút trúng, rút trúng thì rải hoa đầy màn hình, không rút trúng thì ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Nhưng mà rất nhanh, mọi người liền đều vực dậy tinh thần, dù sao thì không có phần thưởng vẫn còn có chị gái nhỏ xinh đẹp cùng cả một phòng những đồ thêu, cũng đáng giá.

Rút được thưởng khéo thay cũng là hai cô gái, Lý Tiểu Tiểu thêm hai cô vào bạn tốt tại phòng phát sóng trực tiếp, rất nhanh các cô ấy gửi tin nhắn riêng lại đây. Một cô tên là Hạ Thần Tuyết, làm kế toán ở một công ty lớn, công ty sắp sửa cử hành dạ hội mừng năm mới, yêu cầu mỗi một nhân viên đều phải trang phục lộng lẫy đi tham dự.

Công ty này là một xí nghiệp đã lên sàn, tiền lương cùng phúc lợi đãi ngộ cho nhân viên đều rất cao, công ty cảm thấy nhân viên dành ra tiền lương của mấy ngày để mua lễ phục cũng không tính là áp lực gì, nhưng ba mẹ Hạ Thần Tuyết đều đang bị bệnh nặng, tiền cô ấy kiếm đều dùng trên chuyện chữa bệnh cho ba mẹ, căn bản là tiếc rẻ đi dùng mấy ngàn đồng để mua lễ phục.

Cô ấy vốn tính xin nghỉ không đi tham gia, nhưng không ngờ được lại ngoài ý muốn rút trúng giải thưởng lớn là đặt may quần áo này ở công ty giải trí Tiên Phàm, nhất thời làm cho cô kinh hỉ đến chẳng biết làm sao, quả thật có loại cảm giác không chân thực như nằm mơ vậy.

Hạ Thần Tuyết kích động đến tim nhảy bình bịch: “Là tôi sao?”

Lý Tiểu Tiểu: “Chúc mừng cô, rút trúng giải thưởng lớn là trang phục đặt Thiên Nữ của bọn tôi làm, cô có quần áo gì cần làm sao?”

Hạ Thần Tuyết hơi có chút xấu hổ hỏi: “Tôi có thể muốn một bộ lễ phục để tham gia dạ hội mừng năm mới không?”

Lý Tiểu Tiểu gửi một icon “OK”, cũng bảo Hạ Thần Tuyết gửi địa chỉ cùng số điện thoại liên hệ của mình lại đây, chờ sau khi phát sóng trực tiếp sẽ liên hệ với cô ấy.

Một cô gái khác rút trúng vật phẩm thêu tên Tôn Phỉ, là một cô dâu sắp bước vào lễ đường hôn nhân. Cô ấy chuẩn bị một bộ lễ phục xinh đẹp màu đỏ thẫm kiểu trung cho mình, nhưng không mua được khăn voan vừa ý. Cô ấy muốn một chiếc khăn voan thêu phượng hoàng xinh đẹp, chỉ là không biết thời gian có kịp không.

Thêu một bộ phượng hoàng đối với những nghệ nhân thủ công khác mà nói thì có thể cần mấy tháng, thậm chí là lâu hơn, nhưng đối với Chức Nữ mà nói thì đây hoàn toàn chẳng là gì. Thêu một vật như thế thì một giờ cô có thể hoàn thành rồi, hơn nữa, khéo thay, hôm qua cô có thêu một con phượng hoàng.

Trương Thiên Nữ đi đến chỗ một cái giá đựng tranh thêu ở kế bên tìm kiếm một chút, lấy một tấm vải màu đỏ thẫm ra, hơi lắc lắc về phía màn ảnh, một con phượng hoàng xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người. Chỉ thấy con chim phượng hoàng kia cao ngạo ngẩng đầu lên, đôi cánh rộng cùng lông đuôi thật dài như nhảy lên trên tấm vải thêu, phảng phất như giây tiếp theo sẽ bay ra vậy.

“Tôi Đm, phượng hoàng này cũng được thêu quá đẹp đi!”

“Nếu có thể dùng được chiếc khăn voan đẹp như thế, tôi cũng nguyện ý làm cô dâu!!!”

“Ông anh bên trên kia có thể không vác cái hình chân dung râu ria đó mà nói cái lời làm cho mấy người bọn tôi rợn cả tóc gáy được không? Tôi cảm thấy có hơi không chịu nổi đó.”

“Mị thừa nhận mị ghen tị*, mị hiện tại chính là một con chanh tinh, mị cũng muốn phượng hoàng, oa oa oa oa……”

“Trên cây chanh là quả chanh, dưới cây chanh tôi với cậu!(*1)”

*: từ gốc của nó là chua, bên trung, khi người ta muốn nói mình ghen ghét người ta sẽ nói mình chua. Hình như bắt nguồn từ vụ bà Phòng phu nhân uống dấm, vị này vì từ chối không muốn cho chồng nhận mỹ tì vua ban mà thà uống thuốc độc, nhưng thật ra vua chỉ cho bả uống dấm, thế nên về sau khi nói ai ghen tuông người ta dùng câu uống dấm (hoặc ăn dấm), mà dấm chua.

*1: câu này cũng dựa vào một phần nghĩa của chú giải ở trên, như mình nói, chua là ghen, mà chanh thì chua. Vậy thì nghĩa của câu như là, đối tượng bạn ghen ghét là quả chanh trên cây chanh, còn dưới cây chanh là bạn, bạn nhìn quả chanh chỉ có thể chua. Nguồn gốc xuất phát của câu này là từ câu “Quả khôn trên cây khôn, anh và em dưới cây khôn” trong chuyên mục thiếu nhi “Cây thông thái” của Trung Quốc. Sau này được cư dân mạng viết lại là quả chanh trên cây chanh, bạn và tôi dưới gốc cây chanh, và chanh tượng trưng cho ý muốn nói ‘tôi ghen tị, tôi ghen tị’

“Hâm mộ ghen tị hận, đây là vận khí gì vậy hả, bắt nạt bọn tôi không kết hôn sao?”

Nhìn khí chua toàn màn hình, cô dâu chuẩn cười đến miệng không khép lại được, cảm thấy mỹ mãn mà thưởng thức bé phượng hoàng đã uy phong lại xinh đẹp trong màn hình kia, thậm chí còn bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng mình đội nó trên đầu vào ngày mình kết hôn đó.

Tuy phượng hoàng đã thêu xong rồi, nhưng mà muốn làm thành khăn văn thì cần phải gia công lại một chút, Lý Tiểu Tiểu bảo cô dâu chuẩn lưu số điện thoại lại, chờ khăn voan làm xong rồi sẽ trực tiếp gửi cho cô ấy.

Ngây ngẩn trong phòng Trương Thiên Nữ hơn nửa tiếng, Lý Tiểu Tiểu tính đi tới phòng tiếp theo, Trương Thiên Nữ cười phất phất tay về phía màn ảnh, nói có rảnh sẽ phát sóng trực tiếp thêu hoa cho mọi người, có hứng thú cũng có thể đến học.

Không ít cô gái nghe thế đều sôi nổi đăng bình luận tỏ vẻ nhất định sẽ đến, cũng có vài đại lão gia chả biết cái dây nào không đúng cũng muốn đi theo học, trong lúc nhất thời, phòng phát sóng trực tiếp vui vẻ vô cùng.

Rời khỏi phòng Trương Thiên Nữ, Lý Tiểu Tiểu đi thẳng đến phòng Bạch Trạch.

Gõ gõ cửa, Bạch Trạch mặc một chiếc áo lông trắng rộng thùng thình mở cửa phòng ra, sau khi nhìn thấy Lý Tiểu Tiểu thì lập tức lộ ra nụ cười tươi ôn hòa: “Chào cô chủ nhỏ.”

Lý Tiểu Tiểu: “Xin chào, tôi mang các fan đến gặp anh.”

Bạch Trạch cười cười về phía màn ảnh: “Chào mọi người, tôi tên Bạch Thụy Trạch.”

Phòng phát sóng trực tiếp yên tĩnh vài giây, sau đó nháy mắt đã bị đủ loại đánh thưởng che phủ cả màn hình, nếu các fan ở hiện trường, phỏng chừng tiếng thét chói tai có thể phá tan đến tận trời.

“Á á á á, sao lại có anh trai đẹp như vậy.”

“Bạch Thụy Trạch, có thể cười một chút nữa không, mị cảm thấy tim của mị muốn tê dại rồi.”

“Cuối cùng đã hiểu được cái gì gọi là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết.”

“Mị muốn nói cho ma ma mị yêu rồi, đối tượng tên Bạch Thụy Trạch.”

“Cảm giác cô chủ nhỏ chính là một cái radar, anh trai chị gái xinh đẹp đều có thể bị cô ấy tìm ra.”

“Bữa phát sóng trực tiếp hôm nay đáng giá.”

Bạch Trạch nhìn thấy đủ loại khen ngợi nịnh hót trên màn hình, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Các bạn đây là dùng hết tất cả những từ mà mình biết được nhỉ.”

“Anh ơi, em có thể đi mua ngay một cuốn từ điển thành ngữ to bự!”

Chúng fan ầm ĩ cãi cọ ồn ào spam chừng 10 phút rồi cuối cùng xem như tỉnh táo lại, Lý Tiểu Tiểu dẫn mọi người đi tham quan phòng ngủ của Bạch Trạch một chút. Bạch Trạch không hề động cấu tạo trong phòng, còn trả lại tất cả những vật trang trí cho ông Thổ, trong phòng trống không, chỉ có trên một cái bàn lớn ở gian phòng phía tây là để lên không ít thứ.

Lý Tiểu Tiểu có chút tò mò đi qua, phát hiện trên đó đặt một vài bộ tranh chữ, nhìn gần một cái, phát hiện nét mực trên đó còn chưa thế nào khô hẳn.

Lý Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc mà nhìn Bạch Trạch: “Không ngờ được anh còn có chiêu này.”

“Thật ra thì thứ tôi biết rất nhiều.” Khóe môi Bạch Trạch treo lên nét cười lười biếng: “Về sau từ từ cô sẽ biết.”

Lý Tiểu Tiểu bị nụ cười này làm hoảng đến độ trái tim nhỏ nhảy bình bịch, trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi theo.

Chúng fan mắt sắc nhìn thấy lỗ tai dần dần đỏ lên của Lý Tiểu Tiểu, lập tức đều cười ầm lên:

“Thì ra cô chủ nhỏ cũng có lúc mặt đỏ tim đập nha, đãi ngộ của Bạch Thụy Trạch trong lòng cô chủ nhỏ sắp sửa đuổi kịp và vượt qua Huyền Phinh nha.”

“Nhìn thấy cô chủ nhỏ phảng phất như thấy được chính mị, nếu mị đứng ở đó thì phỏng chừng ngay cả nói cũng không nói nên lời.”

“Á á á á, chữ Bạch Thụy Trạch viết thật là đẹp quá đi!”

Lý Tiểu Tiểu câm nín mà nhìn màn ảnh: “Em gái ơi, em tỉnh táo chút đi, tôi còn chưa có quay chữ viết thế nào đâu mà em đã bắt đầu khen rồi, khen ngợi có thể để ý chút không.”

Fan gửi tới một biểu cảm ngại ngùng: “Chỉ bằng khuôn mặt này của Bạch Thụy Trạch, dù cho ảnh có vẽ con rùa em cũng thấy là danh họa thế giới.

Lý Tiểu Tiểu: “…………”

Cô em, em thắng rồi.

Hai bức họa bày trên bàn đều là sơn thủy, Lý Tiểu Tiểu chưa từng học thi họa, cũng chẳng biết nếu nhìn theo góc độ chuyên nghiệp thì có đẹp không, chẳng qua bằng ánh mắt cá nhân cô mà xem thì cảm thấy rất có ý cảnh.

Lý Tiểu Tiểu lại gần cùng nhau thưởng thức tranh Bạch Trạch vẽ với chúng fan được nửa ngày rồi hỏi đùa: “Cái ngón nghề này của anh không quá hợp với công ty chúng ta nha, anh đã nghĩ xong về sau sẽ đi lộ tuyến gì chưa?”

Bạch Trạch vẫn là cái bộ dáng gì cũng chả sao cả kia như cũ: “Tôi đều có thể hết nha.”

Chúng fan đắm chìm trong giá trị nhan sắc của Bạch Trạch thét chói tai: “Oh oh oh oh oh, anh Bạch Thụy Trạch tuyệt quá, thật là lợi hại!”

Lý Tiểu Tiểu đầy mặt hắc tuyến*: “Đủ rồi, các cô nương, mấy cô bình tĩnh chút được không.”

*: chắc hầu hết chúng ta đều từng đọc anime nhể, từng cái đường (hoặc như sợi) màu đen chảy xuống từ đầu với mặt các nhân vật đó chính là hắc tuyến.

“Có điều gần nhất tôi thấy được một vài chương trình đều rất thú vị.” Trên mặt Bạch Trạch thêm vài phần hứng thú: “Gì mà Tư duy siêu cấp, Thử thách đến cùng với còn gì mà Vương giả thơ từ, đều rất thú vị.”

“Oa……” Chúng fan tiếp tục tặng quà: “Anh thật là lợi hại!”

Lý Tiểu Tiểu dứt khoát không nhìn màn hình, hết sức chuyên chú tán gẫu với Bạch Trạch: “Nếu anh đã thích chương trình như vậy thì chúng ta có thể đi báo danh cho anh. Có điều hiện tại anh còn không có tác phẩm nào, tham gia mấy chương trình này chỉ có thể lấy thân phận nghiệp dư mà lên.”

“Không sao cả.” Bạch Trạch cười với màn ảnh: “Lúc đi tham gia chương trình là nghiệp dư, chờ tham gia chương trình xong liền không nhất định.”

Lý Tiểu Tiểu bị nụ cười của Bạch Trạch lắc lư đến đầu óc trống rỗng 2 giây mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, cô có chút không chịu nổi mà che kín ngực, kiên định mà khẩn cầu nói: “Bạch Thụy Trạch, ta có thể thương lượng một chút chứ? Anh có thể đừng tùy tiện cười được không, cứ vậy thì Mc tôi đây dễ quên từ.”

Chúng fan phòng phát sóng trực tiếp cười thành một mảnh, cả đám đều làm chỗ dựa cho Bạch Trạch, khuôn mặt đẹp trai thế này mà không cho cười thì thiệt sự là rất đáng tiếc.

Lý Tiểu Tiểu biết Bạch Trạch làm thần thú không gì không biết mà đi tham gia loại chương trình này đúng thiệt là có hơi bắt nạt phàm nhân, nhưng loại thiên phú này mà không cần thì thiệt rất đáng tiếc. Hiện nay nhân thiết* học bá vẫn khá là nổi tiếng, làm cho Bạch Trạch đỏ vận lên, trừ khuôn mặt này ra, cái kỹ năng không gì không biết này còn có thể lợi dụng cho tốt một chút.

*: viết tắt cho thiết lập nhân vật, mình hơi bị…… lười, nên về sau mà nhắc đến thiết lập nhân vật mình sẽ cho nó thành nhân thiết nhé.

So với bắt đầu từ lên show, không bằng đi tích góp từng chút một những fan trung thành thay Bạch Trạch từ phòng phát sóng trực tiếp trước đã.

Lý Tiểu Tiểu nói với màn hình: “Thật ra thì tôi cũng thường xem Tư duy siêu cấp, cái mà chương trình kiểu này khảo sát không chỉ là tri thức dự trữ, còn có năng lực tư duy logic mạnh mẽ, không bằng mọi người thử thi Bạch Thụy Trạch đi, đem đề xảo quyệt nhất, khó nhất mà các bạn từng thấy đánh lên màn hình, chúng ta để Bạch Thụy Trạch đáp đề được không, xem coi ảnh có thể đáp được ra bao nhiêu đề.”

Lần này phòng phát sóng trực tiếp lập tức lại náo nhiệt lên, vừa là lật sách vừa tra Thiên độ, đề cho ra cũng hoa hòe lòe loẹt gì cũng có, có cái Lý Tiểu Tiểu thậm chí là thấy cũng chưa từng thấy.

Bình luận lướt quá nhanh, Lý Tiểu Tiểu liền áp dụng cách chụp màn hình một cách ngẫu nhiên, chụp được đề của ai liền để Bạch Trạch đáp đề của người đó.

Mấy cái đề chụp được lần đầu thật sự là loại hình nào cũng có, có từ rất ít gặp trong Kinh Thi, bảo Bạch Thụy Trạch đọc câu tiếp theo; có người thì đánh một đoạn trong Chu Dịch, hỏi ở trong bài nào; còn có một fan trực tiếp đánh một cái đề toán học vô cùng phức tạp ra, làm cho Lý Tiểu Tiểu có thành tích thi đại học không tệ, thành tích toán cao cấp khi học đại học cũng khá tốt nhìn nửa phút cũng tỏ vẻ cô ngay cả cái đề của bài toán này cũng không đọc được, cũng chả biết làm sao mà đánh ra được mấy cái ký hiệu phức tạp kia nữa.

Ba cái đề này hiện ra trước mặt Bạch Thụy Trạch cùng tất cả các fan, Lý Tiểu Tiểu đọc đề cho Bạch Thụy Trạch với fan, vừa đọc hai câu cô đã phát hiện, cô không chỉ có ngay cả đề toán học cũng không đọc dược, đề ngữ văn cũng game over luôn, trong mười mấy chữ kia có đến hai chữ cô không biết, thậm chí là lạ đến cô chưa từng thấy qua.

Lý Tiểu Tiểu trực tiếp cam chịu, đưa di động cho Bạch Trạch: “Tự anh đọc đề tự anh đáp đi.”

Bạch Trạch cười liếc nhìn Lý Tiểu Tiểu một cái, nhận lấy di động từ trong tay cô, tự mình thì thầm: “Câu tiếp theo của ‘Hữu cổ hữu cổ, tại chu chi đình’, cái này có hơi đơn giản, câu tiếp theo là thiết nghiệp thiết cự, sùng nha thụ vũ.”

Tuy chúng fan của phòng phát sóng trực tiếp không biết Bạch Trạch đang đọc cái gì, nhưng nghe rồi liền cảm thấy không hiểu nổi, một đợt nịnh hót ca ngợi lại bắt đầu. Bạch Trạch chậm rì rì đọc hết trọn bài, cái đề Chu Dịch thứ hai này cũng vô cùng dễ dàng với anh, chẳng những nói ra được câu đó ở bài nào, còn trực tiếp rút một quyển Chu Dịch được đóng bằng chỉ trên giá sách phía sau, nói thẳng nó bắt đầu từ hàng thứ mấy ở tờ nào luôn.

Camera nhắm thẳng ngay trang sách, Bạch Trạch nhẹ nhàng lật vừa đúng đến trang đó, nội dung trong đó giống hệt với Bạch Trạch nói.

Lúc này ngay cả fan nhan sắc nịnh nọt cũng có chút ngơ, đây là thật sự nói đúng hay là được hỗ trợ hoàn toàn vậy?

Bạch Thụy Trạch trả lời đề số 2 xong lại đưa ánh mắt về phía cái đề toán kia, lúc này anh không có đọc, mà là ngồi trước bàn cầm lấy một tờ giấy trắng, xoẹt xoẹt xoẹt đáp đề trên đó. Lý Tiểu Tiểu chỉ có thể đưa máy quay đi ra sau lưng Bạch Trạch đứng, quay toàn bộ quá trình anh đáp đề lại, cuối cùng lại còn cho một cảnh cận cảnh cho đáp án.

Đề thì đáp xong rồi, cơ mà Lý Tiểu Tiểu còn thiệt hổng biết có đúng hay không, chúng fan trên cơ bản cũng đều mờ mịt như Lý Tiểu Tiểu, ngay cả đề cũng chả hiểu thì bọn họ căn bản cũng không biết Bạch Trạch có làm đúng hay không. Nhưng cái bạn fan ra đề kia lại vui mừng khôn xiết, sau khi đánh một chuỗi dấu ba chấm khϊếp sợ thì hoan hô nói: “Thì ra đề này là giải như thế, tôi xem hiểu rồi.”

Lý Tiểu Tiểu câm nín hỏi: “Cậu đây là chạy vào phòng phát sóng trực tiếp làm bài tập toán sao?”

Trên màn hình cười thành một mảnh, Lý Tiểu Tiểu cầm tờ giấy Bạch Trạch làm bài tập lên: “Bạn fan làm bài tập cũng không quên xem phát sóng trực tiếp này quay đầu lại nhắn riêng địa chỉ cho tôi, tôi gửi tờ giấy Bạch Thụy Trạch làm bài này qua cho cậu.”

Chúng fan thấy thế thì í ới nói không công bằng, bọn họ cũng muốn chữ Bạch Thụy Trạch viết, chữ thật là đẹp mắt giống như người vậy.

Bạch Thụy Trạch tùy tay cầm lấy một cái quạt, bên mặt trái của quạt đã vẽ sẵn một con thần thú có dáng người sư tử, đầu có sừng rồi. Bạch Trạch đưa hình ảnh đối mặt với màn ảnh hỏi: “Các bạn biết tôi vẽ thần thú nào đây không?”

Lập tức trên màn hình xuất hiện đủ loại đáp án, có người nói Thao Thiết có bạn nói Kỳ Lân, chỉ có một người đoán được là Bạch Trạch.

Tươi cười trên mặt Bạch Trạch vẫn không thay đổi, nhưng trong ánh mắt lại thêm vài phần cô đơn: “Đây là thụy thú Bạch Trạch, tranh có hình Bạch Trạch có tác dụng trừ tà đuổi quỷ, còn có thể mang phúc vận tới cho người ta, tôi sẽ tặng chuôi quạt có mặt vẽ Bạch Trạch này cho bạn fan đã trả lời đúng kia nhé.”

Nói xong, anh cầm lấy bút lông, nhúng đủ nước mực, viết hai chữ tường thụy (điềm lành) lên mặt chính diện cây quạt.

Chúng fan nhìn bộ dáng Bạch Trạch hươ bút vẩy mực mà hô to Bạch Thụy Trạch thật soái, nhưng nhìn Bạch Trạch cũng không có hứng thú nhưng mới vừa bắt đầu phát sóng trực tiếp hồi nãy. Lý Tiểu Tiểu than nhẹ một tiếng trong lòng, so sánh với các thần tiên trong các loại truyền thuyết, chúng thần thú thượng cổ đúng thật là càng ngày càng không quen thuộc với mọi người.

Nhón chân vỗ vỗ bả vai Bạch Trạch, Lý Tiểu Tiểu cũng đáp lễ lại bằng một khuôn mặt tươi cười thật to: “Tôi thay các fan cảm ơn anh vì quạt một chút, mà tôi cũng muốn xin một bức họa vẽ Bạch Trạch siêu lớn được không? Tôi muốn treo nó trong phòng tôi, nghe nói có thể trừ tà đó.”

Thần thú trí tuệ như Bạch Trạch, tự nhiên có thể cảm nhận được ý an ủi của Lý Tiểu Tiểu, mà anh thế mà cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.

Cô chủ nhỏ này thật là rất đáng yêu mà.

***

Tạm biệt Bạch Trạch, Lý Tiểu Tiểu nhìn căn phòng của Khổng Tuyên ở cách vách ít nhiều có chút sợ. Chuyện truyền thuyết về Khổng Tuyên cô từng nghe không ít, đối với anh nghệ sĩ chính tà khó phân này, cô thật là có hơi không dám tiếp cận.

Lý Tiểu Tiểu dây dưa dây cà dịch về phía căn phòng kia của Khổng Tuyên, vừa dịch được hai bước thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Khổng Tuyên với mái tóc lửa đỏ đứng ở cửa bất mãn mà nhìn cô: “Sao cô chậm như vậy, đếm kiến hả?”

Chúng fan của phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt bị chấn kinh rồi, một người đàn ông mà mỹ diễm thế này được chứ?

Khổng Tuyên nhướng lông mày nhìn nhìn camera, để mở cửa ra, trong giọng nói thêm vài phần không kiên nhẫn: “Vào đi.”

Lý Tiểu Tiểu khiêng camera vào phòng, dựng chắc giá rồi, vừa quay đầu lại liền thấy Khổng Tuyên đã lắc lư đến đằng trước camera, chỉ nói một câu với màn ảnh: “Tôi, Khổng Minh Tuyên.”

Chúng fan của phòng phát sóng trực tiếp bị một câu bất thình lình của Khổng Minh Tuyên đùa cho cười, Lý Tiểu Tiểu cũng có chút buồn cười, không ngờ được nhìn Khổng Minh Tuyên kiệt ngạo bất tuân, không nghĩ tới cũng có một mặt ngốc nghếch như vậy.

Khổng Tuyên nhìn chằm chặp bình luận của phòng phát sóng trực tiếp một lát, trong đó có người khen anh soái có bạn khen anh đẹp, cũng có người nói tóc anh đỏ lóa mắt. Nhìn những từ tán thưởng đầy màn hình, Khổng Tuyên có chút đắc ý mà nhếch khóe môi: “Mọi người đều còn thiệt rất tinh mắt đó.”

Tuy Khổng Tuyên mỹ diễm mười phần, nhưng mà dù cho là ngôn hành hay là cử chỉ đều không nhìn ra một tia ẻo lả, ngược lại là như đám đại lão gia thô kềnh kệch.

Anh ngồi xuống ghế tựa, chăn bắt chéo chếch lên, khóe mắt thon dài nhướng một cái: “Có phải cần biểu diễn tiết mục gì hay không?”

Lý Tiểu Tiểu nghĩ ngợi, nói: “Nếu có kỹ năng thì tốt nhất, không được thật thì phơi mặt ra cũng được.”

“Xời, anh là cái loại người dựa vào mặt ăn cơm kia sao?” Khổng Tuyên khinh thường mà hừ một tiếng: “Anh là dựa vào thực lực!”

Lý Tiểu Tiểu còn thật hổng biết Khổng Tuyên có sở trường gì: “Anh, vậy anh biểu diễn gì cho mọi người đây?”

Khổng Tuyên trầm tư một lát: “Thân thể anh đây đao thương bất nhập, có thể biểu diễn một màn ngực đập bể đá lớn cho mọi người.”

Lý Tiểu Tiểu: “………………”

Trên màn hình của phòng phát sóng trực tiếp lập tức cười thành 1 mảnh: “Nhìn biểu cảm ngơ người của cô chủ nhỏ, cổ nhất định rất hối hận vì không tập dượt một chút trước với Khổng Minh Tuyên.”

“Biểu cảm của cô chủ nhỏ chân thật quá mức, giống như đúc với biểu cảm của mị.”

“Khổng Minh Tuyên vác cái khuôn mặt diễm lệ vô song như thế mà lại nghĩ ra một trò chơi thô ráp như vậy, thiệt là cười chết người.”

“Chỉ có mị rất muốn xem ngực đập để đá lớn sao? Mị chính là thích cái loại đáng yêu tương phản này!”

“…………”

Nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của Khổng Minh Tuyên, Lý Tiểu Tiểu chỉ có thể kiên định mà lắc lắc đầu: “Không được, anh đổi cái khác đi.”

Khổng Tuyên đứng lên, đi đến trước một cái giá đặt binh khí ở một bên, trên đó có đao cán to, có roi vàng, có bảo kiếm, còn có cả đống những binh khí Lý Tiểu Tiểu không gọi lên được.

“Không thì để tôi chơi cho mọi người một đoạn?” Khổng Tuyên nhìn binh khí trân quý của mình mà tay có chút ngứa ngáy, dạo qua một vòng trước giá binh khí rồi xách thanh đao cán to kia lên dùng sức vung lên. Chúng fan của phòng phát sóng trực tiếp chỉ nhìn thấy ánh sáng bạc chợt lóe trên màn hình, tiếp đó liền thấy hình ảnh trời đất quay cuồng, tiếp đó lạch cạch một tiếng, hình ảnh cuối cùng là trần nhà yên tĩnh.

Đang lúc chúng fan ở phòng phát sóng trực tiếp không hiểu ra sao, bỗng nghe thấy tiếng Lý Tiểu Tiểu tức muốn hộc máu truyền đến bên tai: “Anh chặt gãy cái giá ba chân của tôi rồi.”

Trong giọng của Khổng Minh Tuyên có thể nghe ra rõ ràng sự chột dạ: “Ai biết giá ba chân của cô yếu đuối vậy chứ.”

“Đây là chuyện yếu đuối sao?” Giọng Lý Tiểu Tiểu nghe qua thật dậm chân: “Đao của anh lợi hại cỡ nào anh không biết? Cũng không biết thu chút sao?”

Màn ảnh lại lần nữa lay động, mặt Lý Tiểu Tiểu xuất hiện trên màn hình, hình như là phát hiện máy móc không thành vấn đề, có một tiếng thở dài nhẹ nhõm một hơi rõ ràng.

Lúc này, trong màn ảnh xuất hiện khuôn mặt ấm ức của Khổng Minh Tuyên, sau khi phát hiện Lý Tiểu Tiểu đang quay mình thì lập tức đổi thành biểu cảm có chút táo bạo: “Tôi đã thu rồi đó, nếu không cái phòng này đã bị bổ thành hai nửa rồi cô tin không?”

Lý Tiểu Tiểu đã chẳng biết phải nói gì, các fan bắt giữ được di thể giá ba chân lẳng lặng nằm trên mặt đất qua màn ảnh lắc lư thoáng động, chỉ thấy giá ba chân bị chém thành hai đoạn chỉnh chỉnh tề tề, hy sinh bất ngờ không kịp phòng bị.

Chúng fan đều cười điên rồi, nước mắt cũng sắp chảy ra. Ngay từ đầu mọi người đều tưởng rằng là người đàn ông lãnh diễm tính cách cao lãnh, không ngờ lại là một đại lão gia đội lấy khuôn mặt mỹ diễm tuyệt luân, quả thật là quá buồn cười.

Khổng Minh Tuyên show sở trường thất bại nên có chút uể oải, anh rầu rĩ không vui mà thả đao lại chỗ cũ, khẩn thiết nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Không thì tôi vẫn là biểu diễn ngực đập vỡ đá lớn đi.”

Lý Tiểu Tiểu có chút không cam lòng mà hỏi: “Anh thật sự là không có sở trường gì khác sao? Cẩn thận ngẫm lại đi?”

Khổng Tuyên thật đúng là cẩn thận suy nghĩ: “Đặc biệt thích đẹp có được tính không?”

Lý Tiểu Tiểu nhìn nhìn trường bào sắc vàng chói lóa kiểu trung trên người Khổng Minh Tuyên, gật gật đầu không chút khách khí: “Có thể nhìn ra được.”

“Vậy được.” Khổng Tuyên lộ ra biểu cảm đắc ý dào dạt: “Đây cũng là một trong những đặc điểm lớn nhất của tôi.”

Nhìn biểu tình kiêu ngạo của Khổng Tuyên, khu bình luận cả mảnh hài hòa ha ha ha, đều cảm thấy Khổng Tuyên là một ông anh hài hước đặc biệt thú vị.

Tuy Lý Tiểu Tiểu rất bất đắc dĩ, nhưng mà nâng đỏ mỗi một nghệ sĩ là một trong những trách nhiệm làm người phụ trách công ty giải trí Tiên Phàm của cô, cô phải đào móc ra điểm lóe sáng của Khổng Tuyên.

Dạo quanh Khổng Tuyên một vòng, Lý Tiểu Tiểu đột nhiên hỏi: “Anh có biết hát không?”

“Hát?” Khổng Minh Tuyên nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hé miệng bắt đầu hát một khúc nhạc, ca từ có chút khó đọc, phảng phất như là một đoạn thơ kinh gì đó, làn điệu cũng có chút kỳ lạ, nhưng hai cái hợp lại làm một, thế mà lại có một loại cảm giác hài hòa kỳ diệu, hay dị thường.

Bình luận ha ha ha trong khu bình luận biến mất, chúng fan ở phòng phát sóng trực tiếp không hẹn mà cùng bị tiếng ca của Khổng Tuyên hấp dẫn, lặng lặng mà nghe anh ấy ngâm xướng.

Khúc nhạc ngắn trăm chuyển ngàn hồi, tất cả mọi người không hiểu ý tứ của ca từ, nhưng đều đắm chìm trong tiếng ca, quên hết tất thảy quanh mình.

Hát xong câu cuối cùng, lỗ tai Khổng Tuyên có hơi hơi đỏ lên, nhưng trên mặt vẫn là cái biểu tình rắm thối không ai bì nổi như cũ: “Thế nào, hát hay không?”

Lý Tiểu Tiểu thật sự là hai mắt tỏa sáng á, vẻ mặt cũng là sùng bái: “Anh, anh hát quá hay, quay đầu lại em tìm người viết bài hát cho anh, anh dọn dẹp một chút rồi lấy thân phận ca sĩ xuất đạo đi.”

“Chuyên môn đi hát sao?” Khổng Tuyên thoạt nhìn còn không quá vừa ý: “Để tôi hát cũng được, có điều tôi cũng muốn đóng phim, chính là cái thứ mà Huyền Phinh diễn kia đó, tôi liền rất thích, tôi cảm thấy tôi cũng có thể diễn rất tốt, tôi đao thương bất nhập còn có thể ngực đập bể đá lớn đó.”

Lý Tiểu Tiểu: “………………”

Mệt tim quá, có thể trực tiếp tống con công này tới vườn bách thú không hỉ? Thiệt sự là quá phiền người mà!