Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 26

Mẹ Phạn Phạn vỗ tay lão Phạm một chút, sẵng giọng: “Ăn ngon vậy sao? Tôi nấu cơm mấy người không phải ngại cái này chính là ngại cái kia, người khác làm liền mạnh hơn tôi nhiều như vậy?”

Lão Phạm đầu cũng chả buồn ngẩng lên lại xé một miếng thịt nhét vào miệng bà: “Bà nếm thử không phải liền biết sao.”

Mẹ Phạm ăn miếng thịt, lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Quả thật ăn rất ngon, đây là đồ ăn ngoài nhà ai vậy?”

“Đây không phải đồ ăn ngoài, đây là phần thưởng con rút trúng!” Phạn Phạn thấy ba mẹ đều xuống tay, nhất thời nóng nảy, vừa vội vàng cũng xé miếng thịt nhét vào miệng, còn vừa muốn lấy di động ra chụp ảnh: “Trước hết đều đừng động đậy, con chụp tấm ảnh post Weibo đã!”

Vợ chồng lão Phạm chỉ phải rút tay trở về, mắt trông mong nhìn Phạn Phạn chụp với cái chân dê nướng vàng óng ánh sáng bóng kia một trận. Lão Phạm ở bên chờ có chút không kiên nhẫn, duỗi tay lật trong thùng hai cái, lại lấy ra một cái bình thủy tinh cực to, bên trong có sáu con cua.

Phạn Phạn vừa chụp ảnh cho chân dê xong, liền ngửi thấy một cỗ hương rượu nồng đậm, cô ngẩng đầu nhìn xem, không biết lão Phạm đã mở cái bình cua ngâm rượu ra từ lúc nào.

Lão Phạm bị con gái trừng mắt chột dạ run tay lên, rượu trong bình vẩy một ít trên ngón tay, ông theo bản năng đưa đến trong miệng liếʍ một cái, lập tức lại kinh sợ: “Rượu này thật là tốt quá đi!”

Phạn Phạn bị lão Phạm lúc kinh lúc rống làm cho có chút mơ màng: “Rượu gì ạ? Phần thưởng con rút trúng là chân dê nướng với cua ngâm rượu.”

“Chính là rượu trong cua ngâm rượu!” Lão Phạm nói xong dứt khoát đưa cái bình lên bên miệng khẽ nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng đau đớn: “Dùng rượu tốt như vậy làm cua ngâm rượu, quả thật quá lãng phí. Ba nói đây này, bằng vào kinh nghiệm uống rượu nhiều năm của bọn ba, đây chính là rượu trắng nguyên tương dùng lương thực thuần để sản xuất, hơn nữa lương tốt nước tốt năm phải đủ mới có hương vị thơm thuần như vậy.”

Phạn Phạn duỗi tay đoạt cái bình trở về, đổ luôn cả cua lẫn rượu vào một cái tô: “Lần này xem như ba đoán đúng rồi, ông Táo nói rượu này là chính ông ấy ủ, cất vào hầm đầy đủ 10 năm đó.”

Lão Phạm không nhịn được hỏi: “Ai là ông Táo? Ông ấy bán rượu chỗ nào thế, ba nói gì cũng phải đi cổ động!”

“Đừng có nằm mơ ạ, con còn muốn cổ động đây!” Phạn Phạn đem ảnh chụp cua ngâm rượu với ảnh chụp chân dê gộp chung lại đăng lên Weibo, sau đó cầm dao bít tết, quyết đoán bắt đầu cắt miếng thịt mà mình xem trọng trước kia xuống.

Lão Phạm vừa thấy liền nóng nảy: “Con đứa nhỏ này sao lại làm xuất kỳ bất ý như vậy, không phải đã nói món ngon phải cùng nhau chia sẻ sao?”

Phạn Phạn căn bản liền không phản ứng ba ruột mình, ngay cả đĩa ăn cũng không cần, trực tiếp lấy tay bốc thịt chân dê mà ăn từng miếng từng miếng một tặc vui vẻ.

Trước đó Phạn Phạn cũng từng ăn chân dê nướng ở bên ngoài, cái loại đó chỉ có phần da bên ngoài có hương vị, thịt bên trong thì săn lại cái ngon, phải chấm gia vị mới ăn tiếp được. Mà thịt dê ông Táo nướng lại không giống với, thịt bên trong vẫn non lại rất ngon miệng, nước thịt bị khóa lại gắt gao bên trong, phi thường ngon.

Một miếng thịt chân dê to không kịp phẩm cho kỹ đã ăn sạch rồi, Phạn Phạn nhanh chóng vươn dao nhỏ cắt tiếp một miếng thịt to xuống, lão Phạm vừa thấy thì nóng nảy, miệng ngậm thịt mơ hồ không rõ mà nói: “Con cắt cũng quá nhiều rồi, không biết hiếu kính ba mẹ hả! Con còn trẻ, thời gian để ăn đồ tốt còn ở phía sau đâu, giờ nhường cho ba mẹ nhiều chút đi.”

Phạn Phạn bốc thịt chân dê không yếu thế chút nào: “Con lúc này mới cắt có hai miếng, hai ngài đều sắp lột xuống hơn phân nửa. Mấy món ngon khác con có thể hiếu kính ngài trước, cái này thì không thể. Lần này con có thể rút trúng cái chân dê này đây đều là do phần mộ tổ tiên nhà ta bốc khói nhẹ đấy, lần tới không biết là lúc nào mới có thể nếm được tay nghề của ông Táo.”

Đây là lần thứ hai lão Phạm nghhe thấy Phạn Phạn nhắc tới ông Táo, không nhịn được hỏi một câu: “Ông Táo mà con nói rốt cuộc là ai thế?”

Phạn Phạn không hé răng, vùi đầu ăn xong thịt dê trong tay mình mới lau lau tay, mở phòng phát sóng trực tiếp lên, đưa di động của mình đặt lên bàn ăn, chỉ vào một ông lão sơ búi tóc nói: “Đây là ông Táo, đầu bếp của công ty giải trí Tiên Phàm.”

Vợ chồng lão Phạm nghe vậy đồng thời nhìn lại về phía di động, tràn ngập tò mò đối với ông cụ này.

Tuy rằng thời gian đã qua nửa tiếng, nhưng công ty giải trí Tiên Phàm còn chưa ăn cơm trưa xong. Chỉ thấy bên miệng Lý Tiểu Tiểu đều là dầu mỡ, ngoài miệng nói thật no, no quá, không thể ăn nữa, nhưng tốc độ bỏ thịt lên lá xà lách trong tay một chút cũng không chậm.

Một con dê nướng nguyên con được nướng chín từ trong ra ngoài cần tới mấy tiếng, ông Táo bọn họ tất nhiên không muốn chờ lâu, cho nên bọn họ vừa văn vừa nướng, nướng một hồi lại ăn, ngược lại ăn càng nhiều.

Giờ dê nướng trên giá đã bị ăn hơn phân nửa, phần còn lại còn đang xì xèo chảy mỡ, Lý Tiểu Tiểu buồn bực đến muốn khóc: “Làm sao bây giờ, ngửi lên hình như càng thơm, mà con thật sự là ăn không vô.”

Nhìn bộ dáng Lý Tiểu Tiểu nước mắt rưng rưng, bạn trên mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng muốn khóc: Thật là hạn hán cũng chết mà ngập úng cũng chết, người ta là no căng mà khóc, mà chính mình là thèm khóc.

Lão Phạm nhìn chằm chằm cái giá trong phòng phát sóng trực tiếp kia không dời mắt: “Con gái, cái chân dê này là trên người con dê kia hả?”

Phạn Phạn vừa dùng dao cạo thịt trên xương dê vừa nói: “Đúng, chính là con dê này.”

“Thật thơm a!” Lão Phạm lại lần nữa cảm thán nói, ông quay đầu lại nhìn cục xương bên trên còn mang theo chút thịt chưa xé xuống, vội vàng đoạt lấy xương dưới dao của Phạn Phạn: “Đừng có cạo, còn lại để ba gặm là được.”

Phạn Phạn câm nín nhìn ông, lão Phạm trực tiếp xem nhẹ ánh mắt con gái, phảng phất như chả có việc gì mà bụp sạch sẽ thịt trên xương, cục xương bóng lưỡng đến có thể phản quang.

Lúc ông Táo cắt chân dê rất là thành thực, kèm theo một ít thịt bụng dê luôn, ít nhất cũng phải nặng cỡ 5 cân. Nhưng sinh sôi là bị một nhà ba người bởi vì trời nóng mà không có khẩu vị ăn sạch sẽ, ngay cả chút thịt vụn cũng chả còn.

Quăng xương sang một bên, ánh mắt lão Phạm lại dừng trên cái bình cua ngâm rượu kia: “Cua này là trực tiếp ăn sao?”

“Còn làm sao? Không trực tiếp ăn thì ông còn chuẩn bị toàn bộ nghi thức cho cua à?” Mẹ Phạm bởi vì lúc ăn thịt dê không cướp lại bằng chồng với con gái có chút bất mãn, không chút lưu tình nào mà dỗi lại lão Phạm rồi dẫn đầu dùng đũa gắp một cái càng của con cua ngâm rượu rồi xách nó lên.

Rượu trên người cua ngâm rượu tí ta tí tách rơi trên bàn, lão Phạm đau lòng đến phải nhảy dựng lên, nhanh chóng lấy chén lót dưới con cua: “Bà bỏ vào a!”

Mẹ Phạm cười nhạo liếc mắt nhìn ông một cái, mở cua ra ăn một miếng gạch cua: “Rượu này cũng ngâm cua rồi, ông còn có thể uống sao hả?”

Lão Phạm không phục dỗi trở lại: “Tôi dùng rượu này tiếp tục làm cua ngâm rượu được không?”

Mẹ Phạm bị hương vị của cua ngâm rượu mê hoặc lập tức gật đầu: “Cần phải làm, hôm nay làm liền.”

Phạn Phạn nhìn cua ngâm rượu trong bình do dự, giống như Lý Tiểu Tiểu, cô chưa từng tiếp xúc với rượu, cũng chưa từng ăn mấy loại món ăn như cua ngâm rượu, tôm ngâm rượu. Nhưng nhìn bộ dáng mẹ ruột ăn đến đầu cũng chả buồn ngẩng, hận không thể nuốt luôn vỏ cua xuống kia, cô lại có chút rục rịch.

Lúc này lão Phạm cũng động thủ, gắp một con cua tới, trước hết hút sạch khô nước canh dính bên ngoài. Phạn Phạn vừa thấy cái này liền không thể chờ nữa, nếu lại do dự nữa thì bình cua ngâm rượu này phỏng chừng sẽ không có phần của mình. Tuy rằng rượu chỗ này rất mạnh, nhưng với món cua ngâm rượu ông Táo làm lúc này, cô phải nếm một ngụm, bằng không thì có khả năng sẽ tiếc nuối cả đời.

Phạn Phạn gắp một con cua ngâm rượu mở ra, học bộ dáng Lý Tiểu Tiểu lúc trước cắn một miếng cả thịt với gạch. Sau khi miếng thịt cua này vào miệng, cô rốt cuộc hiểu được vì sao Lý Tiểu Tiểu sẽ ăn không ngừng được thẳng đến khi đem chính mình ăn say, thật sự là tư vị của con cua này quá mỹ vị.

Thịt cua trơn non như cao vậy, dung hợp với hương vị ngon lành của gạch cua trong khoang miệng, dưới sự thúc giục chuyển hóa của rượu ngon thăng hoa thành một loại mỹ vị đặc thù, chất thịt tươi mới, hương rượu nồng đậm, cho dù là người không biết uống rượu mà phẩm đến cua ngâm rượu này cũng luyến tiếc buông tha.

Không trách được Lý Tiểu Tiểu có thể ăn đến say, nếu mà mặc cô ăn thả cửa, phỏng chừng cô cũng có thể bụp sạch 10 con.

Trong một bình có 6 con cua, một nhà ba người mỗi người hai con, ăn chưa đã ghiền, Phạn Phạn có hơi say xụi lơ trên ghế tựa, vuốt ve cái bụng phình lên của mình hạnh phúc thở phào nhẹ nhõm: “Ăn được đồ ăn mỹ vị thế này, đời này cũng cảm thấy viên mãn.”

Loại hạnh phúc này mà không chia sẻ cho bạn trên mạng một chút thì quá khó chịu rồi, Phạn Phạn ngồi dậy chụp một tấm ảnh bàn ăn. Trên bàn là xương đùi dê bị gặm sạch bong sáng loáng đến có thể so với bóng đèn, vỏ cua sạch sẽ bị liếʍ đến sắp giống như giấy mỏng, nhìn thật là sáng. Ngoài ra, còn có một cha già ăn chưa đủ vụиɠ ŧяộʍ dùng đũa chấm rượu ngâm cua bỏ vào miệng, một bộ dạng lưu luyến.

Phạn Phạn đăng ảnh chụp ở trong khu bình luận phía dưới Weibo công ty giải trí Tiên Phàm: “Tay nghề của ông Táo thật sự quá quá quá quá tốt! Chân dê nướng ngoài sém trong mềm, đặc biệt ngon miệng, cua ngâm rượu hương vị thơm ngon, hương rượu nồng đậm, ăn quá ngon. Chỉ hai món ăn này thôi, ba mẹ tôi thiếu chút nữa vì cướp với tôi mà đánh lên, tình cảm cha mẹ con 20 năm suýt nữa bị hủy hoại trong chốc lát.”

Tuy rằng trực tiếp còn chưa kết thúc, nhưng vừa xem phát sóng trực tiếp vừa đăng bình luận dưới Weibo đã thành sở thích của rất nhiều fan. Nhìn thấy Phạn Phạn khoe khoang, không ít fan đều ngao ngao nhào qua cắn cô, còn có một vài fan ở nơi khác đấm ngực dậm chân, hối hận sao mình lại không ở thành phố Đông Thái.

***

Ăn xong cơm trưa rồi, Lý Tiểu Tiểu lại bắt đầu buồn ngủ, thời tiết nóng bức, cô còn chưa có bớt say rượu, cộng thêm ăn có hơi quá no căng, luôn có một loại cảm giác buồn ngủ.

Lúc này ông Táo với ông Thổ cũng ăn no, hai người nhàn nhã ngồi dưới tàng cây, câu có câu không tán gẫu với nhau, vẻ mặt thích ý.

Lý Tiểu Tiểu ngáp một cái, thương lượng với hai ông cụ: “Hôm nay ta chỉ trực tiếp nhiêu đây nhé?”

Hai ông cụ gật gật đầu: “Được rồi, đợi lần tới lại trực tiếp đi.”

Cụ ông đồng ý, fan không có không làm, tuy phát sóng trực tiếp đã kéo dài hơn 4 tiếng, nhưng mà vẫn là xem chưa đủ. Cảm giác dù cho nhìn hai ông cụ ngồi nói chuyện phiếm thôi bọn họ cũng có thể cực kỳ thích thú mà xem cả ngày, sao bọn họ cứ thích trạng thái của hai ông cụ vậy chứ.

****

Phát sóng trực tiếp kết thúc, công ty giải trí Tiên Phàm lại có ba tag lên hot search, phân biệt là #Chân dê nướng của ông Táo#, #Nhân sâm của công ty giải trí Tiên Phàm có phải nhân sâm dại hay không#, #Ruby của công ty giải trí Tiên Phàm rốt cuộc là thật hay giả#, trong lúc nhất thời trên mạng thảo luận náo nhiệt phi phàm.

Độ đề tài của công ty giải trí Tiên Phàm càng ngày càng nhiều, có mấy người trong lòng không phải tư vị. Tỷ như là mấy công ty giải trí chuẩn bị đào góc tường kia, bọn họ vốn là không để công ty giải trí Tiên Phàm vào mắt, cảm thấy môn quy bọn họ nhỏ, tài nguyên ít, không có môn lộ, tùy tùy tiện tiện liền có thể ngăn chặn, thậm chí là mình ra giá cao là có thể lấy được đám nghệ sĩ đến.

Nhưng mà sau khi xem phát sóng trực tiếp xong lại có chút không quá xác định, công ty giải trí Tiên Phàm vừa là nhân sâm dại lại là hoa tươi giá trên trời trên trăm triệu nguyên, mấy cái thứ đó rốt cuộc là thật hay giả thế? Nếu mà là giả thì có thể là vì nổi tiếng mà lăng xê, cơ mà nếu là thật thì vụ đào góc này liền khó làm.

Người khác thì không nói, chỉ với khuôn mặt kia thân thủ ấy của Huyền Phinh, nếu mà có tài nguyên tốt thì tuyệt đối có thể đỏ tía.

Sau một chốc cân nhắc trong văn phòng, lão tổng của mấy công ty giải trí nổi tiếng đồng thời ra lệnh, tiếp xúc với Huyền Phinh, tranh thủ cướp người về.

Xem phát sóng trực tiếp mà động tâm tư xấu không chỉ có công ty giải trí, còn có một gã côn đồ bản địa tên là Trình Cường ở thành phố Đông Thái. Hôm nay lúc ở nhà chả có việc gì lướt phát sóng trực tiếp, vừa lúc vào phòng phát sóng trực tiếp của giải trí Tiên Phàm lúc Lý Tiểu Tiểu móc ruby ra nói muốn bán để đi quay phim. Bởi vì Lý Tiểu Tiểu lớn lên xinh đẹp, Trình Cường liền ngây người thêm một lúc, tận mắt thấy một đám người đem hai bồn hoa của ông Thổ xào lên đến giá hơn một trăm triệu.

Trình Cường vừa gặm dưa chuột vừa mắng kẻ có tiền ngu ngốc, tiền nhiều không chỗ tiêu, ghen tị đến hai mắt đỏ bừng. Đợi đến lúc giữa trưa khi hai ông cụ ra khỏi rừng trúc câu cá, Trình Cường liếc mắt một cái liền nhận ra chỗ này.

Đây là Ẩn Tiên Sơn ở khu ngoại ô phía tây thành phố Đông Thái, mấy năm trước hắn từng đi xây cao ốc ở công trường kiến trúc cạnh đó, buổi tối lúc nóng ngủ không yên từng chạy vào sông bơi lội, rất là quen thuộc với chỗ này. Về sau cao ốc bỏ dở, hắn cũng thất nghiệp về nhà.

Trình Cường nhìn màn hình, trong lòng có chút hối hận, trước đó có thấy phụ cận đấy có một mảnh rừng trúc rất lớn, nhưng mà vẫn luôn không chui vào xem trong đó có cái gì. Thì ra chỗ này còn cất giấu một công ty có tiền như vậy. Nhìn cái bờ tường đỏ kia chẳng qua cũng chỉ cao cỡ 2m, nhảy qua cũng không phải quá khó khăn, tòa nhà rất lớn mà chỉ có hai ông lão với một tiểu cô nương, nếu mà hắn nhảy vào, đồ trong đó còn không phải tùy tiện cho hắn lấy.

Trình Cường hưng phấn, cầm lấy di động gọi điện thoại cho Lý Hoa Nam lăn lộn với mình từ nhỏ đến lớn: “Anh em, có vụ làm ăn lớn, có nguyện ý cùng nhau làm hay không?”

*

Màn đêm buông xuống, một chiếc xe ba bánh không có giấy phép rách tung tóe đậu trên đường nhỏ ngoài rừng trúc ngoại ô phía tây, Lý Hoa Nam từ trên xe xuống, nhìn thoáng qua chung quanh nói: “Mày xác định chỗ này có dê béo? Đừng có ép buộc uổng công đó.”

“Sẽ không, tao đều tìm hiểu tốt lắm.” Trình Cường lấy di động ra cho Lý Hoa Nam xem Weibo: “Mày xem hoa giá trên trời của công ty này đã được đấu giá này, còn có mấy hoa hòe mà trước đó bọn họ đã tặng ra này, động chút thôi cũng mấy vạn một đóa, mấy cái này đã được chuyên gia xem xét rồi đó. Dù cho ta không vào nhà, trực tiếp đến hoa viên, lấy một xe hoa của bọn họ chúng ta cũng phất lên.”

Lý Hoa Nam cười nhạo một tiếng: “Muốn làm liền làm lớn chút, trộm ruby ra đây luôn xem rốt cuộc là thật hay giả.”

Trình Cường đáng khinh cười một chút: “Được, vừa lúc để tao xem xem tiểu nha đầu Lý Tiểu Tiểu kia có phải lớn lên đáng yêu giống như trong phòng phát sóng trực tiếp hay không, hôm nay nhìn mà trong lòng tao ngứa cả ngày. Đáng tiếc Huyền Phinh không ở đây, nếu mà có thể hôn một cái thì cả đời này cũng đáng giá.”

Lý Hoa Nam liếc gã một cái: “Ta là vì phát tài không phải vì sắc, tranh thủ lấy đồ rồi đi đừng đánh thức bọn họ, mày đừng có không phân rõ nặng nhẹ.”

“Yên tâm yên tâm, tao là dạng người gì mày không biết sao?” Trình Cường lấy một cái lọ trong túi ra: “Tao mang bình xịt gây tê, bảo đảm sẽ không hỏng chuyện tốt của chúng ta.”

Thế này Lý Hoa Nam mới không nói gì, hắn nhìn thoáng qua chung quanh có chút buồn bực hỏi: “Cổ trạch mày nói ở đâu vậy, sao tao không thấy?”

Trình Cường chỉ một cái về phía rừng trúc: “Ngay trong mảnh rừng trúc kia, từ bờ sông xuyên qua đó là cửa sau, đi lên đường nhỏ là cổng trước.

Lý Hoa Nam nghĩ nghĩ: “Ta đi cửa sau.”

Hai người đi tới bãi đá ở bờ sông, Trình Cường lấy video đã lưu ra so sánh một chút, xác định vị trí hai ông cụ câu cá rồi mang theo Lý Hoa Nam đi vào trong rừng trúc.

Lúc xem phát sóng trực tiếp ban ngày, hai cụ ông hình như là rất nhanh thôi liền xuyên qua rừng trúc, không đi đường vòng gì. Nhưng sau khi Trình Cường mang theo Lý Hoa Nam vào rừng trúc lại có một loại cảm giác chuyển hướng, phảng phất như bốn phương tám hướng đều là tre trúc cả, vừa quay đầu cái thôi liền không phân rõ đông nam tây bắc, cũng quên mất nên đi hướng nào.

Hai người dựa vào phát sóng trực tiếp đi về phía trước, nhưng mà đi được chừng 10 phút vẫn cứ là rừng trúc như cũ, Lý Hoa Nam dù có chưa từng xem rừng trúc cũng cảm thấy không đúng, đi được 10 phút rồi còn chưa ra khỏi mảnh rừng trúc không to mấy này a.

Sắc trời càng ngày càng tối, ánh trăng xuyên thấu qua rừng trúc rải lên mặt đất, chẳng những không làm Trình Cường tráng lá gan, ngược lại còn làm hắn có chút sợ hãi: “Sẽ không phải là quỷ đánh tường chớ?”

“Đừng nói hươu nói vượn, quỷ đâu ra!” Lý Hoa Nam lấy một cái khăn lụa trong túi ra cột lên trên một cây trúc, dùng mũi tên vẽ một hướng: “Chúng ta đi sang bên này đi.”

Lúc này đi chưa được 10 phút, 5 phút, hai người liền thấy cái khăn lụa đỏ trên cây trúc đằng trước, bọn họ lại về tới chỗ cũ.

Lý Hoa Nam không hé răng, trực tiếp đi qua lại vẽ một hướng, vài phút sau, bọn họ lại về lại chỗ cũ.

Lúc này Trình Cường thật sự có chút run rẩy: “Ca, nơi này sẽ không nháo quỷ chớ.”

“Nháo cái quỷ gì?” Lý Hoa Nam trừng mắt liếc hắn một cái: “Chẳng qua là chỗ này trồng nhiều tre trúc quá nên rất dày đặc, liếc mắt một cái nhìn lại không có gì khác nhau, bởi thế nên làm đầu óc chúng ta sinh ra hỗn loạn, cho rằng là mình đi thẳng, thật ra lại đang xoay quanh, cái này giống như là che mắt đi đường đó.”

Trình Cường nghe mà hồ đà hồ đồ: “Ca, vậy sao ta đi ra ngoài đây?”

“Yên tâm, trước kia lúc tao trộm mộ từng gặp chỗ còn khó đi hơn chỗ này rồi.” Lý Hoa Nam lấy một cuộn dây thừng trong túi ra, lấy một đầu cột vào trên trúc làm ký hiệu, chính mình thì cầm dây thừng lại vẽ một hướng mới, vừa thả dây thừng vừa đi về phía trước. Cũng không biết là vì dây thừng có tác dụng hay là tìm đúng hướng rồi, sau khi hai người đi được ba bốn phút chẳng những không trở lại chỗ cũ mà còn xuyên qua tre trúc loáng thoáng nhìn thấy một tòa trạch viện.

Trình Cường hưng phấn vỗ đùi: “Rốt cuộc đến nơi rồi! Ca, ta sắp phát tài!”