Nếu bạn yêu một ai đó, chỉ cần thấy người đó chịu bất kỳ đắng cay nào, bạn cũng đều không thể chịu đựng được.
Trong núi đêm, những ngôi sao treo lơ lửng lấp lánh cả bầu trời, tràn ngập một loại mị lực nói không rõ khiến người vừa nhìn liền nhịn không được mà say mê. Trong thành phố, con người rất ít khi có thể thấy được trời đêm mỹ lệ như vậy, ở đó trời đêm luôn ửng đỏ, nhìn thế nào cũng giống một cái vỏ bọc. Mà màn đêm ở nông thôn, trong màu đen thuần khiết như mực nước là màu xanh lam ẩn ẩn đâu đó.
Khách sạn của bọn họ có một cái sân lớn, đám người ăn uống no say xong liền nổi hứng chơi trò chơi. Đánh trống truyền hoa, bọn nhỏ ngồi thành một vòng bắt đầu truyền bóng qua lại, Khuất Diễn Trọng nhắm mắt ngẩng đầu lên trời, tay cầm cái muỗng đánh vào đĩa theo nhịp trống, thời điểm anh dừng lại, bóng nằm trong tay ai, người đó phải biểu diễn một tiết mục.
Hai viện trưởng không tham gia, chỉ ngồi một bên cười tủm tỉm nhìn, còn Tống Sanh và đám nhỏ ngồi với nhau, đối diện là Khuất Diễn Trọng.
Thanh âm leng keng thanh thúy, quả bóng bắt đầu được bọn nhỏ truyền tay, đa phần trên mặt đầy vẻ nôn nóng kích động, thỉnh thoảng còn la hét, có đứa lại lộ biểu tình lo lắng sợ bắt trúng quả bóng.
Vòng thứ nhất kết thúc, người bắt được là một cậu bé tương đối trầm mặc tên Sở Thanh. Nó là đứa khá lớn tuổi trong cô nhi viện, luôn nghe lời hiểu chuyện, ở sau chăm sóc các em, thứ duy nhất không tốt chính là quá im lặng. Tống Sanh thường thấy cậu ngồi một mình, nếu không có ai tới tìm, có lẽ cứ như vậy cậu cũng không thấy chán.
Mười hai tuổi, lòng đầy tâm sự, ở cô nhi viện của những đứa trẻ tàn khuyết tuổi thơ mà nói là điều hay gặp. Thỉnh thoảng Tống Sanh sẽ cảm thấy cậu bé này có chút tương tự với Manh Manh nhà mình, đều là người khó tiếp cận nhưng thực chất vô cùng ôn nhu.
Sở Thanh bắt được bóng, còn đang ngơ ngác, đám nhỏ xung quanh đã la hét, Tống Sanh cười hì hì vỗ tay lớn tiếng: "Người đầu tiên biểu diễn là Sở Thanh, mọi người vỗ tay cho Sở Thanh nào."
Một trận vỗ tay nhiệt liệt, cậu bé đứng dậy, quẫn bách nhìn xung quanh một vòng, dưới ánh mắt chờ mong của các anh chị em, Tống Sanh mở đầu hát khúc quân ca khi nãy bọn họ hát trên xe buýt. Thanh âm của thiếu niên lạnh lùng trong trẻo bên tai, ngay cả khí thế trong bài hát cũng được cậu hát ra.
Quan hệ giữa Tống Sanh và bọn nhỏ trong cô nhi viện không tồi, đương nhiên có nói chuyện về Sở Thanh, vì thế cô biết cậu thiếu niên này đã quyết định tuổi lớn hôm một chút sẽ đi tòng quân, theo cậu nói, đó là vì cha cậu cũng là một quân nhân.
Thiếu niên Sở Thanh hát xong liền trở về ngồi, không khí lập tức nóng lên, bắt đầu vòng thứ hai. Lần này người bị phạt là người nhỏ tuổi nhất An An, chính là cô bé được Tống Sanh yêu chiều kia.
Cô bé cầm quả bóng, còn chưa kịp truyền đi thì tiếng gõ đã ngừng, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người đều nhìn mình cười, cô bé theo bản năng bẹp miệng, trong mắt xuất hiện nước mắt.
Tống Sanh vội lên xoa dịu không khí: "Người may mắn thứ hai chính là công chúa nhỏ An An của chúng ta, nào, An An mau biểu diễn gì đó cho các anh chị xem đi."
Nghe Tống Sanh nói mình là người may mắn, cô bé An An lập tức mỉm cười, nước trong mắt còn chưa kịp chảy ra bị cô bé chớp mắt mấy cái liền không còn. Phải biểu diễn tiết mục sao? Cô bé suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chạy tới lấy cặp sách của mình, từ bên trong lấy ra cuốn sách, đọc diễn cảm bài thơ cho mọi người nghe.
"Thế gian này có rất nhiều người thương em, trong đó có một người, bọn họ gọi là mẹ... Mẹ cầm tay em, giúp em đeo cặp sách lên lưng... Em yêu những nếp nhăn của mẹ, còn cả mái tóc đã bạc..."
An An là cô bé thông minh, chưa tới tuổi đi học nhưng nhìn mấy anh chị đi học tới thèm mắt, Tống Sanh đành mua cho cô ba lô và mấy quyển sách, cô bé vui vẻ không thôi, mỗi ngày đều đeo trên lưng, thường xuyên cầm sách quấn lấy mấy anh chị, đòi họ đọc cho cô nghe, từ đó cô bé biết được không ít mặt chữ. Bài thơ này tuy đọc còn lắp bắp, nhưng cuối cùng cũng đọc xong.
Đọc hết bài thơ, cô bé dùng ánh mắt trong mong nhìn mọi người, được tất cả khích lệ vỗ tay, cô bé thỏa mãn trở về chỗ cũ.
Trò chơi lần nữa bắt đầu, Tống Sanh bất giác nhìn Khuất Diễn Trọng, khi nãy lúc An An đọc thơ, cô hình như phát hiện Manh Manh nhà mình đang ngẩn người.
Kế tiếp lại có mấy đứa trẻ trúng tuyển, hoặc là rộng rãi hào phóng, hoặc là ngượng ngùng xấu hổ biểu diễn tiết mục của mình. Anh cả ngồi trên xe lăn Diệp Vân Phi cũng không thể chạy thoát khiến cho mọi người vui sướиɠ, cả đám mừng rỡ ôm bụng cười thành một đoàn.
Cô bé mất một tay Quách Duyệt có tiết mục biểu diễn võ thuật, tuy chỉ còn một tay nhưng dáng người cô bé thanh tú, anh tư táp sảng, đúng là không tồi. Tuy không đánh lại Tống Sanh, nhưng mấy chiêu này cũng đã đủ hù đám trẻ trong viện.
Còn cả bạn nhỏ Tề Quan Hà, người giúp Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng có cơ hội thân thiết nhiều hơn cũng lên biểu diễn. Hiện tại cậu bé đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở cô nhi viện Ánh mặt trời, nụ cười trên mặt ngày càng nhiều, dường như trở về đúng tuổi vốn có.
Cuối cùng, Tống Sanh cũng không thể may mắn tránh khỏi, cô thoải mái hào phóng đứng dậy, dưới sự tranh luận mồm năm miệng mười của đám nhỏ liền quyết định múa một bài.
Bởi vì trong nhà được dạy dỗ như tiểu thư, hơn nữa còn ảnh hưởng từ bà nội và bà ngoại, Tống Sanh có học được vài điệu múa cổ điển. Lúc ấy những cô bé bằng tuổi đều học ba lê, chỉ riêng cô đi học múa cổ điển, sự khác biệt này khiến cô trở nên kiêu ngạo, có điều càng lớn cô lại càng có nhiều thứ đã học, rốt cuộc phải từ bỏ chuyện học múa.
Múa cổ điển cần phải có thân thể mềm dẻo, nhưng đối với Tống Sanh mà nói đây không phải vấn đề, về điểm này, người có quyền lên tiếng nhất có lẽ là Khuất Diễn Trọng.
Vòng eo như liễu, lay động sinh tư, bọn trẻ nhìn tới hoa cả mắt, cảm thấy chị gái bình thường hay dẫn bọn họ đi đánh nhau lại đột nhiên trở nên xinh đẹp, duy chỉ có Khuất Diễn trọng nhìn cô, trong mắt không lấy một tia gợn sóng, phảng phất như cành liễu không thể chạm tới mặt hồ.
Quả thật Tống Sanh là muốn múa cho Manh Manh nhà mình xem, anh không thích tham gia những hoạt động thế này, tuy nhìn không đẹp lắm, nhưng vì anh nhảy múa, coi như cũng rất đáng. Hơn nữa, cô muốn ở trước mặt người trong lòng thể hiện mặt nữ tính nhu mì này. Nhìn thấy ánh mắt của anh, Tống Sanh liền vui vẻ.
Múa xong một bài, cô lập tức tới ngồi cạnh Khuất Diễn Trọng, nói với bọn nhỏ: "Diễn Trọng mệt rồi, lần này tới lượt chị gõ."
Mấy đứa bé nhỏ tuổi không cảm nhận được gì, nhưng mấy đứa lớn hơn đương nhiên hiểu chút ít, thấy hai người ngồi sát nhau, mặt lập tức ửng đỏ.
Một trò chơi tới đêm khuya, mãi tới khi thấy bọn nhỏ đều đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, Tống Sanh mặc kệ chúng muốn muốn tiếp tục, bắt tất cả về phòng nghỉ ngơi. Xung quanh lần nữa khôi phục an tĩnh, Tống Sanh cầm chổi quét tước sân vườn sạch sẽ, sau đó tới ngồi dưới gốc cây trong sân, ở đó có Khuất Diễn Trọng.
"Hôm nay bọn nhỏ đều rất vui, Manh Manh thì sao?" Xung quanh không có ai khác nên Tống Sanh không cần cố kỵ, kéo một cánh tay của Khuất Diễn Trọng, dựa vào vai anh, vừa cười vừa nói chuyện.
Khuất Diễn Trọng cầm cái chăn trong người khoác lên cho Tống Sanh, thấp giọng trả lời: "Vẫn tốt."
Tống Sanh thở dài: "Em biết anh không thích náo nhiệt, vất vả anh rồi."
"Không, các em đều rất tốt." Khuất Diễn Trọng ngồi đó, áo khoác trên người sớm đã bị sương sớm nhuộm ướt. Tống Sanh được anh khoác thêm cái chăn nắm lấy tay anh, phát hiện nơi đó rất lạnh, lập tức nhíu mày, dứt khoát chui vào lòng anh, sau đó dùng chăn bao lấy hai người.
Tống Sanh cầm chăn, Khuất Diễn Trọng ôm cô, hai người cứ như vậy mà dựa vào nhau nhìn bầu trời. Qua một lúc, Khuất Diễn Trọng bỗng dưng cảm thấy người trong lòng duỗi tay sờ mặt mình, cuối cùng dừng trên lông mày. Anh cúi đầu nhìn, liền nghe Tống Sanh nhẹ giọng nói: "Vừa rồi lúc An An đọc thơ, em thấy anh ngẩn người."
"Còn cả khi đó..." Tống Sanh dừng một chút, ngửa đầu hôn lên đôi môi của Khuất Diễn Trọng, "Lúc em và anh chưa ở bên nhau, em thấy anh ở trong WC nôn mửa..."
Khuất Diễn Trọng trầm mặc, thanh âm trong màn đêm dần trở nên hư ảo.
Anh nói: "Người nhà họ Phương đều có một loại bệnh được di truyền vô cùng nghiêm trọng, bình thường nhìn không ra, nhưng chỉ cần chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bọn họ liền biến thành kẻ điên."
"Khi anh còn rất nhỏ..." Nói tới đây, dường như anh cố hết sức hồi tưởng gì đó, qua một lúc lâu mới tiếp tục, "Khi anh còn rất nhỏ, bà ấy không như bây giờ, bà ấy lúc đó là người phụ nữ dịu dàng, vô ưu vô lo lại mềm yếu, thích... Làm rất nhiều món điểm tâm ngon. Sau, bà ấy phát hiện ba anh nɠɵạı ŧìиɧ, thậm chí còn có con riêng, tính tình đột nhiên thay đổi."
Tống Sanh dựa vào lòng Khuất Diễn Trọng, vuốt ve gương mặt của anh, tuy rằng anh không gọi người đó là mẹ, nhưng cô biết người anh nhắc tới là mẹ của mình.
"Bà ấy chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên điên rồi, bà ấy âm thầm gϊếŧ người phụ nữ và đứa con riêng kia, người đàn ông thiếu chút cũng điên mất, bị bà ấy nhốt trong nhà, không lâu thì tự sát. Không ai biết ba đã đi đâu, trừ anh."
Bởi vì thời điểm làm tất cả, bà ấy bắt anh đứng cạnh nhìn, anh vĩnh viễn nhớ rõ gương mặt dịu dàng như nước kia lúc dữ tợn, hung ác gϊếŧ ba, tình nhân và đứa trẻ, phanh thây từng miếng rồi làm món ăn, bưng lên, cảnh tượng phải ăn chính ba mình vào miệng, khi đó sợ hãi tràn lên lấp đầy lòng anh, quấn quanh không đi.
"Bà ấy luôn nói anh đừng giống ba. Đầu của ba bị bà ấy đặt bên cạnh, tựa như người đàn ông kia chưa từng phản bội bà, vẫn mãi ở bên cạnh bà. Anh muốn chạy nhưng lại bị bà ấy nhốt trong nhà, nhiều năm rồi, anh chưa từng quay lại căn biệt thự đó một bước."
Vô số tra tấn và sợ hãi chồng lên nhau, căn biệt thự không thấy được mặt trời tựa như địa ngục có người phụ nữ điên cuồng và thi thể của ba, tràn ngập chóp mũi là mùi máu tươi và mùi thối nát của thi thể.
Nhiều năm như vậy, bàn ăn cùng mặt đất nhiễm máu đỏ sền sệt cùng bàn ăn có khăn trải dài màu trắng, tất cả đều là nơi xuất phát của những cơn ác mộng.
Nhiều năm trằn trọc, ác mộng biến thành một thứ giúp anh đè nén mọi chuyện trong lòng, không lộ một chút đau đớn.
"Sau, Phương Tuy Dương phái người tới, đón anh ra nước ngoài tu dưỡng."
Cái gọi là tu dưỡng chính là để một người ngây ngốc ở trong phòng màu trắng, tới tới lui lui đều là bác sĩ mặt không cảm xúc, từng loại thuốc tiêm vào cơ thể khô như cành cây của anh, cánh tay và chân gầy yếu không chống đỡ được cơ thể, chỉ có thể nằm trên giường có chút nhân tình, chờ đợi không biết khi nào tử thần sẽ buông lưỡi hái xuống.
Nhưng cuối cùng anh vẫn sống sót, thời điểm dùng đôi chân của mình đi ra ngoài, nhìn con đường lạ lẫm ở nước ngoài, không có lấy một gương mặt quen thuộc, anh cũng không biết bản thân đến tột cùng là vì cái gì mà còn tồn tại.
Một đoạn tự thuật về khoảng thời gian trưởng thành, Khuất Diễn Trọng kể không chút cảm xúc, Tống Sanh lại hoảng hốt phát hiện trong những câu chữ bình đạm có thể nghe ra sự ghê người. Cô tra được một ít, cũng đoán được một ít, nhưng khi chính tai nghe anh kể lại vẫn không chịu được.
"Anh hận bà ấy?"
Khuất Diễn Trọng không trả lời, có lẽ chính anh cũng không biết nên trả lời vấn đề này ra sao.
Tống Sanh không tiếp tục hỏi, chỉ dựa vào l*иg ngực phía sau, thở dài một tiếng, nhẹ giọng: "Nếu em có thể quay về quá khứ thì tốt quá rồi, em nhất định sẽ xông vào đó đưa anh ra, sau đó mỗi ngày nấu cơm làm điểm tâm cho anh. Tuy em không biết làm, nhưng em có thể học, nếu thật sự không được thì sẽ dẫn anh đi ăn đủ các món ngon trên đời. Em sẽ tấm cho anh, kể chuyện cho anh ngủ, mua cho anh thật nhiều đồ chơi, chất đầy cả nhà, mỗi ngày cũng anh phơi nắng, dẫn anh ra ngoài chơi. Em còn có thể dạy anh làm thế nào để kết bạn, để anh mỗi ngày đều mỉm cười vui vẻ, em nhất định sẽ không để anh sợ hãi, cũng không để anh phải ở một mình, sẽ không bó buộc anh, cũng sẽ không khi dễ anh, sẽ không..." Cô nói không ngừng, bất giác kéo chăn che mắt mình lại.
Cô không phát hiện trong bóng đêm Khuất Diễn Trọng chậm rãi nở nụ cười, chỉ nhẹ nhàng lướt qua như hoa quỳnh.
"Ừ, anh chờ em tới." Anh ôm chặt người trong lòng đang che mắt khóc.