Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 48: (Phiên ngoại): Sở Nhứ

Lần đầu Sở Nhứ và Du Hàn Thâm gặp nhau có chút kịch tính.

Khi đó Sở Nhứ chỉ là một cô bé chưa tới hai mươi mới ra xã hội, trong buổi họp thường niên của công ty, cô theo các trưởng bối đi hát, uống không ít rượu. Cô là cô gái tốt bụng, lại hay xấu hổ, sống nội tâm, không học được cách từ chối, cho nên cứ như vậy mà khiến nhiều người thích trêu đùa mình.

Đám người bắt đầu chơi trò nói thật hay mạo hiểm, Sở Nhứ say mơ hồ bị xúi giục chơi trò mạo hiểm, cô vừa ra khỏi cửa liền tới khu quân sự bên cạnh, đứng đó là người quân nhân đĩnh bạc như điêu khắc. Con ma men vui cười kêu Sở Nhứ tới gần "bức tượng" kia, ai ngờ trong chớp mắt mê mang, Sở Nhứ đúng là làm thật.

Mọi người còn chưa kịp tới ngăn cản, cô gái say khướt này đã nhào tới ôm hôn chàng quân nhân đứng gác, dâng lên nụ hôn đầu tiên chính mình bảo tồn suốt hai mươi năm, sau đó ngây ngô cười trượt xuống chân anh.

Vì thế, hôm sau, Sở Nhứ tỉnh lại là lúc đang bị tạm thời giam giữ ở sở, lý do là tấn công cảnh sát. Ký ức trở về, Sở Nhứ lập tức đỏ mặt, ai cũng có thể lý giải tâm tình của một em gái sau khi làm chuyện lưu manh là như thế nào.

Ngồi xổm bên mép giường, Sở Nhứ hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống.

Một cảnh sát trẻ tuổi cười rộ tới mở cửa, đưa ngón tay cái với cô: "Cô bé, thật ghê gớm, ngay cả đội trưởng Du lạnh lùng của bọn anh cũng dám xuống ta, dũng khí đáng khen! Xui cho em gặp phải đội trưởng Du nghiêm túc, nếu đổi lại là người khác, nói không chừng em đã không cần ở chỗ này, nhưng đội trưởng Du cũng không phải người không hiểu nhân tình, vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì..."

Trong một màn dong dài này, Sở Nhứ như con chim nhỏ cúi người rời khỏi chỗ tạm giam. Có lẽ đây là lần đầu tiên mất mặt trong hai mươi năm cuộc đời, cô say rượu ép hôn anh quân nhân đứng gác rồi bị cảnh sát giam lỏng cả đêm.

Sau đó một tháng, Sở Nhứ gặp lại Du Hàn Thâm, tuy cô hoàn toàn không nhận ra đây là người một tháng trước bị mình ép hôn, dù sao hôm đó trời tối không nhìn thấy rõ, hơn nữa cô còn đang say.

Lần thứ hai gặp gỡ vẫn không tốt đẹp. Sở Nhứ tới ngân hàng rút tiền, đúng lúc gặp cướp. Trời biết thời điểm loại chuyện chỉ có ở phim truyền hình này xảy ra trên người, Sở Nhứ thật sự ngẩn ra, sau đó cô cùng những người còn lại đuổi theo bọn cướp tới một góc.

Sau, bọn cướp và cảnh sát giằng co, cô vì cứu đứa bé bị bọn cướp bắt làm con tin mà bị thương ở tay, được một anh quân nhân mặt lạnh như băng đưa tới bệnh viện.

Thời điểm băng bó, mặt cô tái nhợt, anh quân nhân kia nhìn một cái, đột nhiên hỏi: "Cô làm việc luôn không nghĩ tới hậu quả vậy sao?" Nếu không phải anh ra tay kịp thời, một súng kia đã bắn trúng đầu cô.

Sở Nhứ mờ mịt nhìn anh, bộ dáng hoàn toàn vô tội, mãi tới lúc nghe anh quân nhân mặt lạnh nói: "Buổi tối một tháng trước, tôi đứng gác trước sở quân sự XX."

Sở Nhứ hoàn hồn, trừng to hai mắt, gương mặt tái nhợt vì mất máu lập tức đỏ ửng. Đối mặt với "người bị hại" này, khí thế vốn đã thấp lại lần nữa hạ xuống, cô liên tục xin lỗi, làm đầu mình hoảng loạn tới hôn mê, tiếp theo được anh quân nhân mặt lạnh đưa vào phòng bệnh.

Lần thứ ba gặp lại, thật sự rất bình thường. Sở Nhứ đi coi mắt, thấy chàng trai đang ngồi chờ vô tình lại là anh quân nhân mặt lạnh bị mình xâm hại. Lần này, cô rốt cuộc cũng biết tên anh.

"Anh tên Du Hàn Thâm, chào em."

"Chào anh, em là Sở Nhứ."

Hai người ngồi đối diện không nói gì, một người mặt không biểu tình nhìn đàn gái, một người xấu hổ chỉ biết nhéo ngón tay chính mình. Sau bọn họ rốt cuộc thích đối phương thế nào, ở bên nhau ra sao, cả hai đương sự đều không nhớ rõ, chỉ là mơ mơ hồ hồ, không biết bắt đầu từ khi nào ngày càng gần nhau. Tình yêu của họ không oanh oanh liệt liệt, ngược lại như một ly trà xanh, hương vị lưu giữ lâu dài.

Du Hàn Thâm không thể mỗi lúc đều ở cạnh làm bạn với Sở Nhứ, anh thường xuyên ra ngoài làm việc, đó là nhiệm vụ của anh. Anh là đội trưởng của một tiểu đội tác chiến đặc biệt, tuổi còn trẻ đã đạt quân hàm trung úy, thân kinh bách chiến, không biết đã trải qua bao lần chiến đấu khủng bố, có nhiều kiến thức về những tên tội phạm hung ác.

Đây là một nam tử hán, vĩnh viễn đỉnh thiên lập địa, đáng tin cậy nên mọi người luôn an tâm, giống như chỉ cần có anh ở cạnh, mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết.

Sở Nhứ có thấy rất nhiều sẹo trên người Du Hàn Thâm, cô cũng từ miệng của người khác nghe về sự tích anh dũng của anh, cô thường nghĩ, người đàn ông của mình là đại anh hùng, anh giúp đỡ vô số người, cô vì anh mà cảm thấy tự hào.

Du Hàn Thâm không phải người đàn ông lãng mạn, phần lớn thời gian ngoài công việc, anh sẽ thử học cách sống cuộc sống của những cặp tình nhân với Sở Nhứ, sẽ vì cô mà học những điều trước nay mình không biết. Trước khi gặp Sở Nhứ, một Du Hàn Thâm lẻ loi có lẻ chưa từng hưởng thụ tư vị của bận rộn.

Dần dần, thời điểm bắt đầu chấp nhận việc Du Hàn Thâm vì nhiệm vụ mà ra ngoài, Sở Nhứ nhận được đủ loại đồ địa phương anh gửi về. Có thể là đặc sản, cũng có thể là ảnh anh chụp. Anh không thường chụp ảnh, không biết từ đâu nghe được chuyện khi chia lìa thì phải gửi hình cho đối phương xem, anh đã chụp vài tấm. Người mặc đồ tác chiến, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng dính đầy bùn cát, cứng nhắc chụp hình, hoàn toàn không nhìn ra đây là tư thế gì.

Những lúc không cần làm nhiệm vụ anh đều ở nhà, nơi nơi đều làm bạn với Sở Nhứ, sáng sớm xuống giường giúp cô nấu bữa sáng, cùng cô đi mua đồ, nấu ăn, xem TV, rửa chén, cùng cô tới công viên, vườn bách thú, cho dù những việc này trước đây anh không có thói quen.

Sở Nhứ mang thai, lúc sinh, Du Hàn Thâm vẫn còn ở bên ngoài làm nhiệm vụ, đó là lần hành động cực kỳ nguy hiểm, tiểu đội của bọn họ phải ngăn chặn trùm buôn ma túy. Du Hàn Thâm trúng hai viên đạn, máu tươi đầy người, còn chưa kịp băng bó đã chạy tới bệnh viện Sở Nhứ sinh, chờ ngoài hành lang dài vô tận, đôi mắt không chớp nhìn cánh cửa, ai khuyên cũng không chịu rời đi.

Chờ được tin Sở Nhứ bình an sinh được đứa bé, anh mới đứng dậy, lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống đất, khi đó dưới chân anh là một bãi máu tươi.

Du Hàn Thâm vừa dưỡng thương, vừa tự tay chăm sóc người vợ trong thời kỳ hậu sản và đứa con của mình. Người đàn ông rắn rỏi đó khi nhìn bà xã thân yêu cùng đứa con mới ra đời, tất cả cương liệt đều biến thành dịu dàng, có lẽ anh chưa bao giờ hiểu rõ từ "nhà" như vậy.

Nhưng, những thứ tốt đẹp luôn sẽ có ngày kết thúc, con trai chỉ hơn một tuổi, bởi vì một lần truy bắt bọn buôn thuốc phiện, Du Hàn Thâm hi sinh.

Chính lúc bi thương này, Phương Tuy Dương xuất hiện trước mặt Sở Nhứ.

Phương Tuy Dương là người đàn ông hoàn toàn trái ngược với Du Hàn Thâm, ông ta như người trời được miêu tả trong sách cổ, cả người trên dưới đều toát ra khí chất của quân tử, ôn hòa nho nhã như trúc. Ông ta vừa dịu dàng lại cẩn thận, đôi mắt phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, hoàn toàn không giống Du Hàn Thâm cương liệt.

Ông ta là người đàn ông thần bí, Sở Nhứ chỉ biết ông ta dường như biết rõ mọi sự tình, không có chuyện gì có thể làm khó ông ta. Ông ta nhẹ nhàng như không khí, mỗi giây mỗi phút đều dùng sự dịu dàng của mình làm ấm trái tim cô. Không cần nghi ngờ, Phương Tuy Dương rất có mị lực.

Để Sở Nhứ ra khỏi đau khổ, ông ta dẫn cô đi tới mọi nơi mỹ lệ của thế giới, trên đường cẩn thận chăm sóc, kinh hỉ ùn ùn kéo tới, thậm chí đối đãi với con trai của Sở Nhứ và Du Hàn Thâm như con ruột, Sở Nhứ cứ thế mà bị công hạ, chấp nhận ông ta.

Cô như đứng giữa hai phía, một bên là vì lựa chọn cho cuộc sống mới mà áy náy, một bên lại hi vọng có thể cho con mình một gia đình hoàn chỉnh. Đối với tình yêu của Dung Hàn Thâm, cùng sự trốn chạy sự thật anh ấy đã chết, cô lựa chọn chấp nhận Phương Tuy Dương, mượn việc này để quên đi sự đau xót kia.

Tình cảm của cô dần dần hướng về Phương Tuy Dương. Người ở chung với Phương Tuy Dương rất khó không thích ông ta, huống chi chính mình lại là người phụ nữ duy nhất được ông ta quan tâm như vậy, chuyện Sở Nhứ luân hãm cơ hồ nằm trong dự đoán của Phương Tuy Dương.

Nếu Sở Nhứ không phát hiện sự thật, có lẽ cô đã là người phụ nữ hạnh phúc, nửa đời được Phương Tuy Dương nâng niu trong tay, hoàn toàn rời khỏi đau khổ khi mất người yêu, nhưng cố tình cô lại biết.

Từ cháu ngoại trai của Phương Tuy Dương, thiếu niên Khuất Diễn Trọng, Sở Nhứ biết được chân tướng năm đó, sự cố khiến Du Hàn Thâm hi sinh trong nhiệm vụ là do một tay Phương Tuy Dương an bài. Người từng nhìn trộm thế lực của Phương Tuy Dương như Sở Nhứ rất rõ ràng, chuyện này ông ta hoàn toàn có thể làm được. Ban đầu, cô bán tính bán nghi, bình tĩnh giữ lời nói của thiếu niên kia trong lòng, nhưng với du͙© vọиɠ độc chiếm và sự ưa sạch sẽ của Phương Tuy Dương, ông ta sẽ không bỏ qua cho con trai của mình.

Chạm đến con trai, Sở Nhứ luôn mềm yếu lập tức chấp nhận sự thật, cô bắt đầu học cách quan sát, là một người mẹ, trên phương diện này cô rất nhạy bén, từ đó phát hiện ra không ít chuyện, dưới sự yêu thương che chở con trai mình của Phương Tuy Dương là lãnh đạm và ác ý.

Thời điểm Khuất Diễn Trọng đặt tài liệu trước mặt, Sở Nhứ rốt cuộc cũng tin thì ra cái chết của chồng trước là do một tay người chồng hiện tại Phương Tuy Dương gây ra. Có được người đàn ông tuấn tú nhưng tâm địa tàn nhẫn, ông ta dịu dàng với cô bao nhiêu, cô hận bấy nhiêu.

"Tiếp theo Phương Tuy Dương sẽ giải quyết con trai của mợ, khi đó đứa bé sẽ chết ngoài ý muốn như người chồng trước kia. Nếu bà đồng ý hợp tác với mợ, tôi sẽ giúp mợ cứu đứa nhỏ." Thiếu niên vẻ mặt đạm mạc, ánh mắt tĩnh mịch, cả người da bọc xương phảng phất như du hồn đã nói như vậy.

Sở Nhứ tiếp xúc với thiếu niên này không nhiều, chỉ biết cậu trầm mặc ít nói tính tình lại quái gở, không thích gần gũi với người ngoài, dễ dàng thấy được cậu đã trải qua rất nhiều chuyện mới có thể biến thành bộ dáng hiện tại.

Kỳ dị, Sở Nhứ ở trong ánh mắt của thiếu niên khôi phục bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu, che giấu đau xót trong lòng: "Được, tôi hợp tác với cậu." Trừ lần đó ra, cô căn bản không có lựa chọn nào khác.

Sau, đúng như Khuất Diễn Trọng nói, con trai của cô thật sự "chết ngoài ý muốn". Theo ý của Khuất Diễn Trọng, Sở Nhứ di dời toàn bộ lực chú ý của Phương Tuy Dương, sau đó chính mình trả giá bằng hai chân, để Khuất Diễn Trọng bình an đưa đứa nhỏ đi, tạo ra hiện trường giả cho Phương Tuy Dương xem.

Sở Nhứ không biết thiếu niên đã làm thế nào, cô rõ ràng biết sự đáng sợ của Phương Tuy Dương nhưng vẫn gửi gắm toàn bộ hi vọng lên người thiếu niên, mà thiếu niên xác thật không làm cô thất vọng, con trai cô còn sống, tuy nó đã không còn nhớ người mẹ này, nhưng ít nhất là nó vẫn còn sống.

Sở Nhứ trở nên hỉ nộ vô thường, cô không còn là cô gái mềm mại ngây thơ khi đó, tựa như những người tàn khuyết, âm dương quái khí, cô không ngừng tra tấn thân thể chính mình, đồng thời cũng tra tấn Phương Tuy Dương. Cô không chấp nhận trị liệu, để mặc hai chân tàn phế, thường xuyên nháo nhào đòi tự sát.

Cô yêu Du Hàn Thâm, cô cũng từng yêu Phương Tuy Dương, nguyên nhân là thế, sau khi biết được sự thật, cô liền hận Phương Tuy Dương, càng hận chính mình.

Cô bị Phương Tuy Dương sắp xếp ở trên một đảo nhỏ bí ẩn, muốn gì có đó, nhưng ông ta càng tốt càng bao dung cô, cô lại càng chán ghét. Cô thường xuyên vô duyên vô cớ nổi giận, vô số lần làm Phương Tuy Dương bị thương, chỉ khi nhìn ông ta đổ máu, cô mới có thể mỉm cười, cho dù đó chỉ là nụ cười trào phúng.

Phương Tuy Dương cũng chỉ có ở trong tay cô mà bị thương, rốt cuộc ngoại trừ cô, không ai có thể khiến ông ta bị thương dễ dàng như vậy. Nhưng mỗi lần, ông đều dung túng cô, phảng phất như mọi chuyện cô làm ông ta đều có thể bao dung.

Bọn họ tra tấn nhau, mãi tới chết mới có thể giải thoát.

Phương Tuy Dương ngồi ở mép giường nhìn Sở Nhứ mệt mỏi nằm ngủ, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu gặp cô, cô mặc chiếc váy màu lam, đội mũ màu trắng, ghé người vào xe nôi cười với đứa trẻ, nụ cười còn sáng lạn hơn ánh mặt trời kia dừng ngay trước mắt Phương Tuy Dương.

Khi đó cô không thấy ông cũng ở trong quán cà phê, mà đứng dậy đẩy xe, tươi cười tiến lên cầm hành lý giúp người đàn ông mệt mỏi phong trần.

Nhìn một màn này, Phương Tuy Dương khẽ cười. Ông muốn, mặc kệ thủ đoạn nào cũng phải có được, mặc kệ kết cục có như thế nào.