Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 26

Thời điểm Khuất Diễn Trọng bị chuông đồng hồ báo thức, ngoài cửa trời đã sáng trưng.

Ánh sáng mông lung xuyên qua bức màn chiếu vào khiến toàn bộ căn phòng nhiễm một tầng nhu hòa. Thời gian không tính là trễ, chỉ mới 7:30, nhưng so với thói quen tỉnh giấc lúc 6:30 của anh thì lúc này bị coi là muộn.

Bị chuông đồng hồ báo thức đánh thức với anh mà nói là chuyện hiếm thấy, mà một giấc ngủ không mộng mị như vậy cũng là sự kiện khó gặp.

Anh hay gặp ác mộng, nửa đêm thường tỉnh lại một hai lần, sau đó không thể quay về giấc, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh nằm trên giường chờ tới trời sáng. Anh có thói quen dậy lúc 5 hoặc 6 giờ, cho dù cả đêm trằn trọc khó ngủ.

Tình hình hiện tại coi như là tốt, còn tốt hơn một đêm không ngủ, cả buổi tối an vị ngồi ở mép giường, chỉ có thể mượn thuốc ngủ để đi vào giấc.

Thanh niên thời đại này chưa tới 12h sẽ không đi ngủ, nhưng cuộc sống của Khuất Diễn Trọng hai mươi chín tuổi lại không chút thú vị, buổi tối 9h không hơn không kém anh sẽ lên giường. Anh ngủ cứ như một khối thi thể, rất nhiều thời điểm không tiếng không động không nhúc nhích, dù là trước hay lúc trong lúc ngủ, tay chân vẫn quy quy củ củ.

Sáng nay với anh mà nói không phải buổi sáng bình thường giống quá khứ, bởi vì khó có được một giấc sâu như vậy, anh cảm thấy trước ngực có thứ gì đó nặng trĩu đè lên. Chậm rãi nhấc chăn, anh liền thấy cặp chân trắng nõn, một đá vào ngực, một cọ trên ngực anh.

Hai chân không lớn không nhỏ, đầu móng hồng nhạt hợp với cổ chân thon gầy, tối hôm qua còn... Nghĩ tới đây, Khuất Diễn Trọng xốc hết chăn lên, bắt lấy hai chân mình đang thấy, nhưng lúc này, chủ nhân của chúng vẫn đang ngủ say.

Tư thế ngủ của Tống Sanh rất xấu, ít nhất là Khuất Diễn Trọng chưa từng lăn lộn như vậy. Trong giấc ngủ, cô mơ mơ màng màng cái gì cũng không biết, chỉ ghé vào vai anh nức nở, đáng thương hề hề. Anh ôm lấy cô, kiểm tra xem cô có bị thương hay không rồi nhét cô lại vào chăn. Cô cái gì cũng không biết, vừa tới giường liền ngủ càng sâu.

Hiện tại hai chân Tống Sanh ở trên người anh, hai tay hai chân bày ra chữ đại.

Chăn bị cô kéo ra phân nửa, lộ ra bả vai và nửa bầu ngực tròn tròn, lúc này cô hấp của cô đều đều, bên trên còn lưu giữ lại dấu vết hôm qua, rất nhiều.

Nhìn vào, tựa hồ cô cần bôi thuốc.

Trong lúc suy nghĩ, Khuất Diễn Trọng vốn luôn không có cảm xúc phát hiện thân thể mình biến hóa. Có lẽ vì nếm được hương vị này, cái cảm giác thường lui tới chỉ cần tĩnh tâm thì giải quyết được nhưng hiện tại lại không chịu biến mất, anh nhìn chằm chằm Tống Sanh đang bất tỉnh nhân sự, trái tim như có ngọn lửa thiêu đốt.

Không quản nhiều nữa, Khuất Diễn Trọng nhẹ nhàng ôm Tống Sanh về vị trí, để cô nằm đàng hoàng lên gối. Bị ôm xoay vị trí, Tống Sanh vẫn không tỉnh, mơ mơ màng màng mở miệng chép chép, đầu hướng về phía anh, qua một lúc cả người lại biến thành tư thế con tôm nằm trên chảo, đầu tựa lên eo người đàn ông, toàn thân chui vào chăn.

Khuất Diễn Trọng xuống giường, kéo chăn che nửa thân thể cho cô gái, lại đứng ở mép giường nhìn hồi lâu, sau đó xoay người chạy bộ. Nhưng chờ anh chạy bộ, làm bữa sáng xong, tới 8h sáng, Tống Sanh vẫn chưa tỉnh dậy, do dự gọi mấy tiếng, cô lại rụt người vào trong chăn.

Khuất Diễn Trọng không gọi cô, đii tới ngồi cạnh cửa sổ đọc sách, chỉ là thay mấy quyển cũng đọc không vào. Trong quá khứ, vào cuối tuần, nếu không ở nhà đọc sách thì anh tới cô nhi viện, hoặc là lái xe tùy tiện tới nơi nào đó. Nhưng có Tống Sanh, anh không muốn ra ngoài, nhưng hiện tại anh cũng không đọc sách, thỉnh thoảng đứng dậy qua xem cô đã tỉnh chưa, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên đó, cuốn sách trong tay không khác gì tờ giấy trắng.

Tống Sanh mà đã ngủ thì trời có sập cô cũng không biết, hơn nữa tối qua lăn lộn muộn như vậy, xác thật cô ngủ tới hơn 11h mắt mới mơ màng chớp chớp, còn không biết mình đang ở đâu, chỉ cái quay đầu vô tình cả người liền cứng lại.

Eo đau, cơ đùi bắp thịt đau, cánh tay cũng đau. Tối qua dùng sức quá nhiều, lại quá khẩn trương, hiện tại mệt mỏi như chạy marathon mấy ngàn mét và ném mấy chục quả tạ. Nhưng đau là đau, trong lòng vẫn rạo rực như rót mười cân mật vào.

Bên cô vừa có động tĩnh Khuất Diễn Trọng liền nghe thấy, anh dứt khoát buông cuốn sách xuống, đi tới.

"Tỉnh rồi?"

Nghe được thanh âm của anh, cả người Tống Sanh theo bản năng mà mềm nhũn, bên tai lại truyền tới tiếng thở khàn dốc của anh tối qua, gương mặt lập tức ửng đỏ. Cái đó... Ký ức tối qua vẫn còn mới mẻ làm người ta không ngượng ngùng không được. Tiếng khóc còn cái ôm kia là của ai chứ? Cái người nổi sắc tâm muốn chủ động câu dẫn đàn ông kết quả hiện tại đau nhức khắp người là ai chứ?... Là cô.

Tống Sanh không đáp, chỉ dám để lộ đôi mắt nhìn anh, ánh mắt kia thanh triệt như hồ nước, tựa hồ cả đời này cô chỉ có thể một mặt này để đối diện với Khuất Diễn Trọng. Từ khi còn đi nhà trẻ, cô đã bị người ta nói giống con trai, tay không đoạt dao với bọn xấu, còn được Nam Lâu tặng danh hiệu nữ anh hùng, hiện tại toàn bộ sức lực đó đều bị cái nhìn nhẹ nhàng của Khuất Diễn Trọng tiêu trừ.

Thấy cô nhìn mình, Khuất Diễn Trọng cũng không biết thế nào, trái tim như mềm xuống, chỉ là gương mặt vẫn không có biểu cảm, nhìn qua có chút lạnh nhạt.

Anh lên tiếng dò hỏi: "Phía dưới đau sao?" Nếu còn đau thì cứ nói, anh có thể đi mua thuốc thoa.

Tống Sanh nghe vậy liền ngượng ngùng, kéo chăn dứt khoát biến mình thành cái bánh bao cuộn, lăn qua lộn lại trên giường.

Nhìn cô bỗng trở nên kích động, Khuất Diễn Trọng càng không thể lý giải cô vì sao lại như thế. Anh lẳng lặng nhìn cô trải phải lộn một vòng, lần này dường như không chú ý, chăn không theo người trở về, một cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như cô trực tiếp lăn tới mép giường, sau đó bị Khuất Diễn Trọng đỡ lấy.

"Nếu đau thì nói, có thể thoa thuốc." Đúng lúc Khuất Diễn Trọng đỡ được cô, vẫn cứ bình bình đạm đạm nói.

"Em... Là đang xấu hổ..."

"Ừ, nếu đau thì nói, có thể thoa thuốc."

"Lúc này không phải anh nên làm chuyện khác sao?"

Tống Sanh vừa dứt lời, Khuất Diễn Trọng liền suy tư, sau khi kéo chăn che cho cô gái rồi đứng dậy rời giường, nói: "Xin lỗi, chờ tôi một lát." Nói xong liền rời đi.

Tống Sanh mơ hồ nhìn anh ngồi xuống bàn máy tính, trong đầu thầm đoán lúc này anh hẳn tìm tòi gì đó. Trời ơi, lúc này không phải nên làm gì đó rõ ràng sao? Chẳng lẽ không phải nhìn thân hình trơn bóng của mình, hứng thú lập tức nổi lên muốn đại chiến ba trăm hiệp?

Sau đó cô sẽ dùng hai mắt đẫm lệ mông lung nói đau, anh liền dừng lại, cố gắng kiềm nén, rồi cô sẽ dùng tay giúp anh, sau đó ánh mắt hai người lại giằng co, lửa tình cuối cùng cũng bùng phát.

Tống Sanh ôm chăn tự mình sắp xếp tình tiết, Khuất Diễn Trọng đã trở về, anh đại khái đã tìm được đáp án, đó chính là hiện tại nên có một nụ hôn đầu ngày.

Vì thế, anh quỳ một gối trên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán Tống Sanh: "Buổi sáng tốt lành."

Tống Sanh lập tức quên hết suy tính trong lòng, gương mặt liền lộ vẻ ngượng ngùng như đóa hoa, cười ngây ngô đáp lại: "Buổi sáng tốt lành."

Cứ mơ màng như vậy, cô bay xuống mặc quần áo rửa, cuối cùng chạy tới trước bàn ăn. Ngửi được mùi cháo, Tống Sanh mới phát hiện đêm qua vì kích động nên chưa kịp ăn cơm chiều, hơn nữa còn vận động lâu như thế, cái bụng lập tức kêu gào.

Trên bàn cơm, Khuất diễn Trọng ngồi đối diện Tống Sanh. Món ăn hôm nay có cháo táo đỏ đậu đỏ, gạo nấu đến nát nhừ, không khô không không nhão, vừa và miệng vị thơm ngọt của táo đỏ và đậu đỏ lan tràn.

Trong nháy mắt Tống Sanh vô cùng cảm động, bởi vì cô không giỏi nấu ăn, cho nên trong mơ cô luôn hi vọng tìm được một người đàn ông đảm đang, cuối cùng giấc mơ cũng thành hiện thực.

Không hổ là giáo sư Khuất cái gì cũng biết, không biết thì khiêm tốn đi tra, ngay cả nấu ăn cũng tuyệt vời như vậy. Vì vậy cô không hề giữ ý tứ mà uống hết ba chén, Khuất Diễn Trọng không ngừng nhìn bụng cô, cuối cùng thật sự nhịn không được mà mở miệng: "Đột nhiên ăn nhiều không tốt cho dạ dày."

"A, vậy em không ăn nữa." Tống Sanh nghe lời buông chén, bên miệng có một vòng hồng, nụ cười sáng lạn để lộ núm đồng tiền thật sâu. Cô gái mặc áo thun đơn giản nhìn rất giống nữ sinh mới ra trường không bao lâu, cả người đều toát ra hơi thở của thanh xuân, so với Khuất Diễn Trọng lãnh đạm ủ dột đương nhiên được mọi người đón nhận hơn.

Không muốn cô cảm thấy xấu hổ mà cổ ý giảm tốc độ ăn cơm, Khuất Diễn Trọng cũng buông chén xuống, đưa cho cô tờ khăn giấy. Tống Sanh nhận lấy, lau miệng xong liền định đứng dậy giúp đỡ dọn dẹp thì bị Khuất Diễn Trọng ngăn cản.

"Tôi làm, em nghỉ ngơi đi."

Giáo sư Khuất uy vũ hùng tráng nói một không hai khí thế bức người ~ Tống Sanh liền cười đi tới sô pha, xuyên qua tấm kính pha lê nhìn bóng dáng Khuất Diễn Trọng trong bếp.

Người đàn ông nghe nói khó tiếp cận này chỉ riêng với cô mới đặc biệt như thế, cô cơ hồ quên mất anh có thói ở sạch, bởi vì thời gian ở cùng nhau, anh một chút cũng không có ý ghét bỏ hay bài xích. Trong mắt của cô, thói ở sạch của anh căn bản không nghiêm trọng như vậy, cùng lắm chỉ là ở nhà thường xuyên quét tước vệ sinh.

Chỉ có cô khác biệt, chỉ có cô anh mới có thể chịu đựng, chỉ cần nghĩ như vậy, Tống Sanh liền cảm thấy chính mình là người hạnh phúc nhất thế giới, trong lòng mừng rỡ tới hận không thể để mọi người biết điểm này.

Cô không muốn về nhà, muốn ăn vạ ở đây, cho dù cách trang trí bên này lạnh băng không chút ấm áp, nhưng ở đây có người đàn ông kia, cô một chút cũng không muốn rời bỏ. Thầm nghĩ xem nên chọn ngày nào dọn đồ qua đây, Tống Sanh đột nhiên phát hiện bản thân ngày càng coi mình không phải người ngoài.

Rất bình thường, giáo sư Khuất đã dung túng cô thành ra như vậy. Cô là người được tất liền tiến một thước, phát hiện đối phương lui bước liền lập tức đuổi theo, giáo sư Khuất tuy nhìn có chút lãnh đạm nhưng kỳ thật rất dễ nói chuyện, cái tật "bắt nạt kẻ yếu" của cô không phải phát tác.

Càng quan trọng hơn là nếu ở chung, hàng đêm hai người không phải sẽ cùng trải qua mộng đẹp sao? Ha ha... Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua mấy câu "Từ đây vua không còn lên triều sớm, Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân" (1).

(1) Từ đây vui không còn lên triều sớm, trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân: Trích trong bài Trường ca hận của Bạch Cư Dị

"Giáo sư Khuất, em có thể gọi anh là Diễn Trọng không?"

"Có thể."

"Vậy còn tên thân mật?

"Có thể."

"Tên thân mật cũng có thể sao? Thỏ con nguy hiểm, thỏ con, manh manh gì đó nghe thân thiết hơn nhiều."

Lúc này, Khuất Diễn Trọng cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, mà cô đang chống cằm dựa trên sô pha dùng ánh mắt sáng quắc nhìn anh. Khuất Diễn Trọng quay đầu tiếp tục công việc, thanh âm trầm ổn: "Có thể."

"Vậy em kêu nhé! Manh Manh!"

Qua một lúc lâu Khuất Diễn Trọng mới "Ừ" một tiếng. Vừa nghe anh đồng ý, Tống Sanh lập tức cười ha ha ngã ra sau, ngồi bắt chéo chân, đầu cứ đảo qua đảo lại. Sau đó cô ngồi thẳng dậy, gọi to: "Manh Manh, Manh Manh."

Bên kia Khuất Diễn Trọng vẫn trầm ổn đáp lời, nghe không ra khác thường nào hết. Nhưng với Tống Sanh, khi nghe một tiếng "Ừ" của anh, cả người lập tức cảm thấy không thích hợp, chính là cái no âm tư dâʍ ɖu͙© cũng...

Cô đứng dậy đi vào bếp, ngo ngoe rục rịch hồi lâu, cuối cùng cũng nhịn không được mà tiến lên ôm chặt eo của Khuất Diễn Trọng, cách áo sơ mi sờ soạng cái bụng của anh: "Ưm, Manh Manh, chúng ta giao lưu chút tình cảm đi..."

Dọn dẹp xong cái chén cuối cùng, Khuất Diễn Trọng mới cuối đầu nhìn cánh tay đang làm loạn của cô gái: "Giao lưu thế nào?"

"Giống tối qua là được." Chuyện gì lần đầu cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng, nhưng nhiều rồi sẽ thành thói quen. Tống Sanh dứt khoát nhảy lên ôm lấy cổ anh, hai chân cũng bắt qua người anh, "Làm không làm không?"

Khuất Diễn Trọng xoa xoa bàn tay, hai mắt tối sầm, sâu không thấy đáy.

Tống Sanh đứng phía sau đương nhiên không thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe anh dùng ngữ khí không mặn không nhạt như trước trả lời: "Được."