Tiên Thương Chi Luyến

Chương 7

Nguyễn Đa chăm chăm nhìn Nguyễn Ngô Sương, người đang ngồi trước ghế lái. Trong lòng dâng lên nỗi ngọt ngào khó tả. Nàng không thể ngờ Nguyễn Ngô Sương sẽ tới đón mình, có phải là, tỷ tỷ cũng có thích mình mới làm vậy?

Thật sự khó chịu khi bị Nguyễn Đa nhìn ngắm chăm chăm. Kiểu ánh mắt khiến Nguyễn Ngô Sương cảm thấy như bị tàn thuốc dí vào người.

- "Đừng có nghĩ lung tung, ta chỉ là muốn sớm được bắt đầu trò chơi của chúng ta thôi. Ngươi có biết, lâu vậy không được chơi đùa với ngươi, ta thực sự không chờ được nữa không"

Nguyễn Ngô Sương nói xong, vừa lòng nhìn ánh mắt Nguyễn Đa trở về nỗi cô đơn. Khoé miệng gợi lên một nụ cười, cố ý giả vờ không thèm bận tâm đến nỗi đau lòng của nàng.

Không biết từ bao giờ, lúc tra tấn ngươi, cũng là lúc chính ta bị tra tấn. Không biết từ bao giờ, nhìn vẻ mặt ngươi thống khổ, bản thân ta cũng cảm thấy thật đau thương.

Hai người về đến nhà, đã thấy Nguyễn Minh ngồi trên ghế sô pha. Vυ' Phương cười lộ vẻ yêu chiều, bước tới đỡ hộ túi sách trên lưng Nguyễn Đa, sợ rằng túi sách nặng sẽ đè chết mất con người gấy yếu này.

- "Tiểu Sương về rồi sao, nhanh lên ăn cơm đi. Hôm nay vất vả nhiều rồi, ăn cơm sớm còn nghỉ ngơi"

Nguyễn Minh nhìn Nguyễn Ngô Sương, hiền lành cười hỏi. Vυ' Phương nhìn lão gia quan tâm đến Nguyễn Ngô Sương, còn Nguyễn Đa chẳng hề tỏ thái độ gì, còn giống như coi nàng là người vô hình. Bà cũng thấu hiểu ánh mắt cô đơn của Nguyễn Đa lúc này. Tại sao cùng là cốt nhục của mình, lại bị đối xử bất công. Chẳng lẽ lão gia vì quá yêu cố phu nhân mới đối xử với nhị tiểu thư lạnh nhạt như vậy. Có lẽ là một hành động để cầu mong nhận được sự thứ lỗi từ người đã khuất.

Nguyễn Đa thực sự, cũng không cần ba mình quan tâm, dù sao nàng cũng quá quen rồi. Với lại trước kia chưa được về Nguyễn gia sống, còn khổ cực hơn nhiều. Đâu có được như bây giờ, giường ấm nệm êm, quần áo đẹp... lại càng không có cơ hội được thầm yêu Nguyễn Ngô Sương.

Bản thân trước kia, ngủ cũng chỉ là một tấm ván gỗ lạnh lẽo, quần áo nhặt được từ bãi rác. Mẹ, cũng không ở nhà thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng trở về, mỗi lần vậy đều đưa mình ra mắng nhiếc. Đôi lúc tâm tình không tốt, còn đánh mình không hề thương xót.

Nguyễn Đa à, ngươi còn muốn gì nữa? Cuộc sống như bây giờ chẳng phải đầy đủ rồi sao? Chỉ cần mỗi ngày được nhìn tỷ tỷ, không phải là điều hạnh phúc nhất của ngươi sao!

Nguyễn Đa ăn qua loa một chút, vội bước lên lầu. Trong lúc mệt nhọc từng bướcở cầu thang, ngoái đầu nhìn một cái, nàng thấy Nguyễn Minh ân cần gắp một đũa rau cho vào bát Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Ngô Sương cũng rót rượu giúp ông... Nguyễn Đa chợt cười, hốc mắt đỏ hoe. Chính mình, vẫn luôn là một kẻ dư thừa. Đối với mẹ, đối với ba, đối với tỷ tỷ... đối với tỷ tỷ giỏi lắm mình cũng chỉ là một thứ đồ chơi.

Trở lại phòng, Nguyễn Đa vỗ nhẹ mặt mình. Cởϊ áσ khoác, lộ ra hai cánh tay gầy như hai thanh trúc. Trên cổ vệt hằn do Nguyễn Ngô Sương để lại đã muốn biến từ đỏ sang xanh tím, nổi bật dị thường giữa nền da nhợt nhạt. Thở dài, Nguyễn Đa lấy sách vở từ trong túi ra làm bài tập.

Gặp một bài khó, Nguyễn Đa đưa răng cắn nhẹ môi dưới, chăm chú đọc đề thật kĩ không hề để ý Nguyễn Ngô Sương vừa bước vào. Khi cảm nhận được bàn tay hơi lạnh của Nguyễn Ngô Sương đặt lên xoa đầu mình, Nguyễn Đa tách ra khỏi mớ bài tập, ánh mắt chứa thắc mắc khó hiểu nhìn lên Nguyễn Ngô Sương.

Nguyễn Ngô Sương nhìn vào ánh mắt lúc này của Nguyễn Đa, một chút mê man, đồng tử đen bóng. Lại trỗi dậy ý nghĩ được áp môi hôn, phát hiện ham muốn của chính mình, Nguyễn Ngô Sương bối rối đẩy Nguyễn Đa ra. Nguyễn Đa bị lực đẩy, hướng tay lên bàn làm chỗ trụ, vô tình khiến chiếc cốc đặt trên bàn đổ xuống sàn nhà.

Không chỉ là một chiếc cốc vỡ nát, Nguyễn Đa bị chị gái đẩy ra, tâm cũng muốn vỡ vụn theo. Nàng bí mật nhàu nát một góc áo, hạ người xuống toan nhặt lại chiếc cốc vỡ.

- "Đừng cử động!" - Nguyễn Ngô Sương như một phản xạ vô điều kiện, lập tức lên tiếng. Vươn tay ôm lấy Nguyễn Đa, đẩy nàng lên giường.

Nhìn Nguyễn Đa trước mặt lộ vẻ sợ hãi, không biết nàng có nghĩ mình bị tâm thần không nữa, lâu lâu lại hành động quái dị.

Nguyễn Ngô Sương tự cười nhạo bản thân, chính nàng cũng không phát hiện, muốn Nguyễn Đa ngưng lại chẳng qua vì sợ nàng bị mảnh vỡ thuỷ tinh làm bị thương.

Nguyễn Ngô Sương dùng những đầu ngón tay thon dài của mình cởi nhanh chiếc áo sơ mi của Nguyễn Đa ra, lập tức hàng trăm vết thương chằng chịt đập vào mắt. Có lẽ hôm nay đi học, vài vết thương bị rách miệng, chiếc áo sơ mi trắng đã nhiễm vài mảng đỏ. Máu hồng, áo trắng, tương phản vậy dĩ nhiên nhìn qua cũng có thể phát hiện.

Ngón tay quyệt nhẹ vào một vết thương kiểm tra, Nguyễn Ngô Sương cau mày... rõ ràng đã qua một thời gian, vậy mà miệng vết thương đến giờ vẫn chưa chịu đóng vảy. Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngô Sương trong lòng lại dâng lên nỗi xót xa đau đớn.

Nhìn thân thể bên dưới sắc mặt nhợt nhạt, trán rịn đầy mồ hôi. Rõ ràng là do sức khoẻ quá yếu, vết thương không những không hồi phục mà còn có phần nghiêm trọng hơn. Thân thể Nguyễn Đa rõ ràng đang ngày một yếu, người lại quá gầy. Trừ bỏ gương mặt và chân tay lộ bên ngoài, trên cơ thể chỗ nào cũng dính thương tích. Trước kia tốc độ hồi phục rất nhanh, nhưng càng ngày càng bị tra tấn nhiều, thân thể hiện tại như muốn vỡ nát, không còn bình phục được nữa.

Mình đã tra tấn Nguyễn Đa được bao lâu rồi? Là từ ngày nàng nói thích mình? Là buổi tối hôm ấy cưỡng bức nàng?

Nguyễn Ngô Sương tự lục lại trí nhớ, nhưng không thể nhớ rõ số lần hành hạ Nguyễn Đa. Trong đầu chỉ còn lưu lại vị máu, vị đau đớn, và nước mắt tràn đầy bất lực của Nguyễn Đa.

Nguyễn Ngô Sương từ trên cao nhìn xuống, phát hiện vẻ mặt lộ nét sợ hãi của Nguyễn Đa. Nàng đưa ngón tay nâng cằm Nguyễn Đa lên, để nhìn vào vết dây bầm tím trên cổ. Nàng chợt nghĩ ra, trước giờ chỉ là làm đau nàng thậm chí là đau đến nỗi hôn mê bất tỉnh. Nhưng chưa một lần khiến cho Nguyễn Đa hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, nhìn gương mặt Nguyễn Đa ửng đỏ, Nguyễn Ngô Sương đứng dậy lấy kéo, cắt cụt móng tay của bàn tay phải.

- "Tỷ tỷ..?" - Nguyễn Đa ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ngô Sương, trong lòng hơi thắc mắc. Sao tỷ lại muốn cắt móng tay? Chẳng phải chăm chút móng tay là sở thích của tỷ sao. Sau khi cắt xong, Nguyễn Ngô Sương lần nữa áp lên trên cơ thể của Nguyễn Đa.

Mau chóng cởi bỏ quần của nàng, một tầng vải mỏng manh bên dưới cuối cùng cũng bị rút đi, bộ thân thể hoàn mỹ hiện ra trước mặt Nguyễn Ngô Sương, tuy rằng trên người chằng chịt vết sẹo... nhưng tất cả đều là ấn ký của Nguyễn Ngô Sương, nàng thích những vết sẹo trên người Nguyễn Đa, thích đôi chân đầy sẹo của Nguyễn Đa.

Tuy cơ thể gầy yếu, nhưng vóc dáng của Nguyễn Đa lại vô cùng đẹp. Đôi chân thẳng thon dài, chiếc đùi mảnh khảnh lại cực kì gợi cảm. Nguyễn Ngô Sương chen người vào giữa hai chân Nguyễn Đa, tách hai bên đùi ra hai bên khiến chỗ tư mật hiện ra trước mắt. Tuy Nguyễn Đa ngay từ lúc 14 tuổi đã bị Nguyễn Ngô Sương phá thân cướp đi trinh tiết, nhưng tâm hồn thuần khiết của một nữ sinh không hề biết chuyện ấy nghĩa là gì, cũng chưa từng nếm trải cảm giác đó như thế nào.

Nghĩ đến đêm đầy máu hôm trước, lại nhớ lại cảm giác cán roi tiến vào thân thể đau như muốn chết đi, Nguyễn Đa sợ hãi bất chợt run rẩy. Cổ họng nghẹn đắng phát ra tiếng cầu xin.

- "Tỷ tỷ, van cầu tỷ... đừng làm vậy nữa... "

- "Yên tâm, hôm nay sẽ không đau, tỷ sẽ làm Tiểu Đa thoái mái, được không." - Nguyễn Ngô Sương nhẹ gióng nói, đôi môi hôn lên xương quai xanh tinh xảo của Nguyễn Đa, đầu lưỡi đặt trên vết thương không ngừng xoay tròn. Không giống như những lần trước, lần này chỉ là những nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp. Điều này khiến cơ thể chưa từng được âu yếm của Nguyễn Đa trở nên mềm nhũn.

- "Ưʍ..." - Nguyễn Đa rên nhẹ, cảm giác một cơn du͙© vọиɠ khác thường trong chính cơ thể mình trỗi dậy. Cuối cùng là biến thành một dòng thuỷ dịch từ bên dưới chảy ra - "Tỷ tỷ... tỷ tỷ"

Nguyễn Đa yếu ớt ôm lấy cổ Nguyễn Ngô Sương, nàng không hiểu được đang có chuyện gì xảy ra, chỉ là một thứ cảm giác thoải mái, nhưng nó khiến nàng thấy sợ hãi.

Tuy em gái không hiểu, nhưng Nguyễn Ngô Sương lại hoàn toàn biết rõ, đây là biểu hiện của việc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Khoé miệng nhếch lên một chút cười. Nguyễn Ngô Sương nhẹ nhàng hôn lên môi Nguyễn Đa, răng cắn nhẹ bên ngoài, khẽ liếʍ cho hai làn môi khô nứt của Nguyễn Đa trở nên mềm mại. Bản thân là bác sĩ, nàng hiểu được chỗ nào trên cơ thể là nhạy cảm, đồng thời cũng dễ dàng biết cách khơi dậy du͙© vọиɠ của một con người.

- "Tỷ tỷ... ta thấy.. khó chịu... khó chịu quá..." - Nguyễn Đa nhẹ giọng nói xong, như bản năng, chiếc eo vặn vẹo vì cảm giác bức bách đòi hỏi trong người. Nguyễn Ngô Sương không ngờ rằng Nguyễn Đa quá nhạy cảm với những vuốt ve của mình, tay phải liền đưa xuống miết nhẹ, đã cảm nhận được sự ướŧ áŧ lầy lội.

Hai đầu ngón tay liền tiến vào cửa hang trơn trượt, cảm thụ được bên trong Nguyễn Đa vô cùng ấm áp bao lấy tay mình. Nguyễn Ngô Sương thoải mái kêu ra thành tiếng, còn Nguyễn Đa sớm bị những chuyển động nhẹ nhàng của Nguyễn Ngô Sương bên trong mình khiến bản thân trở nên mê muội.

- "Ưmm... A... " - Nguyễn Đa rêи ɾỉ, cảm giác hai đầu ngón tay của Nguyễn Ngô Sương đang làm chủ cơ thể mình.

Kɧoáı ©ảʍ này trước nay chưa từng có khiến Nguyễn Đa như bị kích động, giống như có một dòng điện chạy dọc cơ thể. Từ chân truyền đến một loại cảm giác tê dại, Nguyễn Đa dùng hai chân gắt gao cuốn lấy eo Nguyễn Ngô Sương. Thứ kɧoáı ©ảʍ này khiến nàng

thấy sợ hãi, giống như muốn chết nhanh hơn bình thường.

- "A... tỷ tỷ... ta muốn... tỷ tỷ... ta muốn... Ưʍ... " - Nguyễn Đa không thể hình dung hay bộc lộ được cảm giác lúc này. Có một thứ gì đó rất khó tả muốn trào dâng bên trong. Muốn nhiều hơn, nhanh hơn, đòi hỏi Nguyễn Ngô Sương hơn. Thân thể tựa như không còn kiểm soát được. Nguyễn Ngô Sương biết Nguyễn Đa sắp được mình đưa lên đến đỉnh. Hai ngón tay càng dùng hết sức hướng lên, chuyển động thật nhanh, vừa lòng nghe tiếng rêи ɾỉ đầy kɧoáı ©ảʍ phát ra từ Nguyễn Đa.