Chương 84
Đến khi hai người về nhà, Nguyễn Đa đã tựa vào trong lòng Nguyễn Ngô Sương ngủ quên mất. Dù sao trải qua việc vừa rồi, khóc lâu như vậy lại phát bệnh vốn thân thể không tốt nàng đã muốn mệt chết. Vì không muốn đánh thức Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương nhẹ nhàng ôm Nguyễn Đa bế lên đi vào trong, thân thể gầy yếu không có bao nhiêu nặng, cùng với tám năm trước không kém lại một lần nữa khiến tâm Nguyễn Ngô Sương đau đớn.
Đẩy cửa đi vào, nghênh diện đó là đủ loại hoa sặc sỡ, đã được sắp đặt bố trí khắp phòng. Căn nhà không còn không khí lạnh lẽo như bình thường , mà là một cỗ hương vị gia đình. Nguyễn Minh vẻ mặt ý cười nhìn Nguyễn Ngô Sương, nhìn đến Nguyễn Đa nhợt nhạt ngủ trên tay lại đen mặt.
"Tiểu Đa làm sao vậy? Có phải là lại phát bệnh không?" Nguyễn Minh vẻ mặt lo lắng hỏi Nguyễn Ngô Sương, từ trong lo lắng trong lời nói cũng nghe ra được quan tâm. Từ khi Nguyễn Đa về nhà, thái độ Nguyễn Minh đối với Nguyễn Đa cũng hoàn toàn thay đổi. Nguyễn Minh không còn giống như trước kia luôn làm ngơ Nguyễn Đa, thậm chí có đôi khi hai người còn có thể ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm.
Ngày trước, rốt cục sau khi Nguyễn Minh không ngừng khuyên bảo, Nguyễn Đa cũng đồng ý đi bệnh viện Hồng Minh đi làm kiểm tra thân thể toàn diện. Trạng huống vốn không tốt lắm, nhưng không phải là làm cho người ta tuyệt vọng. Thân thể bởi vì trước đây chịu quá nhiều thương, cho nên sức đề kháng rất kém cỏi. Hơn nữa dinh dưỡng không đầy đủ kéo dài trong thời gian dài, có chút thiếu máu. Mà để cho Nguyễn Minh và Nguyễn Ngô Sương lo lắng nhất chính là vấn đề về phổi, cũng là bởi vì di chứng vụ tai nạn tám năm trước để lại. Chỉ cần hảo hảo điều trị, sẽ không còn trở ngại quá lớn nữa.
Không thể không nói, kết quả như vậy làm cho Nguyễn Minh cùng Nguyễn Ngô Sương đều lo âu. Thân là thầy thuốc, hai người biết phế bộ đối với cơ thể con người là quan trọng chừng nào, càng biết rõ trạng huống của Nguyễn Đa. Rất nhiều lúc Nguyễn Ngô Sương đều tự chất vấn mình, vì cái gì lúc ấy lại ra tay ác độc như vậy? Vì cái gì lại tra tấn nàng? Bởi vì nàng rất sợ có một ngày, Nguyễn Đa không qua nổi mà sớm rời đi.
"Vâng, có thể là nàng quá mệt mỏi, mới có thể vậy, hôm nay sinh nhật cứ vậy đi, nàng cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút." Nguyễn Ngô Sương cũng không đem vấn đề Hoa Phượng trở về nói cho Nguyễn Minh. Ở trong tiềm thức của nàng, vẫn là đối với Nguyễn Minh đã phản bội mẹ nàng có chút thầm oán, nhưng cũng chỉ là một chút nhỏ mà thôi. Dù sao kẻ đầu sỏ gây nên mới là Hoa Phượng, mà nay nàng lại tổn thương đến người trọng yếu nhất đối với mình trên thế giới này. Mặc kệ nói như thế nào, Nguyễn Ngô Sương cũng sẽ không dễ dàng buông tha Hoa Phượng.
Trở lại phòng, Nguyễn Ngô Sương cởϊ qυầи áo Nguyễn Đa, đem nàng nhẹ nhàng đặt lên giường. "Tiểu Đa, tỷ tỷ phải đi ra ngoài lấy lại công đạo, cứ hảo hảo nghỉ ngơi."
Nguyễn Ngô Sương nói xong liền đi xuống lầu, hơn nữa bảo ban vυ' Phương vào coi sóc Nguyễn Đa. Có một số việc là nàng phải đi làm lập tức, chỉ cần uy hϊếp đến sự tồn tại của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương đều không do dự phải loại bỏ nó.
Siêu xe Lamborghini xuyên qua vun vυ't trên đường cao tốc, Nguyễn Ngô Sương tay gắt gao cầm lấy vô lăng, trong óc đều là gương mặt Nguyễn Đa tái nhợt, ánh mắt tan rã, mất kiểm soát khóc la. "Mặc kệ ngươi có phải là mẹ ruột của Nguyễn Đa, ta cũng không dễ dàng buông tha ngươi. Ta muốn cho ngươi biết, làm thương tổn đến nàng là điều nghiêm cấm."
Đến cửa quán bar Bạch Lan, Nguyễn Ngô Sương liền vội vã như gió lốc tiêu sái tiến vào, đến tận hậu trường quán bar. Nhân viên thấy nàng cứ vậy đi vào, còn tưởng rằng là người tới gây náo loạn, liền ngăn cản nàng lại. "Vị tiểu thư này, ngượng ngùng! Đây là hậu trường của bar, người bình thường không được phép tiến vào."
Nghe được nhân viên phụ trách nói, Nguyễn Ngô Sương chính là lạnh lùng nhìn hắn chậm rãi phun ra hai chữ. "Tránh ra." Cái gọi là một chữ ngàn vàng, âm rơi xuống đất biến thành hiệu ứng. Nhân viên phục vụ nhìn Nguyễn Ngô Sương ánh mắt như muốn làm thịt người bèn vội vàng lui xuống, đồng thời cũng đem chuyện này báo lại cho Thai Di. "Bà chủ, có một nữ nhân như hung thần ác sát sắp đi vào.."
Lập tức đi vào số ghế chen chúc , vửa mở cửa ra, nhìn đến đó là bốn gương mặt dị thường nghiêm túc. "Các ngươi làm gì?" Nguyễn Ngô Sương nhìn bốn người Thai Di, Linh Lâm, Từ Nhã, Trần Hề đứng trước mặt mình khó hiểu hỏi.
"Ồ, là ngọn gió nào đem Nguyễn đại viện trưởng thổi tới đây? Hôm nay không phải sinh nhật của ngươi sao? Như thế nào còn không cùng tiểu muội muội khả ái kia của ngươi sống trong thế giới riêng của hai người? Ngược lại tới tìm bằng hữu chúng ta làm gì a?"
Lúc Thai Di nói cố ý đem hai chữ bằng hữu nhấn đặc biệt mạnh, cho dù là người không rõ chuyện cũng nghe ra nàng oán giận Nguyễn Ngô Sương trọng sắc khinh bạn. "Thai Di, ngươi cứ bình tĩnh. Tiểu Sương, Tiểu Đa sao lại không cùng ngươi đến?" Trần Hề quả nhiên là người hiểu biết Nguyễn Ngô Sương nhất, nàng sẽ không tin rằng Nguyễn Ngô Sương để Nguyễn Đa ở lại trong nhà còn mình thì chạy tới đây, trừ phi hai người xảy ra chuyện gì.
"Đúng vậy, Tiểu Đa đâu? Lâu ngày vậy không gặp nàng, ta đều rất nhớ nàng a!" Từ Nhã một bên phụ hoạ, nghĩ tới bộ dạng Nguyễn Đa hát lần trước, tránh không được mắt lại một trận hoa si. "Đây là mục đích ta đến, chúng ta vào trong nói đi." Nguyễn Ngô Sương mặt không chút thay đổi tiêu sái đi vào, vốn không khí đang thoải mải trở nên nghiêm túc.
"Sương, là Tiểu Đa đã xảy ra chuyện gì đúng không?" Linh Lâm âm thầm quan sát Nguyễn Ngô Sương, cuối cùng vẫn là hỏi ra."Phải... Hôm nay thật ra là có chút việc. Ta nghĩ các ngươi cũng biết, ta và Tiểu Đa không phải tỷ muội cùng mẹ, hôm nay mẹ ruột của nàng đã trở lại." Nguyễn Ngô Sương nói xong im lặng, từ trong thanh âm của nàng không có chút phập phồng, nhưng là ngón tay vì dùng sức siết chặt trở nên trắng bệch đã tiết lộ tâm tình của nàng.
"Sau đó thế nào...." Linh Lâm tiếp tục hỏi, trực giác nói cho nàng, sự tình không phải đơn giản như vậy liền chấm dứt. "Mẹ nàng đối nàng vẫn không hề tốt, từ khi Tiểu Đa 7 tuổi đem nàng bỏ lại ở nhà chúng ta, cũng chưa bao giờ xuất hiện lại."
"Ta không biết, trên thế giới sao lại còn có loại mẹ như vậy, cư nhiên lại đối với con ruột của mình vứt bỏ 18 năm không hề quan tâm đoái hoài!"
Từ Nhã đánh gãy lời nói của Nguyễn Ngô Sương, vội vã nói lên cảm tưởng của mình, khi mọi ngươi kia ánh mắt khinh bỉ mới ngậm miệng.
"Ta không biết nữ nhân kia rốt cục nói gì với Tiểu Đa, nhưng sau đó Tiểu Đa khóc rất lâu, bộ dạng thương tâm như vậy là cho tới bây giờ ta chưa từng gặp. Cho nên..."
Nói tới đây, Nguyễn Ngô Sương ngẩng đầu lên, đau thương trong mắt hầu như biến mất không còn, thay vào đó là âm lãnh làm cho người ta sợ hãi. "Cho dù nàng là mẹ của Tiểu Đa, ta đều phải khiến nàng phải trả giá, ta sẽ không dễ dàng buông tha nàng. Di, hôm nay tới tìm ngươi, ta chỉ hi vọng người có thể điều tra một chút thông tin của nàng, ta muốn biết nàng 18 năm qua đã làm gì, ở đâu, lần này trở về có mục đích gì."
"Được, ta lập tức cho người điều tra nàng. Nữ nhân kia cư nhiên đi khi dễ Tiểu Đa, cho dù nàng là mẹ của Tiểu Đa, ta cũng muốn giúp Tiểu Đa lấy lại chút khẩu khí." Thai Di vừa nói, một bên lấy ra điện thoại bấm một dãy số.
"Này, Nguyễn vu bà, Tiểu Đa bây giờ thế nào? Có chuyện gì không hay không?" Từ Nhã lo lắng hỏi, cho tới bây giờ nàng đều nhớ rõ bộ dạng tám năm trước khi Nguyễn Đa ra nước ngoài, bi ai tâm tử.
Một cô gái 16 tuổi, vốn nên có sức sống như ánh dương, nhưng trên người Nguyễn Đa, Từ Nhã cũng chỉ thấy được u buồn không đáy. Rất nhiều lúc, Từ Nhã đều tự hỏi, đến tột cùng là biến cố gì mới có thể làm cho một tiểu cô nương nhỏ tuổi biến thành như vậy.
Sau, nàng lại phát hiện Nguyễn Đa đối với Nguyễn Ngô Sương yêu thích, phát hiện Nguyễn Đa chịu quá nhiều thương, phát hiện bao nhiêu áp lực Nguyễn Đa giấu sâu trong lòng. Hoá ra, là mấy thứ này mới khiến con người này trở nên như vậy. Tám năm liền Nguyễn Đa rời đi, đối với mọi người có bi thương, nhưng đối với Từ Nhã là vui mừng.
Nàng cảm thấy, Nguyễn Đa sống ở đây mỗi ngày giống như Luyện ngục. Đôi chân bị phế, còn bắt nàng mỗi ngày đối mặt với Nguyễn Ngô Sương. Nhìn người mình yêu sừng sững ngay trước mặt, lại không thể thổ lộ tâm sự, không thể đυ.ng vào. Cái cảm giác này Từ Nhã biết rất rõ ràng. Cho nên lại càng cảm nhận được những khó chịu và thống khổ của Nguyễn Đa.
Có lẽ, đi rồi cũng tốt. Đôi khi trốn tránh cũng là một cách giải thoát.
Theo trong lời Từ Nhã nói, Nguyễn Ngô Sương có thể cảm giác được nàng lo lắng cho Nguyễn Đa. Nhưng là xuất phát từ tư tâm nào đó, Nguyễn Ngô Sương không muốn cho Từ Nhã nhìn thấy Nguyễn Đa. Có lẽ nữ nhân trong tình yêu luôn ích kỷ như vậy, cho dù là Nguyễn Ngô Sương đều không ngoại lệ. Tuy rằng biết trong lòng Từ Nhã bây giờ cũng chỉ có Trần Hề, nhưng lòng dạ hẹp hòi vẫn còn nhớ rõ chuyện Từ Nhã từng hôn má Nguyễn Đa.
"Yên tâm đi, nàng không sao, bây giờ còn nằm ngủ trong nhà. Di, mọi việc đều nhờ ngươi, ta đi về trước." Nguyễn Ngô Sương đứng dậy nói với mọi người lời từ biệt, nhìn từng đó bằng hữu tri âm, trong lòng cũng một dòng nước ấm chảy xuôi.
"Được, ta sẽ mau chóng đem về kết quả cho ngươi. Chúng ta không biết ngươi tới, cho nên không có chuẩn bị quà sinh nhật.
Trước chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, quà để ngày mai tiếp ngươi."
"Tốt, ta nói cho ngươi, ngươi phải tặng ta cái lớn nhất biết không?" Nguyễn Ngô Sương cười nói, nhưng mà nụ cười sau cánh cửa lập tức biến mất trong đêm.
Một đường lái xe trở về nhà, nhìn người nọ trên giường còn an ổn ngủ, Nguyễn Ngô Sương cũng yên lòng. "Đại tiểu thư? Ngươi đã về rồi?" vυ' Phương đứng một bên hướng Nguyễn Ngô Sương đánh tiếng gọi, trong mắt đau lòng liền bị Nguyễn Ngô Sương bắt lấy. "Vυ' Phương, vất vả cho ngươi, cám ơn ngươi lâu nay vẫn luôn quan tâm tới Tiểu Đa. Ta nghĩ là ngươi nên nhận Tiểu Đa làm con nuôi của mình đi?"
Nghe Nguyễn Ngô Sương nói, ánh mắt vυ' Phương lại thả trên người Nguyễn Đa. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đa trở về nước tới nay, nàng quan sát cẩn thận đến thế. So với đứa nhỏ tám năm trước, Nguyễn Đa thật ra thành thục rất nhiều. Nhưng là thân thể đơn bạc cùng sắc mặt luôn nhợt nhạt vẫn không có biến. Nghĩ đến những đêm có đứa nhỏ mới 16 tuổi nói với mình từng lời, hốc mắt vυ' Phương cũng trở nên ướŧ áŧ.
"Vυ' Phương, thật sự cám ơn ngươi, ta nghĩ... Cảm giác có mẹ là như vậy đi? Ta cuối cùng có đôi lúc cũng đem ngươi tưởng tượng thành mẹ của ta đấy, quả nhiên, có mẹ cảm giác thật là tốt."
"Đại tiểu thư, ngươi trông nom nhị tiểu thư đi, ta đi xuống trước." Vυ' Phương liếc mắt nhìn Nguyễn Đa lần cuối, liền rời khỏi phòng. Nàng biết Nguyễn Ngô Sương nhất định có nhiều điều muốn nói với Nguyễn Đa.
"Được, vυ' Phương nghỉ ngơi đi." Nguyễn Ngô Sương trả lời đơn giản một câu, sau đó liền ngồi lên bên giường vuốt ve mặt Nguyễn Đa.
"Tiểu Đa, đừng ngủ, tỉnh dậy ăn chút gì được không?" Tuy rằng không đành lòng đánh thức Nguyễn Đa, nhưng Nguyễn Ngô Sương lại không thể không gọi nàng dậy. Dù sao Nguyễn Đa đã một ngày không ăn chút gì, cứ như vậy, chỉ sợ khối thân thể này sớm muộn cũng trở nên tàn phế. "Tiểu Đa, lát nữa ngủ tiếp được không? Tỷ tỷ về rồi, ngươi muốn ăn gì? Tỷ tỷ đi cho người làm."
Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa không phản ứng, liền vươn tay đem nàng nâng dậy, vừa giúp nàng mặc quần áo, vừa dùng môi ấm áp hôn lên mặt nàng. Giờ này khắc này, Nguyễn Ngô Sương đối đãi Nguyễn Đa giống như một đứa nhỏ bé bỏng, thay nàng mặc quần áo, sau đó ôn nhu đánh thức nàng.
"Ư..." Không lâu sau, Nguyễn Đa liền tỉnh lại. Ánh mắt vừa tỉnh ngủ còn mang theo sương mù, giờ này khắc này chính là mê man nhìn Nguyễn Ngô Sương. Đáng thương y hệt một con cún nhỏ bị đoạt mất đồ ăn. Nguyễn Ngô Sương vừa định muốn hôn Nguyễn Đa như vậy khả ái, lại bị một câu kế tiếp của nàng biến thành dở khóc dở cười.
"Tỷ tỷ... Ngươi ăn bánh sinh nhật chưa?"
TBC.