Tiên Thương Chi Luyến

Chương 79

Chương 79

Một khúc hoàn tất, toàn bộ quán bar là trầm mặc thật lâu. Từ tiếng vỗ tay đầu tiên vang lên, sau đó bùng phát là tiếng vỗ tay cùng hô hào cổ vũ nghe đinh tai nhức tóc. Nguyễn Đa không một gợn sóng sợ hãi, nói một tiếng cảm ơn sau đó liền lui xuống. Lưu cho  mấy người chạy lên tặng hoa không kịp, biến mất không còn bóng dáng.

Một lúc đi tới dưới đài, Nguyễn Đa liền bị Nguyễn Ngô Sương ôm vào trong ngực. "Tiểu Đa, ngươi thật là xấu xa. Hát hay như vậy, cư nhiên đến bây giờ mới cho ta biết. Ngươi nói đi... ta nên phạt ngươi thế nào bây giờ?" Thanh âm Nguyễn Ngô Sương mang theo vài phần bá đạo vang lên bên tai, ngửi mùi nước hoa trên người Nguyễn Ngô Sương, cảm thụ được nhiệt khí Nguyễn Ngô Sương thở vào bên tai khi  nói chuyện, trên mặt Nguyễn Đa lại nổi lên một tia đỏ ửng.

"Tỷ, ta không phải cố ý, chỉ là ta.. quên mà thôi." Thanh âm Nguyễn Đa nhu nhu mềm mại như là móng vuốt của mèo nhỏ, gãi gãi qua lại bên người Nguyễn Ngô Sương, thật lâu vẫn không thể cho nàng phát tiết.

"Haha... Chuyện quan trọng như vậy mà Nguyễn Đa lại để quên được sao, xem ra ta thật sự là nên hảo hảo trừng phạt ngươi một chút." Nguyễn Ngô Sương cười nói, vừa dùng lưỡi ác ý liếʍ vành tai Nguyễn Đa.

Vốn tưởng rằng ngọn đè mờ nhạt trong quán bar có thể che giấu hành vi, không biết là một loạt động tác của nàng đã sớm bị mấy nữ nhân bát quái ngồi bên cạnh thu vào hết. "Khụ khụ... Cái kia, Tiểu Sương nhi, chẳng lẽ ngươi định trình diễn luôn ở trong này  khiến người ta phun hết máu mũi ra sao? Nếu ngươi cùng Tiểu Đa không ngại, chúng ta sẽ không để ý."

Thai Di vừa trêu ghẹo các nàng, đồng thời không quên nháy lông mi với Linh Lâm khoe khoang một chút phong tao. "Haha... Ta sao có lá gan lớn như vậy, trước mặt hai bà chủ lớn đây biểu diễn chân nhân tú. Ai chẳng biết, X thị chủ nhân chân tú đó là ngài và ngài ngồi đây."

Tục ngữ nói hay, ai cũng không phải là quả hồng mềm. Cẩu nóng nảy còn trêu tường, huống chi là Nguyễn Ngô Sương là người muốn giữ thể diện mặt mũi hơn hết thảy. Một câu phản kích trí mạng, vừa giải quyết quẫn bách của mình, lại lôi chuyện xưa của Thai Di ra nói. Nhìn Linh Lâm nhất thời đen mặt còn Thai Di trở nên trắng bệch, một lão hổ đột nhiên biến thành một con mèo bệnh.

Cách mạng hoàn toàn thắng lợi, Nguyễn Ngô Sương cười lên một nụ cười sáng lạn, người liên quan bên cạnh Nguyễn Đa cũng lộ ra một cái đạm đạm cười. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không đến hồi tàn, mấy người hàn huyên một hồi lâu sau, rượu cũng uống không ít. Sau đó đều trở về nhà, người của ai đều tự động chụp mông rời đi.

Trong sáu người thì duy nhất không uống rượu chính là Nguyễn Đa, mà uống nhiều nhất lại là Nguyễn Ngô Sương. Từ Nhã nhìn ra Nguyễn Đa khí lực căn bản không đủ dìu Nguyễn Ngô Sương say rượu, liền theo Trần Hề cùng đem Nguyễn Ngô Sương dìu vào xe. "Cám ơn các ngươi, chỉ cần đưa đến đây thôi, ta sẽ tự lái xe mang tỷ tỷ về." Nguyễn Đa khách khí nói lời Từ Nhã cùng Trần Hề nói lời cảm tạ.

"Tiểu Đa, ta biết lần trước có chút nặng lời, lúc này ta muốn giải thích với ngươi. Ta không biết trước đây ngươi cùng Tiểu Sương phát sinh chuyện gì, nhưng hiện tại nhìn thấy các ngươi có thể cùng nhau hạnh phúc vui vẻ quên đi trước đây, ta thiệt tình cảm thấy cao hứng thay cho các ngươi. Cho dù sau này thế nào, hai các ngươi đều phải hảo hảo cùng một chỗ." Trần Hề hiếm khi trịnh trọng nói với Nguyễn Đa, sau đó liền cùng Từ Nhã cầm tay rời đi.

"Trần Hề tỷ, cám ơn ngươi." Nguyễn Đa hướng Trần Hề cảm ơn sau đó liền lên xe, dốc lòng giúp Nguyễn Ngô Sương thắt dây an toàn, sau đó dậm ga lao đi. Đường về nhà nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn. Mỗi lần đèn đỏ, Nguyễn Đa đều nghiêng đầu nhìn Nguyễn Ngô Sương đang ngủ. Dung nhan gần bên cạnh, trong nháy mắt chạm đến nội tâm mềm mại.

"Tỷ tỷ... Cho dù là cứ phải đứng xa nhìn ngươi, ta đều đã cảm thấy thực hạnh phúc rồi!"

Đêm yên tĩnh cứ vậy qua đi, ngày hôm sau đợi cho Nguyễn Ngô Sương tỉnh lại, bên giường sớm đã không còn dấu vết của người nọ. Đυ.ng đến điện thoại đặt đầu giường, nhìn thời gian, vừa là 7h sáng. Xoa xoa đầu có chút đau, Nguyễn Ngô Sương lẳng lặng ngồi trên giường chờ Nguyễn Đa quay về phòng. Sau đó bỗng dưng nhớ đến hôm nay là ngày đầu tiên Nguyễn Đa đi làm.

"Nguy rồi!" Nguyễn Ngô Sương kêu to một tiếng, liền từ giường bật dậy sau đó không kịp rửa mặt vội vàng chạy xuống lầu. "Ba, Tiểu Đa đi rồi sao? Thật sự là không xong rồi, ta hôm qua uống nhiều rượu hơn bình thường, thế là ngủ đến tận bây giờ. Rõ ràng là biết hôm nay là ngày đầu nàng đi làm, ta cư nhiên lại không đưa nàng đi! Ta..." Lời kế tiếp của Nguyễn Ngô Sương bị cảnh tượng trước mắt đánh gãy, chuẩn xác mà nói, là bị người trước mắt đánh gãy.

Người nọ đứng lên vẻ mặt chứa ý cười, liền giống như ánh mặt trời chói mặt thường ngày vẫn dâng lên, nháy mắt làm ấm tâm Nguyễn Ngô Sương.

Mái tóc đen dài như cũ mềm mại xoã ở sau lưng, thay thế cho một bộ quần áo thoải mái ở nhà là một thân tây trang màu đen. Bên trong áo sơ mi màu trắng cởi bỏ hai nút thắt, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng chiếc cổ trắng nõn, đồng thời tiểu âu phục bên ngoài cũng hình thành hai màu hắc-bạch đối lập. Váy chạm đến phía trên đầu gối, lộ ra hai đôi chân thon dài bị tất chân đen bao lấy.

"Tỷ." Nhìn Nguyễn Đa mang một đôi giày cao gót màu đen hướng mình đi tới, Nguyễn Ngô Sương thế nhưng yết hầu cảm thấy một trận khô nóng. Kinh thấy phản ứng của mình, Nguyễn Ngô Sương trong lòng mắng mình dễ xao động. Chẳng qua, Nguyễn Đa hôm nay thoạt nhìn thật sự dị thường mê người.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngô Sương nhìn thấy Nguyễn Đa như thế. Nàng trước kia cho rằng  những lời quảng cáo trên mạng về y phục dụ hoặc đều là lừa mấy người ngu ngốc.  Nhưng là giờ khắc này, nhìn đến Nguyễn Đa như vậy, lại liên tưởng đến phản ứng của mình vừa rồi. Làm cho Nguyễn Ngô Sương không thể không tin tưởng sức mạnh dụ hoặc của chế phục là hoàn toàn tồn tại.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Ngô Sương không tự chủ được  lần nữa đem tầm mắt trở về trên người Nguyễn Đa. Lại không nghĩ rằng, gần là mình ngẩn người một hồi ngắn ngủi, Nguyễn Đa đã chạy tới trước mặt mình. Vốn lớn lên đã cao hơn Nguyễn Ngô Sương 1cm, hiện tại Nguyễn Đa lại còn mang giày cao gót cho nên so với Nguyễn Ngô Sương tự nhiên là cao hơn không ít.

Giờ khắc này, tầm mắt Nguyễn Ngô Sương vừa ngang hàng với mũi Nguyễn Đa. Ánh mắt không tự chủ được rời xuống phía dưới, nhìn chiếc cổ trắng nõn. Đồng thời cũng liên tưởng đến chữ Sương khắc trên xương quai xanh của Nguyễn Đa, hẳn là chỉ cần cởi thêm một nút áo nữa là có thể nhìn thấy được rồi? Nguyễn Ngô Sương nghĩ như vậy, ma xui quỷ khiến liền bước lên định cởi nút áo của Nguyễn Đa.

"Khụ khụ..." Bỗng nhiên tiếng ho khan đánh gãy động tác của Nguyễn Ngô Sương, nhìn về phía nam nhân phát ra tiếng ho, đúng là vẻ mặt xanh mét Nguyễn Minh.

"Ba..." Nguyễn Ngô Sương nhìn biểu tình Nguyễn Minh, nhất thời nghĩ ra mình hiện tại đang đứng ở đâu, chung quanh có những người nào.

Xấu hổ rút tay đang đặt trên nút áo của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương hận không thể tìm một cái lỗ nào đó chui vào. "Được rồi, Tiểu Sương, ta biết hôm qua ngươi có uống hơi nhiều nên không sai người hầu gọi ngươi dậy. Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Đa đi làm, hai đứa mau mau ăn sáng. Tiểu Sương, ngươi cũng nên ... sạch sẽ một chút."

Nghe được Nguyễn Minh ngữ khí có chút uất giận, Nguyễn Ngô Sương thế này mới chú ý tới hình tượng của mình. Dép trên chân không biết đá đến nơi nào rồi, tóc tai rối bời như là cây gậy ông tiên thường cầm. Vốn áo ngủ lùng tùng đã biến dạng xộc xệch, lộ ra mảng da trắng noãn trên vai.

Nguyễn Ngô Sương xấu hổ cười cười, sau đó ngoan ngoãn tiêu sái lên lầu, không biết rằng Nguyễn Đa một bên đã cười nghẹn đến nội thương.

Nhìn Nguyễn Ngô Sương lên lầu, Nguyễn Đa quay lại bàn ăn ngồi xuống, lẳng lặng dùng bữa sáng."Tiểu Đa, ba biết hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đi làm, về sau việc làm gặp gì phiền toái, cứ đến tìm ta hoặc là tỷ tỷ, trăm ngàn đừng có im lặng chịu thiệt."

Nghe lời Nguyễn Minh ân cần dặn dò, trong lòng Nguyễn Đa cũng lan tràn ra loại lo lắng. Một lát sau, liền nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương đã ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu. Tuy rằng áo ngủ đã thay bằng quần áo bình thường, mà tóc cũng chải chuốt gọn gàng, nhưng đôi mắt vừa dại ra của Nguyễn Ngô Sương vẫn chưa biến đổi. Vẫn là, đang nhìn chằm chằm Nguyễn Đa.

"Ba, tỷ, ta ăn xong rồi, đi làm trước." Nguyễn Đa nhìn đồng hồ đã gần 8 giờ, liền đứng dậy rời đi.

"Tiểu Đa, từ từ đã, ta đưa ngươi đi." Nguyễn Ngô Sương không biết từ khi nào thì đã chạy đến bên cạnh Nguyễn Đa, kéo tay Nguyễn Đa một đường đi ra xe.

Còn chưa để cho Nguyễn Đa kịp hỏi vì sao Nguyễn Ngô Sương làm như vậy, hai môi đã bị miệng Nguyễn Ngô Sương dùng sức bao lấy, sau đó là gặm nhấm, hấp thu hương vị ngọt ngào bên trong.

"Ummm.." Nguyễn Đa nhắm mắt đáp lại nụ hôn tràn ngập nhiệt tình cùng chiếm đoạt của Nguyễn Ngô Sương. Thanh âm  ngâm nga cùng hơi thở dồn dập nhất thời tràn đầy thùng xe, tựa hồ làm cho không khí xung quanh đều trở nên ái muội.

Hôn xong, Nguyễn Ngô Sương gắt gao đặt trên người Nguyễn Đa, không cho nàng đứng lên. "Tỷ... Nếu không đi.. Ta sẽ muộn mất." Nguyễn Đa đứt quãng nói, phần ngực dưới lớp sơ mi mỏng phập phồng, hình thành một đường cong tuyệt đẹp. Chỉ làm cho Nguyễn Ngô Sương nhìn đến thân thể càng thêm khô nóng khó nhịn.

"Tiểu Đa, ngươi có biết hôm nay người có bao nhiêu mê người không? Ta thật sự rất muốn đem ngươi một thân quần áo cởi sạch, sau đó hảo hảo yêu ngươi." Lời Nguyễn Ngô Sương nói làm cho thân thể Nguyễn Đa run nhè nhẹ, một lát sau, vốn gương mặt nhợt nhạt trở nên phấn nộn dị thường. "Tỷ, bây giờ còn chưa được... ta... ta còn phải tới trường."

Cho dù Nguyễn Đa cự tuyệt cũng không làm cho tâm tình Nguyễn Ngô Sương chuyển biến kém đi, nàng cười, nâng Nguyễn Đa dậy, sau đó giúp nàng sửa sang lại quần áo, liền khởi động xe.

Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện. Nguyên nhân Nguyễn Đa không nói lời nào là vì nàng nghĩ Nguyễn Ngô Sương tức giận, mà nguyên nhân Nguyễn Ngô Sương không nói, thuần tuý chỉ là  sợ mình lại bị Nguyễn Đa hấp dẫn, không kìm chế được. Từ sau vụ tai nạn tám năm trước, mỗi lần Nguyễn Ngô Sương lái xe đều càng thêm chuyên tâm. Huống chi hiện tại Nguyễn Đa ngồi bên cạnh, cho dù thế nào, nàng cũng không cho phép mình gây ra chuyện gì.

Cứ như vậy im lặng cho đến trường học, Nguyễn Đa xuống xe, sau đó bất an nhìn Nguyễn Ngô Sương đứng trước mặt mình. "Tỷ... Thực xin lỗi... Ta.."

"Làm sao vậy? Sao lại nhận lỗi gì ở đây? Không còn kịp giờ nữa đâu, nhanh đi vào thôi, chuyện sáng nay, chúng ta để lại... lúc sau lại làm."

Nguyễn Ngô Sương vừa nói vừa liếc mắt quan sát bốn phía, phát hiện xung quanh không có người, mới rất nhanh ấn một nụ hôn trên trán Nguyễn Đa. "Được rồi... Tỷ... Ta vào đấy." Nguyễn Đa ôm giáo trình trong tay rất nhanh chạy vào trường học, mà Nguyễn Ngô Sương còn lại là thất thần nhìn bóng dáng Nguyễn Đa chạy vào.

"Ha ha... Tiểu Đa ngay cả chạy bộ mà dáng đều vẫn đẹp như vậy!"

Chương 80