Tiên Thương Chi Luyến

Chương 75

Chương 75

Buổi sáng sớm, tiếng điện thoại một lần lại một lần phiền phức vang lên bên tai. Nguyễn Ngô Sương cau mày, nhìn thoáng qua Nguyễn Đa vẫn đang ngủ say, cầm lấy điện thoại đi ra ban công.

"Alo.." Ngữ khí Nguyễn Ngô Sương không chắc chắn lắm, bắt điện thoại.

"Alo? Là Nguyễn viện trưởng phải không? Có vị nữ sĩ họ An tới bệnh viện, nói có chuyện quan trọng cần tìm ngươi." Nghe người báo tin, Nguyễn Ngô Sương trong đầu loại bỏ những người họ An mình từng quen biết, cuối cùng đoán được người muốn tìm mình.

"Ngươi đem điện thoại đưa cho An nữ sĩ kia." Nguyễn Ngô Sương không biết An Nghiên tìm mình có chuyện gì, nhưng trực giác của nữ nhân nói cho nàng, An Nghiên tìm mình nhất định là chuyện có liên quan tới Nguyễn Đa.

"Alo? Nguyễn tiểu thư, ta là An Nghiên. Thực có lỗi khi sớm như vậy đã gọi ngươi, ta có một việc muốn cùng ngươi nói, cho nên muốn mời ngươi ăn một bữa cơm."

Nguyễn Ngô Sương ở đầu dây bên này cười, trong lòng mang theo cảm giác thành tựu của việc đánh thắng tình địch. Tuy rằng biết Nguyễn Đa đối với An Nghiên tình cảm thực đơn thuần, nhưng là Nguyễn Ngô Sương biết An Nghiên đối với Nguyễn Đa tình cảm lại giống như chính mình. Dù sao người như Nguyễn Đa cứ vô tình chọc người phải yêu mến như vậy, lại là một nữ nhân tốt đến thế bất luận kẻ nào cũng phải mê muội.

Cùng An Nghiên hẹn rõ thời gian gặp mặt, Nguyễn Ngô Sương liền ngắt điện thoại. Hôm nay vốn là muốn cùng Nguyễn Đa nằm ở nhà một ngày, xem ra kế hoạch vỡ rồi. Tay chân thật nhẹ nhàng quay trở lại  phòng, sợ đánh thức con người luôn bất an kia, lại còn không biết, Nguyễn Đa từ lúc chính mình lén đi ra đã tỉnh lại.

"Tỷ". Thanh âm hơi khàn khàn vì mới tỉnh dậy vang lên, Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa ngồi trên giường. Chăn bông trắng noãn bao lấy quanh người, lại không che đậy được hai bả vai gầy gò, tóc dài tán hỗn độn xung quanh vòng eo cực nhỏ, trên cổ ngẫu nhiên lộ ra một vết đỏ lúc này tăng thêm phần ám muội.

Nguyễn Ngô Sương gần như nhìn thoáng qua, liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô, bụng dâng lên một cơn sóng. Nguyễn Đa lúc này, đã không còn là đứa nhỏ tám năm về trước. Cho dù là gương mặt nàng, hay là thân thể, đều tản ra mị lực thành thục của nữ nhân. Cho dù là vậy, nhưng cặp mắt trong suốt kia thì vẫn là không đổi.

Cực đoan tương phản như vậy,  lại càng làm cho Nguyễn Ngô Sương không thể chống cự được dụ hoặc của Nguyễn Đa. Nàng bước nhanh lên trước, đem Nguyễn Đa vốn đang ngồi trên giường đặt dưới thân mình. "Tiểu Đa, ngươi là đang câu dẫn ta sao?" Nếu nói đúng như vậy, thì là ngươi đã thành công rồi đấy. Ta không thể không thừa nhận, hiện tại ta đã không còn chống cự được mị lực của ngươi.

"Tỷ... Không phải... Ta chỉ là.. A..." Nguyễn Đa vốn định nói gì đó lại bị tiếng ngâm đánh gãy, bởi vì Nguyễn Ngô Sương đã chiếm thế thượng phòng, sờ mó toàn thân thể không có gì che đậy của nàng. "Tỷ..." thân thể Nguyễn Đa chuyển sang mềm nhũn, hai tay cũng không tự chủ ôm lấy cần cổ Nguyễn Ngô Sương.

Nguyễn Ngô Sương không thể cự tuyệt Nguyễn Đa dụ hoặc, tương tự, Nguyễn Đa cũng không có cách chống cự đυ.ng chạm của Nguyễn Ngô Sương. Hai người đều là cực yêu đối phương, giống như hai khối nam châm, cũng đều như thiêu thân lao đầu vào lửa, phấn đấu quên mình.

Một trận mây mưa thất thường qua đi, Nguyễn Đa người đầy mồ hôi, nằm ở trong lòng Nguyễn Ngô Sương, tiếng thở dốc dồn dập chứng minh vận động vừa rồi kịch liệt cỡ nào.

Lưu luyến cúi xuống hôn trán Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương xoay người đi xuống giường. Tuy rằng rất muốn cứ như vậy trên giường cùng người này cả đời, nhưng lại có việc không thể không đi làm.

"Tỷ..." Nguyễn Đa nhẹ giọng kêu Nguyễn Ngô Sương, thanh âm nhu nhu mềm mại hơn nữa lại bị kìm trong chăn bông, nhu nhược như một công chúa sinh bệnh.

Nhìn bộ dáng Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương tâm liền ấm lên một chút, cho dù là mùa đông, cũng không hề cảm thấy lạnh. Đi trở lại bên giường, đem thân thể gầy yếu của người kia ôm vào trong ngực. "Ngươi ở nhà chờ ta, ta có chuyện cần ra ngoài một chút, cứ nghỉ ngơi thật tốt được không?"

Nguyễn Đa gật gật đầu, sau đó nằm trở lại trên giường, nhìn Nguyễn Ngô Sương đi khỏi phòng. Tuy rằng trong lòng tuyệt đối không muốn để nàng tách ra, nhưng Nguyễn Đa cũng không cho phép mình như vậy. Nhìn lên trần nhà, ngửi mùi hương của Nguyễn Ngô Sương lưu lại trên giường, Nguyễn Đa thản nhiên cười. Tất cả đều là sự thật, chính mình thật sự có thể cùng tỷ tỷ một chỗ.

Bởi vì miệt mài quá nhiều, nên khi Nguyễn Ngô Sương tới chỗ hẹn với An Nghiên, An Nghiên đã phải đợi thật lâu. Nguyễn Ngô Sương nói thật có lỗi, ngay tại nơi đối diện nàng ngồi. An Nghiên cũng không để ý Nguyễn Ngô Sương chậm trễ, chỉ là mỉm cười, sau đó tự nâng ly cà phê thưởng thức.

"An tiểu thư, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?" Vẫn là Nguyễn Ngô Sương thiếu kiên nhẫn, đánh vỡ không khí im lặng. An Nghiên thản nhiên cười, nếu nói là so sánh định lực, tin tưởng sẽ không ai có thể vượt qua nàng. Phải biết rằng, trước kia đối mặt với những bệnh nhân tâm thần, cơ hồ chính là một ngày, thậm chí một câu cũng không nói gì.

"Ha ha, kỳ thật ta tìm ngươi cũng không có gì đặc biệt, Tiểu Đa... Nàng là ở nơi đó phải không?" Cho dù đã xác định được đáp án,  lại vẫn là muốn hỏi một lần. Tuy rằng như vậy sẽ làm miệng vết thương lại lần nữa xé rách ra, máu chảy thành sông.

"Đúng vậy. Tiểu Đa bây giờ là cùng ta ở một chỗ, nói chính xác, nàng về bên ta."

Thông minh như An Nghiên, sao lại không nghe ra ý tứ bên trong của Nguyễn Ngô Sương? Nguyễn Đa về bên người nàng, cho tới bây giờ đều không rời đi. Đồng thời cũng cảnh cáo mình, đừng có tiếp tục có ý đồ với Nguyễn Đa,  như vậy chỉ có thua thảm hại.

"Ừ.. Như vậy cũng tốt, ít nhất là nàng được khoái hoạt, như vậy ta cũng an tâm trở về Pháp."

An Nghiên nói khiến cho Nguyễn Ngô Sương hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người ngối đối diện mình, nàng không tin An Nghiên lại đơn giản như vậy, lại càng không tin An Nghiên có thể rời bỏ được Nguyễn Đa để trở lại Pháp. Thu được ánh mắt Nguyễn Ngô Sương nghi hoặc, An Nghiên trong lòng có vài phần bất đắc dĩ. Chẳng lẽ chính mình thật giống người nói không giữ lời. Chẳng lẽ khi người mình yêu không yêu mình, thì  thật sự phải chết sao?

"Nguyễn tiểu thư, xin ngươi yên tâm, ta thật sự phải về Pháp. Nhưng mà... Điều này cũng không nói lên rằng ta và Nguyễn Đa chặt đứt quan hệ. Tám năm vừa qua, tuy rằng ta vẫn luôn thích Tiểu Đa, nhưng nàng lại chỉ xem ta như tỷ tỷ. Cho nên, ta cũng theo nguyện ý của nàng, làm tỷ tỷ của nàng. Dựa theo tuổi, ta so với ngươi còn lớn hơn hai tuổi, ngươi cũng hảo hảo gọi một tiếng tỷ tỷ."

"Ta hôm nay không thể nói là đem Tiểu Đa giao cho ngươi, bởi vì nàng cho tới bây giờ đều không thuộc về ta, cho nên ta chỉ hy vọng ngươi có thể đối tốt với nàng, chăm sóc nàng. Ta biết chuyện xưa giữa hai người các ngươi, tuy rằng ngươi có nỗi khổ riêng, nhưng không thể là lý do làm thương tổn nàng. Thương tích trên người nàng, mỗi một lần nhìn thấy ta đều đau lòng, ta không biết ngươi lúc ấy vì sao lại cứ tổn thương nàng. Thậm chí có lúc, ta đã nghĩ ngươi có bệnh tâm lý nào đó."

"Nhưng là sau khi thấy ngươi, ta hoàn toàn loại bỏ ý tưởng này. Bởi vì trong ánh mắt của ngươi, cũng không có đặc thù của bệnh nhân. Cũng bởi vì thế, ta đoán ra, hành vi của ngươi với Tiểu Đa, hoàn toàn là từ ý thức của ngươi. Bởi vì ngươi không thể nhận loại tình cảm này, cho nên mới để cho chính mình làm tổn thương Tiểu Đa, làm cho tâm lý thoả mãn."

"Ngươi..."

"Đủ rồi!" Nguyễn Ngô Sương đánh gãy lời nói của An Nghiên, ánh mắt phát ra tia lạnh như băng. "An tiểu thư, ta tới đây, cũng không phải để nghe ngươi nói điều này. Ta không phải bệnh nhân của ngươi, cũng không phải tâm thần, ngươi không cần lãng phí tài ăn nói ở đây."

"Ha ha..." An Nghiên cười cười, nhìn biểu tình Nguyễn Ngô Sương có vài phần nghiêm trọng. "Ngươi hiện tại đã thoát khỏi khúc mắc, thì hãy đối tốt với nàng. Tám năm qua, nàng phải trải qua cũng không phải tốt như ngươi tưởng. Có rất nhiều chuyện, là ngươi không biết, bao gồm cả nguyên nhân nàng phải đến Pháp."

.........................

Trời dần dần đen, từ sau khi Nguyễn Ngô Sương đi, Nguyễn Đa liền không thể ngủ tiếp. Mở Notebook đặt trên bàn, bắt đầu tìm một việc làm thích hợp với mình. Tuy rằng biết dù cho mình không đi làm, cũng sẽ không đói chết. Nhưng Nguyễn Đa không muốn cứ nhàn nhã như vậy, tìm một chút gì đó để làm, luôn tốt hơn.

Cửa phòng bị mở ra, không đợi Nguyễn Đa phản ứng lại, thân thể đã bị một cái ôm mềm mại vào trong ngực. Biết là Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa cũng không hề chống cự, an tâm đem thân mình thả lỏng, tựa vào trên người Nguyễn Ngô Sương.

"Tỷ... Ngươi đã về rồi, có phải là mệt chết không? Ta đi chuẩn bị nước tắm giúp ngươi." Nguyễn Đa nói xong liền đứng dậy, lại phát hiện Nguyễn Ngô Sương vẫn còn gắt gao ôm mình.

Trên đầu có chất lỏng ấm nóng rơi xuống, Nguyễn Đa ngẩng lên, liền nhìn thấy gương mặt Nguyễn Ngô Sương tràn đầy nước mắt. "Tỷ! Ngươi làm sao vậy!" Nguyễn Đa kích động đưa tay lau nước mắt giúp Nguyễn Ngô Sương, lại phát hiện càng lau càng khóc nhiều. Không biết phải làm thế nào, Nguyễn Đa chỉ có thể ôm lấy Nguyễn Ngô Sương, vuốt ve an ủi sau lưng nàng.

"Tiểu Đa... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi,, cho tới nay, đều là ta không tốt, một lần rồi một lần làm tổn thương ngươi. Ta không biết là ngươi vì sợ liên luỵ ta mới đi Pháp. Càng không biết tám năm qua ngươi sống khổ như vậy. Nơi này... Có phải đau lắm không?" Nguyễn Ngô Sương vừa nói, vừa vuốt ngực Nguyễn Đa. Cảm thụ được nhịp tim đập ẩn sau làn da, lòng đau cơ hồ không thể hô hấp.

Nếu không phải An Nghiên nói cho nàng, năm đó Nguyễn Đa không phải vì bị chướng ngại tâm lý, mà chỉ là vì không muốn liên luỵ mình mới chọn lựa rời đi, chỉ sợ Nguyễn Ngô Sương sẽ không biết được khổ cực trong lòng Nguyễn Đa. Tương tự, nếu không phải An Nghiên nói cho nàng để có thể xứng với Nguyễn Ngô Sương, không ngừng làm phục kiện, không ngừng làm cho chính mình trở nên vĩ đại. Nguyễn Ngô Sương cũng vĩnh viễn không biết,  Nguyễn Đa từng vì mình cố gắng biết bao nhiêu lần.

"Tỷ... Đừng khóc được không? Ta thật sự đã không còn đau nữa, bây giờ có thể cùng tỷ tỷ ở cùng một chỗ, ta thật sự rất vui. Mỗi buổi sáng mở to mắt, nhìn thấy đầu tiên là ngươi. Đây chính là điều mà trước đến nay ta không dám tưởng tượng, lại thành hiện thực. Tỷ tỷ, ta thật sự không sao, bởi vì ta yêu ngươi, cho nên một chút cũng không thấy đau."

Cũng không hối hận vì đã yêu ngươi, bởi vì không có ngươi, cuộc sống sẽ hoàn toàn là lặng lẽ, không một âm thanh.

..................

Máy bay chậm rãi cất cánh, cảnh vật bên dưới cũng ngày càng xa. An Nghiên si ngốc nhìn bên ngoài cửa sổ, suy sụp thở dài. Kỳ thật từ ngày hôm qua, nàng cũng đã mua sẵn vé máy bay về Pháp. Cũng không nói cho Nguyễn Đa chuyện mình rời khỏi, chỉ sợ sau khi nghe được tiếng người kia, lập trường lại thay đổi. Không chút dấu vết lau đi giọt nước mắt vốn không nên tồn tại, hít thở sâu vài lần, An Nghiên ở trong lòng tự nói với mình, ít nhất đừng khóc ở nơi này.

"Tiểu thư, xin hỏi ngươi cần  gì không?" Một tiếp viên hàng không đi tới hỏi.

"Cám ơn, ta không cần." An Nghiên không quay đầu, chỉ lạnh lùng trả lời.

"Tiểu thư, vậy xin hỏi ngươi cần cái gì bây giờ? Cà phê? Trà? Hay là ta?"

Tiếp viên hàng không nói một câu, làm cho toàn thân An Nghiên run lên. Khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy một nữ nhân diện mạo yêu mị, thâm mặc một bộ tiếp viên hàng không màu lam đứng ở trước mặt mình.

"Cà phê? Trà? Hay là ta?"

Chương 76