Chương 70
Linh hồn giống như đã sớm thoát khỏi cơ thể, Nguyễn Ngô Sương tuỳ ý mưa thấm trên người mình. Nhưng mà lúc này, trên thân thể đã không còn một chút cảm giác rét lạnh.
Trở lại Nguyễn gia, đã là hơn 11h đêm, Nguyễn Minh cùng người hầu trong nhà đều đã về phòng riêng nghỉ ngơi. Nhìn biệt thự một mảnh tối đen, không có chút không khí người ở, Nguyễn Ngô Sương bỗng nhiên lộ ra một tia cười. Tuy rằng nụ cười cực kỳ xinh đẹp, nhưng xuất hiện giữa sấm sét của trận mưa đêm, lại làm cho người ta cảm giác hung tợn.
"Ha ha..." Nguyễn Ngô Sương vừa cười, vừa lấy ra bình rượu trên tủ. Không cần ly, trực tiếp một ngụm đổ vào trong miệng. Cảm thụ được nóng bỏng đau đớn, cũng không hề thấy khó chịu. Ngược lại sinh ra một cảm giác như được giải thoát.
Nhưng mà, Nguyễn Ngô Sương quên là, rượu đắng tâm sầu càng sầu.
...............
Sáng sớm hôm sau, vυ' Phương tỉnh dậy sớm nhất. Vừa mới đi đến đầu cầu thang, liền ngửi thấy một cỗ mùi rượu nồng nặc. Kích động chạy xuống lầu, nhìn đến chính là Nguyễn Ngô Sương nằm trên mặt đất, xung quanh la liệt bình rượu rỗng. Vυ' Phương trong lòng cả kinh, sợ Nguyễn Ngô Sương xảy ra chuyện gì. Rất nhanh chạy lên lầu gọi Nguyễn Minh, sau đó điện thoại gọi bác sĩ tư của Nguyễn gia tới.
Người hầu Nguyễn gia hợp lực đem Nguyễn Ngô Sương say đến hôn mê về phòng, sau đó vẻ mặt lo lắng như Nguyễn Minh cùng đợi bác sĩ tới. Tay Nguyễn Minh, đã có chút nếp nhăn, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Nguyễn Ngô Sương nhợt nhạt. Nguyễn Minh trong lòng nổi lên một tia cực hối hận, lập tức tự mình ức chế dập tắt.
Không quá lâu, bác sĩ riêng của Nguyễn gia đã tới nơi. Quần áo xộc xệch, thậm chí còn có chút nhăn nhúm, vừa thấy liền hiểu là hắn bắt được điện thoại đã lập tức chạy đến.
Đối với bác sĩ riêng này, Nguyễn Minh cũng không có ấn tượng khác. Lúc đầu là thuê hắn, đó là để xem bệnh cho mình. Nhưng cho dù là Nguyễn Minh hay Nguyễn Ngô Sương đều biết y thuật. Thậm chí so với bác sĩ còn giỏi hơn, cho nên có thể nói bác sĩ tư không có đất dụng võ.
Bác sĩ lấy ra thiết bị y tế cấp cứu, sau đó giúp Nguyễn Ngô Sương kiểm tra thân thể, Nguyễn Minh cùng toàn bộ người hầu đứng một bên sốt ruột nhìn chằm chằm. Đợi cho đợt kiểm tra xong xuôi, bác sĩ mới tháo ống nghe ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Nguyễn Minh.
"Nữ nhi của ta thế nào?" Nguyễn Minh mặc kệ là như thế có thất lễ hay không, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
"Nguyễn tiên sinh yên tâm, thân thể Nguyễn tiểu thư không có gì đáng ngại. Chính là mắc mưa một trận, dẫn đến cảm mạo, hơn nữa còn là trúng độc cồn nhưng nhẹ thôi."
"Nhưng mà, vấn đề thân thể không quá lớn, nhưng tâm lý của Nguyễn tiểu thư rất nghiêm trọng. Tình trạng của Nguyễn tiểu thư cho thấy là nàng đã có một quãng thời gian dài không hảo hảo nghỉ ngơi. Có lẽ là công việc có vấn đề, hoặc là chuyện nào khác, làm cho nàng cấp hoả công tâm. Nếu cứ để vậy tiếp tục, cho dù lần này không có việc gì, thì lần sau cũng sẽ phát sinh chuyện lớn!"
Nghe bác sĩ nói, Nguyễn Minh bắt đầu lâm vào trầm tư. Tương tự, người hầu trong nhà cũng bảo trì trầm mặc. Trừ bỏ vυ' Phương, tất cả mọi người đều không biết Nguyễn Ngô Sương rốt cục thì có vấn đề gì, cũng không sao mà hiểu nổi.
"Vυ' Phương! Chuẩn bị xe!" Nguyễn Minh bỗng nhiên lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc, nhất thời mọi người trong phòng đều mở to mắt nhìn Nguyễn Minh. Bọn họ cũng đều biết, Nguyễn Minh thân thể đợt này càng ngày càng kém, hắn cũng rất ít đi lại. Huống chi hiện tại tình trạng của Nguyễn Ngô Sương không tốt, Nguyễn Minh người luôn cưng chiều con gái vì cái gì lại muốn ra ngoài? Nhìn ra mệnh lệnh của Nguyễn Minh vô cùng nghiêm túc chân thật, vυ' Phương cũng không nói thêm gì, trực tiếp xuống lầu theo lệnh Nguyễn Minh chuẩn bị xe.
Giúp Nguyễn Ngô Sương sửa sang chút tóc phân tán trên mặt, Nguyễn Minh vô cùng đau lòng nhìn trưởng nữ nhi luôn tỏ vẻ kiên cường của mình. "Tiểu Sương, ba đi đem Tiểu Đa về cho ngươi. Đều là lỗi của ba, nếu không phải tại ba, ngươi cùng nàng đã không phải biến thành như bây giờ, ba sẽ làm cho ngươi vui vẻ trở lại như trước đây!"
Nguyễn Minh lên xe, báo ra địa chỉ của Nguyễn Đa, sau đó giao thân xác tựa lên ghế. Dọc theo đường đi, Nguyễn Minh đều suy nghĩ mình làm vậy là đúng hay sai. Vốn tưởng rằng chia rẽ Nguyễn Đa cùng Nguyễn Ngô Sương là lựa chọn tốt nhất cho các nàng. Nhưng mà nhìn đến Nguyễn Ngô Sương càng ngày càng gầy yếu, nhìn nữ nhi vốn trước đây tràn ngập tự tin kiêu ngạo bây giờ biến thành thất hồn lạc phách.
Nguyễn Minh rốt cục nhìn về từng việc xảy ra trước đây, nếu khiến cho các nàng mất nhau chính là sai lầm của mình. Như vậy lúc này, một phụ thân sẽ không thể đứng nhìn được nữa. Trong lòng nhớ tới Vu Hồng, khoé miệng Nguyễn Minh kéo cong, lộ ra một nụ cười vô cùng ôn nhu.
Hồng Hồng, hi vọng ngươi đừng trách ta làm vậy với các nàng. Tin tưởng ngươi cũng thấy cố gắng của ta, nhưng mà ta không muốn để cho nữ nhi của chúng ta cứ vậy suy sụp. Hy vọng ngươi có thể buông bỏ thù hận với đứa nhỏ kia, để cho nàng cứu vớt Tiểu Sương. Cho dù các nàng là tỷ muội, cho dù là các nàng yêu nhau.
Xuống xe, đứng trước cửa nhà. So với Nguyễn Ngô Sương bất an, tâm trạng Nguyễn Minh là hoàn toàn bất đồng. Hắn có thể cảm giác được trong lòng mình ẩn ẩn chờ mong, còn có một phần nhỏ sợ hãi. Đi lên lầu, ấn vang chuông cửa, sau đó lẳng lặng đợi người ra mở cửa.
Một giây, hai giây, ba giây sau, cửa phòng bị chậm rãi mở ra. Nhìn người xuất hiện trước cửa, Nguyễn Minh lộ ra một nụ cười thiện chí. Mà người ở cửa, vẻ mặt hoàn toàn sai biệt.
Thanh âm giống như là bị nghẹn lại ở cổ họng, Nguyễn Đa không thể phát ra tiếng nào. Nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới Nguyễn Minh lại tìm đến cửa nhà mình, đối mỉm cười như vậy với mình.
Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Đa chưa bao giờ cảm nhận được thân tình từ cha mẹ. Trong trí nhớ thời thơ ấu, cũng chỉ có Hoa Phương đối nàng chán ghét, Nguyễn Minh đối nàng lạnh lùng.
"Không mời ta vào nhà ngồi sao?" Nhìn Nguyễn Đa đơ ở cửa, Nguyễn Minh thấp giọng hỏi. Giống như là một trưởng bối đang hỏi một đứa nhỏ, tràn đầy hương vị sủng nịnh. Nguyễn Đa cứng ngắc xê dịch thân thể, cho Nguyễn Minh một đường vào nhà.
Đi vào căn phòng của Nguyễn Đa, Nguyễn Minh cẩn thận đánh giá. Tuy rằng nơi này không có phòng ngủ to như ở Nguyễn gia, nhưng khắp nơi lại tràn ngập hương vị nhà ở. Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn Minh có chút lên men. Có lẽ, chính mình cho tới bây giờ vốn không hề nghĩ tới, Nguyễn Ngô Sương cùng Nguyễn Đa chính là chỉ cần một căn nhà, một gia đình mà thôi.
Ngay tại khi Nguyễn Minh đánh giá căn phòng, An Nghiên từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Nguyễn Minh, có một chút kinh ngạc nhưng cũng kịp che giấu. Dù sao An Nghiên biết những chuyện liên quan tới Nguyễn Đa, tự nhiên cũng sẽ biết Nguyễn Minh đối với tiểu nữ nhi tên Nguyễn Đa này làm những chuyện gì.
Cảm giác đối với Nguyễn Minh, An Nghiên cũng có chút phức tạp. Nếu không phải là Nguyễn Minh thuê mình chăm sóc Nguyễn Đa, chính mình có thể sẽ không gặp được người này giữa biển người mù mịt. Nhưng cho dù là như thế, An Nghiên cũng không có cách tha thứ cho Nguyễn Minh, là phụ thân là lại tạo cho Nguyễn Đa từng này thương tổn.
"An bác sĩ? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Nguyễn Minh kinh ngạc hỏi An Nghiên, mắt nhìn căn phòng chỉ có một giường. Không phải là không nghĩ tới việc Nguyễn Đa sẽ yêu người khác, nhưng mà Nguyễn Minh lại không nghĩ mình cư nhiên lại đem một mối nguy hiểm như vậy tới bên người Nguyễn Đa.
"An tiểu thư, ta có chút chuyện muốn nói riêng với Tiểu Đa, có thể nhờ ngươi tránh mặt một chút được không?" Nguyễn Minh trong lòng suy đoán quan hệ giữa Nguyễn Đa và An Nghiên, ngữ khí trò chuyện không còn khách khí như dĩ vãng. Nhìn đến trong phòng hai người phong tranh, Nguyễn Đa vốn định tiến lên can ngăn, lại bị An Nghiên kéo về.
"Tiểu Đa, không có việc gì, ta nghĩ Nguyễn tiên sinh là có điểm hiểu lầm, ngươi cùng ông ấy nói chuyện đi, ta ra ngoài đi dạo một lúc." An Nghiên nói xong liền đi ra khỏi phòng, căn phòng vừa rồi còn huyên náo bây giờ nhất thời rơi vào im lặng. Nguyễn Minh ngẩng đầu, nhìn Nguyễn Đa vẫn còn đang đứng ở một bên có chút bối rối, tâm cũng tự nhiên mềm nhũn.
"Mấy năm qua, có khoẻ không? Thương tích trên người có hay không chữa khỏi? Tiểu Sương nói phổi của người có chút di chứng, không bằng bố trí một ngày tới bệnh viện, hảo hảo kiểm tra một chút được không?" Nghe Nguyễn Minh quan tâm nói với mình, Nguyễn Đa nhất thời có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Ngối đối diện Nguyễn Minh, Nguyễn Đa cũng phát hiện, mấy năm mình rời đi Nguyễn Minh đã già đi rất nhiều. Vốn máu tóc đen nhánh đã lấm chấm bạc. Cho dù người này từ trước kia cho tới bây giờ đều không tận trách nhiệm của một phụ thân, nhưng Nguyễn Đa vẫn không hề oán trách người này.
Nếu không phải ông, chính mình sẽ không đi vào thế giới. Nếu là nói vậy, thì mình có lý do gì đi hận người này đây? Nguyễn Đa luôn nghĩ như vậy.
"Ba, ta mấy năm nay đã khá rồi. Cám ơn ngươi cho ta ra nước ngoài du học, ta thật sự học được rất nhiều. Thương cũng trị khỏi hoàn toàn, không cần tới bệnh viện phiền toái nữa." Nguyễn Đa nói một loạt, không hề sơ hở , nhưng Nguyễn Minh cũng nghe ra bên trong xa cách cùng cự tuyệt.
Nguyễn Minh ngẩng đầu nhìn
Nguyễn Đa khuôn mặt đã không còn chứa nét trẻ con nào nữa, trong lòng thản nhiên vui mừng. Đứa nhỏ này rốt cục cũng đã lớn rồi, cũng đã học được cách độc lập. Tuy rằng chân thật vẫn như cũ không thay đổi, nhưng khắp toàn thân cũng đều là toát lên vẻ lạnh lùng.
"Tiểu Đa, hôm nay ta tới đây, cũng không có mục đích nào khác. Ta chỉ muốn nói cho ngươi, tỷ tỷ ngươi đang ốm." Nguyễn Minh nói tới đây, liền không nói tiếp, ngừng lại chậm rãi uống nước trên bàn, đồng thời quan sát phản ứng của Nguyễn Đa.
Đang nhìn đến sắc mặt Nguyễn Đa, vốn luôn yên tĩnh "phong kinh vân đạm", xuất hiện một tia lo lắng cùng kinh hoảng. Trên mặt Nguyễn Minh lộ ra một chút cười như vô ý. "Đêm qua, Tiểu Sương đến khuya mới về nhà. Nghe bác sĩ nói, nàng đêm qua là dầm mưa một đêm, sau đó mới uống rất nhiều rượu nên mới bị bệnh."
"Tỷ tỷ nàng có sao không? Nàng như thế nào lại..." Nguyễn Đa đột nhiên đứng bật dậy hỏi Nguyễn Minh. Ở trong ấn tượng của nàng, Nguyễn Ngô Sương luôn là một người rất kiên cường. Cho dù là gặp lại nàng vài ngày trước thấy Nguyễn Ngô Sương rơi nước mắt, cũng chưa từng lộ ra yếu đuối.
"Bác sĩ nói thân thể nàng không có gì đáng ngại, nhưng tâm lý lại rất nghiêm trọng. Nếu cứ tiếp diễn như vậy, một ngày nào đó, thân thể nàng sẽ suy sụp. Tiểu Đa , ta không biết ngươi cùng Tiểu Sương xảy ra chuyện gì, nhưng làm ba của các ngươi, ta thật sự không hi vọng các ngươi cứ vậy tra tấn lẫn nhau."
"Suốt tám năm ngươi rời đi, Tiểu Sương nàng một chút cũng không thoải mái. Ta thấy nàng cười ngày càng ít, thân thể lại càng ngày càng gầy yếu. Có rất nhiều lần, ta đi ngang phòng nàng, đều nghe thấy tiếng áp chế tiếng khóc rất nhỏ."
"Làm phụ thân của các ngươi, ta biết ta không nên cho các ngươi cứ tiếp tục loại tình cảm trớ trêu này, nhưng ta không đành lòng để các ngươi cứ vậy mà suy sụp. Đứa nhỏ kia có quật cường kiêu ngạo, nhưng mấy thứ đó, sớm đã bị thời gian bào mòn. Tám năm qua, Tiểu Sương vẫn đang đợi ngươi, cho tới bây giờ, đều không nhận tình cảm của bất cứ kẻ nào."
"Tám năm qua, Tiểu Sương vẫn đang đợi ngươi, cho tới bây giờ, đều không nhận tình cảm của bất cứ kẻ nào..." Một câu này, ở trong óc Nguyễn Đa liên tục lặp lại. Sau đó giống như một mũi nhọn sắc bén, hung hăng xuyên thấu lòng nàng, chảy xuống một bãi máu tươi.
"Tiểu Đa, đến bây giờ, ta cũng chỉ có thể nói chừng đó. Tiểu Sương bây giờ vẫn còn hôn mê, ta hi vọng ngươi có thể thông thấu, rồi sau đó quay về tìm nàng. Chẳng sợ ngươi không tha thứ nàng, cũng chẳng sợ trong lòng ngươi đã có kẻ khác. Chỉ cần ngươi đi thăm nàng là tốt rồi." Nguyễn Minh ném lại một câu cuối cùng, sau đó rời khỏi phòng.
Trên thế giới thực, mọi vật đều không thể thập toàn thập mỹ, không thể giống như phim thần tượng hay là tiểu thuyết, vĩnh viễn kết cục là đại đoàn viên. Hạnh phúc, giống như là gió, luôn không hề dự liệu bay tới, sau đó lặng lẽ trốn thoát. Cũng bởi vì vậy, chúng ta cần phải cố gắng nắm bắt nó.
Lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo. Đứng ở cửa, Nguyễn Đa nhìn qua một lượt trong phòng.
"Bây giờ rời đi, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại sống ở đây nữa? Không nghĩ tới nhanh như vậy nơi này sẽ không cần đến, bất quá ta có một chuyện trọng yếu rất muốn làm. Cho nên, ta muốn trở lại ngôi nhà kia, bởi vì nơi đó.... Có người đang chờ ta.."
TBC