Tiên Thương Chi Luyến

Chương 47

Chương 47

Dao phản chiếu ở trong phòng ánh sáng mờ nhạt lại sáng dị thường, Nguyễn Đa tay vuốt ve chuôi dao, kinh ngạc nhìn. Cái chuôi dao này, là tỷ tỷ sau khi dùng những thứ kia, mỗi một lần tra tấn xong Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương đều tuỳ tiện ném những thứ đó ở trong này. Nhưng mà nàng không biết, mỗi lần nàng đi rồi, Nguyễn Đa đã chịu đựng đau đớn thân thế mà  đem mấy thứ này một mực bảo tồn.

Cũng không phải muốn làm ra cái gì  hành vi cực đoan, càng không muốn chấm dứt sinh mệnh của mình. Nguyễn Đa cuộn lên một lọn tóc, giơ tay cắt đi, lọn tóc liền bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt. Dùng dây thừng màu đỏ đem đoạn tóc này cột lại, sau đó cẩn thận dùng dao đặt ở ngăn kéo tầng thấp nhất.

Nếu Tiểu Đa không thể ở bên tỷ tỷ, thì hãy để một bộ phận thân thể của ta ở lại chỗ này cũng được.

Lau quệt nước mắt trên mặt, ngây người xem qua căn phòng mình đã sống qua 9 năm. Tuy rằng căn phòng không đủ ấm áp, nhưng cũng tràn ngập nhớ mong. Đem chính mình buông trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt. Tỷ tỷ từng tại trên giường này ôm lấy mình, từng tại trên giường này tiến vào thân thể mình, làm ra chuyện thân mật. Về sau, sẽ không bao giờ có nữa đi?

Tỷ tỷ giống như ba nói, sẽ tìm được một nam nhân yêu nàng, hơn nữa so với chính mình ưu tú hơn nhiều. Tỷ tỷ sẽ cùng với nam nhân kia sống cùng nhau, cùng nam nhân kia kết hôn, cùng nam nhân kia sinh con. Đến lúc đó, mình sẽ là gì đây? Có lẽ ngay cả một cái liếc mắt cũng không bố thí cho mình đi?

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Đa đi theo quản gia tới trường làm thủ tục chuyển trường. Cho dù không muốn gặp mặt, nhưng vẫn không thể tránh được đυ.ng phải người kia. "Tiểu Đa..." Từ Nhã như thường đi tới cười, nhưng Nguyễn Đa lại cảm thấy Từ Nhã cười có chút miễn cưỡng. Mới gần hai ngày không gặp, người này cư nhiên gầy đi trông thấy, hơn nữa vầng thâm quầng trên mắt cũng quá ư đậm.

"Từ Nhã, ngươi làm sao vậy?" Như thế nào lại trở nên tiều tuỵ như vậy? Là vì mình sao? Nghe xong Nguyễn Đa thân thiết hỏi, Từ Nhã thản nhiên cười. Nàng định nói cho Nguyễn Đa rằng nàng không tốt, thậm chí muốn nói tới chuyện phát sinh ngày đó. Nhưng lời nói đến bên miệng, lại như thế nào không thể thoát ra. Loại sự tình này, sao có thể nói ra miệng được?

Từ Nhã xác thực hai ngày qua không ngủ ngon giấc, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra gương mặt Trần Hề tràn đầy nước mắt, còn có trên giường một vết máu tiêu diễm đỏ tươi. Chính mình thế nhưng lại không cẩn thận cướp đi lần đầu tiên của một nữ nhân? Nàng nhất định rất đau đi? Không đau thì tại sao lại khóc thành như vậy?

"Thực xin lỗi, ta..." Từ Nhã nhìn Trần Hề từ trong phòng tắm đi ra, muốn nói cái gì đó, nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào. Chẳng lẽ muốn nói thực xin lỗi? Thực xin lỗi, ta đã lấy của ngươi trinh tiết? Thực xin lỗi, ngươi hãy quên đi? Hay là nói như trong mấy bộ phim thần tượng, nói một câu là ta sẽ phụ trách?

Phụ trách con mẹ nó, phụ trách kiểu gì chứ? Nếu ngươi là nam nhân, có thể nói ra câu đó, nhưng ngươi là nữ nhân, lại cùng một nữ nhân khác đòi phụ trách? Đừng có đùa! "Cứ quên đi, ta không cần ngươi làm gì cả, cho dù ta có ngây thơ đến thế nào cũng sẽ không cùng một vị thành niên thân thể còn chưa phát triển xong  mà đi phân cao thấp."

Trần Hề nói mặt không chút thay đổi, sau đó liền tìm lại quần áo của nàng trong phòng. Lúc nhìn đến vệt máu đỏ tươi trên giường, cũng hơi hơi sửng sốt. Sau đó liền rất nhanh ôm hết mọi thứ vứt vào trong thùng rác. Nhìn Trần Hề một bên bận rộn, Từ Nhã thậm chí ngay cả quần áo cũng quên mặc, liền như vậy nhìn nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng tỉ mỉ quan sát Trần Hề, bởi vì tối qua quán bar đèn quá mờ, vừa rồi tỉnh dậy thì lại quá sốc. Cho tới bây giờ , Từ Nhã mới phát hiện , nữ nhân này thế nhưng bộ dạng thật dễ nhìn. Quả thực rõ ràng là một Ngự Tỷ.

Thân cao vượt quá người bình thường, làn da trắng noãn, ngay cả một tỳ vết nho nhỏ nào đều tìm không ra. Trên người luôn có một cỗ mùi hương kỳ lạ, có thể là nước hoa, cũng có thể là mùi sữa tắm. Bộ ngực phát triển cũng mười phần đồ sộ, nhìn qua loa cũng đoán được tuyệt đối không nhỏ hơn cỡ C.

Mà hai khoản trắng nõn này rất tròn, theo động tác của Trần Hề mà rung rung lên xuống, thiếu chút nữa khiến cho Từ Nhã phụt máu tươi. Nhìn người ta, rồi quay lại nhìn chính mình. Quả nhiên mình đối với nàng mà nói, chỉ là một vị thành niên chưa phát triển hết. Lời này một chút cũng chưa sai!

"Xem đủ chưa?" Ngay lúc Từ Nhã ngẩn người, thanh âm Trần Hề lạnh như băng một lần nữa vang lên. Từ Nhã kinh ngạc nhìn người trước mặt quần áo chỉnh tề. Áo mao sam cổ khoét màu vàng nhạt, áo khoác tây trang nhỏ bán thân ở ngoài màu đen, quần dài bó sát màu lam. Bị kinh diễm sao? Đúng vậy, lại lần nữa ngây người đứng nhìn.

"Này... Cái kia! Ngươi... Phải đi?" Từ Nhã hiện tại chỉ số thông minh chỉ có thể dùng trình độ nhà trẻ để tính toán, nếu nàng thông minh một chút sẽ không hỏi ra vấn đề ngu ngốc như vậy.

"Phải? Không đi còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này?" Trần Hề một bên ở cửa đi lại giày cao gót, một bên hỏi lại Từ Nhã.

Nhưng mà, không mang giày thì thôi, mang xong giày, Từ Nhã trở thành một bi kịch. Trần Hề thân cao 176 cm, lại mang thêm giày cao gót 5cm, một nhoáng nhảy lên đến 181 cm. Này đối với Từ Nhã chỉ cao có 165 cm, hoàn toàn chính là ngưỡng mộ  a ngưỡng mô, sùng bái a sùng bái!

"Ta gọi là Từ Nhã, ngươi... gọi là gì?" Từ Nhã nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi ra miệng. Dù sao chính mình đem lần đầu tiên của nữ nhân này lấy đi... Cho nên vẫn hỏi một chút. "Nga? Cô bạn nhỏ? Xem ra là ngươi đúng thật không hiểu đâu, nào có người trải qua xong tình một đêm lại hỏi tên? Ta chính là ta, ngươi chính là ngươi, đi ra khỏi cửa này, ngươi và ta chính là hai người xa lạ."

Trần Hề nói xong, liền rời khỏi phòng, bỏ lại Từ Nhã vẫn còn tồng ngồng sững sờ ở nơi đó. Nhìn bóng dáng có chút cô đơn kia, Từ Nhã cười khổ. Cái gì mà không sao cả, tình một đêm mà ngươi còn khóc? Ta còn chưa bao giờ nghe nói qua có người đem đêm đầu tiên giao cho tình một đêm đâu. Từ Nhã bất đắc dĩ nhắc đi nhắc lại, lấy ga giường Trần Hề vứt ở thùng rác ra, ngơ ngác nhìn.

"Tiểu Đa, ta không sao, chính là gần đây có điểm mệt mỏi mà thôi, ngươi thân thể thế nào? Sắc mặt còn kém như vậy, sao lại không ở nhà nghỉ ngơi?"

"Từ Nhã, ta..."

"Nhị tiểu thư! Thủ tục đã xong rồi."

Ngay tại lúc Nguyễn Đa đang muốn nói chút gì, quản gia liền chen lời vào nói chuyện. "Bác Vương, ngươi đi về trước được không? Ta muốn cùng bạn ta nói chuyện một ít." Nguyễn Đa nhẹ giọng nói xong, trong mắt cô đơn mặc cho ai đều có thể nhìn ra. "Nhưng mà nhị tiểu thư... Lão gia nói..."

"Bác Vương, ta chỉ cùng nàng nói chuyện một lát thôi, được không?" Tuy rằng Nguyễn Đa đối với Từ Nhã không phải là người thương, nhưng tình cảm là vẫn có. Có thể nói, Từ Nhã là người bạn đầu tiên mà Nguyễn Đa quen biết. Tuy rằng người bạn này luôn làm một ít chuyện quá phận, nhưng  là mang cho mình không ít vui vẻ.

Lần này rời đi, không biết bao lâu mới có thể trở về, ít nhất, cùng với người này nói lời từ biệt. Nghe Nguyễn Đa nói vậy, quản gia cũng không còn nói gì nữa, đành phải gọi điện thoại báo lại với Nguyễn Minh sau đó rời khỏi trường. Nguyễn Đa kéo Từ Nhã đi đến quán kem ở bên cạnh trường học, là nơi Từ Nhã mang mình đến ăn ly kem đầu tiên trong cuộc đời.

"Tiểu Đa, ngươi làm sao vậy?" Từ Nhã vẻ mặt sầu lo nhìn Nguyễn Đa, trực giác nói cho nàng, hôm nay Nguyễn Đa nhất định có chuyện rất trọng yếu muốn nói cho mình.

"Từ Nhã, ta... phải đi."

"Đi? Ngươi muốn đi đâu? Tại sao phải đi?" Từ Nhã không biết phải làm sao dồn dập hỏi, nhưng mà nhìn Nguyễn Đa hốc mắt sưng đỏ, đại khái cũng đoán được đáp án.

"Ra nước ngoài, có lẽ là đi Pháp. Lần này đi ta không biết bao lâu mới trở về. Nguyên nhân... ta..." Nguyễn Đa một ngụm một ngụm ăn kem trên tay, nói đến hai chữ nguyên nhân ánh mắt rõ ràng bị vây ở trạng thái mê man. Từ Nhã biết , Nguyễn Đa lại có thể là nhớ lại chuyện cũ, cho nên không quấy rầy nàng.

"Nguyên nhân là ta nghĩ đi nước ngoài , thì sẽ học được rất nhiều... rất nhiều thứ..." Học được cách không yêu ngươi, học cách quên đi ngươi. "Là vì tỷ tỷ ngươi sao?" Từ Nhã một câu, đánh gãy Nguyễn Đa mơ màng. Nàng ngẩng đầu nhìn Từ Nhã ngồi ở phía đối diện, giống như đang hỏi vì sao ngươi lại biết?

"Thực xin lỗi, ta  không phải cố ý tìm hiểu, chính là ngươi ở trong mộng... còn có vẻ mặt các ngươi vào buổi tối hôm đó..."

"Không sao, Từ Nhã, hoá ra là rõ ràng như vậy sao? Liền ngay cả ngươi đều nhìn thấy được ta thích nàng, vì sao nàng lại không nhìn thấy được? Là cố ý không nhìn thấy có phải không?"

"Tiểu Đa, thực xin lỗi, ngươi..."

"Từ Nhã, là ta rất kém cỏi phải không? Tỷ tỷ vĩnh viễn đều là một người ưu tú, từ lúc nhỏ đã là vậy. Mà ta, chỉ là một kẻ dư thừa mà thôi, tựa như tên của ta. Cho nên, ta không xứng với tỷ tỷ, cho nên nàng cũng không nguyện ý nhận tình cảm của ta."

Nhìn Nguyễn Đa ngồi đối diện cúi đầu, Từ Nhã trong lòng có đau, có tiếc hận, nhưng không có chút điểm ghen. Nàng vốn tưởng tận tai nghe được Nguyễn Đa đối với Nguyễn Ngô Sương cảm tình, chính mình sẽ khổ sở đến chết. Nhưng là, hiện tại không hề có. Một ngày, hai ngày, trong óc đều là nghĩ tới nữ nhân kia ở quán bar. Nàng khóc, nàng lạnh như băng, nàng ra vẻ chuyện xảy ra là không trọng yếu.

"Tiểu Đa, ngươi đã thích nàng thì không nên rời khỏi nàng, nên ở lại bên cạnh nàng, làm cho nàng biết ngươi thích nàng có được không? Ta có thể nhìn ra được, nàng cũng thích ngươi." Từ Nhã khuyên can Nguyễn Đa, không có một chút tâm tư khác, chỉ muốn giữ nàng lại. Bởi vì nàng biết, để cho người này rời xa Nguyễn Ngô Sương, so với chết nàng còn khó chịu hơn.

"Từ Nhã, vô dụng thôi, cái gì đều đã muộn rồi, là sai của ta, đều là ta không tốt."

Là ta tự cho mình đúng, mới có thể đi thử lòng tỷ tỷ. Sớm biết như vậy, sẽ không làm thế, ít nhất... Còn có thể ở lại bên cạnh nàng, tiếp tục ngây ngốc tự nghĩ rằng tỷ tỷ thích mình.

Chương 48