Tiên Thương Chi Luyến

Chương 26

Chương 26 :

Hai người hôn nhau, tựa như toàn bộ thế giới xung quanh đều bị vứt bỏ hết. Giờ khắc này, Nguyễn Ngô Sương cũng chỉ là Nguyễn Ngô Sương, mà Nguyễn Đa cũng chỉ là Nguyễn Đa. Không phải chị em, chỉ là một loại khát vọng muốn được thân cận giữa hai nữ nhân.

Nguyễn Ngô Sương vốn có kỹ xảo, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cái lưỡi ngốc nghếch của Nguyễn Đa, dùng đầu lưỡi của mình trêu đùa đánh vòng, dùng môi mình hấp thụ bên trong mật dịch.

"Ưʍ..." Nguyễn Đa cảm thấy chính mình toàn thân khí lực đều bị rút cạn. Chỉ là một nụ hôn sâu, liền buông mình ngã vào lòng Nguyễn Ngô Sương.

Từng ngụm từng ngụm thở dốc, Nguyễn Đa ánh mắt thản nhiên bị một tầng sương mù bịt kín, mê muội nhìn Nguyễn Ngô Sương. "Tỷ tỷ... tỷ tỷ.." Hai cánh tay gầy gắt gao ôm lấy Nguyễn Ngô Sương, y như chỉ cần buông lỏng thì người kia lại chạy mất. Vuốt ve thân thể người trong lòng đang không ngừng run rẩy, trên mặt Nguyễn Ngô Sương mang theo tươi cười mừng vui.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đa chủ động ôm mình, không nghĩ tới, ôm cũng thật nhanh. "Tiểu Đa, ngươi ôm thật chặt, tỷ tỷ thế này chẳng mấy chốc bị ngươi bóp chết mất thôi." Nguyễn Ngô Sương trên mặt ý cười bị tia hắc ám làm cho biến mất, cho nên Nguyễn Đa chỉ còn nghe được âm thanh Nguyễn Ngô Sương hờn giận nói chuyện.

Giống như bị điện giật, Nguyễn Đa buông cánh tay đang ôm lấy Nguyễn Ngô Sương, không biết làm sao liền quỳ gối dưới bãi cát. "Tỷ tỷ... thực xin lỗi... thực xin lỗi... Ta chỉ là sợ ngươi đi mất... sợ ngươi tách ra, ta sợ... thật sự rất sợ..." Nguyễn Đa đứt quãng nói xong, nước mắt liền theo hốc mắt chậm rãi chảy xuống, sau đó rơi trên bãi cát, hòa vào nước biển.

Giờ này, có gì còn hữu dụng hơn là một cái ôm? Nguyễn Ngô Sương ôn nhu đem thân thể gầy yếu của Nguyễn Đa nhét vào lòng, vuốt ve tấm lưng chỉ còn da bọc xương. "Tiểu Đa, tại tỷ tỷ hay nói đùa thôi, tỷ tỷ sẽ không rời ngươi, vĩnh viễn sẽ ở cạnh Tiểu Đa, được không?"

"Vâng..vâng.." - Nghe xong lời Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa dùng lực gật gật đầu, chỉ sợ tỷ tỷ sẽ rời mình mà đi.

"Tốt lắm, đừng khóc nữa, cứ khóc vậy ngày mai mắt sẽ bị thũng vào, không đẹp đâu." Nguyễn Ngô Sương hù dọa Nguyễn Đa, cho dù Nguyễn Đa có bất cần dung mạo đến thế nào, nếu là một nữ nhân, nhất định là sẽ chịu nghe lời.

Quả nhiên, Nguyễn Đa nghe Nguyễn Ngô Sương nói vậy liền ngừng khóc. Nhưng thân thể run run vẫn cho biết bình tĩnh còn chưa khôi phục hoàn toàn. Nguyễn Ngô Sương kéo Nguyễn Đa, dùng tay lau đi nước mắt ở bên khóe mắt và trên mặt, sau đó hôn nhẹ lên trán Nguyễn Đa một cái.

"Hôm nay chúng ta sẽ không trở về, ngủ luôn ở khách sạn là được. Tỷ tỷ ngày mai mang ngươi đi chơi công viên, được không?" Nguyễn Ngô Sương dỗ dành Nguyễn Đa như một tiểu hài tử. Kì thật ở trong mắt nàng, Nguyễn Đa chính là một hài tử. Nguyễn Đa rất thuần khiết, giống như một chú chim non vừa ra khỏi vỏ trứng, non nớt, vô hại.

Hai người liền cầm theo giày, chậm rãi hướng khách sạn bước tới. Trời vào đêm gió biển cũng không như ban ngày mang theo nhẹ nhàng, còn mang theo ít khí lạnh. Điều này làm cho thân thể còn yếu của Nguyễn Đa đều lạnh run lên. Nguyễn Ngô Sương phát hiện ra điều này, săn sóc ôm Nguyễn Đa vào trong ngực, đẩy nhanh tốc độ.

Hai người đến khách sạn, cũng còn may mắn là còn một phòng trống. Hai người chơi một ngày, thân thể cũng đã sớm cạn kiệt sức lực. Vừa vào cửa, Nguyễn Ngô Sươngđã buông mình ngã lên giường, Nguyễn Đa cũng mệt mỏi ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi. Qua hồi lâu, Nguyễn Ngô Sương mới miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn thời gian, đã là gần một giờ sáng.

"Tiểu Đa, hôm nay cùng vào tắm đi, tắm xong mới ngủ ngon được." Vốn là một câu rất bình thường, lại làm cho Nguyễn Đa đỏ mặt. Không biết phải làm sao, lăng lăng nhìn Nguyễn Ngô Sương không coi ai ra gì cởi hết quần áo trên người, toàn thân đứng ở trước mặt mình.

Nhìn dáng người hoàn mỹ không hề sai lệch của Nguyễn Ngô Sương, làn da trơn bóng mềm mại như ngọc. Nguyễn Đa si ngốc nhìn, quên mất cả việc chính. Tỷ tỷ thật đẹp quá, dù là lúc mặc quần áo hay không mặc quần áo, đều là dễ nhìn đến vậy. Vì cái gì mặt lại nóng, thân nhiệt tăng.. thực sự là nóng quá.

Nguyễn Ngô Sương cởϊ qυầи áo xong quay đầu lại, liền nhìn thấy Nguyễn Đa gương mặt đang ửng đỏ ngây ngốc nhìn mình. Chậm rãi đi đến vỗ vỗ lên khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn. "Làm sao vậy? Xem tỷ tỷ của ngươi cởϊ qυầи áo còn có thể thẹn thùng sao? Nhanh nhanh đem quần áo cởi đi a, giờ cũng không còn nhiều thời gian đâu, một người tắm rất lâu, cùng tỷ tỷ tắm không tốt sao?"

Nghe Nguyễn Ngô Sương hỏi, Nguyễn Đa dùng sức gật gật đầu. Trời biết nàng có bao nhiêu thích cảm giác này. Thích thân thể của tỷ tỷ, thích con người của tỷ tỷ. Thích cảm giác tỷ tỷ ôm lấy mình, thích tỷ tỷ gần gũi. Nguyễn Đa nghĩ đến lúc cùng với người này tiếp cận, muốn cùng nàng làm chuyện thân mật...

Ngay lúc Nguyễn Đa đang ngẩn người, Nguyễn Ngô Sương cũng đã cởϊ qυầи áo trên người Nguyễn Đa ra. Vốn chỉ mặc quần đùi và áo thể thao ngắn tay, nháy mắt Nguyễn Đa chỉ còn nội y trước mặt Nguyễn Ngô Sương. Nhìn khối thân thể trẻ tuổi, tuy còn bệnh trạng nhợt nhạt, nhưng cũng tản ra lực hấp dẫn mê người.

Nếu không phải trên người có quá nhiều vết sẹo, Nguyễn Ngô Sương không tin là có quá vài người có thể chống cự lại mị lực Nguyễn Đa phát ra. Vào giờ phút này, Nguyễn Ngô Sương tự nhiên cảm thấy mình tạo ra bao nhiêu vết sẹo đó cũng là đúng, hoàn mỹ. Nếu Nguyễn Đa không có nhiều sẹo như vậy, sẽ càng dễ dàng khiến người khác yêu thích, còn chính mình, sẽ lại mất đi nàng.

Hai tay luồn ra phía sau, run rẩy giải thoát kiện nội y thuần một màu trắng. Nhìn hai thỏa Ngọc Thố thoát ra, Nguyễn Ngô Sương thất thố nuốt nuốt nước bọt. Tuy rằng thân thể Nguyễn Đa rất gầy, nhưng bộ ngực lại nảy nở so với bạn cùng lứa lớn hơn rất nhiều. Thân là bác sĩ, Nguyễn Ngô Sương đương nhiên biết nguyên nhân cái gì làm cho bộ ngực của Nguyễn Đa phát triển tốt như vậy.

Bàn tay di chuyển xuống mục tiêu bên dưới, Nguyễn Ngô Sương quỳ gối trước người Nguyễn Đa, hai tay chậm rãi cởi chiếc qυầи ɭóŧ cùng màu trắng với nội y phía trên. Nhìn thuần trắng qυầи ɭóŧ mang theo một ít chất lỏng trong suốt, Nguyễn Ngô Sương trên mặt mang theo ý cười, vụиɠ ŧяộʍ nhìn lén Nguyễn Đa. Không có đỏ mặt xấu hổ, cũng không có ý kinh hoảng, Nguyễn Ngô Sương yêu chết loại phản ứng này của Nguyễn Đa.

Nguyễn Đa thật sự quá mức thuần khiết, đã là mười sáu tuổi, thế nhưng chuyện nam nữ  lại tuyệt nhiên không hiểu biết một chút nào. Nguyễn Ngô Sương vui  mừng cười, đồng thời trong lòng xem thường chính mình. Suốt hai năm nay cưỡng bức thân thể Nguyễn Đa, mục đích làm cho người này mất đi sự hồn nhiên, xem ra là Nguyễn Ngô Sương dù cố gắng lâu vậy nhưng vẫn không đạt được mục đích rồi.

Lôi kéo Nguyễn Đa toàn thân giống như chính mình cùng đi vào phòng tắm. Có lẽ ngay cả nàng cũng không hề nhận ra, trên mặt là có cỡ nào chờ mong. Mở vòi nước ấm, chậm rãi nhìn bồn tắm được đổ đầy nước, Nguyễn Ngô Sương tắt vòi bước vào, sau đó đưa tay vẫy gọi Nguyễn Đa.

Nhìn người kia sắp chảy cả máu mũi, Nguyễn Ngô Sương lên tiếng cười. "Làm sao vậy? Cùng tỷ tỷ tắm rửa còn thẹn thùng sao? Đều là nữ nhân không có chuyện gì cả!" Nguyễn Ngô Sương nói không có chuyện gì cả, nhưng mà đôi má hơi hơi đỏ cũng nói hết tâm tình của nàng. Nguyễn Đa tự nhiên không phát hiện dị thường của Nguyễn Ngô Sương, liền ngoan ngoãn đi vào bồn tắm lớn.

Đối với yêu cầu của Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa cho tới bây giờ cũng đều chưa một lần cự tuyệt. Trước kia là vậy, hiện tại là vậy, sau này... cũng là vậy.

Nguyễn Đa định ngồi ở một bên trong bồn tắm, nhưng lại bị Nguyễn Ngô Sương bá đạo kéo đến ngồi ngay trên đùi mình. Nhìn thái độ như không thể bị cự tuyệt của Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống. Hai thể thể bóng loáng đồng dạng cùng va chạm vào nhau, trong lòng hai người đồng thời nháo lên một trận.

Cảm giác được chiếc mông mềm mại gắt gao dán trên đùi mình, Nguyễn Ngô Sương chỉ cảm thấy dưới bụng khó chịu như bị hỏa thiêu. Một cỗ dòng nước ấm không ngừng theo thân thể tràn ra ngoài, thậm chí là ở trong nước, Nguyễn Ngô Sương đều có cảm giác giữa hai chân mình ướŧ áŧ.

Mà tình trạng của Nguyễn Đa so với chị ruột của mình cũng chẳng khá hơn là bao, tuy rằng không thấu hiểu sâu xa chuyện này. Nhưng là khát vọng tối nguyên thủy của con người, Nguyễn Đa không thể khống chế. Ngồi ở trên đùi Nguyễn Ngô Sương, kia hai đùi thon thả trắng noãn nhẹ nhàng chạm vào, mỗi lần vận động, Nguyễn Đa đều đã cảm giác được chỗ tư mật truyền đến một làn tê dại.

"Ưʍ..." Một tiếng rên không tự chủ được thoát ra đánh gãy động tác của Nguyễn Ngô Sương, đồng thời kêu gọi lý trí của nàng trở về. Cuống quít đẩy ra người trên đùi mình, Nguyễn Ngô Sươngđứng dậy lao ra khỏi nhà tắm, ngay cả thân thể cũng chưa kịp lau khô. Tự nhiên, cũng không phát hiện vẻ mặt Nguyễn Đa cô đơn cùng bi thương ở lại trong bồn tắm.

Cầm lấy khăn tùy tiện xoa xoa thân thể, Nguyễn Ngô Sương liền nằm trở lại giường. Kiềm chế bản thân không nghĩ đến Nguyễn Đa nữa, không nghĩ đến một màn kia trong nhà tắm nữa. Thời gian từng chút trôi qua, Nguyễn Ngô Sương chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu. Nhìn vị trí trống không bên cạnh, trước mặt một màu đen... nặng nề trôi vào giấc ngủ.

Cửa phòng tắm im lìm bỗng bị mở ra, Nguyễn Đa sắc mặt không chút thay đổi bước ra. Mái tóc còn nhỏ giọt, lộ ra trên cánh tay có một vết ứ ngân, là do lúc nãy Nguyễn Ngô Sương thoát ra ngoài vô tình làm cho nàng va vào thành bồn tắm. Chậm rãi tiến đến bên giường, Nguyễn Đa tận lực làm cho động tác thật mềm nhẹ, chỉ vì không muốn đánh thức người kia đang đi vào giấc ngủ.

Trên cao nhìn xuống khuôn mặt Nguyễn Ngô Sương, thiếu mất ngày thường luôn cao cao tại thượng khí thế, thêm một tia ôn nhu cùng an nhàn. Nguyễn Đa chậm rãi phủ lên người Nguyễn Ngô Sương, đồng thời, hốc mắt đã tràn ngập nước mắt. Mềm nhẹ vuốt ve từng đường nét của Nguyễn Ngô Sương, tuy rằng đêm tối không thể nhìn rõ mặt, nhưng dung nhan người ấy cũng đã khắc dấu thật sâu trong đầu.

Hạ xuống hôn môi, nước mắt cũng đồng thời rơi xuống. Có lẽ, trên thế gian đây là một giọt nước mắt mặn đắng nhất. Bởi vì giọt nước này mắt tràn đầy bi thương.

- "Tỷ tỷ, ta yêu ngươi."

TBC