Con Đường Bá Chủ

Chương 2212: Thẹn thùng bỏ chạy

Không để Lạc Nam thất vọng, mặc dù Luyện Tường và Kiếm Si đều chuyên về đúc kiếm nhưng cả hai dù sao cũng là Luyện Khí Sư hàng đầu, ngoài đúc kiếm ra vẫn có thể luyện chế hay nâng cấp các loại pháp bảo khác.

Sử dụng những nguyên liệu mà Lạc Nam tuyển chọn từ đống tài sản lấy được từ Trân Bảo Lâu, hai vị Luyện Khí Sư rất nhanh đã đem Luân Hồi Kính của Tuế Nguyệt nâng cấp lên thành Cửu Tinh Thánh Bảo.

Mà Lạc Nam cũng đã hoàn thành tâm nguyện, đầu tư cho sự phát triển của Thanh Long Thánh Địa trong thời gian dài sắp tới.

Từ chỗ Trân Bảo Lâu, đa dạng các loại công pháp, vũ kỹ, thân pháp, thần thông, tri thức về luyện đan, luyện khí, trận pháp, phù chú, khôi lỗi, nguyền rủa, luyện thi…đều được đưa vào Thanh Long Thư Viện, trở thành nền tảng vững chắc của Thanh Long Học Cung nói riêng và Thanh Long Thánh Địa nói chung.

Số lượng Nguyên Thạch khổng lồ, những loại tài nguyên tu luyện, nguyên liệu, tài sản các loại chất đầy bảo khố.

Tuy rằng so với dự định toàn bộ Thánh Địa phi tốc phát triển trong một nghìn năm mà Lạc Nam mong muốn còn chênh lệch, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Không thể nghi ngờ, danh vọng của Lạc Nam tại Thanh Long Thánh Địa lại lên đến tột đỉnh.

Chỉ riêng việc hắn vấn đỉnh Đúc Kiếm Đại Hội cũng đủ khiến toàn thể tu sĩ dưới trướng tự hào, huống hồ còn mang về số lượng tài sản khủng bố như thế.



Bên trong Thanh Long Phủ.

Lúc này chúng nữ toàn bộ đều xuất hiện, các nàng đã từ trong Thăng Lực Tháp đột phá Thánh Hoàng thành công, hoàn thành mục tiêu toàn thể đều là Nữ Thánh Hoàng.

Ngay cả mấy tiểu nữ nhân như Mộc Linh Nhi, Á Nhi, Liễu Mộng Mộng, Lạc Ly, Lạc Huyên, Bạch Liên Hoa…hay cả 33 vị nữ nhân của Sát Nhẫn Đoàn dưới trướng Ỷ Vân và Lệ Huân cũng không hề ngoại lệ.

Rõ ràng Thăng Lực Tháp đã phát huy tác dụng vượt trội của nó, nếu không có sự tồn tại của Thăng Lực Tháp, tu vi của các nàng sẽ không thể đuổi kịp những nữ nhân kiệt xuất như Hi Vũ hay Diễm Nguyệt Kỳ được, quá trình chuyển hóa Thánh Tôn Lực lên Thánh Hoàng Lực cũng tốn ít nhất vài trăm năm chứ không hề ngắn ngũi.

Khoảng cách chênh lệch to lớn đó đã được Thăng Lực Tháp xóa bỏ.

“Ban đầu ta có ý nhờ Thanh Thu hỗ trợ huấn luyện Sát Nhẫn Đoàn cũng như Ỷ Vân và Lệ Huân, với thực lực vượt trội của một vị Thánh Nữ Tu La Giáo, thêm cả thân là Tử Dạ Đế Tộc…không ai thích hợp hơn nàng ấy.” Lạc Nam ngồi giữa đại sảnh, các thê tử ngồi ở xung quanh, hắn vuốt cằm nói:

“Cuối cùng Thanh Thu lại đi quá vội vàng, nhưng một niềm vui ngoài ý muốn khác là tu vi của các nàng tăng trưởng nhanh hơn ta dự kiến, cho nên tin rằng dù không có Thanh Thu đào tạo, các nàng vẫn sẽ có thể tự trở thành đội ngũ sát thủ hàng đầu.”

“Chuyện này phu quân không cần lo lắng, nền tảng của các tỷ muội chúng ta vốn rất tốt, lại thêm đa dạng thủ đoạn mà chàng từ Trân Bảo Lâu mang về, chúng ta vẫn có thể tự thân phát triển.” Lệ Huân mỉm cười tự tin.

“Bọn thϊếp đã tuyển chọn Áo Choàng, Vũ Khí, Phù Chú...tất cả đều là Cửu Tinh Thánh Bảo phù hợp với việc chiến đấu trong bóng tối, âm thầm đoạt mạng mục tiêu, dù rằng đều là Thánh Hoàng nhưng khi liên thủ có thể ám sát cả Thánh Đế.” Ỷ Vân tự hào nói rằng, khóe môi nở nụ cười nguy hiểm.

“Bọn thϊếp cũng đầu nhập và hoạt động cùng Sát Nhẫn Đoàn.” U Cơ, Kính Hoa, Thủy Nguyệt, Đạm Đài Uyển tứ nữ lên tiếng.

“Ừm.” Lạc Nam hài lòng gật đầu.

U Cơ là Tàn Sương Ma Báo, Kính Hoa và Thủy Nguyệt cũng đã biến dị thành Dạ Hồn Tinh Linh, Đạm Đài Uyển thì chủ tu Hắc Ám và Linh Hồn, thiên phú và khả năng của các nàng rõ ràng cực kỳ thích hợp hoạt động cùng Sát Nhẫn Đoàn.

“Vai trò của các nàng chính là hoạt động trong bóng tối của Thanh Long Thánh Địa và cả phạm vi bên ngoài, thần không biết quỷ không hay loại bỏ những mầm móng có ý đồ đối nghịch với ta, tiêu diệt những nội gián hay mật thám của các thế lực khác cài vào.” Lạc Nam nghiêm túc hỏi:

“Làm được chứ?”

“Phu quân cứ an tâm.” Mấy nữ tự tin đáp.

“Ái Tâm sẽ được ta cử đến Đúc Kiếm Sơn học tập luyện khí.” Lạc Nam cười:

“Nàng là Luyện Khí Sư duy nhất của chúng ta, phải hảo hảo bồi dưỡng mới được.”

“Tốt quá, thân là phu nhân của Cửu Trưởng Lão, chắc chắn không để phu quân của mình thất vọng rồi.” Ái Tâm hưng phấn nghịch ngợm nói.

Nghe đến đại danh của Đúc Kiếm Sơn, Luyện Khí Sư như nàng đã không thể ngồi yên, nếu không phải bận rộn rèn luyện trong Vạn Vũ Môn, chuyện vui như Đúc Kiếm Đại Hội đã có mặt của nàng rồi.

Hiện tại được Lạc Nam đề cử đến Đúc Kiếm Sơn học tập luyện khí, chẳng khác nào như cá gặp nước vậy.

“Như các nàng đã biết, Thanh Long Thánh Địa là căn cơ quan trọng nhất của ta lúc này.” Lạc Nam trịnh trọng nói:

“Trong khoảng thời gian tới, ta hy vọng các nàng sẽ thích ứng với hoàn cảnh tại nơi này, vừa tu luyện…vừa giúp ta phát triển, quản lý Thanh Long Thánh Địa.”

“Chàng yên tâm, hoàn cảnh của Thanh Long Thánh Địa vượt qua cả Linh Giới Châu, bọn thϊếp vô cùng hài lòng.” Yên Nhược Tuyết ôn nhu nói.

Lạc Nam nhìn lướt qua tất cả nữ nhân một vòng, nử nụ cười bí hiểm:

“Hiện tại…các nàng ai có hứng thú với ngôi vị Tứ Hộ Pháp của Thanh Long Thánh Địa?”

Nam Thiên Môn đã giao toàn quyền tuyển chọn vị trí Hộ Pháp cuối cùng cho hắn, Lạc Nam đâu muốn lựa chọn ai khác ngoài nữ nhân của mình.

Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, biểu lộ cùng lúc ngưng trọng.

Các nàng hiểu tầm quan trọng của vị trí Hộ Pháp này.

Bởi lẽ trở thành Tứ Hộ Pháp của Thanh Long Thánh Địa sẽ dễ dàng nhúng tay vào đại sự, có được quyền hành chân chính, danh chính ngôn thuận hơn cái danh “Hộ Pháp Phu Nhân” rất nhiều.

Các thế lực ở Thanh Long Thánh Địa này có thể không phục tùng phu nhân của Hộ Pháp, nhưng chắc chắn phải nghe theo mệnh lệnh của Tứ Hộ Pháp.

Trở thành Tứ Hộ Pháp không chỉ có vai trò ở Thanh Long Thánh Địa, mà còn chính thức đảm nhiệm trọng trách của Nam Thiên Môn, trở thành một nhân vật cao tầng của Nam Thiên Môn.

Hiện tại các nàng là Hộ Pháp Phu Nhân, các nàng chỉ cần toàn tâm toàn ý vì Lạc Nam, khi nào không thích thì rời bỏ Nam Thiên Môn đi cùng với hắn…nhưng khi trở thành Tứ Hộ Pháp, phải gánh vác trách nhiệm từ phía Nam Thiên Môn, không thể tự do thoải mái được nữa.

Việc này không đơn giản chỉ là một cái chức danh cho có lệ, mà nó đi liền với trọng trách vô cùng to lớn.

Nhân vật cao tầng của Chí Tôn Thế Lực, không phải cứ muốn là đảm nhiệm được, phải có đủ kinh nghiệm, bản lĩnh và cả thực lực.

Bởi lẽ các nàng là thê tử của Lạc Nam, nếu hắn chọn ra một người không đủ khả năng phục chúng, người khác sẽ cho rằng Lạc Nam thiên vị, không công tư phân minh, ưu ái cho thê tử.

Còn nếu người hắn chọn có thể đàn áp quần hùng, có được chiến lực siêu việt cũng như kinh nghiệm quản lý thế lực vượt trội, dù rằng nàng là thê tử của hắn, thử hỏi ai dám không phục? trái lại còn càng thêm kính nể phu thê bọn hắn.

Chúng nữ cũng hiểu đạo lý này, vì vậy không hề nóng vội hay ham muốn vị trí Tứ Hộ Pháp, ngược lại bắt đầu thương lượng cẩn thận.

Lạc Nam để các nàng tự quyết định, hắn sẽ tôn trọng kết quả cuối cùng.

Rốt cuộc, tất cả cùng đồng lòng lên tiếng: “Hi Vũ sẽ là Tứ Hộ Pháp!”

“Ồ…các nàng đã quyết?” Lạc Nam cười tà hỏi.

“Không sai!” Tuế Nguyệt nghiêm túc nói:

“Hi Vũ có được huyết mạch Bất Diệt Điểu, tọa kỵ Cùng Kỳ là Yêu Thánh Hoàng, khả năng thao túng lực đẩy, thần thông Kim Khẩu Ngọc Ngôn, chiến lực khủng bố, lại có kinh nghiệm quản lý và phát triển toàn bộ Côn Lôn Đế Thiên Giới, không còn ai khác thích hợp hơn nàng.”

Chúng nữ gật đầu tán thành, các nàng đã thương lượng, Hi Vũ là nhân tuyển thích hợp nhất, không ai không phục.

Phong thái của Côn Lôn Nữ Hoàng thừa sức đảm nhiệm vị trí Nam Thiên Tứ Hộ Pháp.

“Ý của nàng thế nào?” Lạc Nam hỏi Hi Vũ.

“Nếu các tỷ muội đã tin tưởng như vậy, thϊếp không có lý do gì để từ chối.” Hi Vũ hừng hực chiến ý hồi đáp:

“Thϊếp sẽ cùng với phu quân gánh vác trọng trách Hộ Pháp của Chí Tôn Thế Lực!”

“Hahaha, tốt lắm.” Lạc Nam cất tiếng cười, quyết định của chúng nữ không nằm ngoài suy đoán của hắn, xem như phu thê không mưu mà hợp.

Trịnh trọng lấy ra Lệnh Bài Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, Lạc Nam giao cho Hi Vũ, đồng thời tuyên bố với toàn bộ Thanh Long Thánh Địa về chức trách của nàng.

“Nam Thiên Tứ Hộ Pháp bái kiến Đại Hộ Pháp!”

Hi Vũ hướng Lạc Nam nghiêm túc chắp tay hành lễ.

“KENG, hoàn thành nhiệm vụ Đại Hộ Pháp, nhận được một lần chỉ định tiến vào Vạn Vũ Môn!”

Hệ Thống vang lên thanh âm thông báo, Lạc Nam nhếch miệng nở nụ cười.

Cũng không tệ lắm…

Nhiệm vụ này Hệ Thống đưa ra đã lâu, đến tận hôm nay hắn mới xem như chính thức hoàn thành.

Bởi lẽ nhiệm vụ yêu cầu hắn trở thành Hộ Pháp mạnh nhất, người đứng đầu trong bốn vị Hộ Pháp.

Trong khi đó thời gian qua Thanh Long Thánh Địa chỉ mới có được ba vị Hộ Pháp mà thôi, vậy nên dù Lạc Nam đã thành Đại Hộ Pháp thì nhiệm vụ cũng chưa được tính.

Hiện tại khi bốn vị Hộ Pháp đều đã hình thành, nhiệm vụ cũng liền hoàn tất.

Một lần chỉ định tiến vào Vạn Vũ Môn cực kỳ quý giá, hiệu quả mà nó mang lại cho chúng nữ chính là minh chứng rõ ràng nhất, hắn sẽ hảo hảo tận dụng.

“Còn một nhiệm vụ nữa cũng nên hoàn thành…” Lạc Nam thầm nghĩ, hướng Tuế Nguyệt đề nghị:

“Sử dụng Luân Hồi Kính, tìm kiếm tung tích đám Sát Long Vệ còn sót lại ở Kiếm Châu giúp ta.”

“Không thành vấn đề!” Tuế Nguyệt cao quý nở nụ cười, phất nhẹ ngọc thủ.

CHIẾU…

Theo một thanh âm ngân vang như chuông bạc, một mặt kính trong suốt như hồ thu tĩnh lặng, ẩn chứa nồng đậm Thời Không Lực huyền phù trước mặt mọi người.

Đây chính là Luân Hồi Kính đã được thăng cấp thành Cửu Tinh Thánh Bảo.

Tuế Nguyệt cấp tốc đem Thời Gian và Không Gian hai loại thuộc tính tiến vào Pháp Bảo, lòng động ý niệm.

Luân Hồi Kính trước đây là Pháp Bảo có thể xem thấu vạn vật trong thiên hạ, xuyên toa cả quá khứ vị lai.

Từ khi lên Nguyên Giới, đẳng cấp của nó có phần theo không kịp nên chẳng có quá nhiều tác dụng.

Lúc này khi đã là Cửu Tinh Thánh Bảo, lại được Thời Không Hoàng Tộc như Tuế Nguyệt vận dụng, công năng của nó lập tức được hiển uy.

Mặt kính chiếu rọi khắp thiên địa, hình ảnh bên trong cũng dần dần hiện ra…

Rất nhanh, cảnh tượng hai tên thần bí khoác áo choàng, ẩn mình trong một khu rừng hoang vắng lộ ra trước mặt mọi người.

“Cả hai đều là Thánh Đế Hậu Kỳ!” Tuế Nguyệt cảm ứng một phen, trịnh trọng nói.

Bởi vì đẳng cấp của Luân Hồi Kính cao hơn hai tên Sát Long Vệ này, nên bọn hắn không hề hay biết mình đang bị nhìn trộm.

“Còn tên nào khác không?” Lạc Nam hỏi.

Tuế Nguyệt dụng tâm cảm ứng một phen, cuối cùng lắc đầu: “Thϊếp không cảm ứng được, xem ra chỉ có hai tên.”

“Tính luôn ba tên bị chúng ta làm thịt, vậy là có tất cả năm tên…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.

Năm tên Sát Long Vệ tu vi Thánh Đế ở Kiếm Châu.

Mà nghe nói Sát Long Vệ hoạt động trên khắp Nguyên Giới, cả Ngũ Châu Tứ Vực nếu mỗi một nơi đều có năm tên Thánh Đế, đủ thấy nội tình kinh khủng của bọn chúng rồi.

Chân Long Hoàng Tộc quả nhiên không thể xem thường…

“Chúng ta lập tức xuất thủ tiêu diệt?” Chúng nữ nhìn hắn chờ đợi.

Lạc Nam mỉm cười lắc đầu: “Hiện tại các nàng là Hộ Pháp Phu Nhân, không phải chuyện gì cũng chém chém gϊếŧ gϊếŧ…phải giữ hình tượng.”

Hắn lấy ra Truyền Âm Ngọc, hạ lệnh nói:

“Vong Kiếm Tam Lão, Cốt Thi Kiếm Đế…có việc cho các vị đi làm, càng nhanh càng tốt!”

Bốn vị Thánh Đế Viên Mãn dưới một mệnh lệnh của Lạc Nam, toàn diện xuất kích.



Tổng bộ Tu La Giáo.

Tiểu trúc lâm, một khu rừng trúc nho nhỏ bên bờ hồ thanh tịnh, cảnh đẹp ý vui, thiên nhiên tươi tốt, bóng dáng thướt tha ngồi bên bờ hồ, áo trắng như tuyết, tay ngọc và chân ngọc đều có xiềng xích quấn quanh, phong tỏa tu vi.

Nếu Lạc Nam có mặt ở đây chắc chắn sẽ bị cảnh tượng này làm cho đau lòng, bởi bóng dáng đáng thương này chính là mẫu thân Ninh Vô Song của hắn.

Mặc dù tu vi bị phong tỏa, trực giác vẫn là nhạy bén, cảm giác được có người tiếp cận mình, Ninh Vô Song nở nụ cười điềm tĩnh:

“Mẫu thân, Tiểu Nam dạo này biểu hiện thế nào? Có đủ lọt mắt của mấy lão già các ngươi?”

Đợi mãi chẳng có ai lên tiếng trả lời, Ninh Vô Song nhíu mày nghi hoặc, quay người nhìn lại.

Một mỹ nhân trong tà váy dài đen tuyền, sở hữu dung nhan lãnh diễm thần bí có phần ma mị, như một ma nữ từ trong bóng tối bước ra, trái ngược hoàn toàn khí chất thanh cao trang nhã của Ninh Vô Song.

“Ồ, thì ra là bằng hữu cũ.” Ninh Vô Song cảm thấy thú vị: “Thanh Thu, ngươi lại có thời gian đến thăm ta à?”

“Có người nhờ vả…không thể không đến nha.” Dạ Thanh Thu che giấu ánh mắt phức tạp khi nhìn về phía Ninh Vô Song, giả vờ thản nhiên đến bên cạnh ngồi xuống.

“Là Tiểu Nam phải không?” Giọng điệu của Ninh Vô Song thoáng run rẩy, hai mắt đầy chờ mong nhìn chằm chằm Dạ Thanh Thu:

“Hắn còn tốt không?”

“Hừ, ngươi ngay cả thân mình còn lo chưa xong, lại có tâm tình hỏi thăm hắn?” Dạ Thanh Thu yêu kiều hừ một tiếng:

“Hắn ở ngoài nhảy nhót, tiêu dao tự tại, mỹ nữ vờn quanh, tốt hơn ngươi rất nhiều.”

“Không hổ là nhi tử của ta.” Ninh Vô Song kiêu ngạo cười: “Nam nhân ưu tú như hắn, có bao nhiêu nữ nhân cũng là điều xứng đáng.”

“Đúng là con hư tại mẫu.” Dạ Thanh Thu biểu lộ xem thường, có Ninh Vô Song bao che như vậy, chẳng trách tên khốn kia thu lấy mỹ nữ mà không thèm kiêng nể gì.

“Ta hiện tại vẫn đang rất tốt, cao tầng đối với ta không tệ, bị giam lỏng ở tiểu trúc lâm này so với những tội nhân trong lao ngục thoải mái hơn nhiều lắm.” Ninh Vô Song ân cần nói:

“Nhờ ngươi truyền tin cho hắn đừng lo lắng cho ta, cứ chậm rãi phát triển một cách vững vàng là được.”

Dạ Thanh Thu ngẫm nghĩ, chẳng biết vì sao thốt lên một câu: “Hình như ngươi lớn tuổi hơn ta khá nhiều nhỉ?”

Ninh Vô Song không vui, tuổi tác là cấm kỵ của nữ nhân, nàng hừ một tiếng: “Nhắc vấn đề đó làm gì?”

“Ta nghĩ mình là bằng hữu của nhi tử ngươi, mà tuổi tác của ngươi lại lớn hơn ta không ít.” Dạ Thanh Thu bâng quơ nói:

“Vậy nên sau này ta gọi ngươi bà cô…”

“Ngươi.” Ninh Vô Song giận tím mặt, cho rằng mình bị trêu đùa.

Bất quá nàng cũng cực kỳ thông minh, ngay lập tức dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Dạ Thanh Thu:

“Ngươi…chẳng lẽ ngươi và hắn?”

“Làm gì có?” Dạ Thanh Thu như chuột bị giẫm đuôi nhảy dựng lên, sắc mặt lạnh lùng:

“Vết xe đổ của ngươi ta nhìn trong mắt, ta đâu có ngu.”

“Ta còn chưa nói là chuyện gì mà…” Ninh Vô Song càng thêm hoài nghi, bờ môi cong lên đầy hứng thú.

“Hừ, tự kỷ tiếp đi!” Dạ Thanh Thu chỉ cảm thấy nhịp tim đập loạn xạ, vội vàng chạy trốn, chỉ thoáng chốc thân ảnh đã biến mất.

Dáng vẻ kia rõ ràng giống y hệt nàng dâu ngại ngùng…

Nhìn theo bóng lưng của nàng, Ninh Vô Song vui vẻ chưa từng có, liên tục thì thào:

“Tiểu tử này…làm rất khá…”