“Lão già, ngươi là người nào?”
Lạc Nam cười lạnh nhìn ông lão đi cùng Triệu Lăng Tà hỏi.
Xem ra con hàng Triệu Lăng Tà lần này tìm được chỗ dựa khá vững nên mới dám đến tận cửa gây sự.
Đối với đồng bọn của kẻ thù, Lạc Nam cũng chẳng cần khách khí hay kính trên nhường dưới.
“Lão phu là địch nhân của ngươi.” Lão già nhìn chằm chằm Lạc Nam, gằn từng chữ một:
“Có trách thì trách ngươi trở thành truyền nhân của tên khốn kiếp Diệt Tâm!”
“Diệt Tâm?” Lạc Nam giật mình, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng việc hắn tiếp thụ truyền thừa của Diệt Tâm Chí Tôn ở Kiếm Mộ đã từ Thiên Kiêu Yến Hội lan tràn, đồn đại khắp Kiếm Châu.
Mà ý niệm của Diệt Tâm Chí Tôn trước khi tiêu tán cũng đã căn dặn Lạc Nam nên cẩn thận với một vài kẻ thù của hắn khi còn sống, không ngờ nhanh như thế đã tìm đến tận cửa rồi.
Trước đó Lạc Nam cũng không quá bận tâm và e ngại về kẻ thù của Diệt Tâm Chí Tôn.
Bởi vì như đã nói, hiện tại hắn có Nam Thiên Môn làm chỗ dựa, nếu có Chí Tôn dám nhắm vào hắn, các vị Chí Tôn của Nam Thiên Môn sẽ lập tức đứng ra hỗ trợ, không để hắn đơn độc ứng chiến Chí Tôn.
Xem ra lão già này cũng hiểu rõ điều đó, vì vậy không công khai nhắm vào hắn, ngược lại mượn danh nghĩa thu nhận Triệu Lăng Tà làm đệ tử để tiến đến trả thù.
Đối với Triệu Lăng Tà và Kiếm Trũng lúc này, bất cứ ai là kẻ thù của Lạc Nam đều có thể trở thành bằng hữu của bọn chúng đấy.
“Thì ra là kẻ thù cũ của Diệt Tâm Chí Tôn, chẳng trách chúng ta không ai nhận biết ông ta.”
Nghe lời nói của lão già, toàn trường xung quanh cũng bàn tán xôn xao.
Diệt Tâm Chí Tôn là nhân vật đã chết từ rất nhiều năm về trước, có thể là kẻ thù của Diệt Tâm Chí Tôn chứng minh lão già trước mặt là một lão quái vật hàng thật giá thật cực ít xuất hiện, hậu bối ở thời đại này không đủ tư cách để nhận diện cũng là chuyện bình thường.
Nhận ra ý đồ của lão già, Lạc Nam cảm thấy buồn cười:
“Bổn Hộ Pháp không biết lão già ngươi cùng Diệt Tâm Chí Tôn có ân oán gì, nhưng ngươi chẳng lẽ định dựa vào một tên tiểu nhân và bại tướng đánh bại bổn Hộ Pháp sao?”
“Ngươi…” Triệu Lăng Tà hai mắt đỏ lên gằn giọng, bị Lạc Nam xem thường và sỉ nhục như thế khiến hắn giận dữ đến run rẩy toàn thân.
“Khà khà, ai nói Triệu Lăng Tà đến đây khiêu chiến với ngươi?” Lão già nở nụ cười quỷ dị.
“Hả? ý ông ta là sao?” Toàn trường hai mặt nhìn nhau, không hiểu rõ lắm.
“Hiện tại Lạc Nam ngươi đã là Thanh Long Hộ Pháp, là nhân vật cao tầng của Nam Thiên Môn, chỉ có Trưởng Lão cấp cao của các Chí Tôn Thế Lực mới ngang hàng với ngươi.” Lão già ung dung lên tiếng:
“Mà đồ nhi Lăng Tà của ta chỉ là một tên tiểu bối, thuộc tầng lớp đệ tử của Kiếm Trũng, hắn đương nhiên sẽ chỉ khiêu chiến cấp bậc đệ tử thiên tài của Nam Thiên Môn mà thôi.”
“Vô liêm sĩ!” Nghe thấy lời này của lão già, chúng nữ Lạc Sương nhịn không được mắng to một tiếng.
“Kế này thật độc.” Ánh mắt không ít người lóe lên, đã hiểu rõ ý đồ của Triệu Lăng Tà và lão già.
Trước đây ở phía trước Kiếm Mộ, Lạc Nam khi ấy chỉ là nhân tuyển cho ngôi vị Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, thân phận xem như sánh bằng Kiếm Tử của Kiếm Trũng như Triệu Lăng Tà.
Nhưng hiện tại Lạc Nam đã trở thành Thanh Long Hộ Pháp chân chính, địa vị đã vượt xa cái danh nhân tuyển năm đó, Hộ Pháp của Nam Thiên Môn có thân phận sánh ngang với nhân vật cao tầng của các thế lực, vượt lên trên Triệu Lăng Tà một bậc.
Mà Triệu Lăng Tà cũng viện vào lý do này không khiêu chiến Lạc Nam, trái lại khiêu chiến với các thiên tài khác của Nam Thiên Môn hoặc Thanh Long Khu.
Mà ngoại trừ Lạc Nam, còn thiên tài trẻ tuổi nào đủ sức ứng phó Triệu Lăng Tà sao?
Đến lúc đó một mình Triệu Lăng Tà ép cho toàn bộ thiên tài Thanh Long Khu thở cũng thở không nổi, bất khả chiến bại.
Tin tức truyền ra, danh vọng của Thanh Long Khu chắc chắn bị hao tổn không ít thì nhiều.
Rõ ràng lần này Triệu Lăng Tà đến không phải muốn gϊếŧ chết Lạc Nam, mà là muốn quấy rối khiến hắn phải sứt đầu mẻ trán.
Hơn nữa Triệu Lăng Tà đến khiêu chiến một cách công khai như vậy, nếu Thanh Long Khu không ứng chiến sẽ mang tiếng hèn nhát, nhưng nếu ứng chiến sẽ bị Triệu Lăng Tà đánh bại, làm bàn đạp cho Triệu Lăng Tà dương danh.
Nếu ngày nào Triệu Lăng Tà cũng đến ứng chiến một lần, đánh bại một người…Thanh Long Khu còn làm sao bình yên phát triển?
Thấy Lạc Nam trầm tư, Triệu Lăng Tà nở nụ cười đắc ý đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
“Thế nào? Thanh Long Khu ngoại trừ ngươi ra thì đám còn lại đều là kẻ vô dụng à? Ngay cả một người dám ứng chiến với ta cũng không có?”
“Nếu ngươi đã muốn khiêu chiến với người cùng thân phận, vậy để đảm bảo công bằng, phải đối chiến trong cùng cảnh giới, áp chế tu vi ngang bằng nhau.” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Bằng không Thanh Long Khu chúng ta chẳng rảnh tiếp chiến, ngươi có thể cút được rồi.”
“Haha, đây là lẽ đương nhiên!” Triệu Lăng Tà thoải mái nở nụ cười:
“Bổn Kiếm Tử tự tin có thể vượt cấp đàn áp toàn bộ thiên tài Thanh Long Khu các ngươi, huống hồ gì là đối chiến trong cùng cấp đây?”
Lão già cũng nhẹ nhàng gật đầu, thực lực của Triệu Lăng Tà chính hắn đã tự khảo nghiệm qua, dám chắc rằng ngoại trừ yêu nghiệt như Lạc Nam, khó tìm ra được thiên tài nào có thể đánh bại Triệu Lăng Tà trong cùng cấp.
Vì thế chỉ cần Thanh Long Khu dám cử ra người nào khác ngoài Lạc Nam, hậu quả đều cực kỳ thê thảm.
Mà Lạc Nam cũng chỉ chờ có như thế, liền nắm tay Độc Cô Ngạo Tuyết tiến về phía trước:
“Một trận này giao lại cho nàng!”
Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt hừng hực tự tin gật đầu, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Triệu Lăng Tà, giọng điệu hừ hững như băng:
“Để đề phòng ngươi tiếp tục làm phiền Hộ Pháp, tiến hành sinh tử chiến đi!”
Thấy Độc Cô Ngạo Tuyết thần thái như tiên, toàn thân váy trắng, tóc dài phiêu bồng, ngũ quan tuyệt mỹ, lãnh ngạo vô song, ngay cả Triệu Lăng Tà trong mắt cũng lóe lên dị sắc.
Nữ nhân này tuyệt đối không thua kém Tần Lộng Ngọc về dung mạo và khí chất, không ngờ đến bên cạnh Lạc Nam có nhiều mỹ nhân như vậy, thật khiến hắn ghen ghét và đố kỵ.
Bất quá lần này Triệu Lăng Tà quyết tâm trả thù, dù cho đệ nhất mỹ nhân Nguyên Giới dám đứng về phía Lạc Nam, hắn cũng phải tiêu diệt.
“Ngươi là ai? Có thân phận gì? Xứng để ta rút kiếm?” Triệu Lăng Tà ngạo nghễ hỏi.
“Độc Cô Ngạo Tuyết, một thị nữ bên cạnh Thanh Long Hộ Pháp mà thôi.” Độc Cô Ngạo Tuyết kiêu ngạo thánh thót nói:
“Nhưng từng ấy đã đủ giải quyết ngươi!”
Toàn trường kinh diễm không thôi, rất nhiều người thuộc Thanh Long Khu nhận ra Độc Cô Ngạo Tuyết là nữ nhân đã từng xuất hiện bên cạnh Lạc Nam, phần lớn thời gian nàng đều ở trong Thanh Long Phủ, chẳng ai biết được thân phận thật sự của nàng càng đừng nói là bản lĩnh.
Đừng nói bọn hắn, ngay cả Mỹ Mộng cũng chưa biết sâu cạn của Độc Cô Ngạo Tuyết như thế nào.
Vì vậy mà khi thấy Lạc Nam dám để Độc Cô Ngạo Tuyết ứng chiến Triệu Lăng Tà, Mỹ Mộng vội vàng khuyên nói:
“Có nóng vội quá hay không? Vẫn còn có cách khác để giải quyết mà!”
“Yên tâm đi!” Lạc Nam nở nụ cười:
“Ta có lòng tin tuyệt đối vào nữ nhân của mình!”
Mà lúc này, lão già sau khi xác định được tu vi của Độc Cô Ngạo Tuyết chỉ là Thánh Hoàng Sơ Kỳ, tuổi tác quả thật còn rất trẻ, liền hướng Triệu Lăng Tà cười gằn:
“Chiến đi, làm thịt một mỹ nhân của Thanh Long Khu cũng là sảng khoái.”
“Tốt, ba kiếm liền khiến nàng hương tiêu ngọc vẫn.” Triệu Lăng Tà cuồng vọng nói.
“Mỹ Mộng, phiền tỷ giúp ta lập nên một Đại Trận cân bằng tu vi, tránh đối phương lật lộng.” Lạc Nam đề nghị.
“Không thành vấn đề!” Mỹ Mộng thoải mái phất tay.
Phô thiên cái địa Trận Văn ào ào tiến ra, lập tức kết thành một tòa Trận Pháp vô hình trong suốt nằm giữa thiên địa.
“Đây là Hoàng Sơ Chi Trận, bất kỳ tu sĩ nào tiến vào trận này tu vi cũng đều dừng lại ở Thánh Hoàng Sơ Kỳ, không thể tiến thêm, cũng không thể vận dụng lực lượng vượt qua Thánh Hoàng Sơ Kỳ.” Mỹ Mộng lên tiếng giải thích.
“Tốt!” Độc Cô Ngạo Tuyết nhẹ điểm hai chân, thân thể đã phiêu nhiên rơi vào Hoàng Sơ Chi Trận.
“Hừ, không cần phiền toái như vậy, bổn Kiếm Tử thậm chí có thể lấy tu vi Thánh Vương đánh bại ngươi.” Triệu Lăng Tà nghiến răng, cũng nhảy vào Hoàng Sơ Chi Trận, đứng ở đối diện Độc Cô Ngạo Tuyết, hai mắt đỏ lên, sát khí lưu chuyển.
Tình cảnh này khiến không ít người ngao ngán lắc đầu, đặc biệt là những thiếu nữ từng xem Triệu Lăng Tà như thần tượng và tình nhân trong mộng càng là thất vọng cùng cực.
Trước đây ngoại trừ thiên phú, tướng mạo và gia thế…Triệu Lăng Tà vẫn luôn giữ hình tượng ôn hòa nhã nhặn trước mặt mọi người.
Nhưng từ khi bị Lạc Nam đánh bại hoàn toàn, giẫm đạp tôn nghiêm…Triệu Lăng Tà liền tâm cảnh đại biến, bộc lộ ra những gì xấu xa và đê hèn nhất.
Dường như cả thế giới nội tâm của hắn lúc này chỉ muốn làm tất cả mọi thứ để khiến Lạc Nam phải trả giá, ngoài ra không còn thứ gì quan trọng hơn nữa cả.
“Ngạo Tuyết, cố lên…chúng ta tin muội làm được.” Ninh Huyền Tâm, Tây Thi, Lạc Sương siết chặt nắm tay cổ vũ.
Cũng giống như Lạc Nam, các nàng có lòng tin rất lớn vào Độc Cô Ngạo Tuyết.
Kẻ như Triệu Lăng Tà không xứng là một kiếm tu chân chính, sẽ không thể là đối thủ của nữ nhân đặc biệt như Độc Cô Ngạo Tuyết được.
Lạc Nam chăm chú quan sát, đồng thời lực chú ý cũng tập trung lên thân lão già.
Hắn không lo lắng kết quả cuộc chiến giữa nàng và kẻ thù, hắn chỉ lo lắng lão già này lật lọng giở trò quỷ vào thời khắc mấu chốt.
Dù sao đi nữa, nhân vật từng là kẻ thù của Diệt Tâm Chí Tôn không thể nào đơn giản được.
“Tiểu tử thúi yên tâm đi, Nam Thiên Môn không phải là nơi Chí Tôn có thể đến gây sự.” Có thanh âm trầm thấp truyền vào tai Lạc Nam:
“Ngươi nên ước gì lão cẩu đó ra tay, như thế hắn mới có đi không có về!”
“Bà bà…” Lạc Nam mừng rỡ lên tiếng, quả nhiên động tĩnh nơi này đã khiến Trấn Nam Chí Tôn chú ý.
“Ngươi còn gọi bà bà?” Trấn Nam Chí Tôn giọng điệu giận dữ.
“Nhạc mẫu, nhạc mẫu đại nhân.” Lạc Nam cười hắc hắc, lập tức đổi giọng.
“Hừ, người làm nhạc mẫu như ta phải âm thầm bảo hộ nữ nhân khác của con rể, quả thật không giống ai.” Trấn Nam Chí Tôn biểu lộ bất mãn trước thói đào hoa của hắn.
“Nhạc mẫu bớt giận, nữ nhân của ta và Thiên Tố chắc chắn sẽ hòa hợp…” Lạc Nam ra sức trấn an.
“Thiên Tố đương nhiên sẽ không để ý, chuyện ghen tuông nam nữ vô vị sao có thể khiến nàng bận tâm?” Trấn Nam Chí Tôn thở dài một hơi.
Lạc Nam im lặng không đáp, thầm nghĩ Thiên Tố không quan tâm, nhạc mẫu đại nhân còn để ý làm gì?
Bất quá mẫu thân lo nghĩ cho nữ nhi cũng là chuyện thường tình, hắn cũng không thể trách nhạc mẫu, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả, hắn sẽ không để bất cứ nữ nhân nào chịu thua thiệt, bao gồm cả Thiên Tố…
Mà lúc này, Triệu Lăng Tà đã hướng Độc Cô Ngạo Tuyết ngạo nghễ tuyên bố:
“Xuất kiếm trước đi! bằng không ngươi sẽ chết.”
…
Cố viết đến đây thì đuối quá rồi
Chúc cả nhà ngủ ngon