Con Đường Bá Chủ

Chương 2175: Đồng loạt mất trộm

Lời của Trương tiểu thư khiến Vạn Ứng Khang xém chút nghẹn lại, sắc mặt thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.

Hắn tuy rằng ngạo mạn nhưng cũng không ngu xuẩn, vừa nhìn thực lực của Lạc Nam liền biết bản thân mình vô pháp sánh bằng, làm sao dám ứng chiến.

Cứ tưởng Trương tiểu thư sẽ hiểu ý nói đỡ cho mình một phen, nào ngờ nhìn biểu hiện của nàng rõ ràng là hận hai người không thể đối chiến càng nhanh càng tốt.

“Phải đó, tại hạ ở Nam Vực đã sớm nghe nói Vạn Linh Tộc của Tây Châu lợi hại, chỉ tiếc chưa được diện kiến tận mắt, hy vọng Vạn Ứng Khang thiếu chủ đại khai nhãn giới một phen.” Một vị thiên kiêu đến từ Nam Vực cao giọng cười nói, ánh mắt trêu tức nhìn lấy Vạn Ứng Khang.

“Vị huynh đài này nói không sai, Vạn Ứng Khang đạo hữu là thiên địa sủng nhi, chẳng lẽ lại e ngại Thanh Long Hộ Pháp?” Lại có người mở miệng khích tướng.

Vạn Ứng Khang sắc mặt ngày càng âm trầm, trong lòng thầm mắng một đám khốn nạn.

Những kẻ này đến từ các thế lực khác nhau, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân đều vui lòng xem kịch, nhìn những người khác đấu đá.

“Hừ, các ngươi cũng biết đặc điểm của Vạn Linh Tộc chủ yếu dựa vào số lượng lớn Linh Hồn, hôm nay bổn Thiếu Chủ để đa số các Linh Hồn tại trong tộc nên thực lực suy yếu rất nhiều, không có hứng thú luận bàn hay tỷ thí.” Vạn Ứng Khang khôn ngoan đáp.

Nhưng Lạc Nam lại chẳng muốn buông tha, hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Dù ngươi chỉ mang theo một Linh Hồn thì đó cũng là Linh Hồn cấp độ Thánh Hoàng, trong khi ta chỉ mới là Thánh Tướng mà thôi.”

“Đúng vậy nha.” Trương tiểu thư cười tủm tỉm hỏi:

“Ngươi sợ à?”

Vạn Ứng Khang xém chút phun máu ra ngoài vì tức giận, ba chữ ngươi sợ à nghe thì đơn giản nhưng lực sát thương lại rất lớn.

Nhẫn…hắn phải nhẫn…

Quân tử trả thù vạn năm chưa muộn, tiểu súc sinh Lạc Nam ngươi cứ chờ đấy.

“Trương tiểu thư, hôm nay tại hạ đến nơi này để tham gia yến hội, không phải để chiến đấu, nếu đã không chào đón vậy Khang mỗ xin cáo từ.” Vạn Ứng Khang ra vẻ tức giận đùng đùng đứng lên.

“Nếu Vạn thiếu chủ không có hứng thú thì thôi vậy.” Trương tiểu thư ung dung cười:

“Hy vọng lần sau có cơ hội nhìn Vạn thiếu chủ đại triển thần uy.”

“Nhất định rồi.” Vạn Ứng Khang ngẩng đầu ưởn ngực ngồi lại vị trí cũ.

Toàn trường âm thầm bĩu môi, thiên kiêu quả nhiên chẳng ai là người ngu, với biểu hiện vừa rồi của Lạc Nam, Vạn Ứng Khang vì sĩ diện mà đứng ra ứng chiến, tự tìm đường chết mới khiến người khác xem thường.

Ngược lại hắn bất chấp mặt mũi từ chối, càng khiến người khác đánh giá cao hắn hơn một chút.

“Haha, bằng vào ngươi cũng muốn Giai Nghi lọt mắt xanh, thật không biết tự soi gương nhìn lại mình.” Lạc Nam chẳng ngại ngần thể hiện sự khinh bỉ.

Tên này đã không dám ứng chiến, hắn đương nhiên cũng sẽ khiến đối phương khó chịu.

Như đã nói, Vạn Ứng Khang là một trong những kẻ mà Lạc Nam muốn gϊếŧ nhất.

Nếu không phải lấy mạng Tam Trưởng Lão của Huyết Kiếm Ngục và Nhị Trưởng Lão của Bất Tử Tộc là tình thế bắt buộc, kẻ bị Nguyền Rủa vừa rồi chắc chắn sẽ là Vạn Ứng Khang.

Vạn Ứng Khang lửa giận sôi trào, trái tim như bị bóp nghẹt khiến hắn hít thở không thông, lời của Lạc Nam như lưỡi đao cắm thẳng vào lòng, hắn chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, xem lời nói từ đối phương như không khí.

Hít sâu một hơi, Vạn Ứng Khang phớt lờ Lạc Nam, chủ động nhìn Trương tiểu thư nói rằng:

“Tiểu thư, tại hạ đã nóng lòng muốn cùng các vị thiên kiêu đến từ khắp nơi ở đây trao đổi vật phẩm, hy vọng có thể từ các vị mà mở mang tầm mắt.”

“Hảo.” Rất nhiều người cũng đang chờ đợi chuyện này, mở miệng tán thành.

Cái gọi là thiên kiêu yến hội cũng không phải sự kiện gì long trọng, chỉ được xem như một buổi họp mặt của những thiên tài để hưởng thụ một phen sau những thời điểm tu luyện vất vả mà thôi, có thể xem là một cuộc vui chơi cũng được.

Mục đích chính sau đó là giao lưu, trao đổi vật phẩm, xem thử có thể tống khứ đi thứ gì bản thân sở hữu nhưng không dùng đến để đổi lấy những vật cần thiết với mình hay không.

Vậy nên ai cũng hiểu rằng khi giao lưu vật phẩm hoàn tất cũng là thời điểm thiên kiêu yến hội khép lại, mọi người giải tán, ai về nhà nấy.

“Nếu các vị đã có nhã hứng, tiểu nữ đương nhiên thuận nước đẩy thuyền.” Trương tiểu thư gật đầu, hướng về Vạn Ứng Khang mở miệng:

“Vạn thiếu chủ đề nghị đầu tiên, vậy ngươi giới thiệu vật phẩm của mình trước đi!”

“Dễ nói.” Vạn Ứng Khang lấy lại tự tin, từ trong Nhẫn Trữ Vật của mình móc ra một kiện đồ vật.

Toàn trường đưa mắt nhìn, phát hiện đó là một khối Hồn Thạch Nhũ lớn chừng nắm tay.

Điểm khác biệt so với Hồn Thạch Nhũ bình thường là phía trên còn có ánh sáng năm màu như hào quang luân chuyển.

“Ngũ Sắc Hồn Thạch Nhũ?” Có người kiến thức không tệ liền lên tiếng.

“Chính xác.” Vạn Ứng Khang cười tà giới thiệu:

“Hồn Thạch Nhũ bình thường tốn khoảng chục vạn năm mới kết thành, còn Ngũ Sắc Hồn Thạch Nhũ là do Hồn Thạch Nhũ bình thường lắng đọng lên đến trăm vạn năm mới cô đọng ra, chính là tài nguyên Hồn Tu tiệm cận cấp độ Chí Tôn, công dụng không cần ta nói nhiều chứ?”

“Rất bất phàm.” Hồn Kiếm Thiếu Chủ đến từ Hồn Kiếm Tộc của Kiếm Châu cười hỏi: “Không biết Vạn huynh muốn đổi thứ gì?”

“Đơn giản, tại hạ muốn tài nguyên có thể gia tăng cảnh giới Nguyên Tu trong thời gian ngắn nhưng không để lại di chứng, đẳng cấp phải tương ứng Ngũ Sắc Hồn Thạch Nhũ.” Vạn Ứng Khang nói thẳng.

Hắn xuất thân từ Vạn Linh Tộc, tài nguyên tu Hồn không thiếu, nhưng tài nguyên tu luyện Nguyên Tu lại hy hữu vô cùng, vì vậy mới đề nghị như vậy.

“Đơn giản…” Lạc Nam mỉm cười, đem một Quả Bàn Đào đặt lên bàn.

“Bàn Đào Quả!” Không ít thiên tài đến từ Tây Châu cùng Nam Vực đứng lên, ánh mắt tràn đầy kinh dị, hiển nhiên sự xuất hiện của loại trái cây của Mệnh Thiên Nguyên Chủng khiến tất cả bất ngờ vô cùng.

Chỉ có những người đến từ Kiếm Châu là chép chép miệng, đã nghe qua việc Lạc Nam dùng Bàn Đào Quả chiêu đãi thuộc hạ tại Thanh Long Khu nên không quá bất ngờ.

Lại thêm lần này hắn xuất động hàng loạt Cửu Tinh Thánh Kiếm thi triển Diệt Thần Kiếm Trận, bọn hắn suy đoán có lẽ Lạc Nam nhận được tất cả truyền thừa của Diệt Tâm Chí Tôn nên mới giàu có đến như vậy.

Vận khí thật khiến người ta phải đỏ mắt, ghen ghét, đố kỵ a…

“Hừ, đừng mơ ta đổi cho ngươi!” Vạn Ứng Khang cười gằn:

“Ta đổi cho tất cả người ở đây, cũng sẽ không đổi với ngươi!”

“Nếu vậy thì thật đáng tiếc.” Lạc Nam thản nhiên nhún nhún vai: “Ngươi đã bỏ lỡ cơ hội có được Bàn Đào Quả!”

Nụ cười trên mặt Vạn Ứng Khang hơi cứng lại.

Đúng nha, hắn không giao dịch với Lạc Nam thì người thiệt thòi cũng là hắn, dù sao thì giá trị của Bàn Đào Quả cũng chẳng kém gì Ngũ Sắc Hồn Thạch Nhũ, lại là tài nguyên hàng đầu tăng tiến tu vi mà không để lại di chứng, quá mức thích hợp với hắn.

Vạn Ứng Khang có chút hối hận, nhưng lời đã ra khỏi miệng, hắn cũng chẳng thể rút lại, chỉ ra vẻ không quan tâm, cuối cùng đem Ngũ Sắc Hồn Thạch Nhũ trao đổi với một viên Thánh Nguyên Đan từ tay Hồn Kiếm Thiếu Chủ.

Nhưng khiến hắn giận sôi lên chính là, sau khi vừa mới giao dịch với hắn xong, Hồn Kiếm Thiếu Chủ lại cầm Ngũ Sắc Hồn Thạch Nhũ hướng Lạc Nam cười haha nói:

“Không biết Hộ Pháp có hứng thú với thứ này không? Ta muốn Bàn Đào Quả!”

Bàn Đào Quả gia tăng đạo hạnh 3000 năm, đồng nghĩa không chỉ Nguyên Tu, mà ngay cả Hồn Tu cũng sẽ tiến bộ, vì vậy Hồn Kiếm Thiếu Chủ chẳng ngần ngại lựa chọn nó.

Hương vị của trái cây từ Mệnh Thiên Nguyên Chủng, cả đời chỉ có thể ngộ mà không thể cầu nha.

“Sảng khoái.” Lạc Nam cười to, đem Bàn Đào Quả ném cho Hồn Kiếm Thiếu Chủ, nhận về Ngũ Sắc Hồn Thạch Nhũ.

Đám đông âm thầm lắc đầu, Vạn Ứng Khang lại thua thiệt…

Vạn Ứng Khang khóe miệng run rẩy, cố gắng áp chế ham muốn gϊếŧ người, điên cuồng nốc rượu, mặc kệ xung quanh, siết chặt bình Thánh Nguyên Đan trong tay.

Hắn cảm thấy hối hận vì lần này đã tham gia thiên kiêu yến hội, có trời mới biết Lạc Nam lại có mặt ở đây, còn liên tục nhắm vào hắn.

Vị thế hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, trước đây Vạn Ứng Khang là thiếu chủ của Chí Tôn Thế Lực, khắp nơi tìm kiếm truy sát Lạc Nam khiến hắn phải cẩn thận vạn phần, ngay cả trở về Lạc Gia cũng phải sử dụng thân phận Văn Lang ẩn giấu.

Nhưng hiện tại Lạc Nam đã là Thanh Long Hộ Pháp, người phát ngôn của Nam Thiên Chí Tôn, Vạn Ứng Khang vẫn chỉ là thiếu chủ của Vạn Linh Tộc, bất kể là thân phận hay địa vị đã bị Lạc Nam bỏ xa.

Thấy Vạn Ứng Khang vẫn kiên trì nhẫn nhịn, Lạc Nam cũng cảm thấy nhàm chán, liền đưa mắt nhìn về tên nam tử có diện mạo bình thường mặc áo xám tro nhìn mình chằm chằm trước đó.

“Con hàng này là ai…” Lạc Nam hơi nhíu mày, cảm giác có chút quỷ dị.

Hắn phát hiện tên nam tử này khá ham ăn tục uống, liên tục ngấu nghiến các đồ trên bàn khiến thị nữ phải bổ sung không ngừng, ánh mắt láo liên đảo khắp xung quanh.

“Hệ Thống, dò thám thân phận của tên nam tử kia tốn bao nhiêu?” Lạc Nam muốn dùng Thiên Cơ Lâu.

“KENG, sẽ tiêu hao một trăm vạn Điểm Danh Vọng.” Hệ Thống hồi đáp.

“Không, đừng dò xét.” Lạc Nam nhảy dựng, vội vàng ra lệnh dừng lại.

Đùa sao? một trăm vạn Điểm Danh Vọng chính là một nửa số điểm mà hắn đang có, từng ấy Điểm Danh Vọng có thể điều tra đến nội tình của vài cái Chí Tôn Thế Lực, tên nam tử áo xám tro này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là đệ tử của Cấm Kỵ cấp cường giả?

Mà lúc này, trong lòng Lạc Nam hơi động, cảm giác mình vừa mất đi một thứ gì đó.

Hắn lập tức quét thần thức vào trong Nhẫn Trữ Vật, phát hiện một Quả Bàn Đào mà mình chuẩn bị sẳn cho cuộc giao dịch kế tiếp đã không cánh mà bay.

Trong lòng Lạc Nam phát lạnh, ánh mắt híp nhìn lại chằm chằm tên nam tử áo xám tro.

Mà kẻ này dường như cũng có tật giật mình, ra vẻ không hề chú ý đến Lạc Nam, nhìn đến những người khác, bờ môi mỉm cười ôn hòa dễ mến vô cùng.

“Hệ Thống, cung cấp thông tin kẻ vừa ăn trộm Bàn Đào Quả và thủ thuật hắn vừa sử dụng sẽ tốn bao nhiêu?.” Lạc Nam âm thầm nghiến răng.

“Trăm vạn Điểm Danh Vọng.” Hệ Thống máy móc đáp.

“Hừ.” Lạc Nam đã có câu trả lời, thủ phạm chính là tên nam tử áo xám tro này.

Hắn không tin ở hiện trường còn có người nào khác đặc biệt hơn khiến Thiên Cơ Lâu đưa ra cái giá trăm vạn Điểm Danh Vọng.

Thì ra nguyên nhân tên áo xám tro nhìn chằm chằm chính là thèm muốn vật phẩm của hắn.

Vốn đã quen dùng Hiểm Thâu Bí Thủ và Cổ Ngữ Đoạt để lấy trộm từ người khác, hiện tại bản thân mình lại trở thành kẻ bị trộm, Lạc Nam làm sao có thể không tức giận?

Bất quá hắn không có bằng chứng nào, vì vậy cũng tạm thời kiên nhẫn, đồng thời chuyển toàn bộ vật phẩm từ Nhẫn Trữ Vật thu vào Không Gian Hệ Thống cho an toàn.

Nhưng mà cũng chẳng phải ai cũng bình tĩnh được như Lạc Nam.

“AAAAA, Thiên Cương Sa của ta đâu rồi?” Một tên thanh niên thể hình lực lưỡng, làn da màu đỏ phẫn nộ vỗ bàn đứng lên:

“Thiên Cương Sa là tài nguyên Luyện Khí cao cấp dùng để luyện chế Chí Bảo, ta định mang ra giao dịch vật phẩm với các vị, phát hiện nó đã không cánh mà bay.”

“Cái gì?” Không ít người biến sắc, vội vàng kiểm tra Nhẫn Trữ Vật của bản thân.

Theo sau đó, bọn hắn cũng liền đỏ cả mặt, thở hổn hển vì phẫn nộ.

“Tên trộm vặt khốn kiếp nào? Cửu Tinh Thánh Trận – Gia Tốc Trận gấp nghìn lần của ta đã bị lấy mất.”

“Khốn nạn, Chân Long Châu của ta!”

“Còn có Lưu Ly Ngọc của ta cũng đã mất!”

“Quỳnh Tượng Thánh Thảo của tiểu nữ.”

“Mẹ kiếp, cái quỷ gì đang diễn ra vậy hả?”

Hiện trường nháy mắt trở nên hỗn loạn, vài chục người nhao nhao kinh hãi, bọn họ phát hiện vật phẩm quý giá nằm trong Nhẫn Trữ Vật của mình không cánh mà bay.

Trương tiểu thư nhíu chặt chân mày, nàng kiểm tra Nhẫn Trữ Vật của mình thì phát hiện mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, xem ra kẻ trộm kia không dám nhắm vào nàng.

“Bàn Đào Quả của ta đâu?” Lạc Nam lúc này mới căm phẫn quát lớn, trong lòng âm thầm thán phục thủ đoạn của con hàng kia, vậy mà không chỉ duy nhất chính mình là nạn nhân bị mất cắp.

Mà lúc này hắn phát hiện tên thanh niên áo xám tro cũng vừa ăn cướp vừa la làng, sắc mặt rất phẫn nộ liên tục gầm thét:

“Đáng hận, đáng hận a…cổ đồ di tích của ta, ta phải chém tên trộm thành muôn mảnh.”

“Lạc Nam, nhất định là ngươi!” Vạn Ứng Khang nghiến răng nghiến lợi, đột ngột đứng lên chỉ thẳng mặt một người:

“Ngươi từng thần không biết quỷ không hay lấy mất Vĩnh Hằng Thuộc Tính của ta, đừng có giả vờ oan ức kêu oan nữa.”

Lời vừa nói ra, ánh mắt tất cả thiên kiêu đồng loạt nhìn về phía Lạc Nam như hận không thể lao lên khám xét hắn.

Lạc Nam không nói tiếng nào, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn mở ra, khóa chặt tên áo màu xám.

“Ngươi nhìn ta làm gì? Còn không mau lấy Nhẫn Trữ Vật ra cho mọi người khám xét?” Thanh niên áo xám trừng mắt nhìn ngược lại hắn.

“Câm miệng, lão đại của ta gia tài bậc nào, làm sao lấy trộm của các ngươi?” Nhàn Kiên lớn tiếng quát lại, có đánh chết hắn cũng không tin Lạc Nam vô duyên vô cớ ăn trộm từ những người không can hệ.

Lạc Nam nhíu nhíu mày, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn đã gần thăng lên Chí Bảo nhưng lại giống như chìm vào sương mù khi quan sát tên áo màu xám này, nhìn không ra lai lịch của hắn.

Nhưng không nhìn ra thân phận không có nghĩa là không phát hiện một kiện Không Gian Pháp Bảo cao cấp mà hắn kẹp chặt giữa khe mông, tất cả vật phẩm cướp được đều nằm trong này.

Đúng là tên biếи ŧɦái.

“Thanh Long Hộ Pháp, nếu lời của Vạn Thiếu Chủ là sự thật, đề nghị các hạ đem Không Gian Pháp Bảo của mình lấy ra để chúng ta kiểm tra.” Một vị thiên kiêu chắp tay nói:

“Là kiện Không Gian Pháp Bảo mà ngươi thu tiểu cô nương Tiểu Noãn kia vào trong, chúng ta biết nếu là kẻ trộm, chắc chắn sẽ không để tài sản của mình tại trong Nhẫn Trữ Vật bình thường.”

“Nói không sai, thế gian này không thiếu các loại Thần Thông chuyên dành cho trộm cướp, dựa theo lời của Vạn Thiếu Chủ, khả năng rất cao Lạc Nam sở hữu Thần Thông như vậy.” Lại có người bị mất vật phẩm mở miệng tán thành.

Lạc Nam ánh mắt híp lại: “Chỉ dựa vào lời của Vạn Ứng Khang mà các ngươi nghi ngờ bổn Hộ Pháp? Muốn khám xét ta, các ngươi tính là thứ gì?”

“Ngươi…” Toàn trường căm giận, Vạn Ứng Khang đổ thêm dầu vào lửa:

“Chắc chắn là ngươi có tật giật mình, còn dám chối tội?”

“Đủ rồi!” Trương tiểu thư lạnh lùng lên tiếng.

Toàn trường nhất thời đưa mắt nhìn về phía nàng.

“Khi chưa có chứng cứ rõ ràng, bất kỳ ai trong số các vị ở đây đều có khả năng là thủ phạm bao gồm cả ta, không thể vì ân oán cá nhân mà quy chụp Thanh Long Hộ Pháp như vậy.” Trương tiểu thư trịnh trọng nói:

“Các vị ngồi yên tại chỗ, tiểu nữ sẽ nhờ Chí Tôn đích thân kiểm tra từng người!”