Con Đường Bá Chủ

Chương 2136: Thanh Thu trả giá

“Cái này…hắn bị làm sao thế?”

Chúng nữ vừa mới ra ngoài lập tức liền ngây ngẩn cả người, bởi vì đập vào mắt nàng là tình cảnh Lạc Nam đang như phát rồ, hai mắt đỏ lên rất dữ.

“Hắn bị địch nhân dùng quỷ kế nên trúng da^ʍ độc, các ngươi không trợ giúp thì hắn bạo thể chết chắc.” Dạ Thanh Thu uy hϊếp nói.

“Cái này…” Chúng nữ nhất thời cắn chặt cánh môi, các nàng đều là trinh nữ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào mới phải.

Nhìn thấy Tử Toàn Cơ đã hôn mê bất tỉnh, các nàng không rụt rè mới là chuyện lạ.

Tử Toàn Cơ là Thánh Đế còn không chịu nổi, các nàng ở đây mới đột phá Thánh Vương.

“Còn chần chờ cái gì? Đã sớm đi theo hắn chính là quyết định gả cho hắn, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn sợ?” Mộng Thải Vân cắn răng lên tiếng, nàng có lẽ là người từng trải nhất trong số chúng nữ, vì vậy mặc dù có chút thẹn thùng nhưng cũng biết chuyện quan trọng trước mặt là giúp Lạc Nam giải trừ da^ʍ độc.

Không do dự nữa, cung trang trên người nhanh chóng rơi xuống, băng cơ ngọc cốt lộ ra, thân thể mê người thành thục như búng ra sữa, ba vòng nở nang, không chỗ nào không đẹp.

Nàng thả người rơi vào hồ nước nóng, cố gắng đem Tử Toàn Cơ kéo ra.

Lạc Nam lúc này tuy rằng phần con nhiều hơn phần người, nhưng hắn vẫn còn tia nhận thức để hiểu rằng Tử Toàn Cơ đã đến giới hạn.

Cố gắng nín nhịn đem dương căn dữ tợn rút ra, ôm chặt lấy Mộng Thải Vân thế vào, đặt nàng nằm bên bờ suối, hạ thể hung hăng cắm vào.

“Ưm…tên khốn kiếp, ta còn chưa kịp động tình.” Mộng Thải Vân mím môi một chút vì đau đớn, cũng may bên dưới nàng còn khô ráo và quá đỗi chật hẹp, hung khí của hắn cắm vào cực kỳ khó khăn, chỉ mới đi vào một phần ba.

Lạc Nam theo bản năng hiểu mình nên làm gì, Dục Tình Yêu Hỏa kết hợp Da^ʍ Độc bên trong Độc Đỉnh nhanh chóng tiến ra, bao trùm lấy mỹ thể màu mỡ của Mộng Thải Vân.

Đồng thời hắn cúi thấp đầu hôn lấy môi nàng, bàn tay bao trùm hai bầu sữa bắt đầu nghịch ngợm.

Hiệu quả của Dục Tình Yêu Hỏa cùng Da^ʍ Độc đã khiến toàn thân nàng nóng lên, bên dưới tiểu huyệt đã có róc rách nước, Mộng Thải Vân sắc mặt ghét bỏ, không ngờ mình phải thất thân cho hắn trong hoàn cảnh này.

Nhưng rất nhanh khi hai người hôn nhau, nàng từ trong ánh mắt đỏ ngầu của hắn nhìn ra một tia áy náy và thương xót, Mộng Thải Vân giật mình:

“Hắn vẫn còn nhận thức, chẳng qua du͙© vọиɠ quá mạnh làm hắn không thể kìm chế nổi.”

Nghĩ đến đây trái tim nàng mềm nhũn, nhắm mắt lại nghênh đón nam nhân.

“Ưm…to và nóng quá…”

Rốt cuộc khi máu đào diễm lệ chảy ra, hai người đã triệt để gắn kết cùng một chỗ, Mộng Thải Vân nhịn không được rêи ɾỉ nỉ non.

Lạc Nam lại không có tâm tình hưởng thụ lần đầu của mỹ nhân, hắn lúc này chỉ muốn điên cuồng dập tan du͙© vọиɠ đang cháy dữ dội trong cơ thể mình.

Bạch bạch bạch…

Dương căn nhập động nhanh và mạnh, Mộng Thải Vân cố gắng uốn éo toàn thân nghênh đón, sau vài phút đầu đau đớn thì nàng cũng nhanh chóng cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời.

Cái tên nam nhân này quả thật khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Tử Toàn Cơ được mang lên bờ, một mình Mộng Thải Vân e rằng cũng không trụ được bao lâu, tổng quản Thủy Nguyệt của Song Tu Lâu cũng đã cởi đi cung trang đen tuyền trên thân thể.

Nàng chủ động tiến vào làn lửa dục tình và da^ʍ độc đang bao phủ, từ phía sau ôm lấy lưng trần lực lưỡng của nam nhân, dùng bầu sữa ngoại cỡ của mình ma sát lên lưng hắn, thanh âm nỉ non:

“Có thể theo hầu hạ chàng là phúc phận của thϊếp thân, chàng đừng thương tiếc…”

Chiếc lưỡi đỏ ướŧ áŧ như linh xà dịu dàng duỗi ra, liếʍ láp vành tai, phía sau gáy hắn.

Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể mỹ nhân ở sau lưng mình, Lạc Nam vòng tay kéo nàng về phía trước đặt nằm bên cạnh Mộng Thải Vân, một bên vừa mãnh liệt xâm nhập Mộng Thải Vân, một bên khác đã biết chuyển sang hôn hít, vuốt ve cơ thể Thủy Nguyệt để kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng.

“Á…chịu hết nổi…sướиɠ…” Mộng Thải Vân rốt cuộc lêи đỉиɦ cao triều lần đầu trong đời, nơi tư mật co rút, máu và dâʍ ŧᏂủy̠ làm thảm cỏ thơm ướt đẫm, thở hổn hển xụi lơ một chỗ.

Lạc Nam lập tức rút ra, chuyển sang đè lên cơ thể mê người của Thủy Nguyệt.

Bởi vì trước đó Thủy Nguyệt đã được hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô bé hồng hào phía dưới đã sớm động tình, rất dễ liền nuốt trọn vũ khí to lớn của nam nhân, vách màng mỏng bị xuyên phá, gắt gao dính cùng một chỗ.

“Hừ…động đi chàng, động đi thiếu chủ của thϊếp.” Thủy Nguyệt dùng ánh mắt ôn nhu như nước nhìn hắn.

Lạc Nam không để nàng thất vọng, nắm vòng eo nàng bắt đầu chạy nước rút, Thủy Nguyệt dục tiên dục tử.

Thấy tình cảnh như vậy, chúng nữ cũng đã biết cách để giảm cơn đau, đó là nhân lúc hắn còn giao hoan với người khác thì tranh thủ kí©ɧ ŧìиɧ để tiểu huyệt ướŧ áŧ và động tình, như vậy sẽ dễ dàng đón nhận hơn.

Thế là lần lượt từng người cởi y phục.

Đầu tiên là Viêm Miên Châu, lớp áo giáp đỏ rực của nàng biến mất, mái tóc như lửa bồng bềnh, thân thể săn chắc đàn hồi của một nữ tướng quân bước xuống dưới suối, anh tư hiên ngang bơi đến đứng trước mặt Lạc Nam, thì thào nói:

“Chủ công, mạt tướng đã sớm ái mộ, yêu thầm ngươi!”

Nàng ôm cổ hắn, môi thơm như lửa hiến dâng, nhiệt liệt triền miên.

Mỹ nhân đệ nhất Ma giới Luyện Mộng Tình cùng Tà Âm Ngọc La Yên cũng đã sớm trở về nguyên thủy, các nàng ở hai bên trái phải ôm lấy nam nhân, dùng từng bầu sữa tuyệt hảo của mình chăm sóc hắn, dùng môi và lưỡi yêu chiều liếʍ láp từng tấc da thịt.

Phía sau lưng, hai thiếu nữ Dạ Ly và Yêu Yêu vừa hồi hộp vừa thích thú nắn nắn cái mông quá đỗi săn chắc của Lạc Nam, còn nghịch ngợm dùng tay liên tục đánh lên mông hắn, nở nụ cười tinh quái.

“Ưm…thiếu chủ, tha cho Thủy Nguyệt đi…”

Rốt cuộc Thủy Nguyệt đã đến giới hạn, nàng trợn tròn đôi mắt, phiêu phiêu dục tiên, kɧoáı ©ảʍ bao phủ toàn bộ giác quan.

Lạc Nam hiểu ý rút long căn ra, dù đã chinh chiến đến mấy độ xuân tiêu, phía trên phủ máu đào của vài nữ nhân nhưng nó vẫn bặm trợn và hung hãn.

Hắn bế Viêm Miên Châu lên, để hai chân nàng tách ra kẹp vào hông mình, dương căn từ dưới thúc lên xâm nhập.

“Hừ…sâu quá…” Viêm Miên Châu hai tay bấu chặt lên vai hắn, móng tay cắm vào da thịt đến rướm máu, một giọt lệ chảy ra, bờ môi lại nở nụ cười hạnh phúc.

Nàng hiểu nam nhân này vẫn từ lâu chưa động vào mình là sợ rằng nàng hiểu lầm hắn có ý đồ với 16 loại Dị Hỏa của nàng, không muốn nàng cho rằng vì Dị Hỏa của nàng nên hắn mới thu nàng vào cùng nữ nhân của hắn.

Nhưng bản thân nàng tin rằng mình chưa từng nhìn lầm, những thứ hắn cho nàng từ lâu đã vượt quá giá trị của 16 loại Dị Hỏa.

Hừng hực…

Theo địa phương hai người kết hợp, Diễm Tâm Đỉnh của Lạc Nam điên cuồng rít gào.

16 loại Dị Hỏa trao đổi với 16 loại Dị Hỏa, thiêu đốt hừng hực trong cơ thể đôi nam nữ, bắt đầu dung hòa, câu dẫn lấy nhau.

Tu vi của Viêm Miên Châu đề thăng như vũ bão, 16 loại Dị Hỏa ngay lập tức khiến nàng từ Thánh Vương Sơ Kỳ nhảy vọt lên Thánh Vương Viên Mãn, tiệm cận Thánh Tôn, chỉ cần tiến vào Thăng Lực Tháp là chắc chắn đột phá.

Còn Lạc Nam mặc dù khó tăng trưởng tu vi gấp vô số lần, nhưng hắn vẫn thành công từ Thánh Tướng Sơ Kỳ lên đến Thánh Tướng Trung Kỳ nhờ nguồn năng lượng khổng lồ từ 16 loại Dị Hỏa đem lại.

Bất quá lúc này Lạc Nam và Viêm Miên Châu đều không có bận tâm đến tu vi thăng tiến, hai người như hai ngọn lửa đang thiêu đốt nhau, hòa quyện vào nhau một cách nồng nhiệt.

Bởi vì Viêm Miên Châu có Dị Hỏa rèn luyện thân thể, nàng là một nữ tướng quân có luyện cả Thể Tu nên mức độ đàn hồi và săn chắc vượt qua các nữ nhân khác, Lạc Nam cảm nhận được sự chật chội, co bóp không ngừng theo mỗi nhịp.

Hắn hưng phấn vô cùng, úp mặt vào lòng nàng ngậm nhũ hoa, bên dưới đâm ra rút vào liên tục.

“Thoải mái…cảm giác này…sung sướиɠ nhưng còn mệt hơn đánh trận…” Viêm Miên Châu tóc đỏ xỏa tung, tuy rằng trụ lâu được hơn mấy nữ trước đó một chút nhưng dần dần cũng hóa thành bãi bùn nhão ở trong lòng hắn, toàn thân xụi lơ.

Lạc Nam buông nàng ra, tiểu huynh đệ nóng hừng hực như lửa lại tìm kiếm mục tiêu khác.

Luyện Mộng Tình và Ngọc La Yên bị hắn đặt nằm chất chồng lên nhau, tách ra hai đôi chân dài miên man không tỳ vết, dương căn lần lượt luân phiên nhập động.

“Hức…”

Một trước một sau bị nam nhân phá thân, hai nữ nhân sinh ra cảm giác đồng cảm, môi tìm đến môi, triền miên quấn quít.

Lạc Nam hưng phấn cắm vào từng đợt, luân phiên giữa hai nhục động, khi thì đâm vào Luyện Mộng Tình, khi thì rút ra chuyển sang cắm vào Ngọc La Yên.

Hai nữ rêи ɾỉ quằn quại, linh hồn và thể xác thăng hoa.

“Thϊếp cũng muốn hầu hạ thiếu chủ.” Kính Hoa thấy dì Thủy Nguyệt của mình đã sớm đê mê, nàng cũng buông bỏ rụt rè mà đến gần nam nhân của mình.

“Chiêu Quân, ngay cả trong mộng cũng mơ thấy hắn, còn thẹn thùng cái gì nữa?” Thanh Mịch cười quyến rũ, giúp Chiêu Quân lột sạch y phục, ôm nàng nhảy vào dòng suối.

“Còn có ta mà…” Họa Mộng cắn cắn môi, chỉ có thể đi theo phía sau các tỷ muội.

“Đáng giận, các ngươi quên ta!” Duyên Duyên giận dữ dậm chân, thô bạo xé toang y phục lao đến.

Chúng nữ Song Tu Lâu rốt cuộc cũng có kết quả tốt đẹp, Thủy Nguyệt, Kính Hoa, Họa Mộng, Thanh Mịch, Chiêu Quân, Yêu Yêu, Duyên Duyên, Dạ Ly.

Tất cả các nàng hầu hạ dưới trướng Hi Vũ từ rất lâu, sau đó cùng Hi Vũ đi theo Lạc Nam, đến nay đã có danh phận thuộc về các nàng…

Nhìn lần lượt từng người được cày cấy tươi tốt, Dạ Thanh Thu trợn mắt há hốc mồm:

“Những nữ nhân này tại sao đều là trinh nữ?”

Nàng vốn cho rằng các nữ nhân ở trong Linh Giới Châu của Lạc Nam thì phải sớm cùng hắn ân ái triền miên rồi mới đúng, nào ngờ lần này nàng tùy ý tuyển chọn, tất cả đều là thân trinh nguyên?

“Khanh khách, vậy là ta đã tác hợp cho các ngươi, tất cả đều phải biết ơn ta.” Dạ Thanh Thu cười đến run rẩy cả người, lấy ra bầu rượu ngồi ở bên cạnh xem kịch.

Nàng mặc dù cũng đã sớm hít thở ồ ồ, da thịt nóng hổi, muốn rời đi nhưng lại sợ cục diện vượt qua tầm kiểm soát, vì vậy vẫn ở lại quan sát cho đến khi Lạc Nam giải tỏa toàn bộ da^ʍ độc thì mới thôi.

Lúc này tất cả đã nửa nằm nửa quỳ xếp thành một đoàn, vểnh vểnh mông đẹp, trưng ra từng đóa hoa nơi thầm kín hồng nhuận ướŧ áŧ của mình để tiểu huynh đệ của hắn lần lượt ngắt lấy.

Chúng nữ đạt thành tâm nguyện sau nhiều năm, mỗi người vừa mê mẫn vừa thỏa mãn, từng bờ môi xinh đẹp nở nụ cười, đón chờ phu quân nhập động.

Bạch bạch bạch bạch bạch…

Tiếng da thịt va chạm mạnh bạo, tiếng thở dốc của nam nhân, tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn và sung sướиɠ của từng nữ nhân tạo thành một bản giao hưởng đầy khoái hoạt.

Nhưng qua hồi lâu, nụ cười trên miệng Dạ Thanh Thu dần dần đọng lại rồi.

Bởi vì mặc dù nhất long đại chiến quần phượng, từng nữ nhân lần lượt được đưa lêи đỉиɦ vu sơn, từng người mềm nhũn như bùn nhão, nhưng tên khốn kiếp Lạc Nam vẫn còn hì hục như trâu, ánh đỏ trong mắt chưa hề suy giảm.

“Làm sao có thể? Hiệu quả của Công Ngưu Sữa và Dịch Thần Kỳ như nhau, Tử Toàn Cơ đã cạn kiệt sức lực, ngươi làm sao còn hăng hái như vậy?” Dạ Thanh Thu không dám tin thốt lên, cảm giác quá hoang đường.

Nhưng nàng đâu biết rằng bình thường Lạc Nam vốn đã cực kỳ sung mãn, một mình đại chiến chúng nữ chưa từng bại trận.

Hiện tại lại thêm da^ʍ độc với hiệu quả phóng đại hàng trăm lần, nhu cầu của hắn đương nhiên cũng đã bạo phát không thể tưởng tượng.

Mãi đến lúc Dạ Ly cầu xin tha thứ, thề rằng không bằng giờ dám dùng da^ʍ độc với Lạc Nam nữa, hắn vẫn chưa chịu buông tha, liên tục đem thanh hung khí dữ tợn đâm đến tận cùng cô bé non mềm yếu ớt.

Thấy vậy chúng nữ bên trong đan điền của Lạc Nam không đành lòng, từng người tiến ra luân phiên hầu hạ, trợ giúp.

Hỏa Nhi, Quang Nhi, Độc Nhi, Ám Nhi, Phong Nhi, Mộc Nhi, Ma Nhi, Hồn Nguyệt Ánh…

Tất cả liên hợp chiến đấu, kết quả vẫn la liệt nằm khắp nơi trong căn phòng, mỗi một người hai mắt lim dim, môi đỏ hé mở, bầu sữa phập phồng, tiểu huyệt sưng đỏ.

“Dạ Ly đã gánh chịu hậu quả, đến lượt nàng…” Một thanh âm khàn khàn vang lên, Lạc Nam hai mắt nóng rực như lửa khóa chặt lấy Dạ Thanh Thu nói.

“Không, ngươi đã tỉnh…mau dừng tay.” Dạ Thanh Thu quá đỗi sợ hãi.

“Ta tỉnh nhưng du͙© vọиɠ vẫn còn cao trào dữ dội, nàng phải chịu trách nhiệm dập tắt nó.”

Không đợi Dạ Thanh Thu chạy trốn, Tử Giới cuồn cuộn tiến ra phong tỏa căn phòng, hiển nhiên Lạc Nam không muốn buông tha nàng.

“Nằm mơ!” Dạ Thanh Thu vung Hắc Nguyệt Đao muốn chém nát Tử Giới.

KENG!

Đáng tiếc lưỡi đao như chém vào kim loại, chỉ thấy Bất Hủ Kinh Văn đã được kích hoạt hòa quyện cùng Tử Giới, khiến nó cứng rắn hơn bình thường quá nhiều, ngay cả Binh Nhân Tộc cũng không thể chém nát ngay lập tức.

“Cổ Ngữ - Định!” Lạc Nam quyết đoán kích hoạt Cổ Ngữ.

Trong nháy mắt, toàn thân Dạ Thanh Thu cứng đờ một giây.

Tử Toàn Cơ chẳng biết từ bao giờ đã tỉnh táo trở lại, khuôn mặt nở nụ cười trả thù đắc thắng, Loạn Xích Tử Đồng sáng rực lên ánh tím huyền bí.

XOẸT XOẸT XOẸT…

Ba sợi xiềng xích màu tím mãnh liệt bắn ra, nhân lúc Dạ Thanh Thu còn lặng yên bất động liền khóa chặt vùng đan điền của nàng.

Nên biết rằng dù chiến lực không bằng nhưng tu vi của Tử Toàn Cơ sánh ngang với Dạ Thanh Thu, lúc này Dạ Thanh Thu bị định thân không thể chống cự, liền dễ dàng bị Loạn Xích Tử Đồng tạm thời phong ấn tu vi.

Lạc Nam làm sao bỏ qua cơ hội mà Tử Toàn Cơ kiến tạo?

Ôm lấy Dạ Thanh Thu thật chặt, miệng nóng tham lam ngậm bầu sữa căng đầy của nàng, bàn tay duỗi xuống khe hẹp ướŧ áŧ vuốt ve, ma sát.

Dạ Thanh Thu rùng mình liên tục, nàng đã sớm động tình khi chứng kiến tất cả mọi chuyện, không ngờ lần này đến lượt mình rơi vào tay giặc.

Động tác nồng nhiệt của hắn, mùi vị da^ʍ uế xung quanh khiến thần trí nàng mê muội.

Mãi đến khi Lạc Nam đem nàng đè sấp xuống, hung khí chuẩn bị nhập động, Dạ Thanh Thu mới hoảng sợ lo lắng thốt lên:

“Tuyệt đối đừng! sư phụ ta sẽ làm thịt ngươi nếu nhận ra ta mất thân…”

Lạc Nam trong mắt lóe lên một tia lý trí, vô thức nhớ lại chuyện xảy ra giữa mẫu thân và phụ thân của mình.

Dạ Thanh Thu thở phào, cứ tưởng hắn sẽ biết sợ.

Nào ngờ Lạc Nam nở nụ cười tà ác, thì thào bên tai nàng như ác ma:

“Không vào cửa trước được, vậy thì đi cửa sau!”