Hô hấp của Lạc Nam và mấy nữ nhân dồn dập và nóng bỏng.
9999 thanh bảo kiếm, trong đó một thanh chí bảo Đế Tôn Kiếm và 9998 thanh Cửu Tinh Thánh Cấp, không cần phải nói đây chắc chắn là một số lượng khổng lồ, ngay cả một số Chí Tôn Thế Lực cũng chưa chắc sở hữu nhiều bảo kiếm khủng khϊếp như vậy.
Diệt Thần Kiếm Trận, không cần phải nói nhiều, đây chắc chắn là Kiếm Trận có thể tru diệt cả Chí Tôn nếu đủ khả năng phát huy toàn bộ sức mạnh của nó.
Bất Diệt Kiếm Pháp càng là kinh khủng, vậy mà có thể sản sinh Bất Diệt Kiếm Khí không thể bị hủy hoại, nói khiêm tốn là có thể vô địch trong cùng cấp nhưng rõ ràng môn Kiếm Pháp này còn có thể giúp Kiếm Tu vượt cấp chiến đấu.
Tru Tâm Nhất Kiếm mới là đòn khủng bố nhất, vậy mà có thể trực tiếp trảm vào tâm cảnh của đối thủ, đây có thể coi là loại thủ đoạn nguy hiểm nhất mà Lạc Nam từng nghe qua.
Không thể không nói, đây quả thật là truyền thừa cường đại nhất trong Kiếm Mộ, trừ thủ đoạn cấp độ Cấm Kỵ ra, Lạc Nam không nghĩ còn có truyền thừa của Kiếm Tu cấp Chí Tôn nào có thể vượt qua…
Mà điều khiến hắn và chúng nữ kích động nhất nằm ở chỗ, tất cả những thủ đoạn này không hề kén chọn người sử dụng, chỉ cần là Kiếm Tu đều có thể tu luyện và lĩnh hội.
Các thủ đoạn này không hề yêu cầu Kiếm Tu phải sở hữu loại Linh Căn nhất định nào đó, hay phải đi theo một trường phái riêng biệt nào đó, hay cần sở hữu Thể Chất hoặc huyết mạch đặc thù nào…
Điều này đồng nghĩa bất kể là Lạc Nam, Băng Lam Tịch, Mộc Tử Âm, Lạc Hà hay Độc Cô Ngạo Tuyết đều có thể tiếp nhận truyền thừa, sau đó truyền thụ cho đối phương, mọi người cùng tu luyện, gia tăng chiến lực.
Lúc này đây, nam tử ngồi trên Kiếm Tọa đã nhẹ phất tay, cơ thể của hắn cũng dần dần tan biến, chỉ để lại một thanh âm ca thán:
“Truyền nhân của ta, hy vọng ngươi có thể dựa vào những thứ ta để lại làm nền tảng, từ đó bước vào đại môn cao xa khó vời kia, đó là nơi mà cả một đời ta chỉ có thể ngưỡng vọng…”
“Cung tiễn tiền bối…” Lạc Nam và tam nữ vội vàng cúi đầu bái tạ.
“Nhớ kỹ, sinh thời ta gọi Diệt Tâm Chí Tôn…kẻ thù còn lại một đám lão quái vật, truyền nhân của ta phải vạn phần cẩn thận.”
Theo tiếng thở dài mang theo chút lo lắng và quan tâm cuối cùng hòa vào thiên địa, hư ảnh Diệt Tâm Chí Tôn chính thức tiêu tán, trở về cát bụi.
Cùng thời điểm, phía trên Kiếm Tọa bắn ra bốn cột sáng rực rỡ mang theo hơi thở tang thương phóng lên tận trời.
Bốn cột sáng này chứa đựng các loại truyền thừa, cột sáng đầu tiên là Diệt Thần Kiếm Trận, cột sáng thứ hai là Bất Diệt Kiếm Pháp, cột sáng thứ ba là Tru Tâm Nhất Kiếm, cột sáng cuối cùng là năng lượng tu vi cuối cùng được Diệt Tâm Chí Tôn lưu lại.
Không hề do dự, Lạc Nam hướng ba nữ nhân đề nghị: “Chúng ta mỗi người tiến vào một cột sáng, chia nhau ra nhận truyền thừa, sau này có thời gian lại truyền thụ cho nhau.”
“Cứ làm theo ý chàng.” Mấy nữ hoàn toàn tán thành đề xuất của hắn.
Ngay lập tức, Mộc Tử Âm tiến vào cột sáng chứa Bất Diệt Kiếm Pháp, Lạc Hà bước vào cột sáng chứa Tru Tâm Nhất Kiếm.
Băng Lam Tịch và Lạc Nam hai mặt nhìn nhau, hắn suy nghĩ một phen, mở miệng nói:
“Ta cảm giác được luồng lực lượng mà Diệt Tâm Chí Tôn lưu lại không thể giúp ta gia tăng tu vi quá nhiều, nàng tiếp nhận tu vi của tiền bối đi.”
“Thϊếp hiểu rồi.” Băng Lam Tịch nhu nhuận gật đầu, nàng hiểu phu quân của mình tu luyện khác với người thường, hiệu quả hắn thấp thụ lực lượng của Diệt Tâm Chí Tôn sẽ không quá lớn, thay vào đó để nàng hấp thụ chắc chắn sẽ tận dụng được tối đa.
Thế là Băng Lam Tịch bước vào cột sáng ẩn chứa tu vi của Diệt Tâm Chí Tôn, còn Lạc Nam lao vào Diệt Thần Kiếm Trận.
Ngay lập tức, tất cả luồng sáng luân chuyển dữ dội, hóa thành vô số tin tức truyền thẳng vào trong đầu từng người.
Bởi vì đã sớm có căn cơ tu luyện công pháp và thủ đoạn cao cấp, nên việc tiếp nhận truyền thừa cấp Chí Tôn cũng không gây quá nhiều khó khăn và đau đớn cho Lạc Nam và tam nữ.
Hơn nữa vì đã chia nhau ra tiếp nhận, nên thời gian hoàn thành diễn ra khá nhanh.
Ngắn ngũi ba ngày ba đêm, Lạc Nam, Mộc Tử Âm và Lạc Hà đã bước ra khỏi cột sáng, trong đầu xuất hiện một thủ đoạn hoàn toàn mới, thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn.
Chỉ có Băng Lam Tịch là điên cuồng hấp thụ lực lượng, tu vi đang như hồng hà đề thăng dữ dội.
Theo lời của Diệt Tâm Chí Tôn, lực lượng mà hắn để lại đủ để một Thánh Vương Viên Mãn gia tăng thêm một đại cảnh giới, tức là Thánh Vương Viên Mãn lên thẳng Thánh Tôn Viên Mãn.
Trong khi đó Băng Lam Tịch đang là Thánh Tướng Hậu Kỳ, hiệu quả đạt được chắc chắn còn hơn cả một đại cảnh giới.
Lúc này đây, Băng Lam Tịch đã là Thánh Vương Hậu Kỳ, nhưng quả nhiên nguồn lực lượng trong quần sáng vẫn chưa tiêu tan.
Sắc mặt nàng hơi xám trắng, đột ngột từ trong cột sáng nhảy ra, thở hổn hển nói:
“Việc đột phá quá nhanh khiến căn cơ của thϊếp bị dao động, tâm cảnh theo không kịp, không thể tiếp tục thăng tiến thêm.”
Mấy người nghe vậy đã hiểu rõ nguyên nhân, Lạc Nam lập tức đem Mộc Tử Âm đẩy vào trong cột sáng:
“Đến lượt nàng!”
Mộc Tử Âm cũng không từ chối, khoanh chân ngồi xếp bằng, vận chuyển công pháp.
Không lâu sau, tu vi của nàng cũng đã sánh bằng Băng Lam Tịch, từ Thánh Tướng Hậu Kỳ đột phá Thánh Vương Hậu Kỳ, cột sáng cũng hoàn toàn biến mất, tất cả lực lượng đã bị hấp thụ sạch sẽ.
“Haha, thu hoạch không tệ.” Lạc Nam cất tiếng cười lớn.
“Vẫn còn 9999 thanh bảo kiếm.” Lạc Hà nhắc nhở, đưa mắt nhìn về phía bảo tọa.
Lạc Nam vuốt cằm nói: “Đế Tôn Kiếm là Chí Bảo rất mạnh, nhưng ta đã có Lạc Hồng Kiếm, không có ý định thu phục Đế Tôn Kiếm.”
“Nhưng hiện tại trong tất cả chúng ta, e rằng chỉ có chàng là đủ lực lượng triển khai Diệt Thần Kiếm Trận mà thôi.” Băng Lam Tịch bất đắc dĩ nhún vai.
Diệt Thần Kiếm Trận uy lực kinh khủng nhưng tiêu hao cũng là không thể ước lượng, e rằng ngay cả Thánh Đế cũng chưa chắc gánh nổi để triển khai được nó.
Phải biết rằng Thánh Đế cũng chỉ có thể sử dụng vài loại Cửu Tinh Thánh Bảo mà thôi, nhưng để điều động Diệt Thần Kiếm Trận đòi hỏi phải đủ khả năng chưởng khống 9999 thanh bảo kiếm.
Tất cả các nàng đều không thể kích hoạt Kiếm Trận kinh thiên động địa như vậy, người duy nhất có khả năng là Lạc Nam vì nguồn lực lượng khổng lồ bên trong Bá Đỉnh của hắn.
“Ta cảm thấy ngay cả ta hiện tại cũng không thể triển khai Kiếm Trận này a…” Lạc Nam cười khổ.
Chỉ riêng thi triển Chí Tôn Phật Kỹ - Ma Kha Vô Lượng đã rút sạch lực lượng của Bá Đỉnh, trong khi đó Tru Thần Kiếm Trận còn mạnh hơn cả Ma Kha Vô Lượng, thử hỏi làm sao hắn có thể gánh vác?
“Vậy thì tạm thời cất giữ, chờ sau này lại sử dụng.”
Cuối cùng chỉ còn biện pháp như vậy.
Lạc Nam đem 9999 thanh kiếm đang kết thành kiếm tọa thu vào trong Linh Giới Châu.
KENG!
Nào ngờ còn lại một thanh kiếm ngân vang đầy bất mãn, biểu lộ phản đối kịch liệt.
Đây là trường kiếm dài hơn một mét, lưỡi kiếm như hoàng kim đúc thành, giữa thân kiếm có một đường văn màu đen chạy dọc thẳng tắp, chuôi kiếm khảm một viên cổ ngọc xanh biếc không biết dùng để làm gì.
Hiển nhiên đây chính là thanh kiếm mạnh nhất, Chí Bảo - Đế Tôn Kiếm của Diệt Tâm Chí Tôn.
“Hình như ngươi đang tổn hại, không phải ở trạng thái toàn thịnh.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm đánh giá Đế Tôn Kiếm.
Mặc dù dáng vẻ cao quý bất phàm, nhưng linh trí của Đế Tôn Kiếm không còn nguyên vẹn, trên thân còn xuất hiện vài vết nứt li ti rất nhỏ.
Hiển nhiên trước khi chết, Đế Tôn Kiếm cũng đã cùng Diệt Tâm Chí Tôn trải qua cấp độ chiến đấu cực kỳ kinh khủng, khiến cả Chí Bảo cũng hao tổn nặng nề.
Nếu ở trạng thái toàn thịnh, Đế Tôn Kiếm chắc chắn có được linh trí hoàn chỉnh không kém gì nhân loại, có thể nói chuyện như Động Thiên Kiếm vậy.
Bất quá dù rằng như vậy, sự cao ngạo của một kiện Chí Bảo vẫn khiến nó không tuân theo Lạc Nam, không chịu tiến vào Linh Giới Châu.
“Haha, đừng kiêu ngạo, người khác sẽ nể mặt Chí Bảo nhưng ta thì không.” Lạc Nam cất tiếng cười.
Để đỡ mất thời gian, hắn trực tiếp để Xích Tà hiện thân, xách lấy Đế Tôn Kiếm tiến vào Linh Giới Châu bất chấp sự vùng vằng, kháng cự của nó.
Chí Bảo bị thương gặp phải Binh Nhân Tộc, còn không trở nên ngoan ngoãn?
“Lần này có thể nói là đại thu hoạch, không uổng công ta mạo hiểm đắc tội với Triệu Lăng Tà, giải cứu Tần Lộng Ngọc.” Lạc Nam khá hài lòng với truyền thừa mạnh nhất bên trong Kiếm Mộ.
“Bọn thϊếp muốn trở về củng cố tu vi…” Mộc Tử Âm hướng hắn đề nghị, nàng cũng giống Băng Lam Tịch, cảm giác căn cơ dao động khi đột phá cấp độ quá nhanh.
“Lạc Hà, nhờ nàng hướng dẫn kinh nghiệm cho các nàng ấy.” Lạc Nam nhìn Lạc Hà nói.
Lạc Hà dù sao cũng là một Thánh Đế, kinh nghiệm tu luyện phong phú vô cùng, sẽ giúp chúng nữ dễ dàng củng cố căn cơ, ổn định tâm cảnh.
“Vâng thiếu chủ.” Lạc Hà điềm nhiên cười.
Lạc Nam hài lòng gật gật đầu, thu chúng nữ vào trong Linh Giới Châu.
RĂNG RẮC…
Mà lúc này bầu trời bất chợt sụp đổ, không gian xung quanh cũng dần dần biến mất.
Hiển nhiên khi truyền thừa đã được lấy đi, vùng không gian này cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.
Chỉ còn lại một ngôi mộ đất nhỏ, lặng lẽ vô danh.
Lạc Nam nhíu mày, Diệt Tâm Chí Tôn vì sao không lưu lại danh tính trên mộ? chẳng lẽ sợ đám địch nhân còn sống phát hiện tìm đến phá hủy, đoạn diệt cả truyền thừa hay sao?
Suy nghĩ một hồi, Lạc Nam tự khắc nên một bia đá cắm xuống bên cạnh ngôi mộ.
Bên trên bia đá điêu khắc bốn chữ ngắn ngũi: “Ân Sư Chi Mộ!”
Lại một lần nữa hướng mộ đất hành lễ, Lạc Nam mới xoay người.
NGAO!
Tinh Không Long Mã xuất hiện, Thời Không Môn mở ra.
…
Trên một khu rừng hoang sơ, từng cây cổ thụ đã chết xuyên thẳng bầu trời, cành lá tàn úa, mạn nhện rậm rạp chằn chịt, bầu không khí u ám vô cùng.
“Mẹ kiếp, kẻ nào đến phá đám chúng ta…”
Tiếng quát phẫn nộ chua ngoa của Thất Lung Thánh Đế vang lên, triển khai Hỏa Thánh Đế Lực thiêu đốt xung quanh, mượn khu rừng làm chất dẫn lửa, đem ngàn dặm thiêu đốt, muốn dùng ánh lửa làm nguồn sáng để quan sát bốn phương tám hướng.
Nhưng mà bất kể ánh lửa thiêu đốt đến đâu, ánh sáng còn chưa kịp loe lói, bóng tối đã bao trùm tất cả, cắn nuốt toàn bộ nguồn sáng trong khu rừng.
Mọi thứ trở nên đen kịch một màu, Thất Lung Thánh Đế buộc phải nắm chặt tay Thiếu Chí Tôn bên cạnh mình để không bị thất lạc.
Đã mấy ngày trôi qua, Thất Lung Thánh Đế và Thiếu Chí Tôn của mình vẫn bị bóng tối vây khốn, khó thể xác định phương hướng để hành tẩu về phía mục tiêu.
Trong cơn thịnh nộ, Thất Lung Thánh Đế đã đem tất cả thủ đoạn có thể của mình ra thi triển, nào là triệu hoán Lôi Đình, nào là dùng Kim thuộc tính vàng rực, thậm chí là thiêu đốt khu rừng…nhưng bất kể là thủ đoạn nào, ánh sáng do nàng tạo ra đều bị bóng tối bao phủ, nhấn chím tất cả.
Điều đáng căm tức ở chỗ là thủ phạm gây ra hiện tượng này lại không có ý định xuất hiện, ngược lại luôn ẩn nấp trong tối, từ đầu đến cuối còn chưa từng ra tay dù chỉ một phần, ngay cả địch ý hay sát khí cũng chẳng tiết lộ dù chỉ một chút.
Chính như thế nên Thất Lung Thánh Đế lại càng không thể nắm bắt vị trí của đối phương, càng không biết ý đồ của đối phương để có thể ra tay công kích.
Điều này khiến nàng tức điên, ngửa đầu gầm thét:
“Con chuột nhắt nào giở trò quỷ, có giỏi cút ra đây cùng bổn trưởng lão đánh một trận!”
Đáng tiếc hồi đáp lại lời của Thất Lung Thánh Đế chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
Thử tưởng tượng ngươi bị bóng tối nhấn chìm, mất đi toàn bộ ánh sáng xung quanh, tất cả chỉ là một màu đen kịch, thứ còn sót lại duy nhất là thính giác và xúc giác, nghe được tiếng nói của chính mình, cảm nhận được hơi ấm từ tay đồng bọn.
Bóng tối vây khốn khó khăn đến mức lạc mất phương hướng, không biết cách thoát khỏi phạm vi khu rừng.
Thủ phạm của tất cả chuyện này đương nhiên chính là Dạ Thanh Thu.
Nàng thi triển Phệ Quang Luyện Ám Công, cắn nuốt sạch sẽ mọi nguồn phát ra ánh sáng, dùng lĩnh vực bóng tối vây nhốt Thất Lung Thánh Đế và Lôi Giai Nghi kéo dài thời gian.
Với bản lĩnh và tâm cảnh của nàng, người đầu tiên đủ khả năng kɧıêυ ҡɧí©ɧ và chọc vào cảm xúc của nàng chỉ có Lạc Nam, vì vậy từng lời mắng chửi, quát tháo của Thất Lung Thánh Đế hoàn toàn chẳng khiến nàng dao động.
Mọi thứ đang diễn ra theo đúng ý muốn ban đầu của nàng, kéo dài thời gian, làm chậm bước tiến của Thất Thập Tông càng lâu càng tốt, chờ đợi Lạc Nam đuổi đến.
“Thiếu Chí Tôn, ngươi giúp ta nghĩ cách.”
Rơi vào đường cùng, Thất Lung Thánh Đế chỉ có thể hướng Lôi Giai Nghi mở miệng.
“Trưởng lão không cần vội, ta không cảm giác được địch ý, chắc là đối phương chỉ muốn vây nhốt chúng ta một thời gian.” Lôi Giai Nghi nhẹ cất giọng.
“Nhưng như vậy sẽ chậm trễ thời gian thu phục Vĩnh Hằng Thuộc Tính, chẳng may có kẻ khác nhanh chân đến trước thì sao?” Thất Lung Thánh Đế giậm chân.
Lôi Giai Nghi mím mím môi, lần này quả thật nàng không muốn bỏ qua Vĩnh Hằng Thuộc Tính nữa, đó là con đường nhanh nhất để nàng trở nên cường đại, từ đó chuyên tâm tìm kiếm tung tích vị hôn phu.
Không do dự nữa, Lôi Giai Nghi trịnh trọng nói:
“Ra đi, Ủy Không Quang Minh!”
Tiếng nói thánh thót vừa dứt, một loại Vĩnh Hằng Quang Minh từ cơ thể Lôi Giai Nghi hiện diện mà ra.
Dạ Thanh Thu bĩu môi xem thường, ngay cả ánh sáng của Vĩnh Hằng Quang Minh thì nàng cũng có thể hấp thụ sạch sẽ.
Nhưng mà rất nhanh, Dạ Thanh Thu phát hiện điều bất thường.
Loại Vĩnh Hằng Quang Minh này không hề tỏa sáng, càng không hề chiếu rọi như tưởng tượng của nàng.
Nhưng công dụng của nó lại khiến cho Lĩnh Vực Bóng Tối của nàng xuất hiện lỗ hổng.
Mà lỗ hổng này chính là tại vị trí của Thất Lung Thánh Đế và Lôi Giai Nghi.
“Làm sao có thể?” Dạ Thanh Thu nghi hoặc lẩm bẩm, cố gắng điều động hắc ám bao phủ toàn trường.
Ngay lập tức, nàng phát hiện thiên địa xung quanh của Lôi Giai Nghi và Thất Lung Thánh Đế bị bẻ cong, cô lập với bên ngoài, khiến bóng tối của nàng vô pháp tiến vào.
Ủy Không Quang Minh là loại Vĩnh Hằng Quang Minh có thể bỏ cong ánh sáng của không gian xung quanh, ngăn chặn người ngoài dò xét hay phát hiện người đứng bên trong nó, đồng thời cũng đã ngăn chặn bóng tối của Dạ Thanh Thu xâm nhập.
Điều đó đồng nghĩa với lúc này, Thất Lung Thánh Đế và Lôi Giai Nghi đã lấy lại ánh sáng trong phạm vi mà Ủy Không Quang Minh tác động, đó là chỗ Lĩnh Vực Bóng Tối không thể thẩm thấu vào.
Mắt thấy Thất Lung Thánh Đế và Lôi Giai Nghi dựa vào vùng ánh sáng xung quanh mà sắp thoát khỏi phạm vi khu rừng.
Dạ Thanh Thu cắn răng, hít sâu một hơi…
Nàng biết là thời điểm mình nên ra mặt…
…
Chúc cả nhà ngủ ngon