Bình thủy tinh vỡ ra, toàn bộ căn phòng lập tức sáng rực lên.
Trước ánh mắt kinh dị của Lạc Nam cùng chúng nữ, bên trong những mảnh thủy tinh tưởng chừng bình thường ấy lại bay ra hai loại ký tự lấp lánh, chính hai ký tự này khiến không gian trở nên sáng lóa mắt.
“A, không ngờ huyền cơ được giấu trong lớp thủy tinh, mà chỉ có thể dùng lực phá từ bên trong ra mới có thể phá giải…” Chúng nữ nhìn Tuế Nguyệt bằng ánh mắt hâm mộ, nhờ nàng đề xuất ý kiến nên mới tìm ra cách khám phá, người sở hữu Đại Trí Tổ Phù đúng là khác biệt.
“Bất quá ký tự này rốt cuộc là cái gì?” Lạc Nam trừng mắt nhìn.
Hai cái ký tự đang trôi nổi giữa không gian, hình thù quái dị, huyền bí và lạ lẫm, hoàn toàn vượt qua kiến thức của hắn, nhìn vào chỉ thấy cực kỳ cao thâm khó lường, nhưng lại xem không thể hiểu nổi.
Giống như được chứng kiến một loại chữ viết xa lạ, khác xa những ghi chép từ các cổ tịch của Nguyên Giới còn tồn tại cho đến tận ngày nay.
“Đại tẩu, nàng nhận ra hai loại ký tự này có ý nghĩa gì không?” Lạc Nam hướng Ninh Huyền Tâm hỏi thăm.
Dù sao thì Ninh Huyền Tâm cũng sống cùng mẫu thân Ninh Vô Song từ nhỏ, là người của Chí Tôn Thế Lực xa xưa như Tu La Giáo, nói không chừng sẽ biết chút gì đó.
Đáng tiếc Ninh Huyền Tâm lại là lắc đầu đáp: “Ta không nhận diện được lai lịch của chúng nó, một chữ cũng xem không hiểu.”
“Phu quân, dùng Thiên Cơ Lâu đi, tò mò chết rồi.” Võ Tam Nương thúc giục nói.
“Xem ra chỉ còn cách như vậy.” Lạc Nam nhún nhún vai.
Nói đến lần này hắn và chúng nữ cũng là thành công ngoài mong đợi, có thể tự khám phá ra các vật phẩm trước đó, mãi đến thứ cuối cùng mới lâm vào thế bí, xem như tiết kiệm được kha khá Điểm Danh Vọng rồi, ban đầu Lạc Nam còn dự định sẽ dùng Thiên Cơ Lâu nhận diện tất cả mấy loại vật phẩm.
“Thiên Cơ Lâu, dò xét cho ta thông tin về hai loại ký tự kỳ lạ này.” Lạc Nam hướng trong lòng hạ lệnh.
“KENG, dò xét thành công, tiêu hao 20 vạn Điểm Danh Vọng.” Hệ Thống vang lên thanh âm thông báo, Lạc Nam trong lòng nhảy dựng, trái tim như bị ai đó hung hăng đâm vào.
“Cái quỷ gì? tận 20 vạn Điểm Danh Vọng?”
Lạc Nam khóc không ra nước mắt, nhìn số Điểm Danh Vọng của mình lúc này đã gần như cạn kiệt, ngay cả mua một kiện Pháp Bảo từ Cửa Hàng May Mắn cũng không đủ, tay chân bủn rủn.
Trời ạ, phải biết rằng hắn điều tra nội tình từ thời sơ khai cho đến hiện tại của một Chí Tôn Thế Lực như Mê Linh Sâm Lâm cũng chỉ tiêu tốn 20 vạn Điểm Danh Vọng mà thôi.
Vậy mà dò xét hai cái ký tự lại tiêu tốn bằng con số ấy?
Điều này chứng tỏ một ký tự ngốn của Lạc Nam tận 10 vạn Điểm Danh Vọng, một con số khổng lồ đủ để trao đổi tài nguyên, bồi dưỡng một đội quân.
Mà mặc kệ Lạc Nam lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, Thiên Cơ Lâu vẫn tàn nhẫn trừ sạch sẽ Điểm Danh Vọng của hắn, sau đó đem tin tức dò xét được truyền thẳng vào trong đầu hắn.
Cổ Ngữ, loại ngôn ngữ nguyên thủy nhất do trời đất khai sinh, tưởng như đã thất truyền từ trước cả thời đại Ngũ Châu Tứ Vực tại Nguyên Giới hình thành.
Chính Cổ Ngữ là nguồn cảm hứng bất tận để Cửu Bí Tự và Chú Thuật ra đời.
Hậu nhân khai sáng ra Cửu Bí Tự cùng Chú Thuật là dựa vào căn bản và truyền thuyết về Cổ Ngữ còn sót lại, bản chất tương đồng nhưng lại chênh lệch cực kỳ to lớn.
Do được thiên địa khai sinh, Cổ Ngữ có thể tác động đến quy tắc thiên địa trong khoảnh khắc, cường giả dưới Cấm Kỵ không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của Cổ Ngữ.
Hai loại Cổ Ngữ mà ký chủ sở hữu có tác dụng lần lượt như sau:
Cổ Ngữ - Định: có thể định thân bất cứ mục tiêu nào dưới cấp độ Cấm Kỵ trong một giây, trong thời gian định thân, mục tiêu không thể làm ra bất cứ hành động gì, ngay cả Linh Hồn cũng không thể điều động, giới hạn là mỗi một mục tiêu chỉ có thể thi triển Định một lần.
Cổ Ngữ - Đoạt: có thể cướp đoạt bất cứ công pháp, thần thông, vũ kỹ, thân pháp, pháp bảo, thủ đoạn chiến đấu…của mục tiêu, cướp đoạt một cách đúng nghĩa, lấy mất của đối phương biến thành của mình, giới hạn là dưới Cấm Kỵ, mỗi một mục tiêu cũng chỉ có thể thi triển Đoạt một lần.
Lạc Nam rùng mình kịch liệt, cảm giác tiếc nuối vì mất đi 20 vạn Điểm Danh Vọng nhất thời quét sạch không còn một mảnh.
“AAAAAAAAA”
Hắn ngửa đầu lên trời thét dài phát tiết tâm tình hưng phấn, vô thức quay sang ôm lấy mỹ nhân đứng gần hôn một ngụm thật sâu.
“Hahahaha…”
Lạc Nam cười to đầy điên cuồng, cười như phát rồ, hai mắt lấp lánh như có vô số ngôi sao đang chiếu rọi.
Bốp!
Ninh Huyền Tâm vung tay tát hắn.
Lạc Nam không thèm quan tâm, chụp lấy tay nàng hun chùn chụt.
“Không đứng đắn.” Chúng nữ bực mình quát: “Chàng mất trí rồi sao?”
Lạc Nam giật mình, lúc này mới phát hiện mình đang ôm đại tẩu, người vừa hôn cũng là nàng.
Đối mặt với ánh mắt hình viên đạn của nàng, Lạc Nam chỉ có thể cười hề hề làm lành buông tay, tâm tình vẫn hưng phấn đến cực điểm.
“Chuyện gì thế? hai loại ký tự này bất phàm lắm sao?” Chúng nữ đương nhiên nhận ra nguyên do Lạc Nam phát cuồng, bèn hứng thú hỏi.
“Ký tự gì chứ, phải gọi là Cổ Ngữ.” Lạc Nam nghiêm mặt, liền đem tất cả thông tin về Cổ Ngữ mà mình có được nói cho các nàng.
“Cái gì? Bí Tự và Chú Thuật được tạo ra là dựa vào Cổ Ngữ?”
“Thất truyền từ thời Ngũ Châu Tứ Vực đến nay?”
“Định thân dưới Cấm Kỵ, cướp đoạt dưới Cấm Kỵ?”
“Điều này là ngay cả Chí Tôn cấp cường giả cũng bị Cổ Ngữ tác động?”
“Khủng bố như vậy?”
Từng đôi mắt đẹp, từng đôi môi đỏ nhất thời trương lên, ngay cả Ninh Huyền Tâm cũng tràn ngập rung động, quên mất vừa rồi mình bị Lạc Nam phi lễ.
“Phu quân, mau thử xem!” Tuế Nguyệt hưng phấn nói.
Lạc Nam gật mạnh đầu, trịnh trọng bước đến vung tay, dựa vào cách thức nhận chủ mà Thiên Cơ Lâu cung cấp, muốn thu phục hai loại Cổ Ngữ.
Chỉ thấy hắn trích ra máu, linh hồn và cả Bá Lực của bản thân mình đánh về phía Cổ Ngữ.
Cổ Ngữ lại càng sáng rực lên, sau một phen rung động liền hấp thụ sạch sẽ những gì mà Lạc Nam đưa đến.
Cũng trong khoảnh khắc đó, giữa Lạc Nam và hai loại Cổ Ngữ đã có một mối quan hệ mật thiết khó thể tách rời, chúng nó biến mất tại chỗ, khi xuất hiện một lần nữa đã lơ lửng trong đan điền của Lạc Nam, vẫn là hình thái của hai ký tự thần bí.
Nhưng trước sự xuất hiện của Cổ Ngữ, trang giấy hoàng kim hiếm thấy run rẩy lên một thoáng, Oanh Thiên Tổ Phù thì biết điều nép sang một bên, không dám tiếp cận.
Chỉ có các tôn Đại Đỉnh là hàng do Cấm Kỵ tạo ra nên chẳng nể nang gì Cổ Ngữ, vẫn thản nhiên tồn tại.
Cổ Ngữ cũng cực kỳ biết điều, không chọc vào các tôn Đại Đỉnh, nước sông không phạm nước giếng.
Dù sao thì đan điền của Lạc Nam như một phiến vũ trụ, chúng nó có thể thoải mái tồn tại mà chẳng đυ.ng đến nhau.
Lạc Nam nghiêm mặt, nhìn về phía Võ Tam Nương thần thánh niệm:
“Định!”
Trong khoảnh khắc, hư ảnh của Cổ Ngữ - Định đã từ miệng Lạc Nam khuếch tán ra, tác động đến mục tiêu.
Võ Tam Nương đang dùng thái độ xem náo nhiệt không nghĩ đến sẽ là đối tượng bị nhắm đến, toàn thân lập tức cứng đờ, ngay cả khuôn mặt hứng thú bừng bừng cũng còn lưu lại như một pho tượng.
BỐP!
Lạc Nam hung hăng đét vào mông nàng một cái, sóng thịt lan tràn, đã tay vô cùng.
“Tiểu tử thúi khốn kiếp, dám chơi khâm lão nương.”
Võ Tam Nương lấy lại tinh thần, cảm giác bờ mông tê rần làm sao không hiểu chuyện gì xảy ra? liền như một con hổ cái phóng vào Lạc Nam đấm đá túi bụi.
Lạc Nam cười ha ha ôm lấy Võ Tam Nương để cho nàng đánh yêu, tâm tình vô cùng thoải mái.
“Vừa rồi thật kinh khủng, một giây đó đã đủ để bất kỳ ai trong số chúng ta lấy mạng của Tam Nương.” Thường Nga cảm thán nói.
Chúng nữ đồng loạt gật đầu, cường giả đối chiến, lơ là một khoảnh khắc cũng là đủ để phân định sinh tử, huống hồ gì là một giây.
Cổ Ngữ Định rõ ràng là thứ có thể thay đổi cục diện trận đấu chỉ trong chớp mắt, khủng bố vô cùng.
“Cổ Ngữ chỉ có thể thi triển lên một mục tiêu một lần, vậy là từ đây về sau phu quân đã không thể dùng Định lên Tam Nương được nữa.” Tuế Nguyệt đánh giá nói.
“Đúng vậy.” Lạc Nam cười gằn: “Nhưng nếu là địch nhân, một lần định thân đủ khiến hắn nhắm mắt vĩnh viễn.”
Mặc dù hắn cũng sở hữu loại Hồn Kỹ là Định Hồn, nhưng Định Hồn so với Cổ Ngữ Định thì thật sự quá mức đáng thương, ngay cả tư cách so sánh cũng không có.
Cổ Ngữ là thứ mà ngay cả Chí Tôn Cường Giả cũng có thể tác động, trong khi đó Định Hồn của hắn lúc này e rằng ngay cả Thánh Vương cũng khó mà khống chế, dù sao hắn chỉ mới là Đại Hồn Thánh mà thôi.
“Lại thử Cổ Ngữ - Đoạt xem sao.” Mấy nữ mong chờ đề nghị.
“Ta nên đoạt cái gì bây giờ?” Lạc Nam vuốt cằm suy nghĩ, chợt ánh mắt hiện lên một tia xấu xa.
Hắn nhìn về phía Phiêu Tử Hàm, bàn tay nâng lên, ý niệm vừa động.
Ngay lập tức, trong lòng bàn tay của Lạc Nam hiện ra hư ảnh Cổ Ngữ - Đoạt.
Trên tay Lạc Nam xuất hiện một kiện đồ vật, hạ thể Phiêu Tử Hàm đã trở nên trống rỗng.
“Phốc!” Chúng nữ cùng lúc phi một tiếng khinh miệt.
Phiêu Tử Hàm càng là hận đến nghiến răng: “Đại thúc, ngươi là kẻ biếи ŧɦái.”
Trên tay Lạc Nam hiện tại là một chiếc qυầи ɭóŧ màu tím đen bằng ren gợi cảm, mùi vị quyến rũ của Phiêu Tử Hàm vẫn còn tồn đọng.
“Không tệ không tệ, so với Hiểm Thâu Bí Thủ càng khủng bố hơn, xuất quỷ nhập thần…” Hắn thoải mái thu chiến lợi phẩm vào trong Nhẫn Trữ Vật, đối với Cổ Ngữ - Đoạt cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hiểm Thâu Bí Thủ chỉ là thủ đoạn dùng để trộm vặt, không thể cướp những đồ vật đã nhận người khác làm chủ, càng không thể công nhiên cướp đoạt một cách đường đường chính chính.
Nhưng Cổ Ngữ - Đoạt thì khác, nếu muốn Lạc Nam có thể lấy luôn cả Công Pháp mà kẻ thù đang tu luyện, biến môn Công Pháp đó thành của mình.
“Đáng ghét, nếu để các Chí Tôn biết công tử dùng Cổ Ngữ cướp đoạt qυầи ɭóŧ nữ nhân, chắc chắn sẽ truy sát ngươi đến cùng trời góc bể.” Kim Nhi cũng nhìn không nổi con hàng này, lên tiếng trách mắng.
“Phu quân ngươi đứng đắn một chút, để chúng ta thấy sự lợi hại của Cổ Ngữ - Đoạt đi!” Chúng nữ vẫn chưa hài lòng trước trò hề của hắn.
“Hừ, các nàng đừng trách ta.” Lạc Nam vuốt cằm, nhìn lấy Cự Mỹ Anh nâng lên lòng bàn tay:
“Cổ Ngữ - Đoạt!”
Một cổ lực lượng vô hình thâm ảo khuếch tán mà ra.
Cự Mỹ Anh rùng mình, lập tức cảm giác như vừa mất đi một thứ gì đó quan trọng.
“Phu quân, chàng vừa cướp cái gì của Mỹ Anh thế?” Liễu Tú Quyên trừng mắt hỏi.
Lạc Nam nhếch miệng cười, khẽ quát lên: “Như Ý Biến!”
Xoẹt…
Ánh sáng lóe lên, cơ thể của hắn đã biến thành một người tí hon to bằng ngón tay, nhảy vào trong khe hẹp giữa hai bầu núi non của Yên Nhược Tuyết, mềm mại vô cùng.
“Mau ép chết hắn.” Võ Tam Nương hùng hùng hổ hổ, chạy đến đem hai bầu sữa của Yên Nhược Tuyết ép sát vào nhau.
“Ây nha, đã quá…” Lạc Nam rêи ɾỉ lên, toàn thân được bao phủ trong lớp đàn hồi thơm ngát và chật chội, quá mê ly.
“Đừng đùa nữa.” Chúng nữ dở khóc dở cười, Yên Nhược Tuyết nắm Lạc Nam ném ra, nhìn Cự Mỹ Anh hỏi:
“Cảm giác thế nào?”
Cự Mỹ Anh sắc mặt ngưng trọng, nghiêm túc đáp: “Ta đã quên mất khẩu quyết của Như Ý Biến, hiện tại đã không thể thu nhỏ thành người tí hon được nữa, cũng may huyết mạch Vu Tộc có thể điều chỉnh cơ thể như người bình thường nên mới không lập tức hóa khổng lồ.”
“Hít…” Chúng nữ cùng nhau hít một ngụm lãnh khí.
“Làm sao lại có thủ đoạn nghịch thiên như vậy? cướp đoạt một cách đúng nghĩa.” Tử Yên thán phục không thôi.
“Không sai, phu quân cướp mất Như Ý Biến, Mỹ Anh liền quên luôn khẩu quyết, điều này đã tác động đến quy tắc thiên địa.” Tuế Nguyệt nghiêm nghị gật đầu.
“Yên tâm đi, ta sẽ truyền lại Như Ý Biến cho Mỹ Anh là xong.” Lạc Nam nhún vai:
“Cổ Ngữ Đoạt này thật sự vượt ngoài sự mong đợi, nếu muốn ta thậm chí có thể đoạt cả Tổ Phù, Bí Tự mà các nàng đang sở hữu biến thành của riêng mình.”
“Cướp Nghịch Thế Thần Thông được không?” Ninh Huyền Tâm dò hỏi.
“Cái này…” Lạc Nam lắc lắc đầu: “E rằng không được, Nghịch Thế Thần Thông đã là phạm trù sánh ngang Cấm Kỵ rồi, nhưng nếu cướp Tuyệt Thế thì chắc không thành vấn đề.”
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, dù là như vậy cũng quá mức khủng bố rồi.
“Phu quân ngày càng mạnh, thủ đoạn cũng ngày càng nhiều, còn ai địch lại chàng?” Mấy nữ nhân nhao nhao liếc xéo mắt, cảm giác tên này càng yêu nghiệt, gia pháp của hắn làm sao các nàng dám chống lại?
Nói đến chuyện này Lạc Nam càng là lắc đầu, phun ra từng chữ một:
“Các nàng đừng quên tất cả những thứ này là ta mua được từ một lão đầu thần bí…”
“Chỉ riêng hai loại Cổ Ngữ, e rằng bao nhiêu mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm cũng không thể mang ra định giá…rõ ràng lão đầu đó ban tặng cho ta vì hữu duyên, nhìn ta thuận mắt thì đúng hơn.”
“Nhân vật có thể tùy tiện lấy ra Cổ Ngữ nhất định là đại năng vượt xa tầm với của chúng ta.”
“Điều này chỉ càng chứng minh hiểu biết của chúng ta về thế giới này vẫn còn quá non nớt, vẫn chỉ là những hạt cát nhỏ trên sa mạc mà thôi, không thể vì đó mà kiêu ngạo được.”
Chúng nữ nghe hắn nói vậy cũng là biểu lộ trịnh trọng lên.
Quả thật như thế, vừa mới đặt chân đến Kiếm Châu liền tình cờ gặp phải lão đầu khủng bố như vậy, có trời mới biết xung quanh liệu có còn vị thần long thấy đầu không thấy đuôi nào đang dạo chơi hay không.
Cổ Ngữ ở trong mắt Lạc Nam và các nàng là hàng quý hiếm, lão đầu kia lại tiện tay bán với giá như cho, chênh lệch đôi bên lớn như trời và đất.
Tại Nguyên Giới này, rốt cuộc có bao nhiêu lão quái vật như thế nữa?
Hiện tại Lạc Nam gặp may vớ được cơ duyên, chẳng may tương lai lại đắc tội với nhân vật nào đó còn kinh khủng hơn cả lão đầu thì sao?
Suy cho cùng, hắn và các nàng vẫn còn đoạn đường rất dài cần phải đi…
Tiếp tục nỗ lực a…
…
Chúc cả nhà ngủ ngon