Nếu đã không thể sử dụng Truyền Tống Trận, Lạc Nam và Lạc Hà cũng đành ngồi trên Thủy Kiếm của Nhàn Văn Đạo Sĩ ngự không phi hành.
Tốc độ của Thánh Đế Viên Mãn không cần phải nói, dù mang theo Lạc Nam và Lạc Hà cũng không ảnh hưởng quá nhiều, một đường băng qua vô vàn cảnh sắc và địa hình bên dưới, nhìn đến Lạc Nam hoa mắt chóng mặt.
Mà nhờ như vậy, hắn mới có cơ hội đánh giá sự rộng lớn đến mức kinh khủng của Tây Châu, chỉ mới vài tháng thời gian đã băng qua một khu rừng rậm và một dãy cao sơn với diện tích không hề thua kém so với Hằng La Đại Hải.
Cũng may có khí tức Thánh Đế Viên Mãn của Nhàn Văn Đạo Sĩ tỏa ra uy hϊếp nên đoạn đường phi hành cực kỳ thuận lợi, cũng không có tồn tại đui mù nào dám nhảy ra chắn đường.
Lạc Nam không thể không cảm thán người có thực lực chính là thoải mái như vậy, nếu đổi lại chỉ có hắn và Lạc Hà đi đường, e rằng đã có không ít phiền phức tìm đến tận cửa.
Bất quá lực lượng của cường giả cũng không phải vô hạn, Nhàn Văn Đạo Sĩ một đường hành tẩu không ngừng, tiêu hao rất lớn, cứ cách một đoạn dài lại phải đem Đế Đan nuốt vào bổ sung Thánh Đế Lực.
Thấy tình cảnh như vậy, Lạc Nam nhịn không được mở miệng hỏi:
“Đạo sĩ, vì sao không trực tiếp xuyên toa không gian, ta nghĩ Thánh Đế như ngươi đã có thể xé rách không gian đi vào trong đó?”
“Theo lý thuyết là như vậy…” Nhàn Văn Đạo Sĩ nghiêm túc nói:
“Nhưng bên trong không gian lại cực kỳ nguy hiểm, cường độ áp lực tác động là cực lớn khiến chiến lực của Thánh Đế như ta cũng bị suy yếu, những vòng xoáy luân hồi, hư không loạn lưu chằn chịt như mạn nhện, không cẩn thận rơi vào cũng phải thân tử đạo tiêu.”
“Chưa kể trong không gian vô tận cũng có những chủng tộc kỳ bí hoặc các cá thể cường đại sinh tồn, nếu không may tiến vào địa bàn của bọn chúng, dữ nhiều lành ít…”
“Vậy nên chỉ có Chí Tôn cường giả chân chính mới tự tin hành tẩu trong không gian, về phần Thánh Đế trở xuống…trừ khi là sở hữu Không Gian Linh Căn hoặc là chủng tộc đặc biệt nắm giữ Không Gian mới dám mạo hiểm như vậy.”
Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng, không ngờ ngay cả Thánh Đế Viên Mãn cường đại như Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng e ngại việc xé không mà đi, một Đại Thánh như hắn dù có được Không Gian Đỉnh e rằng cũng chẳng làm nên trò trống gì.
“Vậy nếu chúng ta cứ phi hành với tốc độ này, bao lâu nữa mới đến tòa thành kế tiếp?” Lạc Hà cất giọng trong trẻo hỏi.
Nhàn Văn Đạo Sĩ vuốt vuốt cằm ước tính, ung dung đáp: “Khoảng hơn chục năm.”
“Cái gì?” Lạc Nam nghe xong nhảy dựng lên trong ánh mắt khó hiểu của hai người.
“Không đùa chứ? Hơn mười năm để đến tòa thành kế tiếp?” Hắn lắp ba lắp bắp hỏi.
“Đùa ngươi làm gì?” Nhàn Văn Đạo Sĩ trừng mắt nhìn, thẳng thừng nói:
“Nếu không dùng truyền tống trận, bần đạo mất gần 30 vạn năm mới ngao du từ Kiếm Châu đến Tây Châu, cũng may khoảng cách giữa hai tòa thành lớn này khá gần nên chỉ tốn khoảng hơn mười năm đấy…”
“Không xong rồi.” Lạc Nam sắc mặt trở nên không dễ nhìn.
Tu La Giáo chỉ cho hắn 20 năm thời gian, đi chưa được bao xa đã tốn hơn một nửa rồi, chưa kể chẳng may gặp biến cố nào đó ngoài ý muốn nữa chứ.
Hắn không ngờ việc sử dụng Truyền Tống Trận và không dùng chênh lệch lớn đến như vậy.
“Phải nghĩ biện pháp rút ngắn thời gian xuống.” Lạc Nam kiên quyết nói.
“Bần đạo đâu có cách nào?” Nhàn Văn Đạo Sĩ nhún nhún vai, thầm nghĩ tại ân oán của ngươi mới sinh ra nhiều phiền toái như thế, bần đạo nào liên quan gì.
“Đâu cần thiết gấp gáp như vậy.” Lạc Hà khó hiểu nhìn hắn.
Dựa theo tuổi thọ của Thánh Cấp như bọn hắn, hơn chục năm cũng chỉ như gió thoảng mây trôi, Lạc Nam đâu cần phản ứng lớn như vậy.
“Nàng không hiểu, ta đang nóng lòng đoạt Vĩnh Hằng Thuộc Tính.” Lạc Nam chỉ có thể giải thích qua loa:
“Mười năm đối với người khác không tính là gì, nhưng đối với ta không thể lãng phí.”
Lạc Hà thầm nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, tiểu thiếu chủ này cũng chỉ rời Lạc Gia hơn mười năm đã từ phế vật biến thành yêu nghiệt, cả thiên phú và chiến lực đều biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn không muốn lãng phí thời gian cho việc đi đường cũng là dễ hiểu.
“Thiên Cơ Lâu, ta muốn dò xét cách thức nhanh nhất để rút ngắn thời gian đến Kiếm Châu.” Lạc Nam hướng trong lòng hạ lệnh.
“KENG, dò xét thành công, tiêu hao 3 vạn Điểm Danh Vọng!”
Một luồng tin tức truyền thẳng vào đầu Lạc Nam, hắn hướng Nhàn Văn Đạo Sĩ ngưng trọng nói:
“Chuyển hướng phi hành, đi theo chỉ định của ta!”
Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng không thắc mắc, bình tĩnh gật đầu: “Không thành vấn đề!”
…
Nửa năm sau.
Thủy Kiếm mang theo ba người hạ xuống trước một địa vực u ám.
Nhìn lấy bầu trời tối đen như mực, phía trước như một lục địa không thấy ánh mặt trời, bên trên là cuồn cuộn mây đen phong tỏa thiên địa, bầu không khí lạnh buốt thấu xương và quỷ dị khiến Lạc Hà nhíu chặt chân mày.
“Nơi này là Thi Địa?” Nhàn Văn Đạo Sĩ nghiêm nghị nói.
“Thi Địa?” Lạc Hà không hiểu: “Vì sao gọi là Thi Địa mà không phải Mộ Địa?”
“Vì các thi thể bên trong đều còn sống, khặc khặc.” Lạc Nam cất tiếng cười gằn trêu chọc.
Lạc Hà hừ một tiếng nhìn lấy hắn, bầu không khí quỷ bí ở chỗ này khiến Thánh Đế như nàng cũng phải rét run.
Cốc…cốc…cốc…cốc…
Mà lúc này từ trong Thi Địa liền vang lên tiếng gõ mõ tụng kinh khiến người khác rợn cả gai óc.
Sau đó từ trong bóng đêm, một nhóm năm người ăn mặc cực kỳ quỷ dị bước ra ngoài, sắc mặt cả đám trang nghiêm trịnh trọng, người đi đầu là một lão già trên tay trái cầm theo một cái chuông nhỏ, tay phải cầm dùi, gõ nhẹ vào chuông khiến nó ngân vang liên tục.
Bọn hắn bước từng bước thật chậm và đều đặn, tiếng mõ vang lên không ngừng, mãi đến khi thật sự rời khỏi phạm vi u ám tăm tối của Thi Địa mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó cả đám cùng nhìn nhau nở nụ cười, sắc mặt vui mừng nói:
“Lần này thu hoạch lớn.”
Lạc Nam lúc này mới tiến lại gần, nhóm năm người kia thấy có kẻ tiếp cận liền đề phòng, bắt đầu vận chuyển lực lượng.
“Các vị đừng lo, tại hạ không có địch ý.” Lạc Nam chắp tay.
“Tiểu hữu cần gì sao?” Lão già đi đầu nhíu mày hỏi.
“Ta muốn mua dụng cụ để Viếng Thi, hy vọng các vị bán lại.” Lạc Nam chân thành nói.
“Muốn đi Viếng Thi vì sao không chuẩn bị trước?” Lão già nghi hoặc, bất quá lại thả lỏng hơn rất nhiều.
“Lâm thời hứng thú, trước đó chưa kịp chuẩn bị.” Lạc Nam đáp.
“Được rồi, cũng không đáng là bao, tặng cho tiểu hữu!” Lão già ném cho hắn một chiếc Nhẫn Trữ Vật.
“Vậy thì đa tạ tiền bối.” Lạc Nam khách khí đáp.
Lão già gật đầu, lúc này mới dẫn theo đoàn người của mình rời đi.
Lạc Nam nhìn sang Nhàn Văn Đạo Sĩ và Lạc Hà cười hỏi: “Có đi thăm người chết bao giờ chưa?”
“Điên rồ!” Lạc Hà trừng mắt nhìn hắn.
“Bần đạo cũng có nghe nói về chỗ Thi Địa này, bất quá trước đây chưa có cơ hội ghé qua.” Nhàn Văn Đạo Sĩ cười nói:
“Chẳng lẽ trong này có biện pháp giúp chúng ta đến Kiếm Châu một cách nhanh chóng?”
Thấy hai người thắc mắc, Lạc Nam mới đem kiến thức vừa thu được từ Thiên Cơ Lâu nói ra:
“Thi Địa này là nơi rất nhiều cường giả của Tây Châu vì các loại nguyên nhân khác nhau tự chôn chính mình.”
“Tự chôn?” Lạc Hà và Nhàn Văn Đạo Sĩ ngẩn người.
“Không sai, bởi vì hoàn cảnh ở Thi Địa cực kỳ đặc biệt, có được nguồn Âm Khí và Hồn Lực tự nhiên hết sức dồi dào, thích hợp bảo quản thi thể và phong tồn một tia Linh Hồn yếu ớt còn sót lại.” Lạc Nam kiên nhẫn giải thích:
“Những cường giả hấp hối, chỉ còn sót lại một hơi thở chứ chưa chết hẳn liền lựa chọn Thi Địa làm nơi tạm thời an nghỉ của mình, mang theo tất cả tài sản của mình chôn vào lăng mộ, chờ người bên ngoài đến giao dịch.”
“Nếu như chúng ta có thể dùng loại vật phẩm trị liệu cho bọn hắn, giúp bọn hắn sống lại, bọn hắn sẽ dùng tài sản hoặc điều kiện nào đó để trao đổi với chúng ta.”
“Thì ra là như thế.” Lạc Hà và Nhàn Văn Đạo Sĩ bừng tỉnh, không ngờ thế gian này lại có một chỗ như Thi Địa.
“Bọn họ không sợ cường giả bên ngoài sẽ xâm nhập, cướp đoạt tất cả tài sản sao?” Lạc Hà thắc mắc.
“Bởi vậy thông thường nơi an nghỉ của các cường giả trong Thi Địa đều được bố trí các loại cạm bẫy nguy hiểm, chỉ cần một ý niệm của bọn hắn là lập tức kích hoạt, trấn sát kẻ có ý đồ bất chính.” Lạc Nam nhún nhún vai nói:
“Nhưng nếu xui xẻo gặp nhân vật hùng mạnh hơn, các cạm bẫy mà mình sắp đặt vô dụng thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi, bị tiêu diệt triệt để, cướp sạch tài sản là vô cùng bình thường, thậm chí còn bị chiếm mất chỗ an nghỉ bên trong Thi Địa.”
Lạc Hà nhẹ điểm đầu, dù sao thì những cường giả trong Thi Địa đều đã rơi vào bước đường cùng mới lựa chọn phương pháp an nghỉ bên trong Thi Địa, chẳng trách Lạc Nam nói lần này muốn dẫn nàng đi thăm thi thể.
Bởi vì những kẻ an nghỉ trong Thi Địa này chỉ còn lại chút Linh Hồn yếu ớt, cơ thể của bọn hắn có khác nào xác chết đâu chứ?
“Thì ra năm người vừa rồi cũng là vào Thi Địa giao dịch với người sắp chết à?” Nhàn Văn Đạo Sĩ nói.
“Không sai, chỉ cần hiểu rõ nội tình của Thi Địa và có được các loại vật phẩm hỗ trợ trị thương hay phục hồi sinh mệnh, liền có thể xem Thi Địa như một chỗ giao dịch.” Lạc Nam cười đáp:
“Nếu Táng Địa là chỗ để các cường giả chết hẳn lưu lại truyền thừa, thì Thi Địa lại là nơi các cường giả sắp chết chờ đợi hy vọng phục sinh.”
“Thế liên quan gì việc truyền tống đến Kiếm Châu?” Nhàn Văn Đạo Sĩ vẫn chưa hiểu lắm.
“Haha, cứ theo ta là biết.” Lạc Nam cười, từ trong Nhẫn Trữ Vật của lão già vừa rồi móc ra một đống đồ đưa cho hai người nói:
“Trước hết cần thay đổi y phục.”
Lạc Hà và Nhàn Văn Đạo Sĩ trừng mắt, chỉ thấy thứ mà hắn đưa cho hai người là những y phục kỳ quái giống như đám người vừa rồi mặc vậy.
Bộ quần áo trắng từ đầu đến chân như người đưa tang, cổ đeo vòng tỏi, đầu đội nón lá rách nát, trước ngực còn phải gắn lá bùa.
“Đây là thủ tục nhằm chứng minh ngươi vào Thi Địa với thiện ý chứ không phải gây sự.” Lạc Nam giải thích nói:
“Nếu không mặc các đồ vật này lên người, những cường giả trong Thi Địa sẽ không ra gặp ngươi làm giao dịch đâu.”
“Hiểu.” Lạc Hà và Nhàn Văn Đạo Sĩ không còn thắc mắc, liền khoác những thứ cần thiết lên người.
Lạc Nam cũng làm y như vậy, nhưng hắn là người đi đầu, cần cầm theo một cái chuông và dùi để gõ mõ.
Tiếng mõ này sẽ khiến những cường giả đang an nghỉ trong Thi Địa cảm ứng được bọn hắn mang theo thiện ý đến gần, không kích hoạt các cạm bẫy nguy hiểm nếu chẳng may tiến vào địa bàn của họ, thậm chí vô tình giẫm đạp lên mộ địa của họ cũng không sao.
Cũng không phải những cường giả này hào phóng hay rộng lượng, chẳng qua là không muốn tiêu hao lực lượng ít ỏi còn sót lại của mình để công kích những kẻ không phải địch nhân mà thôi.
“Được rồi, hai người đi sau lưng ta, khoảng cách không thể chênh lệch năm bước chân, lúc ta giao dịch với thi thể hai người phải giữ im lặng tuyệt đối, bằng không sẽ là bất kính với bọn họ.”
Lạc Nam lại dặn dò.
Lạc Hà hiểu ý đi phía sau hắn, Nhàn Văn Đạo Sĩ thì đứng ở cuối cùng.
Một đoàn ba người bắt đầu đặt chân vào Thi Địa.
Mà khi vừa tiến vào phạm vi bóng tối, cả ba người lập tức có cảm giác được vô số đôi mắt vô hình nhìn chằm chằm vào đám người mình, mang theo vô tận địch ý.
Cốc…cốc…cốc…
Lúc này Lạc Nam liền nghiêm nghị gõ mõ, Lạc Hà và Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng biểu lộ thành kích.
Ngay lập tức, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm liền biến mất đi, không còn tồn tại chút nào.
“Thật tà môn…” Lạc Hà trong lòng thầm nghĩ.
Nhàn Văn Đạo Sĩ thì âm thầm hưng phấn, đối với người có sở thích ngao du thiên hạ, khám phá các điều mới lạ kỳ thú như hắn thì quá trình tiến vào Thi Địa giống một trải nghiệm thú vị, cũng không nóng lòng trở về Kiếm Châu như lúc đầu nữa.
Tất cả đều không dám xem thường, cẩn thận đi theo sau lưng của Lạc Nam.
Lạc Nam mắt nhìn thẳng về phía trước, từng bước bước chậm để bày tỏ thành ý bản thân mình không hề mạo phạm.
Dựa vào tin tức mà Thiên Cơ Lâu cung cấp, trước đây từng có rất nhiều kẻ mang theo sự tự tin, cuồng ngạo tiến vào Thi Địa, cho rằng những kẻ sắp chết sẽ không thể làm gì được mình.
Kết quả những kẻ đó đều không một tên nào có thể trở ra được nữa.
Cường giả đủ tư cách chiếm chỗ trong Thi Địa khi còn sống không ai là kẻ đơn giản, thủ đoạn khi sắp chết của bọn hắn lưu lại chẳng lẽ yếu kém sao?
Một khi dám xem nhẹ, hậu quả ngươi không gánh nổi.
Đám người đi qua không ít bia mộ dọc hai bên đường, những bia mộ này thậm chí có điêu khắc tính danh của người nằm dưới, thậm chí có lưu cả những vật phẩm mà bọn hắn muốn giao dịch, nhằm tiết kiệm thời gian bị đánh thức rồi chẳng thu lấy được gì.
Càng tiến sâu vào trong, cảnh tượng quỷ dị càng nhiều.
Ba người Lạc Nam gặp được rất nhiều cổ quan tài, có làm bằng đồng, có làm bằng gỗ, có làm bằng đá, thậm chí có làm bằng các loại nguyên liệu cực kỳ cao cấp.
Vị trí của những cổ quan tài cũng vô cùng độc đáo, có nhiều cổ quan tài treo trên cây, nằm trên sườn núi và đỉnh núi, có trôi nổi trên một dòng sông, thậm chí chìm dưới đầm lầy.
Cũng không biết có bao nhiêu cường giả an nghỉ ở nơi này, bầu không khí âm u và đầy mùi vị tử vong khiến ngay cả Thánh Đế Viên Mãn như Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng khẩn trương.
Hắn cảm ứng được có một số khí tức trong quan tài không thua kém gì mình, thậm chí vượt qua cả mình.
Trong Thi Địa này có cả các vị Chí Tôn an nghỉ…
Lạc Nam lại hiển nhiên không hề tiếp cận các quan tài đó, mục tiêu của hắn là một tòa mộ địa nằm sâu trong Thi Địa, hiện tại vẫn còn chưa đến.
Bất quá với tốc độ đi bộ này, nhanh nhất cũng phải một hai hoặc ba năm mới đến được chỗ đó, nhưng so với tốn hàng chục năm cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ thì tiết kiệm hơn rất nhiều rồi.
“KENG, Rương Đặc Biệt xuất hiện!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ