Con Đường Bá Chủ

Chương 1808: Long Ngạo Thiên điên loạn

Săn Vô Lệ có lẽ nằm mơ cũng không hay biết rằng trong Loạn Kiếp Luân Hồi hắn đã từng chiến đấu với Lạc Nam trong thân phận Nghịch Long hết sức kịch liệt, hầu hết thủ đoạn chiến đấu của hắn đều bị Lạc Nam nắm trong lòng bàn tay.

Đã sớm tiết lộ với Tuế Nguyệt, lại thêm nàng đang ở trong trạng thái Đại Trí Tuệ, muốn ung dung diệt sát hắn thật sự là quá mức dễ dàng.

“Lão đại đâu rồi? vì sao hắn chưa trở lại?”

Phó Điện Chủ Săn Ma Điện lo lắng nhíu mày.

Tạm Ly Thực Tại chỉ là Thần Thông lánh nạn trong thời gian ngắn, né tránh bất kỳ công kích cường đại nào ở thực tại, theo lẽ thường Săn Vô Lệ phải trở về rồi mới đúng.

RĂNG RẮC…

Có thanh âm vụn vỡ vang lên, sắc mặt Phó Điện Chủ đại biến.

Bởi vì hắn phát hiện một khối Hồn Bài cất giữ trong lòng ngực của mình vỡ tan.

Chính là Hồn Bài của đại ca hắn – Săn Vô Lệ.

“Không…phốc!”

Quá mức kích động, Săn Ma Phó Điện Chủ phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt đỏ ngầu như máu nhìn Tuế Nguyệt cuồng rống:

“Tiện nhân, ngươi đã làm gì đại ca ta?”

Bọn hắn là đệ tử bình thường của Bất Tử Chí Tông, trong quá khứ đã được cử xuống tiểu vũ trụ này thành lập Săn Ma Điện, quấy rối sự hòa bình của vũ trụ.

Đã vô số năm huynh đệ không được trở về quê hương nơi Nguyên Giới, cùng tu luyện qua vô vàn năm tháng, tình cảm huynh đệ cực kỳ thâm hậu.

Hiện tại khi một người chết đi, người còn lại phẫn nộ tột cùng, căm hận đến tận xương tủy.

Bởi vì Săn Vô Lệ chết thảm trong luân hồi, người ở chiến trường không thể nào quan sát được.

Nghe tiếng rống giận ngút trời của Săn Ma Phó Điện Chủ, cả đám mới hoảng sợ kiêng kỵ đến cực điểm nhìn về phía Tuế Nguyệt.

Không hề nghĩ tới nàng đã thần không biết quỷ không hay làm thịt một trong những cường giả nổi danh khắp vũ trụ nhiều thời đại qua.

Bất quá đối với sự điên cuồng của Săn Ma Phó Điện Chủ, Tuế Nguyệt chỉ nhìn sang Tru Vô Dạ đám người điềm nhiên nói:

“Bổn Đế đã gϊếŧ Săn Ma Điện Chủ, Tru Tiên Điểm thu được bao nhiêu?”

“Khốn kiếp!” Nghe thấy lời của nàng, Săn Ma Phó Điện Chủ càng thêm bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Gϊếŧ chết ả!” Ngửa đầu gầm lên, Săn Ma Phó Điện Chủ tay xách Đế Binh, Sát Vực, Chiến Vực và Thương Vực Cửu Tầng đều bạo phát.

Thấy đồng bọn đã quyết tâm liều mạng, Tru Vô Tà cùng Tru Vô Dạ cũng chỉ có thể cắn răng lao vọt lên.

Thật ra bọn hắn biết rõ lúc này mình không còn đường lui nữa, muốn chạy cũng chạy không khỏi, ngay cả chủ nhân cũng đang bị Lạc Nam đạp xuống đầu huống hồ gì bọn hắn?

Cả ba thi triển công kích cường đại nhất của mình với hy vọng có thể cùng Tuế Nguyệt lưỡng bại câu thương.

Đáng tiếc đó chỉ là suy nghĩ hảo huyền.

“Luân Hồi Tuế Nguyệt!”

Tuế Nguyệt điềm nhiên thốt ra bốn chữ, óng tay áo trắng muốt tinh khiết nhẹ bay, hai tay hướng về phía trước đẩy ra.

Trong khoảnh khắc, Thời Gian và Không Gian được nàng điều động đến cực hạn, hình thành một vòng xoáy luân hồi với tốc độ thời gian trôi đạt đến không biết bao nhiêu lần.

XÈO…XÈO…XÈO…

Công kích của ba tôn cường giả khi lọt vào Luân Hồi Tuế Nguyệt liền chậm rãi tan biến như hao hết lực lượng theo thời gian, Đế Binh trong tay mục nát thành tro bụi.

Mà cơ thể của bọn hắn lại lấy tốc độ kinh người nhanh chóng già đi.

Từ hình dáng nam tử trung niên vô cùng phong độ cho đến lão nhân gần đất xa trời.

Mãi đến khi thân ảnh của bọn hắn vừa lúc chạm đến trước mặt Tuế Nguyệt, tất cả đã hóa thành ba bộ khô lâu cũ nát.

Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, ba bộ khô lâu thành tro theo gió.

“Hít…”

Không biết bao nhiêu người hít sâu một ngụm khí lạnh.

Tru Tiên Điện Chủ và Phó Điện Chủ cùng Săn Ma Điện Chủ và Phó Điện Chủ.

Tất cả đều tử vong trong tay Tuế Nguyệt, hơn nữa cục diện và thế trận hoàn toàn là một chiều.

Ở trước mặt người nắm giữ Dị Thời Không, Thời Không Thánh Thể và cả Đại Trí Tổ Phù, bọn hắn chết không oan một chút nào cả.

Chỉ là mãi đến lúc chết, bọn hắn đều chẳng có một chút hối hận nào sau những chuyện đã tạo ra.

Chỉ là không thật sự cam tâm khi chưa chờ được cường giả bề trên kịp thời ứng cứu mà thôi.

Danh xưng đệ nhất cường giả của Tuế Nguyệt Nữ Đế đã lại thể hiện ra cân lượng cần phải có.

Tuế Nguyệt hít sâu một hơi, ánh mắt ôn nhu nhìn sang Lạc Nam, phát hiện hắn cũng đang vô cùng tự hào nhìn ngược lại mình, khóe môi của nàng vô thức cong lên.

Có vô số nam tử từng dùng hết những lời hay ý đẹp, từng sẳn sàng quỳ gối dưới chân để ca tụng nàng.

Nhưng Tuế Nguyệt phát hiện ra rằng tất cả đều vô nghĩa, tất cả đều không đủ tư cách để so sánh với một ánh mắt tự hào của nam nhân kia khi nhìn về phía nàng.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Luân Hồi Tuế Nguyệt là môn Tuyệt Thế Thần Thông mà nàng lĩnh ngộ được sau khi đúc thành Thời Không Thánh Thể.

Để thi triển nó tiêu hao không ít lực lượng, nàng đành ngồi xếp bằng khoanh chân giữa tinh không, chậm rãi luyện hóa Nguyên Thạch để hồi phục.

Phá Tắc Thời Gian trở về huyền phù xung quanh nàng, chủ động gia tốc thời gian để đẩy nhanh tốc độ hồi phục cho chủ nhân.



NGAO!

NGAO!

Xa xăm vũ trụ, từng tiếng Long ngâm uy nghiêm không ngừng vang vọng.

Long Khuynh Thành truy sát Long Ngạo Thiên đến chân trời góc biển.

Bất chấp Long Ngạo Thiên cố gắng cách mấy, tốc độ của Long Khuynh Thành vẫn luôn nhanh hơn hắn một bậc, đuổi kịp hắn, truy sát hắn.

Long Ngạo Thiên trong lòng vừa sợ vừa giận, suy nghĩ đảo qua liên tục trong đầu:

“Cứ tiếp tục thế này sớm muộn ta cũng chết!”

“Long Văn, Long Vực, Huyết Mạch ta đều thua kém, lại thêm đã hy sinh Chí Tôn Long Kiếm cho chủ nhân đúc đầu…”

Quả nhiên Long Khuynh Thành đã bám sát hắn gắt gao, Thăng Long Thành táo bạo xoay tròn trên đỉnh đầu nàng, hấp thu cuồn cuộn Nghịch Long Lực liên tục hóa thành hư ảnh Nghịch Long vồ đến Long Ngạo Thiên.

“Quần Long Triều Bái!”

Long Ngạo Thiên cắn chặt răng quay đầu, triển khai Thần Thông.

Chỉ là hắn vừa mới thi triển Quần Long Triều Bái, tất cả hư ảnh Long Tộc được hắn triệu hoán đi ra lại đồng loạt hướng về phía Long Khuynh Thành cúi đầu cung kính.

Dường như có được linh trí còn sót lại, tất cả hư ảnh và cường giả qua các đời của Long Tộc đều lựa chọn Long Khuynh Thành thay vì Long Ngạo Thiên hắn.

“Haha, tốt!” Long Khuynh Thành hài lòng cười lớn.

Cơ hội được kẻ thù tạo ra cho mình, nàng không thể bỏ phí.

Vận dụng sức mạnh của Vạn Long Triều Bái, tất cả Long Văn và Long Vực triển khai đến cực hạn.

“Nghịch Long Song Trảo!”

Long Khuynh Thành duỗi ra vuốt rồng, miệng thì ngưng tụ Long Pháo kinh thiên.

Hai loại công kích đánh ra một thời điểm, lại thêm Thần Thông do mình vất vả tạo ra bị nữ nhân sử dụng, Long Ngạo Thiên thật sự vô pháp phản kháng.

PHỐC!

Vô số lớp vảy rồng bong tróc, Nghịch Long Song Trảo của Long Khuynh Thành cắm thẳng vào cơ thể hắn, máu tươi phun trào.

Long Pháo bắn trực diện oanh tạc thẳng vào đầu thêm một phát nữa, Long Ngạo Thiên toàn thân rơi rụng, cái đầu nổ tung một nửa, một bên mắt mù lòa, răng môi lẫn lộn.

Long Ngạo Thiên và toàn thể Long Tộc đều chưa kịp định thần trở lại.

Không ai nghĩ đến sau khi Long Ngạo Thiên đã luyện hóa huyết mạch Nghịch Long nhưng vẫn yếu ớt đến đáng thương hại như vậy, ở trước mặt Long Khuynh Thành hoàn toàn không có khả năng hoàn thủ.

Phải biết rằng Long Ngạo Thiên đã sớm là cường giả nổi danh đương thời, nay có thêm huyết mạch Nghịch Long chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.

Điều này chứng minh rằng không phải do Long Ngạo Thiên yếu đi mà là do tốc độ phát triển của Long Khuynh Thành giống như một kỳ tích, nói là tiến bộ thần tốc cũng không đủ để hình dung.

Mà sở dĩ nàng đạt được kỳ tích như vậy không phải là nhờ thời gian qua đi theo bên cạnh Lạc Nam sao?

Nghĩ đến đây, tộc nhân của Long Tộc khi nhìn về phía Lạc Nam lại càng thêm kinh sợ.

“Hahahaha!”

Đúng lúc này, Long Ngạo Thiên đã trọng thương hấp hối như chó đột nhiên ngửa đầu lên trời cười dữ dội, cười một cách điên cuồng, cười một cách đầy đắc ý.

Hắn oán độc nhìn lấy Long Khuynh Thành, cái miệng đầy máu nhe ra:

“Tiện nhân, có giỏi thì gϊếŧ bổn tọa, ngươi gϊếŧ bổn tọa đồng nghĩa với đệ đệ của ngươi cũng phải chôn cùng!”

“Giao ra Tiểu Thế, ta sẽ cân nhắc tha ngươi một mạng!” Long Khuynh Thành hừ lạnh nói.

“Haha, thì ra ngươi đã biết Long Ngạo Thế thực chất cũng là…” Long Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào nàng.

“Đây là cơ hội duy nhất để ngươi sống sót!” Long Khuynh Thành trầm giọng: “Làm theo lời ta!”

“Ta đã thu gặt Linh Hồn Bổn Nguyên của hắn, luyện hóa nó dung nhập vào chính Linh Hồn của mình!” Long Ngạo Thiên quỷ dị nở nụ cười:

“Vậy nên ngươi tốt nhất đừng động vào ta, bằng không ta chết đồng nghĩa hắn cũng sẽ tàn đời!”

“Ngươi giấu hắn ở nơi nào?” Long Khuynh Thành giọng điệu dần trở nên phẫn nộ.

“Sao phải nói cho ngươi?” Long Ngạo Thiên càng nói càng đắc ý, sắc mặt âm u đến cực điểm, nhân cách dần trở nên vặn vẹo, lý trí không còn tỉnh táo, lời nói càng mất kiểm soát:

“Phụ thân ngươi đúng là súc sinh, Long Tộc hay Nghịch Long vốn sinh hậu đại cực kỳ khó khăn, hắn lại có thể sinh ra hai tiểu Nghịch Long như tỷ đệ các ngươi, thật khiến người ta ghen tị…”

“Đáng tiếc, hắn có chết cũng không ngờ rằng hai đứa con của hắn nhận giặc làm cha, ở dưới suối vàng chắc hẳn phải vô cùng thất vọng!”

“Bổn tọa vốn muốn nhắm đến huyết mạch Nghịch Long của cả hai tỷ đệ các ngươi, lại thêm cả huyết mạch Cửu Đầu Xà của con tiện tì Cửu Huân Dao kia!”

“Đến khi đó ta sẽ trở thành tồn tại độc bá thiên hạ, Nghịch Long có tận chín cái mạng!”

Càng nói, Long Ngạo Thiên càng oán hận ngút trời nhìn sang Lạc Nam, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người…Lạc Nam đã bị Long Ngạo Thiên diệt sát vô số lần.

“Tất cả là vì tên súc sinh này, chính hắn phá hoại tất cả, chính hắn hủy diệt giấc mơ vĩ đại của bổn tọa, ĐÚNG LÀ KHỐN KIẾP!”

Long Ngạo Thiên điên cuồng gầm rú.

Tộc nhân của Long Tộc nghe được lời hắn mà âm thầm rùng mình.

Thì ra trong nội tâm của tên này luôn ấp ủ một kế hoạch đáng sợ đến như vậy.

Chẳng trách hắn phí công nuôi dưỡng tỷ đệ của Long Khuynh Thành, chẳng trách hắn cố chấp theo đuổi Cửu Huân Dao trong thời gian dài đến như vậy.

Loại người như Long Ngạo Thiên lẽ ra không biết cái gì gọi là tình thân, càng đừng nói là tình yêu của nam và nữ.

Tất cả hành vi, mọi việc hắn làm đều có mục đích rõ ràng, có âm mưu suy tính.

Nếu như thật sự để hắn thành công, Long Ngạo Thiên thành tựu đạt được chắc chắn vượt xa Nghịch Long Đế trong quá khứ.

Chỉ là…số phận trớ trêu.

Long Ngạo Thiên gặp phải Lạc Nam, người đã vô tình và cố tình phá đi tất cả kế hoạch của hắn.

Đầu tiên là việc Lạc Nam phát sinh quan hệ với Cửu Huân Dao hoàn toàn là do số mệnh đưa đẩy, trong vòng một đêm khiến nàng thụ thai, mang trong mình Tiểu Thiên Ý.

Sau đó Lạc Nam ở trong Luân Hồi Vạn Kiếp lại được trở thành Long Nghịch, diễn ra một kiếp phu thê với Long Liên, nhờ vậy nên khi nhìn thấy Long Khuynh Thành có dung mạo giống Long Liên đến bảy phần, hắn liền xác định được thân phận của nàng chắc chắn có uẩn khúc và quyết định bắt cóc.

Như vậy mất đi Cửu Huân Dao, mất đi Long Khuynh Thành…kế hoạch của Long Ngạo Thiên liền hóa thành mây khói.

Nhưng có một điều mà ngay cả Lạc Nam và tất cả thành viên của Long Tộc, thậm chí cả Long Khuynh Thành và Long Liên cũng không ngờ đến là việc Long Ngạo Thế lại là con của Nghịch Long.

“Súc sinh, Ngạo Thế rốt cuộc là con của vị muội muội nào?” Long Liên tung ra Long Trảo trấn áp một tên Trưởng Lão, thân rồng bay đến trên đỉnh đầu Long Ngạo Thiên nộ hống:

“Ngươi đã làm gì nàng?”

“Khặc khặc khặc!” Long Ngạo Thiên hài hước nhìn lấy Long Liên, giọng điệu âm tà chí cực:

“Long Ngạo Thế chính là con của tiện phụ Long Lệ kia!”

“Sau khi thành công ám hại Long Nghịch dồn hắn vào chỗ chết, bổn tọa vốn định ném Long Lệ vào trong Long Ngục giam cầm cùng với ngươi nhưng lại phát hiện nàng vừa có thai với Long Nghịch không lâu, trễ hơn rất nhiều so với việc ngươi hạ sinh Long Khuynh Thành, thế là thay đổi ý định giam giữ nàng!”

“Long Lệ dường như hiểu được ý đồ của ta, vậy mà không muốn đứa con của mình nhận giặc làm cha, ba lần bốn lượt muốn tự sát!”

“Kết quả ta liền xóa đi trí nhớ của nàng, cưỡng ép thay đổi nàng trở thành một nữ nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©!”

“Cái cảm giác chơi nữ nhân của Long Nghịch khi trong bụng nàng mang theo cốt nhục của hắn thật con mẹ nó sảng khoái quá đỗi!”

“HAHAHA!”

“Ngươi…ngươi…ngươi không phải Long Tộc, ngươi không xứng làm Long Tộc!” Toàn bộ Long Tộc nghe được lời của Long Ngạo Thiên mà tức giận đến thân thể run lẩy bẩy.

Cảm giác hối hận dâng trào trong lòng ngực, bọn hắn phẫn nộ đến hít thở không thông.

Hối hận và phẫn nộ vì nhận một tên súc sinh là tộc trưởng trong thời gian qua.

Long Tộc là chủng tộc kiêu ngạo, xem trọng người thắng cuối cùng, cường giả vi tôn.

Vậy nên dù Long Ngạo Thiên dùng thủ đoạn không quang minh chính đại hại chết Long Nghịch trở thành Tộc Trưởng, tất cả thành viên Long Tộc vẫn chấp nhận hắn.

Nhưng việc làm khi dễ quả mẫu của Long Ngạo Thiên, làm ra hành vi cầm thú với đại tẩu của mình như vậy thật sự không xứng với cốt cách kiêu ngạo đường hoàng của Long Tộc.

Lúc này đây, ngay cả những thuộc hạ trung thành nhất của Long Ngạo Thiên như Long Ngạo Hải, Long Ngạo Thắng sau khi biết được sự thật cũng cảm thấy hổ thẹn, chiến ý mất sạch, bị Long Chiến dễ dàng trấn áp.

Chỉ cần trong người có cốt cách của Long Tộc, bất kỳ ai cũng khó thể tiếp nhận hành vi như thế.

“Khặc khặc…sau khi chơi chán Long Lệ đến khi nàng sắp sinh con, ta liền mổ bụng nàng bắt ra Long Ngạo Thế!” Long Ngạo Thiên vẫn âm u kể lể:

“Chính ở thời khắc đó, ta liền đem linh trí của nàng phục hồi…”

“Không thể nào…” Toàn trường lại một lần nữa siết chặt nắm tay.

Không ai có thể tưởng tượng Long Lệ sau khi được khôi phục linh trí sẽ trải qua cảm giác gì.

Địa ngục, địa ngục vô tận nhấn chìm lấy nàng…

Long Liên hai mắt đỏ ngầu như máu, nàng đã không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm tình của mình lúc này.

Mặc dù nữ nhi của Long Khuynh Thành đã đường đường chính chính hạ gục Long Ngạo Thiên, nhưng sau khi biết chuyện cầm thú tên này đã làm với tỷ muội của mình, Long Liên cảm giác như muốn ngạt thở, trái tim muốn vỡ tan.

Chẳng biết từ bao giờ, Lạc Nam đã lẳng lẳng xuất hiện bên cạnh nàng.

Ánh mắt và khuôn mặt của hắn không chút cảm xúc nào…bàn tay lặng lẽ chụp đến Long Ngạo Thiên.

OÀNH!

Nhưng tại thời khắc then chốt, một luồng Kiếm Khí mang theo sức mạnh hủy diệt từ trên thiên không trấn thẳng xuống, Thánh Lực trùng thiên, ngăn cản cánh tay Lạc Nam tiếp cận.

Cùng lúc đó, một giọng điệu không xem thiên hạ ra gì sang sảng vang lên:

“Tính cách của con rồng này rất tuyệt vời, đủ tiêu chuẩn làm thuộc hạ của ta…”