Con Đường Bá Chủ

Chương 1793: Con bài của Long Ngạo Thiên

Một ngày này, toàn bộ lãnh thổ Long Tộc trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ…

Tầng tầng lớp lớp Trận Văn được Đại Thủ Thiên Đế bố trí khắp phạm vi Hải Long Tiên Vực, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Mật thất thần bí phủ bụi trong thời gian qua rung động kịch liệt, sau đó ầm ầm nổ tung.

Khói bụi mịt mù, từ bên trong đó…một tồn tại chậm rãi bước ra.

Nhìn sơ qua, hắn chẳng khác nào một nam tử nhân loại bình thường, diện mạo bình thường, dáng người bình thường, làn da xám trắng, cơ thể thậm chí có chút gầy yếu.

Nhưng chỉ một tên nam tử đơn giản như vậy, lại khiến những cường giả hàng đầu vũ trụ đang vây xung quanh như Long Ngạo Thiên, Thủy Hoàng, Nhị Lang Thần, Vu La, Đại Thủ, Long Quân Sư, Săn Ma Điện Chủ, Tru Tiên Điện Chủ…đồng loạt quỳ gối, miệng cung kính hô:

“Tham kiến Chủ Nhân!”

Ẩn sâu trong đáy mắt của bọn chúng là vô tận cuồng nhiệt, ánh mắt nhìn về người nam tử gầy yếu kia như nhìn một tôn thần minh.

Bởi vì lúc này, tuy không để lộ bất kỳ khí tức nào nhưng hơi thở từ trên thân nam tử lại khiến đáy lòng đám người Long Ngạo Thiên phát lạnh, linh hồn run sợ không dám sinh ra bất kỳ ý niệm phản kháng nào.

Cảm giác này cực kỳ quỷ dị khó mà giải thích bằng lời, dường như bọn hắn là những sinh linh hèn mọn đang đối diện với một tồn tại thượng đẳng hơn, cao cấp hơn chính mình rất nhiều.

Điều đó đã vô hình chung giúp nam tử gầy yếu tạo thành uy nghiêm mãnh liệt.

“Đứng lên hết đi!” Nam tử chậm rãi cười một tiếng, bàn tay nhẹ phất.

Theo sau đó, Thánh Uy cuồn cuộn như sóng thần, Thánh Lực vô biên dữ dội nâng đỡ cơ thể đám người Long Ngạo Thiên đứng dậy.

Chứng kiến thủ đoạn như vậy của nam tử, đám Thủy Hoàng càng biểu lộ ra lòng tin mãnh liệt.

Tất cả thật sự không uổng phí, trong thời gian dài vừa qua bọn hắn nhẫn nhục chịu đựng, không dám đối đầu với Nghịch Long Liên Quân cũng là kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc này.

Khoảnh khắc mà nam tử trước mắt thành công hồi phục.

Hắn…chính là Bất Tử Thiếu Chủ, nhân vật uy quyền trong thế hệ hậu bối của Bất Tử Chí Tông, thân phận dù là tại Nguyên Giới cũng là cao quý không thể tả, càng đừng nói là ở một tiểu vũ trụ cấp thấp này.

“Chủ nhân, bị quy tắc vũ trụ áp chế, không biết tu vi hiện tại của người đạt đến…” Thủy Hoàng mong đợi hỏi.

“Haha, các ngươi không cần phải biết!” Bất Tử Thiếu Chủ cuồng ngạo cười:

“Chỉ cần biết rằng hiện tại ta là tồn tại vô địch ở tiểu vũ trụ là được!”

“Ực…” Long Ngạo Thiên mấy người hưng phấn đến run rẩy toàn thân, chép miệng nói:

“Chủ nhân đã là thiên hạ vô địch, chúng ta còn có viện quân sắp đến…chẳng phải dễ dàng quét ngang Nghịch Long Liên Quân?”

“Một mình ta cũng đủ để quét ngang!” Bất Tử Thiếu Chủ khí phách nói:

“Tuy nhiên bổn Thiếu Chủ đã rút kinh nghiệm, lần này quyết tâm không để xảy ra bất cứ sơ suất nào vì vậy mới cần thêm viện binh mà thôi!”

“Chính xác, chủ nhân chính là thần minh, đám sâu kiến như Lạc Nam chỉ là ếch ngồi đáy giếng tại vũ trụ này, làm sao có thể là đối thủ của ngươi được.” Nhị Lang Thần, Đại Thủ mấy người thi nhau nịnh nọt, vỗ mông ngựa.

“Trước tìm kẻ xui xẻo thử nghiệm một chút thực lực của bổn Thiếu Chủ đi!” Bất Tử Thiếu Chủ nhếch miệng:

“Các ngươi có đề nghị kẻ nào không?”

Ánh mắt Long Ngạo Thiên lóe lên, giọng điệu hạ thấp một cách ngoan lệ:

“Bẩm chủ nhân, Long Tộc vẫn còn một số lão quái vật ngủ say dưới Long Mộ!”

“Bọn hắn đều là cường giả các thế hệ xưa cổ của Long Tộc, thực lực thâm bất khả trắc, chỉ xuất hiện khi Long Tộc lâm vào hiểm họa diệt vong, ít kỷ vô cùng…”

“Thân phận của bọn hắn miễn cưỡng xứng để chủ nhân ra tay răn dạy!”

Đám người Thủy Hoàng nghe vậy rùng mình, không ngờ Long Ngạo Thiên ác như vậy, ngay cả trưởng bối trong cùng tộc cũng không tha.

Bọn hắn đâu biết rằng Long Ngạo Thiên đã sớm cay cú và ức chế đám lão quái của Long Tộc đã lâu.

Nếu đám lão quái vật đó chịu xuất thủ trợ giúp hắn ngay từ những ngày đầu, hắn đâu cần vất vả đến mức rơi vào tình cảnh trở thành chó săn cho người khác như hiện nay.

Hiện tại có cơ hội, Long Ngạo Thiên liền muốn mượn tay Bất Tử Thiếu Chủ giáo huấn đám già đó, ép bọn hắn phải phục tùng, trở thành tay sai cho mình.

“Không tệ, để bổn Thiếu Chủ xem thử chiến lực của đám cường giả thế hệ trước của Long Tộc!” Bất Tử Thiếu Chủ nhàn nhạt cười.

Ánh mắt hắn nghiêm nghị, một cánh tay cách không đấm ra.

OÀNH!

Một nửa Hải Long Tiên Vực như muốn nổ tung, gần 20 tầng Sát Vực cường hoành ngưng tụ thành Sát Thế, hòa vào quyền kình kinh thiên động địa của Bất Tử Thiếu Chủ nện xuống vị trí của Long Mộ.

RĂNG RẮC…

Trong ánh mắt chấn kinh của toàn bộ Long Tộc, lãnh địa tối cao của Long Tộc là Long Mộ cấp tốc nổ tung.

Vô số đất đá bay tán loạn, một quyền của Bất Tử Thiếu Chủ đã phá toái cả tòa Long Đảo, chấn đại địa và Long Mộ thành cát bụi mù mịt.

Từ bên trong đó, có thể thấy vài chục kiện quan tài xưa cổ bị hất lên không trung.

Bất Tử Thiếu Chủ ánh mắt ngưng lại, ngón tay liên tục điểm ra từng luồng Chỉ Đạn ẩn chứa Thánh Lực khủng bố.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Chỉ trong nháy mắt, vài chục kiện quan tài bị chỉ đạn bắn đến nổ tung thành hư vô, tiêu tan như gỗ mục.

Điều kỳ lạ nằm ở chỗ, tất cả quan tài bị phá hủy nhưng không thấy bóng dáng của bất kỳ ai.

“Chuyện gì xảy ra? đám lão quái vật kia đâu?” Long Ngạo Thiên kinh ngạc đến ngây người.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Cổ tịch ghi chép Long Mộ luôn có các đời cường giả của Long Tộc ngủ say, bọn hắn là những lão quái vật tu vi đạt đến tối đỉnh của vũ trụ, sẽ xuất thủ khi Long Tộc gặp đại kiếp nạn.

Ấy vậy mà lúc này, khi những kiện quan tài tưởng chừng có các lão quái vật ngủ say trống rỗng, Long Ngạo Thiên vẫn chưa thể định thần.

“Hahaha, xem ra Long Tộc của ngươi có tiếng không có miếng, chỉ là hư trương thanh thế để dọa người ta!” Săn Vô Lệ mở miệng cười nhạo.

“Không!” Bất Tử Thiếu Chủ cảm thấy thú vị nói:

“Trong đám quan tài quả thật còn lưu lại khí tức của nhiều Thiên Long Đế hùng mạnh, chỉ tiếc bọn hắn đã bí mật rời đi từ lâu, ngay cả người làm tộc trưởng như Long Ngạo Thiên cũng không biết được!”

“Rời đi, bọn hắn đi đâu?” Vu La ngơ ngác hỏi.

“Ngu xuẩn, đương nhiên là đến Nguyên Giới hết rồi!” Long Quân Sư cười đắc ý:

“Xem ra Trụ Việt Tông đã sớm điều động đám lão quái vật của Long Tộc lên Nguyên Giới trợ giúp, chẳng qua vì chẳng muốn bại lộ bí mật nên đã lén lút rời đi một cách thần không biết quỷ không hay!”

“Tộc Trưởng, tại sao ngươi có thể làm như vậy?”

Đúng lúc này đột nhiên có một lão già hai mắt đỏ ngầu, nước mắt đầy mặt chống gậy đi đến, lão lệ tung hoành nhìn Long Ngạo Thiên chất vấn:

“Trong tay ngươi có Đế Long Triệu Tập Lệnh, ngươi là Tộc Trưởng của Long Tộc, chúng ta không dám cãi lại những việc ngươi làm!”

“Nhưng hiện tại ngươi cấu kết với người ngoài, ngay cả mộ phần của các đời Tổ Tiên cũng phá hủy, ngươi làm vậy có xứng đáng với liệt tổ liệt tông của Long Tộc hay không? có xứng với chức vị Tộc Trưởng của ngươi hay không?”

Lời nói của lão già lan rộng khắp các tòa Long Đảo, không ít tộc nhân Long Tộc siết chặt nắm tay.

Đã từ lâu, Long Ngạo Thiên không còn vì lợi ích chung của cả Long Tộc, hay vào đó đặt quyền lợi cá nhân lên trên hết.

Nhưng Long Tộc tôn sùng cường giả, Long Ngạo Thiên có thể tự mình chiếm được ngôi vị Tộc Trưởng, nắm giữ Đế Long Triệu Tập Lệnh trong tay nên bọn hắn không ý kiến.

Nào ngờ hiện tại Long Ngạo Thiên ngày càng tha hóa, ngay cả thánh địa trong lòng Long Tộc là Long Mộ cũng bị hủy hoại.

Phải biết rằng Long Mộ không những là nơi các lão quái vật Long Tộc ẩn mình, mà còn là nơi chôn cất và lưu trữ truyền thừa của các đời Long Đế sau khi ngã xuống.

Vô số tộc nhân, rất nhiều hậu bối nhờ vào tiếp nhận truyền thừa của Long Mộ mới có được thành tựu bất phàm, để Long Tộc đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn phồn vinh.

Vậy mà chính tay Long Ngạo Thiên phá hủy tất cả, bọn hắn làm sao có thể chịu đựng?

“Lão già này là ai vậy?” Bất Tử Thiếu Chủ lười biếng hỏi.

“Bẩm chủ nhân, hắn là một vị Tộc Lão sống lâu năm ở Long Tộc, đảm nhiệm vai trò tổ chức các buổi nghi thức, lễ hội cổ truyền!” Long Ngạo Thiên cung kính nói.

“Cái gì…Tộc Trưởng ngươi vậy mà gọi người khác là chủ nhân?” Lão già nghe Long Ngạo Thiên nói chuyện mà như bị sét đánh, thân thể lảo đảo xém chút đột quỵ.

Long Tộc chí cao vô thượng, là vua của muôn loài…từ bao giờ Tộc Trưởng của Long Tộc phải gọi người khác là chủ?

Lão già và rất nhiều tộc nhân đều cho rằng đám người Bất Tử Thiếu Chủ là đồng bọn hợp tác của Long Ngạo Thiên mà thôi, đâu ngờ đến lại là quan hệ chủ tớ.

So sánh với một Long Ngạo Thiên hèn nhát hạ mình, Nghịch Long Đế nam chinh bắc chiến, chưa từng luồn cuối trước bất kỳ ai, tham vọng thống nhất Tiên Giới mới thật sự là vua của vạn Long.

“Tộc Lão ngươi thì biết cái gì? Chủ nhân chính là tồn tại chí cao vô thượng, ngay cả Long Chí Tôn trong truyền thuyết cũng phải kiêng nể thân thế của hắn ba phần!” Long Ngạo Thiên cuồng nhiệt sùng bái nói:

“Ta nhận hắn làm chủ có gì sai trái? Ta mới là người sẽ mang vinh quang tột đỉnh về cho Long Tộc!”

“Hồ đồ, hồ đồ, hoang đường quá mà…” Lão già giận dữ đến thổ huyết, quỳ xuống đất điên cuồng hướng lên bầu trời dập đầu:

“Lão phu có lỗi với liệt tổ liệt tông, lão phu đã từng gọi một tên súc sinh là Tộc Trưởng, lão phu thẹn với Long Chí Tôn, thẹn với tất cả tiền bối của Long Tộc, nguyện lấy cái chết chuộc tội!”

Hắn triệu hoán Long Châu của mình, quyết định tự bạo Long Châu.

“Tộc lão xin đừng!” Vô số Tộc Nhân Long Tộc hoảng sợ kinh hô.

PHỐC!

Bất Tử Thiếu Chủ một chân đạp xuống, như dưa hấu vỡ vụn, đầu của lão già liền bị giẫm nát.

“Hừ, dám xem nhẹ bổn Thiếu Chủ, ai cho ngươi được phép tự tử?”

Bất Tử Thiếu Chủ cười lạnh, nhìn thấy tộc lão đã hóa thành thi thể Chân Long, hắn hung hăng lột xuống một khối thịt rồng to lớn, tại chỗ đốt lửa nướng ăn.

Hành vi này không thể nghi ngờ lập tức tạo nên chúng nộ.

“Gϊếŧ!”

Vạn Long Quân gào thét điên cuồng, bất chấp tất cả lao về phía Bất Tử Thiếu Chủ.

“Các ngươi muốn làm phản sao? nhìn thấy thứ gì trong tay ta không?” Long Ngạo Thiên lấy ra Đế Long Triệu Tập Lệnh cuồng hống.

“Chúng ta sẽ làm trái lệnh lần này, không thể để một tên súc sinh tiếp tục làm xằng làm bậy!” Một vị Lôi Long Phó Tướng quát:

“Sau khi tiêu diệt các ngươi thành công, chúng ta sẽ tự vẫn tạ tội!”

“Gϊếŧ!” Vạn Long Quân thanh thế ngút trời.

Cửu tầng Quân Vực ngưng thực đến cực điểm, hàng vạn tộc nhân của Long Tộc cũng hóa thành bản thể, điên cuồng lao đến phát động thế công.

Long Ngạo Thiên nghiến răng nghiến lợi, âm thầm hối hận vì một phút bất mãn với mấy lão già kia mà đυ.ng vào địa phương thần thánh như Long Mộ.

“Một đám kiến hôi, bổn Thiếu Chủ gϊếŧ sạch các ngươi!” Bất Tử Thiếu Chủ khinh bỉ cười.

Đồ sát toàn bộ Long Tộc chắc chắn sẽ là đả kích đối với Trụ Việt Tông, Bất Tử Thiếu Chủ vui vẻ để làm điều đó.

“Chủ nhân xin đừng, Long Tộc còn có giá trị lợi dụng để chống lại Nghịch Long Liên Quân!” Long Ngạo Thiên chắp tay nói:

“Để thuộc hạ bình định bọn chúng!”

Nói xong, trực tiếp bước đến phía trước.

“Tên này ảo tưởng à? Dù hắn có Thánh Kỹ cũng không thể lấy sức một mình chống lại nhiều Long Tộc cường giả như vậy!” Săn Vô Lệ, Tru Vô Dạ đám người nhìn nhau.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, tròng mắt bọn hắn liền co rụt lại.

NGAO!

Theo một tiếng rống giận ngút trời, Long Ngạo Thiên hóa thành bản thể khổng lồ giương nanh múa vuốt.

Long Uy dữ dội bạo phát mà ra, quét ngang cửu thiên thập địa.

Trong giây phút nào, Lạc Nam, Long Khuynh Thành, Lạc Kỳ Nam và Lạc Thiên Ý cùng lúc vô thức nhìn về vị trí của Long Tộc.

Bởi vì ở tại nơi đó, bọn hắn cảm nhận được một loại huyết mạch quen thuộc…

Vảy rồng màu đen, mắt rồng màu tím, Long Ngạo Thiên cao cao tại thượng quét mắt nhìn khắp toàn trường.

Đứng trước sự tồn tại của hắn, toàn bộ Long Tộc run lẩy bẩy, chiến ý vừa mới phát sinh thụt lùi mấy phần như gặp phải khắc tinh.

“Nghịch…Nghịch Long…làm sao có thể?”

Vô số thành viên Long Tộc trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy hình dáng của Long Ngạo Thiên.

Bởi vì lúc này đây, hắn đang ở trong hình hài Nghịch Long, khí thế và vẻ uy nghiêm đó là vô pháp mô phỏng.

“Tên này giấu bài cũng khá đấy!” Thủy Hoàng, Nhị Lang Thần đám người hưng phấn nhìn lấy bộ dạng của Long Ngạo Thiên nói.

“Ngoan ngoãn quy hàng, ta xin chủ nhân tha các ngươi khỏi chết!” Long Ngạo Thiên hờ hững nói.

“Làm sao lại như vậy?” Toàn bộ Long Tộc lâm vào hoang mang, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.



“Phu quân!” Long Khuynh Thành vội vàng tìm đến Lạc Nam, giọng điệu hoang mang tột độ:

“Thật là hoang đường, thϊếp vừa cảm ứng được…”

“Ta cũng vậy!” Lạc Nam gật đầu, ánh mắt biến ảo, vô số ý niệm và suy nghĩ dần dần xuất hiện trong đầu.

Hắn thở dài một hơi: “Chúng ta đã quên mất một điều quan trọng rồi…”

Long Khuynh Thành lấy tay che lấy môi đỏ, viền mắt ửng hồng, không dám tin thốt lên thành tiếng:

“Là đệ đệ của thϊếp, Tiểu Thế?”

Lạc Nam gật đầu: “Không sai, xem ra hắn có thể là đệ đệ có cùng phụ thân với nàng!”

“Trời ơi…” Long Khuynh Thành toàn thân run rẩy.

Từ khi biết được thân phận thật sự của mình, nàng bị hận ý với Long Ngạo Thiên lấn át lý trí, vô thức hận luôn cả những người ở bên cạnh Long Ngạo Thiên.

Nàng cũng cho rằng Long Ngạo Thế là nhi tử ruột của Long Ngạo Thiên nên không thèm suy nghĩ về hắn.

Nhưng hiện tại xem ra cả nàng và Lạc Nam đều đã lầm, thậm chí toàn bộ Long Tộc đều đã bị Long Ngạo Thiên qua mặt.

Chẳng ai ngờ Long Ngạo Thế không phải nhi tử của Long Ngạo Thiên, mà là con trai ruột của Long Nghịch.

Hơn nữa Long Ngạo Thế được kế thừa huyết mạch Nghịch Long của phụ thân, cực kỳ nồng đậm.

Mà lúc này đây, huyết mạch đó đã bị Long Ngạo Thiên rút ra luyện hóa, nên hắn mới có thể hóa thân thành Nghịch Long như vậy.

“Mẫu thân của Tiểu Thế sẽ là ai?” Long Khuynh Thành siết chặt nắm tay.

“Có thể là Long Khinh hoặc Long Lệ!” Lạc Nam đè nén phẫn nộ trong lòng nói.

Dù Long Khinh và Long Lệ đời này không liên quan gì đến hắn, nhưng hắn tuyệt đối không thể để nhi tử của các nàng xảy ra chuyện, nhất là khi các nàng đều đã chết…

“Phu quân, liệu Tiểu Thế còn sống không?” Long Khuynh Thành lo lắng không dứt.

Lạc Nam lấy ra Thiên Cơ Bảng dò xét, phát hiện Long Ngạo Thiên tuy rút huyết mạch của Long Ngạo Thế ra ngoài nhưng vẫn giữ mạng lại làm con tin vì có giá trị lợi dụng.

“Vẫn sống!” Lạc Nam đáp.

“Bằng mọi giá thϊếp phải cứu nó!” Long Khuynh Thành kiên định nói.

Lạc Nam nở nụ cười lạnh lẽo:

“Nàng theo ta gϊếŧ vào Hải Long Tiên Vực!”



Chúc cả nhà ngủ ngon