“Không được…”
Nhận ra hạ thể của mình trở nên trần trụi, chỉ còn lại cái qυầи ɭóŧ nhỏ nhắn che phủ, Phiêu Tử Hàm sắc mặt đỏ lên như trái đào chín ướŧ áŧ.
“Haha, năm đó nàng chăm sóc ta chu đáo thế nào, hiện tại liền để nàng hưởng thụ…” Lạc Nam mỉm cười tủm tỉm.
Bàn tay nhẹ mơn trớn một chiếc chân dài miên man trắng nõn nà không tỳ vết từ dưới gót lên đến tận khe đùi.
Sau đó bao phủ lên cái gò mu mũm mĩm vẫn còn bị che đậy, nhẹ nhàng và thánh thót đem tầng phòng hộ cuối cùng của Phiêu Tử Hàm thu làm kỷ niệm.
Đôi môi thứ hai tuyệt đẹp của một nữ nhân hiện ra trong tầm mắt.
Dù không phấn son nó cũng đỏ thẳm mê người, hé mở như mời gọi để lộ cái khe hẹp thẹn thùng bên trong đó, ướŧ áŧ và kiều diễm hòa cùng cái mùi nồng nàn nhất trên cơ thể nữ nhân quả thật khiến Lạc Nam mê say.
Không nói thêm lời nào, trong tiếng thở nhè nhẹ của Phiêu Tử Hàm, Lạc Nam nhẹ tách một bên đùi nàng ra, hôn lên bờ môi nằm dọc ấy.
“Ưm…”
Phiêu Tử Hàm nỉ non thành tiếng trong cổ họng khi bốn cánh môi va chạm.
Sự ấm áp của bờ môi dày cùng hơi thở nóng rực của nam nhân đang hôn lên đôi môi thầm kín riêng tư của nàng.
Vẫn như thường lệ, cái lưỡi của hắn lại xâm nhập vào khe hở nằm giữa hai đôi môi.
Chỉ là lần này, đón nhận sự công kích ấy không phải là chiếc lưỡi đinh hương, thay vào đó là các vách thịt mềm co bóp, o ép dữ dội vật lạ xâm nhập.
“Ahhh, đại thúc đừng nghịch…” Phiêu Tử Hàm vô thức rít lên, kɧoáı ©ảʍ từ dưới hạ thể nhanh chóng bao phủ toàn thân, một cảm giác đã lâu chưa từng xuất hiện ùa về làm nàng mê đắm.
“Của nàng thơm, ngon quá Hàm Nhi…” Lạc Nam tham lam nhấm nháp, nước của nàng chảy ra liên tục làm hắn uống không kịp, cái miệng tham lam mở lớn như muốn ngậm cả cô bé vào bên trong.
Mũi hắn đánh lên hạt lê tròn trịa, thỉnh thoảng dùng hàm răng trên cọ cọ vào làm thân thể Phiêu Tử Hàm giật lên từng đợt.
Môi lưỡi chiếm hữu u cốc nhiều năm ấp ủ, đôi tay chơi đùa chân dài, mông tròn, đùi đẹp của giai nhân.
Từng tấc da thịt của nàng trơn nhẵn như lụa, mịn màn như nhung, lại đàn hồi và co dãn, nắn bóp cực kỳ thoải mái.
“Ưmmmm, sâu quá…lưỡi của đại thúc chọt vào sâu quá aaaa” Phiêu Tử Hàm cắn chặt bờ môi, hai mắt lim dim, thỉnh thoảng lại rên lên vô cùng quyến rũ:
“Ngứa…sướиɠ…vừa ngứa vừa sướиɠ…”
Nàng vừa thoải mái ngân nga, từ sâu bên trong nhục động đã có một dòng nước ấm phun trào, các vách thịt mềm mãnh liệt siết chặt như muốn hút lấy lưỡi của Lạc Nam vào bên trong.
Hắn nghịch ngợm phun ra nuốt vào đầu lưỡi liên tục, tăng cường độ ma sát bên trong nơi tư mật của mỹ nhân.
“Hừ…hừ…”
Vô số năm lạnh lùng cô độc, cảm xúc vừa được giải phóng, thân thể của Phiêu Tử Hàm mẫn cảm chưa từng có, chỉ vài đường lưỡi đầy kinh nghiệm tình trường của hắn đã làm nàng lêи đỉиɦ.
“Thích không?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.
Phiêu Tử Hàm thở hổn hển liếc xéo nhìn hắn, toàn thân vô lực lười biếng nói không nên lời.
“Hay là ta cũng học theo nàng, mỗi ngày đều dùng nguyên liệu lung tung nấu cháo đút cho nàng, sau đó liếʍ láp địa phương bên dưới xuyên suốt một tháng?” Lạc Nam nháy mắt trêu đùa nói.
“Đồ xấu xa!” Phiêu Tử Hàm sắc mặt đỏ lên như sắp rỉ máu, bị hắn nhắc lại chuyện cũ trêu chọc thật sự khiến nàng xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui vào.
“Đùa với nàng thôi!” Lạc Nam liếʍ liếʍ mép môi:
“Ta sẽ không kiên nhẫn lâu đến như vậy, Hàm Nhi của ta quá đẹp, ta muốn ăn nàng ngay lúc này!”
Không để ý đến ánh mắt thẹn thùng muốn chết của nữ nhân, Lạc Nam cúi đầu hôn lấy nàng, môi lưỡi hai người tiếp tục quấn quít.
Một tia lửa nhẹ nhàng tiến ra, y phục thân trên của mỹ nhân đã hóa thành hư ảo.
Nhìn lấy cái yếm màu tím của nàng đẫm máu, hắn thương tiếc cởi ra thu vào, một đôi gò bồng đảo nẩy nở hân hoan đập vào tầm mắt.
To lớn không thua bất kỳ nữ nhân nào của hắn, tròn trịa căng tràn như chứa đựng sữa tươi bên trong, trắng trong thơm ngào ngạt, hai đầu nhũ hồng hồng đỏ đỏ vểnh cao kiêu ngạo, đã săn cứng từ trước rồi…
Lạc Nam lập tức bị thu hút, rời khỏi môi thơm của nàng tìm xuống bầu sữa, ngậm lấy một bên, chỉ cảm thấy khoang miệng đầy ắp sự mềm mại.
Kɧoáı ©ảʍ từ bầu ngực truyền lên đại não, Phiêu Tử Hàm lại thở dốc mê ly, ánh mắt nhu tình như nước nhìn lấy hắn:
“Có ngon không vậy?”
“Mỹ diệu nhất trần đời! lớn và tròn hơn năm đó rất nhiều…” Hắn hàm hồ đáp, đầu lưỡi quấn nhẹ lên chiếc núm yêu kiều, miệng mυ'ŧ vào chùn chụt như trẻ em thèm sữa mẹ.
“Ngon thì ăn nhiều một chút!” Phiêu Tử Hàm cười mĩm, bàn tay vò lấy đầu hắn ấn vào.
Cũng đã nhiều năm rồi nàng mới tìm lại cảm giác này…cái cảm giác nhìn người đàn ông như trẻ nhỏ thèm thuồng úp vào lòng mình như vậy.
“Còn đợi nàng nói? Ta sẽ ăn cho đủ vốn!” Lạc Nam hừ một tiếng, chuyển sang bầu sữa bên cạnh tiếp tục ngậm lấy.
Tay của hắn vẫn đảo liên tục trên ngọc thể mê người của nàng, nhất là cái khe ẩm ướt giữa đôi chân vẫn luôn được ngón tay trượt lên trượt xuống, thỉnh thoảng chọt ngoáy vào bên trong, không để Phiêu Tử Hàm hạ nhiệt.
Phiêu Tử Hàm cũng biết hôm nay mình khó thể thoát khỏi ma trảo của người nam nhân này, nàng cũng không muốn thoát, vì vậy mặc cho động tác của hắn.
Dù rằng nàng biết rằng dung mạo hiện nay của mình không phải hoàn mỹ nhất, nhưng nhìn thấy tình ý và sự nâng niu trong đôi mắt của người nam nhân, nàng vẫn cực kỳ thỏa mãn.
Tiếp xúc với hắn trong thời gian này, nàng cũng biết người đàn ông này yêu thương những nữ nhân của hắn đến mức nào.
Có vô số nữ nhân người kia đang ao ước được như nàng.
Chuyện trong quá khứ nàng đau một, có lẽ nam nhân này đau gấp trăm lần.
Nghĩ đến đây nàng chỉ cảm thấy cõi lòng mình như được hòa tan, động tình đến cực điểm, nỉ non thành tiếng:
“Quá nhiều năm rồi…còn chưa chịu biến thϊếp thành nữ nhân của chàng sao?”
“Hàm Nhi à, ta nằm mộng cũng muốn có ngày hôm nay!” Lạc Nam nhận ra thân thể của nàng đã sẳn sàng, hắn thâm tình nói:
“Gả cho ta nhé?”
“Ừm…” Phiêu Tử Hàm thẹn thùng ừ rất nhỏ, nếu không phải Lạc Nam chú tâm cũng không nghe được đáp án của nàng.
Giờ phút này hắn có cảm giác như mọi thứ đến với mình quá hoàn hảo, cái gật đầu của nàng so với bất kỳ nɧu͙© ɖu͙© thể xác nào đều có giá trị gấp vạn lần.
Nhưng hắn vẫn luôn được hòa nhập với nàng, hắn muốn nàng thăng hoa cùng hắn, linh hồn hòa nhập cùng nhau triệt để.
Tiểu huynh đệ tìm đúng cái khe nhỏ hẹp dù đã hé mở đó, bắt đầu đút vào trong.
“Chậm thôi chàng! Thật chậm…thật nhẹ…để thϊếp cảm nhận từng khoảnh khắc đó!” Phiêu Tử Hàm thỏ thẻ nói.
“Tuân mệnh lão bà!” Lạc Nam gật mạnh đầu, bắt đầu từng li từng tí điều động côn ŧᏂịŧ từng bước xâm nhập.
Qυყ đầυ tách ra hai mép môi nhỏ bé, sau đó tiến vào từng chút một.
“Ahhhhh” Phiêu Tử Hàm nấc lên, hai mắt vẫn mở to nhìn xuống khung cảnh bên dưới, nơi cái côn ŧᏂịŧ to lớn đầy rẫy gân guốt của hắn đang cắm vào, trong lòng nàng thầm nghĩ:
“So với năm xưa còn to hơn một chút!”
“Đau không bảo bối?” Lạc Nam lau đi vài vệt mồ hôi trên trán nàng.
“Ai kêu của chàng to quá làm gì?” Phiêu Tử Hàm nhoẻn miệng cười:
“Đau nhưng hạnh phúc…”
“Ta cũng vậy!” Lạc Nam mỉm cười.
Đôi nam nữ cảm nhận từng chút một khi thân thể chậm rãi kết hợp với nhau.
Từng tấc da thịt trong cô bé ôm lấy từng tấc côn gân guốt của cậu bé.
Xuyên qua lớp màn trinh nguyên mỏng manh, máu đỏ mỹ lệ chảy dọc mà ra, sau đó cứ đút vào đến đâu là kɧoáı ©ảʍ lan tràn đến đó…
“Hừ…tuyệt vời quá…” Hai người cùng nhau rùng mình đầy mãn nguyện.
Ở khoảnh khắc này không chỉ là sự hòa hợp về thể xác mà ngay cả linh hồn cả hai cũng dung nhập thành một.
Vòng tay ôm siết lấy nhau, l*иg ngực săn chắc của Lạc Nam ép sát bầu sữa căng đầy của Phiêu Tử Hàm, môi hai người lại hòa quyện.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, côn ŧᏂịŧ to lớn đã cùng u cốc chật hẹp không có chút khe hở.
Lạc Nam sợ nàng đau đớn nên không chuyển động, Phiêu Tử Hàm lại truyền âm đề nghị:
“Nhấp đi chàng! Thϊếp muốn tận hưởng mọi thứ không gián đoạn giữa chúng ta!”
Lạc Nam càng thêm yêu thương, bắt đầu nhấp nhè nhẹ côn ŧᏂịŧ.
“Ưm…đúng rồi…vừa đau vừa sướиɠ…haaaa…”
Phiêu Tử Hàm toàn thân run rẩy, tất cả dây thần kinh của nàng đã được kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở những chuyển động đầu tiên ấy.
Lạc Nam cũng sướиɠ đến từng tế bào, toàn thân như đắm chìm vào mộng đẹp.
Hắn và Hàm Nhi rốt cuộc có kết quả viên mãn…
Cả hai người cùng động tình, Lạc Nam nhấp càng lúc càng nhanh.
Hắn nâng chân nàng kẹp vào hông mình, bắt đầu dùng sức xâm nhập từng đợt.
“Đại thúc, Hàm Nhi sướиɠ…người mạnh mẽ quá, đại thúc của thϊếp tuyệt vời quá…”
Phiêu Tử Hàm vong tình rêи ɾỉ một cách lộn xộn, kɧoáı ©ảʍ đã lấn át một phần lý trí của nàng, để nàng hành động theo bản năng, lắc lư vòng eo nghênh đón nam nhân xâm chiếm.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Lạc Nam càng thêm hưng phấn, hạ thể hai người liên tục va đập vào nhau phát ra âm thanh da^ʍ mị, bên trong Hàm Nhi là vô số thớ thịt mềm và co dãn đang xoán lấy toàn bộ côn ŧᏂịŧ.
“Nàng tuyệt quá, Hàm Nhi của ta thật chật, thật nhỏ…muốn hút sạch, nghiền nát ta rồi…” Hắn thở nặng nề, côn ŧᏂịŧ vẫn miệt mài cày cấy.
“Hừ…hừ…hừ…” Phiêu Tử Hàm bất giác nhắm chặt hai mắt, toàn thân giật giật, linh hồn lơ lửng trên chín tầng mây:
“Thϊếp sắp ra…đại thúc ơi…”
“Chúng ta ra cùng nhau!” Lạc Nam gầm lên một tiếng, mãnh liệt chạy nước rút những đợt cuối cùng.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
“Ahhhh….sướиɠ…phê…chết…thϊếp rồi…”
Phiêu Tử Hàm lại một lần nữa tiết thân dữ dội, cũng là lúc Lạc Nam gồng mình bắn mạnh vô số dung dịch nóng rực đánh sâu vào.
“Ấm quá chàng ơi, lắp đầy thϊếp rồi huhu…”
Nàng bật khóc vì hạnh phúc và mãn nguyện trong cơn sung sướиɠ.
“Nàng là của ta!” Lạc Nam bá đạo tuyên bố chủ quyền, côn ŧᏂịŧ cắm thật sâu như muốn nhét cả hai hòn ngọc vào bên trong nàng, liên tục bắn ra số lượng tinh quang đậm đặc.
Kɧoáı ©ảʍ tinh thần vượt qua cả thể xác, sau nhiều sóng gió như vậy, nàng cuối cùng cũng đã là người của hắn, nghênh đón từng đợt sủng hạnh của hắn, uyển chuyển rêи ɾỉ ngâm nga động tình vì hắn, để hắn thỏa thích gieo mầm móng sinh mệnh vào sâu bên trong nàng.
Tất cả đã chứng minh Hàm Nhi của hắn, nữ nhân từng yêu hắn hơn cả tính mạng của nàng đã trở về rồi.
“Phù…phù…” Lạc Nam thở hổn hển nằm ngửa ra, kéo Phiêu Tử Hàm nằm đè lên cơ thể mình, bắt đầu ôm ấp âu yếm nàng, giúp nàng hưởng thụ dư vị sau cơn cao trào của cuộc ân ái.
“Thϊếp mệt quá…” Phiêu Tử Hàm tựa đầu vào lòng hắn làm nũng.
“Thế vừa rồi ai bảo sướиɠ?” Lạc Nam bật cười hôn lên tóc nàng.
“Sướиɠ nhưng mà mệt nha…” Phiêu Tử Hàm bĩu nhẹ cánh môi:
“Vừa mới bị thương chàng đã đè người ta ra làm rồi!”
“Đó là sự trừng phạt!” Lạc Nam vỗ mạnh lên mông nàng, hung hăng nắn bóp:
“Cho chừa cái tật vong tình bỏ rơi phu quân!”
“Hừ!” Phiêu Tử Hàm yêu kiều hừ một tiếng: “Thϊếp vẫn thích gọi đại thúc hơn!”
“Haha, không sợ Tử Yên cười nhạo sư phụ làm nũng?” Lạc Nam trêu tức nói.
“Chàng ngang nhiên tỏ tình với Hi Vũ còn không sợ người khác chế nhạo, thϊếp còn sợ gì ai nữa?” Phiêu Tử Hàm thản nhiên nói:
“Huống hồ với sự thông minh và tinh ý của Tử Yên, sợ rằng đã sớm nhận ra chúng ta có quan hệ bất thường, chẳng qua nha đầu vốn khéo hiểu lòng người nên không đề cập mà thôi!”
Lạc Nam giật mình, quả thật có thể như vậy…
Nghĩ đến đây, hắn bất chợt đứng lên thò đầu ra ngoài cửa sổ, dùng lực gào rống:
“Tử Yên, Tử Hàm…ta yêu các nàng!”
Âm thanh oanh động toàn bộ Đế Thiên Côn Lôn lập tức khiến Phiêu Tử Hàm thẹn thùng muốn chết.
Nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nhìn lấy nam nhân da mặt dày hơn cả tường thành kia:
“Chàng muốn thϊếp làm sao nhìn mặt các đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Cung đây hả?”
“Lúc nãy mạnh miệng lắm mà?” Lạc Nam trở về bế lấy nàng ôm vào lòng:
“Huống hồ Phiêu Miểu Tiên Cung cũng đã đến lúc thay đổi rồi, cứ dùng công pháp áp chế cảm xúc của mình, sợ rằng khó mà vượt qua được Thiên Đế!”
Phiêu Tử Hàm cũng hết cách với nam nhân này, chỉ đành tựa đầu vào lòng hắn nhắm mắt tận hưởng từng nhịp tim đập mạnh mẽ.
Mọi chuyện tương lai có ra sao cũng được, nàng đặt cược hết số phận của mình vào người nam nhân này.
Nhiều năm như vậy, cảm giác được dựa dẫm vào một người khiến nàng thoải mái và hưởng thụ.
“Vất vả cho nàng rồi…” Lạc Nam thở dài một tiếng.
Lão cung chủ trọng thương, Phiêu Tử Hàm gánh vác trách nhiệm quản lý toàn môn phái trên lưng, bên cạnh lại không có chỗ dựa để chia sẽ…
Hắn hận không thể lập tức bù đắp cho nàng bằng mọi giá.
Nhìn vẻ mặt của nàng có chút nhợt nhạt vì suy nhược, Lạc Nam cưỡng ép hai chân của nàng tách ra, đặt nàng ngồi lên hạ thân của mình, côn ŧᏂịŧ từ phía dưới len lõi chui vào nơi tư mật.
“Ưm…” Phiêu Tử Hàm rùng mình rêи ɾỉ, cho rằng hắn muốn yêu nàng tiếp tục, đành cầu xin nói:
“Nhẹ thôi chàng, thϊếp còn mệt…”
“Ngốc, chúng ta song tu…ta trị thương cho nàng!” Lạc Nam cắn vành tai mẫn cảm của giai nhân cười.
“Đáng ghét!” Phiêu Tử Hàm lại xấu hổ không thôi, là nàng tưởng bở thật mà.
Lạc Nam lúc này mới đem khẩu quyết của Long Tiên Thánh Điển truyền sang.
Lại lấy Bất Tử Dịch Thủy cho nàng uống vào, bắt đầu song tu trị liệu.
Rất nhanh khi thương thế dần ổn định, kɧoáı ©ảʍ phía dưới chỗ kết hợp lại ùa về, Phiêu Tử Hàm thuận thế đưa đẩy:
“Lỡ rồi làm luôn đi chàng, thϊếp thèm…”
Lạc Nam làm sao còn nhịn được?
Hắn gầm lên một tiếng, đem nàng đặt úp xuống giường, ra hiệu vểnh cao mông, bắt đầu chiếm hữu.
Khi hai người đang say tình, cửa phòng bất giác bị đẩy ra.
Tử Yên một thân áo tím tựa lưng ngay cửa nhìn lấy cảnh tượng phu quân đè ép sư phụ của mình dưới thân thể, bờ môi nhếch lên như cười như không.
“Tử Yên ta…” Phiêu Tử Hàm nhìn thấy cảnh này liền trở nên lúng túng.
Nhưng Lạc Nam lại cực độ mặt dày, vẫn tiếp tục cắm sâu vào từng tấc da thịt của nàng, còn hướng tay về phía cửa vẩy vẩy:
“Thê tử ngoan, sư phụ của nàng sắp chịu không nổi, cần chi viện!”
“Sớm biết chàng và sư phụ có vấn đề!” Tử Yên hai mắt lấp lóe, tay ngọc nhẹ vuốt cằm:
“Để thϊếp đoán xem…có phải cái lần trở về quá khứ đó của chàng hay không?”
“Ừm!” Lạc Nam gật đầu xác nhận.
“Vậy tính ra thϊếp là người đến sau rồi hả?” Tử Yên che lấy môi đỏ:
“Thϊếp còn đến sau cả sư phụ?”
“Hahaha, thê tử của ta không phân sau hay trước!” Lạc Nam phất tay một cái.
Lực lượng hùng hậu đã đem Tử Yên kéo đến gần.
Hắn tham lam phá kín bờ môi nàng, lại đem Tử Yên lột trần trụi đặt xuống bên cạnh Phiêu Tử Hàm.
Thấy sư phụ vẫn còn mất tự nhiên không dám nhìn thẳng mình, Tử Yên bình thản cười một tiếng:
“Sư phụ đừng ngại, chúng ta đâu phải cặp sư đồ duy nhất bị hắn kéo lên giường!”
Nói xong, kéo khuôn mặt của Phiêu Tử Hàm đến gần hôn qua, môi tìm đến môi, lưỡi quấn lấy lưỡi.
Lạc Nam thấy cảnh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ sôi trào, đè ép hai mỹ nhân sủng hạnh đầy nhiệt liệt.
Xuân sắc không sao tả hết…
…
Chúc cả nhà ngủ ngon