Con Đường Bá Chủ

Chương 1542: Lâm Tích hướng đến

“Không cho chúng ta đi?” Vô Ưu phá lên cười lớn, đưa ánh mắt nhìn về phía Kiếm Nhai nói:

“Đây là Thế Lực mà ngươi tự hào gia nhập sao? thua không nổi thì đừng có huênh hoang!”

Kiếm Nhai cúi thấp đầu, nắm tay siết chặt…

Hắn cũng biết mình là người đã xuất động Pháp Bảo trước, mà trong giao chiến thì việc Pháp Bảo tổn thất là điều hết sức bình thường, có chơi có chịu.

Nhưng Hợp Lôi Kiếm thật sự quá quý giá đối với một kẻ chỉ mới là Đại Đế như hắn, nhất là khi nó còn có thể khôi phục đến Đế Cấp Cực Phẩm…

“Không cần nói nhiều!”

Kiếm Nhai chưa kịp mở miệng, Kiếm Thanh Y đã cương quyết nói ra: “Không bồi thường thỏa đáng, chỉ có thể chiến!”

“Kiếm Thanh Y, trước đây ở Thiếu Đế Chi Chiến thấy ngươi chiến đấu công bình, còn tưởng ngươi là loại người quân tử!” Minh Không lãnh đạm nói:

“Không ngờ đến đây mới là bộ mặt thật của ngươi!”

“Hừ!” Kiếm Thanh Y hừ lạnh một tiếng nói: “Mỗi kiện pháp bảo có tiềm năng đạt đến Đế Cấp Cực Phẩm đều là căn cơ nồng cốt của một thế lực, các ngươi phá hủy căn cơ của Kiếm Đế Thành chúng ta, chẳng lẽ muốn ta phải lễ độ đối đãi?”

“Cưỡng từ đoạt lý!” Chúng cường giả Vô Gia cùng Minh Gia giận dữ, nếu không phải tiểu tử Kiếm Nhai nhiều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khi động thủ cũng là Kiếm Nhai ra tay trước, bọn hắn sẽ thèm để ý đến Kiếm Đế Thành sao?

Kiếm Thanh Y thì không suy nghĩ như vậy, hắn chỉ biết rằng Kiếm Đế Thành vừa bị phá nát một thanh Kiếm Đế Cấp Cực Phẩm trong tương lai, tổn thất trầm trọng, thương cân động cốt, nếu không đòi chút bồi thường chẳng phải lỗ nặng rồi?

“Tính sao đây?” Vô Ưu thấy thái độ của Kiếm Thanh Y cương quyết, Kiếm Nhai thì không muốn xen miệng vào, đành nhìn sang Minh Không hỏi ý kiến.

Vô Ưu thừa nhận mình là loại người chỉ giỏi động thủ động cước, không thông minh và điềm tĩnh bằng Minh Không nên giao quyền quyết định cho nàng.

“Theo Thiếu Chủ lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết cách thức hành sự của người?” Minh Không cong môi cười nhạt.

Vô Ưu vẻ mặt mờ mịt, Minh Không chẳng phải đang thách đố hắn sao?

“Đối với kẻ khách khí với mình, chúng ta sẽ khách khí gấp mười lần!” Ánh mắt Minh Không dần lạnh:

“Đối với kẻ muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chẳng lẽ lại sợ chúng?”

“Hiểu rồi!” Vô Ưu bừng tỉnh vỗ trán: “Ra ngoài lăn lộn, nếu chuyện gì cũng sợ đông sợ tây, chẳng phải làm mất mặt thiếu chủ sao?”

“Lập trường khác biệt, chiến là cách giải quyết tốt nhất!” Minh Không vừa dứt lời, thân ảnh của nàng đã biến mất.

Trong nháy mắt, nàng đã xuất hiện trước mặt Kiếm Thanh Y, dung nhan thanh cao như tiên trên trời, ánh mắt hờ hững.

“Tốt, đã không muốn bồi thường…vậy thì chiến đi!” Kiếm Thanh Y đặt tay vào chui kiếm.

ẦM ẦM ẦM!

Bốn tầng Kiếm Vực bạo phát, Kiếm ra khỏi võ.

KENG!

Một luồng kiếm quang lóe lên giữa trời, chỉ thấy Trường Kiếm trong tay Kiếm Thanh Y trắng muốt như lục ngọc, mang theo từng luồng Phong Đế Lực sắc bén kinh hồn tạo thành từng ngọn gió lốc như cuồng phong bạo vũ.

Thanh Phong Kiếm – Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo.

Ngay cả đệ nhất Đế Tử có thân phận như Kiếm Thanh Y cũng chỉ sở hữu một thanh Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo, có thể thấy vì sao Hợp Lôi Kiếm có khả năng khôi phục Cực Phẩm lại được Kiếm Đế Thành xem trọng đến như thế.

“Ảo Ảnh Trảm!”

Kiếm Thanh Y nghiêm nghị nói ra.

XOẸT…

Vận tốc khủng bố, Thanh Phong Kiếm xoay tròn dữ dội, Kiếm Thanh Y như ảo ảnh biến mất, tốc độ còn vượt qua Minh Không một bậc.

Hiển nhiên khi sử dụng Ảo Ảnh Trảm, Kiếm Thanh Y mạnh hơn Kiếm Nhai gấp mấy lần.

Dựa vào bốn tầng Kiếm Vực, hắn bắt được bóng dáng của Minh Không, Ảo Ảnh Trảm tiếp cận muốn chém lấy nàng.

Mắt thấy Thanh Phong Kiếm sắp đυ.ng vào da thịt Minh Không, cơ thể của nàng bất chợt tách ra thành hai nửa.

Thoáng chốc, có đến hai vị Minh Không cùng lúc xuất hiện ở hai bên trái phải, một người mặc áo trắng thánh khiết như Quang Minh, một người mặc áo đen âm trầm như Hắc Ám.

“Đó là Song Thân Ám Minh Công, công pháp mà Minh Không nhận được từ Thiếu Chủ!” Vô Ưu thấy cảnh này kinh hô, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Minh Không thi triển thủ đoạn này.

“Quang Minh Pháp Chỉ!” Minh Không mặc áo trắng hờ hững nói, mười luồng Quang Minh Đế Lực từ đầu ngón tay bắn ra, mỗi một luồng Chỉ Lực ẩn chứa sát cơ mãnh liệt nhắm đến toàn thân Kiếm Thanh Y xuyên phá.

Kiếm Thanh Y sắc mặt lạnh lùng, vội vàng xoay người lại, Thanh Phong Kiếm trong tay muốn trảm ra để ngăn cản từng đường Chỉ Lực.

“Hắc Ám Trói Buộc!” Minh Không mặc áo đen lạnh lùng nói, vô số sợi Hắc Ám Đế Lực như xiềng xích bỗng nhiên từ bóng tối len lõi mà ra, chẳng biết từ bao giờ đã đem Kiếm Thanh Y trói chặt.

PHỐC…PHỐC…PHỐC…

Kiếm Thanh Y không kịp đề phòng, lập tức bị Quang Minh Pháp Chỉ xuyên thấu bên trên cơ thể, tạo thành vài cái lỗ máu, thanh y trở nên đỏ ngầu.

“Khốn kiếp, những Vũ Kỹ này vậy mà có thể xuyên qua Kiếm Vực của ta?” Kiếm Thanh Y không dám tin nói.

Hắn có bốn tầng Kiếm Vực hộ thân, lại thêm di chuyển với tốc độ cao nhờ vào Áo Ảnh Trảm, không ngờ cũng bị trúng chiêu.

“Ngu xuẩn, vũ kỹ Minh Không sử dụng cũng đều là hàng cao cấp, chỉ với bốn tầng Kiếm Vực làm sao chống nổi?” Vô Ưu thấy cảnh này chép miệng nói.

Thực lực của Kiếm Thanh Y không vượt qua Kiếm Nhai quá nhiều, chỉ mạnh hơn ở chỗ sở hữu bốn tầng Kiếm Vực và tinh thông Kiếm Kỹ của Kiếm Đế Thành hơn mà thôi.

Kiếm Nhai may mắn đã đạt truyền thừa của Kiếm Tu thời Thượng Cổ, đây là thứ mà Kiếm Thanh Y không có được.

Minh Không lại được Thiếu Chủ bồi dưỡng không kém gì Vô Ưu hắn, Kiếm Thanh Y làm sao có thể dễ chịu khi đối đầu với nàng?

“Cuồng Phong Gia Thân!”

Lúc này, Kiếm Thanh Y quát to một tiếng, Thanh Phong Kiếm hung hăng trảm ra, một cơn gió lốc được hình thành bao phủ lấy hắn, thành công cắt nát đám Hắc Ám Xiềng Xích đang trói buộc…

“Thanh Phong Kiếm Pháp – Phong Sát!”

Kiếm Thanh Y sắc mặt lẫm liệt, điều động tất cả Đế Lực bên trong cơ thể.

Trong khoảnh khắc này, Kiếm Thanh Y như một cơn gió hòa vào không gian tan biến mất dạng, sát cơ thu liễm đến kinh người chờ khoảnh khắc bạo phát, đương trường không ai phát hiện bóng dáng của hắn.

“Phong Sát cũng là Kiếm Pháp Đế Cấp Cực Phẩm của Kiếm Đế Thành, e rằng Minh Không mất ưu thế áp đảo về đẳng cấp của Vũ Kỹ!” Kiếm Nhai cho ra đánh giá:

“Lại thêm ưu thế sở hữu Vực, Minh Không tất bại!”

Chỉ là hắn vừa dứt lời, hai mắt lập tức trợn tròn như muốn lòi ra ngoài.

Chỉ thấy trước thế công mạnh mẽ của Kiếm Thanh Y, Minh Không đột ngột triệu hồi ra một đôi găng tay trong suốt mỏng manh như cánh ve huyễn lệ, một găng đen và một găng trắng.

Hai phân thân của nàng dung hợp thành nhất thể, đeo găng tay vào.

Uy áp của Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo một lần nữa tỏa ra, Minh Không mang găng tay kết ấn.

Quang Minh Đế Lực và Hắc Ám Đế Lực ầm ầm tiến ra, tạo thành một lớp màn chắn dày đặc bao phủ xung quanh thân thể nàng.

KENG!

Vừa lúc đó, Kiếm Thanh Y tay cầm Thanh Phong Kiếm hung hăng trảm vào, Phong Sát bạo phát dữ dội, sát cơ lẫm nhiên.

Đáng tiếc, trong ánh mắt khó tin của Kiếm Thanh Y, lưỡi kiếm và Phong Sát của hắn ngay cả làm trầy lớp màn chắn kiên cố cũng không được, càng đừng nói là tổn thương đến Minh Không.

“Lại là Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo?” Kiếm Thanh Y sắc mặt đại biến.

Minh Không chẳng có Kiếm Vực, Vũ Kỹ thi triển cũng không thể cao cấp hơn hắn, tu vi thấp hơn hắn một tiểu cảnh giới, vậy tại sao có thể ngăn cản thế công của hắn?

Kiếm Thanh Y đủ kiến thức để trả lời, tất cả là do đôi găng tay của nàng, chúng nó là Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, có khả năng cường hóa Vũ Kỹ Quang Minh và Hắc Ám do Minh Không đánh ra trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

“Quang Ám Trảo!”

Trong lúc đối thủ suy nghĩ, Minh Không đứng sau màn chắn cũng không rảnh rỗi, một tay ngưng tụ Hắc Ám, một tay ngưng tụ Quang Minh hình thành móng vuốt, hung hăng vồ ra.

Kiếm Thanh Y vội vàng dùng lưỡi Kiếm đón đỡ.

Minh Không chẳng chút e ngại, đôi tay chụp vào Thanh Phong Kiếm, găng tay bạo phát sức mạnh bóp chặt.

RĂNG RẮC…

Trước ánh mắt đỏ ngầu của Kiếm Thanh Y, phía trên Thanh Phong Kiếm xuất hiện vô số vết rạn nứt, hắn khó có thể tin đôi tay tưởng như mỏng manh thon thả của Minh Không lại đang bóp nát Kiếm của mình.

“Đừng mà…” Kiếm Thanh Y vô thức cầu xin, Thanh Phong Kiếm là thanh kiếm đi cùng với hắn qua nhiều năm, cảm tình cực kỳ thâm hậu.

Minh Không nhíu mày, thả lỏng đôi tay, thu hồi động tác.

Kiếm Thanh Y vội vàng đem Thanh Phong Kiếm thu lại, mắt thấy nó chỉ mới rạn nứt chứ chưa băng liệt, âm thầm thở phào một hơi.

“Đế Tử!” Tổ chấp pháp Kiếm Đế Thành vội vàng vây lấy Kiếm Thanh Y, ánh mắt cả đám hung tợn nhìn lấy Minh Không, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa sự kinh hãi.

Chỉ vô tình nhìn thấy một nhóm người của Côn Lôn, lại bắt gặp hai kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo.

Thế lực này thật sự chỉ vừa tấn cấp Đế Thiên Giới ngắn ngũi hơn 8000 năm sao?

Nội tình như vậy quá mức kinh khủng, e rằng không kém bất kỳ Thế Lực Cự Đầu nào trong vũ trụ này.

Kiếm Nhai không có tâm trạng để ý đến tình cảnh của Kiếm Thanh Y, từ lúc nhìn thấy Minh Không cũng xuất ra Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, hắn cảm thấy mình đã chết lặng, linh hồn như lìa khỏi xác, không thể nói năng gì.

Một bàn tay chậm rãi đặt lên vai hắn, Vô Ưu nhe răng cười:

“Haha, làm việc cho Thiếu Chủ chính là vinh dự lớn nhất trong cuộc đời của chúng ta!”

Nói xong mặc kệ Kiếm Nhai như người mất hồn, phi thân đến bên cạnh Vô Ưu, Kim Cương Bất Hoại kích hoạt, tay cầm Kim Tự Tháp nhìn chằm chằm Kiếm Thanh Y đám người nói:

“Còn muốn chiến sao?”

“Đế Tử, ta lập tức báo tin cho các vị Trưởng Lão và Thành Chủ!” Một người của Kiếm Đế Thành cắn răng nói.

“Đừng!” Kiếm Thanh Y khoác tay ngăn lại hắn, giọng điệu đắng chát:

“Đừng! để bọn họ đi!”

“Nhưng mà…” Đám Kiếm Tu của Kiếm Đế Thành không cam tâm, bọn hắn là Thiên Đế Cấp Thế Lực, từ bao giờ chịu qua uất ức như vậy?

“Không nghe lệnh của ta?” Kiếm Thanh Y nghiêm nghị quát.

“Tuân mệnh Đế Tử!” Tổ chấp pháp Kiếm Đế Thành mặt ủ mày chau, đành phải tránh đường.

“Chúng ta đi!” Minh Không thản nhiên nói.

“Haha, Đế Nữ và Đế Tử uy vũ!” Chúng nhân Vô Gia cùng Minh Gia tự hào vểnh mặt lên trời, nghênh ngang hộ tống hai người rời đi.

Ánh mắt đắc ý và tự hào của cả bọn khiến Kiếm Đế Thành chỉ có thể cúi đầu ủ rủ.

Mãi đến khi bóng lưng của bọn hắn khuất xa, một vị Chấp Pháp Kiếm Đế Thành nhục nhã hỏi:

“Đế Tử, lần này tổn thất thảm trọng a, sao không chơi tới cùng với chúng?”

Kiếm Thanh Y hít sâu một hơi, nỗ lực để bản thân khôi phục tâm tình, kiên nhẫn giải thích:

“Chúng ta là hậu bối, hậu bối luận bàn thì có thể cứu vãn, một khi cường giả cấp Trưởng Lão và phụ thân ta ra mặt thì đó chính là mâu thuẫn giữa hai Đế Thiên Thế Lực, hậu quả nghiêm trọng cực kỳ!”

“Hơn nữa Côn Lôn Đế Thiên vừa rồi thể hiện cho thấy sự quỷ dị khó lường, nội tình thâm hậu vượt xa Kiếm Đế Thành chúng ta, không thể bất cẩn được!”

“Huống hồ hiện tại Kiếm Đế Thành và Côn Lôn đều là thành viên của Tru Nghịch Liên Minh, đại náo mâu thuẫn sẽ lại khiến vô số người khác chú ý, sẽ có kẻ nhân cơ hội ngư ông đắc lợi!”

“Thì ra là như vậy!” Chúng nhân bừng tỉnh, khâm phục nói:

“Đế Tử nhìn xa trong rộng, chúng ta không bằng!”

Kiếm Nhai thất thần bước đến: “Xin lỗi sư huynh, tất cả là do đệ hiếu thắng kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn họ trước!”

“Thôi được rồi, có ai nghĩ đến chỉ hai thuộc hạ của Lạc Nam lại khủng bố đến như vậy?” Kiếm Thanh Y cười đắng chát:

“Khoảng cách giữa người thường và yêu nghiệt lớn đến thế sao?”

Hắn vẫn còn nhớ rõ, lần trước khi tham gia Thiếu Đế Chi Chiến, bất kể là Vô Ưu hay Minh Không đều biểu hiện vô cùng bình thường, ngay cả việc lọt top 50 Thiếu Đế Bảng cũng chẳng làm được.

Vậy mà chỉ sau một thời gian làm việc dưới trướng Lạc Nam, cả hai đã hoàn toàn lột xác, thậm chí vượt qua cả hắn.

Thủ hạ đã như thế, vậy Lạc Nam còn khủng bố đến mức độ nào?

Kiếm Thanh Y không dám tưởng tượng.

“Vậy kế tiếp tính sao đây sư huynh?” Kiếm Nhai cắn răng hỏi.

“Quay về bẩm báo Thành Chủ, để người suy tính!” Kiếm Thanh Y đáp.

“Tuân mệnh!”

Một đám chấp pháp Kiếm Đế Thành nhanh chóng thi triển Tọa Kiếm Bộ rời đi.

Tất cả những gì vừa diễn ra lại lấy tốc độ như cuồng phong lan truyền đến các phương đại thế lực…

Hiển nhiên cuộc đυ.ng độ vừa rồi gây nên động tĩnh không hề nhỏ, trong thời điểm mà các tổ chức tình báo hoạt động hết công suất như hiện nay thì không thể không bị chú ý.

Trong lúc nhất thời, thông qua nhiều biện pháp khác nhau, các tổ chức tình báo cùng lúc truyền tin trở về thế lực:

“Thuộc hạ dưới trướng Côn Lôn Thiếu Chủ, Minh Không và Vô Ưu nghiền ép hai vị Đế Tử Kiếm Đế Thành, quá trình chiến đấu xuất động hai kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, nội tình sâu không lường được…”



“Tiểu tử Lạc Nam này làm sao lại giàu khủng bố đến như thế nhỉ?”

Trong khe nứt không gian thần bí, một thiếu nữ diện mạo thường thường vuốt cằm nghi hoặc, trong mắt hiện lên vẻ tò mò và tham lam.

Tin tức vừa rồi cũng đã truyền vào tai nàng.

Ngồi trên vai nàng, một con Chồn Đen vội vàng nhắc nhở:

“Lâm Tích ngươi đừng manh động, Lạc Nam hiện tại bối cảnh ngập trời, trái có Côn Lôn Nữ Hoàng, phải có Tuế Nguyệt Nữ Đế…chúng ta chưa đủ khả năng trêu vào đâu!”

“Hừ hừ hừ…chỉ cần ta đem tin tức hắn là Nghịch Long lan truyền, còn sợ hắn sao?” Lâm Tích bực bội nói, nàng vẫn còn nắm giữ bí mật của Lạc Nam đấy.

“Nhưng nếu ngươi làm vậy, Lạc Nam cũng có thể đem việc ngươi có Cấm Kỵ nói ra!” Con Chồn Đen bất đắc dĩ:

“Trong bối cảnh việc ngươi là Khí Vận Chi Nữ bại lộ, sẽ có nhiều người tin lời của Lạc Nam!”

Lâm Tích bĩu môi, đây chính là chỗ khiến nàng không vui, cảm giác bị người khác nắm bắt bí mật của mình thật là chẳng dễ chịu.

“Chẳng biết vì sao…ta có cảm giác chuyện Địa Ngục Môn liên quan đến Lạc Nam, Nhị Lang Thần chỉ là con chốt đen đuổi gánh tội!” Lâm Tích trầm tư nói ra.

“Vì sao?” Hắc Chồn hỏi.

“Hừ, không có tài sản của Địa Ngục Môn, hắn làm sao giàu đến mức tùy ý giao Pháp Bảo Đế Cấp Cực Phẩm cho thuộc hạ của mình sử dụng?” Lâm Tích hừ hừ nói.

“Cũng phải nha…” Hắc Chồn kéo kéo vài sợi râu:

“Ngươi có thể nghĩ đến điều này, đám lão quái vật cũng có thể…xem ra sắp tới tiểu tử Lạc Nam gặp phiền toái rồi!”

“Mặc kệ hắn!”

Lâm Tích vươn vai ngáp một cái: “Kế tiếp trộm ở đâu đây?”

“Ngươi thành công đột phá Địa Đế, cũng đủ khả năng tiến đến chỗ kia rồi!” Hắc Chồn đề nghị.

“Nơi nào?” Lâm Tích tò mò.

“Thời Không Thánh Địa!” Hắc Chồn nghiêm nghị, giọng điệu đầy nể trọng nói:

“Đó là thế lực cự đầu từng tung hoành một cõi ở thời Cổ Đại, Thời Không Thánh Chủ của Thời Không Thánh Địa là nhân vật đã cả gan nghĩ ra phương thức đúc nên Thời Không Thánh Thể, đáng tiếc hắn thất bại!”

“Nhưng truyền thừa của Thời Không Thánh Địa cũng kinh khủng dị thường, đủ để chiến lực của ngươi đại tăng!”

“Tốt!” Lâm Tích hưng phấn vỗ tay:

“Xuất phát!”



Chúc cả nhà tối đầu tuần vui vẻ