Con Đường Bá Chủ

Chương 1333: Lửa giận cháy

Khi tiếng nói bình thản của Lạc Nam vang lên cũng là lúc không gian trở nên tĩnh lặng…

Bên tai chỉ còn lại tiếng gió tuyết nhẹ nhàng thổi qua, nhiệt độ của Băng Phượng Giới vốn âm u lạnh lẽo nhưng lúc này bầu không khí lại có dấu hiệu nóng hơn.

Hơi nóng đến từ lửa giận của các Đế Tử Phượng Hoàng Tộc.

“Cuồng vọng!”

“Tự cao tự đại!”

“Không biết lượng sức mình!”

Theo sau đó, các vị Đế Tử sắc mặt âm trầm, từng người nghiến răng nghiến lợi.

Bọn hắn nhìn lấy Lạc Nam, tên này tuổi tác cực trẻ, chưa từng nghe qua danh tiếng trong vũ trụ, lại muốn nghênh chiến với toàn bộ bọn hắn?

Phải biết rằng, bọn hắn mặc dù không thể nào sánh bằng Phượng Cửu Huyền, nhưng dù sao cũng là thiên tài của Thần Thú tộc, ngày thường ai gặp mà không khâm phục kính nể?

Bị một tiểu tử vô danh xem nhẹ như vậy trước mặt Phượng Băng Mai, không tức giận mới là chuyện lạ.

“Haha, để bổn Đế Tử xem thử thực lực của Côn Lôn Thiếu Chủ có sánh bằng công phụ miệng lưỡi của hắn…” Đế Tử của Lôi Phượng Tộc – Phượng Lôi Diễn cười lạnh nói.

“Vậy nhường Lôi Diễn huynh ra tay, chúng ta ở một bên xem kịch, hy vọng vị Côn Lôn Thiếu Chủ này đừng bại trận quá sớm, nếu không sẽ rất thất vọng!” Một đám Đế Tử Phượng Hoàng Tộc thản nhiên lên tiếng, chẳng chút che giấu sự chế nhạo bên trong lời nói.

Phượng Lôi Diễn là thiên tài thế hệ trước của Lôi Phượng Tộc, một thân tu vi đạt đến Bán Yêu Đế, thực lực cách Yêu Đế chân chính chỉ kém nửa bước chân.

Có hắn ra mặt, để xem Côn Lôn Thiếu Chủ này còn phách lối đến mức độ nào.

Lạc Nam lắc đầu, cũng không ép buộc, bởi vì hắn biết rất nhanh đám người này sẽ phải toàn bộ động thủ.

“Người đến là khách, mời ngươi động thủ trước, đừng để bổn Đế Tử phải thất vọng!” Phượng Lôi Diễn nhìn Lạc Nam lạnh lùng nói.

“Cung kính không bằng tuân mệnh!” Lạc Nam nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt khẽ híp lại.

PHỐC!

Trong ánh mắt vô pháp tưởng tượng nổi của đám người, chỉ nghe âm thanh phun máu vang vọng mà lên, một bóng người chật vật bay ngược bên trong gió tuyết, máu tươi cuồng phún giữa trời sau đó ầm ầm rơi rụng, cố gắng ngồi dậy lại triệt để hôn mê.

Không phải Phượng Lôi Diễn thì là ai?

“Làm sao có thể?” Tiếng hét thất thanh đồng loạt vang lên, vô số người trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh vừa phát sinh.

Lạc Nam rõ ràng còn đứng im tại chỗ, vì sao Phượng Lôi Diễn thổ huyết bay ngược, mất hết sức chiến đấu rồi hả?

“Hồn Tu, đáng ghét…hắn là một Hồn Tu, dùng Hồn Lực đánh lén Phượng Lôi Diễn!” Phượng Kim Hiểu nghiến răng nghiến lợi hét lên, dùng ánh mắt oán giận nhìn lấy Lạc Nam.

Đám người giật mình, rốt cuộc hiểu ra vì sao thủ đoạn của Lạc Nam quỷ dị như vậy, rõ ràng là dùng Hồn Lực vô hình tập kích.

“Thật vô sĩ!” Chúng Đế Tử Phượng Tộc giận tím mặt.

Lạc Nam nhíu mày, không hài lòng nói: “Các ngươi bị sao thế? Rõ ràng là Phượng Lôi Diễn cho ta công kích từ trước, ai thèm đánh lén hắn?”

Đám Đế Tử á khẩu không trả lời được.

Quả đúng là như thế, Phượng Lôi Diễn chủ động nhường Lạc Nam tấn công, nào ngờ đối phương là một Hồn Tu lợi hại, thành công chiếm được tiên cơ, công kích Linh Hồn, đánh cho Phượng Lôi Diễn bại trận ngay lập tức.

“Hừ, Phượng Lôi Diễn quá mức chủ quan, thật là ngu xuẩn!” Phượng Phong Phi bất mãn nói:

“Nhìn mức độ oanh kích vừa rồi, Lạc Nam cũng là một vị Thiên Hồn Tôn, hắn không đề phòng nên bại trận là phải!”

Chúng Đế Tử đồng tình gật đầu.

Hồn Tôn Viên Mãn mặc dù không tệ, nhưng chỉ cần bọn hắn đề phòng từ trước, Lạc Nam sẽ không thể thừa cơ đắc thủ như vậy.

Thế là, chúng Đế Tử nhao nhao lấy ra các loại Pháp Bảo có công dụng phòng ngự Linh Hồn, đem toàn thân bảo vệ.

Lạc Nam thấy cảnh này âm thầm cười nhạt, nếu không phải vừa rồi hắn đem tu vi Hồn Tu áp chế, Phượng Lôi Diễn đã sớm chết, nào chỉ hôn mê đơn giản như vậy? mà đám Pháp Bảo này cũng chỉ là rác rưởi trước mặt Hồn Đế như hắn.

Với nội tình của Phượng Hoàng Tộc, chữa trị cho Phượng Lôi Diễn không hề khó.

Chuyến này hắn muốn giao hảo với Phượng Hoàng Tộc mà không phải kết thù, nên sẽ nhẹ tay với đám thiên tài, huống hồ giữa đôi bên cũng chẳng có thù hận.

Nói đi cũng phải nói lại, vốn hắn đã quen với việc vượt cấp chiến đấu, hiện tại phải áp chế tu vi để không mang tiếng ức hϊếp “tiểu bối”, Lạc Nam cũng âm thầm buồn cười.

“Để ta tới!”

Mà lúc này, người xuất thủ là Đế Tử của Kim Phượng Tộc, Phượng Kim Hiểu.

Vừa mới biết Lạc Nam là một Hồn Tu lợi hại, hắn không dám chủ quan như Phượng Lôi Diễn.

NGAO!

Ngửa đầu gầm thét, vừa kích hoạt Pháp Bảo phòng ngự Linh Hồn tạo thành một lớp màn chắn ngăn cản Hồn Lực xung quanh cơ thể, vừa hóa thành bản thể khổng lồ là một con Kim Phượng Hoàng toàn thân lấp lánh lông vũ màu hoàng kim chói lọi.

Lông Vũ như một bộ Hoàng Kim Chiến Giáp, Phượng Kim Hiểu võ trang đầy đủ, Kim Đế Lực hóa thành cự trảo khổng lồ, hung hăng vồ xuống đầu Lạc Nam:

“Kim Vũ Liệt Không Trảo!”

Một Trảo này nhìn như thường thường không có gì lạ nhưng lại xuyên qua không gian trực tiếp mà đến, không cho đối thủ bất kỳ cơ hội né tránh nào, cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng mà, cảnh tượng tiếp theo một lần nữa lật đổ nhận thức của tất cả mọi người.

Chỉ thấy Lạc Nam nhẹ nhàng vươn ra một đầu ngón tay, ngăn trở toàn bộ Kim Vũ Liệt Không Trảo khủng bố.

“Cái này…cái này…”

Toàn trường ngơ ngẩn, xoa xoa ánh mắt của mình không dám tin những gì mình đang chứng kiến.

So với bản thể Kim Phượng Hoàng, so với Kim Vũ Liệt Không Trảo, thân thể và một ngón tay của Lạc Nam nhỏ bé đến đáng thương.

Giống như kẻ tí hon và người khổng lồ.

Ấy thế mà, kẻ tí hon ấy đang dùng một ngón tay đón đỡ nhất kích toàn lực của đối phương?

Khung cảnh quá mức chấn động, Phượng Kim Hiểu tê dại cả da đầu, giận dữ gầm lên:

“Ta không tin!”

Nói xong, hắn càng gia tăng lực đạo công kích.

Đáng tiếc, đầu ngón tay của Lạc Nam như định hải thần châm, dù Phượng Kim Hiểu cố gắng đến mức độ nào cũng vô pháp tiến thêm một bước.

Nếu như có người nhìn kỹ tình cảnh này, sẽ phát hiện ngón tay của Lạc Nam nhìn thì bình thường…nhưng thực chất đang được 30 đường Hồng Hoang Tiên Văn quấn quanh, ẩn chứa một cổ lực lượng vô cùng kinh khủng.

30 đường Hồng Hoang Ma Văn chỉ gia trì vào ngón tay, ngăn cản thế tiến của Đế Tử Kim Phượng Tộc.

Đừng quên, Lạc Nam còn tiến bộ cực lớn về mặt Thể Tu sau khi dùng Ma Độc của Thanh Hiên Quân luyện thể, lúc này mỗi một tế bào của hắn đều ẩn chứa lực lượng khổng lồ, làm được điều này chẳng có gì kỳ quái.

Thế nhưng khi lọt vào mắt đám thiên tài Phượng Hoàng Tộc, khiến lòng tin và sự kiêu ngạo của bọn hắn bị lật đổ.

“Còn không mau trợ giúp ta?”

Biết nếu tiếp tục đại chiến mình cũng sẽ bại, Phượng Kim Hiểu chỉ có thể gầm thét lên, nhờ một đám Đế Tử Phượng Hoàng Tộc hỗ trợ.

“Nhưng mà…” Chúng Đế Tử Phượng Hoàng Tộc nhất thời do dự.

Mặc dù bọn hắn đã nhận ra Lạc Nam kinh khủng, nhưng lòng tự tôn của Thần Thú không cho phép bọn hắn tiến lên vây công.

Mà Lạc Nam thì lại chẳng thèm để ý đến điều này, hắn chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện còn đi gặp Phượng Cửu Huyền.

Thế là, bàn tay dùng lực, như một gọng kìm nắm chặt lấy cái Trảo màu vàng của Phượng Kim Hiểu, xem hắn như bao cát, hung hăng ném về phía đám Đế Tử.

Thấy tình cảnh này, đám Đế Tử rốt cuộc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cả bọn ngửa đầu thét dài, tầng tầng lớp lớp Vũ Kỹ được triển khai, hàng chục đạo công kích hướng về Lạc Nam toàn diện oanh tạc.

Lạc Nam sắc mặt có chút nghiêm nghị, Đế Tử của Thần Thú Tộc suy cho cùng không phải đèn cạn dầu, muốn nhẹ nhõm thong dong chiến thắng cả bọn là điều không thực tế.

Thế là, hắn cấp tốc nâng lên hai cánh tay.

“Lăng Mộ Cát!”

“Hợp Linh Chưởng!”

Trong khoảnh khắc, Thổ thuộc tính, Mộc thuộc tính và Băng thuộc tính ầm ầm kết hợp, tạo thành một tòa lăng mộ khổng lồ ngự trị giữa thiên không.

Công kích của chư Đế Tử Phượng Tộc toàn bộ bị Lăng Mộ ngăn cản, bảo hộ Lạc Nam vào bên trong.

Cùng lúc đó, Hợp Linh Chưởng đã được bắn ra, kết hợp từ Lôi thuộc tính, Kim thuộc tính, Quang Minh, Hắc Ám và Phong.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Hợp Linh Chưởng bắn ra giữa trời, không nhắm vào một mục tiêu cố định, ngược lại quét ngang quét dọc, tàn phát bừa bãi.

Đám Đế Tử hãi hùng khϊếp vía, không một ai dám ngạnh kháng Hợp Linh Chưởng hung hăng, chỉ có thể phân tán trên bầu trời tiến hành bỏ chạy.

Thấy tình cảnh này, Lạc Nam cười nhạt một tiếng, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lóe lên, hai tay kết ấn:

“Lưới Hồn!”

Vô cùng vô tận Hồn Lực từ cơ thể Lạc Nam bùng nổ mà ra, đan xen vào nhau, như thiên la địa võng phủ kín khắp bầu trời, đem tất cả Đế Tử của Phượng Hoàng Tộc nhốt vào.

Chúng Phượng Hoàng lúc này chẳng khác nào chim sẽ gặp phải thợ săn, toàn bộ sa lưới, Lưới Hồn bao trùm thân thể bọn hắn, tùy thời xâm nhập ăn mòn, cả đám hoảng sợ không dám nhúc nhít.

“Cái này…cái này…cái này…” Nữ Tướng của Tuyết Ưng Vệ hai mắt trừng lên thật lớn, hai tay ôm đầu, cái miệng há hốc như quả trứng gà, lắp ba lắp bắp nói không ra lời.

Nàng dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ xem lấy Lạc Nam, chỉ cảm thấy mọi chuyện quá mức không chân thật.

Nam nhân này…thật là một Đế Tử vô danh của Thiên Đế cấp Thế Lực có nội tình ngắn ngũi 8000 năm sao?

Phải biết, những người đến tham gia sinh nhập Phượng Băng Mai đều là thiên tài hàng đầu của Phượng Hoàng Tộc, toàn bộ tộc nhân trẻ tuổi có thể vượt qua bọn hắn đếm được trên đầu ngón tay.

Ấy thế mà, cả bọn lúc này nào có nửa điểm uy phong của thần thú? Ngược lại giống như gia cầm bị người săn bắt.

“Thắng bại đã phân, đa tạ các vị nương tay!”

Lạc Nam không muốn làm quá căng, sau khi chứng minh được thực lực, bắt đầu thu tay lại, muốn giải trừ Lưới Hồn thả bọn hắn.

“Đế Băng Phượng Giới giễu võ dương oai, cho rằng Băng Phượng Tộc chúng ta không người sao?”

Nhưng mà ngay lúc này, một thanh âm lạnh lùng đến cực hạn vang vọng khắp trời, nhiệt độ thiên địa càng hạ thấp xuống.

Mà nghe thấy âm thanh này, Mộc Băng Mai toàn thân giật mình, hoảng hồn hét lớn: “Khoan đã đại ca, tất cả là hiểu lầm!”

Bất quá người vừa tiến đến kia không có tâm tình nghe tiếng hét của nàng.

Vô tận Hàn Băng đã được ngưng tụ, tạo thành hư ảnh một con Băng Phượng Hoàng đang giương nanh múa vuốt, Đế Uy cuồn cuộn mênh mông.

“Băng Hoàng Sát Chưởng!” Một người thanh niên tóc lam hiện lên gằn từng chữ.

Đùng đùng đùng…

Băng Phượng Hoàng dưới mệnh lệnh của hắn, mang theo sát cơ kinh hồn nhắm vào Lạc Nam.

Cảm nhận được bên trong công kích của đối thủ ẩn chứa sát khí, Lạc Nam rốt cuộc bị thắp lên ngọn lửa phẫn nộ.

Hắn đã trêu chọc ai?

Đầu tiên là một đám Đế Tử liên tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ, muốn đối chiến cùng hắn.

Trong lúc hắn chiếm thế thượng phong, đang muốn thả người thì lại có kẻ khác tiếp tục tập kích?

Hơn nữa nhìn sức mạnh của kẻ này, rõ ràng là một tên Đại Yêu Đế.

Lấy tu vi Đại Yêu Đế muốn gϊếŧ hắn, là xem hắn như quả hồng mềm có thể bóp sao?

Tốc Môn mở ra, các loại Dị Thuộc Tính gia tăng tốc độ bao trùm quanh thân.

“Thiên Hạ Vô Cực!”

Lạc Nam biến mất tại chỗ trước khi Băng Hoàng Sát Chưởng kịp thời lao đến, tốc độ nhanh đến mức tận cùng.

Một lần nữa xuất hiện, hắn đã hiện ra sau lưng tên thanh niên Đại Yêu Đế kia.

“Làm sao…” Tên thanh niên đồng tử co rút lại.

“Muốn gϊếŧ ta? ai cho ngươi gan chó?” Lạc Nam sắc mặt không chút cảm tình.

Côn Lôn Ấn do Bá Lực ngưng tụ mà thành, hung hăng nện vào lòng ngực tên thanh niên.

RĂNG RẮC…

Đám người chỉ nghe thấy âm thanh Đế Cấp Pháp Bảo vỡ vụn, một kiện Áo Giáp mặc trong cơ thể thanh niên vỡ tan.

Nhưng điều đó không giúp hắn dễ chịu, ngược lại Côn Lôn Ấn vẫn điên cuồng oanh tạc.

Phốc…phốc…phốc…

Máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, tên thanh niên vừa mới uy phong được thoáng chốc, tu vi Đại Đế ảm đạm phai mờ, từ giữa không trung rơi xuống, sắc mặt đau đớn đến mức vặn vẹo, trong mắt lại tràn đầy khó có thể tin.

“Đại ca…” Phượng Băng Mai lao đến đỡ lấy hắn, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.

Nàng biết Lạc Nam rất mạnh, nhưng không ngờ đã mạnh đến mức độ này, ngay cả Đại Yêu Đế như đại ca mình cũng hoàn toàn chẳng phải đối thủ.

Thì ra thanh niên này chính là Thiếu Chủ của Băng Phượng Tộc, đại ca của Phượng Băng Mai – Phượng Băng Cường, thiên tài cùng thời với Tam Duyên Công Chúa, Đinh Đế Tử.

Đáng tiếc, hắn quá mức yếu ớt…ở trước mặt Lạc Nam hầu như không có sức ngẩng đầu.

“Hừ! Để ta xem ngươi oai phong đến lúc nào…” Trong mắt Phượng Băng Cường lóe lên vẻ nhục nhã, sát cơ không giảm còn tăng.

Một kiện Pháp Bảo Đế Cấp Trung Phẩm được hắn triệu hồi mà ra, đó là một thanh Phi Đao sắt lẹm trong suốt, ẩn chứa khí tức lạnh lẽo buốt giá, nguy hiểm vô cùng.

Nhắm ngay tim Lạc Nam, Phượng Băng Cường đem Băng Phi Đao ném ra.

XOẸT…

Xuyên toa hư không, Băng Phi Đao đóng băng cả không gian, chỉ cần kẻ nào bị xuyên thủng, máu huyết sẽ hóa thành băng, cực kỳ thê thảm.

KENG!

Lạc Nam không thèm phản ứng, Lạc Hồng Kiếm vẫn đeo trên lưng đột ngột ngân vang.

Trước tiếng ngân này, thanh Băng Phi Đao như gặp phải khắc tinh, toàn thân nó run lên, vốn cực kỳ dữ dội lại trở nên ngoan ngoãn như trẻ nhỏ, dừng lại trước mặt Lạc Nam không dám tiến thêm một bước.

Một lần nữa, hắn lại lật đổ nhận thức của đám người, à không…là đám Phượng.

Lạc Nam nhếch miệng, bàn tay bắt lấy Băng Phi Đao đùa nghịch, sau đó vung tay.

XOẸT!

Băng Phi Đao phản chủ, nhắm ngay Phượng Băng Cường xuyên thấu mà đến.

“Không được…” Phượng Băng Mai sắc mặt trắng nhợt, cắn chặt cánh môi, giang rộng tay che chắn trước mặt đại ca, muốn chết thay cho hắn.

“Ngông cuồng!”

Có hai tiếng quát khác cùng lúc oanh động.

Không gian trước mặt Phượng Băng Mai nứt ra, một đôi lão già lưng còng xuất hiện.

Chính là Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão của Băng Phượng Tộc.

Hai người cảm ứng được tình hình chiến đấu, vừa mới tiến đến đã thấy Lạc Nam muốn gϊếŧ Phượng Băng Cường.

Cả hai cùng lúc nổi giận, hung hăng đánh bay cả Băng Phi Đao.

Theo sau đó, tu vi Địa Yêu Đế đồng loạt nổ ra, Băng Tuyết đầy trời, hình thành một đôi Băng Hoàng Vũ Dực che đậy thương khung, hướng Lạc Nam quất mạnh mà đến.

“Thú vị, thú vị…trẻ đánh thua thì già ra mặt, vậy để bổn Đế Tử nhìn xem Địa Yêu Đế của Băng Hoàng Tộc có gì lợi hại!”

Lạc Nam ngửa đầu cười dài:

“Đánh đến khi nào người ta cần tìm đích thân xuất hiện thì mới thôi!”

Hiển nhiên, Băng Hoàng Tộc đã thành công thiêu đốt lửa giận bên trong lòng hắn.

Từ hòa bình hữu hảo, Lạc Nam muốn đại náo một phen.



Chúc cả nhà tối vui vẻ