“Nội tình này…”
Bên trong Dược Viên, Lạc Nam hít sâu một hơi khí lạnh…
“So với Tiên Ma Cung năm đó còn vượt qua…” Bắc Cung Hàm Ngọc cũng kinh dị nói.
Vô số các loại thiên tài địa bảo được trồng khắp với quy mô rộng rãi, có Gia Tốc Trận thúc đẩy tốc độ sinh trưởng gấp trăm lần, Ma Khí nồng đậm đến cực điểm, không biết bao nhiêu mỏ Ma Thạch được chôn vùi dưới lòng đất để làm chất dinh dưỡng.
Lạc Nam nhìn từng loại Ma Dược phụ trợ cho ma tu, các loại thiên tài địa bảo hỗ trợ trị thương, tu hồn, luyện thể, gia tăng thiên phú…mà hoa cả mắt.
Kém nhất cũng là Tôn Cấp…
So với Dược Viên của Tru Tiên Điện, Linh Dược Điền của hắn như một khi vườn nhỏ không đáng chú ý.
Cũng may có Bất Tử Thụ và Cửu Diệp Liên Hoa trấn thủ, khiến địa vị của Linh Dược Điền cao hơn cả Dược Viên.
Hiển nhiên dù là Dược Viên của Tru Tiên Điện cũng không thể có được Thần Thụ và Kỳ Trần đẳng cấp như Cửu Diệp Liên Hoa.
“Ực…”
Không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, Lạc Nam hận không thể đào lấy sạch sẽ toàn bộ Dược Viên, ngay cả một cục đất cũng không để lại…
“Khí tức của Hỗn Độn Khí…”
Hắn cảm nhận được mặt đất dùng để bồi dưỡng đám Ma Dược này có hòa lẫn Hỗn Độn Thổ Khí và Hỗn Độn Mộc Khí, cung cấp chất dinh dưỡng gần như vô tận, chất lượng thiên tài địa bảo cũng nổi bật trong cùng cấp.
“Quả nhiên Tru Tiên Điện có thể trở thành cự đầu của vũ trụ cũng có lý do của nó…” Lạc Nam không nhịn được cảm thán.
Chỉ riêng chất lượng của Dược Viên này, đủ để cường giả Tru Tiên Điện có ưu thế vượt trội trong các trận chiến cũng như quá trình tu luyện.
“Có thể làm lực lượng chủ chốt diệt đi Tiên Ma Cung, nội tình của nó đương nhiên sâu không lường được…” Bắc Cung Hàm Ngọc cười nhạt.
Lạc Nam nghe ra trong lời nói của nàng vẫn còn sự oán giận mặc dù đã che giấu rất tốt.
“Hắc hắc, hiện tại chưa đủ lực, nhưng ta có thể giúp nàng trộm thiên tài địa bảo của bọn hắn cho hả giận!” Lạc Nam nói.
“Khó…” Bắc Cung Hàm Ngọc lắc đầu:
“Cứ cách vạn dặm lại có một Đan Đế trấn thủ, thần thức của bọn hắn liên tục đảo quanh, dù mất một ngọn cỏ cũng có thể ngay lập tức phát hiện…khi đó kinh động toàn bộ Dược Viên!”
“Trừ khi trộm xong chuồn, ngươi còn phải giả làm Chấn Hào, khó mà hành động…”
Lạc Nam nghe vậy trong lòng cũng hơi ảo não, quả nhiên mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng của hắn.
Tuy nhiên hắn chưa có ý định bỏ qua, tùy cơ ứng biến vậy.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc không ngừng của Lạc Nam, Dược Bắc đi bên cạnh đắc ý nói:
“Thế nào? Dược Viên không để Chấn Hào Đế Tử ngươi thất vọng chứ?”
“Dược sư huynh nói đùa, nếu không có Dược Viên…Tru Tiên Điện chúng ta nào huy hoàng như ngày hôm nay?” Lạc Nam vuốt mông ngựa ca ngợi:
“Chỉ là tiểu đệ không phải Luyện Đan Sư, kiến thức hạn hẹp, có chút vấn đề thắc mắc!”
“Cứ nói đừng ngại!” Dược Bắc cực kỳ hưởng thụ thái độ của Lạc Nam, trong lòng có chút đắc ý.
“Nghe nói Tây Phương Giáo có Bồ Đề Thụ nổi danh, Thiên Đình có Bàn Đào Thụ, Phượng Hoàng Tộc có Ngô Đồng Thụ…” Lạc Nam liệt kê một phen, sắc mặt biểu hiện hướng tới:
“Không biết Tru Tiên Điện chúng ta có thứ gì có thể sánh vai?”
“Phốc!”
Dược Bắc phun ra một ngụm, tức giận trừng mắt nhìn hắn:
“Thần Thụ là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, Tru Tiên Điện chúng ta lại không thể đến tận Tiên Giới để ra tay cướp đoạt, quá mức nguy hiểm…”
Nói đến đây, hắn tràn đầy kiêu ngạo: “Tuy nhiên những Thần Thụ ngươi vừa kể chúng ta không có, nhưng vẫn có những thiên tài địa bảo khác không kém quá nhiều, phụ trợ tuyệt đối cho Ma Tu!”
“Ồ!” Lạc Nam kinh dị: “Mời Dược sư huynh chỉ giáo!”
“Theo ta!” Dược Bắc thản nhiên nói.
Hắn thi triển thân pháp lao vụt đi, Lạc Nam đuổi sát phía sau.
Rất nhanh, hai người đến trước mặt một gốc đại thụ khổng lồ.
Chỉ thấy thân cây như cột chống trời, thân cây to lớn với đường kính hàng trăm mét, rể cây như những con địa long khổng lồ ăn sâu vào mặt đất, tán cây che phủ thiên không, vô số trái cây tròn trịa ẩn chứa Ma Khí tinh khiết đến cực hạn treo lơ lửng.
Lạc Nam hô hấp dồn dập nhìn lấy cây cổ thụ này: “Lập Ma Thụ?”
Hắn âm thầm ước tính, với số lượng Lập Ma Quả trên cây đang có, đủ để mình ngưng tụ ra thêm vài chục đường Hồng Hoang Ma Văn, phải biết số lượng càng nhiều…ngưng tụ càng khó.
“Không tệ!” Dược Bắc cao ngạo cười, tựa lưng vào thân cây rộng lớn:
“Đây là một trong những nội tình của Tru Tiên Điện chúng ta, Lập Ma Thụ trưởng thành, được ôn dưỡng bằng một trăm mỏ Ma Thạch Cực Phẩm, một luồng Hỗn Độn Thổ Khí và một luồng Hỗn Độn Mộc Khí…hàng năm cung cấp lượng lớn Lập Ma Quả cho các đệ tử và cường giả phục dụng!”
“Bổng lộc của ta hàng năm cũng chỉ có 5 quả!” Lạc Nam cảm khái nói.
Chấn Hào mỗi năm được phân phát 5 Lập Ma Quả, có thể thấy dù Lập Ma Quả tuy nhiều nhưng số lượng có hạn.
“Một điều đặc biệt…” Dược Bắc giải thích:
“Lập Ma Thụ không thể cấy ghép hay vun trồng, mỗi một gốc cây non Lập Ma Thụ được sinh ra trong hoàn cảnh cực kỳ đặc biệt, một thời đại chưa chắc có một lần, vì thế ngay cả Tru Tiên Điện chúng ta cũng chỉ có một cây này mà thôi, tuổi thọ của nó đã lên đến vài chục tỷ nhờ có Gia Tốc Trận!”
Lạc Nam âm thầm gật gù, Lập Ma Thụ không thể đại lượng bồi dưỡng, từ đó giá trị của nó càng tăng, chẳng trách vị Thiên Ma Đế kia nổi khùng khi Hắc Thị để hắn trộm mất cây non Lập Ma Thụ.
“So với Ma Tu như chúng ta, Lập Ma Thụ cũng chẳng kém so với các Thần Thụ khác!” Dược Bắc cười lạnh:
“Chẳng qua Lập Ma Thụ chỉ có tác dụng đối với Ma Tu, nên mới không được toàn vũ trụ công nhận sánh vai Thất Đại Thần Thụ!”
Lạc Nam nghe vậy âm thầm xem thường.
Hắn không phủ nhận sự hữu dụng của Lập Ma Thụ, nhưng đối với sự đề cao Lập Ma Thụ của Dược Bắc lại không đồng ý.
Ít nhất, theo Lạc Nam nhận xét, nhánh cây hay bộ phận thân cây của Lập Ma Thụ không phải nguyên liệu tốt để luyện chế Pháp Bảo, chỉ bấy nhiêu đó đã khó sánh bằng các Thần Thụ khác rồi.
Công dụng của Lập Ma Quả mang lại cũng khó đa dạng bằng Bàn Đào Quả.
Trong lúc Lạc Nam hơi thèm thuồng trước vô số Lập Ma Quả, hắn cảm ứng được có vài luồng Thần Thức quét ngang cơ thể mình.
“Địa Đế…” Lạc Nam ánh mắt híp lại, không ngờ đến có tận vài vị Địa Đế cùng lúc canh giữ Lập Ma Thụ.
Nếu chỉ có một người, hắn không ngại giở chút thủ đoạn khống chế đối phương nhanh chóng…nhưng có tận vài người, hắn hoàn toàn không nắm chắc.
Nữ Hoàng bên trong Linh Giới Châu cũng rất khó ra mặt trợ giúp, bởi vì nàng có Tiên Lực trong người, khả năng sẽ bị Tru Tiên Trận cảm ứng được.
Nữ Hoàng không có Cấm Kỵ như hắn, có trời mới biết qua mặt được Đế Cấp Cực Phẩm Trận Pháp như Tru Tiên Trận hay không.
Khi đó toàn bộ Tru Tiên Điện bị kinh động, mọc cánh cũng khó mà thoát.
Cân nhắc một phen, Lạc Nam nhịn xuống tham vọng cướp đoạt.
Đã có được cây non của Lập Ma Thụ, không cần thiết vì một đám Lập Ma Quả mà đưa thân vào hiểm cảnh.
An toàn giải cứu Lãnh Nguyệt Tâm vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Dược Bắc tự ngạo về Lập Ma Thụ một hồi, lại mang Lạc Nam đến một vị trí khác…
…
Nơi này có vô số Trận Văn trong suốt vô hình bao vây, phong tỏa một vùng không gian như l*иg kính rộng lớn.
Mặc dù vô hình, nhưng Lạc Nam từ những Trận Văn này cảm giác được sát khí cực kỳ cường liệt, dường như chỉ cần hắn dám chạm tay vào sẽ lập tức bị nghiền thành tro bụi.
Đây là một tòa Sát Trận với uy lực khủng bố…
Thậm chí Lạc Nam không cho rằng Hiểm Thâu Bí Thủ của mình hiện tại có thể xuyên qua Sát Trận bậc này.
Phải biết hắn luyện Hiểm Thâu Bí Thủ mới có một thời gian ngắn mà thôi, tu vi cũng còn thấp…vì thế chưa phát huy được hết sức quỷ dị khó lường của môn Tuyệt Thế Thần Thông đó.
Nhi nha…nhi nha…nhi nha…nhi nha…
Tiếng cười đùa, khóc lóc như trẻ nhỏ vang lên, ánh mắt Lạc Nam ngưng tụ nhìn lấy cảnh tượng bên trong.
Chỉ thấy một đám thực vật có hình thù như những đứa con nít vài tuổi, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng nõn, đỉnh đầu là một nhúm tóc xanh bằng lá cây, sắc mặt khù khờ, nhưng sinh mệnh lực cực kỳ nồng đậm, không kém Cửu Diệp Liên Hoa chút nào.
Ngoài ra còn có mùi vị huyết tinh hòa lẫn trong không khí khó thể che giấu được…
Hai chân của chúng nó cắm vào mặt đất, chạy nhảy rong chơi, khóc lóc, vui cười hí hửng…
“Phục Sinh Nhi Sâm!” Dược Bắc ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt nói:
“Tên như ý nghĩa, đám Sâm hình dạng như hài nhi này có thể giúp người chết phục sinh, dù tử vong cũng có thể sống lại khi đem nó ăn vào, bất chấp các loại thương thế…”
“Độ quý giá của chúng nó vô pháp tưởng tượng, được Điện Chủ tự mình thiết lập Sát Trận ngăn cách bảo vệ, là vật cải tử hoàn sinh…”
“Ngay cả Sư phụ của ta cũng chỉ có thể bồi dưỡng chúng nó mà không đủ tư cách sử dụng đấy…”
Lạc Nam rùng mình, không ngờ vật nghịch thiên như vậy mà Tru Tiên Điện cũng có, càng không nghĩ đến Sát Trận trước mắt là do đích thân Điện Chủ của Tru Tiên Điện bố trí.
Chẳng trách hắn luôn cảm giác Hiểm Thâu Bí Thủ của mình vẫn còn chưa đủ để xuyên được Sát Trận này, xem ra thực lực của Tru Tiên Điện Chủ thâm sâu khó lường a…
Về phần công dụng của Phục Sinh Nhi Sâm hoàn toàn không kém Cửu Diệp Liên Hoa của hắn.
Khuyết điểm duy nhất là Phục Sinh Nhi Sâm cũng có hạn chế, sau khi ăn vào là mất, không thể tiếp tục bồi dưỡng để sinh ra như cánh của Cửu Diệp Liên Hoa.
Lạc Nam liếc mắt nhìn qua, bên trong Trận Pháp là năm tên Phục Sinh Nhi Sâm đang chạy nhảy.
Điều này đồng nghĩa với cường giả cấp cao của Tru Tiên Điện có năm cơ hội để sống lại nếu không may tử trận.
Tin tức này đối với một kẻ đã đắc tội Tru Tiên Điện như hắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Hừ, trận chiến năm đó…Phó Điện Chủ của bọn hắn từng ăn qua một gốc Phục Sinh Nhi Sâm!” Bắc Cung Hàm Ngọc bên trong cười lạnh:
“Bằng không đã bị Cung Chủ tiêu diệt!”
Lạc Nam nhíu mày, theo như ghi chép bên trong Đan Đế Chân Giải, Phục Sinh Nhi Sâm thành thục vô cùng chậm chạp, mà chỉ có khi hoàn toàn thành thục nó mới có thể cứu mạng, bằng không cũng chỉ gia tăng tuổi thọ mà thôi.
Để nuôi dưỡng Phục Sinh Nhi Sâm nhanh chóng trưởng thành, chỉ có thể dùng Sinh Mệnh Lực cho chúng nó hấp thụ.
“Mùi máu tươi này là?” Lạc Nam trong lòng trầm xuống.
“Đương nhiên là mạng của đám Tiên Tu!” Dược Bắc nở nụ cười lãnh khốc:
“Bên dưới mặt đất trong tòa Sát Trận này chôn sống hàng vạn tên Tiên Tu hàng năm làm phân bón, tu vi bọn chúng dao động từ Tiên Vương đến Tiên Tôn, để Phục Sinh Nhi Sâm hấp thụ…”
“Súc sinh!” Lạc Nam trong lòng mắng chửi.
Mặc dù người chết trên tay hắn có rất nhiều, nhưng hành vi dùng tính mạng người khác để bồi dưỡng thực vật như thế này khiến hắn vô cùng phản cảm.
Điều này khiến hắn nhớ đến cảnh tượng tên Thiên Tôn năm đó bồi dưỡng Bất Tử Thụ.
Từ khi đạt được Bất Tử Thụ, mặc dù nó cũng yêu cầu lực lượng khổng lồ để trưởng thành, nhưng Lạc Nam chỉ dùng Tiên Thạch, Ma Thạch hay Nguyên Thạch để bồi dưỡng, chưa từng động đến một cái xác nào.
Cửu Diệp Liên Hoa cũng giống như vậy.
Ấy thế mà Tru Tiên Điện vì năm gốc Phục Sinh Nhi Sâm lại dùng hàng vạn tính mạng Tiên Tu hàng năm làm phân bón, hành vi như vậy chỉ cần là con người sẽ không thể làm ra được.
Nghĩ như vậy, sát cơ đã ẩn từ lâu của Lạc Nam đối với tên chủ nhân trước đây của Bất Tử Thụ lại được sinh ra.
Lần này sau khi xong chuyện, hắn không ngại dùng Thiên Cơ Bảng dò ra đối phương sau đó tiêu diệt.
…
“Át xì…” Trong một phế tích cũ nát, Vu La Thiên Tôn đột nhiên hắt xì hơi một phát, sắc mặt ngơ ngác:
“Có kẻ nào nhắc đến Bổn Tôn sao?”
Như nghĩ tới điều gì, ánh mắt hắn tràn đầy căm hận: “Nhất định là thằng khốn Thú Võ Tiên Đế!”
Nhắc đến Thú Võ Tiên Đế, Vu La Thiên Tôn hận ý dâng trào.
Tên khốn kiếp Thú Võ chẳng biết ăn phải vận cứt chó gì, tu vi vậy mà một đường tăng mạnh, từ Thiên Tôn nay đã thành Tiên Đế.
Chiến lực đại tăng, phát động lệnh truy sát đối với hắn, chấm dứt ân oán vô số năm qua.
Đối mặt với Thú Võ Tiên Đế hùng mạnh, Vu La Thiên Tôn chỉ còn cách đào tẩu.
Như chó nhà có tang, hắn buộc phải dùng đến Dịch Tinh Phù bỏ trốn.
Dịch Tinh Phù truyền tống ngẫu nhiên đến một hành tinh bất kỳ nào đó…
Vu La Thiên Tôn rơi vào hành tinh này, phát hiện nơi này từng trải qua một trận chiến kinh thiên, hành tinh này hoàn toàn không có sự sống, ngay cả Tiên Khí cũng lỏng lẻo và chứa đựng vô số tạp chất.
Trong quá trình ẩn nấp dưỡng thương, Vu La Thiên Tôn vô tình phát hiện một phế tích cổ xưa vùi sâu trong lõi của hành tinh chết.
Bản năng tò mò cũng như ôm một tia hy vọng, Vu La Thiên Tôn dấn thâm xâm nhập Phế Tích…
Trực giác khiến hắn mơ hồ cảm thấy, ở tại tận cùng tăm tối…có thứ gì đó triệu hoán chính mình, ban phát lực lượng, trả thù Thú Võ.
…
“Được rồi, ngươi cứ tự tiện…đừng có đi lung tung, sư huynh ta đi lấy Phục Điền Đan và Trọng Mạch Thảo!”
Quan hệ được rút ngắn không ít, thái độ của Dược Bắc đối với Lạc Nam cũng khá hơn.
“Dược sư huynh yên tâm, đệ mặc dù có chút tu vi…nhưng ở Dược Viên này chỉ như mao đầu tiểu tử mà thôi!” Lạc Nam nhún vai cười đùa.
“Haha!” Dược Bắc nghĩ cũng đúng, tu vi chỉ có Đại Đế như Chấn Hào nếu có thể trộm đồ trong Dược Viên mới là chuyện vô lý.
Trong lòng hắn thoải mái, thả Lạc Nam tại chỗ, còn mình thì chạy đi…
Nhìn theo bóng lưng Dược Bắc biến mất, Lạc Nam thu hồi nụ cười.
Con mắt bên phải chậm rãi mở ra, đem tình cảnh bốn phương tám hướng thu vào đáy mắt.
Nếu không thể trộm các thứ đỉnh cấp như Lập Ma Thụ và Phục Sinh Nhi Sâm, vậy trộm hàng kém hơn một chút cũng được.
Rất nhanh, Lạc Nam đã có mục tiêu!
…
Chúc cả nhà ngủ ngon