Trung tâm Vạn Yêu Trì, nơi mà lẽ ra chỉ giành cho Thể Đế rèn luyện…
Một tên nam tử chậm rãi mở ra đôi mắt hắc bạch phân minh, mắt phải thuần một màu bạc trắng, bên trong có khuyết nguyệt lơ lửng, mắt trái lại đen tuyền như màn đêm vĩnh hằng không có lối thoát, vô cùng tà dị.
“Thể Vương Viên Mãn…lại không thể tăng thêm…”
Lạc Nam hít sâu một hơi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên…
Vạn Yêu Trì, không hổ là nơi tích xúc cao cấp của Vạn Yêu Thánh Địa, ngay cả Đế Tử của các Đế Cấp Thế Lực khác cũng phải thèm thuồng…
Yêu tộc vốn nổi danh trời sinh nhục thân hơn người, bất kể là khí huyết, lực lượng hay xương cốt đều vượt trội hơn nhân loại quá nhiều.
Đế Lực sau khi chết của bọn hắn để lại càng không cần phải nói…
Lạc Nam vừa mượn thế giới ban phúc đề thăng Thể Vương không lâu, lúc này trải qua bốn năm rèn luyện, trực tiếp đề thăng đến Thể Vương Viên Mãn.
Điều này đồng nghĩa tu vi Thể Tu của hắn đã vượt trội nhất, qua mặt Tiên Tu và Hồn Tu.
Đây là tình huống mà từ trước đến giờ Lạc Nam chưa từng nghĩ đến, bởi vì trong tam tu, Thể Tu của hắn là khó thăng tiến nhất, lúc nào cũng thụt lùi so với Tiên Tu và Hồn Tu.
Tất cả là nhờ Vạn Yêu Trì và Gia Tốc Trận kết hợp…
Bất quá như đã nói, thân thể của hắn vốn khó rèn luyện hơn người khác rất nhiều, sau khi nhận lấy một lực lượng rèn giũa trong một thời gian sẽ sinh ra kháng tính, không còn hiệu quả.
Vạn Yêu Trì chỉ đủ khiến hắn đạt đến Thể Vương Viên Mãn, hiện tại cho dù tiếp tục ngâm ở trong này mười năm, trăm năm cũng vô dụng, không thể tiến thêm.
Cảm giác thể phách tràn đầy mạnh mẽ, mỗi tế bào, mỗi giọt máu trong cơ thể như ẩn chứa sức mạnh có thể phá sơn đào hải, Lạc Nam hài lòng nhếch miệng.
Phất tay thu hồi Gia Tốc Trận, Lạc Nam thở ra một hơi:
“Lại nợ Vạn Yêu Thánh Địa một ân tình, ngày sau phải tìm cách bù đắp…”
Vạn Yêu Trì dùng Yêu Đế Lực để luyện thể cho người tiến vào, nhưng những Yêu Đế Lực này không phải vô hạn, mà là sẽ tiêu hao.
Vạn Yêu Thánh Địa chỉ cho hắn nửa tháng thời gian, nhưng Lạc Nam lại trực tiếp gian lận gia tăng lên gấp 100 lần bằng Gia Tốc Trận, khiến Yêu Đế Lực tổn thất nhiều hơn quá nhiều, việc này hắn tự nhận mình thiếu nợ Vạn Yêu Thánh Địa.
Thậm chí Lạc Nam từng có ý định dùng Linh Giới Châu trộm mất một phần Vạn Yêu Trì mang về cho chúng nữ ở Làng Nhất Thế sử dụng, nhưng cuối cùng hắn đành lắc đầu.
Dùng Gia Tốc Trận đã quá đáng lắm rồi, nếu còn làm ra hành vi như vậy thật không thể nào nói nổi.
Bản tính của Lạc Nam không cho phép hắn làm thế…nhất là đối với Vạn Yêu Thánh Địa không có thù oán gì.
Ngược lại dù không có Vạn Yêu Trì, hắn vẫn tự tin mình sẽ có cách khác để chúng nữ Làng Nhất Thế Luyện Thể…
Như một kiện Pháp Bảo Kiến Trúc chuyên dụng cho Thể Tu chẳng hạn?
Không tiếp tục suy nghĩ, Lạc Nam rời khỏi vị trí trung tâm…
Chẳng biết từ bao giờ, Âu Dương Thương Lan đã đứng đó chờ sẳn, chỉ cách chỗ giành cho Thể Đế vài bước chân mà thôi.
Hiển nhiên nàng cũng tiến bộ vô cùng nên mới tiến vào sâu hơn để rèn luyện, nhân tiện chờ Lạc Nam đi ra.
Nhìn thấy hắn, trong đôi mắt óng ánh của nàng tuôn ra từng tia từng tia thần thái tự tin pha lẫn kiêu ngạo, bờ môi tinh tế nhẹ nhàng nhếch lên.
“Tiến bộ thế nào?” Nàng nhìn hắn thản nhiên hỏi.
Nhìn từ bề ngoài, rất khó để phán đoán tu vi của một Thể Tu, trừ khi chính diện giao đấu hoặc nhìn thấy uy thế khi xuất thủ.
Bởi thế mà lúc này cả Lạc Nam cùng Âu Dương Thương Lan đều không biết đối phương ở cấp bậc gì…
“Thể Vương Viên Mãn, muốn hơn một bước cũng không được!” Lạc Nam nhún vai.
“Thật tình không biết thân thể ngươi làm bằng gì!” Âu Dương Thương Lan liếc xéo mắt.
Một Thể Vương Viên Mãn tiến vào nơi dành cho Thể Đế luyện thể, hơn nữa còn không thể tiến thêm một bước, quả thật là quái vật.
“Còn nàng?” Lạc Nam mỉm cười, tiến đến vuốt nhẹ mái tóc như thác của nàng.
“Thể Tôn Trung Kỳ!” Âu Dương Thương Lan cong nhẹ khóe môi, hiển nhiên đối với tiến bộ của mình trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Lợi hại! sau này nàng phải bảo vệ ta!” Lạc Nam cười hề hề, hướng về Âu Dương Thương Lan nâng lên ngón tay cái khích lệ.
Một lần đến Vạn Yêu Thánh Địa, tu vi Tiên Tu của nàng đề thăng đến Địa Tôn, tu vi Thể Tu đề thăng đến Thể Tôn Trung Kỳ…tiến bộ vô cùng to lớn.
Âu Dương Thương Lan không hổ là truyền nhân của Tiên Ma Cung, thiên phú của nàng khiến Lạc Nam cũng phải than thở.
“Đi ra ngoài, đừng để Chi Tiên muội muội đợi lâu!” Âu Dương Thương Lan thanh lãnh nói, muốn quay người rời đi.
Chỉ là lúc này đột nhiên có một đôi bàn tay nắm lấy nàng kéo lại, đem thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trơn bóng không có chút tỳ vết nào của nàng ôm vào trong ngực…
Hít…
Lạc Nam hít sâu một tiếng, toàn thân như muốn nổ tung, cơ thể của nàng quá tuyệt vời, đàn hồi dẻo dai mềm mại, mỗi một tấc da thịt như bạch ngọc hoàn mỹ nhất thế gian, làn da như thu thủy trơn nhẵn, da thịt ma sát lấy, khiến tiểu huynh đệ của Lạc Nam như phát điên cọ vào đôi đùi ngọc mịn màn của nàng…
Mặc dù có Đế Lực che lắp không nhìn thấy gì cả, nhưng Lạc Nam cảm giác như mình đang ôm ngọc thể hoàn mỹ nhất thế gian.
Âu Dương Thương Lan toàn thân cứng đờ, làn da dần trở nên ửng đỏ, nhịp tim gia tốc chưa từng có, cảm nhận được hơi thở nóng rực của nam nhân kề bên, nàng như muốn mềm nhũn, hổn hển nghiến răng:
“Buông…mau buông tay!”
“Ta chịu không nổi…” Lạc Nam đem nàng xoay người lại, ở tư thế đứng ôm siết nàng vào lòng, cảm giác da thịt hai người gắn khít không có kẻ hở, hắn thở nặng nề.
“Ngươi…định lực mạnh lắm mà, sao bây giờ lại như vậy?” Âu Dương Thương Lan cũng là toàn thân khô nóng, u cốc thần bí giữa hai chân có thứ gì đó tiết ra khiến nàng rùng mình.
“Vừa mới luyện thể xong, lực lượng tràn đầy, cơ thể nó đòi hỏi dữ dội quá…” Lạc Nam tham lam hít thở làn hương thơm ngát trên người nàng.
Âu Dương Thương Lan lông mày giãn ra, nhìn thấy bộ dáng hắn khó chịu cũng không đành lòng, cắn môi nói:
“Chúng ta lập tức về làng, để Thục Phi các nàng hầu hạ ngươi…”
“Không, ta hiện tại muốn nàng…” Lạc Nam nhìn chằm chằm dung nhan hoàn mỹ của nàng nói.
“Hừ, ngươi hứa với ta thế nào? Tiểu Tuyết còn chưa động đến!” Âu Dương Thương Lan vòng tay ôm lấy eo hắn, cảm nhận côn ŧᏂịŧ của nam nhân ma sát bắp đùi mình, nàng cũng chậm rãi rung rẫy, cưỡng ép bản thân giữ bình tĩnh.
Nàng có suy nghĩ của riêng mình, với tính cách lạnh nhạt điềm tĩnh của Độc Cô Ngạo Tuyết, nếu nàng và Lạc Nam lúc này phát sinh quan hệ, Độc Cô Ngạo Tuyết chắc chắn sẽ cưỡng ép bản thân xem Lạc Nam như một tỷ phu, dù có tình cảm với hắn cũng sẽ dồn nén vào lòng, nhường hắn cho tỷ tỷ là nàng.
Thậm chí Độc Cô Ngạo Tuyết sẽ tìm cách tránh mặt Lạc Nam, tập trung vào kiếm đạo…
Mặc dù Lạc Nam vốn phong lưu thành tính, nhưng các nàng là tỷ muội…khác với những nữ nhân còn lại.
Độc Cô Ngạo Tuyết chắc chắn sẽ không muốn phát sinh quan hệ với nam nhân của tỷ tỷ, khi đó dù Lạc Nam muốn tán tỉnh sẽ khó hơn vô số lần.
Ngược lại, nếu Lạc Nam trước tiên thu lấy Độc Cô Ngạo Tuyết sau đó mới thu tỷ tỷ, lúc này Độc Cô Ngạo Tuyết cũng chỉ chấp nhận số phận.
Vì thế, Âu Dương Thương Lan mới đưa ra điều kiện như vậy, trước khi Lạc Nam thu Độc Cô Ngạo Tuyết, Âu Dương Thương Lan sẽ không cho hắn động vào mình.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Thương Lan dùng sức đẩy Lạc Nam ra, trừng mắt nói:
“Đừng khiến ta tức giận!”
“Ta khó chịu quá, nàng xem nó đó!” Lạc Nam một mặt đau khổ, côn ŧᏂịŧ bên dưới nó đang biểu tình kịch liệt.
Âu Dương Thương Lan vốn sủng ái hắn, lúc này cũng hơi mềm lòng, nàng nhẹ cắn lấy cánh môi, trong mắt xuất hiện một tia xấu hổ, yêu kiều nói ra:
“Ta có thể giúp ngươi!”
Lạc Nam vội vàng gật đầu.
Âu Dương Thương Lan hít sâu một hơi, ngăn cản dòng điện đang chạy trong người mình, bàn tay lớn mật tiến xuống giữa hai chân Lạc Nam, nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn…
“Ưm…” Lạc Nam không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng…
Bàn tay của nàng thon dài trắng nõn, lại mềm mại uyển chuyển mát rượi, nắm lấy côn ŧᏂịŧ nóng hổi của hắn quả nhiên diệu không thể tả…
Âu Dương Thương Lan cơ thể cũng đang rung lên, đồ vật của hắn như có ma lực khiến nàng tê dại, lại chứng kiến hắn sung sướиɠ như vậy cũng có chút vui vẻ, bắt đầu chuyển động bàn tay.
Lạc Nam nhắm mắt hưởng thụ, hắn không ngờ Âu Dương Thương Lan hấp dẫn mình đến như vậy, chỉ với bàn tay ngọc ngà vuốt ve đã khiến hắn hưng phấn thoải mái vô cùng.
Âu Dương Thương Lan cảm thấy thứ đó của Lạc Nam chơi không tệ, trong lòng cũng dần trở nên yêu thích, tốc độ vuốt ve nắn bóp nhanh hơn, cầm nó đùa nghịch trong tay mình.
Hồi lâu sau, nàng thấy hắn vẫn còn cứng rắn như sắt thép, không nhịn được hỏi:
“Bao giờ mới xong?”
“Chưa đủ đô, mặc dù rất thoải mái nhưng còn chưa đủ…” Lạc Nam cười khổ nói.
“Ngươi đừng có kháng cự, thả lỏng toàn thân!” Âu Dương Thương Lan nói.
“Ta đang rất thả lỏng đây này!” Lạc Nam nhún vai.
“Thế phải làm sao? thời gian sắp hết rồi!” Âu Dương Thương Lan vừa yêu vừa hận liếc xéo nam nhân này, chỉ biết khi dễ nàng.
Lạc Nam hít sâu một hơi truyền âm nói.
“Phi, không biết xấu hổ!” Âu Dương Thương Lan hừ một tiếng, bất quá vẫn ngầm chấp nhận.
Lạc Nam nhếch miệng, vội vàng kéo nàng lại gần, đem côn ŧᏂịŧ to lớn đặt giữa hai đùi nàng.
Âu Dương Thương Lan hà hơi như lan, bộ ngực sữa phập phồng, khép hai đùi lại đem côn ŧᏂịŧ của hắn kẹp vào…
Hai người không nhịn được rùng mình…
“Để ta yêu nàng…” Lạc Nam thở dốc, cúi đầu nhắm lấy đôi môi đỏ thẳm hắn đã ao ướt từ lâu, hôn xuống thật nhẹ.
“Ưm…”
Âu Dương Thương Lan thở nhẹ một tiếng, cũng không kháng cự nữa, vòng tay ôm chặt eo hắn…
Lạc Nam cẩn thận thưởng thức bờ môi mê người tinh mỹ, cảm nhận làn môi mát lạnh ngọt ngào, hơi thở mùi quỳnh hương được nàng liên tục nhả ra…
Hắn không nhịn được nữa, đầu lưỡi tiến ra ngoài, nhẹ nhàng liếʍ láp…
Một tay ôm eo nàng, một tay tiến về phía trước bắt lấy một gò bông đào căn tròn nẩy nở ẩn giấu bên dưới, nhẹ nhàng xoa nắn…
“Đừng…” Âu Dương Thương Lan run lên toàn thân.
Nàng vừa hé miệng, Lạc Nam đã nhân cơ hội vươn dài đầu lưỡi như linh xà nhập động, tiến vào bên trong càn quét.
ONG…
Âu Dương Thương Lan đầu óc mụ mị, cảm nhận được hơi thở nóng rực của nam nhân xâm nhập, hắn nhấm nháp mọi ngõ ngách trong miệng nhỏ của nàng, đem hương tân ngọc dịch của nàng nuốt sạch, sau đó quấn lấy chiếc lưỡi đang lẫn trốn của nàng.
Môi quấn lấy môi, lưỡi âu yếm lưỡi…
Lạc Nam say mê thưởng thức hương vị mỹ diệu nhất trần gian, côn ŧᏂịŧ được hai đùi nàng kẹp lấy bắt đầu ma sát…
Âu Dương Thương Lan toàn thân tựa vào lòng mặc cho nam nhân âu yếm, u cốc giữa chân bắt đầu ngứa ngứa, lầy lội không chịu nổi, bất quá nàng vẫn cắn răng chịu đựng, không để hắn tiến vào.
Vì quá sủng hắn nên nàng mới chiều như thế này, đây là giới hạn cuối cùng ở thời điểm hiện tại.
Lạc Nam cũng đã thỏa mãn, ở trên hắn hôn môi nàng, nghịch bầu sữa của nàng, ở dưới thì dùng đùi nàng để giải tỏa…
Vì quá hưng phấn và kích động, Âu Dương Thương Lan hoàn mỹ như Á Hy Thần và Hồ Khinh Vũ, chỉ gần một giờ sau, theo động tác nhấp vào hai đùi nàng ngày càng mạnh mẽ, hắn cũng thoải mái bắn ra một luồng sinh mệnh nóng rực như núi lửa phun trào.
Chỉ bất quá tất cả vừa tiến ra đã bị Đế Lực tàn phá, thật là tội lỗi…
“Được…được rồi…” Âu Dương Thương Lan yêu kiều thở hổn hển, bờ môi như bị sưng đỏ lên, hai gò bông đào đầy rẫy dấu tay của hắn, hai đầu núm đỏ thẳm lúc này săn cứng dị thường.
Lạc Nam mυ'ŧ nhẹ môi nàng như an ủi một cái, lúc này mới tách ra để lại sợi tơ trong suốt nối liền khuôn miệng cả hai, hắn thỏa mãn cười:
“Đi thôi!” Âu Dương Thương Lan hừ một tiếng, thân thể lại hơi rung rẩy, đôi chân khép chặt, đan điền nóng đến lợi hại, hạ thân tràn đầy tê ngứa…
Lạc Nam lập tức nhận ra khác thường của nàng, vội ôm lấy giai nhân, ôn nhu cười:
“Để ta giúp nàng sướиɠ…”
Hiển nhiên sau một phen âu yếm nàng cũng đã động tình, bất quá vì chiều hắn nên nín nhịn.
“Đừng, đừng có tiến vào!” Âu Dương Thương Lan sợ hãi, lúc này nếu hắn muốn nàng cũng không chống nổi a.
“Ngoan, ta dùng tay!” Lạc Nam sủng ái nói, không đợi nàng phản ứng, cánh tay đã lòn xuống giữa đôi chân ngọc ngà.
Lướt qua vùng cỏ thơm đẫm nước, lập tức chạm lấy hạt ngọc bằng thịt vừa mềm vừa ấm…
“Ưm…” Âu Dương Thương Lan giật bắn người, cắn chặt môi không để mình rên lên thành tiếng.
Lạc Nam chăm sóc cô bé của nàng hết sức dịu dàng, hắn xoe xoe hạt lê kiều diễm, ngón trỏ đã tách ra hai mép cực múp, tiến vào cái khe rãnh chật hẹp.
Âu Dương Thương Lan xụi lơ trong lòng Lạc Nam, lông mi rung động, khép hờ hai mắt, miệng nhỏ hé mở thở ra từng làn hương thơm.
“Chật quá, một ngón tay cũng sắp vào không được…” Lạc Nam khen một tiếng, bắt đầu thụt ra thụt vào, ma sát bên trong u cốc của nàng.
“A…Ưm…” Âu Dương Thương Lan rêи ɾỉ nỉ non, lim dim trong kɧoáı ©ảʍ.
Theo động tác của Lạc Nam ngày càng nhanh, linh hồn nàng như muốn xuất thể, rốt cuộc hét lên một tiếng, một dòng nước ấm trào dâng.
Nàng đã lêи đỉиɦ lần đầu tiên trong đời…
Lạc Nam đem nàng ôm chặt, ôn nhu vuốt ve da thịt từng tấc trên ngọc thể nàng, giúp người thương của mình tận hưởng dư vị cao triều.
Mặc dù chưa chính thức xâm nhập, nhưng hai người lúc này linh hồn như liền kề nhau, thể xác và tinh thần đều thăng hoa.
“Thích không?” Lạc Nam cười hỏi.
“Hứ, lần này thôi đó!” Âu Dương Thương Lan ra vẻ bĩu môi, khóe miệng lại là cong lên hết sức khả ai.
Vài phút sau, cả hai mới nắm tay nhau tiến ra bên ngoài…
Đã thấy Thất Trưởng Lão Bạch Hạc cùng Mộng Chi Tiên đứng trên bờ chờ đợi…
Ánh mắt cả hai cổ quái nhìn hai người, nhất là bộ dáng kiều diễm của Âu Dương Thương Lan lúc này quá mức mê người, đẹp đến mức hai nàng đều ghen tị.
“Tiến bộ thế nào?” Lạc Nam cười truyền âm hỏi Mộng Chi Tiên.
“Rất khá, Thể Vương Viên Mãn!” Mộng Chi Tiên hài lòng truyền âm đáp lại.
Ba người cũng ăn ý không bọc lộ lực lượng ra ngoài, tránh bị Thất Trưởng Lão nghi ngờ.
Dù sao chỉ trong nửa tháng thời gian rèn luyện, tăng một tiểu cảnh giới là khủng khϊếp lắm rồi, nào có tiến bộ vượt bậc như vậy.