Con Đường Bá Chủ

Chương 957: Thất Thải Thôn Thiên Xà

“Hừ, thật là cuồng vọng!”

Nghe lời nói của Lạc Nam, thanh niên yêu tộc sắc mặt lạnh lẽo, bất kỳ ai chưa đánh đã bị xem nhẹ như vậy trong lòng cũng không thể nào dễ chịu.

Nhất là khi hắn còn là thiên tài.

Thải Quỳnh Dao cũng nhẹ chau đôi mày liễu, trong lòng hừ một tiếng, nàng cực kỳ không thích những kẻ kiêu ngạo không xem ai ra gì như vậy.

“Thắng hay bại, phải đánh mới biết được!” Thải Quỳnh Dao lạnh lùng nói ra.

Lạc Nam nhún vai, không phải là hắn kiêu ngạo, mà là hắn tự tin.

Nhất là khi giao chiến trong cùng cấp bậc, Lạc Nam tự nhận mình vô địch.

“Nghe nói Vạn Yêu Thánh Địa không lấy lớn hϊếp nhỏ, chỉ giao thủ trong cùng cấp, bên chúng ta có một vị Đại Tôn và một vị Đại Vương!” Lạc Nam thản nhiên cười nói.

Đại Vương đương nhiên là Lạc Nam, mà Đại Tôn còn ai khác ngoài Độc Cô Ngạo Tuyết?

Trong thời gian hắn tu luyện Liên Kích Tru Tiên Quyết, chúng nữ ở trong Làng Nhất Thế cũng không hề rảnh rỗi, các nàng vận dụng Gia Tốc Trận tu luyện, thực lực đều có chỗ đề thăng.

Âu Dương Thương Lan và Độc Cô Ngạo Tuyết đều đã đột phá Đại Tôn rồi, Đình Manh Manh cũng không chênh lệch bao nhiêu, chỉ còn thiếu một chút.

Thải Quỳnh Dao nghe Lạc Nam nói, không chút do dự gật đầu: “Tốt lắm, chúng ta cũng sẽ áp chế tu vi trong giao đấu!”

“Đế Nữ phải thật sự cẩn thận!” Hùng Lão lên tiếng nhắc nhở, trực giác của một Yêu Đế cho hắn biết mấy người Lạc Nam đều không phải đơn giản.

Đương nhiên, Hùng Lão cũng tin tưởng thực lực của Đế Nữ và thiên tài nhà mình.

Đạt thành thỏa thuận, Đạm Đài Uyển với Hoàng Y Thiền dùng ánh mắt đáng thương nhìn lấy ba người Thải Mộng Dao.

Áp chế tu vi xuống Đại Vương để chiến với trưởng làng của các nàng? Ác mộng chân chính a…

“Ai lên trước?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.

“Để ta!” Thanh niên anh tuấn nhảy ra, một mặt cao ngạo.

Lạc Nam cười nhạt, đang muốn bước lên.

Độc Cô Ngạo Tuyết lại nắm lấy óng tay áo của hắn lắc đầu: “Ngươi hiện tại là người đứng đầu thế lực, có chiến cũng phải chiến với người có thân phận, không được tùy ý nữa!”

Lạc Nam nghe vậy trong lòng tràn ngập thỏa mãn, Độc Cô Ngạo Tuyết bình thường lạnh nhạt nhưng suy nghĩ chu toàn hơn hắn nhiều.

Người có thân phận bên phía bên kia đương nhiên là Đế Nữ, tên thanh niên chỉ là thuộc hạ, hắn quả thật không thích hợp ứng chiến.

“Vậy nàng cẩn thận một chút!” Lạc Nam cười nói.

“Yên tâm, một kiếm mà thôi!” Độc Cô Ngạo Tuyết khóe môi hồng phớt nhẹ nhàng cong lên.

“Khốn nạn!” Thanh niên nghe hai người đối thoại, hận đến nghiến răng nghiến lợi, mình lại bị xem thường như vậy?

Chứng kiến Độc Cô Ngạo Tuyết bước ra, hắn cười lạnh nói:

“Đại Tôn đúng không? Ta áp chế tu vi là được!”

Nói xong, tu vi từ Yêu Tôn Hậu Kỳ nhanh chóng áp xuống Yêu Tôn Trung Kỳ, bằng với Đại Tôn của Độc Cô Ngạo Tuyết.

“Độc Giác, không được chủ quan!” Thải Mộng Dao nhìn thanh niên căn dặn nói.

“Đế Nữ yên tâm, ta sẽ không để nàng phải thất vọng!” Thanh niên tên Độc Giác tự tin cười.

“Độc Giác mặc dù không có tên trên Thiêu Đế Bảng vì tuổi tác, nhưng lực chiến không tệ, Đế Nữ đừng quá lo lắng!” Hùng Lão cũng vuốt râu nói.

Thải Quỳnh Dao nhẹ gật đầu, nàng cũng biết thiên phú của Độc Giác không tồi, chẳng qua là tuổi tác hơi lớn nên không được vào Thiếu Đế Bảng mà thôi.

Nếu nói người trên Thiếu Đế Bảng là thiên tài cao cấp, vậy Độc Giác có thể xem như thiên tài nhất lưu, ở Tiên Ma Vực cũng có danh tiếng nhất định, bằng không sư phụ cũng không để hắn đi theo nàng để làm hộ vệ.

Độc Cô Ngạo Tuyết đối diện với Độc Giác, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm.

Lạc Nam sắc mặt hứng thú bừng bừng, hắn biết một chiêu kia lại sắp diễn ra, không biết thanh niên Độc Giác có trụ nổi hay không.

“Xem ra phải tìm cách giải khai Ma Ấn của các nàng càng sớm càng tốt!” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.

Từ lúc ẩn giấu thân phận, Độc Cô Ngạo Tuyết và chúng nữ bị hạn chế khá nhiều thủ đoạn chiến đấu.

Ví như Độc Cô Cửu Kiếm, đây đã là Kiếm Pháp thành danh lâu năm của Độc Cô Ngạo Tuyết, nếu lúc này thi triển, không may có người hữu tâm phát hiện chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng là nhị đảo chủ Bồng Lai Tiên Đảo.

Ngược lại Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật chưa sử dụng bao nhiêu lần, những kẻ thù trúng phải một kiếm này đa phần đều đã chết, có thi triển ra cũng không sợ bại lộ.

Muốn gia tăng thủ đoạn chiến đấu của các nàng, một là luyện thêm Vũ Kỹ, hai là giải trừ Ma Ấn để có được Ma Lực.

“Đại Lực Giác Đấu!” Độc Giác tiên hạ thủ vi cường, bắt đầu tấn công.

Hắn không biết Độc Cô Ngạo Tuyết là nữ nhân, vì lẽ đó cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc, vừa ra tay chính là toàn lực.

Thổ Hệ Tôn Lực điên cuồng tụ hội, nhanh chóng tạo thành hư ảnh một con Cự Thú to lớn như một hòn đảo giữa không trung.

Đây là một con Tê Giác một sừng toàn thân cứng rắn nặng nề như đá, dũng mãnh tọa trấn sau lưng Độc Giác.

“Đi!” Độc Giác sắc mặt lạnh lùng, hai tay đẩy mạnh về phía trước.

RỐNG

Đại Lực Giác Đấu ngửa đầu gầm thét một tiếng vang trời, tứ chi đạp bằng tinh không, mang theo uy thế không thể đỡ hung hăng húc mạnh về phía Độc Cô Ngạo Tuyết.

“Có chút ý tứ…” Lạc Nam gật đầu, mặc dù lúc này đã áp chế xuống Đại Tôn, nhưng công kích mà Độc Giác đánh ra này vẫn không kém hơn một Địa Tôn, quả nhiên là có thực lực.

Đáng tiếc, đối diện với Độc Giác là một Độc Cô Ngạo Tuyết mà ngay cả Lạc Nam cũng phải cẩn trọng khi đối mặt.

“Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật!”

Kiếm Vực ầm ầm chấn động hòa vào thân Trúc Kiếm, Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt lẫm liệt, một tay rút ra.

KENG!

Kiếm ngâm vang trời, ở trong khoảnh khắc này…toàn bộ tu sĩ dùng kiếm ở phạm vi phụ cận thân thể rung lên, Kiếm của bọn họ lâm vào hoảng sợ, như gặp phải vua của kiếm.

Vô tận Kiếm Khí ngang trời xuất thế, lấy một tư thái như trẻ tre phóng thẳng mà ra.

Hư ảnh Đại Lực Giác Đấu như một trang giấy mỏng bị chẻ thành hai nửa, bầu trời như bị phân tách.

“Không tốt, mau phòng ngự!” Sắc mặt Hùng Lão đại biến.

Ở bên cạnh Thải Quỳnh Dao cũng là mắt đẹp co rút lại.

“Ta không tin!” Độc Giác cảm ứng được mùi vị của tử vong, ngửa đầu gầm lên.

Trong khoảnh khắc, hắn lập tức hiện ra bản thể là một con Tê giác khổng lồ, toàn bộ cơ thể được bao bọc bởi thạch giáp kiên cố.

KENG…

PHỐC!

Bất chấp khả năng phòng ngự của Độc Giác, Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật vẫn hiên ngang mà tiến, thạch giáp băng liệt, máu me đầm đìa, một nửa bả vai Độc Giác bị gọt sâu vào trong, vết cắt xương cốt bóng loáng…

PHỐC!

Độc Giác điên cuồng phun máu, cơ thể khổng lồ từ không trung rơi xuống mặt đất tạo nên một cơn chấn động lan tràn.

Hùng Lão không nói hai lời, thân thể đã biến mất tại chỗ.

Hắn xuất hiện bên cạnh Độc Giác, Đế Lực tiến ra nhanh chóng luồn vào cơ thể khổng lồ.

Có Đế Lực chữa trị, rất nhanh vết thương khủng bố bắt đầu kết vải, nhưng Độc Giác cũng triệt để hôn mê, bất tỉnh nhân sự, hóa thành nam thanh niên với sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Hùng Lão nhìn vết thương của Độc Giác, lại nhìn vết cắt lớn trên bầu trời vẫn còn chưa khép lại, sắc mặt ngưng trọng nói ra:

“Kiếm Vực, Kiếm Kỹ thật là khủng khϊếp!”

Hắn phải tốn đến một thành Đế Lực để giữ mạng cho Độc Giác trước tình cảnh vừa rồi.

Một thành Đế Lực là khái niệm gì? Đây chính là một phần mười năng lượng của Yêu Đế đấy.

Có thể thấy Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật kinh khủng.

Độc Cô Ngạo Tuyết không nhanh không chậm thu một nửa Trúc Kiếm vào trong vỏ, quay về phía Lạc Nam bước đi.

Một trận chiến này, kết quả không cần nói cũng biết.

Đúng như lời nàng, chỉ cần một Kiếm là đủ.

Trong đôi mắt yêu mị xinh đẹp của Thải Quỳnh Dao lúc này mang theo từng làn sóng rung động, trong lòng càng là nhấc lên sóng gió ngập trời.

Nàng tự hỏi nếu là mình vừa rồi tiếp đón một Kiếm kia, kết quả sẽ thế nào?

Câu trả lời chính là tiếp được, nhưng cũng phải trả một cái giá không nhỏ.

Chưa kể nàng đã chú ý rất kỹ…đối thủ chỉ mới rút một nửa Trúc Kiếm ra mà thôi.

Điều đó có nghĩa, Độc Cô Ngạo Tuyết chỉ thi triển một phần hai uy lực mà Độc Giác đã trọng thương thảm bại, nếu toàn bộ Trúc Kiếm đều rút ra, Thải Quỳnh Dao không dám tưởng tượng cơ thể của Độc Giác còn lại chút cặn nào hay không.

Phải biết, Độc Giác cũng là giống loài có được sức phòng ngự vượt trội đấy.

Gác lại hốt hoảng trong lòng, Thải Quỳnh Dao hạ người xuống bên cạnh Hùng Lão, nhìn trạng thái mê mang của Độc Giác.

“Chênh lệch quá xa, dù ngay từ đầu Độc Giác thi triển bản thể cũng không chống được!” Hùng Lão nghiêm túc nói với Thải Quỳnh Dao.

Thải Quỳnh Dao gật đầu, đối với trận chiến sắp tới của mình không còn chút lòng tin nào.

Bởi vì, mặc dù Lạc Nam đã nói hắn chỉ là một Đại Vương, nhưng Thải Quỳnh Dao thừa sức nhận ra hắn mới là người đứng đầu trong nhóm.

Rõ ràng Độc Cô Ngạo Tuyết mạnh mẽ là thế, nhưng từ đầu đến cuối nàng chỉ đứng sau lưng Lạc Nam, mọi quyết định cũng đều do hắn.

Như vậy, hắn sẽ đơn giản sao? kẻ ngốc cũng biết không đơn giản.

Bất quá nếu đã đến nước này, Thải Quỳnh Dao không còn đường lui nữa.

Để Hùng Lão chăm sóc Độc Giác, Thải Quỳnh Dao bình ổn lại tâm trạng, như tiên tử dạo bước lên không trung.

Cùng lúc đó, tu vi của nàng cũng nhanh chóng thu liễm, mãi đến khi trở xuống Đại Vương như Lạc Nam mới thôi.

Thấy tình cảnh này, Đạm Đài Uyển với Hoàng Y Thiền hai mặt nhìn nhau, ánh mắt nhìn về phía Thải Quỳnh Dao vừa khâm phục vừa thương hại.

Trưởng làng quái thai của các nàng lấy tu vi Tiên Vương làm thịt Yêu Đế trong ảo cảnh, mặc dù ở bên ngoài thì hắn bị hạn chế rất nhiều thủ đoạn, nhưng Thải Quỳnh Dao chỉ sợ cũng phải ngậm đắng a.

NGAO!

Trong lúc hai nữ suy nghĩ, đại chiến đã phát sinh…

Thải Quỳnh Dao trực tiếp hiện ra bản thể, bởi vì đối với Yêu tộc mà nói, bản thể mới là trạng thái chiến đấu mạnh nhất của bọn họ.

Ánh sáng bảy màu chiếu rọi hư không, cảnh tượng xinh đẹp như cầu vòng, một con đại xà dài khổng lồ xuất hiện.

Chỉ thấy đại xà hết sức xinh đẹp lộng lẫy, từng mảnh vảy rắn trên cơ thể như pha lê kết thành, hiện lên thất thải hà quang, ánh mắt lại lạnh lùng kiều diễm.

“Vậy mà là xà?”

Lạc Nam ánh mắt mơ màng, không thể không nói đại xà trước mặt này xinh đẹp không kém gì Thái Bạch Thôn Tinh Xà – Bạch Tố Mai của hắn.

Nếu toàn thân Bạch Tố Mai trắng muốt tinh khiết, thì xà yêu trước mặt lúc này lại lộng lẫy cao quý.

“Đó là Thất Thải Thôn Thiên Xà, Thần Thú chính tông, không thua chút nào so với Thái Bạch Thôn Tinh Xà!” Kim Nhi nhảy lên vai Lạc Nam chép miệng nói.

“Vậy sao?” Lạc Nam giật mình, không hổ là nhân vật trên Thiếu Đế Bảng, thì ra là Thần Thú chính hiệu.

Thần thú, tốc độ phát triển của bọn hắn chậm hơn nhân loại, nhưng trong quá trình tu luyện được trời đất ưu ái, rất ít khi gặp phải bình cảnh, hơn nữa ở trong cùng cấp gần như vô địch.

“Thôn Thiên Phệ Địa!”

Thất Thải Thôn Thiên Xà rít lên một tiếng, sau đó miệng rắn hé mở.

Trong khoảnh khắc, vảy rắng bừng bừng sáng chói, vô cùng vô tận Tiên Khí trong trời đất tiến vào trong miệng Thất Thải Thôn Thiên Xà.

“Thất Thải Thôn Thiên Xà, tên như ý nghĩa, có khả năng thôn phệ thiên địa gia tăng sức mạnh công kích, so với khả năng thôn tinh của Thái Bạch Thôn Tinh Xà tám lạng nửa cân!” Kim Nhi đánh giá nói.

Quả nhiên lúc này mặc dù chỉ có tu vi Đại Vương, nhưng trong miệng Thất Thải Thôn Thiên Xà đã hình thành một quả cầu thất sắc khủng bố như mặt trời, ẩn chứa đến bảy loại thuộc tính nguyên tố Kim Thủy Mộc Hỏa Thổ Phong Lôi, uy áp tỏa ra không kém công kích của một vị Tiên Tôn.

Lấy tu vi Đại Vương bộc phát công kích của một Tiên Tôn, có thể thấy Thất Thải Thôn Thiên Xà lợi hại.

Lạc Nam thấy tình cảnh này, hai tay nhanh chóng tụ hội cùng một chỗ, thân người hạ thấp…

Cùng lúc đó, Bá Đỉnh ầm ầm chấn động, thiên địa Tiên Khí xung quanh cũng điên cuồng thét gào hội tụ vào lòng bàn tay của Lạc Nam, một quả cầu mang tính hủy diệt chậm rãi thành hình.

“Làm sao có thể?” Hùng Lão hét lên thất thanh.

Hắn chứng kiến Thiên Địa Tiên Khí vốn dĩ bị Đế Nữ nhà mình tụ hội lúc này lại như bị Lạc Nam cướp đoạt tiến về phía bên hắn.

Chuyện này quá mức hoang đường, Thất Thải Thôn Thiên Xà có khả năng thôn phệ vượt trội là điều ai cũng biết, vậy mà người kia lại còn khủng khϊếp hơn? Hắn thi triển thủ đoạn gì?

Không thi triển thủ đoạn gì cả, Thất Thải Thôn Thiên Xà mặc dù lợi hại, nhưng làm sao lợi hại bằng Bá Đỉnh?

Thậm chí không cần Bá Đỉnh, chỉ cần các Đại Đỉnh tách rời cùng lúc hấp thụ, cũng không phải thiên phú của Thất Thải Thôn Thiên Xà có thể sánh bằng.

Cấm Kỵ có sự khủng khϊếp của nó…Thần Thú cũng phải nhượng bộ lui binh.

Trong cuộc giao phong đầu tiên, Lạc Nam đã giành chiến thắng về khả năng điều động thiên địa Tiên Khí rồi.

“Tình hình không ổn!” Cảm giác thiên địa tiên khí tiến về phía mình ngày càng loãng đi, Thải Quỳnh Dao sắc mặt trịnh trọng, lần đầu tiên nàng đối mặt với tình huống này.

Từ trước đến nay mỗi lần chiến đấu, một khi nàng thi triển thôn phệ thiên địa, tiên khí sẽ cuồn cuộn tiến về phía nàng để cho đối thủ không còn một giọt.

Vậy mà giờ đây nàng đang gặp phải tình cảnh tương tự, chỉ là kẻ thua thiệt chính là nàng.

Không tiếp tục kéo dài, Thất Thải Thôn Thiên Xà nhắm thẳng đến Lạc Nam, quả cầu thất sắc đang ngậm trong miệng mang tính hủy diệt bắn mạnh về phía hắn.

“Thất Thải Xà Quang Phá!”

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Không gian tầng tầng chấn động, như một cột sáng khổng lồ hủy diệt phá không mà ra.

Ở phía đối diện, Lạc Nam cũng đã ngưng tụ hoàn tất Bá Lực Chưởng, chứng kiến công kích Thải Quỳnh Dao đánh tới, hắn nhếch miệng, hai tay đẩy mạnh về phía trước.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Bá Lực Chưởng bá đạo thét gào, hung hăng va chạm…

Hai cột sáng điên cuồng ma sát, mang theo các loại nguyên tố giao phong một cách dữ dội, không gian nơi tiếp xúc bị chấn đến vỡ tan.

Hai Đại Vương chiến đấu có thể khiến không gian băng liệt, đủ thấy sự mạnh mẽ của Thải Quỳnh Dao và Lạc Nam.

Đáng tiếc, mặc dù sở hữu bảy loại nguyên tố…nhưng Thải Quỳnh Dao lại đối mặt với Lạc Nam, kẻ sở hữu quá nhiều Dị thuộc tính dung hợp.

Bá Lực Chưởng dễ dàng xuyên phá mà qua, lấy thế không thể đỡ bắn vào cơ thể Thất Thải Thôn Thiên Xà.

PHỐC!

Vảy rắng bong tróc, một cột máu tươi thấm đẫm bầu trời, ánh sáng lóe lên, Thất Thải Thôn Thiên Xà hóa thành hình người, hiện ra Thải Quỳnh Dao mặt đẹp tái nhợt, khóe môi rỉ máu.

Hiển nhiên cũng là trọng thương…

Đây là Lạc Nam hạ thủ lưu tình, Bá Lực Chưởng không có dung hợp Ma Lực với Long Lực, bằng không kết cục có thể nghĩ.

Đương nhiên, nếu Na Tra hay Quỷ Đỏ cũng áp chế xuống Đại Vương, Lạc Nam dám cam đoan có thể nhất chiêu hạ gục bọn hắn.

Không thể trách Thải Quỳnh Dao yếu được.

Thải Quỳnh Dao mắt đẹp thất thần pha lẫn phức tạp, rung động nhìn lấy Lạc Nam vừa thu tay lại, ảo nảo thở dài:

“Chúng ta thua!”