“Tiểu hữu, có thể tặng lão phu tác phẩm này?”
Tiêu Dao Tiên Đế tay cầm xấp tranh, một mặt mong chờ nhìn Lạc Nam.
Toàn trường nghe xong giật nảy mình, sau đó vô vàn ánh mắt ghen tị, đố kỵ nhìn về phía hắn.
Phải biết bức “Tịnh Đế Liên Hoa” trước đó của thiếu nữ Tử Yên mặc dù được Tiêu Dao Tiên Đế tán dương không dứt miệng nhưng vẫn chưa chủ động mở miệng đòi lấy.
Điều này chứng minh ở trong mắt Tiêu Dao Tiên Đế, xấp tranh “Thập Niên” của Lạc Nam có giá trị hơn Tịnh Đế Liên Hoa rất nhiều.
Một khi tặng cho Tiêu Dao Tiên Đế, chẳng những có được hảo cảm của một vị Tiên Đế, lễ vật hắn báo đáp chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng…
Bọn hắn làm sao không ghen ghét với Lạc Nam?
Ngay cả người đến từ Đế Cấp Thế Lực như Kiệt Hoành, Kiêu Hách, Dịch Thập Cửu cũng ghen ghét đến đỏ cả mắt.
Chỉ là, lời tiếp theo của Lạc Nam lại khiến bọn hắn thầm chửi má nó.
“Thật xin lỗi, tiểu tử vẽ nên “Thập Niên” chính là vì muốn chia sẽ với tiền bối và các vị đạo hữu xem qua, chia sẽ không có nghĩa là trao tặng, tiểu tử vẫn xin giữ “Thập Niên” lại cho riêng mình!”
Tiếng nói của Lạc Nam vẫn bình thản như vậy, nhưng lại khiến hàng loạt người thầm mắng hắn ngu xuẩn.
Cơ hội lấy lòng một vị Tiên Đế cứ như vậy trôi mất, tên khốn này rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu?
Khiến bọn hắn càng bất ngờ hơn chính là, Tiêu Dao Tiên Đế trên mặt cũng chỉ biểu hiện tiếc nuối một chút, sau đó vỗ vỗ bả vai Lạc Nam cười haha:
“Là lão phu đường đột, “Thập Niên” vốn chỉ thuộc về riêng ngươi!”
“Đa tạ tiền bối hiểu cho!” Lạc Nam kính cẩn chắp tay, cẩn thận từng li từng tí đem “Thập Niên” thu hồi, đặt vào tầng cao nhất trên Cung Đình Thụ.
Như đã nói, “Thập Niên” vẫn chưa thực sự hoàn chỉnh.
Dung mạo của Tuế Nguyệt Nữ Đế, dung mạo của chúng nữ Hậu Cung, cảnh quan xung quanh…mọi thứ vẫn còn mơ hồ.
Lạc Nam muốn giữ lại “Thập Niên” cho riêng mình để hoàn thiện nó đến từng chi tiết dù là nhỏ nhất.
Hắn sẽ hoàn thiện dung mạo của chúng nữ, hoàn thiện Đế Nhan của Tuế Nguyệt…và đương nhiên chỉ có người một nhà mới đủ tư cách xem.
Trong chuyện này, Lạc Nam rất ích kỷ, hắn không thể để bất kỳ ai lưu giữ Thập Niên, tác phẩm thể hiện quảng thời gian mãn nguyện nhất của mình được.
“Mặc dù không thể giữ lại “Thập Niên” khiến lão phu có chút tiếc nuối, nhưng mà ngươi đã khai sáng một kỹ thuật hội họa hoàn toàn mới cho lão phu, ngày sau ta sẽ tự mình tạo nên những tác phẩm của riêng mình!” Tiêu Dao Tiên Đế ánh mắt tràn ngập chờ mong, hận không thể lập tức vùi đầu vào nghiên cứu loạt tranh hoạt ảnh.
“Chúc tiền bối thành công!” Lạc Nam gật đầu, ánh mắt kính nể nhìn Tiêu Dao Tiên Đế.
Vị Tiên Đế này thân phận siêu quần, thực lực thông thiên…lại chưa từng tỏ vẻ hay ra oai trước mặt hậu bối, trái lại biết tôn trọng…thấu tình đạt lý, quả thật là thế gian hiếm có.
Chẳng trách hắn có thể mặc kệ sự đời, ngao du thiên hạ…
Nếu không có bản tính phóng khoáng tiêu sái, chỉ sợ khó làm được chuyện như vậy, cũng không đủ khả năng được loại Bán Thần Thú có tập tính như Ngao Du Điểu nhận làm chủ nhân.
“Lần này…Tử Yên và Lạc Nam đạt thành tích xuất sắc, các vị có ý kiến gì không?”
Tiêu Dao Tiên Đế quét mắt nhìn toàn trường một vòng, mỉm cười hỏi.
Đám người trầm mặc…
Bọn hắn không phục cũng phải phục, so với những kỳ tích mà Tử Yên và Lạc Nam tạo ra, tranh của bọn hắn mặc dù không tệ…nhưng còn kém quá nhiều.
Thấy đám người tâm phục khẩu phục, Tiêu Dao Tiên Đế hài lòng gật đầu, hơi trầm ngâm một chút, hướng Lạc Nam và Tử Yên phất tay, hai kiện vật phẩm đồng loạt rơi xuống.
Kiện vật phẩm giao cho Tử Yên là một cái Trâm Ngọc màu tím, phần đuôi có một sợi Lông Vũ kiêu sa lộng lẫy, lại cao quý xinh đẹp không cách nào hình dung.
Nhất thời, vô số ánh mắt của nữ tử trở nên nóng rực, hận không thể lập tức đoạt lấy Trâm Ngọc kia làm của riêng.
So với đó, đám nam nhân lại càng chú ý đến một khối Ngọc Bội lơ lửng trước mặt Lạc Nam, chỉ thấy xung quanh Ngọc Bội là vô tận Kiếm Khí chồng chất đan xen, lại được cô đọng đến cực điểm như sắp hóa thành thực chất, không gian Kiêu Hoành Giới cũng có dấu hiệu nứt ra.
Ánh mắt Lạc Nam nóng rực nhìn khối Ngọc Bội này, đã kinh qua vô số vật phẩm…hắn biết đây không phải phàm vật.
Tiêu Dao Tiên Đế phất lấy óng tay áo, nhẹ giọng nói ra:
“Vật cho Tử Yên là một kiện Bán Đế Cấp Pháp Bảo – Tử Sắc Vũ Trâm, được rèn luyện từ nguyên liệu chính là một sợi lông vũ của Thần Thú – Bất Tử Điểu!”
“Bất Tử Điểu?”
Ánh mắt đám người co rụt lại, nhịp tim kịch liệt nhảy lên.
Bất Tử Điểu, đây chính là vua của chim cầm, ngay cả Phượng Hoàng, Chu Tước hay Kim Ô cũng phải kiêng nể ba phần.
Tương truyền, Bất Tử Điểu có khả năng hồi sinh bất tử…so với Niết Bàn Trọng Sinh của Phượng Hoàng Tộc còn lợi hại hơn.
Chỉ bất quá, Bất Tử Điểu số lượng thưa thớt, chủng tộc không đông đúc bằng Phượng Hoàng hay Kim Ô, vì lẽ đó danh tiếng có phần kém hơn mà thôi.
Một sợi lông vũ của Bất Tử Điểu, đây có thể xem là bảo vật có tiền cũng chưa chắc đã mua được a.
“Tử Yên đa tạ tiền bối, một bức Tịnh Đế Liên Hoa này tặng cho ngài!” Tử Yên trang nhã ung dung nhận lấy Tử Sắc Vũ Trâm, có qua có lại dâng lên bức họa.
“Ha ha, tốt, ta nhất định sẽ trân tàng nó!” Tiêu Dao Tiên Đế ha ha cười, đem Tịnh Đế Liên Hoa thu lại, ánh mắt nhìn về phía Tử Yên càng thêm hòa ái, như một vị trưởng bối nhìn con cháu của mình vậy.
Tử Yên cũng biết sở dĩ Tiêu Dao Tiên Đế có phần ưu ái mình là nhờ vào sư phụ của nàng, chỉ bất quá đối với chuyện xưa của bậc tiền bối nàng không muốn xen vào, vì thế biểu hiện khá bình thản.
Tiêu Dao Tiên Đế tiếp tục nhìn sang Lạc Nam:
“Bên trong Ngọc Bội có truyền thừa một môn Kiếm Thuật từ một vị lão bằng hữu của lão phu, hắn đã qua đời rất lâu…Kiếm Thuật này thiết nghĩ cũng nên tái xuất! hy vọng người hữu duyên không để thanh danh của nó bị ảnh hưởng!”
“Cái gì?” Đám người nghe vậy toàn thân kịch chấn.
Ngay cả Lạc Nam ánh mắt cũng co rụt lại.
Nhân vật như Tiêu Dao Tiên Đế đã vấn đỉnh thế gian, người được hắn công nhận là bằng hữu sẽ là cấp độ gì chứ? Kém nhất cũng là Tiên Đế, hơn nữa còn là Kiếm Đế hàng thật giá thật.
Kiếm thuật của Kiếm Đế, nghe qua đã thấy khủng bố rồi, huống hồ theo giọng nói của Tiêu Dao Tiên Đế, môn Kiếm Thuật này không hề tầm thường chút nào.
Trong lúc nhất thời, ngay cả đến từ Săn Ma Điện như Dịch Thập Cửu cũng ghen ghét không thôi nhìn Lạc Nam.
Hoành Kiệt càng là không nhịn được hiếu kỳ, hướng Tiêu Dao Tiên Đế rung giọng hỏi:
“Bẩm tiền bối, môn Kiếm Thuật này là Đế Cấp sao?”
“Haha!” Tiêu Dao Tiên Đế nhấp một ngụm rượu, lắc đầu nói:
“Môn này không có đẳng cấp, chính người sử dụng sẽ quyết định đẳng cấp của nó…ngươi muốn nó là Địa Cấp nó sẽ là Địa Cấp, muốn nó là Đế Cấp nó chính là Đế Cấp, tùy thuộc vào khả năng của người thi triển!”
“Chỉ bất quá lão phu muốn gợi ý cho Lạc Nam, muốn tu luyện môn Kiếm Thuật này…Kiếm của ngươi bắt buộc phải có vỏ Kiếm!”
“Vỏ Kiếm?” Lạc Nam và mọi người sững sờ.
Không biết Kiếm Thuật yêu cầu Vỏ Kiếm để làm gì?
Lạc Nam cũng là âm thầm đăm chiêu, phải biết dù là Lạc Hồng Kiếm, Hắc Ngục Kiếm hay Vũ Hoàng Kiếm đều là dạng Kiếm không có Vỏ Kiếm, môn Kiếm Thuật này hình như không quá thích hợp với hắn.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam giường như đã có được đối tượng thích hợp để luyện môn Kiếm Thuật này.
Mà nghe thấy Tiêu Dao Tiên Đế nói như vậy, Dịch Thập Cửu bỗng nhiên bước ra, ánh mắt nóng rực nhìn Lạc Nam nói:
“Lạc huynh đệ, ta nhớ không lầm vũ khí ngươi dùng chính là Cự Kiếm và Phi Kiếm, hai loại Kiếm này không hề có Vỏ Kiếm đúng không?”
Lạc Nam gật đầu, cũng không che giấu nói: “Đúng vậy!”
“Tốt quá!” Ánh mắt Dịch Thập Cửu sáng rực lên, ra vẻ chân thành:
“Tại hạ cực kỳ ngưỡng mộ Tiêu Dao tiền bối, muốn đem Kiếm Thuật này lưu lại bên mình, Lạc huynh đệ có thể đổi cho ta? Đế Cấp Vũ Kỹ và Đế Cấp Công Pháp của Dịch gia tùy ngươi lựa chọn!”
“Hừ, thủ bút thật lớn a!” Lạc Nam ở trong lòng cười lạnh.
“Thật quyết đoán!” Hoành Kiệt, Kiêu Hách, Chiến Cuồng âm thầm kinh dị.
Phải biết môn Kiếm Thuật mà Lạc Nam được nhận mặc dù nghe qua lợi hại, nhưng đẳng cấp còn chưa rõ ràng…vậy mà Dịch Thập Cửu lại dám đem Đế Cấp của Dịch gia ra trao đổi.
Điều này cho thấy hắn có quyết đoán và máu liều cực mạnh, hơn nữa quyền hành đủ cao để quyết định trao đổi Đế Cấp của gia tộc.
Phải biết ba người bọn hắn vẫn còn chưa đủ tư cách để đại diện cho Hoành Quốc, Kiêu Tông hay Chiến Yêu Cung để động vào Đế Cấp đâu.
“Họ Dịch kia, đồ vật của Tiêu Dao tiền bối tặng cho Lạc Nam, sao ngươi dám đề nghị như vậy? có tôn trọng Tiêu Dao Tiền Bối không hả?” Thu Thi với Đông Mai tức giận dậm chân nói.
“Hai vị cô nương hiểu lầm rồi!” Dịch Thập Cửu ánh mắt tràn đầy chân thành nhìn Tiêu Dao Tiên Đế:
“Vì quá ngưỡng mộ phong thái của Tiêu Dao tiền bối, nên ta mới bằng mọi giá muốn lưu giữ môn Kiếm Thuật này lại bên người, vừa lúc ta cũng tu luyện Kiếm có Vỏ Kiếm!”
Nói xong động lấy ý niệm, một thanh Hoàng Kim Kiếm óng ả đã xuất hiện trong tay, Võ Kiếm lấp lóe dưới ánh mặt trời, tràn đầy sát phạt chi khí.
Tiêu Dao Tiên Đế âm thầm buồn cười, một chút tiểu tính toán của Dịch Thập Cửu làm sao qua nổi mắt hắn?
Chỉ bất quá Kiếm Thuật đã tặng cho Lạc Nam, quyết định thế nào là quyền của chính hắn, Tiêu Dao Tiên Đế sẽ không xen vào.
“Hừ, đừng có nằm mơ, Lạc Nam sẽ không đổi cho ngươi!” Mộng Chi Tiên không nhịn được yêu kiều nói, Dịch Thập Cửu tác oai tác oái quả thật làm người khác khó chịu.
Duy chỉ có Tử Yên là điềm tĩnh như không thuộc về thế gian, mọi thứ diễn ra xung quanh không liên quan gì đến nàng.
Khiến tất cả ngoài ý muốn thêm một lần, Lạc Nam thản nhiên gật đầu nói:
“Ta đổi với ngươi!”
“Cái gì?” Chúng nữ bật thốt lên, khó có thể tin nhìn Lạc Nam.
“Ngu xuẩn!” Kiêu Hách, Hoành Kiệt đám người âm thầm khinh bỉ.
Tiêu Dao Tiên Đế ánh mắt có chút nghiền ngẫm, không biết tiểu tử này lại muốn giở trò quỷ quái gì.
“Haha!” Dịch Thập Cửu sảng khoái cười, ánh mắt càng thêm nóng rực, tham lam nhìn chằm chằm Ngọc Bội có chứa Kiếm Thuật nói:
“Lạc huynh đệ quả thật sáng suốt, Đế Cấp của Dịch gia chúng ta uy lực cực kỳ mạnh mẽ, ở trong Săn Ma Điện cũng có danh tiếng không nhỏ, ngươi muốn chọn loại nào ta lập tức lấy cho ngươi!”
“Ai nói ta muốn đổi Đế Cấp?” Lạc Nam hỏi ngược lại.
“Vậy ngươi muốn thứ gì? Rất ít thứ Dịch gia chúng ta không có đấy!” Dịch Thập Cửu cười tự tin, trong lòng thầm mắng Lạc Nam ngu xuẩn.
Đế Cấp không muốn? chẳng lẽ có thứ gì quý giá hơn Đế Cấp sao?
“Ta chỉ muốn đổi Tiên Thạch Cực Phẩm! Một lượng không nhỏ!” Lạc Nam liếʍ liếʍ môi.
Đám người ánh mắt cổ quái, tên này lại chỉ cần thứ tầm thường như vậy? Tiên Thạch dù là Cực Phẩm thì đối với Đế Cấp thế lực như Dịch gia chỉ sợ chất chồng như núi a.
“Chuyện nhỏ!” Dịch Thập Cửu mừng hơn trúng số, hài hước hỏi Lạc Nam: “Ta lập tức đem cho ngươi mười mỏ Tiên Thạch!”
“Không cần nhiều như vậy đâu!” Lạc Nam không nhanh không chậm nói ra.
“Rốt cuộc muốn bao nhiêu?” Dịch Thập Cửu trong lòng ngứa ngáy, hận không thể lập tức đoạt lấy môn Kiếm Thuật kia.
Lạc Nam không đáp, ngược lại nhìn Tiêu Dao Tiên Đế hỏi thăm:
“Tiền bối, người tinh thông Cầm Kỳ Thi Họa, chắc hẳn có bàn cờ tướng chứ?”
Tiêu Dao Tiên Đế hơi ngẩng ra, bất quá vẫn phất tay, lấy ra một Bàn Cờ Tướng bằng ngọc thạch cực kỳ trân quý nhìn Lạc Nam buồn cười nói:
“Cho ngươi mượn!”
“Hắn muốn làm gì?” Mộng Chi Tiên mấy nữ hai mặt nhìn nhau.
“Hừ, tên này chắc chắn không có ý tốt!” Hoành Kiệt âm thầm mắng một tiếng.
“Đa tạ tiền bối!” Lạc Nam nói lời cảm tạ, nhận bàn cờ tướng từ tay Tiêu Dao Tiên Đế.
Lúc này, đặt bàn cờ tướng lơ lửng giữa không trung, hướng về Dịch Thập Cửu nói ra:
“Muốn đổi Kiếm Thuật của ta đơn giản cực kỳ, chỉ cần cung cấp đủ số lượng Tiên Thạch Cực Phẩm như sau…”
Lạc Nam một tay chỉ vào bàn cờ, chậm rãi nói ra:
“Bàn cờ tướng có tất cả 64 ô, ở ô đầu tiên ta muốn 1 khối Tiên Thạch, ô thứ hai ta muốn 2 khối Tiên Thạch, ô thứ ba ta muốn 4 khối Tiên Thạch, ô thứ tư ta muốn 8 khối Tiên Thạch, ô thứ năm là 16 khối…”
“Ô sau cứ gấp đôi ô trước, cho đến khi nào hết tất cả 64 ô trên bàn cờ…số lượng Tiên Thạch đó chính là thứ ta muốn!”
Lời của Lạc Nam vừa dứt, đa số người dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu xem hắn: “Đơn giản như vậy?”
Nhìn cách hắn tính toán, con số Tiên Thạch chắc cũng không quá lớn nha…tầm vài mỏ là cùng chứ gì.
Bọn hắn không hề chú ý đến biểu cảm của Tiêu Dao Tiên Đế cùng Mộng Chi Tiên hay Tử Yên chúng nữ.
Bởi vì sau khi Lạc Nam vừa dứt lời, tròng mắt của Tiêu Dao Tiên Đế đã kịch liệt co rụt lại.
Ngay cả Mộng Chi Tiên cũng là nhíu chặt lông mày lá liễu, Tử Yên toàn thân sững sờ hồi lâu.
“Đại Trưởng Lão! Mau lập tức chuẩn bị số lượng Tiên Thạch theo lời Lạc huynh đệ!” Dịch Thập Cửu cười ha hả hùng hồn quát lớn.
“Tuân mệnh!” Đại Trưởng Lão Dịch Gia ẩn nấp trong hư không ứng tiếng một câu, thân hình biến mất.
Dịch Thập Cửu cho rằng Lạc Nam muốn làm khó mình thông qua cách thức tính toán mà thôi, đáng tiếc Dịch gia toàn là cường giả, muốn tính ra con số trên một bàn cờ có khó khăn gì chứ?
Không cần đích thân hắn động não, với tài lực của Dịch gia, tin chắc dễ dàng đáp ứng được…
“Lạc huynh đệ chờ một chút, Tiên Thạch lập tức sẽ chuẩn bị giao đến!” Dịch Thập Cửu tự tin tràn đầy nhìn Lạc Nam cười nói.
“Chỉ cần giao đủ số lượng, mười năm tại hạ cũng chờ được! có Tiêu Dao Tiền Bối làm chứng đấy nhé!” Lạc Nam cười nói.
“Yên tâm! Có Tiêu Dao Tiền Bối làm chứng, ta nhất định sẽ giao đủ số lượng!” Dịch Thập Cửu gật mạnh đầu, ánh mắt vẫn chưa rời khối Ngọc Bội Kiếm Thuật kia, nào bận tâm suy nghĩ?
Trong đám người, đã dần dần có kẻ âm thầm tính nhẩm, rất nhanh sắc mặt bọn hắn dần trở nên trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi…tiêu biểu là Hoành Kiệt, Chiến Cuồng và Kiêu Hách.
Bọn hắn ánh mắt ngập tràn kiêng dè nhìn về phía Lạc Nam…lại âm thầm đồng tình nhìn về phía Dịch Thập Cửu, tên này quá mức chủ quan a…
…
Không lâu sau, một thân ảnh già nua xuất hiện bên cạnh Dịch Thập Cửu, khí thế Bán Đế không thể xem thường.
Chính là Dịch gia Đại Trưởng Lão.
Chỉ bất quá lúc này Dịch Gia Đại Trưởng Lão ngày thường cao cao tại thượng lại có chút tim đập chân rung, mồ hôi trên trán chảy ra ròng ròng như suối.
“Sao rồi Đại Trưởng Lão? Tiên Thạch giao đến rồi chứ?” Dịch Thập Cửu hưng phấn cười hỏi.
“Ực…” Dịch gia Đại Trưởng Lão nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, lại nói không thành tiếng.
“Hử? sao vậy?” Dịch Thập Cửu cau mày hỏi.
Đại Trưởng Lão hít sâu một hơi, khàn giọng chậm rãi nói ra:
“Đế Tử à…số lượng Tiên Thạch theo yêu cầu kia, chỉ sợ bán cả Săn Ma Điện chúng ta cũng không đủ a!”
Lời vừa nói ra, toàn trường tiếp tục tĩnh lặng…